[Băng Cửu] Ma Phi

Chương 15

Trước Sau
Có lẽ vì vui mừng khi được thoát ra, cộng thêm một thoáng buông lỏng, Thẩm Cửu rốt cuộc cảm giác được chính mình vẫn là người bình thường, nhất là bụng kêu to kia. Mặc dù không có ai nhìn thấy, nhưng Thẩm Cửu vẫn hơi đỏ mặt. Tại thời điểm y ở địa lao cũng không cảm thấy đói như hôm nay vậy.

Tính tính, vẫn là đi tìm chút đồ ăn đi, thân thể vẫn là của mình mà. Có thân thể tốt mới có thể đánh tiểu súc sinh.

Rõ ràng là lần đầu tiên đi đường đến phòng bếp, nhưng Thẩm Cửu chính là cảm thấy hết sức quen thuộc, cảm giác như con đường này y đã đi qua rất nhiều lần rồi vậy.

Loại cảm giác quen thuộc này đã không phải là lần một lần hai, cứ cảm giác mỗi một chỗ mình đến phảng phất như đã từng đi qua rất nhiều lần.

Dựa vào trực giác mà y đi lên đường tìm đến phòng bếp, tại một ngã rẽ, đang lúc Thẩm Cửu chuẩn bị đi vòng qua, nghe được một thanh âm quen thuộc liền lập tức trốn đi.

"Cái này có thực sự ổn không?" Thanh âm này thế nhưng Thẩm Cửu hết sức quen thuộc, chính là của đồ đệ y, Ninh Anh Anh.

"Yên tâm đi, có ta ở đây a, lần trước ngươi mềm lòng thả tiện nhân kia đi, nếu là ta chắc chắc sẽ không đơn giản thả hắn đi như vậy, bây giờ ngược lại thì sao rồi còn không phải hắn đã trở lại."

"Có lẽ A Lạc thực sự thích hắn, nếu không lúc đó cũng sẽ không nổi nóng như vậy, cũng không hao tâm tổn sức tìm hắn trở về."

"Cũng không biết tiện nhân kia đến tột cùng có mị lực gì, cứ như vậy mà đem tâm của Ma tôn đại nhân câu đi."

"..." Hai người này đang nói cái quái gì vậy? Cái gì mà tiện nhân đáng chết? Cái gì mà đem tâm của Ma Tôn đại nhân câu đi? Hắn cùng tiểu súc sinh từ lúc nào mà có tầng quan hệ này?

Thẩm Cửu lười lại nghe lời nói mò của bọn họ, mà y hiện tại cũng không muốn cùng Ninh Anh Anh chạm mặt, cảnh này ngoài xấu hổ ra vẫn là xấu hổ. Nhưng không ngờ tới nên đến vẫn là đến.

Trong lúc xoay người, bị một cành cây trên mặt đất làm cho trược chân, ngã rầm xuống đất. Xoa xoa mông, y tức giận nghĩ như thế nào nơi này bốn phía đều là tường bao vây lại có cành cây chứ?

"Ai?" Giọng nói cảnh giác của Ninh Anh Anh vang lên, bước chân cũng dần dần tới gần.

Thẩm Cửu bắt đầu luống cuống, lập tức từ trên mặt đất đứng lên. Trước mặt hắn là một dãy hành lang dài dằng dặc, căn bản là không có nơi nào để trốn.



"Ngươi..." Âm thanh từ phía sau lưng Thẩm Cửu vang lên, y quay lại nhìn nàng, dọa đến Ninh Anh Anh liên tục lùi lại mấy bước.

Khuôn mặt này thực sự rất xấu, phải nói rằng đây là khuôn mặt xấu xí nhất mà Ninh Anh Anh từng thấy.

Thẩm Cửu cũng không biết bây giờ mình là bộ dạng gì, bất quá nhìn biểu hiện của nàng, hẳn là rất không tốt đi.

Vừa rồi Thẩm Cửu trong lúc khẩn cấp ăn mấy viên đan dược mà y "trộm" được từ phòng của Lạc Băng Hà, trước kia y đã từng là phong chủ Thanh Tĩnh Phong, tự nhiên cũng có thể phân biệt được những loại đan dược này. Mặc dù đã rất lâu không có tiếp xúc qua cũng không có nghĩa là y sẽ quên hết toàn bộ.

Mặc dù người này bộ dạng rất xấu, nhưng Ninh Anh Anh vẫn cảm thấy có một cổ cảm giác quen thuộc từ trên người này. Nhưng là nàng cũng không muốn đi tìm hiểu, làm ma phi nhiều năm như vậy, nàng sớm đã gặp điều này từ lâu.

Quả thực là xấu hổ phóng tên lửa, xấu hổ ra ngoài vũ trụ a.

Thật vất quả thoát khỏi hai người bọn họ, kém chút nữa liền bị nhận ra, mà mọi chuyện cũng không phải chỉ đến đây mà kết thúc tốt đẹp.

Thẩm Cửu trốn ở một góc đằng sau bức tường, ăn một viên giải dược. Mặc dù không biết tại sao trong phòng tiểu súc sinh lại có mấy thứ này, nhưng tối thiểu cũng có đất dụng võ, quả thực y sắp bị hù chết mà.

Có thể là do vừa rồi quá mức kinh hồn táng đảm, dẫn đến y không chú ý tới có một người đang đứng ở phía sau.

"Sư tôn thật là nhàn rỗi, mỗi ngày đều chạy trốn, đệ tử làm như thế nào mới có thể trói sư tôn lại đây?" Lạc Băng Hà vừa rồi cũng không có chú ý tới khuôn mặt của Thẩm Cửu, bất quá mới từ bên này đi ngang qua liền thấy được thân ảnh quen thuộc của y liền dừng bước.

"???"

Hắn cùng tên tiểu súc sinh này nghiệt duyên đúng thật là sâu a, mới gặp mặt cách đây không lâu lúc này lại gặp mặt.

Thẩm Cửu hơi ngẩng đầu nhìn thân ảnh cao lớn kia, đơn giản là một bộ biểu tình sinh không thể luyến (yêu).

"Sư tôn, đây là loại biểu tình gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau