Chương 75
Lý Trạch tức nghẹn trong họng, thiếu chút nữa làm mình nghẹn chết. Nếu không có việc cần cậu, dưới loại tình huống này hẳn là Lý đại thiếu gia có thể xoay người bước đi.
Đều là nhân vật vàng son, có máu mặt trong giới, ai không cáu chứ?
Chính là nghĩ tới khuôn mặt kia của Nguyễn Thành Kiệt, nghĩ đến hắn vừa uống say không biết gì vừa cười vừa nói với mình: “A trạch, tôi tiêu đời rồi. A Trạch, hiện tại không ai có thể giúp tôi. A Trạch, cậu giúp giúp tôi, tôi không muốn chết đâu, tôi cũng không muốn ngồi tù.” Hắn vô luận thế nào cũng không thể xoay người bước đi.
A Trạch, A Trạch, A Trạch.
Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Thành Kiệt đã làm sai chuyện gì, trước tiên sẽ gọi hắn là “A Trạch”. Mà chính mình, nhất định không chút do dự giúp hắn.
Hắn thậm chí không nhớ rõ rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, Nguyễn Thành Kiệt lại sinh ra ỷ lại với mình như thế, mà chính mình lại từ khi nào, nhét hắn vào dưới cánh chim, một mực che chở cho hắn.
Đại khái là lúc 3, 4 tuổi, ở nhà trẻ thấy hắn cùng anh bạn nhỏ khác đánh nhau, liều lĩnh xông lên giúp đỡ; cũng có lẽ là lúc 6, 7 tuổi, ở nhà lớn Nguyễn gia nhìn hắn bị em trai mình đẩy mạnh xuống hồ sen, mình lại không chút do dự nhảy xuống bắt đầu cứu hắn —– tuy rằng kết quả là hai người uống nước thiếu chút nữa đã chết đuối, lúc được người giúp việc xách lên đã lạnh đến run người, lại có thể nhìn đối phương mà cười cười như hai tên ngốc.
Sau này, Nguyễn Thành Kiệt theo thói quen mặc kệ gặp phải chuyện gì, không kêu ba mẹ, trước lại gọi A Trạch.
Mẹ Nguyễn nói với Nguyễn Thành Kiệt: “A Trạch lớn hơn con, con phải gọi anh là anh.”
Mẹ Lý lại nói với Lý Trạch: “Thành Kiệt là em trai, con phải chiếu cố nó.”
Tuy rằng tuổi tác hai người chỉ kém mấy tháng, Nguyễn Thành Kiệt cho tới bây giờ cũng không gọi hắn là anh, nhưng Lý Trạch vẫn có sứ mệnh của một người anh, đối với đứa em Nguyễn Thành Kiệt này tương đối yêu thương.
Năm ấy Nguyễn Thành Kiệt 10 tuổi, cha mẹ bởi vì tai nạn bất ngờ đều qua đời. Lý Trạch cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ khi mình tan học về nhà nghe thấy tin, lập tức bỏ lại cặp sách chạy đến Nguyễn gia, khi nhìn thấy Nguyễn Thành Kiệt một mình cô độc ngồi ngay cửa, đau lòng bao nhiêu.
Người giúp việc lui tới bận bịu sắp xếp chỗ để linh cửu, bối cảnh ầm ĩ, không ai quản hắn.
Bà nội của Nguyễn Thành Kiệt không phải là vợ đầu của ông nội Nguyễn, bởi vì vợ đầu kết hôn nhiều năm nhưng vẫn chưa sinh được con, ông nội Nguyễn ở bên ngoài nuôi thêm một người vợ bé, hơn nữa rất nhanh đã sinh cho lão một người con trai, chính là ba của Nguyễn Thành Kiệt.
Không biết có phải việc sinh đứa nhỏ này ra có tác dụng xung hỉ hay không, nhưng sau khi sinh ba của Nguyễn Thành Kiệt được hai năm, vợ đầu của ông nội Nguyễn thế mà cũng mang thai, hơn nữa càng không thể dừng lại, liên tục sinh hai đứa một trai một gái.
Tuy ba của Nguyễn Thành Kiệt là con cả, nhưng bởi vì mẹ là vợ bé, địa vị ở Nguyễn gia hơi xấu hổ. May mà ông tính cách hiền lành, thái độ làm người cẩn thận, cho nên ông nội Nguyễn vẫn rất thích đứa con này. Nhưng thích như vậy, đơn nhiên lọt vào bất mãn của những người con của bà vợ đầu, dẫn đến Nguyễn Thành Kiệt cùng các em cũng không có cách nào hài hòa sống chung.
Khi đó Lý gia cũng không biết Nguyễn gia nội chiến như nước sôi lửa bỏng, thật lâu về sau mới nghe nói, ba mẹ Nguyễn Thành Kiệt có thể bị chú hai của hắn hại chết. Tuy chỉ là lời đồn đại, nhưng tính cách Nguyễn Thành Kiệt dần thay đổi, dùng thủ đoạn đối phó với chú hai của mình, lời đồn đại này chỉ sợ là sự thật.
Lý Trạch mười tuổi, thân ảnh nhỏ bé đi qua đi lại. Nguyễn Thành Kiệt mười tuổi ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, lần đầu tiên kêu hắn một tiếng ‘anh’.
Hắn nói: “Anh, em không còn ba mẹ nữa rồi.”
Nói còn chưa dứt, nước mắt đã ào ào lăn xuống.
Lý Trạch ngồi xổm xuống ôm hắn, nói: “Đừng sợ, anh bảo vệ em.”
Bảo vệ này ngót nghét hơn hai mươi năm.
Nguyễn Thành Kiệt bây giờ biến thành cái dạng này, Lý Trạch tự nhân có một nửa trách nhiệm của mình. Sau khi ba mẹ Nguyễn Thành Kiệt qua đời, Nguyễn gia cơ hồ không ai để tâm đến hắn. Vài năm đó, tập đoàn Hoa Thụy đang ở đỉnh cao phát triển, ông nội Nguyễn cũng không đặt tâm tư trên người đứa cháu nội này, đại bộ phận thời gian Nguyễn Thành Kiệt đều ở Lý gia. Bởi vì quá mức đau lòng đứa em trai này, Lý Trạch cơ hồ đối với Nguyễn Thành Kiệt nói gì nghe nấy, hữu cầu tất ứng, mặc kệ hắn làm sai chuyện gì, chỉ cần kêu một tiếng “A Trạch”, như thể chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Nhưng mà sau đó hắn vì đoạt quyền mà dùng chút thủ đoạn cực đoan, Lý Trạch cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Cá lớn nuốt cá bé, trong giới bọn họ, không ít đời đời con cháu trong gia tộc vì tranh quyền đoạt lợi khiến cho anh chết tôi sống, thật sự không có gì ngạc nhiên. Huống chi, Nguyễn Thành Kiệt là con lớn của ba mẹ Nguyễn, Hoa Thụy vốn nên thuộc về hắn.
Đúng là chính mình đối với Nguyễn Thành Kiệt dung túng, không hề phát cáu, mới dẫn đến hắn vượt qua ranh giới, cuối cùng khư khư cố chấp đi vào ngõ cụt như bây giờ.
Mà chính mình cũng ở lúc sự tình không thể cứu vãn được nữa, mới biết được hắn rốt cuộc đã làm những gì.
Hắn nghĩ vào lúc ăn tết Nguyễn Thành Kiệt cùng Biên Dĩ Thu giảng hòa xem như xong xuôi, hắn nghĩ không rõ tại sao Nguyễn Thành Kiệt nhất định phải dồn Biên Dĩ Thu vào chỗ chết.
Nguyễn Thành Kiệt nói với hắn: “Ảnh chụp của tôi đang treo đầu lưỡi dao. Biên Dĩ Thu không chết, tôi cả đời không được sống yên ổn.”
Lý Trạch nhìn mắt hắn đỏ ngầu, cảm thấy tinh thần của hắn đã không quá bình thường —– hắn không tin ảnh chụp này không có bản sao, hắn không tin Biên Dĩ Thu sẽ bỏ qua cơ hội được uy hiếp mình, hắn không biết khi nào thì Biên Dĩ Thu sẽ dùng ảnh chụp này uy hiếp hắn, cũng không biết lúc nào thì tấm ảnh chụp này sẽ xuất hiện trước mặt người nhà họ Nguyễn, hay là xuất hiện trước mặ truyền thông đại chúng.
Hắn gần như phát điên trong trí tưởng tượng của mình hết lần này đến lần khác.Vị trí của hắn ở Hoa Thụy cũng chưa được củng cố, bao nhiêu người muốn kéo hắn xuống khỏi vị trí hiện tại, tất cả mọi thứ hắn đang có bây giờ không thể chịu nổi một chút gió thổi cỏ lay, mà biện pháp tốt nhất để ngăn chặn hết thảy chuyện này, là hoàn toàn diệt trừ những người có thể uy hiếp mình.
Cho nên hắn tìm Tiễn Thắng – đối thủ một mất một còn của Biên Dĩ Thu hợp tác, lại bởi vì Tiễn Thắng không tín nhiệm mà tìm Chu Minh – hận Biên Dĩ Thu đến thấu xương. Kế hoạch của hắn rất hoàn mỹ, Tiễn Thắng cùng Chu Minh, mặc kệ ai thành công, đều là người có quan hệ trực tiếp tới Biên Dĩ Thu, cũng không ai hoài nghi đến hắn. Nhưng hắn không nghĩ tới Lâm Gia Ngạn bị cuốn vào, cũng không đến Kha Minh Hiên vì cứu Biên Dĩ Thu, lại dùng đến quan hệ của cục trưởng Phùng, càng không nghĩ tới cảnh sát có thể tìm được vị trí của kho súng đạn của Tiễn gia nhanh đến như vậy.
Chu Minh nguyên bản đi loanh quanh bên ngoài kho súng đạn, Tiễn Thắng bên kia nếu không thể giết Biên Dĩ Thu, hắn phải tìm cơ hội động thủ, cho nên khi nhìn thấy Kha Minh Hiên cùng cảnh sát đi ra chỉ do ngoài ý muốn. Nhưng trước đó Kha Minh Hiên đã tìm được Chu Minh đưa đến trước mặt Biên Dĩ Thu, cho nên hắn hận Kha Minh Hiên không khác gì hận Biên Dĩ Thu. Hắn biết cảnh sát nhất định sẽ cứu được Biên Dĩ Thu, mà Kha Minh Hiên nhất định sẽ đỡ Biên Dĩ Thu lên xe mình, vì thế vào lúc lực chú ý của tất cả mọi người đều dồn vào kho súng đạn, hắn động tay với thắng chân của xe Kha Minh Hiên.
Nguyễn Thành Kiệt nói: “Nhưng mà Chu Minh thất bại, hắn ta còn dám theo đòi tiền tôi…”
“Cho nên cậu cũng giết hắn?” Lý Trạch quả thật cảm thấy mình đang nghe một câu chuyện li kì. Hắn thế nào cũng không thể đem người đàn ông thâm hiểm, ngoan độc đến phát rồ trong câu chuyện này cùng với đứa bé đáng thương gọi hắn một tiếng “anh” đặt cùng một chỗ.
“Hắn uy hiếp tôi, trên tay hắn có ghi âm, cho dù tôi đưa tiền cho hắn thì hắn cũng sẽ tiếp tục uy hiếp tôi, tôi thu tay không được —–”
Thanh âm của Nguyễn Thành Kiệt bị cắt ngang, bởi vì Lý Trạch hung hăng tát hắn một cái.
Đây là lần đầu tiên Lý Trạch đánh hắn. Cho dù hai năm trước hắn chơi SM đến điên mà giết chết một minh tinh hạng hai nháo thành chuyện lớn, tìm Lý Trạch hỗ trợ cùng chưa từng đánh hắn.
Một cái tát này trực tiếp làm Nguyễn Thành Kiệt ngơ ngác.
Lý Trạch nhìn hắn, thanh âm nói chuyện đều run rẩy: “Cậu giết Chu Minh, phá tung căn phòng cậu ta tìm bút ghi âm, nghĩ phải hết sức cẩn thận, vì thế thông qua luật sư tìm được cái tên buôn ma túy ở Nhị Khán kia, dù sao việc hắn ta bị tử hình cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, khẳng định cũng không cứu vớt được, cho nên cậu cảm thấy đả động từ chỗ hắn ta là chuyện tốt, khiến cho hắn ở trong ngục giam không một tiếng động mà giết Biên Dĩ thu, có phải như vậy hay không?”
“Phải….Tôi không còn cách nào, A Trạch, tôi không còn cách nào….”
Nguyễn Thành Kiệt nhìn Lý Trạch, trong mắt đều là nước mắt, nháy mắt làm cho Lý Trạch hoảng hốt nhớ đến đứa bé hai mươi năm trước cô đơn ngồi trước cửa.
Lý Trạch mắt nhắm mắt mở, tiếp tục nói: “Cậu cho là Biên Dĩ Thu đã chết, Chu Minh đã chết, Kha Minh Hiên cả đời cũng sẽ không biết cậu sắm vai gì trong đó. Cậu ta sẽ hận Tiễn Thắng, bởi vì hết thảy chuyện bắt cóc Biên Dĩ Thu đều bắt đầu từ hắn. Mà tội danh buôn lậu súng đạn của Tiễn Thắng không tới 8 năm 10 năm căn bản không ra được, có lẽ Kha Minh Hiên tức giận sẽ để cậu ta bị tù vô thời hạn, cho dù hắn ta nói cậu ở sau lưng sai khiến, cũng không có chứng cứ, cậu có thể bình yên vô sự đúng không?”
“Ừ, đúng.” Nguyễn Thành Kiệt lo lắng mà cười rộ lên, “Nhưng mà ông trời cũng không giúp tôi, cái tên Chu Minh ngu xuẩn kia, thế nhưng lại để riêng một bản ghi âm khác, hiện tại đoạn ghi âm kia rơi vào tay Nguyễn Thành Phong, ông trời muốn giết tôi…..A Trạch, tôi tiều đời rồi, tôi tiêu đời rôi…..”
Lý Trạch tàn nhẫn mà nhắc nhở hắn: “Biên Dĩ Thu không chết, cho dù không có đoạn ghi âm kia, cậu cho là bọn họ sẽ bỏ qua cho cậu à?”
“Đúng, Biên Dĩ Thu không chết. Tại sao lại như vậy, sao hắn ta không chết chứ!” Nguyễn Thành Kiệt đột nhiên cất cao giọng, như một tên tâm thần.
Lý Trạch nói: “Cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu ta không chết.”
Bởi vì y không chết, Kha Minh Hiên có lẽ còn chừa cho cậu một hy vọng.
Cho nên hôm nay hắn tìm đến Kha Minh Hiên, trước khi đến cũng không gọi trước. Hắn biết với tình huống hiện tại, Kha Minh Hiên sẽ không bằng lòng gặp hắn, trực tiếp đến công ty gặp người có thể chắc chắn hơn.
Hai người ngồi trên sô pha đối diện nhau, Lý Trạch cũng không dong dài, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu biết tôi tới tìm cậu là vì điều gì.”
“Tôi biết, nhưng tôi sẽ không đáp ứng, cho nên vừa rồi tôi không muốn gặp cậu.” Đều là người khôn ngoan, Kha Minh Hiên cũng không vòng vo, “A Trạch, tôi là bạn của cậu, nhưng nếu cậu nhất định muốn nói giúp Nguyễn Thành Kiệt, giao tình của chúng ta cũng chỉ dừng ở đó thôi.”
Trước khi Lý Trạch đến đây đã biết thái độ này của hắn, cũng không có gì bất ngờ.
“Tôi không phải nói giúp cậu ta, tôi chỉ muốn hỏi cậu, có phải nhất định muốn đuổi cùng giết tận cậu ta không?”
Kha Minh Hiên cười cười: “Lời này cậu không nên hỏi tôi, hẳn là đến hỏi Nguyễn Thành Phong.”
Nguyễn Thành Phong chính là con trai của chú hai của Nguyễn Thành Kiệt, đứa em trai này từ nhỏ đến lớn cùng hắn nước lửa bất hòa. Vài nắm trước Nguyễn Thành Kiệt đoạt quyền, làm cho một nhà chú hai của hắn toàn bộ giáng đén Nam Phi khai khẩn, còn hại chú hai của hắn bị cưa một chân. Bây giờ Nguyễn Thành Phong trở về, tuyệt đối không có khả năng buông tha cơ hội được chà đạp hắn dưới lòng bàn chân.
Mà Kha Minh Hiên đưa phần ghi âm kia cho hắn, thứ nhất là bởi vì gần đây Biên lão đại nằm viện nên không có thời gian xử lý Nguyễn Thành Kiệt, thứ hai hắn biết thủ đoạn của Nguyễn Thành Phong cũng không hòa nhã hơn mình. Mượn đao giết người mà có thể đạt được mục đích của mình, cần gì phải đích thân động thủ? Huống chi, Nguyễn Thành Kiệt người kia, quả thật liếc mắt một cái hắn cũng không muốn nhìn.
“Minh Hiên, Thành Kiệt cùng một nhà chú hai của cậu ta là huyết hải thâm cừu như thế nào không phải cậu không biết, Nguyễn Thành Phong sẽ làm cậu ta thân bại danh liệt, sống không bằng chết, cậu có thể nghĩ đến tình cảm anh em chúng ta nhiều năm qua mà nương tay một chút, buông tha cậu ta?”
“Vào lúc cậu ta xuống tay với Biên Dĩ Thu, có từng nghĩ đến tình cảm anh em của chúng ta à?”
“Nhưng mà dù sao Biên Dĩ Thu vẫn còn sống….”
“Đúng vậy. Bởi vì Biên Dĩ Thu còn sống, cho nên bây giờ Nguyễn Thành Kiệt còn chưa chết.” Ý tứ của Kha Minh Hiên rất rõ ràng, nếu Biên Dĩ Thu đã chết, Nguyễn Thành Kiệt đã sớm phải chôn cùng.
Lý Trạch há hốc mồm, sau một lúc lâu mới nói: “Vậy cậu nể mặt tôi, buông tha cho cậu ta một con đường sống được không?”
“A Trạch, cậu tìm sai người rồi.” Biểu tình Kha Minh Hiên tương đối thành khẩn: “Món đồ kia cũng nằm trên tay Nguyễn Thành Phong, tôi cũng không quản được.”
Lý Trạch đương nhiên biết đây là tìm cớ, ở thành phố Z còn có chuyện gì mà Kha gia không quản được? Chuyện này quả thât đáng chê cười.
Chỉ cần hắn nguyện ý buông tha Nguyễn Thành kiệt, sao Nguyễn Thành Phong dám làm trái ý của hắn?”
“Minh Hiên, tôi biết Thành Kiệt làm rất nhiều chuyện sai, cậu ta biến thành như vậy đều là trách nhiệm của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ta bị Nguyễn Thành Phong hủy hoại, cứ coi như tôi là anh em của cậu đi…..Cầu xin cậu.”
Đều là nhân vật vàng son, có máu mặt trong giới, ai không cáu chứ?
Chính là nghĩ tới khuôn mặt kia của Nguyễn Thành Kiệt, nghĩ đến hắn vừa uống say không biết gì vừa cười vừa nói với mình: “A trạch, tôi tiêu đời rồi. A Trạch, hiện tại không ai có thể giúp tôi. A Trạch, cậu giúp giúp tôi, tôi không muốn chết đâu, tôi cũng không muốn ngồi tù.” Hắn vô luận thế nào cũng không thể xoay người bước đi.
A Trạch, A Trạch, A Trạch.
Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Thành Kiệt đã làm sai chuyện gì, trước tiên sẽ gọi hắn là “A Trạch”. Mà chính mình, nhất định không chút do dự giúp hắn.
Hắn thậm chí không nhớ rõ rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, Nguyễn Thành Kiệt lại sinh ra ỷ lại với mình như thế, mà chính mình lại từ khi nào, nhét hắn vào dưới cánh chim, một mực che chở cho hắn.
Đại khái là lúc 3, 4 tuổi, ở nhà trẻ thấy hắn cùng anh bạn nhỏ khác đánh nhau, liều lĩnh xông lên giúp đỡ; cũng có lẽ là lúc 6, 7 tuổi, ở nhà lớn Nguyễn gia nhìn hắn bị em trai mình đẩy mạnh xuống hồ sen, mình lại không chút do dự nhảy xuống bắt đầu cứu hắn —– tuy rằng kết quả là hai người uống nước thiếu chút nữa đã chết đuối, lúc được người giúp việc xách lên đã lạnh đến run người, lại có thể nhìn đối phương mà cười cười như hai tên ngốc.
Sau này, Nguyễn Thành Kiệt theo thói quen mặc kệ gặp phải chuyện gì, không kêu ba mẹ, trước lại gọi A Trạch.
Mẹ Nguyễn nói với Nguyễn Thành Kiệt: “A Trạch lớn hơn con, con phải gọi anh là anh.”
Mẹ Lý lại nói với Lý Trạch: “Thành Kiệt là em trai, con phải chiếu cố nó.”
Tuy rằng tuổi tác hai người chỉ kém mấy tháng, Nguyễn Thành Kiệt cho tới bây giờ cũng không gọi hắn là anh, nhưng Lý Trạch vẫn có sứ mệnh của một người anh, đối với đứa em Nguyễn Thành Kiệt này tương đối yêu thương.
Năm ấy Nguyễn Thành Kiệt 10 tuổi, cha mẹ bởi vì tai nạn bất ngờ đều qua đời. Lý Trạch cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ khi mình tan học về nhà nghe thấy tin, lập tức bỏ lại cặp sách chạy đến Nguyễn gia, khi nhìn thấy Nguyễn Thành Kiệt một mình cô độc ngồi ngay cửa, đau lòng bao nhiêu.
Người giúp việc lui tới bận bịu sắp xếp chỗ để linh cửu, bối cảnh ầm ĩ, không ai quản hắn.
Bà nội của Nguyễn Thành Kiệt không phải là vợ đầu của ông nội Nguyễn, bởi vì vợ đầu kết hôn nhiều năm nhưng vẫn chưa sinh được con, ông nội Nguyễn ở bên ngoài nuôi thêm một người vợ bé, hơn nữa rất nhanh đã sinh cho lão một người con trai, chính là ba của Nguyễn Thành Kiệt.
Không biết có phải việc sinh đứa nhỏ này ra có tác dụng xung hỉ hay không, nhưng sau khi sinh ba của Nguyễn Thành Kiệt được hai năm, vợ đầu của ông nội Nguyễn thế mà cũng mang thai, hơn nữa càng không thể dừng lại, liên tục sinh hai đứa một trai một gái.
Tuy ba của Nguyễn Thành Kiệt là con cả, nhưng bởi vì mẹ là vợ bé, địa vị ở Nguyễn gia hơi xấu hổ. May mà ông tính cách hiền lành, thái độ làm người cẩn thận, cho nên ông nội Nguyễn vẫn rất thích đứa con này. Nhưng thích như vậy, đơn nhiên lọt vào bất mãn của những người con của bà vợ đầu, dẫn đến Nguyễn Thành Kiệt cùng các em cũng không có cách nào hài hòa sống chung.
Khi đó Lý gia cũng không biết Nguyễn gia nội chiến như nước sôi lửa bỏng, thật lâu về sau mới nghe nói, ba mẹ Nguyễn Thành Kiệt có thể bị chú hai của hắn hại chết. Tuy chỉ là lời đồn đại, nhưng tính cách Nguyễn Thành Kiệt dần thay đổi, dùng thủ đoạn đối phó với chú hai của mình, lời đồn đại này chỉ sợ là sự thật.
Lý Trạch mười tuổi, thân ảnh nhỏ bé đi qua đi lại. Nguyễn Thành Kiệt mười tuổi ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, lần đầu tiên kêu hắn một tiếng ‘anh’.
Hắn nói: “Anh, em không còn ba mẹ nữa rồi.”
Nói còn chưa dứt, nước mắt đã ào ào lăn xuống.
Lý Trạch ngồi xổm xuống ôm hắn, nói: “Đừng sợ, anh bảo vệ em.”
Bảo vệ này ngót nghét hơn hai mươi năm.
Nguyễn Thành Kiệt bây giờ biến thành cái dạng này, Lý Trạch tự nhân có một nửa trách nhiệm của mình. Sau khi ba mẹ Nguyễn Thành Kiệt qua đời, Nguyễn gia cơ hồ không ai để tâm đến hắn. Vài năm đó, tập đoàn Hoa Thụy đang ở đỉnh cao phát triển, ông nội Nguyễn cũng không đặt tâm tư trên người đứa cháu nội này, đại bộ phận thời gian Nguyễn Thành Kiệt đều ở Lý gia. Bởi vì quá mức đau lòng đứa em trai này, Lý Trạch cơ hồ đối với Nguyễn Thành Kiệt nói gì nghe nấy, hữu cầu tất ứng, mặc kệ hắn làm sai chuyện gì, chỉ cần kêu một tiếng “A Trạch”, như thể chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Nhưng mà sau đó hắn vì đoạt quyền mà dùng chút thủ đoạn cực đoan, Lý Trạch cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Cá lớn nuốt cá bé, trong giới bọn họ, không ít đời đời con cháu trong gia tộc vì tranh quyền đoạt lợi khiến cho anh chết tôi sống, thật sự không có gì ngạc nhiên. Huống chi, Nguyễn Thành Kiệt là con lớn của ba mẹ Nguyễn, Hoa Thụy vốn nên thuộc về hắn.
Đúng là chính mình đối với Nguyễn Thành Kiệt dung túng, không hề phát cáu, mới dẫn đến hắn vượt qua ranh giới, cuối cùng khư khư cố chấp đi vào ngõ cụt như bây giờ.
Mà chính mình cũng ở lúc sự tình không thể cứu vãn được nữa, mới biết được hắn rốt cuộc đã làm những gì.
Hắn nghĩ vào lúc ăn tết Nguyễn Thành Kiệt cùng Biên Dĩ Thu giảng hòa xem như xong xuôi, hắn nghĩ không rõ tại sao Nguyễn Thành Kiệt nhất định phải dồn Biên Dĩ Thu vào chỗ chết.
Nguyễn Thành Kiệt nói với hắn: “Ảnh chụp của tôi đang treo đầu lưỡi dao. Biên Dĩ Thu không chết, tôi cả đời không được sống yên ổn.”
Lý Trạch nhìn mắt hắn đỏ ngầu, cảm thấy tinh thần của hắn đã không quá bình thường —– hắn không tin ảnh chụp này không có bản sao, hắn không tin Biên Dĩ Thu sẽ bỏ qua cơ hội được uy hiếp mình, hắn không biết khi nào thì Biên Dĩ Thu sẽ dùng ảnh chụp này uy hiếp hắn, cũng không biết lúc nào thì tấm ảnh chụp này sẽ xuất hiện trước mặt người nhà họ Nguyễn, hay là xuất hiện trước mặ truyền thông đại chúng.
Hắn gần như phát điên trong trí tưởng tượng của mình hết lần này đến lần khác.Vị trí của hắn ở Hoa Thụy cũng chưa được củng cố, bao nhiêu người muốn kéo hắn xuống khỏi vị trí hiện tại, tất cả mọi thứ hắn đang có bây giờ không thể chịu nổi một chút gió thổi cỏ lay, mà biện pháp tốt nhất để ngăn chặn hết thảy chuyện này, là hoàn toàn diệt trừ những người có thể uy hiếp mình.
Cho nên hắn tìm Tiễn Thắng – đối thủ một mất một còn của Biên Dĩ Thu hợp tác, lại bởi vì Tiễn Thắng không tín nhiệm mà tìm Chu Minh – hận Biên Dĩ Thu đến thấu xương. Kế hoạch của hắn rất hoàn mỹ, Tiễn Thắng cùng Chu Minh, mặc kệ ai thành công, đều là người có quan hệ trực tiếp tới Biên Dĩ Thu, cũng không ai hoài nghi đến hắn. Nhưng hắn không nghĩ tới Lâm Gia Ngạn bị cuốn vào, cũng không đến Kha Minh Hiên vì cứu Biên Dĩ Thu, lại dùng đến quan hệ của cục trưởng Phùng, càng không nghĩ tới cảnh sát có thể tìm được vị trí của kho súng đạn của Tiễn gia nhanh đến như vậy.
Chu Minh nguyên bản đi loanh quanh bên ngoài kho súng đạn, Tiễn Thắng bên kia nếu không thể giết Biên Dĩ Thu, hắn phải tìm cơ hội động thủ, cho nên khi nhìn thấy Kha Minh Hiên cùng cảnh sát đi ra chỉ do ngoài ý muốn. Nhưng trước đó Kha Minh Hiên đã tìm được Chu Minh đưa đến trước mặt Biên Dĩ Thu, cho nên hắn hận Kha Minh Hiên không khác gì hận Biên Dĩ Thu. Hắn biết cảnh sát nhất định sẽ cứu được Biên Dĩ Thu, mà Kha Minh Hiên nhất định sẽ đỡ Biên Dĩ Thu lên xe mình, vì thế vào lúc lực chú ý của tất cả mọi người đều dồn vào kho súng đạn, hắn động tay với thắng chân của xe Kha Minh Hiên.
Nguyễn Thành Kiệt nói: “Nhưng mà Chu Minh thất bại, hắn ta còn dám theo đòi tiền tôi…”
“Cho nên cậu cũng giết hắn?” Lý Trạch quả thật cảm thấy mình đang nghe một câu chuyện li kì. Hắn thế nào cũng không thể đem người đàn ông thâm hiểm, ngoan độc đến phát rồ trong câu chuyện này cùng với đứa bé đáng thương gọi hắn một tiếng “anh” đặt cùng một chỗ.
“Hắn uy hiếp tôi, trên tay hắn có ghi âm, cho dù tôi đưa tiền cho hắn thì hắn cũng sẽ tiếp tục uy hiếp tôi, tôi thu tay không được —–”
Thanh âm của Nguyễn Thành Kiệt bị cắt ngang, bởi vì Lý Trạch hung hăng tát hắn một cái.
Đây là lần đầu tiên Lý Trạch đánh hắn. Cho dù hai năm trước hắn chơi SM đến điên mà giết chết một minh tinh hạng hai nháo thành chuyện lớn, tìm Lý Trạch hỗ trợ cùng chưa từng đánh hắn.
Một cái tát này trực tiếp làm Nguyễn Thành Kiệt ngơ ngác.
Lý Trạch nhìn hắn, thanh âm nói chuyện đều run rẩy: “Cậu giết Chu Minh, phá tung căn phòng cậu ta tìm bút ghi âm, nghĩ phải hết sức cẩn thận, vì thế thông qua luật sư tìm được cái tên buôn ma túy ở Nhị Khán kia, dù sao việc hắn ta bị tử hình cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, khẳng định cũng không cứu vớt được, cho nên cậu cảm thấy đả động từ chỗ hắn ta là chuyện tốt, khiến cho hắn ở trong ngục giam không một tiếng động mà giết Biên Dĩ thu, có phải như vậy hay không?”
“Phải….Tôi không còn cách nào, A Trạch, tôi không còn cách nào….”
Nguyễn Thành Kiệt nhìn Lý Trạch, trong mắt đều là nước mắt, nháy mắt làm cho Lý Trạch hoảng hốt nhớ đến đứa bé hai mươi năm trước cô đơn ngồi trước cửa.
Lý Trạch mắt nhắm mắt mở, tiếp tục nói: “Cậu cho là Biên Dĩ Thu đã chết, Chu Minh đã chết, Kha Minh Hiên cả đời cũng sẽ không biết cậu sắm vai gì trong đó. Cậu ta sẽ hận Tiễn Thắng, bởi vì hết thảy chuyện bắt cóc Biên Dĩ Thu đều bắt đầu từ hắn. Mà tội danh buôn lậu súng đạn của Tiễn Thắng không tới 8 năm 10 năm căn bản không ra được, có lẽ Kha Minh Hiên tức giận sẽ để cậu ta bị tù vô thời hạn, cho dù hắn ta nói cậu ở sau lưng sai khiến, cũng không có chứng cứ, cậu có thể bình yên vô sự đúng không?”
“Ừ, đúng.” Nguyễn Thành Kiệt lo lắng mà cười rộ lên, “Nhưng mà ông trời cũng không giúp tôi, cái tên Chu Minh ngu xuẩn kia, thế nhưng lại để riêng một bản ghi âm khác, hiện tại đoạn ghi âm kia rơi vào tay Nguyễn Thành Phong, ông trời muốn giết tôi…..A Trạch, tôi tiều đời rồi, tôi tiêu đời rôi…..”
Lý Trạch tàn nhẫn mà nhắc nhở hắn: “Biên Dĩ Thu không chết, cho dù không có đoạn ghi âm kia, cậu cho là bọn họ sẽ bỏ qua cho cậu à?”
“Đúng, Biên Dĩ Thu không chết. Tại sao lại như vậy, sao hắn ta không chết chứ!” Nguyễn Thành Kiệt đột nhiên cất cao giọng, như một tên tâm thần.
Lý Trạch nói: “Cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu ta không chết.”
Bởi vì y không chết, Kha Minh Hiên có lẽ còn chừa cho cậu một hy vọng.
Cho nên hôm nay hắn tìm đến Kha Minh Hiên, trước khi đến cũng không gọi trước. Hắn biết với tình huống hiện tại, Kha Minh Hiên sẽ không bằng lòng gặp hắn, trực tiếp đến công ty gặp người có thể chắc chắn hơn.
Hai người ngồi trên sô pha đối diện nhau, Lý Trạch cũng không dong dài, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu biết tôi tới tìm cậu là vì điều gì.”
“Tôi biết, nhưng tôi sẽ không đáp ứng, cho nên vừa rồi tôi không muốn gặp cậu.” Đều là người khôn ngoan, Kha Minh Hiên cũng không vòng vo, “A Trạch, tôi là bạn của cậu, nhưng nếu cậu nhất định muốn nói giúp Nguyễn Thành Kiệt, giao tình của chúng ta cũng chỉ dừng ở đó thôi.”
Trước khi Lý Trạch đến đây đã biết thái độ này của hắn, cũng không có gì bất ngờ.
“Tôi không phải nói giúp cậu ta, tôi chỉ muốn hỏi cậu, có phải nhất định muốn đuổi cùng giết tận cậu ta không?”
Kha Minh Hiên cười cười: “Lời này cậu không nên hỏi tôi, hẳn là đến hỏi Nguyễn Thành Phong.”
Nguyễn Thành Phong chính là con trai của chú hai của Nguyễn Thành Kiệt, đứa em trai này từ nhỏ đến lớn cùng hắn nước lửa bất hòa. Vài nắm trước Nguyễn Thành Kiệt đoạt quyền, làm cho một nhà chú hai của hắn toàn bộ giáng đén Nam Phi khai khẩn, còn hại chú hai của hắn bị cưa một chân. Bây giờ Nguyễn Thành Phong trở về, tuyệt đối không có khả năng buông tha cơ hội được chà đạp hắn dưới lòng bàn chân.
Mà Kha Minh Hiên đưa phần ghi âm kia cho hắn, thứ nhất là bởi vì gần đây Biên lão đại nằm viện nên không có thời gian xử lý Nguyễn Thành Kiệt, thứ hai hắn biết thủ đoạn của Nguyễn Thành Phong cũng không hòa nhã hơn mình. Mượn đao giết người mà có thể đạt được mục đích của mình, cần gì phải đích thân động thủ? Huống chi, Nguyễn Thành Kiệt người kia, quả thật liếc mắt một cái hắn cũng không muốn nhìn.
“Minh Hiên, Thành Kiệt cùng một nhà chú hai của cậu ta là huyết hải thâm cừu như thế nào không phải cậu không biết, Nguyễn Thành Phong sẽ làm cậu ta thân bại danh liệt, sống không bằng chết, cậu có thể nghĩ đến tình cảm anh em chúng ta nhiều năm qua mà nương tay một chút, buông tha cậu ta?”
“Vào lúc cậu ta xuống tay với Biên Dĩ Thu, có từng nghĩ đến tình cảm anh em của chúng ta à?”
“Nhưng mà dù sao Biên Dĩ Thu vẫn còn sống….”
“Đúng vậy. Bởi vì Biên Dĩ Thu còn sống, cho nên bây giờ Nguyễn Thành Kiệt còn chưa chết.” Ý tứ của Kha Minh Hiên rất rõ ràng, nếu Biên Dĩ Thu đã chết, Nguyễn Thành Kiệt đã sớm phải chôn cùng.
Lý Trạch há hốc mồm, sau một lúc lâu mới nói: “Vậy cậu nể mặt tôi, buông tha cho cậu ta một con đường sống được không?”
“A Trạch, cậu tìm sai người rồi.” Biểu tình Kha Minh Hiên tương đối thành khẩn: “Món đồ kia cũng nằm trên tay Nguyễn Thành Phong, tôi cũng không quản được.”
Lý Trạch đương nhiên biết đây là tìm cớ, ở thành phố Z còn có chuyện gì mà Kha gia không quản được? Chuyện này quả thât đáng chê cười.
Chỉ cần hắn nguyện ý buông tha Nguyễn Thành kiệt, sao Nguyễn Thành Phong dám làm trái ý của hắn?”
“Minh Hiên, tôi biết Thành Kiệt làm rất nhiều chuyện sai, cậu ta biến thành như vậy đều là trách nhiệm của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ta bị Nguyễn Thành Phong hủy hoại, cứ coi như tôi là anh em của cậu đi…..Cầu xin cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất