Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga
Chương 1: Mở đầu
“Căn cứ theo tin chính thức của Cục công an thành phố X, vào khoảng 18 giờ tối ngày 29 tháng 10, một người đàn ông được tìm thấy đã chết trong một khu dân cư vịnh Thiên Nga, anh ta có nhiều vết đâm trên bụng, vách tường phía sau đóng một cây đinh thép ở vị trí trên cao, người bị treo trên tường, nguyên nhân cụ thể về cái chết cần phải tiến hành điều tra thêm.”
Hình Bách Xuyên đáp máy bay, mười mấy tiếng bay đủ làm anh uể oải, hàng mày cau lại, áo sơ mi cũng nhăn nhúm, toàn thân anh từ trên xuống dưới đều bị bao phủ bởi sự mệt nhọc, nhưng anh vẫn chưa thể nghỉ ngơi, vì có chuyện quan trọng hơn chờ anh đối mặt.
Hình Bách Xuyên kéo hành lý đi ra, ngẩng đầu lên đập vào mắt là ti vi ở sân bay phát sóng tin tức đó, anh đứng đối diện với màn hình, tạm dừng chân, nhìn hình ảnh đã bị làm mờ chợt lướt qua.
Anh nhớ, chiếc áo khoác người trong hình mặc là áo anh mua vào dịp Tết năm ngoái, lúc đấy đối phương còn cằn nhằn kiểu dáng của nó chín chắn quá, đành phải nhét dưới đáy tủ.
Nhớ đến chuyện đó, anh cắn chặt răng, xương quai hàm bạnh ra.
Sân bay ồn ào tấp nập, không ai biết người đàn ông qua đời trên ti vi chính là em trai ruột Hình Bách Lâm của anh, được mẹ sinh ra sau anh 5 phút, từ đó gọi anh là “anh hai” sắp gần ba mươi năm.
Hai anh em từ nhỏ đã rất thương yêu nhau, một quả táo cũng phải chia ra ăn, lúc học đại học Hình Bách Xuyên chọn xuất ngoại, còn Hình Bách Lâm thì ở lại trong nước.
Trong lòng Hình Bách Xuyên, em trai anh luôn là học sinh xuất sắc nhất, là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất, học trong nước cũng là trường đại học danh tiếng, dù là thành tích, nhân phẩm hay ngoại hình đều được xem là số một.
Sau khi tốt nghiệp hệ chính quy, anh ở lại nước ngoài làm việc, còn em trai tiếp tục học nghiên cứu, mấy năm qua, sự nghiệp của anh càng ngày càng lớn hơn, cũng càng ngày càng bận rộn hơn, rất hiếm khi về nước tụ tập, em trai Hình Bách Lâm sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì vào làm trong một công ty nước ngoài cực kỳ nổi tiếng, mức lương khởi điểm rất cao, tương lai không tệ.
Cha mẹ hết sức hài lòng với hai anh em, một nhà bốn người mà sống ở ba nơi riêng biệt, sắp nhỏ luôn bận bịu, quanh năm suốt tháng không về nhà được mấy lần.
Hai năm trước, Hình Bách Xuyên dẫn hai vị phụ huynh qua nước ngoài sống, đối lập với bên đó, hoàn cảnh tổng thể nơi anh sống thích hợp để cư trú hơn, hai anh em nghiên cứu, dự định để cha mẹ sau này dưỡng lão ở bên đây.
Lúc Hình Bách Xuyên đón cha mẹ xuất ngoại, em trai đã có tình yêu ổn định, nhưng cả nhà anh chưa từng gặp mặt cậu người yêu ấy.
Điều đáng nói đó là hai anh em bọn họ đều là đồng tính, nếu nói có chuyện nào đó khiến cha mẹ phải đặc biệt đau đầu thì có lẽ chính là đây.
Năm đấy hai người hẹn nhau cùng công khai, gây ầm ĩ đến mức mẹ nằm viện hơn nửa tháng, khoảng thời gian đó là khoảng thời gian khó khăn nhất với họ trong đời, Hình Bách Xuyên ngồi xổm ngoài bệnh viện hút thuốc cả ngày, Hình Bách Lâm không dám vào phòng bệnh chỉ có thể lén lút nằm bò ngoài cửa nhìn mẹ.
Hai người hổ thẹn trong lòng, nhưng chuyện này không phải hổ thẹn là có thể thay đổi.
May mắn thay sau này tất cả khúc mắc đều được tháo gỡ, cha mẹ dần dần chấp nhận sự thật.
Tháng trước, bọn họ mới vừa trải qua sinh nhật 29 tuổi của từng người, sắp đến thời gian tam thập nhi lập, trưởng thành của đàn ông rồi.
(*) Tam thập nhi lập: Tới 30 tuổi thì đã có thể lập thân, lập nghiệp – đã trụ vững, có nghề nghiệp, việc làm, có khả năng nuôi sống bản thân và gia đình, đã xác định vị trí của mình trong xã hội.
Vốn đã nói anh và cha mẹ sẽ cùng về nước để đoàn tụ với em trai, vừa vặn gặp gỡ cậu người yêu xưa nay chỉ nghe tên không thấy mặt của Hình Bách Lâm, kết quả lại bị chuyện của công ty làm lỡ dở.
Ngày sinh nhật hôm đó, bọn họ gọi video cho Hình Bách Lâm, lúc ấy Hình Bách Lâm trông vẫn như thường ngày, rạng rỡ, thích nói đùa, còn lên kế hoạch sang năm mua căn nhà, tiền thủ phó Hình Bách Xuyên có thể phụ một tay, khoản tiền vay sau này em trai với người yêu sẽ trả lại hết.
(*) Thủ phó: Hình thức mua nhà phải trả trước một số tiền tối thiểu do nhà nước quy định.
Không ngờ, chỉ trong một tháng, gặp lại nhau đã là âm dương cách trở.
Hình Bách Xuyên không dám nói chuyện này với cha mẹ, gần đây huyết áp của cha tăng cao, mỗi ngày đều không ngủ ngon, anh nghĩ kéo dài được chừng nào thì hay chừng ấy, huống hồ đến giờ vẫn chưa làm rõ nguyên nhân em trai chết, chờ đến khi anh biết rõ mọi chuyện rồi nói với cha mẹ cũng không muộn.
Em trai bất ngờ qua đời với bất cứ người nào trong họ mà nói đều là tổn thương và đả kích sâu sắc, Hình Bách Xuyên rất sợ đối mặt với cha mẹ, càng không biết nên làm thế nào để nói với họ tin tức đủ làm họ sụp đổ thế này.
Ti vi đã chuyển sang tin tức kế tiếp, Hình Bách Xuyên không xem nữa tiếp tục đi.
Ngoài sân bay, có một người đàn ông mặc áo gió màu đen đang chờ anh, sắc mặt người ấy trắng bệch, cụp mắt, dáng vẻ hồn bay phách lạc.
Anh kéo hành lý bước đến, hình như đối phương đang thất thần, đến khi anh đứng trước mặt rồi cũng không hồi thần.
“Xin chào, cho hỏi phải là Lý Giang Lạc không?” Hình Bách Xuyên hỏi xong, đối phương như giật mình, vai run lên, rốt cục cũng ngước mắt lên nhìn anh.
“Chào, chào anh.” Lý Giang Lạc khẽ gật đầu, đưa tay nhận hành lý của Hình Bách Xuyên.
“Tôi tự xách được.” Hình Bách Xuyên vừa nói vừa kéo hành lý ra sau mình, nói: “Vất vả cho cậu.”
“Nên làm thôi mà.” [kuroneko3026]
Lý Giang Lạc nhìn Hình Bách Xuyên, thầm nghĩ mình có nên cười khách sáo một cái không? Nhưng trong tình huống thế này, ai cười cho nổi?
Cậu không nói gì thêm, dẫn Hình Bách Xuyên đi ra ngoài.
Hình Bách Xuyên đi phía sau, tầm mắt di động theo người đằng trước.
Cậu ta cao khoảng 1m76, dáng người cao gầy, không biết vốn dĩ đã vậy hay là vì chuyện bất ngờ gần đây nên ốm đi thấy rõ, áo gió khoác trên người cậu không dựng thẳng lên nổi, như là lấy trộm áo của người khác mặc vào.
Lý Giang Lạc là người yêu của Hình Bách Lâm, hai người quen nhau gần ba năm, lần đầu tiên Hình Bách Xuyên nhìn thấy người yêu cái gì cũng tốt từ trong miệng em trai, nhưng lại có khoảng chênh lệch nhất định với trong tưởng tượng của anh.
Người ta nói, Lý Giang Lạc là đàn em khóa dưới của Hình Bách Lâm, nhỏ hơn anh ta hai khóa, lúc còn ở trường vì cùng trong xã đoàn nên mới quen biết, song lúc đó quan hệ không mấy thân thiết, chỉ ở mức gặp nhau gật đầu chào hỏi, cho đến khi về sau tốt nghiệp rồi, vừa khéo công ty của cả hai rất gần nhau thành thử tiếp xúc khá nhiều.
Cứ vậy, anh đến tôi đi, lâu ngày sinh tình, hai người trẻ tuổi ưu tú sống cùng với nhau, ngoại trừ không thể kết hôn thì những cái khác đều làm người ta ao ước thèm muốn.
Nhưng Hình Bách Xuyên cảm thấy mọi việc đều có hai mặt, thấy và nghe người ta nói không hẳn là tất cả, giống như bài tú lơ khơ, quay mặt trái lại với bạn, nói với bạn rằng: Lá bài của tôi là trái tim.
Nhưng bạn đâu có biết rốt cục là tim đen hay tim đỏ.
Tất nhiên, anh vẫn luôn hi vọng em trai được hạnh phúc, thế nhưng, hiện tại nói gì cũng vô ích, em trai không còn đây nữa rồi.
Lý Giang Lạc dẫn Hình Bách Xuyên ra khu xe taxi, trời thu làn gió mát mẻ thổi tắp vào người và mặt mũi bọn họ, Lý Giang Lạc xoa mũi, hơi ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, trạng thái của tôi không tốt lắm, nên không dám lái xe đến đây.”
“Cậu làm đúng rồi.” Hình Bách Xuyên nhìn cậu nói, “Chúng ta đến thẳng Cục cảnh sát đi.”
Lý Giang Lạc gật đầu, trả lời: “Ừ.”
Cả đường đi không ai nói chuyện, nếu gặp nhau ở tình huống khác, chắc hẳn họ còn tâm trạng, dẫu sao theo lời của Hình Bách Lâm, thì hai người bọn anh đều có những sự yêu thích tương tự nhau.
Nhưng mà, người duy nhất có thể kết nối cả hai đã chết rồi, còn là người quan trọng nhất đối với họ, dù là ai chăng nữa cũng sẽ không có tâm tư nói chuyện phiếm.
Từ sân bay đến Cục cảnh sát tổng cộng mất 45 phút.
Đến nơi, Lý Giang Lạc trả tiền, thời điểm xuống xe Hình Bách Xuyên đã lấy vali hành lý đứng chờ cậu.
Bọn họ liếc nhìn nhau, gật đầu với nhau, Lý Giang Lạc dẫn anh đi vào trong.
Cảnh sát phụ trách vụ án này đúng lúc có mặt, hắn thấy Lý Giang Lạc đến gần thì sửng sốt, đánh mắt nhìn người đàn ông đi cạnh, rồi vẫy tay với Lý Giang Lạc bảo cậu lại đó.
“Cảnh sát Từ, đây là anh trai của Bách Lâm.” Lý Giang Lạc giới thiệu qua loa hai người họ với nhau, cổ họng vẫn còn khàn, “Ngài Hình, đây là cảnh sát Từ phụ trách vụ của Bách Lâm.”
“Chào, tôi là Từ Chiêu.” Cảnh sát Từ chìa tay ra, khách khí tự giới thiệu mình.
Hình Bách Xuyên đánh giá vị cảnh sát trước mặt, xem chừng 30 tuổi, mặc cảnh phục nghiêm chỉnh, cằm mọc tua tủa râu, anh bắt tay Từ Chiêu, hỏi: “Cảnh sát Từ, có thể phiền anh nói cặn kẽ hơn về tình huống của em trai tôi không?”
Từ Chiêu sắp xếp đồ vật trên bàn, cầm trong tay rồi gọi Hình Bách Xuyên và Lý Giang Lạc đi theo hắn đến văn phòng.
Căn phòng trang trí rất đơn giản, bước vào trong có một cái bàn, phía sau bàn ngoại trừ cái ghế xoay thì là tủ hồ sơ lấp hết mặt tường, phía tay trái có ghế sofa đôi màu đen, kế là một hàng ghế kê sát tường gần với cửa.
Từ Chiêu ngồi vào ghế xoay, đặt đồ vật trong tay xuống, Lý Giang Lạc im lặng chuyển hai cái ghế đến trước bàn, ra hiệu Hình Bách Xuyên ngồi xuống trước.
“Vẫn chưa có kết quả giám định pháp y, tôi có thể khái quát tình hình cho anh.” Từ Chiêu đốt điếu thuốc, đẩy xấp hình trải trên bàn đến trước mặt Hình Bách Xuyên.
Lý Giang Lạc nhìn lướt qua, cậu nhíu mày quay mặt sang hướng khác.
Từ Chiêu chú ý đến động tác của cậu, sâu kín liếc nhìn cậu, thu hồi tầm mắt lại nói với Hình Bách Xuyên: “Có hai nguyên nhân dẫn đến tử vong, một là vết dao ngay bụng khiến mất quá nhiều máu, một là dây thừng siết anh ta nghẹt thở.”
“Kẻ tình nghi là ai? Tại sao lại hại em trai tôi?” Đây là vấn đề Hình Bách Xuyên muốn hỏi.
“Hiện tại còn chưa xác định được là bị giết hay tự sát, phải đợi báo cáo của giám định pháp y.” Từ Chiêu vừa nhìn Lý Giang Lạc vừa ngậm điếu thuốc, “Câu này không nằm trong trách nhiệm, căn cứ theo kinh nghiệm của tôi thì đoán là tự sát.”
“Sẽ không.” Lý Giang Lạc quay mặt lại, lạnh mặt nói, “Bách Lâm không thể tự sát, anh ấy không có bất kỳ lý do gì phải làm vậy cả.”
Từ Chiêu nhún vai, không nói gì, mắt liên tục nhìn chằm chằm Lý Giang Lạc.
Hình Bách Xuyên nhìn những tấm hình đó, chấn kinh run người, em trai anh dựa vào tường, trên cổ có một sợi dây thừng siết chặt, bụng còn găm con dao, con dao ấy anh biết, chữ trên chuôi dao là do anh cho người khắc, đó là món quà anh tặng lúc em trai tốt nghiệp đại học, mà nào ngờ, vài năm sau cũng chính con dao này cắm ngập trong thân thể em trai.
Hình Bách Xuyên cảm tưởng như mình là người không biết bơi nhưng lại bị đẩy ra biển sâu, anh từ từ bị nhấn chìm xuống, từ từ mất đi không khí để anh sinh tồn.
Anh ra sức thở dốc, nắm chặt nắm đấm.
Từ Chiêu cẩn thận thu thập mấy tấm hình ấy, xếp vào trong túi hồ sơ, điếu thuốc của hắn gần cháy hết rồi, hắn lên tiếng: “Tôi có chút chuyện cần nói riêng với anh Hình đây một lúc.”
Lý Giang Lạc nghe vậy, cậu không chờ hắn nói hết câu đã chủ động đứng dậy nói với Hình Bách Xuyên: “Tôi ra ngoài chờ anh.”
Hình Bách Xuyên còn đắm chìm trong nỗi bi thương vì cái chết bi thảm của em trai, anh không đáp lại Lý Giang Lạc.
Lý Giang Lạc nhìn anh, rồi liếc sang Từ Chiêu, bước ra cửa trong cái nhìn chú tâm của hắn.
“Anh Hình, anh nghĩ em trai anh có khả năng tự sát chứ?”
Trời âm u như thể lúc nào cũng sẽ đổ mưa lớn.
Lý Giang Lạc quấn lấy áo gió, không nói tiếng nào đưa Hình Bách Xuyên ra khỏi Cục cảnh sát, hai người đều chồng chất tâm sự.
Hình Bách Lâm qua đời đã hai ngày, bọn họ đều bức thiết muốn biết nguyên nhân cái chết.
Nếu là tự sát, vậy tại sao?
Nếu là bị giết, vậy là ai?
Vì khám nghiệm thi thể, Hình Bách Xuyên không thể tận mắt nhìn thấy thi thể của em trai, này cũng được, anh căn bản không thể tiếp nhận sự thật Hình Bách Lâm đã ra đi.
“Ngài Hình, tôi đã đặt khách sạn cho anh, giờ sẽ dẫn anh đến đó.” Lý Giang Lạc sắp xếp mọi thứ rất ổn, tuy rằng có làm dấy lên sự hiềm nghi.
Hình Bách Xuyên gật đầu, nói với cậu: “Cậu cứ gọi tôi là anh hai giống như Bách Lâm là được rồi, lát nữa tiện tâm sự không?”
Lý Giang Lạc ngẩn người, lập tức trả lời: “Ừ.”
Thừa lúc bọn họ lên taxi rời đi, Từ Chiêu đứng bên cửa sổ văn phòng nhìn hai người, mãi đến tận khi chiếc xe biến mất, hắn mới đốt thêm điếu nữa.
Khói thuốc lượn lờ, mắt hắn mê man.
Lúc này, có người gõ cửa, hắn quay đầu lại nhìn.
“Đội trưởng, báo cáo khám nghiệm thi thể của Hình Bách Lâm đến rồi.”
Từ Chiêu bóp tắt thuốc, đi ra khỏi văn phòng.
Hình Bách Xuyên đáp máy bay, mười mấy tiếng bay đủ làm anh uể oải, hàng mày cau lại, áo sơ mi cũng nhăn nhúm, toàn thân anh từ trên xuống dưới đều bị bao phủ bởi sự mệt nhọc, nhưng anh vẫn chưa thể nghỉ ngơi, vì có chuyện quan trọng hơn chờ anh đối mặt.
Hình Bách Xuyên kéo hành lý đi ra, ngẩng đầu lên đập vào mắt là ti vi ở sân bay phát sóng tin tức đó, anh đứng đối diện với màn hình, tạm dừng chân, nhìn hình ảnh đã bị làm mờ chợt lướt qua.
Anh nhớ, chiếc áo khoác người trong hình mặc là áo anh mua vào dịp Tết năm ngoái, lúc đấy đối phương còn cằn nhằn kiểu dáng của nó chín chắn quá, đành phải nhét dưới đáy tủ.
Nhớ đến chuyện đó, anh cắn chặt răng, xương quai hàm bạnh ra.
Sân bay ồn ào tấp nập, không ai biết người đàn ông qua đời trên ti vi chính là em trai ruột Hình Bách Lâm của anh, được mẹ sinh ra sau anh 5 phút, từ đó gọi anh là “anh hai” sắp gần ba mươi năm.
Hai anh em từ nhỏ đã rất thương yêu nhau, một quả táo cũng phải chia ra ăn, lúc học đại học Hình Bách Xuyên chọn xuất ngoại, còn Hình Bách Lâm thì ở lại trong nước.
Trong lòng Hình Bách Xuyên, em trai anh luôn là học sinh xuất sắc nhất, là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất, học trong nước cũng là trường đại học danh tiếng, dù là thành tích, nhân phẩm hay ngoại hình đều được xem là số một.
Sau khi tốt nghiệp hệ chính quy, anh ở lại nước ngoài làm việc, còn em trai tiếp tục học nghiên cứu, mấy năm qua, sự nghiệp của anh càng ngày càng lớn hơn, cũng càng ngày càng bận rộn hơn, rất hiếm khi về nước tụ tập, em trai Hình Bách Lâm sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì vào làm trong một công ty nước ngoài cực kỳ nổi tiếng, mức lương khởi điểm rất cao, tương lai không tệ.
Cha mẹ hết sức hài lòng với hai anh em, một nhà bốn người mà sống ở ba nơi riêng biệt, sắp nhỏ luôn bận bịu, quanh năm suốt tháng không về nhà được mấy lần.
Hai năm trước, Hình Bách Xuyên dẫn hai vị phụ huynh qua nước ngoài sống, đối lập với bên đó, hoàn cảnh tổng thể nơi anh sống thích hợp để cư trú hơn, hai anh em nghiên cứu, dự định để cha mẹ sau này dưỡng lão ở bên đây.
Lúc Hình Bách Xuyên đón cha mẹ xuất ngoại, em trai đã có tình yêu ổn định, nhưng cả nhà anh chưa từng gặp mặt cậu người yêu ấy.
Điều đáng nói đó là hai anh em bọn họ đều là đồng tính, nếu nói có chuyện nào đó khiến cha mẹ phải đặc biệt đau đầu thì có lẽ chính là đây.
Năm đấy hai người hẹn nhau cùng công khai, gây ầm ĩ đến mức mẹ nằm viện hơn nửa tháng, khoảng thời gian đó là khoảng thời gian khó khăn nhất với họ trong đời, Hình Bách Xuyên ngồi xổm ngoài bệnh viện hút thuốc cả ngày, Hình Bách Lâm không dám vào phòng bệnh chỉ có thể lén lút nằm bò ngoài cửa nhìn mẹ.
Hai người hổ thẹn trong lòng, nhưng chuyện này không phải hổ thẹn là có thể thay đổi.
May mắn thay sau này tất cả khúc mắc đều được tháo gỡ, cha mẹ dần dần chấp nhận sự thật.
Tháng trước, bọn họ mới vừa trải qua sinh nhật 29 tuổi của từng người, sắp đến thời gian tam thập nhi lập, trưởng thành của đàn ông rồi.
(*) Tam thập nhi lập: Tới 30 tuổi thì đã có thể lập thân, lập nghiệp – đã trụ vững, có nghề nghiệp, việc làm, có khả năng nuôi sống bản thân và gia đình, đã xác định vị trí của mình trong xã hội.
Vốn đã nói anh và cha mẹ sẽ cùng về nước để đoàn tụ với em trai, vừa vặn gặp gỡ cậu người yêu xưa nay chỉ nghe tên không thấy mặt của Hình Bách Lâm, kết quả lại bị chuyện của công ty làm lỡ dở.
Ngày sinh nhật hôm đó, bọn họ gọi video cho Hình Bách Lâm, lúc ấy Hình Bách Lâm trông vẫn như thường ngày, rạng rỡ, thích nói đùa, còn lên kế hoạch sang năm mua căn nhà, tiền thủ phó Hình Bách Xuyên có thể phụ một tay, khoản tiền vay sau này em trai với người yêu sẽ trả lại hết.
(*) Thủ phó: Hình thức mua nhà phải trả trước một số tiền tối thiểu do nhà nước quy định.
Không ngờ, chỉ trong một tháng, gặp lại nhau đã là âm dương cách trở.
Hình Bách Xuyên không dám nói chuyện này với cha mẹ, gần đây huyết áp của cha tăng cao, mỗi ngày đều không ngủ ngon, anh nghĩ kéo dài được chừng nào thì hay chừng ấy, huống hồ đến giờ vẫn chưa làm rõ nguyên nhân em trai chết, chờ đến khi anh biết rõ mọi chuyện rồi nói với cha mẹ cũng không muộn.
Em trai bất ngờ qua đời với bất cứ người nào trong họ mà nói đều là tổn thương và đả kích sâu sắc, Hình Bách Xuyên rất sợ đối mặt với cha mẹ, càng không biết nên làm thế nào để nói với họ tin tức đủ làm họ sụp đổ thế này.
Ti vi đã chuyển sang tin tức kế tiếp, Hình Bách Xuyên không xem nữa tiếp tục đi.
Ngoài sân bay, có một người đàn ông mặc áo gió màu đen đang chờ anh, sắc mặt người ấy trắng bệch, cụp mắt, dáng vẻ hồn bay phách lạc.
Anh kéo hành lý bước đến, hình như đối phương đang thất thần, đến khi anh đứng trước mặt rồi cũng không hồi thần.
“Xin chào, cho hỏi phải là Lý Giang Lạc không?” Hình Bách Xuyên hỏi xong, đối phương như giật mình, vai run lên, rốt cục cũng ngước mắt lên nhìn anh.
“Chào, chào anh.” Lý Giang Lạc khẽ gật đầu, đưa tay nhận hành lý của Hình Bách Xuyên.
“Tôi tự xách được.” Hình Bách Xuyên vừa nói vừa kéo hành lý ra sau mình, nói: “Vất vả cho cậu.”
“Nên làm thôi mà.” [kuroneko3026]
Lý Giang Lạc nhìn Hình Bách Xuyên, thầm nghĩ mình có nên cười khách sáo một cái không? Nhưng trong tình huống thế này, ai cười cho nổi?
Cậu không nói gì thêm, dẫn Hình Bách Xuyên đi ra ngoài.
Hình Bách Xuyên đi phía sau, tầm mắt di động theo người đằng trước.
Cậu ta cao khoảng 1m76, dáng người cao gầy, không biết vốn dĩ đã vậy hay là vì chuyện bất ngờ gần đây nên ốm đi thấy rõ, áo gió khoác trên người cậu không dựng thẳng lên nổi, như là lấy trộm áo của người khác mặc vào.
Lý Giang Lạc là người yêu của Hình Bách Lâm, hai người quen nhau gần ba năm, lần đầu tiên Hình Bách Xuyên nhìn thấy người yêu cái gì cũng tốt từ trong miệng em trai, nhưng lại có khoảng chênh lệch nhất định với trong tưởng tượng của anh.
Người ta nói, Lý Giang Lạc là đàn em khóa dưới của Hình Bách Lâm, nhỏ hơn anh ta hai khóa, lúc còn ở trường vì cùng trong xã đoàn nên mới quen biết, song lúc đó quan hệ không mấy thân thiết, chỉ ở mức gặp nhau gật đầu chào hỏi, cho đến khi về sau tốt nghiệp rồi, vừa khéo công ty của cả hai rất gần nhau thành thử tiếp xúc khá nhiều.
Cứ vậy, anh đến tôi đi, lâu ngày sinh tình, hai người trẻ tuổi ưu tú sống cùng với nhau, ngoại trừ không thể kết hôn thì những cái khác đều làm người ta ao ước thèm muốn.
Nhưng Hình Bách Xuyên cảm thấy mọi việc đều có hai mặt, thấy và nghe người ta nói không hẳn là tất cả, giống như bài tú lơ khơ, quay mặt trái lại với bạn, nói với bạn rằng: Lá bài của tôi là trái tim.
Nhưng bạn đâu có biết rốt cục là tim đen hay tim đỏ.
Tất nhiên, anh vẫn luôn hi vọng em trai được hạnh phúc, thế nhưng, hiện tại nói gì cũng vô ích, em trai không còn đây nữa rồi.
Lý Giang Lạc dẫn Hình Bách Xuyên ra khu xe taxi, trời thu làn gió mát mẻ thổi tắp vào người và mặt mũi bọn họ, Lý Giang Lạc xoa mũi, hơi ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, trạng thái của tôi không tốt lắm, nên không dám lái xe đến đây.”
“Cậu làm đúng rồi.” Hình Bách Xuyên nhìn cậu nói, “Chúng ta đến thẳng Cục cảnh sát đi.”
Lý Giang Lạc gật đầu, trả lời: “Ừ.”
Cả đường đi không ai nói chuyện, nếu gặp nhau ở tình huống khác, chắc hẳn họ còn tâm trạng, dẫu sao theo lời của Hình Bách Lâm, thì hai người bọn anh đều có những sự yêu thích tương tự nhau.
Nhưng mà, người duy nhất có thể kết nối cả hai đã chết rồi, còn là người quan trọng nhất đối với họ, dù là ai chăng nữa cũng sẽ không có tâm tư nói chuyện phiếm.
Từ sân bay đến Cục cảnh sát tổng cộng mất 45 phút.
Đến nơi, Lý Giang Lạc trả tiền, thời điểm xuống xe Hình Bách Xuyên đã lấy vali hành lý đứng chờ cậu.
Bọn họ liếc nhìn nhau, gật đầu với nhau, Lý Giang Lạc dẫn anh đi vào trong.
Cảnh sát phụ trách vụ án này đúng lúc có mặt, hắn thấy Lý Giang Lạc đến gần thì sửng sốt, đánh mắt nhìn người đàn ông đi cạnh, rồi vẫy tay với Lý Giang Lạc bảo cậu lại đó.
“Cảnh sát Từ, đây là anh trai của Bách Lâm.” Lý Giang Lạc giới thiệu qua loa hai người họ với nhau, cổ họng vẫn còn khàn, “Ngài Hình, đây là cảnh sát Từ phụ trách vụ của Bách Lâm.”
“Chào, tôi là Từ Chiêu.” Cảnh sát Từ chìa tay ra, khách khí tự giới thiệu mình.
Hình Bách Xuyên đánh giá vị cảnh sát trước mặt, xem chừng 30 tuổi, mặc cảnh phục nghiêm chỉnh, cằm mọc tua tủa râu, anh bắt tay Từ Chiêu, hỏi: “Cảnh sát Từ, có thể phiền anh nói cặn kẽ hơn về tình huống của em trai tôi không?”
Từ Chiêu sắp xếp đồ vật trên bàn, cầm trong tay rồi gọi Hình Bách Xuyên và Lý Giang Lạc đi theo hắn đến văn phòng.
Căn phòng trang trí rất đơn giản, bước vào trong có một cái bàn, phía sau bàn ngoại trừ cái ghế xoay thì là tủ hồ sơ lấp hết mặt tường, phía tay trái có ghế sofa đôi màu đen, kế là một hàng ghế kê sát tường gần với cửa.
Từ Chiêu ngồi vào ghế xoay, đặt đồ vật trong tay xuống, Lý Giang Lạc im lặng chuyển hai cái ghế đến trước bàn, ra hiệu Hình Bách Xuyên ngồi xuống trước.
“Vẫn chưa có kết quả giám định pháp y, tôi có thể khái quát tình hình cho anh.” Từ Chiêu đốt điếu thuốc, đẩy xấp hình trải trên bàn đến trước mặt Hình Bách Xuyên.
Lý Giang Lạc nhìn lướt qua, cậu nhíu mày quay mặt sang hướng khác.
Từ Chiêu chú ý đến động tác của cậu, sâu kín liếc nhìn cậu, thu hồi tầm mắt lại nói với Hình Bách Xuyên: “Có hai nguyên nhân dẫn đến tử vong, một là vết dao ngay bụng khiến mất quá nhiều máu, một là dây thừng siết anh ta nghẹt thở.”
“Kẻ tình nghi là ai? Tại sao lại hại em trai tôi?” Đây là vấn đề Hình Bách Xuyên muốn hỏi.
“Hiện tại còn chưa xác định được là bị giết hay tự sát, phải đợi báo cáo của giám định pháp y.” Từ Chiêu vừa nhìn Lý Giang Lạc vừa ngậm điếu thuốc, “Câu này không nằm trong trách nhiệm, căn cứ theo kinh nghiệm của tôi thì đoán là tự sát.”
“Sẽ không.” Lý Giang Lạc quay mặt lại, lạnh mặt nói, “Bách Lâm không thể tự sát, anh ấy không có bất kỳ lý do gì phải làm vậy cả.”
Từ Chiêu nhún vai, không nói gì, mắt liên tục nhìn chằm chằm Lý Giang Lạc.
Hình Bách Xuyên nhìn những tấm hình đó, chấn kinh run người, em trai anh dựa vào tường, trên cổ có một sợi dây thừng siết chặt, bụng còn găm con dao, con dao ấy anh biết, chữ trên chuôi dao là do anh cho người khắc, đó là món quà anh tặng lúc em trai tốt nghiệp đại học, mà nào ngờ, vài năm sau cũng chính con dao này cắm ngập trong thân thể em trai.
Hình Bách Xuyên cảm tưởng như mình là người không biết bơi nhưng lại bị đẩy ra biển sâu, anh từ từ bị nhấn chìm xuống, từ từ mất đi không khí để anh sinh tồn.
Anh ra sức thở dốc, nắm chặt nắm đấm.
Từ Chiêu cẩn thận thu thập mấy tấm hình ấy, xếp vào trong túi hồ sơ, điếu thuốc của hắn gần cháy hết rồi, hắn lên tiếng: “Tôi có chút chuyện cần nói riêng với anh Hình đây một lúc.”
Lý Giang Lạc nghe vậy, cậu không chờ hắn nói hết câu đã chủ động đứng dậy nói với Hình Bách Xuyên: “Tôi ra ngoài chờ anh.”
Hình Bách Xuyên còn đắm chìm trong nỗi bi thương vì cái chết bi thảm của em trai, anh không đáp lại Lý Giang Lạc.
Lý Giang Lạc nhìn anh, rồi liếc sang Từ Chiêu, bước ra cửa trong cái nhìn chú tâm của hắn.
“Anh Hình, anh nghĩ em trai anh có khả năng tự sát chứ?”
Trời âm u như thể lúc nào cũng sẽ đổ mưa lớn.
Lý Giang Lạc quấn lấy áo gió, không nói tiếng nào đưa Hình Bách Xuyên ra khỏi Cục cảnh sát, hai người đều chồng chất tâm sự.
Hình Bách Lâm qua đời đã hai ngày, bọn họ đều bức thiết muốn biết nguyên nhân cái chết.
Nếu là tự sát, vậy tại sao?
Nếu là bị giết, vậy là ai?
Vì khám nghiệm thi thể, Hình Bách Xuyên không thể tận mắt nhìn thấy thi thể của em trai, này cũng được, anh căn bản không thể tiếp nhận sự thật Hình Bách Lâm đã ra đi.
“Ngài Hình, tôi đã đặt khách sạn cho anh, giờ sẽ dẫn anh đến đó.” Lý Giang Lạc sắp xếp mọi thứ rất ổn, tuy rằng có làm dấy lên sự hiềm nghi.
Hình Bách Xuyên gật đầu, nói với cậu: “Cậu cứ gọi tôi là anh hai giống như Bách Lâm là được rồi, lát nữa tiện tâm sự không?”
Lý Giang Lạc ngẩn người, lập tức trả lời: “Ừ.”
Thừa lúc bọn họ lên taxi rời đi, Từ Chiêu đứng bên cửa sổ văn phòng nhìn hai người, mãi đến tận khi chiếc xe biến mất, hắn mới đốt thêm điếu nữa.
Khói thuốc lượn lờ, mắt hắn mê man.
Lúc này, có người gõ cửa, hắn quay đầu lại nhìn.
“Đội trưởng, báo cáo khám nghiệm thi thể của Hình Bách Lâm đến rồi.”
Từ Chiêu bóp tắt thuốc, đi ra khỏi văn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất