Sau Khi Hoàn Tục Tôi Trở Thành Đỉnh Lưu Giới Giải Trí

Chương 15

Trước Sau
Tiểu hộ sĩ nhớ lại nguyên nhân khiến mình hâm mộ Mộ Dung Dực.

Đồng nghiệp trong bệnh viện người nhà bệnh nhân ác ý đả thương, tin tức lên hot search. Phần lớn người trên mạng nghe người nhà bệnh nhân khóc lóc kể lể xong, đều nói hộ sĩ không chăm sóc người bệnh chu toàn.

Cuối cùng bệnh nhân cùng phòng báo với cảnh sát điều tra là người bệnh đùa giỡn đồng nghiệp của cô trước, đồng nghiệp trong lòng tức giận, mới từ chối vài yêu cầu quái đản của người bệnh.

Mộ Dung Dực biết chuyện này, viết bà i đăng lên Weibo kêu gọi mọi người quan tâm yêu quý thiên thần áo trắng, không cần phải náo loạn ầm ĩ lên.

Mộ Dung Dực tam quan đoan chính, tâm địa thiện lương...... Là giả?

Góc nào đó trong lòng ầm ầm sụp đổ, tiểu hộ sĩ nhịn không được lại nghĩ: Nếu bây giờ đây là hãm hại, vậy những chuyện trước kia thì sao? Mấy bài đăng trên Weibo Mộ Dung Dực ám chỉ nhân phẩm Cảnh Dật không tốt, có thật không?

Tiểu hộ sĩ nhắm mắt lại.

Ngay từ đầu cô hâm mộ Mộ Dung Dực, cũng vì Mộ Dung Dực nguyện ý lên tiếng vì hộ sĩ các cô giống người bệnh cùng phòng kia.

Cô thích, là một Mộ Dung Dực phẩm chất chính trực, mà không phải cái gì khác.

Tiểu hộ sĩ lấy điện thoại ra, click mở ghi âm.

"Mẹ nó, anh không nhẹ tay chút được à?" Mộ Dung Dực trong phòng kêu.

Triệu Kiệt: "Đánh nhẹ làm sao mà giống được? Vết thương của cậu nhìn càng thảm càng tốt, chờ lát nữa bác sĩ tới, anh đưa chút tiền cho hắn, để hắn viết thương thế của cậu nặng một chút, chúng ta tuyệt đối không thể để Cảnh Dật có xoay người cơ hội!"

Mộ Dung Dực: "Hừ, chúng ta giúp hắn tạo hình tượng hút anti-fan tốt như vậy, hắn muốn xoay người, còn non lắm. Em đi nghỉ ngơi, anh xử lý đi. Đúng rồi, đăng ảnh em lên Weibo luôn."

Nghe đến đó, tiểu hộ sĩ xoay người rời đi.

Trong chốc lát, Weibo quan tâm đặc biệt nhắc nhở.

Mộ Dung Dực: Đau bụng quá, bác sĩ nói hôm nay mình cần đi ngủ sớm một chút. [ hình ảnh ][ hình ảnh ]

Tấm ảnh chụp cái bụng xanh tím này vừa tung ra, nháy mắt bên dưới Weibo lập tức có hơn trăm bình luận an ủi và nguyền rủa Cảnh Dật.

Lúc này đây, tiểu hộ sĩ không hùa theo, mà theo những người tag Cảnh Dật liên tiếp, ấn vào Weibo của Cảnh Dật.

Xuất đạo hai năm, số bài Cảnh Dật đăng không vượt quá 50 bài, lượng fans chỉ có hơn 500.

Năm mươi bài này, không có cái nào liên quan đến một mình Cảnh Dật, tất cả đều là bài đăng chuyển tiếp lại. Không chỉ vậy, phía dưới Weibo tuyên truyền 《 Dụ Tăng 》có cả vạn bình luận chửi rủa.

Tiểu hộ sĩ nhịn không được đi tìm kiếm 《 Dụ Tăng 》.

Đoàn web drama này điệu thấp, trừ tin đoàn phim thành lập từ 5 tháng trước, cùng một tin Weibo khai máy ra, không còn bất cứ cái gì.

Trên Weibo chỉ có hai bài đăng thì thôi, dưới bình luận toàn gào thét yêu cầu đổi nam chính.

Tiểu hộ sĩ thở dài, tưởng tắt đi 《 Dụ Tăng 》 quan hơi, không cẩn thận nhấn vào nút tạo mới.

《 Dụ Tăng 》 quan hơi: # Dụ Tăng #chính thức đóng máy, ngày 1 tháng 10 công chiếu độc quyền trên mạng Vân Vụ video.@ Khương Văn Văn @ Cảnh Dật @ Trần. Nàng cùng hắn, hắn cùng y, quen biết, hiểu nhau đến không còn gặp lại. Một đoạn cảm tình từ bắt đầu đến kết thúc, rốt cuộc là ai dụ hoặc ai?

Dưới dòng chữ tuyên truyền ngắn gọn là hai bức ảnh.

Bức ảnh đầu tiên, Khương Văn Văn thân mặc hồng y, nằm cạnh tượng Phật. Y phục nàng tung bay, cái đuôi nhấc lên cao cao qua đỉnh đầu, môi đỏ cong lên dùng ánh mắt mê mang khiêu khích nhìn chằm chằm hòa thượng niệm kinh phía dưới.

Hòa thượng không rõ nét mặt, tựa hồ như lợi dụng ánh sáng sân khấu khi chụp ảnh làm mờ đi gương mặt hắn.

Bức thứ hai còn ảo hơn bức đầu, người ngồi trên tượng Phật thay đổi, chân dài bắt chéo, hình như là nhìn hòa thượng niệm kinh, nhưng vẫn không thấy rõ mặt hòa thượng như cũ.

Box bình luận bùng nổ.

Ngay từ đầu mọi người là vì Weibo này tag Cảnh Dật mới đến xem, ngốc nghếch tức giận mắng một hồi sau đó cẩn thận xem xét bức ảnh, lại đem 《 Dụ Tăng 》 nguyên tiểu thuyết một đối lập, một ít fan nguyên tác bắt đầu táo bạo đặt vấn đề ở box bình luận: Gương mặt Cảnh Dật cần phải che chắn tới mức đó sao? Sợ chúng ta mắng à? Còn có, Trần là ai? Trong tiểu thuyết nguyên tác không có nhân vật này, bấm vào Weibo này cũng chỉ là cái người bình thường!

Trong lúc nhất thời, Weibo này nương theo hot search # Cảnh Dật đánh Mộ Dung Dực # xông lên.

Càng ngày càng nhiều người tới xem, càng ngày càng nhiều người tới bình luận, nhưng 《 Dụ Tăng 》 quan hơi lại chưa đưa ra bất kỳ lời phản hồi nào.

Lần nàu tiểu hộ sĩ không gia nhập đội ngũ tẩy chay Cảnh Dật.



Cô buông di động, vỗ vỗ mặt điều chỉnh tâm tình, nghiêm túc bắt đầu làm công việc tiếp theo.

- --bác sĩ và cảnh sát tiến vào phòng bệnh của Mộ Dung Dực, giám định thương tích cho gã.

......

Cảnh Dật ở trong nhóm chat* biết 《 Dụ Tăng 》 đã bắt đầu tuyên truyền, còn bị Quách Lân chỉ mặt gọi tên.

*Chỗ này qt ghi là trong đàn, tui thay bằng nhóm chát không biết có được không, bà con thấy không hợp thì kêu tui đổi nhá.

"Tôi cảm thấy tiểu tử cậu có chút quá ngay thẳng, cho nên mặc kệ ai nhắn tin Weibo cho cậu hỏi Trần là ai, cậu cũng không được mở miệng nói tên Lục Ngự Chi, biết không?"

Nghe xong tin nhắn, Cảnh Dật cũng bắt đầu trả lời bằng tin nhắn thoại.

"Đã biết."

Hai đơn âm đổi lấy một bao biểu cảm cười điên cuồng của lão sư tạo hình Tiểu Lưu, nhìn kỹ đi, những người khác trong đoàn phim cũng spam lại bao biểu cảm của Tiểu Lưu, trong đó bao gồm Lục Ngự Chi.

Quách Lân: "Cười gì cười gì cười gì? Mấy người cũng vậy, tuyệt đối tuyệt đối không được để lộ tin nóng, chúng ta muốn tạo thành một loại cảm giác khiến cư dân mạng mơ hồ, đoán xem Trần là ai, rồi lại không thể tin được! Còn nữa, Cảnh Dật, xin lỗi, đoàn phim ké nhiệt độ đợt cậu bị hắc này."

Cảnh Dật lại lần nữa trả lời: "Không có việc gì, tôi không ngại."

Lãnh đạm thật sự, phảng phất như không để bụng chuyện bị hắt nước bẩn.

Thái độ như vậy Quách Lân làm không thể kiềm chế, nhịn không được lại đi trò chuyện riêng vớiLục Ngự Chi: "Cậu nói này đứa nhỏ này rốt cuộc suy nghĩ gì? Tôi xem mấy lời nhục mạ dưới Weibo cậu ấy, phỏng chừng tin nhắn cũng nổ tung, thế mà bình tĩnh như vậy."

Lục Ngự Chi: "Có thể là thành thói quen rồi."

Nói xong câu đó, hô hấp Lục Ngự Chi nặng thêm vài phần, tắt Weibo Cảnh Dật, mở trò chuyện riêng.

"Đang làm gì đó?"

Cảnh Dật nhận được tin nhắn, tạm thời rời ánh mắt từ trên cuốn《 Tân x Từ Điển 》ra, chụp ảnh cuốn từ điển mới cho Lục Ngự Chi.

Lục Ngự Chi nhận được ảnh chụp, sửng sốt một chút: "Cậu xem cái này làm gì?"

Cảnh Dật: "Tôi mua mấy quyển sách, có mấy chữ không biết đọc cho nên mua tự điển về học."

Sắp xếp lại những mảnh ký ức nhỏ là một chuyện cực kỳ gian nan, Cảnh Dật có thể từ đó mà nhận biết một ít chữ thường thấy trong thế giới này, nhưng có một số lúc vẫn không thể lý giải chính xác ý nghĩa.

Đặc biệt là khi đọc sách về pháp luật, hàm nghĩa trong từ ngữ trở nên đặc biệt quan trọng.

Cảnh Dật chỉ có thể lựa chọn bắt đầu học từ từ điển.

Lúc này Lục Ngự Chi có chút không biết nên trả lời Cảnh Dật thế nào.

Vốn dĩ anh muốn khuyên Cảnh Dật không cần quá để ý lời Quách Lân nói, tốt nhất là đừng vào xem Weibo quá nhiều, kết quả Cảnh Dật còn không thèm để ý tới mấy lời này, lại còn đang xem từ điển!

Thật lâu sau, Lục Ngự Chi mới nói: "Vậy không quấy rầy cậu nữa, không còn sớm, cậu ngủ sớm một chút."

Tin nhắn này không nhận được hồi đáp.

Cảnh Dật đang nghiêm túc xem từ điển.

Xem xong, cậu tắt đèn bàn đi, nằm lên giường ngủ.

Ngày hôm sau vừa đúng năm giờ sáng, Cảnh Dật xuống dưới lầu chạy bộ, đánh quyền, mua mấy cái màn thầu trắng về làm bữa sáng. Ăn xong, Cảnh Dật lại mở từ điển ra, tiếp tục đọc.

Tám giờ, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cảnh Dật cầm điện thoại, bên trên hiển thị tên Viên Tuệ.

"A, Cảnh Dật, buổi sáng tốt lành. Lão công nhà tôi tỉnh rồi, nói rất muốn gặp cậu, cậu có thể tới đây một chuyến không?"

Cảnh Dật khép từ điển lại: "Tôi tới được."

Mở bản đồ điện thoại ra, dựa theo hướng dẫn đến ga tàu điện ngầm, xoát vé lên xe, ngồi trên xe nhắm mắt niệm kinh trong đầu. Đến được bệnh viện đã qua hơn một tiếng.

Nơi Trương Cường nằm là bệnh viện công lập tốt nhất trong thành phố.



Khi Cảnh Dật đến bệnh viện, trái phải ngoài của bệnh viện có rất nhiều nữ sinh đầu buộc mảnh vài màu lam ngồi canh, một đám mồ hôi ướt đẫm, căn bản không để ý mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.

Cảnh Dật mới vừa đi đến cửa bệnh viện, không biết ai nói một câu: "Người này giống giống Cảnh Dật?"

Cô gái khác gần Cảnh Dật nhìn kỹ, nói lại: "Nghe cậu nói, hình như có điểm giống."

"Tôi đệt, đâu chỉ là giống, căn bản chính là cậu ta! Trong ảnh chụp cậu ta đội cái mũ này! Mau ngăn cậu ta lại!"

Các nữ sinh ồn ào đứng dậy, trước sau vây quanh Cảnh Dật.

Không biết mấy phóng viên từ đâu chui ra, giơ camera mini chụp ảnh.

"Vì sao mày lại ác độc như vậy, vì cái gì mà đánh Tiểu Cánh của bọn tao?"

"Loại người như mày tồn tại làm gì? Đánh bụng Tiểu Cánh của bọn tao xanh tím một mảng to như vậy, hại cậu ấy hôn mê."

"Hu hu hu, Tiểu Cánh nhà tôi đau đến chừng nào! Cậu ấy mới 19 tuổi, lỡ may lưu lại di chứng phải làm sao bây giờ!"

Các nữ sinh nói chuyện rối loạn, cảm xúc còn kích động, Cảnh Dật căn bản không có cách nào một đám đối thoại. Cậu hơi hơi nhíu mày, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Nhưng mấy nữ sinh vẫn nhao nhao lên như cũ, cuối cùng bắt đầu nhất trí hô to: "Cảnh Dật hồ phê mau xin lỗi, Cảnh Dật hồ phê cút khỏi giới giải trí!"

Có người muốn đến bệnh viện khám bệnh, từ xa nhìn thấy thế trận này, đường đi cũng bị ngăn chặn, thử nói chuyện cùng các nữ sinh, nhưng căn bản không có hiệu quả.

Bảo an của bệnh viện cũng ra ngăn, nhưng quá nhiều người, không cách nào duy trì trật tự.

Tiến không thể tiến, lui không thể lui.

Cảnh Dật chắp tay trước ngực, thấp giọng nói: "A di đà phật."

Thật ra cậu có thể dùng khinh công bay ra khỏi vòng vây, nhưng hành động như vậy quá mức đột ngột.

Theo ký ức của nguyên Cảnh Dật mà phán đoán, thế giới này căn bản không có khinh công vừa nói.

Không lên được, vậy thì chỉ có thể xuống.

Cảnh Dật ngồi xuống xếp bằng.

Mấy cô gái đang la hét thấy thân ảnh đứng lặng ở trung tâm đột nhiên lùn đi, tiếng la trong miệng chậm rãi thu nhỏ lại, hoang mang nhìn nhau.

"Chư vị, đúng là tôi và Mộ Dung Dực từng luận bàn với nhau."

Nghe Cảnh Dật đang nói chuyện, mấy cô gái hoàn toàn an tĩnh lại.

"Nhưng luận bàn có giới hạn, tôi cũng không tạo thành bất kỳ thương tổn thật sự gì cho Mộ Dung Dực."

"Vậy vết thương trên người Tiểu Cánh là thế nào!" Một cái fan nữ cúi đầu nói chuyện với Cảnh Dật, cảm thấy như vậy cũng quá kì lạ, dứt khoát ngồi xổm xuống, "Cậu đừng lươn lẹo! Nếu không phải Tiểu Cánh vẫn luôn nói chúng tôi không thể xúc động khi tiếp ứng, phải biết lễ phép, thì chỉ một mình tôi là có thể đập với ba người như cậu rồi!"

Nhân vật đững đầu ngồi xổm xuống, mấy fans nữ khác cũng ngồi xổm theo.

"Vết thương của hắn không phải tôi tạo thành." Cảnh Dật đặt tay ở đầu gối, phần lưng dựng thẳng tắp, "Nếu biết phải lễ phép, mấy ngươi vây kín đường vào bệnh viện cũng không tiện."

Các fan nữ đứng lên, nhìn những người muốn vào tiến bệnh viện đứng ngoài, mặt chậm rãi chuyển sang màu hồng.

Cảnh Dật cũng đứng lên, vỗ vỗ bụi trên quần áo.

"Chúng ta chờ kết quả của cảnh sát, được không?" Khi nói chuyện, Cảnh Dật nhìn nữ sinh trước mặt, "Nếu như là tôi làm, tôi sẽ bị pháp luật trừng trị."

Ánh mắt nữ sinh giao hội cùng Cảnh Dật, cảm giác được ánh mắt chân thành của Cảnh Dật, chau mày: "Được, chúng tôi chờ cảnh sát đưa ra kết quả! Các chị em, mau tránh ra, xin lỗi người qua đường."

Giao thông khôi phục, Cảnh Dật đi vào bệnh viện.

Nhìn theo Cảnh Dật đi vào, một fan nữ trong đó bỗng nhiên hô to: "Có giám định thương tích rồi! Để tôi xem nào! Căn cứ vào hiện trường giám định ở bệnh viện, công bố báo cáo giám định sự việc # Cảnh Dật đả thương Mộ Dung Dực #."

"Phán định Mộ Dung Dực bị bầm tím phần mềm...... Căn cứ theo người cung cấp chứng cứ ghi âm, phán định người bị thương Mộ Dung Dực bầm tím phần mềm ở bụng, do người đại diện Triệu Kiệt vì muốn hãm hại Cảnh Dật làm, đã tiến hành khen ngợi nhân chứng, tiến hành giáo dục phê bình đương sự thân là nhân vật công chúng?? Đây là cái quỷ gì? Đây thật sự là tài khoản phía công an chính phủ sao?"

Các nữ sinh khác cùng nhau xem Weibo đồng loạt bày ra vẻ mặt sét đánh ngang tai.

Phòng bệnh, giống như sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau