Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 192: Cáo biệt

Trước Sau
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).

Khoảng thời gian sau đó, người cùng Tiêu Lam ước định dần dần thông qua con đường Lạc sắp xếp đến đảo, cũng ở tại các khu vực khác nhau.

Trên hòn đảo vốn trống không tự nhiên lại có thêm nhiều người như vậy, thoạt nhìn càng giống mấy căn cứ của tổ chức phản diện.

Lạc vội vàng xử lý chuyện trên đảo, Tiêu Lam nhàn rỗi không có việc gì liền đi dạo khắp nơi trên đảo một chút, bỗng nhiên nghe được phía trước có tiếng người ồn ào.

……Tràn ngập cảm giác vi diệu.

Lại đi về phía trước vài bước, cậu nghe được một giọng nói cực kỳ quen thuộc.

“Hôm nay, là đại hội thệ sư* của fanclub Tiêu ca chúng ta! Mọi người đều biết, bởi vì Thế Giới Hàng Lâm đã vươn ra ma trảo của nó, hiện tại chúng ta đã tới thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong……”

(*Họp tướng sĩ trước khi ra trận, để trên giao nhiệm vụ, dưới hạ quyết tâm trong quân đội thời xưa)

Trong Lạc Tiêu Lam có một loại dự cảm không ổn.

Cậu tiến lên vài bước, quả nhiên thấy được quả đầu xanh chuối tươi rói của Đệ Nhất Phú Quý kia.

Thiếu nữ Smart biến hóa cũng không lớn so với lần trước, vẫn là tràn ngập phong cách cá nhân độc đáo.

Mà đứng trước mặt cô chính là một đám người, những người này đều thống nhất mặc cái quần tà lỏn đỏ hoa hòe làm Tiêu Lam cảm giác rất quen mắt.

Tạo hình quần bãi biển, màu nền đỏ thẫm, hoa bự phong cách dân tộc, cảm giác trung niên thời thượng che lấp không được.

Nỗi sợ hãi bị 【 Một đường xẹt lửa mang tia chớp 】 chi phối lại về rồi.

Tiêu Lam không nghĩ tới, cho dù là rời khỏi Thế Giới Hàng Lâm trở lại hiện thực, cái quần bãi biển lửa đỏ này vẫn sẽ xuất hiện trong sinh mệnh của cậu, hơn nữa còn có khí thế chỉ một tia lửa có thể thành đám cháy to, tự động mọc thêm một tảng lớn.

Đệ Nhất Phú Quý nhiệt tình dào dạt mà múa may quyển sách trên tay: “Những sách này là tôi căn cứ rất nhiều người chơi cao cấp truyền miệng lại kinh nghiệm tổng kết ra tới, tuyệt đối chân thật, hy vọng có thể trong thời khắc mấu chốt trợ giúp được mọi người, đợi lát nữa Tiểu Hà sẽ phân phát cho mọi người.”

Đáp lại cô là một trận hoan hô.

“Trước khi mọi người chiến đấu có thể xem trước quyển《 Chơi xấu tuy đáng xấu hổ nhưng rất hữu dụng 》 và quyển《 Tuyệt kỹ đánh lén tôi cũng không nói cho người khác biết 》, những thứ này có thể cực đại tăng lên tính linh hoạt của chúng ta trong chiến đấu, hơn nữa kích phát linh cảm, hiệu quả rất tốt với xác suất tăng khả năng chiến thắng.”

“Sau đó là 《 100 phương pháp đối phó người chơi khế ước 》, người chơi khế ước rất mạnh, nhưng đối đầu với bọn chúng tuyệt đối không phải chỉ có con đường chết. Mục tiêu của chúng ta là —— tuyệt không đối mặt chính diện, nhưng cũng không buông tha bất luận một cơ hội đánh lén nào.”

“Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng đừng hoảng hốt, chúng ta còn có 《 Làm sao để nhanh chóng chạy trốn 》, 《 Ba giây trốn chạy học cấp tốc 》, 《 Tạm biệt nha đối thủ của ta 》, bảo đảm làm mọi người dùng giới hạn lớn nhất mà sinh tồn.”

“Tóm lại, có thể đánh hội đồng tuyệt đối không một mình đấu, có thể đánh lén tuyệt không chính diện cương, đánh thắng được thì đánh gần chết mới thôi, đánh không lại thì trực tiếp bỏ chạy, mặt mũi có thể không cần, nhưng mạng nhỏ cần phải giữ được.”

Nghe xong Đệ Nhất Phú Quý nói, nhóm người nghe phía dưới sôi nổi vỗ tay, hình ảnh kia giống như là tổ chức bán hàng đa cấp đang huấn luyện bọn nhân viên.

Sau đó, Đệ Nhất Phú Quý dẫn theo các thành viên hội fanclub Tiêu ca tiến hành đọc diễn cảm những đoạn trích lời của Tiêu ca, cô nàng còn chuyên môn chế tác tuyển tập những lời trích hay số lượng có hạn cho cuộc quyết chiến sắp đến.

Nghe bọn họ đọc diễn cảm với mấy lời mình từng nói, Tiêu Lam cảm giác cả người đều đang cảm thấy thẹn như hải dương lên lên xuống xuống, hơn nữa sắp bị một đợt sóng chụp chết dưới đáy biển.

Cậu là ai? Cậu đang ở đâu? Tại sao cậu lại muốn đến cái nơi sai lầm này?

Nhưng mà, chuyện cảm thấy thẹn còn chưa kết thúc.

Rất nhanh, Đệ Nhất Phú Quý lại dẫn theo bọn họ nhảy nhót lên.

Một đám người mặc quần tà lỏn đỏ đều nhịp mà nhảy theo bài, theo động tác Đệ Nhất Phú Quý chỉ huy.

Khi mông bọn họ lắc sang trái thì hô to “Tiêu ca Tiêu ca, thiên hạ vô địch”, mông lắc sang phải lại là “Tung hoành tứ hải, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi”.

Tiếng nói kêu khẩu hiệu cực kỳ có lực, chỉ là hình ảnh thoạt nhìn…… giống một đám biến thái.

Tiêu Lam: “……”

Phú Quý à, em thật đúng là một nhân tài.

Cậu đang muốn thừa dịp còn không bị phát hiện trộm rời đi, lại ở cách đó không xa thấy được Triệu Tiểu Hà.

Triệu Tiểu Hà lại cao hơn một chút, tóc nhu thuận chỉnh tề mà khoác trên vai, trên người mặc đầm màu trắng, nhìn qua thật ra như một thiếu nữ văn tĩnh, tựa hồ không hề có thẩm mỹ bị Đệ Nhất Phú Quý kéo lệch đi.

“Tiêu ca ~” Triệu Tiểu Hà cười phất phất tay với cậu.

“Tiểu Hà.” Tiêu Lam nhìn thoáng qua Triệu Tiểu Hà, có chút vui mừng, “Còn may, em không có mặc như bọn họ đấy.”

Nghe vậy, Triệu Tiểu Hà trực tiếp duỗi tay nhấc làn váy của mình lên.

Tiêu Lam bị động tác này cả kinh, đang định che đôi mắt lại, trong tầm mắt liền xuất hiện một màu đỏ quen thuộc.

Quần bãi biển giống những người khác như đúc cứ như vậy được mặc bên dưới váy Triệu Tiểu Hà, tràn ngập cảm giác tồn tại, chỉ là ban nãy chiều dài váy vừa lúc che đậy nó, Tiêu Lam không phát hiện ra mà thôi.

Triệu Tiểu Hà có chút thẹn thùng: “Em còn ngại mặc trực tiếp đó, nhưng mà sau này em sẽ nỗ lực hơn nữa!”

Tiêu Lam: “……”

Tại sao cả em cũng luân hãm?

Không cần nỗ lực đâu…… Thật sự không cần……

Đệ Nhất Phú Quý vừa lúc kết thúc đại hội thệ sư, sau khi mọi người giải tán, cô mắt sắc cũng phát hiện Tiêu Lam trong một góc.

“Tiêu ca!” Đệ Nhất Phú Quý hưng phấn mà chạy về phía Tiêu Lam.

Tiêu Lam cũng chào hỏi cô: “Phú Quý.”

Đệ Nhất Phú Quý nói: “Tiêu ca anh yên tâm đi, hội fanclub Tiêu ca bọn em đều đã chuẩn bị tốt rồi.”

Tâm tình Tiêu Lam có chút phức tạp: “Kỳ thật…… Anh cũng không muốn bọn họ vì anh mạo hiểm, em biết đấy, đối kháng Thế Giới Hàng Lâm là chuyện rất nguy hiểm, bọn họ vẫn là thận trọng lựa chọn thì tốt hơn.”

Đệ Nhất Phú Quý lại hỏi Tiêu Lam một vấn đề: “Tiêu ca, anh cảm thấy hội fanclub Tiêu ca là cái gì?”

Tiêu Lam không quá rõ ràng: “Hội fan hâm mộ?”

Đệ Nhất Phú Quý nói: “Trong nguy cơ sinh tử, tinh thần con người rất dễ dàng hỏng mất, có đôi khi bọn họ cần phải tìm kiếm cho mình một tín ngưỡng để chống đỡ.”

“Một tồn tại cường đại thiện lương chính trực, không dễ dàng sụp đổ, có thể chống đỡ cho tinh thần của bọn họ không ngã, đây là tác dụng của tôn giáo. Tôn giáo là loại thuốc an thần tốt nhất trong nguy cơ, dù các tín đồ của tôn giáo cũng rõ ràng thần không có khả năng tự thân đến giúp mình, nhưng tín ngưỡng có thể chống đỡ bọn họ không bị đè ép suy sụp.”



Tiêu Lam hỏi: “Sao em không lựa chọn thành lập fanclub cho ông chủ các em? Anh ta cũng rất mạnh, hơn nữa chắc là anh ta sẽ rất vui vẻ khi mình có fanclub đó.”

Dựa theo hiểu biết của Tiêu Lam đối với Thành Văn Nhất, người này ngày thường cũng đã một bộ tùy thời muốn bước lên sân khấu biểu diễn, nếu có một cái fanclub, mặt ngoài anh ta không nói cái gì, nội tâm nhất định sẽ khoái khoái lắm cho coi.

Thậm chí còn có khả năng bàn tay vung lên, cấp ra thêm vào trợ cấp tài chính.

Đệ Nhất Phú Quý rất nghiêm túc mà nhìn Tiêu Lam: “Ông chủ, là sẽ ném người đi lấp biển.”

Tiêu Lam: “……”

Cậu thật ra suýt chút nữa quên mất cái tài nghệ truyền thống giữa hai thầy trò Tiêu Thành Nham Thành Văn Nhất này.

“Hơn nữa xã súc đối với ông chủ của mình sẽ mang theo cảm xúc phản kháng một cách tự nhiên.” Đệ Nhất Phú Quý nói, “Trong Thế Giới Hàng Lâm, người chơi giống như Tiêu ca quá ít, bọn họ cần cây trụ tinh thần,, cho nên mới gia nhập ‘hội fanclub Tiêu ca’, cũng không phải sùng bái cường giả mù quáng gì.”

Cô chỉ hướng đám người đi xa: “Anh xem bọn họ bây giờ đi, có phải so với đại đa số người chơi khác càng vui vẻ, càng có dũng khí hơn không?”

“Chiến đấu là chính bọn họ lựa chọn, bọn họ khát vọng cuộc sống bình dị an ổn, cho nên mới đoàn kết bên nhau phản kháng Thế Giới Hàng Lâm, gia nhập Luân Hồi cũng được, gia nhập hội fanclub Tiêu ca cũng được, đều là phương pháp bọn họ truy tìm mục tiêu của mình.”

Tiêu Lam khó nén kinh ngạc mà nhìn Đệ Nhất Phú Quý.

Cậu không nghĩ tới đối phương thành lập hội fanclub Tiêu ca thế mà lại có dụng ý như vậy.

Đệ Nhất Phú Quý cũng không phải thành lập một hội fans vui đùa, mà là mượn dùng sự tích của Tiêu Lam, dựng lên một phòng tuyến tinh thần cho những con người hoảng loạn ở Thế Giới Hàng Lâm.

Bọn họ thật sự đang sùng bái Tiêu Lam sao?

Cũng không hẳn vậy, bọn họ chỉ là đang truy tìm hy vọng sống trong lòng của mình, mà Tiêu Lam vừa lúc chịu tải phần hy vọng này mà thôi.

Thiếu nữ Smart này, thế nhưng thông thấu ngoài ý muốn.

Trái tim giấu dưới bề ngoài trẻ trâu của cô thậm chí có thể nói là cơ trí.

Tiêu Lam thiệt tình mà nói: “Phú Quý, em cũng thật lợi hại.”

Đệ Nhất Phú Quý hê hê nở nụ cười: “Tiêu ca anh đừng nhìn em như vậy, thật ra mười bốn tuổi em đã vào đại học rồi, hiện tại đang học tiến sĩ xã hội học ở trường đại học S, chỉ là em ra nước ngoài quá sớm, dẫn tới trình độ ngôn ngữ có hơi thoái hóa thôi.”

Tiêu Lam tức khắc cảm giác được cái gì gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Có người nhìn qua thì xàm xí, trên thực tế lại là thiếu nữ thiên tài cầm kịch bản.

Nhưng có điều là phiên bản Smart.

Lúc này, Đệ Nhất Phú Quý cầm 《 Lời trích kinh điển của Tiêu ca - bản quyết chiến số lượng có hạn 》trong tay, đưa tới: “Tiêu ca, có thể ký tên cho em một cái không?”

Tiêu Lam mười phần cảm động, cũng quyết đoán cự tuyệt cô nàng.

——

Cách đó không xa, Thành Văn Nhất đứng ngoài cửa sổ, nhìn cảnh tượng quần ma loạn vũ bên dưới.

Rất sớm trước kia anh ta đã biết trong Luân Hồi có hội fanclub Tiêu Lam, nhưng anh ta cũng vẫn không để bụng, bởi vì Tiêu Lam rõ ràng không có dã tâm thành lập tổ chức gì, fanclub này cũng không có làm ra chuyện khác người.

Trên tay anh ta có tư liệu hoàn chỉnh của Đệ Nhất Phú Quý, hiểu biết đối với cấp dưới khác loại này nhiều hơn Tiêu Lam nhiều.

Nếu cô không làm chuyện bất lợi với mình, Thành Văn Nhất cũng mặc kệ hành vi của cô.

Lại không nghĩ rằng, cái fanclub nhìn như trò đùa này lại phát triển nhanh thật sự, sau đó thậm chí hấp dẫn càng nhiều người gia nhập vào Luân Hồi, dẫn tới Luân Hồi tiến thêm một bước lớn mạnh.

Thành Văn Nhất vuốt ve một chút Sherry trong lồng ngực: “Đệ Nhất Phú Quý, thật là một cô gái thú vị.”

Sherry thoải mái mà nheo đôi mắt: “Meo~”

Cách đó không xa là Mộc Dương ngồi trên sô pha, hôm nay nó hiếm thấy mà không trầm mê chơi game, bàn tay cũng không cầm khư khư máy chơi game.

Mộc Dương nhìn chằm chằm Thành Văn Nhất nói: “Ông chủ, anh đem danh nghĩa sản nghiệp đều sắp xếp hết cho người đại lý, quả nhiên vẫn là lo lắng đúng không?”

Thành Văn Nhất gật gật đầu, không nói chuyện.

Mộc Dương: “Anh cho rằng chúng ta có tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”

Thành Văn Nhất nói: “Ba phần.”

Mộc Dương kinh ngạc: “Ít như vậy?”

Thành Văn Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tiêu Thành Nham mạnh như vậy mà còn thất bại, tuy rằng anh luôn muốn đánh ông ta, có điều anh rất rõ ràng chính mình xác thật không bằng ông ta, bất luận là Luân Hồi hay là Tương Liễu, hoặc là hội fanclub Tiêu Lam, cũng đều không phải là quân tinh nhuệ như Vô Xá được.”

Mộc Dương có chút khó hiểu: “Vậy anh vì cái gì……?”

Thành Văn Nhất cười, thu hồi tầm mắt: “Trên thế giới không có chuyện nào nắm chắc cả, thời điểm sinh tử tồn vong, tỷ lệ ba phần cũng đáng để đánh cuộc. Chú mày thì sao? Hiện tại chú mày còn có thể rời đi kịp đó.”

Mộc Dương lắc đầu, không chút do dự cự tuyệt.

Nếu muốn nói trong toàn bộ Luân Hồi, người tử trung với Thành Văn Nhất nhất, thì chính là Mộc Dương.

Đừng nhìn Mộc Dương hiện tại bị Thành Văn Nhất trị đến dễ bảo, kỳ thật vào lúc vừa mới tiến vào Thế Giới Hàng Lâm, nó cũng là một nhân vật tàn nhẫn độc ác.

Nó là một cô nhi, từ nhỏ lăn lộn đến lớn trong một cô nhi viện rất kém cỏi, còn nhỏ tuổi đã học được thủ đoạn đầy mình.

Sau khi tiến vào Thế Giới Hàng Lâm cũng là hung dữ lại tàn nhẫn như một con sói cô độc.

Nhưng khi đó nó vẫn là quá nhỏ, không chỉ có thể lực yếu kém, kinh nghiệm cũng không đủ, đối đấu với người trưởng thành lại không biết xấu hổ thường xuyên chịu thiệt, từng có rất nhiều lần trải qua tìm được đường sống trong chỗ chết.

Sau đó nó bị một đám người liên thủ gài một phen, gần như sẽ chết.

Là Thành Văn Nhất kéo nó trở về từ cận kề cái chết, hơn nữa cảm thấy hứng thú với thiên phú của nó, bắt đầu dạy dỗ nó đạo sinh tồn ở Thế Giới Hàng Lâm, lại nói cho nó tầm quan trọng của giáo dục.

Sau khi đi theo bên người Thành Văn Nhất, Mộc Dương mới dần dần có một chút hơi thở thiếu niên, bắt đầu giống như các thiếu niên khác chơi game, cũng thường xuyên bởi vì lèm bèm ông chủ của mình mà chịu khổ bị phạt viết tập làm văn.

Nhưng một khi có bất cứ thứ gì uy hiếp đến Thành Văn Nhất, nó vẫn sẽ lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn của mình.

Mộc Dương nghiêm túc mà nói: “Ông chủ, trận doanh của anh chính là lập trường duy nhất của em.”



Thành Văn Nhất cười khẽ: “Anh đây cần phải bảo đảm chính mình sống lâu hơn một chút mới được.”

Sherry cọ cọ lòng bàn tay Thành Văn Nhất: “Miao~”

——

Trong một căn phòng kín.

Toàn bộ màn cửa bị kéo lại, làm trong nhà phòng nên vô cùng tối tăm.

Văn Tri Huyền ngồi một mình trong phòng, trước mặt là một tấm gương rất lớn.

Cậu ta đối với gương, lại như đang nói chuyện với bạn tốt nhiều năm, toàn bộ hình ảnh có chút quỷ dị.

“A Huyền, ông nghĩ kỹ rồi sao?”

“Ừm, đây là cơ hội tốt nhất, nếu bỏ lỡ, có lẽ chúng ta không bao giờ còn cơ hội phản kháng nữa.”

“Nhưng…… A Thịnh, nếu thành công có phải tôi sẽ không nhìn thấy ông nữa không? Rốt cuộc nơi chúng ta có thể gặp nhau chỉ có Thế Giới Hàng Lâm.”

“Có lẽ ông có thể suy xét, sau khi thành công thì thương lượng một chút với Kẻ Bội Nghịch, nếu thất bại thì cũng không cần rối rắm nữa.”

“Đúng nha, A Thịnh ông thông minh ghê.”

“Chỉ số thông minh của chúng ta giống nhau mà, trên thực tế tôi cũng không thông minh hơn ông, có lẽ chỉ là phương thức tư duy của ông tương đối đơn giản thôi.”

“…… Ông nghiêm khắc quá đó.”

“Chúc ông may mắn.”

“A Thịnh, tui sẽ cố gắng.”

“Bất luận như thế nào, tôi đều cùng ông tồn tại.”

——

Vương Kha từ trong ngủ mơ mở mắt ra, đập vào mắt chính là cái mặt phóng đại vô số lần của thằng em mình.

“Anh hai~ anh tỉnh rồi hả!” Cái mặt bự kia nói như này.

Vương Kha tát một cái bốp lên đầu lông xù xù của Vương Thái Địch, nháy mắt từ trên giường bò dậy.

Đứng trên sàn nhà, anh siết nắm tay, cảm giác được thân thể của mình lại khôi phục sức mạnh.

Ánh mắt Vương Kha dừng trên thanh đao Vương Thái Địch chuẩn bị cho anh.

Nơi này là thế giới hiện thực, 【 Đẫm Máu 】 tất nhiên không thể mang ra được, thanh đao này là Vương Thái Địch dựa theo kích cỡ Đẫm Máu phỏng chế ra, cảm giác có bảy tám phần tương tự.

Vương Kha cầm lấy đao múa may một chút trong tay.

Thao tác thân thể cảm giác còn vài phần xa lạ, nhưng động tác đã không còn suy yếu vô lực như trước nữa.

Quá trình trị liệu của Kỳ Ninh tuy rằng có chút thô bạo, nhưng hiệu quả trị liệu thật sự rất tốt.

Vương Thái Địch chạy tới hỏi: “Anh, anh thế nào?”

Vương Kha trở tay một đao vung về em trai mình, hơn nữa chính xác mà ngừng trước chóp mũi cậu, không sai chút nào.

Vương Kha nói: “Anh đã động được đao.”

“Oaaa~~~~~” Vương Thái Địch vui vẻ mà nhảy lên, chạy quanh khắp nhà, phảng phất như một Teddy vui vẻ.

Giống như là hết thảy trắc trở đều còn chưa phát sinh, cậu vẫn là tiểu Thái Địch vô ưu vô lự dưới sự che chở của anh hai, phiền não lớn nhất chính là không cẩn thận xốc quần lót anh hai, bị đập thì làm sao bây giờ.

Nhìn bộ dạng ngu xuẩn của thằng em nhà mình, Vương Kha bất đắc dĩ mà nói: “Thằng nhóc ngốc……”

——

Trong một góc mộ địa hẻo lánh.

Kỳ Ninh ngồi xổm trước mộ bia của Sầm Duy, duỗi tay nhẹ nhàng mà lau đi bụi đất bám trên mộ bia, động tác mềm nhẹ phảng phất như đang vuốt ve người yêu đã lâu không gặp gỡ.

Y hiếm thấy mà gỡ xuống mặt nạ, bóng cây nghiêng xuống che khuất mặt y, chỉ có thể nhìn đến mái tóc màu bạc.

Nhưng bởi vì mộ địa ở vị trí hẻo lánh, hôm nay lại không phải thanh minh, xung quanh cũng cũng không có ánh mắt tò mò nào.

Kỳ Ninh dùng đầu ngón tay phác hoạ ảnh chụp Sầm Duy, giọng điệu y là ôn hòa mà những người khác chưa bao giờ nghe thấy: “Rất nhanh anh sẽ có thể thường xuyên đến bên cạnh em rồi, có lẽ là ở hiện thực, có lẽ là dưới chín suối.”

“Em sẽ chờ anh chứ?”

“Hay là nói, em không muốn nhìn thấy anh tay nhuốm đầy máu của hiện tại….”

“Có phải anh sớm đã không còn giống với đàn anh trong trí nhớ của em rồi không?”

Trên ảnh chụp, Sầm Duy tươi cười ấm áp như dĩ vãng.

Cũng giống như mỗi một lần gặp gỡ y trước đây.

Mộ viên lẳng lặng, chỉ có mỗi giọng Kỳ Ninh đang thủ thỉ.

Xương mềm dưới suối yên thân cậu, tóc tuyết trên đời gửi phận tôi*.

Có lẽ trong mộ chỉ có một khối thi cốt, nhưng lại đặt linh hồn của hai người.

Một người chết đi vì bị giết năm đó, một người theo cái chết của cậu mai táng trái tim mình.

Hồi lâu sau, Kỳ Ninh mang mặt nạ lên, đứng dậy.

Y rời khỏi mộ viên, dựa theo chỉ dẫn hướng về mục đích cuối cùng.

Hết chương 190.

(*Quân mai tuyền hạ nê tiêu cốt, Ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu. Từ bài thơ Mộng Vi Chi của Bạch Cư Dị)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau