Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 196: Chăn thả

Trước Sau
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).

Dưới sự trợ giúp của nhóm Boss từng có giao thoa, Tiêu Lam và Lạc nhanh chóng mà tiếp cận luồng sáng trắng phía trước.

Cuối cầu thang cuối là một khoảng trắng chói mắt, trắng không có chút tạp chất nào, rồi lại mang theo tính xâm lược dày đặc, nhìn hoàn toàn không cảm thấy thuần khiết hoặc là an bình, ngược lại lộ ra một cảm giác lạnh băng.

Lạc nhìn người bên cạnh: “Em chuẩn bị tốt chưa, tiên sinh?”

Tiêu Lam hít sâu một chút: “Đi thôi.”

Hai người đồng thời nâng bước, bước vào một mảnh tuyết trắng này.

Tầm nhìn nháy mắt đã bị màu trắng chiếm cứ, phảng phất như bị vải bố trắng che khuất đôi mắt.

Một lát sau, màu trắng dần dần xuất hiện những thứ khác.

Đó vẫn là một thế giới thuần trắng.

Không trung màu trắng bao trùm trên đỉnh đầu, dưới chân là một bàn cờ thuần trắng, bộ dáng nhìn qua cùng loại với cờ vua, nhưng khác cờ vua ở chỗ tất cả ô vuông đều là màu trắng, cứ như không dung được chút tạp chất nào.

Hai bên bàn cờ là các quân cờ, cấm vệ quân, kỵ sĩ, giáo chủ, chiến xa, Hoàng Hậu.

Những quân cờ cũng giống bàn cờ dưới chân, đều là thuần sắc trắng.

Chúng nó đứng yên, phảng phất như đang xếp hàng hoan nghênh.

Trong các quân cờ đó không có quân Vua.

Chỉ là ở một đầu khác đối diện với hai người Tiêu Lam, có một bóng người đang đứng.

Người này có gương mặt đồng dạng như Lạc, nhưng khí chất lại lạnh băng như chất vô cơ.

Hắn ta mặc hoa phục thuần trắng, che đậy làn da ngoại trừ mặt ra đến kín mít, một mái tóc dài màu trắng xõa tung, không thấy chút tỳ vết, con ngươi màu vàng nhạt cũng không có bất luận dao động gì.

Không hề nghi ngờ, người đứng lặng ở đầu bàn cờ bên kia chính là chúa tể đang thao tác Thế Giới Hàng Lâm.

Hắn cũng là vị vua duy nhất trong toàn bộ ván cờ.

Chúa tể ngước mắt nhìn Lạc, giọng bình tĩnh: “Ngươi đã đến rồi.”

Lạc mang theo mỉm cười: “Để ngươi đợi lâu.”

Trong quá trình đối thoại, chúa tể không có một tia tầm mắt dừng trên người Tiêu Lam, xưng hô sử dụng cũng chỉ có “ngươi”, phảng phất như người này chỉ là một kẻ làm nền bé nhỏ không đáng kể.

“Quá chậm.” Chúa tể nhẹ nhàng nâng tay lên.

Cùng với động tác của hắn ta, một loạt quân cờ cấm vệ quân trên bàn cờ cử động, chúng nó sôi nổi hóa thân trở thành binh lính cầm rìu dài trong tay, tiến lên hướng về hai người đối diện.

Lạc cũng vươn tay, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.

Chợt thấy ô vuông dưới chân hắn nháy mắt bị nhuộm thành màu đen, ô vuông màu đen lan tràn rộng ra, đan dệt cùng ô vuông màu trắng trên bàn cờ, biến thành một bàn cờ tiêu chuẩn.

Đồng dạng, màu đen cũng lây dính quân cờ bên Tiêu Lam, hóa tất cả chúng thành màu đen.

Cách cục đen trắng đối chọi đã hình thành, đại biểu cho chiến cuộc đã bắt đầu.

Một loạt quân cờ đại biểu cho cấm vệ quân màu đen cũng cử động, chúng nó giống như quân cờ dưới tay chúa tể vậy, biến thành binh lính cầm trường mâu, chiến thành một đoàn với binh lính màu trắng.

Cùng với kịch liệt chém giết, hai vị vương giả trắng và đen chiếm cứ hai bên bàn cờ lại bình tĩnh nói chuyện với nhau.

“Bây giờ tới tìm ta thật quá nóng vội, tích góp nhiều hơn một chút sức mạnh, ngươi mới có khả năng chiến thắng được ta.” Giọng điệu chúa tể vẫn như cũ.

Lạc nhìn hắn ta: “Ngươi sẽ có lòng tốt để ta an tâm tích tụ sức mạnh sao?”

Rìu màu trắng bổ về phía ngực binh lính màu đen, trường mâu màu đen lại thọc xuyên qua bụng binh lính màu trắng.

Quân cờ hai bên đều đang tận hết sức lực chém giết nhau.

Quân cờ bỏ mình ngã trên mặt đất, vỡ thành bụi bặm đầy đất.

Con ngươi vàng nhạt không hề gợn sóng của chúa tể tựa hồ muốn nhìn thấu Lạc: “Hiện tại ngươi cùng lắm là vừa mới khôi phục được trình độ trước kia mà thôi, mà ta cũng sẽ không ở yên tại chỗ chờ ngươi.”

Hắn ta nhìn kỹ Lạc: “Hô hấp, nhiệt độ cơ thể, tim đập, ngươi tăng thêm thứ vô dụng gì cho chính mình vậy? Chúng cũng không sẽ làm ngươi càng cường hơn, ngược lại sẽ phân tán sức mạnh của ngươi.”

Ánh mắt chúa tể cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Lam lần đâu tiên: “Là vì cậu ta sao?”

Ánh mắt kia lạnh băng mà trầm trọng, phảng phất như muốn áp người đến suy sụp.

Tiêu Lam tức khắc cảm giác được áp lực, nhưng là cậu rất nhanh bình tĩnh lại, lẳng lặng mà đứng yên tại chỗ, không có chút yếu thế nào.

Chúa tể nhìn chằm chằm Tiêu Lam, trong giọng nói lần đầu tiên mang theo một chút gợn sóng, tuy rằng chỉ là một chút: “Đây là…… thức tỉnh sức mạnh!”

Hắn ta nhìn Lạc: “Ngươi có biết chính mình đến tột cùng đã làm cái gì hay không?”

Giọng điệu của Lạc vẫn trước sau như một: “Em ấy đã xem như đồng loại của chúng ta, không phải sao? Đây cũng là mục đích ban đầu của chúng ta.”

Chúa tể: “Không, chúng ta không cần đồng loại. Trải qua Thế Giới Hàng Lâm quan sát, ta phát hiện nhân loại là sinh vật rất khó bảo trì lý tính, có lẽ tồn tại giống chúng ta căn bản không thể tìm thấy trong vũ trụ, chỉ chúng ta mới là hình thái sinh mệnh hoàn mỹ nhất.”

Lạc nói: “Ngươi đã rời bỏ ước nguyện ban đầu, sơ tâm của mình khi thành lập Thế Giới Hàng Lâm.”

Chúa tể thưởng thức ngón tay thon dài mang găng tay màu trắng của mình: “Đây bất quá là điều chỉnh kế hoạch thôi.”

Sau khi cấm vệ quân phía trước ngã xuống, kỵ sĩ, giáo chủ, chiến xa, Hoàng Hậu phía sau lại sôi nổi gia nhập chiến trường.

Chém giết trên bàn cờ vẫn còn đang tiếp tục, hơn nữa càng ngày càng tàn khốc.

Bất luận là binh lính hay là quý tộc, sôi nổi đối diện công kích ngã xuống khắp nơi, thi thể chúng hóa thành bụi bặm, hòa hợp thành một thể không phân chia lẫn nhau.

Tiêu Lam nhịn không được nói: “Ngươi đối với sinh mệnh không hề có lòng kính sợ sao?”

Chúa tể tựa hồ nghe chuyện gì đó rất vớ vẩn, hắn ta dùng loại giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng nói: “Kính sợ sinh mệnh? Từ trong miệng loài người nghe được từ ngữ như vậy, thật sự làm ta thấy ngoài ý muốn.”

“Số lượng sinh vật con người tàn sát hơn xa so với số người chết trong Thế Giới Hàng Lâm, trong đó thậm chí bao gồm đồng loại của các ngươi.”

“Chiến tranh, nô lệ, diệt chủng, trại tập trung, thuộc địa…… Ta vẫn chưa từ giữa nhìn thấy chút kính sợ đối với sinh mệnh nào.”

“Kẻ mạnh luôn có được quyền lợi tùy ý xử trí kẻ yếu, này vẫn là ta học được từ trên người loài người, mà ta có được sức mạnh áp đảo loài người, tại sao ta phải để ý đến loài người?”

Tiêu Lam nhíu mày lại.

Chúa tể và Lạc, sau khi tiếp xúc đến con người lại rẽ sang hai hướng hoàn toàn khác biệt.

Một thì tán đồng luật rừng cá lớn nuốt cá bé, một lại lựa chọn tiếp thu khát vọng bình đẳng và tự do của loài người.

Con người thường xuyên một bên ca tụng hoà bình giả dối, một bên lại vì lợi ích bản thân khơi dậy chiến tranh.

Một bên khát vọng bình đẳng, một bên lại nhịn không được ức hiếp kẻ yếu.

Nước lớn thao tác nước nhỏ, quyền quý bóc lột bình dân, cấp trên chèn ép cấp dưới, người có thân thể khoẻ mạnh bắt nạt kẻ nhỏ yếu, tập thể nhỏ tụ lại xa lánh kẻ độc hành thế đơn lực cô.

Nhưng đồng thời, con người lại sẽ vì người khác đau khổ mà khóc thút thít, sẽ chiến đấu xả thân vì người chưa từng gặp mặt, sẽ nắm tay lên sờ soạng ra một tương lai càng tốt đẹp hơn trong bóng đêm.

Có lẽ con người chính là sinh vật phức tạp lại thường xuyên tự mâu thuẫn như vậy.

Đánh cờ trên bàn cờ cũng đến hồi kết thúc.

Cuối cùng quân cờ hai bên cùng ôm nhau chết, chỉ để lại mảnh vụn đầy đất đen trắng giao nhau.

Chúa tể duỗi tay phất qua giữa không trung, thanh trừ những rác rưởi đó ra khỏi lãnh địa của bản thân.

Hắn ta nhìn hai người đối diện: “Được rồi, hàn huyên dừng ở đây. Dù sao chúng ta cũng vô pháp thuyết phục đối phương, nói đạo lý không dùng được, cuối cùng cũng phải dựa vào sức mạnh để quyết định quyền lên tiếng thuộc sở hữu của ai.”

Giọng nói rơi xuống, ánh sáng trắng tập kích hướng về Tiêu Lam và Lạc.

Ánh sáng quang minh này là thuần trắng nhưng lại mang theo sức mạnh đáng sợ, nếu không hề phòng bị mà va chạm vào, chỉ sợ phải nhận kết cục tan xương nát thịt.

Trong tay xuất hiện một mảnh bóng đen, dũng mãnh tràn hướng ánh sáng trắng.

Bóng đen chính diện đụng phải sáng trắng, dưới hai bên bên này giảm bên kia tăng, trừ khử nhau trong vô hình.



Tiêu Lam vào khoảnh kbóng đen sáng trắng xuất hiện đã mở kỹ năng lên:

【 Tên: Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】

【 Năng lực: Phản xạ 】

Đối mặt ánh sáng trắng nghênh diện mà đến, Tiêu Lam trực tiếp nâng tay lên, đầu ngón tay nháy mắt xuất hiện một mặt kính màu xám bạc, hình dạng tấm kính cũng không có quy tắc, nhưng vẫn kéo dài mở ra chắn trước mặt Tiêu Lam.

Kính đối mặt với ánh sáng trắng, Tiêu Lam cảm giác trong tay mình bỗng nhiên trầm xuống.

Đừng nhìn chúa tể chỉ ra một động tác nhẹ nhàng, lực công kích lại mảy may không yếu.

Tiêu Lam dùng sức chống đỡ tấm kính, cuối cùng áp lực cũng nhẹ hơn, phản xạ ánh sáng trắng ngược về.

Xem ra sức mạnh của khoa học vẫn rất cường đại, cho dù là đối mặt loại tồn tại cũng không khoa học lắm như chúa tể này.

Chúa tể nghiêng đầu né tránh ánh sáng trắng Tiêu Lam phản xạ lại đây: “Thú vị đấy.”

Con người này thế mà có thể phản xạ lại sức mạnh của hắn.

Sau vòng công kích đầu tiên, chiến đấu giữa ba người chính thức mở ra.

Lạc và Tiêu Lam phối hợp ăn ý, ánh đao và bóng đen mỗi một lần công kích đều gãi đúng chỗ ngứa.

Chúa tể nhìn qua một bộ bất cần đời, nhưng trên thực tế động tay lên rồi thì vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác.

Ánh sáng trắng không ngừng mà xẹt qua người cả hai, đồng thời công kích của Tiêu Lam và Lạc cũng không ngừng bị chúa tể hóa giải.

Tốc độ chiến đấu của cả ba đều nhanh như bay, không trung chỉ có tàn ảnh không ngừng xẹt qua, làm người không kịp nhìn.

Trong một giây đồng hồ có lẽ đã giao thủ vài lần, bất luận là công kích hay phòng ngự đều là hoàn thành trong nháy mắt, không chấp nhận được sai lầm dù chỉ mảy may.

Lạc và chúa tể đều vô cùng quen thuộc lẫn nhau, sức mạnh lại đến từ cùng nguyên, vừa lúc có thể khắc chế lẫn nhau.

Hơn nữa có Tiêu Lam tham dự, dưới hai đánh một, trong lúc nhất thời thế nhưng là bên Lạc chậm rãi chiếm cứ thượng phong.

Một vòng giao phong mới qua đi, lưỡi đao trong tay Tiêu Lam trực tiếp cắt qua mặt chúa tể, bóng đen của Lạc cũng để lại một vết thương sâu trên cổ hắn ta.

Miệng vết thương của chúa tể lại không có máu chảy ra.

Giống như là cắt ra một thật thể gì đó, bên trong nội bộ là một mảnh tuyết trắng.

Chúa tể vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua miệng vết thương của mình, liền vuốt phẳng hai vết thương kia.

Chúa tể nói: “Thật sự làm ta thấy ngoài ý muốn.”

Có điều giọng điệu hắn ta nghe qua như là đang đọc lại bảng báo cáo tài vụ, cũng không có chút ngoài ý muốn đáng nói nào.

Nói chuyện phiếm với người như vậy, thật sự là chẳng thú vị gì cả.

Lạc nói: “Đừng coi thường bọn ta đấy.”

Chúa tể lắc đầu: “Ta cũng không xem thường ngươi, chúng ta đều rất rõ ràng chúng ta vô pháp hoàn toàn giết chết đối phương. Như vậy, sao ta có thể không chuẩn bị thêm một chút cho chuyện đó kia chứ?”

Bỗng nhiên, trong thế giới màu trắng này nổi lên một mảnh sương mù.

Sương mù không biết là từ đâu tới, cuồn cuộn trong không khí, làm nơi này thoạt nhìn phảng phất như tiên cảnh.

Nhưng Lạc lại không bị cảnh tượng mê hoặc chút nào, hắn nhíu mày lại nhìn sương trắng xung quanh, hắn cảm giác được năng lượng cường đại trong đó.

Năng lượng sẽ không trống rỗng xuất hiện, như vậy chúng là từ đâu đến?

——

Vu Đình phát hiện vận khí của mình thật sự là không tốt.

Vừa mới đại chiến một hồi với Boss xong, còn chưa kịp nghỉ ngơi liền đụng phải người chơi khế ước.

Khế ước vừa lúc là loại anh ta cảm thấy khó giải quyết nhất.

Tốc độ của đối phương nhanh lực công kích còn mạnh, làm anh chỉ có thể vẫn luôn kéo thương thế chạy trốn, cả thời gian dùng đạo cụ chữa trị một chút cho thân thể cũng không có.

Vu Đình tránh trong góc tường, nương theo phế tích che lấp lấy ra đạo cụ trị liệu, băng vải lên cho chính mình.

Tuy rằng hiện tại không phải thời cơ tốt, nhưng anh thật sự sắp chịu đựng không nổi, lại tiếp tục như vậy, dù anh không chết trong tay đối phương thì cũng chết vì mất máu quá nhiều.

Băng vải còn chưa bọc được hai vòng, anh chợt nghe được tiếng huýt sáo làm anh thấy da đầu tê dại kia.

Âm thanh kéo đến thật dài, nghe lên tựa hồ rất nhàn nhã, lại mang theo vài phần quỷ dị.

Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể dừng lại động tác trị liệu, tiếp tục đổi chỗ trốn tránh.

Nhưng còn không đợi anh đứng dậy chạy trốn, bạch xà Tiểu Thanh của anh lại phát ra cảnh báo kịch liệt.

Lòng Vu Đình trầm xuống, sau đó liền nghe được trên đỉnh đầu truyền đến động tĩnh.

“Tìm —— thấy —— ngươi —— rồi——”

Sống lưng Vu Đình nháy mắt căng thẳng, bởi vì anh đã cảm giác được hơi thở khi đối phương nói chuyện phun trên đỉnh đầu mình.

Chạy trốn, không còn kịp rồi.

Vu Đình cứng đờ ngẩng đầu lên, đối diện với một gương mặt phụ nữ khô gầy.

Người phụ nữ kia cực kỳ gầy, có điều Vu Đình hoàn toàn không dám xem thường ả, bởi vì trong thân thể khô gầy của ả ẩn chứa sắc mặt thật sự là khá đáng sợ.

Người nữ đầu tóc lộn xộn, trên người cũng mặc đồ đỏ như anh, ả lộ ra tươi cười với Vu Đình: “Ta thích nhất là giết chị gái mặc đồ đỏ, đừng sợ, chị xinh đẹp như vậy, ta sẽ thật dịu dàng với chị.”

Ánh mắt ả nhìn Vu Đình tựa như phát hiện trân bảo gì đó, nhưng lời nói ra lại làm người không rét mà run.

Vu Đình giật giật cổ họng.

Ý tưởng anh lóe lên, từ bỏ giả giọng nữ: “Tôi…… Tôi là nam đó……”

Nói rồi, anh còn chủ động kéo xuống choker trang trí trên cổ mình, lộ ra hầu kết chứng minh mình trong sạch.

Nụ cười người phụ nữ cứng đờ: “Nam?”

Vu Đình vội vàng gật đầu, thuận tiện vứt luôn miếng lót ngực, hy vọng chính mình không nằm trong phạm vi đối phương săn giết, cũng có ý tìm khe hở chạy trốn.

Không nghĩ tới người nữ lại phát ra tiếng thét chói tai phẫn nộ: “A ——!! Mày dám gạt tao!! Mày gạt tao!!!”

Đôi mắt trũng sâu trợn tròn, tròng mắt tràn ngập tơ máu hung hăng mà nhìn chằm chằm Vu Đình: “Kẻ lừa đảo, đi chết đi!”

Ngay sau đó, chính là bàn tay kìm sắt hung hăng mà nắm lấy cổ Vu Đình, trực tiếp đè anh gắt gao lên tường.

Phần lưng Vu Đình đột nhiên đập vào mặt tường, làm vết thương của anh vốn chưa khép lại lại lần nữa bị tăng thêm.

Bàn tay dùng sức mạnh to lớn, xương cốt Vu Đình nháy mắt liền phát ra âm thanh răng rắc, máu điên cuồng mà tràn lên não bộ anh, làm anh cảm giác đầu mình sắp nổ tung đến nơi.

Đậu má!

Vu Đình không nghĩ tới, đại lão giả gái thế mà lại có đãi ngộ như này.

Loại biến thái như này không phải chỉ giết mục tiêu của chính mình trong đám người hay sao, sao phát hiện không phải rồi còn cuồng bạo nữa?!

Đại lão giả gái thì làm sao! Đại lão giả gái thì không có nhân quyền sao?!!

Trước mắt càng ngày càng đen lại, Vu Đình cảm giác bản thân mình sắp kết cục ở chỗ này.

Đáng tiếc, đến chết anh cũng chưa thể rời khỏi Thế Giới Hàng Lâm……

Anh còn chưa trở thành một streamer nổi tiếng đâu….

Vừa rồi nếu không tự bóc trần bản thân, có lẽ mình có thể chết nhẹ nhàng hơn một chút.

Bỗng nhiên, trước mắt Vu Đình xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, sức mạnh trên cổ cũng chợt nhẹ đi.

Anh miễn cưỡng mở to mắt nhìn xem, bỗng thấy trên trán người nữ áo đỏ kia xuất hiện một đánh dấu.

Đánh dấu đó rất giống cái từng xuất hiện trên mu bàn tay anh, nhưng mà lại là màu trắng.



Hiện tại, đánh dấu màu trắng đó đang phát ra ánh sáng càng ngày càng sáng ngời.

Cùng lúc đó, thân thể vốn khô gầy của người nữ áo đỏ trở nên càng ngày càng tiều tụy, gần như sắp phải trở thành một cái thây khô.

Giống như là, đánh dấu kia đang hấp thu năng lượng trong cơ thể ả.

“Ha… hộc……” Đôi mắt nữ áo đỏ trợn to, có vẻ như cảm thấy khó hiểu đối với hết thảy phát sinh trên người mình.

Nhưng mà, đánh dấu còn chưa ngừng hấp thu lại.

Rất nhanh, ánh sáng trong mắt nữ áo đỏ dập tắt, thân thể của ả dần dần từ thây khô biến thành xương khô, tiếp theo, ngay cả xương khô cũng bị hấp thu.

Cuối cùng, cái gì cũng không sót lại.

Một người sống sờ sờ cứ như vậy hư không tan biến ngay trước mắt Vu Đình.

“Khụ khụ khụ khụ khụ ——” Vu Đình điên cuồng mà ho khan lên, cảm giác yết hầu đến phần phổi đều là đau đớn như kim đâm.

Qua một hồi anh mới hoãn lại hơi được.

Nhìn mặt đất trống trơn trước mắt, nếu không phải trên người mình lại bị thương thêm, anh cũng sắp cho rằng người nữ kia xuất hiện hoàn toàn là do chính mình ảo giác ra.

Anh đối với việc mình tìm được đường sống trong chỗ chết cảm thấy không thể hiểu được.

Cái đánh dấu vừa rồi là cái gì? Giống như đánh dấu của Kẻ Bội Nghịch, chẳng lẽ là chúa tể? Chỉ là chúa tể giết người chơi khế ước của mình, là muốn làm cái gì?

——

Trong một màn chơi khác.

Hai người chơi khế ước đang đi cùng nhau.

Bọn họ nhận được nhiệm vụ tiến vào trò chơi quét sạch người chơi phản loạn, nhưng bọn họ không muốn ra sức làm việc cho lắm.

Chiến đấu là có nguy hiểm, hơn nữa bọn họ nghe nói đám người chơi cao cấp kia cũng khá khó nuốt, chẳng hạn như Thành Văn Nhất, Tiêu Lam, Vương Kha, Vương Thái Địch, Kỳ Ninh, Văn Tri Huyền… Gần như đều tham dự đi vào.

Nói thật, nếu đối đầu với những người này, bọn họ cũng không có nắm chắc tất thắng.

Dù sao bọn họ đã là người chơi khế ước, không đi chiến đấu hình như cũng chẳng có tổn thất gì.

“Không bằng chúng ta ở chỗ này ngồi chơi, đi bắt nạt một chút bọn người chơi cấp thấp cấp trung đi.”

“Hắc hắc, xương cốt khó gặm giao cho người khác đi gặm, dù sao chúng ta cũng không muốn ra mặt, có ngụm canh uống cũng dễ làm thôi.”

“Chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, đi ra ngoài uống một chén thế nào?”

“Được thôi, mày thích quán nào?”

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi, một người trong đó bỗng nhiên dừng bước chân lại.

Hắn nói với đồng đội của mình: “Tao cảm thấy hình như có chỗ nào đó không thích hợp……”

“Sao ——” đồng đội hắn quay đầu lại, đang muốn trêu chọc hai câu, bỗng thấy cả quá trình hắn bị dấu hiệu khế ước hút khô từng chút một, cuối cùng biến mất toàn bộ.

“Ê! Mày đâu rồi? Đây là ảo thuật đi, đừng đùa……” Đồng đội vừa nói vừa nhìn quanh bốn phía, nhưng không có đáp lại.

Gã nhịn không được giơ tay sờ soạng lên trán mình.

Nơi đó là vị trí đánh dấu khế ước, ngày thường căn bản sẽ không hiện ra. ngôn tình hài

Đánh dấu khế ước tựa hồ có gì đó không thích hợp, chỉ là bằng vào sức mạnh của gã thì căn bản không cách nào giải trừ.

Chính gã tựa hồ đã quyết định một chuyện ngu xuẩn đến cực điểm rồi.

Tại sao Thế Giới Hàng Lâm sẽ cho người chơi khế ước đặc quyền, để bọn họ áp đảo trên cơ người chơi khác?

Có lẽ bọn họ chỉ là súc vật cao cấp được nuôi thả thì sao?

Mơ hồ cảm giác đến được chân tướng nào đó, đáy lòng người chơi khế ước này lạnh lẽo không thôi.

——

Trở lại trong thế giới màu trắng.

Sương trắng không ngừng dũng mãnh vào không gian này, cũng chủ động bị chúa tể hấp thu.

Hấp thu những năng lượng đó rồi, sức mạnh của chúa tể tăng mạnh, lực công kích của hắn ta càng ngày càng cường đại, làm Tiêu Lam và Lạc liên thủ vẫn cảm giác phải cố hết sức.

“Loài người thật sự là sinh vật rất hữu dụng, ta chỉ cần giống như chăn thả đem bọn chúng nuôi dưỡng lên, đến thời điểm thu hoạch, bọn họ sẽ sinh ra giá trị thặng dư, hơn nữa còn có thể dựa theo chủng loại mà phát huy công hiệu khác nhau.”

“Làm thế nào lợi dụng sức mạnh của loài người, này vẫn là linh cảm ngươi cho ta.”

Chúa tể nói, công kích trong tay lại không ngừng tập kích về hai người.

Hắn ta nhìn Lạc, tiếp tục nói: “Biết tại sao ta muốn làm Thế Giới Hàng Lâm tăng tốc bao trùm hiện thực ngay bây giờ không? Hết thảy đều là vì khiến ngươi chủ động xuất hiện trước mặt ta đó. Phá hủy thứ ngươi muốn bảo vệ, dễ dàng hơn nhiều so với lãng phí thời giờ tìm kiếm ngươi.”

“Ngươi xem, ngươi đây không phải chủ động đưa tới cửa rồi sao?”

“Chúng ta vô pháp hoàn toàn giết chết đối phương, nhưng nếu đổi thành cắn nuốt sẽ thế nào? Ta sẽ biến ngươi cũng như loài người vậy, trở thành nơi phát ra sức mạnh của ta.”

Giọng nói chúa tể bình tĩnh đến nhưng lại khiến người ta sợ hãi.

Tiêu Lam đột nhiên ý thức được, bọn họ sở dĩ có thể nhanh như vậy đi đến trước mặt chúa tể, có lẽ là đối phương cố ý.

Bất luận là tăng tốc Thế Giới Hàng Lâm ăn mòn hiện thực, hay là làm nhóm người khế ước như ruồi bọ không đầu tìm kiếm manh mối về bọn họ, hoặc là phản ứng chậm nửa nhịp ngăn cản, đều là hắn ta cố ý.

Chẳng lẽ hắn ta không biết chỉ định người chơi am hiểu truy tìm đi tìm kiếm manh mối sao?

Chẳng lẽ hắn ta không thể phái người chơi khế ước lợi hại nhất ra chặn đường sao?

Chẳng lẽ hắn ta không biết làm ra màn chơi càng khó giải quyết hơn để ngăn cản bọn họ sao?

Nhưng hắn ta không làm, thậm chí mặc kệ một vài Boss trợ giúp Tiêu Lam.

Ngay cả màn chơi bán thành phẩm đã xuất hiện kia, so với ngăn cản bọn họ thì càng giống như cho bọn họ manh mối, ám chỉ bọn họ sắp tới mục đích rồi.

Chúa tể muốn, chính là bọn họ chủ động đưa tới cửa.

Sau đó hắn sẽ hấp thu sức mạnh của các người chơi khế ước, đánh bọn họ một cái trở tay không kịp!

Trước tiên giải quyết Lạc, hoàn toàn khống chế anh lại, sau đó lại thanh toán bọn người chơi không biết nghe lời kia, như vậy hắn ta sẽ có thể giải quyết hoàn toàn lực lượng phản kháng.

Muôn vàn mũi tên ánh sáng màu trắng hướng về Tiêu Lam, che trời lấp đất, mang theo sức mạnh không thể địch nổi, phong tỏa toàn bộ đường đi của cậu.

Lúc này đây Tiêu Lam cảm giác được, chính mình có lẽ không tài nào phản xạ được công kích như vậy.

Cậu nắm chặt đao trong tay, định tìm ra một con đường sống cho mình.

Một mảnh bóng tối lại đột nhiên bao phủ lấy cậu.

Bóng tối này giống như hàng rào gắt gao ngăn cản Tiêu Lam, tất cả mũi tên sáng đều dừng lại phía trên bóng đen.

Quang và ám va chạm lẫn nhau, rõ ràng đều không phải vật thật, lại phát ra tiếng ăn mòn làm người kinh hãi.

Hàng rào bóng đen dưới mũi tên sáng công kích dần dần trở nên loãng đi, thậm chí xuất hiện lỗ hổng.

Trong lòng Tiêu Lam xẹt qua một tia dự cảm không ổn: “Lạc!”

Trong bóng tối không thấy được bộ dáng của Lạc, lại từ giữa vươn ra một bàn tay, cái tay kia đẩy Tiêu Lam về phía sau.

Phía sau Tiêu Lam không biết xuất hiện một kẽ nứt từ bao giờ, Tiêu Lam cứ như vậy bị đẩy ra khỏi thế giới màu trắng này.

“Tiên sinh, đi đi……” Đây là giọng nói của Lạc.

Tiêu Lam một đường rơi xuống dưới.

Hình ảnh cuối cùng trước mắt là, màu trắng không đếm được bao vây lấy một mảnh đen nhánh cậu quen thuộc nhất kia, cũng dần dần cắn nuốt mất anh.

Hết chương 194.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau