Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên

Chương 33

Trước Sau
Tin tức về Tiểu thiếu gia ở Âu gia bị khinh khi như thế nào từng đã oanh tạc phong mĩ một trận trên tất cả các diễn đàn, đột nhiên vô thanh vô thức biến mất hoàn toàn không để lại dấu vết, thân phận của Âu Lăng Dật chính thức được ngầm thừa nhận bởi tất cả mọi người.

Hôm nay, Âu Hình Thiến cầm trên tay tập văn kiện dày cộm vội vàng đi vào văn phòng Âu Hình Thiên, khuôn mặt thập phần lo âu.

“Anh trai, đây là hồ sơ bệnh án Hạo Tưởng mới phái người gửi đến cho em, anh xem trước đi. Tình huống phi thường bất lợi, anh nhất định không vui cho coi!” Âu Hình Thiến vừa nói vừa rút ra mấy tờ giấy, đưa cho Âu Hình Thiên.

“A ~ đây là? Tiểu Dật?!” Sải chân bước một bước thật dài tới bên cạnh bàn anh trai, Âu Hình Thiến đột nhiên gặp phải một thứ vô cùng đáng yêu, cùng bầu không khí trong phòng anh trai không hề hòa hợp, đó là một khung ảnh nhỏ, hắn ta cầm lên cảm thán.

“Anh trai, anh chụp khi nào vậy? Đáng yêu quá đi mất! Tặng cho em nha. Còn có video hay tấm khác không? Cũng cho em luôn đi!” Âu Hình Thiên xứng đáng với danh đội cháu lên đầu, thấy sắc liền bỏ qua việc Hạo Tường kia, chỉ chú ý đến đứa cháu bảo bối, lòng tràn đầy mãn nhãn.

“Để trở về!” Trông thấy em trai cầm khung ảnh của nhi tử không chịu buông, còn không biết tiết chế vuốt ve vài cái, Âu Hình Thiên trong lòng không hiểu vì sao cảm thấy cực không thoải mái, nhíu mày, một tay vươn qua đoạt lại.

“Anh cũng quá keo kiệt đi! Hẳn là anh còn rất nhiều ảnh mà, cho em một tấm thôi!” Âu Hình Thiến mặt dày mày dạn.

“Rốt cuộc em tới đây có việc gì?!” Trên trán gân xanh nổi lân, Âu Hình Thiên nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nhắc nhở.

“A! Thiếu chút nữa là quên mất! Anh trai, mau nhìn xem tấm phim kia đi!” Bị anh trai nhắc nhở, Âu Hình Thiến mới nhớ lại chuyện tình đã khiến mình phải cấp bách tới đây, vội vàng chỉ tay lên trên bàn,“Anh nhìn, trái tim Hạo Tường khối ung thư phi thường nghiêm trọng, tình hình hiện tại nó đã muốn lan khắp phần ngực, hơn nữa, tiến trình suy tâm đạt tới cấp bốn. Còn có, nơi này, nơi này, nghẽn mạch máu trầm trọng. Tổng quát tất cả, đây là tình trạng xấu nhất, toàn bộ sưng tấy khó chữa. Chỗ này là thận, cũng gần như thoái hóa đến nơi. Tóm lại, theo chuyên gia phân tích, không thay trái tim mới, mạng sống Hạo Tường không có khả năng cứu chữa!”

Âu Hình Thiến cẩn thận từng chút một chỉ ra những điểm xuất hiện vấn đề cho Âu Hình Thiên, nét mặt siết chặt cắn răng mà giải thích, ngữ khí tràn đầy lo lắng.

“Sau khi nhận được phim chụp, em mới biết tình huống hóa ra lại nghiêm trọng đến vậy. Em cố ý tới là muốn cùng anh thương lượng một chút, vẫn là nên khuyên Tiểu Dật từ bỏ ý định chữa trị cho Hạo Tường đi. Em sẽ cố gắng hết sức thuyết phục Hạo Tường đi tìm một người có tim phù hợp với hắn!”

“Hồ sơ bệnh án còn chưa đến tay Dật nhi, em đã tự ý thay nó từ chối như vậy là đang không nghĩ đến cảm nhận của Dật nhi sao? Từng đó tư liệu anh sẽ giao lại cho nó, để nó quyết định, em không cần xen vào!” Âu Hình Thiên đem phim chụp sửa sang lại ngăn nắp, bỏ vào trong cặp, thanh âm lạnh như băng, còn có ẩn sự tức giận.

“Anh trai, anh phải tin tưởng vào sự phán đoán cùng kinh nghiệm của em. Tiểu Dật nó vẫn là một đứa trẻ, chưa trải sự đời, khi làm việc rất dễ bị tình cảm làm cho dao động. Nếu cuộc phẫu thuật này thất bại, chẳng những nổi lên một trận tranh đấu máu tanh giữa các gia tộc, Âu gia đương nhiên chịu ảnh hưởng không nhỏ, mà còn kéo theo rủi ro cực lớn đối với tương lai Tiểu Dật sau này!” Âu Hình Thiến lần này thực sự quyết tâm đem tất cả vốn liếng đi thuyết phục Âu Hình Thiên, dù sao hiện tại bệnh tình của Giản Hạo Tường so với lúc trước càng trở nên trầm trọng hơn, hy vọng chữa khỏi cực kỳ bé nhỏ, xảy ra sơ suất không thể tránh liên lụy.

“Em không cần nhiều lời, anh tin tưởng tuyệt đối vào Dật nhi, em cũng nên đối nó mà dành ít nhiều niềm tin đi. Về phần hậu quả, bất kể thành công hay thất bại, anh đều có an bài thích đáng, tuyệt sẽ không để người nào làm tổn hại đến một cọng tóc của nó. Dật nhi tính tình kiên định, không bị ảnh hưởng bởi tác động bên ngoài, hoàn toàn đủ khả năng chấp nhận cuộc phẫu thuật này!” Âu Hình Thiên khi càng hiểu sâu Âu Lăng Dật, trong lòng không khỏi tự hào, mỗi câu nói ra đều tràn đầy khí thế cao ngạo.

Âu Hình Thiến chưa từ bỏ ý định, kinh ngạc há miệng, vừa muốn tiếp tục khuyên bảo đã thấy sắc mặt Âu Hình Thiên rất không kiên nhẫn, ánh mắt như lưỡi dao kề vào cổ mình, nội tâm hốt hoảng, lập tức ngậm miệng không dám nói.

﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Biệt thự Âu gia.

Sau bữa cơm tối, anh em Âu gia đem Âu Lăng Dật dẫn vào thư phòng, rồi cầm hồ sơ bệnh án của Giản Hạo Tường đưa y xem qua một lượt.

Âu Lăng Dật tiếp nhận tư liệu, thản nhiên mở ra đọc, nghiêm túc xem xét, càng xem mày đẹp càng nhíu chặt.



Âu Hình Thiến vẫn luôn chú ý biểu tình cháu nhỏ, thấy nét mặt y lúc đọc khẽ nhăn, nội tâm Âu Hình Thiến an tâm một chút, cố bám víu lấy suy nghĩ rằng Tiểu Dật sẽ từ bỏ. Nào ngờ, tức khắc bộ dáng cháu nhỏ lại quay về trạng thái ban đầu, biểu tình cũng không có biến hóa gì lớn, thực vô cảm, hắn ta liền biết phiền toái rồi! Cuối cũng là, hắn vẫn không buông tha ý niệm trong đầu khuyên ngăn Âu Lăng Dật từ bỏ.

“Dật nhi, tình huống như thế nào?” Âu Hình Thiên gặp nhi tử sắc mặt ngưng trọng, vội vàng đi qua bên cạnh y, hơi hơi cúi người, ôn nhu hỏi.

“Tình huống rất nghiêm trọng, phần tim bị khối ung thư gần như bao trọn, tâm suy đã đến giai đoạn bốn, phế bộ cùng não bộ đều có dấu hiệu tắc nghẽn mạch máu, chức năng của thận suy kiệt, sống nhiều nhất không quá nửa năm.” Âu Lăng Dật buông tư liệu, giản lược tóm gọn đưa ra phán đoán của bản thân

“Vậy con tính chữa trị ra sao?” Nghe lời nhi tử nói không khác em trai là mấy, Âu Hình Thiên giờ phút này xem như thực bình tĩnh, không khỏi vì Âu Lăng Dật mà nội tâm cũng lo lắng theo.

“Tiểu Dật, chú thấy bệnh tình này của Hạo Tường, trừ bỏ thay một trái tim mới cho trái tim coi như đã phế, những bộ phận khác vẫn còn cơ hội cứu chữa, cháu hay là từ bỏ đi, để Nhị thúc khuyên hắn đi tìm người có quả tim phù hợp.” Âu Hình Thiến chứng kiến cháu nhỏ phân tích tình huống sáng suốt, nhanh chóng thức thời mở miệng can ngăn.

“Không, để cho cháu suy nghĩ biện pháp kỹ càng, nhất định còn có cách khác!” Đọc xong hồ sơ của Gian Hạo Tường, một ý tưởng mơ hồ vụt qua đầu Âu Lăng Dật, chỉ là trước mắt y cần thêm thời gian đi nghiệm chứng.

“Nhị thúc ta đã đi trước con để cùng tiến hành nghiên cứu thẩm định với chuyên gia, nếu không thay tim, hoàn toàn vô biện pháp, tất cả đều đã bó tay rồi, cháu còn có thể nghĩ được biện pháp gì?” Trông thấy Âu Lăng Dật nói còn có biện pháp, vẻ mặt Âu Hình Thiến hoài nghi truy vấn.

“Cháu còn cần tự mình nghiệm chứng một chút, qua một khoảng thời gian cháu sẽ đi nói với chú.” Đối với Nhị thúc khoát tay, Âu Lăng Dật quyết định tạm thời giữ bí mật. Biện pháp y có thể nghĩ ra kia có lẽ so với giới y học hiện tại tương đối khó thuyết phục, thậm chí kinh hãi, vì vốn dĩ phải năm mươi năm sau nó mới nên xuất hiện, nhưng y đã đi trước thúc đẩy quá trình, cũng là một nước cờ cực kỳ mạo hiểm, không có mười phần nắm chắc, y tuyệt đối không công bố với người ngoài.

“Ha ha, Dật nhi có biện pháp là tốt rồi! Nếu cần giúp đỡ nhất định nói cho papa biết. Âu gia phía sau luôn luôn hậu thuẫn con, cứ việc làm thoải mái!” Âu Hình Thiên thấy nhi tử trong lòng đã có suy tính, hoàn toàn đặt tín nhiệm lên người y, vô cùng yên lòng, sung sướng mở miệng. Có cơ hội được dùng thẻ bài làm cha thì phải tận lực a!

“Được, đã biết!” Âu Lăng Dật lần này phá lệ, không hề xem nhẹ lời nói của Âu Hình Thiên, thanh âm nhu thuận trả lời. Để tiến hành phẫu thuật, trừ bỏ mổ chính y còn cần một căn phòng đầy đủ thiết bị tân tiến, đội y tá, mổ phụ, y hiện tại quả thật cần sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Nghe thấy giọng nói mềm mỏng của Âu Lăng Dật trả lời, cộng thêm biểu tình nghiêm túc nhìn tư liệu trên tay, khuôn mặt dịu ngoan hơi rũ xuống, lông mi run rẩy, hình ảnh đáng yêu không biết dùng từ nào để diễn tả, trái tim Âu Hình Thiên nháy mắt đập hỗn loạn, hắn nhìn chằm chằm sườn mặt hoàn mỹ của tiểu nhi tử đến ngốc.

Âu Hình Thiến thì không có tâm tình lạc quan mù quáng như Âu Hình Thiên, mày kiếm nhíu chặt, không khỏi cau có, thân đầy tâm sự ngồi thật mạnh xuống bên cạnh, không có hứng thú nói chuyện. Chỉ ngẫu nhiên ngẩng đầu, thoáng nhìn qua chỗ anh trai đang gắt gao nhìn Âu Lăng Dật, vẻ mặt ôn nhu, trong mắt hoàn toàn bao phủ bởi sự sủng nịnh, Âu Hình Thiến không hiểu tại sao lại cảm thấy nội tâm khó chịu.

﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Ba người miễn cưỡng nhất trí về chuyện phẫu thuật cho Giản Hạo Tường, ngay sau đó Âu Lăng Dật cũng chui vào thư phòng vô tăm biệt tích, chuyên chú tìm kiếm tư liệu.

Âu Hình Thiên nay cùng Âu Lăng Dật ở chung trong một căn phòng, mỗi khi ngẩng đầu, đập vào mắt toàn là cảnh đẹp ý vui của tiểu nhi tử, tâm tình đặc biệt sung sướng, hiệu suất công việc như được gắn hỏa tiễn tốc độ được đẩy nhanh cực điểm.

Chỉ là, hiện tại có một chút không vui, lý do là vì kể từ lúc nhi tử đâm đầu vào nghiên cứu hoàn toàn quên mất thời gian, mặc kệ hắn dùng biện pháp gì, cũng không thể làm cho nhi tử rời khỏi chiếc bàn nhỏ kia, trở về phòng ngủ.

“Dật nhi ~ Âu Lăng Dật! Muộn rồi, nên đi ngủ, con có nghe thấy lời ta nói không?” Gọi một vài tiếng nhưng không thể thu hút được sự chú ý, Âu Hình Thiên đứng lên, tiến nhanh đến trước bàn làm việc của Âu Lăng Dật, tức giận xoa nắn gương mặt phấn nộn kia.

“Một chút nữa tôi sẽ đi ngủ!” Âu Lăng Dật lúc này giảm tần suất né tránh động tác thân cận Âu Hình Thiến, đầu cũng không nâng, rầu rĩ trả lời.

“Con nói thử xem cái câu ‘Một chút nữa con sẽ ngủ’ đã nói bao nhiêu lần rồi? Con có nhớ không?” Âu Hình Thiên chán nản.



“Không nhớ rõ!”

“…”

Âu Hình Thiên bị chọc tức nở nụ cười: “Con không ngủ, papa cũng không cần ngủ. Đợi papa đi mất, thư phòng này sẽ tự động kích hoạt chế động ngủ đông, cửa đương nhiên bị khóa lại. Dật nhi không phải là con muốn ngủ ở dưới sàn đi?”

Đối diện tiểu nhi tử vô pháp vô thiên, Âu Hình Thiên đành phải thi triển thủ đoạn lừa gạt.

“Không sao hết, tôi trước kia thường xuyên ngủ sàn, ngủ dưới gầm cầu cũng có.” Bạn nhỏ Âu thản nhiên trả lời. Nhớ tới trước kia khi còn làm linh hồn lai vãng, tùy tiện tìm một cái góc nào đó cũng đủ để ngủ quá năm ngày, vì để lời nói của mình có thêm sức thuyết phục, y một lần nữa khẳng định gật gật đầu.

“Con ~ con trước kia đã phải ngủ dưới đất?” Âu Hình Thiên thanh âm trầm thấp, không xác định hỏi.

“Ừ. Ngủ rất nhiều năm.” Bạn nhỏ Âu hoàn toàn quên bén việc mình hiện tại đã là con người chứ không phải là linh hồn thực thể như hồi xưa nữa, nghiêm túc trả lời.

“Dật nhi, papa thực có lỗi!” Âu Lăng Dật ngữ điệu vô tâm, nhưng trong đầu Âu Hình Thiên đã tự động trải qua quá trình suy diễn cấp độ cao, hình dung tới cảnh Âu Lăng Dật bé nhỏ, gầy yếu, ăn không đủ no, ngủ không đủ ấm, thua thiệt những đứa trẻ cùng tuổi, nội tâm đau đớn khôn xiết tự ăn năn trừng phạt bản thân.

Nữ nhân kia thế nào lại dám đối xử khắc nghiệt với con hắn? Đứa trẻ nhỏ như vậy, ác độc để cho y phải ngủ trên sàn nhà lạnh như băng, trách không được tiểu nhi tử lớn lên bộ dáng gầy yếu. Lúc trước là ta không nên cung cấp nàng ta nhiều tiền đến thế, hẳn là nên nhân đạo diệt trừ nàng mới đúng! Âu Hình Thiên nội tâm bạo tẩu.

Mỗi khi hiểu Âu Lăng Dật nhiều hơn một chút, tâm can hắn liền rơi vào hố sâu tự trách đến đau đớn, khó có thể tự kiềm chế bản thân, đến cuối cùng thậm chí cảm thấy, mặc kệ chính mình bồi thường như thế nào, sủng ái tiểu tử kia như thế nào, đều vĩnh viễn không đủ, chỉ có thể đối y càng phải tốt hơn nữa, dẫu cho một chút.

“Được rồi, đừng xem nữa. Thương thế và trí lực của con còn chưa khỏi hẳn, không đủ sức khỏe thì làm sao làm việc đạt hiệu quả cao nhất, xem như bây giờ tư liệu cũng đã gần đọc xong nhưng tư duy không nhạy, cũng không thể xử lý tốt được. Đợi con nghỉ ngơi tốt trước, không chừng suy nghĩ trở nên thông suốt hơn, linh cảm nhất định sẽ tới. Dưa hái xanh không ngọt*, Dật nhi con nói xem có phải không?” Sau khi bừng tỉnh, Âu Hình Thiên tính tình mềm mỏng, cực kỳ ôn nhu giảng dạy đạo lý cho nhi tử.

(*Dưa hái xanh không ngọt: Ý nói làm việc hấp tấp thì không mang lại hiệu quả)

Kỳ thật Âu Lăng Dật đầu óc cũng phi thường buồn ngủ, chỉ là trong lòng đối với ý tưởng chữa trị cực kỳ chấp nhất, nhớ mãi không quên đã vội vã nghiệm chứng, hoàn toàn khống chế không được bản năng chính mình. Đợi cho thanh âm Âu Hình Thiên trầm thấp tràn đầy từ tính ghé vào lỗ tai y vang lên, ở một bên nhẹ nhẹ nhàng nhàng đơn thuần dạy dỗ, y lâm vào mê mẩn không biết phải đối diện khí tức mê người kia như thế nào.

“Ưm, đã biết.” Nếu không có tinh lực, Âu Lăng Dật cũng sẽ không tiếp tục ép buộc chính mình, xoay đầu một chút, nhu thuận đáp ứng một tiếng.

“Ngoan!” Trông thấy con trai đương nhiên ngoại lệ ngoan ngoãn nghe lời hắn như thế, Âu Hình Thiên nội tâm vừa ngạc nhiên vừa sung sướng, nhất thời tâm tình loạn xạ hết cả lên, theo quán tính khen y, rồi đứng yên chỗ đó ngẩn người như tượng. Đợi sau khi Âu Lăng Dật quay người, biến mất ở cửa thư phòng, hắn mới hoàn hồn, trong lòng kinh hỉ: A, nguyên lai nhi tử thích ta thấp giọng, ôn nhu nói chuyện sao? Về sau phải nhớ kỹ!

Tác giả có lời muốn nói: Có độc giả cảm thấy đối với tính cách nam chủ (Âu Lăng Dật) có chút ý kiến, cho rằng y trải qua hai đời, có đôi khi thì thành thục, có đôi khi lại đơn thuần, như là cố ý giả vờ, thực đột ngột.

Tôi giải thích một chút lý tưởng của tôi đặt ra. Tôi đắp nặn tính cách nam chủ chính là theo kiểu người dạng IQ cao nhưng EQ thì mông lung, vì những người như vậy thường rất giỏi và tài năng, chỉ số thông minh quá cao nên thường có hội chứng tách mình ra khỏi thế giới, tạm gọi là kẻ thiên tài lập dị, tính cách như vậy cùng nam chủ tương ứng đi? Ở lĩnh vực chuyên ngành của bản thân thì am hiểu cặn kẽ, sâu không lường được, cực kỳ tài trí, nhưng hễ mà đụng đến lĩnh vực mình không rành thì tỉnh tỉnh mê mê, có phải hay không thường xuyên đem những người bên cạnh không rõ tính cách thế nào liền huyết nhục bay tứ tung? Bởi vậy linh quang chợt lóe, con tôi cứ như vậy sinh ra.

Tiểu Dật trọng sinh, đã muốn đối người ngoài đóng cửa tâm hồn, chỉ tin tưởng chị gái y, bác sĩ Âu Dương thực sự chuyên nghiệp cũng phân kích tương đối đúng, y dường như có khuynh hướng tự bế rất nghiêm trọng, người tầm thường xin đừng dùng ánh mắt tầm thường để đánh giá góc nhìn của y, hay lý giải tính cách của y. Vốn dĩ nó không giống nhau, y tương đồng với Âu Hình Thiên đều thích tự ngược!

Được rồi, tôi đã giải thích ở trong này, nếu còn có người nói con tôi tính cách tương phản quá lớn, tựa như cố ý giả vờ, tôi cũng không muốn tiếp nha ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau