Sau Khi Trọng Sinh Tôi Về Miêu Cương Kế Thừa Gia Nghiệp
Chương 10: Quỷ Sát đại hung
Thật lâu trước đây, Vu Vanh cùng em gái Tuân An có cùng đi công viên trò chơi, bị thiếu nữ thô bạo lôi kéo ngồi lên tháp rơi tự do (drop tower).
Cậu xưa nay không biết mình thậm chí có chút sợ độ cao, mãi đến tận từ trên trời cao rơi xuống không trọng lực trong nháy mắt, cậu có cảm giác như nắm tay sắc thép bóp chặt tim, người khác đều sẽ rít rào, còn Vu Vanh lại không phát ra tiếng, gắt gao nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, gần như nghẹt thở.
So với tháp rơi tự do thì vách núi còn cao hơn, gió to lạnh lẽo thổi cho da dẻ Vu Vanh đau đớn, đau nhất là ở vai. Quỷ đồng tham lam cắn xuống một cái, sự thống khổ kịch liệt không phải từ thân thể truyền đến mà là từ tận sâu trong linh hồn yếu đuối. Chỉ là còn kịp đợi quỷ đồng cắn xuống thì một tia sáng màu tím lóe lên, đột ngột đánh nát nó.
"A!!!"
Tiếng kêu sắc bén chấn động chói tai tới mức đầu Vu Vanh đau như búa bổ, ngực nóng lên là do bùa hộ mệnh hình hạc giấy trong áo tỏa nhiệt. Quỷ khí bị đánh tan nhanh chóng tụ lại lần thứ hai, so với lúc trước dáng dấp quỷ đồng càng thêm khủng bố dữ tợn, nó hiện tại như một đống dầu mỏ chảy xuôi xuống, sền sệt sắp trở thành một dạng chất lỏng như máu màu đen nhuộm lấy từng đợt và từng sợi đỏ như máu, nó không ngừng đập nhịp như một loại quái vật có mạch máu mao mạch, dơ bẩn bẩn thỉu.
"Ăn mày! Tao muốn ăn mày!"
Thứ bẩn thỉu kia ầm ầm va vào ngực Vu Vanh, đem cậu hất văng ra ngoài. Bởi vì đang ở trên không trung, sắc mặt Vu Vanh trắng bệch cảm giác cả người nhẹ nhàng, cúi đầu có thể nhìn xuyên qua thân mình mà thấy bản thân đang nhanh chóng rơi xuống mảnh đất màu đỏ tươi. Vu Vanh nhìn thấy "chính mình" rất nhanh rơi xuống cách đó không xa, hai mắt nhắm nghiền, cả người xụi lơ.
Linh hồn Vu Vanh vốn bất ổn, quỷ hồn đụng cậu đến mức khiến linh hồn thoát khỏi thân xác.
Ầm ầm!
Tiếng sấm nổ vang đầy bầu trời, nguyên bản bầu trời trong xanh giờ chỉ một thoáng đã âm trầm lại, đen xám như vẩy mực, mây đen bay đầy trời cùng kết hợp với âm khí đen trầm, đây là vận xui kéo đến, trong đó mơ hồ lộ ra một vệt màu đỏ tươi nồng đậm đến mức tận cùng bên trong mà không nhìn rõ. Đó chính là quỷ khí bao trùm bầu trời, Quỷ Sát đại hung có dấu hiệu xuất thế!
Cuồng phong gào thét, sấm chớp giật vang, mới vừa rồi quỷ đồng còn hung hăng ngông cuồng đột nhiên lại run lập cập, bản năng kính nể sợ hãi làm cho nó phải kinh hoảng run rẩy nhưng sự tham lam càng khiến cho nó thêm điên cuồng. Quỷ đồng chỉ dừng lại một lát rồi hướng về phía Vu Vanh nhào tới, quỷ máu đen đặc mở ra cái miệng lớn như chậu máu, ý muốn đem cậu nuốt trọn hết 1 lần!
Phù triện còn ở trên thân thể Vu Vanh, cho nên linh hồn không có một chút phòng bị trước mặt của nó càng giống như thức ăn đầy sự mê hoặc.
Nguy cơ cái chết ập đến, ánh mắt Vu Vanh sắc bén, cậu chính thức tức giận.
"A!!!!!!"
Tiếng gào khóc sắc bén đầy thê thảm vang lên, mới vừa rồi máu quỷ đen đặc còn nhào tới gần quỷ đồng hiện tại đột nhiên tán loạn như bị một sức mạnh trên tầng cao nghiền ép, khuôn mặt nhỏ đen xám cũng rút mất sự tham lam, chỉ để lại sợ hãi kinh hoảng vô cùng vô tận, thậm chí chẳng dám giãy giụa --- chẳng biết từ bao giờ, Vu Vanh bóp lấy cổ họng nó.
Người bình thường vào thời điểm này hoàn toàn không có sức mạnh, linh hồn thoát khỏi thân thể càng bị giết dễ như ăn cháo. Vậy mà trạng thái hiện tại của cậu giống như sự vui sướng không thể nói thành lời, tựa con thú dữ thoát khỏi trói buộc tràn đầy sảng khoái. Vu Vanh lãnh khốc chập ngón tay lại như con dao mà xuyên thẳng vào lòng ngực của quỷ đồng, lưu loát rút lấy xương ngón tay tái nhợt của quỷ đồng để lại một vết máu loang lổ.
Hủy diệt tín vật bản nguyên, quỷ tài sẽ chân chính tử vong, Vu Vanh còn nhớ rõ rành mạch lời Chu Tuần đã nói qua. Chỉ nghe tiếng giòn vang răng rắc, tay Vu Vanh dùng sức tựa như nghiền nát một con sâu nhỏ thấp kém.
"A a a a a!!!"
"Đau quá, đau quá, đau quá! Vương... Cầu xin ngài tha cho tôi! Van cầu ngài tha cho tôi! Tôi không dám nữa, không dám nữa đâu...."
Trong tiếng khóc thét cầu xin đau khổ tuyệt vọng của quỷ đồng, Vu Vanh thu hồi tay, nhìn về đoạn xương ngón tay nứt đứt rời kia. Tay không bóp nát bản nguyên tín vật của ác quỷ là một điều mà ai nghe thấy cũng rợn cả người, ngay cả những thiên sư cường đại đều không thể dễ dàng làm được điều đó.
Vu Vanh không biết, cậu chỉ cảm thấy trạng thái linh hồn bây giờ khiến cậu vui sướng cực kỳ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khoái cảm không gì là làm không được khiến cho người có ý chí rất kiên định cũng phải trầm luân. Mà cùng với đó, cậu phi thường đói bụng, đói bụng đến không thể kiềm chế được, linh hồn như lọt gió vào, nơi sâu nhất truyền đến cảm giác hư không khó bỏ qua được.
Trong một giây trước, Vu Vanh còn đang suy nghĩ để hồn phách trở về thân thể như thế nào thì một giây sau, cậu theo bản năng sai khiến mà nuốt xuống đoạn xương ngón tay vỡ vụn kia.
Ầm ầm!
Tiếng kêu thảm thiết của quỷ đồng im bật đi, trong mắt Vu Vanh thế giới chấn động kịch liệt, ban ngày ban mặt mà phủ kín sự ám trầm mờ nhạt, trời đất quay cuồng, tầm nhìn chuyển đổi, phảng phất như cậu đang nhìn thấy một thới giới khác.
Dãy núi đổ nát, sông lớn khô cạn, rừng rậm đầy sự sống dạt dào trong nháy mắt biến thành vùng đất khô cằn hoang vu vắng lặng. Thế giới phân thành trắng và đen một cách đơn điệu, ma trơi dày đặc bị thiêu đốt tại vùng đất vĩnh hằng rạng nứt, dòng sông nhuộm đỏ như máu tươi đậm màu rực rỡ, là luồng ánh sáng duy nhất trong thế giới trắng đen. Nhân gian biến thành A Tì Địa Ngục*.
*A TỲ ĐỊA NGỤC (P. Avici): Không gián đoạn, chịu khổ liên tục. Đây chỉ cho cảnh giới địa ngục đau khổ nhất, trong ấy tội nhân bị hành hạ liên tục. Địa ngục có tám loại, loại khổ nhất gọi là ngục A Tỳ. A Tỳ nghĩa là không xen hở, không gián đoạn. Có sách dịch địa ngục A Tỳ là Địa ngục vô gián. Không được hiểu nhầm địa ngục là cõi sống dưới đất, ngục tù dưới đất. Địa ngục chỉ có nghĩa là cõi sống khổ hơn cõi người rất nhiều, khổ hơn cả cõi sống của súc vật nữa.
Cậu nghe được vô số người kêu rên thảm thiết, nghe được tiếng gào thét cùng hò hét tuyệt vọng đến cực điểm. Trên không trung hàng ngàn, hàng vạn ác quỷ phiêu đãng*, trong khe đất oan hồn quỷ linh bò ra ngoài, những bộ xương khô từ sông lớn, hồ, biển trôi dạt ra, khung xương nhiều như muốn cắt đôi dòng sông lớn. Quỷ quái tồn tại trên thế giới đều hướng về phía cậu tuy nhiên Vu vanh cũng không sợ sệt.
* bay bổng theo gió.
Đầu cậu đội mũ xương, ngồi lên vương tọa xương trắng dài, quan sát vạn quỷ đến chầu (chầu vua).
Ầm ầm ầm.... Ầm ầm ầm!!
Tiếng sấm đinh tai nhức óc từ bầu trời truyền đến, chiến trường cổ đột nhiên bay lên quỷ khí nồng nặc, trời đất đều vì thế mà chấn động. Mắt sáng lên, ảo giác biến mất, Vu Vanh nhìn thấy bản thân sắp rơi vào giữa trung tâm chiến trường mộ địa, thịt nát cùng xương trắng lấy một tư thế như sóng triều cuồn cuộn đầy uy nghiêm đáng sợ, nhắc lên sóng lớn cả trăm mét do bị khí tức của Vu Vanh hấp dẫn. Đống thịt nát giống như một con thú tham lam khủng bố quyết phải nuốt cậu xuống.
Tất cả thịt nạt đều vọt lên không trung, lộ ra một bộ xương cốt màu đỏ tươi không cao lớn lắm dưới lòng đất. Nó có màu hồng tỏa sáng, tinh lực nồng nặc, tỏa ra ác niềm tràn đầy so với bị đồng còn mạnh hơn ngàn vạn lần.
Ngay tại lúc này!
Đùng đùng!
Từ trên trời giáng xuống một tia sấm điện, tàn nhẫn bổ xuống thịt nát cuồn cuộn. Có thể là muốn gột rửa tất cả sức mạnh tà ác trên thế gian, sấm sét theo quỷ khí câu dẫn mà liên tiếp giáng xuống, thịt nát uể oải suy sụp, âm khí trong không trung mở rộng. Vu Vanh run lập cập, sấm sét kịch liệt mang đến nguy hiểm cùng sợ hãi cực hạn trong nháy mắt làm cậu tỉnh táo, cậu biết có thể thiên lôi cùng với thần hồn của mình là khắc tinh, tia sét đụng trúng linh hồn liền sẽ tiêu tán đi.
Không một chút do dự, Vu Vanh lập tức lao thẳng về phía thân thể của mình không ngừng rơi xuống mặt đất. Cảm giác tự như kim đâm đau nhói từ phía sau lưng truyền đến, sấm sét bị quỷ khí lôi kéo đã giáng xuống thì không thể ngăn cản, hơn nữa không xa phía bên kia là mộ địa mà Phó đại tông sư dẫn sấm sét, phía trên hay phía dưới đều hấp dẫn, sấm sét càng không dễ dàng ngưng lại.
Nhanh lên, nhanh thêm chút nữa!
Linh hồn của Vu Vanh tới gần thân thể liền tự động bị hút vào, còn không đợi cậu thoát khỏi cảm giác mắt hoa đầu choáng thì một cảm giác làm sởn cả tóc gáy bao trùm lấy cậu.
Người sống còn bị sấm sét đánh chết, huống chi trên người cậu còn mang theo quỷ khí. Từ linh hồn cho đến thân thể, cậu cả người đều lạnh như băng, chỉ có phù triện là ấm áp, thậm chí có chút nóng lên. Sét giáng xuống như có gai ở sau lưng, trước mắt lại là mảnh đất đầy thịt nát, Vu Vanh không biết mình sẽ bị sấm sét đánh chết trước hay là ngã chết trước.
Cảm giác choáng váng buồn nôn không trọng lực truyền đến, Vu Vanh nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết.
Đột nhiên, một luồng khí lạnh cực đoan như băng từ phía dưới tuôn ra, nâng đỡ cậu, tựa giống như mặt đất không phải thịt nát mà là tủ lạnh. Tiếng sấm ầm ầm đột ngột dừng lại, thời gian trở thành một hình ảnh cố định. Không đợi Vu Vanh mở mắt, trong cuống họng của cậu chợt căng thẳng.
Có cái gì đó lạnh băng mà đầy sức mạnh bóp lấy cổ cậu, không cho cậu phản kháng. Khí tức kinh khủng cực đoan làm Vu Vanh run rẩy cả tóc gáy, quỷ khí trên người tiêu tán đi không còn một mống, lại như thú dữ nhỏ tuổi gặp phải thiên địch, bản năng khiến cho cậu phải giả chết đem toàn bộ sức mạnh ẩn giấu đi.
Nhưng cậu đã bị bắt, sau lưng tựa hồ có một đôi mắt không mang theo cảm tình nào theo dõi cậu, xem kỹ cậu, nó tràn đầy điên cuồng, cảm xúc thô bạo tàn ác cùng ý tứ lãnh khốc. Từ trước tới nay chưa từng cảm nhận nguy cơ cái chết bao phủ, Vu Vanh bị bóp cổ không thể quay đầu lại, dư quang ở khóe mắt nhìn thấy một cánh tay thon dài, trắng bệch đến như trong suốt một nửa, không giống với người bình thường từ bên tai của cậu xẹt qua, sau đó...
Hờ hững bóp nát tia sét!
Quỷ Sát đại hung!
Hầu hết quỷ quái đều sợ hãi sấm sét. Quỷ có thể không có gì lo sợ, không có kiêng kỵ gì thì không thể nghi ngờ, nó chính là Quỷ Sát đại hung. Vu Vanh mới nhớ tới bộ xương khô hồng ở dưới đống thịt nát có thể là xác chết quỷ vương Bạch Cốt, nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ nhiều, trời đất liền quay cuồng, Vu Vanh bị ném xuống đất, phía sau lưng thịt nát tanh hôi ầm ầm tiến tới. Cảm giác đau nhức truyền đến, cậu cắn chặt răng, rốt cuộc nhìn thấy chân dung con quỷ đã nắm lấy mình.
Tóc đen như thác nước, một bộ hồng y, mặt như băng tuyết, hai mắt nhắm nghiền, màu môi nhạt tựa như không màu. Vu Vanh không nhìn rõ chân dung con quỷ, màu sắc của hắn vô cùng nhạt, mịt mờ, tựa hồ một giây sau liền sẽ gió thôi bay mất. Từng tia sấm chớp đều bổ tới sau lưng hắn mà hắn như ngọn núi đá, gặp nguy mà không động, tia sét chiếu sáng máu đang nhỏ giọt xuống người Vu Vanh, tạo thành một vòng đỏ sẫm xung quanh.
Cả người cậu đang chảy máu, trên mặt và trên áo bào đều nhiễm đỏ bởi máu tươi. Trên người không có một chỗ nào còn lành lặng, đâu đâu cũng có vết thương lít nha lít nhít giống như bị lăng trì vậy. Thứ giết chết cậu lúc này không phải là vết thương đang dằn vặt mà là ác quỷ nguy hiểm kinh khủng nhất, cả người tràn đầy oán khí. Hồng y trên người con quỷ miễn cưỡng bị máu tươi nhiễm đỏ.
Sấm sét rốt cuộc ngừng lại, chỉ còn sấm rền ầm ầm trên không trung. Nơi tiếp xúc giữa Vu Vanh và quỷ truyền đến sự lạnh băng. Đối phương đang quan sát cậu giống như người khổng lồ quan sát một con kiến, uy nghiêm lạnh lùng và đáng sợ, giác quan thứ sáu của cậu điên cuồng kêu gào nguy hiểm nhưng lại bị uy hiếp hoàn toàn mà không thể động đậy, Vu Vanh trơ mắt nhìn ác quỷ cúi người ôm lấy cậu.
Tựa như đang tiến vào hố băng, linh hồn cũng bị đông cứng lại, chỉ còn bùa hộ mệnh trước ngực có một chút khí nóng. Hàm răng Vu Vanh run lên, hai má mát lạnh, lúc này cậu bất chợt nhận ra.
Quỷ đang liếm láp máu của cậu.
Vết thương trên mặt do đá vụn tạo ra, trên môi có vết thương do tự bản thân cậu cắn, thời điểm vết thương lộ ra bên ngoài không khí được liếm qua, cảm giác một con rắn lạnh băng xẹt qua vết thương, không đau đớn có lẽ bởi vì đã bị đông cứng mà mất cả tri giác. Không có sự kiều diễm ám muội nào tựa như một con thú hoang trước khi nuốt chửng con mồi thì nhiệt huyết mà uống một chút máu ấm nóng.
Dường như cảm thấy máu quá ít, sự lạnh băng dời đến ngực Vu Vanh, tim ở ngay phía trên đó. Đôi tay nửa trong suốt vừa mới xé nát sấm sét, ngón tay dài tái nhợt, móng tay được cắt chỉnh tề, sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra hắn vừa mới xé nát sấm sét.
Bỗng nhiên, ngón tay kia di chuyển, lấy một đồ vật từ trong ngực Vu Vanh ra.
Là bùa hộ mệnh!
Đại quỷ kéo nó xuống rồi xé nát, lấy hạc giấy ở bên trong ra rồi dừng lại lúc lâu. Mất đi nguồn nhiệt cuối cùng, lạnh lẽo như băng quá mức cùng với ban nãy hồn phách thoát xác khiến Vu Vanh uể oải, thống khổ nhưng không thể phản kháng cũng như thoát khỏi mà lâm vào hôn mê.
....
Không biết qua bao lâu, Vu Vanh tỉnh lại.
Đối với chuyện bản thân còn chưa chết khiến cậu phát ngốc một lúc lâu, cánh tay vẫn còn đau đớn làm cho cậu phục hồi tinh thần lại. Hiện tại cậu hình như đang được chữa bệnh và chăm sóc tại một phòng nông thôn đơn sơ, trên cánh tay trái đang quấn lấy vải băng, từ bàn tay lên tới cánh tay vẫn luôn quấn băng vải. Phản ứng đầu tiên của Vu Vanh là mò lên trên ngực mình, quả nhiên bùa hộ mệnh đã biến mất. Hiện tại tâm tư cậu hỗn loạn cả lên, không biết đến cùng là mình đã chết hay chưa.
Thân thể cậu vẫn còn nóng, nếu mà không chết thì có thể con ác quỷ kia không có giết cậu.
Nó ở đâu rồi?
"Vu Vanh! Rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi!"
Giọng Chu Tuần oan oan đầy kích động dù ở thật xa cũng có thể nghe thấy, lần này cậu không mang khẩu trang, trên cổ quấn băng vải thật dày, buồn cười cực kỳ. Chu Tuần như một con cún lớn mà đánh gục Vu Vanh, chạy tới bên giường, không che giấu sự lo lắng nói: "Má nó! Tôi còn tưởng cậu không còn nữa. Cậu không biết đâu lúc đó con quỷ đồng kia là được đưa tới chiến trường cổ để thức tỉnh, cũng may là sấm sét của Phó đại tông sư vẫn còn, mấy chục tia sấm đánh xuống răng rắc, miễn cưỡng đánh quỷ khí đến cả hồn phách cũng không còn luôn."
Miệng Chu Tuần hoạt động không ngừng được, Vu Vanh đã từng trãi qua nên liền hiểu lời. Tuy rằng cậu bị quỷ đồng kéo rớt xuống vách núi, thập tử vô sinh*. Nhưng khi chờ đợi sấm sét tản đi, Chu Tuần cùng đạo sĩ trung niên chưa từ bỏ ý định, cẩn thận từng li từng tí đi xuống vách núi đến chiến trường mộ cổ, cuối cùng thật sự ở trong đống xác chết, tìm thấy hô hấp suy yếu của Vu Vanh kế đoàn tàu.
*: 10 phần chết không phần sống, hiểu đơn giản là chắc chắn chết.
"Nếu không phải quỷ khí cùng sấm sét xung đột lẫn nhau dẫn đến tiêu hao khí tràng tích lũy cực lớn của chiến trường mộ cổ, tôi với Trình đạo trưởng vẫn có thể không xuống được đâu."
Nói tới tình cảnh này, trong lòng Chu Tuần vẫn còn sợ hãi, cuối cùng lại phấn chấn, cười hì hì nói: "Vu Vanh! Cậu đại nạn không chết tất có hậu phúc. Tôi còn chưa có chúc mừng cậu nữa."
"Chúc mừng cậu trở thành người nuôi quỷ!"
Cậu xưa nay không biết mình thậm chí có chút sợ độ cao, mãi đến tận từ trên trời cao rơi xuống không trọng lực trong nháy mắt, cậu có cảm giác như nắm tay sắc thép bóp chặt tim, người khác đều sẽ rít rào, còn Vu Vanh lại không phát ra tiếng, gắt gao nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, gần như nghẹt thở.
So với tháp rơi tự do thì vách núi còn cao hơn, gió to lạnh lẽo thổi cho da dẻ Vu Vanh đau đớn, đau nhất là ở vai. Quỷ đồng tham lam cắn xuống một cái, sự thống khổ kịch liệt không phải từ thân thể truyền đến mà là từ tận sâu trong linh hồn yếu đuối. Chỉ là còn kịp đợi quỷ đồng cắn xuống thì một tia sáng màu tím lóe lên, đột ngột đánh nát nó.
"A!!!"
Tiếng kêu sắc bén chấn động chói tai tới mức đầu Vu Vanh đau như búa bổ, ngực nóng lên là do bùa hộ mệnh hình hạc giấy trong áo tỏa nhiệt. Quỷ khí bị đánh tan nhanh chóng tụ lại lần thứ hai, so với lúc trước dáng dấp quỷ đồng càng thêm khủng bố dữ tợn, nó hiện tại như một đống dầu mỏ chảy xuôi xuống, sền sệt sắp trở thành một dạng chất lỏng như máu màu đen nhuộm lấy từng đợt và từng sợi đỏ như máu, nó không ngừng đập nhịp như một loại quái vật có mạch máu mao mạch, dơ bẩn bẩn thỉu.
"Ăn mày! Tao muốn ăn mày!"
Thứ bẩn thỉu kia ầm ầm va vào ngực Vu Vanh, đem cậu hất văng ra ngoài. Bởi vì đang ở trên không trung, sắc mặt Vu Vanh trắng bệch cảm giác cả người nhẹ nhàng, cúi đầu có thể nhìn xuyên qua thân mình mà thấy bản thân đang nhanh chóng rơi xuống mảnh đất màu đỏ tươi. Vu Vanh nhìn thấy "chính mình" rất nhanh rơi xuống cách đó không xa, hai mắt nhắm nghiền, cả người xụi lơ.
Linh hồn Vu Vanh vốn bất ổn, quỷ hồn đụng cậu đến mức khiến linh hồn thoát khỏi thân xác.
Ầm ầm!
Tiếng sấm nổ vang đầy bầu trời, nguyên bản bầu trời trong xanh giờ chỉ một thoáng đã âm trầm lại, đen xám như vẩy mực, mây đen bay đầy trời cùng kết hợp với âm khí đen trầm, đây là vận xui kéo đến, trong đó mơ hồ lộ ra một vệt màu đỏ tươi nồng đậm đến mức tận cùng bên trong mà không nhìn rõ. Đó chính là quỷ khí bao trùm bầu trời, Quỷ Sát đại hung có dấu hiệu xuất thế!
Cuồng phong gào thét, sấm chớp giật vang, mới vừa rồi quỷ đồng còn hung hăng ngông cuồng đột nhiên lại run lập cập, bản năng kính nể sợ hãi làm cho nó phải kinh hoảng run rẩy nhưng sự tham lam càng khiến cho nó thêm điên cuồng. Quỷ đồng chỉ dừng lại một lát rồi hướng về phía Vu Vanh nhào tới, quỷ máu đen đặc mở ra cái miệng lớn như chậu máu, ý muốn đem cậu nuốt trọn hết 1 lần!
Phù triện còn ở trên thân thể Vu Vanh, cho nên linh hồn không có một chút phòng bị trước mặt của nó càng giống như thức ăn đầy sự mê hoặc.
Nguy cơ cái chết ập đến, ánh mắt Vu Vanh sắc bén, cậu chính thức tức giận.
"A!!!!!!"
Tiếng gào khóc sắc bén đầy thê thảm vang lên, mới vừa rồi máu quỷ đen đặc còn nhào tới gần quỷ đồng hiện tại đột nhiên tán loạn như bị một sức mạnh trên tầng cao nghiền ép, khuôn mặt nhỏ đen xám cũng rút mất sự tham lam, chỉ để lại sợ hãi kinh hoảng vô cùng vô tận, thậm chí chẳng dám giãy giụa --- chẳng biết từ bao giờ, Vu Vanh bóp lấy cổ họng nó.
Người bình thường vào thời điểm này hoàn toàn không có sức mạnh, linh hồn thoát khỏi thân thể càng bị giết dễ như ăn cháo. Vậy mà trạng thái hiện tại của cậu giống như sự vui sướng không thể nói thành lời, tựa con thú dữ thoát khỏi trói buộc tràn đầy sảng khoái. Vu Vanh lãnh khốc chập ngón tay lại như con dao mà xuyên thẳng vào lòng ngực của quỷ đồng, lưu loát rút lấy xương ngón tay tái nhợt của quỷ đồng để lại một vết máu loang lổ.
Hủy diệt tín vật bản nguyên, quỷ tài sẽ chân chính tử vong, Vu Vanh còn nhớ rõ rành mạch lời Chu Tuần đã nói qua. Chỉ nghe tiếng giòn vang răng rắc, tay Vu Vanh dùng sức tựa như nghiền nát một con sâu nhỏ thấp kém.
"A a a a a!!!"
"Đau quá, đau quá, đau quá! Vương... Cầu xin ngài tha cho tôi! Van cầu ngài tha cho tôi! Tôi không dám nữa, không dám nữa đâu...."
Trong tiếng khóc thét cầu xin đau khổ tuyệt vọng của quỷ đồng, Vu Vanh thu hồi tay, nhìn về đoạn xương ngón tay nứt đứt rời kia. Tay không bóp nát bản nguyên tín vật của ác quỷ là một điều mà ai nghe thấy cũng rợn cả người, ngay cả những thiên sư cường đại đều không thể dễ dàng làm được điều đó.
Vu Vanh không biết, cậu chỉ cảm thấy trạng thái linh hồn bây giờ khiến cậu vui sướng cực kỳ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khoái cảm không gì là làm không được khiến cho người có ý chí rất kiên định cũng phải trầm luân. Mà cùng với đó, cậu phi thường đói bụng, đói bụng đến không thể kiềm chế được, linh hồn như lọt gió vào, nơi sâu nhất truyền đến cảm giác hư không khó bỏ qua được.
Trong một giây trước, Vu Vanh còn đang suy nghĩ để hồn phách trở về thân thể như thế nào thì một giây sau, cậu theo bản năng sai khiến mà nuốt xuống đoạn xương ngón tay vỡ vụn kia.
Ầm ầm!
Tiếng kêu thảm thiết của quỷ đồng im bật đi, trong mắt Vu Vanh thế giới chấn động kịch liệt, ban ngày ban mặt mà phủ kín sự ám trầm mờ nhạt, trời đất quay cuồng, tầm nhìn chuyển đổi, phảng phất như cậu đang nhìn thấy một thới giới khác.
Dãy núi đổ nát, sông lớn khô cạn, rừng rậm đầy sự sống dạt dào trong nháy mắt biến thành vùng đất khô cằn hoang vu vắng lặng. Thế giới phân thành trắng và đen một cách đơn điệu, ma trơi dày đặc bị thiêu đốt tại vùng đất vĩnh hằng rạng nứt, dòng sông nhuộm đỏ như máu tươi đậm màu rực rỡ, là luồng ánh sáng duy nhất trong thế giới trắng đen. Nhân gian biến thành A Tì Địa Ngục*.
*A TỲ ĐỊA NGỤC (P. Avici): Không gián đoạn, chịu khổ liên tục. Đây chỉ cho cảnh giới địa ngục đau khổ nhất, trong ấy tội nhân bị hành hạ liên tục. Địa ngục có tám loại, loại khổ nhất gọi là ngục A Tỳ. A Tỳ nghĩa là không xen hở, không gián đoạn. Có sách dịch địa ngục A Tỳ là Địa ngục vô gián. Không được hiểu nhầm địa ngục là cõi sống dưới đất, ngục tù dưới đất. Địa ngục chỉ có nghĩa là cõi sống khổ hơn cõi người rất nhiều, khổ hơn cả cõi sống của súc vật nữa.
Cậu nghe được vô số người kêu rên thảm thiết, nghe được tiếng gào thét cùng hò hét tuyệt vọng đến cực điểm. Trên không trung hàng ngàn, hàng vạn ác quỷ phiêu đãng*, trong khe đất oan hồn quỷ linh bò ra ngoài, những bộ xương khô từ sông lớn, hồ, biển trôi dạt ra, khung xương nhiều như muốn cắt đôi dòng sông lớn. Quỷ quái tồn tại trên thế giới đều hướng về phía cậu tuy nhiên Vu vanh cũng không sợ sệt.
* bay bổng theo gió.
Đầu cậu đội mũ xương, ngồi lên vương tọa xương trắng dài, quan sát vạn quỷ đến chầu (chầu vua).
Ầm ầm ầm.... Ầm ầm ầm!!
Tiếng sấm đinh tai nhức óc từ bầu trời truyền đến, chiến trường cổ đột nhiên bay lên quỷ khí nồng nặc, trời đất đều vì thế mà chấn động. Mắt sáng lên, ảo giác biến mất, Vu Vanh nhìn thấy bản thân sắp rơi vào giữa trung tâm chiến trường mộ địa, thịt nát cùng xương trắng lấy một tư thế như sóng triều cuồn cuộn đầy uy nghiêm đáng sợ, nhắc lên sóng lớn cả trăm mét do bị khí tức của Vu Vanh hấp dẫn. Đống thịt nát giống như một con thú tham lam khủng bố quyết phải nuốt cậu xuống.
Tất cả thịt nạt đều vọt lên không trung, lộ ra một bộ xương cốt màu đỏ tươi không cao lớn lắm dưới lòng đất. Nó có màu hồng tỏa sáng, tinh lực nồng nặc, tỏa ra ác niềm tràn đầy so với bị đồng còn mạnh hơn ngàn vạn lần.
Ngay tại lúc này!
Đùng đùng!
Từ trên trời giáng xuống một tia sấm điện, tàn nhẫn bổ xuống thịt nát cuồn cuộn. Có thể là muốn gột rửa tất cả sức mạnh tà ác trên thế gian, sấm sét theo quỷ khí câu dẫn mà liên tiếp giáng xuống, thịt nát uể oải suy sụp, âm khí trong không trung mở rộng. Vu Vanh run lập cập, sấm sét kịch liệt mang đến nguy hiểm cùng sợ hãi cực hạn trong nháy mắt làm cậu tỉnh táo, cậu biết có thể thiên lôi cùng với thần hồn của mình là khắc tinh, tia sét đụng trúng linh hồn liền sẽ tiêu tán đi.
Không một chút do dự, Vu Vanh lập tức lao thẳng về phía thân thể của mình không ngừng rơi xuống mặt đất. Cảm giác tự như kim đâm đau nhói từ phía sau lưng truyền đến, sấm sét bị quỷ khí lôi kéo đã giáng xuống thì không thể ngăn cản, hơn nữa không xa phía bên kia là mộ địa mà Phó đại tông sư dẫn sấm sét, phía trên hay phía dưới đều hấp dẫn, sấm sét càng không dễ dàng ngưng lại.
Nhanh lên, nhanh thêm chút nữa!
Linh hồn của Vu Vanh tới gần thân thể liền tự động bị hút vào, còn không đợi cậu thoát khỏi cảm giác mắt hoa đầu choáng thì một cảm giác làm sởn cả tóc gáy bao trùm lấy cậu.
Người sống còn bị sấm sét đánh chết, huống chi trên người cậu còn mang theo quỷ khí. Từ linh hồn cho đến thân thể, cậu cả người đều lạnh như băng, chỉ có phù triện là ấm áp, thậm chí có chút nóng lên. Sét giáng xuống như có gai ở sau lưng, trước mắt lại là mảnh đất đầy thịt nát, Vu Vanh không biết mình sẽ bị sấm sét đánh chết trước hay là ngã chết trước.
Cảm giác choáng váng buồn nôn không trọng lực truyền đến, Vu Vanh nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết.
Đột nhiên, một luồng khí lạnh cực đoan như băng từ phía dưới tuôn ra, nâng đỡ cậu, tựa giống như mặt đất không phải thịt nát mà là tủ lạnh. Tiếng sấm ầm ầm đột ngột dừng lại, thời gian trở thành một hình ảnh cố định. Không đợi Vu Vanh mở mắt, trong cuống họng của cậu chợt căng thẳng.
Có cái gì đó lạnh băng mà đầy sức mạnh bóp lấy cổ cậu, không cho cậu phản kháng. Khí tức kinh khủng cực đoan làm Vu Vanh run rẩy cả tóc gáy, quỷ khí trên người tiêu tán đi không còn một mống, lại như thú dữ nhỏ tuổi gặp phải thiên địch, bản năng khiến cho cậu phải giả chết đem toàn bộ sức mạnh ẩn giấu đi.
Nhưng cậu đã bị bắt, sau lưng tựa hồ có một đôi mắt không mang theo cảm tình nào theo dõi cậu, xem kỹ cậu, nó tràn đầy điên cuồng, cảm xúc thô bạo tàn ác cùng ý tứ lãnh khốc. Từ trước tới nay chưa từng cảm nhận nguy cơ cái chết bao phủ, Vu Vanh bị bóp cổ không thể quay đầu lại, dư quang ở khóe mắt nhìn thấy một cánh tay thon dài, trắng bệch đến như trong suốt một nửa, không giống với người bình thường từ bên tai của cậu xẹt qua, sau đó...
Hờ hững bóp nát tia sét!
Quỷ Sát đại hung!
Hầu hết quỷ quái đều sợ hãi sấm sét. Quỷ có thể không có gì lo sợ, không có kiêng kỵ gì thì không thể nghi ngờ, nó chính là Quỷ Sát đại hung. Vu Vanh mới nhớ tới bộ xương khô hồng ở dưới đống thịt nát có thể là xác chết quỷ vương Bạch Cốt, nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ nhiều, trời đất liền quay cuồng, Vu Vanh bị ném xuống đất, phía sau lưng thịt nát tanh hôi ầm ầm tiến tới. Cảm giác đau nhức truyền đến, cậu cắn chặt răng, rốt cuộc nhìn thấy chân dung con quỷ đã nắm lấy mình.
Tóc đen như thác nước, một bộ hồng y, mặt như băng tuyết, hai mắt nhắm nghiền, màu môi nhạt tựa như không màu. Vu Vanh không nhìn rõ chân dung con quỷ, màu sắc của hắn vô cùng nhạt, mịt mờ, tựa hồ một giây sau liền sẽ gió thôi bay mất. Từng tia sấm chớp đều bổ tới sau lưng hắn mà hắn như ngọn núi đá, gặp nguy mà không động, tia sét chiếu sáng máu đang nhỏ giọt xuống người Vu Vanh, tạo thành một vòng đỏ sẫm xung quanh.
Cả người cậu đang chảy máu, trên mặt và trên áo bào đều nhiễm đỏ bởi máu tươi. Trên người không có một chỗ nào còn lành lặng, đâu đâu cũng có vết thương lít nha lít nhít giống như bị lăng trì vậy. Thứ giết chết cậu lúc này không phải là vết thương đang dằn vặt mà là ác quỷ nguy hiểm kinh khủng nhất, cả người tràn đầy oán khí. Hồng y trên người con quỷ miễn cưỡng bị máu tươi nhiễm đỏ.
Sấm sét rốt cuộc ngừng lại, chỉ còn sấm rền ầm ầm trên không trung. Nơi tiếp xúc giữa Vu Vanh và quỷ truyền đến sự lạnh băng. Đối phương đang quan sát cậu giống như người khổng lồ quan sát một con kiến, uy nghiêm lạnh lùng và đáng sợ, giác quan thứ sáu của cậu điên cuồng kêu gào nguy hiểm nhưng lại bị uy hiếp hoàn toàn mà không thể động đậy, Vu Vanh trơ mắt nhìn ác quỷ cúi người ôm lấy cậu.
Tựa như đang tiến vào hố băng, linh hồn cũng bị đông cứng lại, chỉ còn bùa hộ mệnh trước ngực có một chút khí nóng. Hàm răng Vu Vanh run lên, hai má mát lạnh, lúc này cậu bất chợt nhận ra.
Quỷ đang liếm láp máu của cậu.
Vết thương trên mặt do đá vụn tạo ra, trên môi có vết thương do tự bản thân cậu cắn, thời điểm vết thương lộ ra bên ngoài không khí được liếm qua, cảm giác một con rắn lạnh băng xẹt qua vết thương, không đau đớn có lẽ bởi vì đã bị đông cứng mà mất cả tri giác. Không có sự kiều diễm ám muội nào tựa như một con thú hoang trước khi nuốt chửng con mồi thì nhiệt huyết mà uống một chút máu ấm nóng.
Dường như cảm thấy máu quá ít, sự lạnh băng dời đến ngực Vu Vanh, tim ở ngay phía trên đó. Đôi tay nửa trong suốt vừa mới xé nát sấm sét, ngón tay dài tái nhợt, móng tay được cắt chỉnh tề, sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra hắn vừa mới xé nát sấm sét.
Bỗng nhiên, ngón tay kia di chuyển, lấy một đồ vật từ trong ngực Vu Vanh ra.
Là bùa hộ mệnh!
Đại quỷ kéo nó xuống rồi xé nát, lấy hạc giấy ở bên trong ra rồi dừng lại lúc lâu. Mất đi nguồn nhiệt cuối cùng, lạnh lẽo như băng quá mức cùng với ban nãy hồn phách thoát xác khiến Vu Vanh uể oải, thống khổ nhưng không thể phản kháng cũng như thoát khỏi mà lâm vào hôn mê.
....
Không biết qua bao lâu, Vu Vanh tỉnh lại.
Đối với chuyện bản thân còn chưa chết khiến cậu phát ngốc một lúc lâu, cánh tay vẫn còn đau đớn làm cho cậu phục hồi tinh thần lại. Hiện tại cậu hình như đang được chữa bệnh và chăm sóc tại một phòng nông thôn đơn sơ, trên cánh tay trái đang quấn lấy vải băng, từ bàn tay lên tới cánh tay vẫn luôn quấn băng vải. Phản ứng đầu tiên của Vu Vanh là mò lên trên ngực mình, quả nhiên bùa hộ mệnh đã biến mất. Hiện tại tâm tư cậu hỗn loạn cả lên, không biết đến cùng là mình đã chết hay chưa.
Thân thể cậu vẫn còn nóng, nếu mà không chết thì có thể con ác quỷ kia không có giết cậu.
Nó ở đâu rồi?
"Vu Vanh! Rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi!"
Giọng Chu Tuần oan oan đầy kích động dù ở thật xa cũng có thể nghe thấy, lần này cậu không mang khẩu trang, trên cổ quấn băng vải thật dày, buồn cười cực kỳ. Chu Tuần như một con cún lớn mà đánh gục Vu Vanh, chạy tới bên giường, không che giấu sự lo lắng nói: "Má nó! Tôi còn tưởng cậu không còn nữa. Cậu không biết đâu lúc đó con quỷ đồng kia là được đưa tới chiến trường cổ để thức tỉnh, cũng may là sấm sét của Phó đại tông sư vẫn còn, mấy chục tia sấm đánh xuống răng rắc, miễn cưỡng đánh quỷ khí đến cả hồn phách cũng không còn luôn."
Miệng Chu Tuần hoạt động không ngừng được, Vu Vanh đã từng trãi qua nên liền hiểu lời. Tuy rằng cậu bị quỷ đồng kéo rớt xuống vách núi, thập tử vô sinh*. Nhưng khi chờ đợi sấm sét tản đi, Chu Tuần cùng đạo sĩ trung niên chưa từ bỏ ý định, cẩn thận từng li từng tí đi xuống vách núi đến chiến trường mộ cổ, cuối cùng thật sự ở trong đống xác chết, tìm thấy hô hấp suy yếu của Vu Vanh kế đoàn tàu.
*: 10 phần chết không phần sống, hiểu đơn giản là chắc chắn chết.
"Nếu không phải quỷ khí cùng sấm sét xung đột lẫn nhau dẫn đến tiêu hao khí tràng tích lũy cực lớn của chiến trường mộ cổ, tôi với Trình đạo trưởng vẫn có thể không xuống được đâu."
Nói tới tình cảnh này, trong lòng Chu Tuần vẫn còn sợ hãi, cuối cùng lại phấn chấn, cười hì hì nói: "Vu Vanh! Cậu đại nạn không chết tất có hậu phúc. Tôi còn chưa có chúc mừng cậu nữa."
"Chúc mừng cậu trở thành người nuôi quỷ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất