Sau Khi Bị Chủ Thần Quăng Nhầm Thế Giới

Chương 54

Trước Sau
Tác giả: Tinh Như Hứa

Edit & Beta: Tiểu Bao Tử

Mai Nhị tiên sinh đương nhiên không có ở đây.

Mai Đại tiên sinh đứng lên nhìn thoáng qua, lắc đầu ngồi về chỗ: "Người này không sống được bao lâu, các ngươi nên trở về chuẩn bị hậu sự đi."

Nữ tử nghe xong trắng mặt: "Các hạ là Mai Nhị tiên sinh ư?"

Mai Đại tiên sinh nhàn nhạt trả lời: "Tuy ta không phải Mai Nhị tiên sinh, nhưng vẫn nhìn ra người này không cứu được."

Nữ tử kiên định nói: "Hôm nay không gặp được Mai Nhị tiên sinh, ta tuyệt đối không rời đi."

"Đúng vậy, tuyệt đối không rời đi!" Những người đi cùng bọn họ cũng bước lên, sôi nổi phụ hoạ.

Mai Đại tiên sinh hừ lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ không vui: "Mất hứng! Hoa công tử, chúng ta đi nơi khác uống rượu."

Song Hoa Mãn Lâu không đồng ý, mà lộ ra vẻ không đành lòng: "Vị công tử nọ bị thương rất nặng, mạng đang ngàn cân treo sợi tóc. Có một người như vậy ở gần, rượu có ngon hơn nữa tại hạ cũng uống không vào."

Mai Đại tiên sinh không nghĩ ngợi nói: "Vậy ta sẽ đuổi họ ra ngoài."

"Thế càng không được." Hoa Mãn Lâu thở dài: "Nếu đuổi bọn họ đi, e rằng Hoa mỗ không thể nán lại chỗ tiên sinh được nữa."

"Ta hiểu rồi." Ánh mắt Mai Đại tiên sinh nhìn y mang theo một tia tôn kính, lão đã hiểu ý Hoa Mãn Lâu. Mặc dù lão cho rằng thấy chết không cứu chẳng có gì sai, nhưng cũng biết người như Hoa Mãn Lâu sao mà hiếm thấy quá.

Lão quay đầu nói với nhóm người: "Mai Nhị tiên sinh là tên tửu quỷ, một ngày không uống rượu sẽ sống không nổi. Các ngươi muốn tìm hắn, cứ vào tửu quán mà tìm!"

Ánh mắt nữ tử lập tức sáng lên, nói tiếng cảm tạ rồi kêu một người trong nhóm đến tửu quán gần đó tìm người. Người nọ đáp vâng, bước vào trong viện rồi lại quẹo về, vò đầu nói: "Nhưng Mai Nhị tiên sinh trông như thế nào?"

Không đợi nữ tử mở miệng dò hỏi, Mai Đại tiên sinh đã nói: "Ngươi khỏi phải nhìn ai cả, chỉ cần đứng ở cửa la to Mai Hoa Thảo Đường mở một hũ Trúc Diệp Thanh hai mươi năm. Tên đó dù đã say chết rồi cũng sẽ bò tới chỗ ngươi."

Mọi người nghe vậy đều bật cười, người nhận nhiệm vụ cũng cười phá lên rồi mới sải bước rời đi.

Tô Kết đánh giá nhóm người kỳ lạ nọ, chỉ thấy bọn họ ăn mặc tùy ý, phóng khoáng bất kham nhưng cực kỳ tôn kính nữ tử đứng đầu, có thể nói là bảo sao nghe vậy. Vả lại trong đó có mấy nữ tử kiều mị trang điểm như người Miêu, khi các nàng bước vào, có một mùi hương nồng nàn toả ra. Mùi hương ấy rất phức tạp, trong hương hoa dường như được trộn lẫn với hương thuốc, phảng phất chút vị tanh ngọt khó tả, lúc mới ngửi chỉ cảm thấy say lòng người, nhưng lâu dần sẽ khiến người ta cảm thấy hơi chóng mặt.

Tô Kết không khỏi lo lắng liệu mùi hương này có khiến Hoa Mãn Lâu cảm thấy khó chịu không. Dù sao nó quá nồng, bất kể thứ gì chỉ cần quá nhiều đều sẽ trở nên không đáng yêu.

Vì thế anh quan tâm nhìn sang Hoa Mãn Lâu, ngay sau đó chợt biến sắc. Mặt Hoa Mãn Lâu không biết vì sao trắng bệch, y che ngực, mày nhíu chặt như đang cố gắng kìm nén gì đó.

Tô Kết vội vàng đỡ lấy y, cảm giác bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt, giọng điệu không giấu được vẻ khẩn trương và lo âu: "Hoa Mãn Lâu, ngươi sao vậy?"

"Ngực ta đột nhiên rất đau." Trán Hoa Mãn Lâu lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên đau đến tột cùng.

Mai Đại tiên sinh lập tức nắm lấy một tay Hoa Mãn Lâu, chạm vào mạch môn y, sau đó lộ ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, tự lẩm bẩm: "Không đúng, mạch tượng sao lại thay đổi......"

"Y bị sao vậy?" Tô Kết đột nhiên rất hận mình không học y thuật, lúc này chỉ có thể bó tay hết cách.

Mai Đại tiên sinh nghiêm mặt nói: "Đây là dấu hiệu tâm mạch bị tổn hại."

Tâm mạch bị tổn hại? Này đủ để mất mạng!



Tim Tô Kết lạnh lẽo, suýt không thể giữ được bình tĩnh. May mà anh không phải người thường, vô số trải nghiệm lang thang giữa sinh tử đã khiến lý trí của anh chịu đựng được bất cứ thử thách nào.

Hoa Mãn Lâu không phải vô duyên vô cớ thành ra như vậy. Ánh mắt anh quét qua chén rượu, sau đó bỗng như một thanh kiếm sắc bén đâm về phía mấy nữ tử người Miêu.

"Trên người các ngươi dùng loại hương gì?" Ngữ khí của anh rất nhẹ, đôi mắt lại như vực sâu không đáy, đen kịt lạnh lẽo, không có tình cảm.

Dáng vẻ này thường chỉ khi đi tới bước đường cùng, cận kề sinh tử mới có thể hiển lộ.

Bởi vì mỗi lần đến lúc này, anh có thể làm bất cứ điều gì.

Mấy Miêu nữ nhìn nhau rồi một người trong số đó bước ra. Khuôn mặt nàng rất diễm lệ, lúc nhìn quanh hay nâng tay đều vô cùng quyến rũ, đôi mắt như làn nước mùa thu trong veo, vừa lóng lánh vừa đa tình.

Nàng nhìn Hoa Mãn Lâu, ánh mắt lóe lên, dịu dàng cười nói: "Vị công tử này, ngươi có thể đoán được lai lịch của chúng ta qua cách ăn mặc không?"

Giọng nói của nàng còn tốt hơn cả dung mạo, mềm mại uyển chuyển, rung động tâm hồn. Thế nhưng Tô Kết không chút động lòng, anh nhẹ nhàng nói: "Miêu Cương Ngũ Tiên Giáo?"

Ngũ Tiên Giáo tên thật là Ngũ Độc Giáo, trong giáo đa số là người Miêu. Có sở trường dùng độc trùng cổ trùng, thủ đoạn quỷ dị khó lường, luôn khiến người ta khó bề tưởng tượng, chẳng thể đề phòng.

Nữ tử gật đầu: "Không sai, vì vậy hương trên người chúng ta đương nhiên là trùng hương rồi."

Tô Kết: "Trùng hương?"

"Đúng rồi." Nữ tử cười nói: "Bình thường chúng ta luyện chế cổ trùng, sử dụng độc vật đều phải dùng loại hương này làm chất dẫn, ngươi xem đây."

Vừa nói vừa lật tay để lộ cổ tay trắng nõn, một lát sau một con bò cạp có độc to bằng nắm tay trẻ con chui ra khỏi tay áo nàng, bò đến tận lòng bàn tay rồi yên tĩnh nằm sấp ở đó không nhúc nhích. Tiếp đó một con rết, một con nhện, một con rắn lục nhỏ bằng hai ngón tay và một con cóc nhỏ lần lượt bò ra.

Cảnh tượng này đủ khiến bất cứ kẻ nào nhìn thấy da đầu tê dại, nhưng nữ tử lại cười tươi như hoa, thậm chí đưa tay trìu mến vuốt ve bò cạp trong lòng bàn tay.

Tô Kết nâng tay chạm vào mặt Hoa Mãn Lâu, song lại chỉ thấy toàn mồ hôi lạnh, thật sự khiến anh kinh hãi và đau lòng: "Tại sao y ngửi thấy mùi hương trên người ngươi lại biến thành thế này?"

Nữ tử suy nghĩ rồi nói: "Ngươi cởi vạt áo y ra xem có trùng tuyến trên ngực không."

Tô Kết nghe vậy lập tức tháo vạt áo Hoa Mãn Lâu ra, thấy lồng ngực y có hơn chục sợi tơ hồng mỏng như sợi tóc, giống như mạch máu rất nhỏ, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện những tơ hồng đó chuyển động như vật sống.

Anh chưa kịp đặt câu hỏi, nữ tử đã ôi chao, kinh ngạc nói: "Thế mà là Phệ Tâm Cổ, cổ trùng này rất khó luyện thành."

Tô Kết chỉ quan tâm một chuyện: "Giải thế nào?"

Nữ tử lắc đầu trả lời: "Không giải được."

Tô Kết: "Ta không tin."

Anh không tin, cũng không muốn tin.

Anh nắm chặt tay Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu nén đau cười nói với anh: "Ta không sao."

Thế nào mà không sao?

Tô Kết thấp giọng nói: "Ngươi đừng nói chuyện, nghỉ ngơi đi."

Hoa Mãn Lâu nói: "Nói chuyện với ngươi, ta sẽ cảm thấy bớt đau hơn."

Tô Kết nhắm mắt lại, khổ sở và áy náy trong lòng quả thực không thể miêu tả, đây là cảm giác anh chưa từng trải qua.



Cuối cùng anh nói: "Xin lỗi, ta đã liên luỵ ngươi rồi."

Người Lâm Tiên Nhi hận là anh, không liên quan gì đến Hoa Mãn Lâu. Sai lầm lớn nhất của anh là để Lâm Tiên Nhi sống đến bây giờ.

Nếu nói vấp ngã trên người Công Tôn Đại Nương là do bất cẩn ngoài ý muốn, vậy đối với Lâm Tiên Nhi là hoàn toàn ngạo mạn.

Cho dù nhìn rõ bản tính của Lâm Tiên Nhi, anh cũng không hề để ả vào mắt. Thậm chí có thể xem những toan tính của ả như tăng thêm niềm vui cho cuộc sống, nhưng anh đã quên mất người bên cạnh mình không thể như anh không gì phá nổi.

Anh đã không còn lẻ loi một mình nữa. Anh có bằng hữu, có người yêu, không nên tiếp tục chuyện gì cũng tùy hứng làm bậy, chỉ lấy sở thích của mình làm vui.

Anh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Hoa Mãn Lâu, nghiêm túc nói lại: "Xin lỗi."

Hoa Mãn Lâu thở dài: "Ngươi không hề có lỗi với ta, ta cũng không thích nghe ngươi nói lời ấy."

Hoa Mãn Lâu chưa bao giờ cảm thấy ai có lỗi với mình, cũng không cảm thấy bị người khác liên lụy là chuyện xấu. Người sống trên đời, nếu ngay cả một người liên luỵ mình còn chẳng có, lẽ nào không phải quá đáng buồn ư?

Tô Kết cười gượng, kiên định nói: "Ta nhất định sẽ cứu ngươi."

Nói xong, anh nhìn về phía nữ tử, bướng bỉnh hỏi lại: "Cổ này giải thế nào?"

Nữ tử nhìn anh một hồi, phất tay áo thu lại tất cả độc vật, chậm rì rì thở dài: "Phệ Tâm Cổ vốn là thứ nữ tử Miêu Cương chúng ta chuyên dùng để đối phó kẻ phụ tình, đương nhiên không thể giải. Sau khi cổ trùng xâm nhập vào cơ thể sẽ nhanh chóng đi tới trái tim rồi kéo dài xúc tu như cây cỏ bén rễ, quá trình này người bị ký sinh sẽ không cảm thấy đau đớn, cơ thể cũng sẽ không có gì khác thường. Đến lúc cổ trùng trưởng thành hay bị người điều khiển, ngực người trúng cổ sẽ xuất hiện trùng tuyến, tiếp đó cổ trùng sẽ bắt đầu gặm nhấm trái tim người trúng cổ, khi ăn hết toàn bộ mới phá xác chui ra."

"Hơn nữa." Nữ tử tiếc hận nhìn Hoa Mãn Lâu: "Dù có mạnh mẽ lấy cổ trùng ra cũng không thay đổi được gì. Bởi vì trái tim bị Phệ Tâm Cổ ký sinh sớm đã vỡ nát, cổ trùng vừa rời khỏi, người sẽ chết nhanh hơn...... Ôi, tiếc cho một vị công tử tuấn tú."

Song Tô Kết lại không buông xuôi, nhắm mắt suy tư một lúc rồi điềm nhiên nói: "Vậy thì đổi quả tim khác."

Nữ tử nghe vậy ồ một tiếng, lộ ra vẻ kinh ngạc: "Hóa ra còn có thể làm vậy, thế nhưng vừa lấy tim ra chẳng phải người đã chết rồi ư?"

Lúc này Mai Đại tiên sinh đột nhiên nói: "Có một người có thể làm được."

Trong ánh mắt nhìn qua của Tô Kết, lão chậm rãi phun ra ba chữ: "Bình Nhất Chỉ."

Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ, cứu một người phải giết một người.

Giây tiếp theo tay Tô Kết bị nắm chặt. Hoa Mãn Lâu lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại chứa sự kiên định không thể thay đổi: "Không được."

Tô Kết im lặng một hồi, nhỏ giọng nói: "Ta không thể để ngươi chết."

Hoa Mãn Lâu nghiêm túc nói: "Có một số việc, dẫu có chết ta cũng không thể đồng ý."

Rồi cả hai rơi vào trầm mặc, sự trầm mặc này như một trận giằng co, chỉ xem ai lùi bước trước.

Mà Hoa Mãn Lâu sẽ không bao giờ nhượng bộ trong chuyện này, bởi vì bất luận thu được một trái tim hay mời Sát nhân danh y ra tay cũng đều vượt qua điểm mấu chốt của y.

Về điểm này, Tô Kết lại quá rõ ràng.

Anh nhìn Hoa Mãn Lâu, chỉ thấy giữa mày thường ngày dịu dàng hoà nhã song giờ đây lại kiên định như đá. Cuối cùng anh khe khẽ thở dài, vươn tay che đi đôi lông mày đẹp như tranh vẽ ấy: "Yên tâm, ta sẽ không làm chuyện khiến ngươi khó xử."

Cảm giác được cơ thể người bên cạnh từ từ thả lỏng, anh bỗng nhiên ra tay điểm vào huyệt đạo đối phương, duỗi tay đỡ lấy thân thể mềm mại ngã xuống của Hoa Mãn Lâu.

"Nhưng ta nhất định phải cứu ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau