Sau Khi Bị Chủ Thần Quăng Nhầm Thế Giới
Chương 61
Tô Kết không thể cử động, cũng không biết nên đáp lại thế nào, bởi vì anh phát hiện Hoa Mãn Lâu đã không còn là Hoa Mãn Lâu lúc trước!
Đợt anh dùng kế làm Hoa Mãn Lâu hôn mê, đối phương rõ ràng vẫn giống anh thân mật một chút cũng vô cùng ngây thơ. Bây giờ tuy vẫn rất ngây ngô, nhưng lần này lại là một nụ hôn thật sự.
Anh ngốc trong ngực Hoa Mãn Lâu hồi lâu, trong mắt bỗng nhiên bốc lên hai ngọn lửa giận.
Chắc chắc là Lục Tiểu Phụng dạy hư Hoa Mãn Lâu!
Còn ai khác ngoài hắn nữa!
Tô Kết quyết định chỉ cần mình động đậy được, nhất định phải đánh Lục Tiểu Phụng trước.
Lục Tiểu Phụng đang ăn chơi đàng điếm trong thanh lâu lớn nhất Giang Nam, chợt không hiểu sao cả người ớn lạnh, cảm giác này...... Giống như có người muốn hại hắn!
Hắn suýt không uống nổi rượu mỹ nhân đưa tới bên miệng, chỉ muốn về Bách Hoa Lâu. Nơi đó khiến hắn có cảm giác an toàn hơn nhiều song nghĩ đến hai người bên kia, hắn phần nào kiềm chế được xúc động.
Dù sao hắn là bằng hữu am hiểu lòng người.
Sự thật chứng minh am hiểu lòng người đôi khi thật sự có thể cứu mạng.
Bởi vì Tô Kết nhịn rồi nhịn vẫn không nín được hỏi: "Hoa Mãn Lâu, ngươi...... Học cái này với ai?"
Chung quy không thể là vô sự tự thông chứ?!
Không ngờ là thật vậy luôn.
Hoa Mãn Lâu không biết nghĩ tới điều gì, biểu cảm trên mặt hơi kỳ lạ. Y ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên nghiêng mặt đi: "Từ khi ngươi cho ta trái tim kia, trong đầu ta thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số thứ kỳ quái."
Tô Kết chần chờ hỏi: "Có phải truyền thừa không? Thật ra những thứ đó đối với ngươi bây giờ chẳng có ích lợi gì, bởi vì thế giới này không thích hợp tu hành. Nếu một ngày nào đó có thể đạp vỡ hư không đi tới vị diện cao hơn, có lẽ mới có thể chân chính phát huy tác dụng."
Tuy Hoa Mãn Lâu là người có duyên không nằm trong dự đoán của Tô Kết, nhưng khi biết kết quả rồi cũng không ngạc nhiên, ngược lại có cảm giác lẽ ra nên thế, tiếc nuối duy nhất là hoàn cảnh thật sự không cho phép.
Nhưng nó có liên quan gì với kỹ năng đặc biệt Hoa Mãn Lâu học được?
Lẽ nào......
Trong đầu anh bỗng lóe lên tia sáng, nhớ ra Tu Chân Giới có một thứ rất kỳ diệu: "...... Chắc không phải ngươi nhận được phương pháp song tu gì đâu ha?"
Còn phải là kiểu hình ảnh tĩnh hay động ấy, nếu không chỉ với chữ nghĩa thôi sao mà thực hành được?
Hoa Mãn Lâu không nói chuyện, nhưng vẻ mặt y đã nói lên tất cả.
Tô Kết:???
Nói cho hợp lý nào, đạo tâm trong sáng gì đó, nghe vô không phải đặc biệt thuần khiết à, tại sao lại có thứ ô uế vậy?
Được rồi, song tu ở Tu Chân Giới không thể nói là ô uế nhưng anh không chiếm được truyền thừa thì thôi, dù sao bản tính không hợp, thế nhưng vì sao thứ này anh cũng không đủ tư cách?
Nhìn kiểu gì anh cũng thích hợp hơn Hoa Mãn Lâu cơ mà?
Tô Kết rất không phục.
Hoa Mãn Lâu đã nhịn không được tránh ra, tình huống thật sự quá khó nói, có lẽ là chuyện hoang đường nhất mà y từng trải qua, y thật không ngờ có cách đó......
Cảm xúc bé nhỏ của Tô Kết không giữ được bao lâu, sau đó anh rất thực tế và tự nhiên nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta thử một lần?"
Hoa Mãn Lâu tức khắc cứng đờ, chung trà mới cầm trong tay nháy mắt rơi xuống đất.
Nhìn phản ứng của y, Tô Kết lập tức nhận ra hình như mình doạ đối phương sợ rồi. Trong nhận thức của anh phương pháp song tu là cách tu luyện 1+1>2, chủ yếu giúp tăng tu vi hai bên hoặc một bên, tình yêu và dục vọng chỉ là thứ yếu.
Anh đương nhiên biết đây là hành động cực kỳ thân mật, nhưng với quan hệ hiện giờ của anh và Hoa Mãn Lâu, anh không cảm thấy có gì không ổn. Huống hồ nó là chuyện rất có lợi cho hai người họ, đặc biệt là anh hiện nay, cớ sao mà không làm?
Điều quan trọng hơn là phương pháp song tu không kén chọn tư chất và sức mạnh, tốt hay không phụ thuộc vào chính công pháp, công pháp mà đại lão dùng có thể dỏm sao? Hơn nữa anh nhớ bạn đời của chủ nhân đạo tâm là nam nhân, quả thực không còn gì thích hợp hơn.
Song đối với quân tử đứng đắn như Hoa Mãn Lâu, e rằng vẫn rất khác người.
Vì thế Tô Kết chỉ có thể chữa cháy nói: "Ta chỉ nói đùa thôi."
Khó quá mà.
Bỗng nhiên anh nhíu mày, cố gắng dằn xuống vị tanh ngọt chợt trào lên cổ họng song vẫn không kìm được ho dữ dội, phun ra mấy ngụm máu.
Hoa Mãn Lâu nghe thấy động tĩnh, cảm xúc xấu hổ và thẹn thùng trong lòng lập tức bị lo lắng thay thế. Y xoay người bước về một tay ôm vai Tô Kết, tay kia kiểm tra mạch tượng của anh.
"Không sao." Tô Kết điều chỉnh hơi thở rồi cười với y, "Sắp tới có thể ta sẽ thường xuyên bị vậy, ngươi không cần phải căng thẳng, chỉ là cơ thể tự điều tiết thôi."
Để trở nên mạnh hơn hay yếu đi đều cần một quá trình, nếu quá đột ngột cơ thể sẽ không thừa nhận được thay đổi mà nảy sinh đủ loại hậu quả tồi tệ.
Mất đi đạo tâm, thần huyết phản phệ, cấp bậc thụt lùi, hàng loạt hiệu ứng dây chuyền như trời long đất lở khiến thân thể anh không chịu nổi gánh nặng. May mà thời điểm nguy hiểm nhất đã qua, bây giờ chỉ cần tự điều chỉnh lại để cơ thể và thực lực từ từ khôi phục về trình độ vốn có.
Hoa Mãn Lâu nhíu chặt mày, giúp anh lau vết máu bên môi: "Sao lại thế này?"
Tô Kết cười khổ: "Gần giống đạo lý bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ đấy."
Sau này anh là con gà bệnh hở tí là hộc máu.
Cứ nghĩ đến điều đó Tô Kết lại có cảm giác mình sắp nghẹt thở luôn.
"Chẳng lẽ không có cách nào khác?" Sắc mặt Hoa Mãn Lâu vẫn nghiêm trọng.
Tô Kết ngập ngừng một hồi mới trả lời: "Không có."
Hoa Mãn Lâu là người nhạy bén cỡ nào, lập tức nhìn ra anh nghĩ một đằng nói một nẻo: "Có chuyện gì khó xử sao?"
Tô Kết đành phải uyển chuyển nói: "Bây giờ trong cơ thể ngươi có lực sinh mệnh do đạo tâm ban tặng, chắc hẳn sẽ giúp ích rất nhiều cho sự hồi phục của ta."
Hoa Mãn Lâu ngớ ra một hồi rồi đỏ mặt.
Tô Kết thấy thế cũng hơi thẹn thùng, anh dịu dàng nói: "Thật ra ngươi không cần phải lo lắng, mỗi ngày ta đều đang tốt hơn, chỉ là cần nhiều thời gian hơn thôi mà."
Hoa Mãn Lâu thấp giọng hỏi: "Cần bao lâu?"
Tô Kết nghiêm túc suy tư một chốc rồi trả lời: "Ít thì mấy tháng, lâu thì một năm."
Hoa Mãn Lâu im lặng một hồi, nói: "Nếu ngươi bằng lòng......"
Không chờ y nói xong, bọn họ đồng thời nhìn về phía cửa.
Theo tiếng bước chân đến gần, một bóng người xơ xác tiêu điều xuất hiện ở cửa.
Áo đen, trường kiếm, sắc mặt trắng xanh và thù hận hằn sâu trong mắt.
Tô Kết không ngờ sẽ gặp lại A Phi sớm đến thế, với một người đã ngủ say mấy tháng lần trò chuyện cuối cùng với đối phương dường như chỉ là chuyện cách đây vài ngày.
Hắn đã thay đổi rất nhiều kể từ lúc đó.
Thân hình gầy ốm hơn, khí thế niên thiếu anh cảm nhận được đã không còn sót lại gì, thứ duy nhất chèo chống hắn ở lại trần gian dường như chỉ có lòng căm thù mãnh liệt.
Lòng căm thù dành cho Tô Kết.
Tô Kết tất nhiên biết tại sao, vì vậy trong lòng anh không khỏi tiếc hận cho đối phương. Đổi thành khi xưa anh có lẽ sẽ xem thường A Phi vì một nữ nhân, còn là một nữ nhân lẳng lơ ong bướm đùa bỡn hắn trong tay mà đánh mất phương hướng, thậm chí tự hủy hoại mình. Nhưng giờ đây anh sẽ không làm thế, bởi vì anh hiểu hơn ai hết ——
Một chữ tình, phi lý hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Do đó anh chỉ cảm thấy tiếc hận.
Lâm Tiên Nhi chết rồi, ả sẽ không bao giờ ngã khỏi ngôi vị thánh nữ trong tim A Phi, điều đó có nghĩa là A Phi có thể sẽ không thể thoát ra khỏi cái bóng của ả trong suốt phần đời còn lại.
Chỉ có giết Tô Kết báo thù cho Lâm Tiên Nhi thì cuộc đời của thiếu niên này mới có thể tiếp tục.
Đáng tiếc, Tô Kết không thể để hắn toại nguyện.
Ngay lúc đó Hoa Mãn Lâu cũng che trước mặt anh.
Đôi mắt Tô Kết ấm áp, nói với A Phi: "Ngươi đến giết ta?"
Trong mắt A Phi chỉ có hận thù và sát ý: "Ta phải báo thù cho nàng."
Tô Kết mỉm cười, hỏi: "Ai đã cứu Lâm Tiên Nhi?"
Dường như nghĩ đến thảm trạng của Lâm Tiên Nhi, đôi mắt A Phi tức khắc đỏ như suýt rỉ máu: "Là ta."
"Vậy người giết ả không phải ta, mà là ngươi mới đúng." Mặc dù Tô Kết tiếc thương cho sự thay đổi của hắn nhưng bản chất anh vẫn là người tàn nhẫn với kẻ thù. Anh hận Lâm Tiên Nhi, vì vậy cho dù về mặt tình cảm có thể tha thứ thì A Phi đến trả thù cho Lâm Tiên Nhi hay muốn lấy mạng anh vẫn là kẻ thù.
Khi đối xử với kẻ thù, Tô Kết không tiếc rẻ sự tàn nhẫn của mình.
A Phi trừng anh, giọng nói khàn khàn: "Ngươi có ý gì?"
Tô Kết dịu dàng nói: "Một trăm lẻ tám cây đinh dài, chỉ lấy ra vài cây, không, cho dù lấy ra một nửa ả cũng không chết nhanh đến thế, ít gì vẫn sống được vài năm. Nhưng ngươi chắc chắn không chờ nổi mà lấy ra hết đúng chứ?"
A Phi nghe vậy không khỏi run lên, ngay cả tay cầm kiếm cũng bắt đầu run rẩy, hắn cực kỳ đau khổ nên khuôn mặt cũng hơi vặn vẹo.
Lời Tô Kết nói quả là xát muối vào tim.
Lẽ ra Tô Kết có thể nói ra lời khiến hắn đau khổ hơn, nhưng lần này anh chọn cách vừa đủ bèn dừng, chuyển đề tài: "Đương nhiên ngươi có lý do giết ta, nhưng ta đoán ngươi không muốn giết một người nằm trên giường không thể động đậy đúng chứ?"
A Phi im lặng nhìn anh.
Một kiếm khách như hắn, cho dù bị thù hận lấp đầy tâm trí vẫn sẽ không vứt bỏ niềm kiêu hãnh và ngạo cốt thuộc về mình.
Hắn lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
"Một năm sau ngươi lại tới đây, Tô mỗ ắt sẽ cung kính đợi chờ." Tô Kết nói xong bèn cười khẽ, "Ngươi đừng lo ta không giữ lời, không phải ta xem nhẹ ngươi, thật không dám giấu giếm, mười người như ngươi gom lại cũng không phải đối thủ của ta."
Anh giương mắt nhìn A Phi, thong thả ung dung nói: "Vì vậy muốn mạng ta, tốt nhất ngươi nên nghiên cứu kiếm đạo của mình đi, chớ có suy nghĩ mấy chuyện lung tung."
"Ta đã nói hết lời, ngươi tự giải quyết cho tốt."
A Phi đã rời đi song bọn họ đều hiểu rằng sớm muộn gì hắn cũng sẽ quay lại.
Tiểu lâu yên tĩnh rất lâu, cuối cùng Hoa Mãn Lâu nhịn không được thở dài: "Ngươi cần gì phải làm thế?"
Tô Kết biết y đang nói về chuyện của Lâm Tiên Nhi.
Anh hơi cụp mắt xuống: "Ta không thích tùy tiện giết người nhưng ta cũng có vảy ngược. Hoa Mãn Lâu, ta không phải thánh nhân."
Hoa Mãn Lâu bất lực lắc đầu rồi nói: "Canh giờ không sai biệt lắm, ta đi sắc thuốc cho ngươi."
Tô Kết không khỏi cau mày: "Uống thuốc vô dụng với ta."
Hoa Mãn Lâu: "Không phải thuốc trị thương, chỉ là một ít thuốc bổ thôi."
Tô Kết: "Thật sự không......"
Môi Hoa Mãn Lâu khẽ cong lên: "Chẳng lẽ ngươi sợ uống thuốc?"
"Sao có thể!" Tô Kết lập tức phản xạ có điều kiện bác bỏ, nhưng bởi vì quá vội vàng phủ nhận nên có cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Nhận ra điều đó anh lập tức biện bạch: "Ta thật sự không sợ, chỉ là không thích mà thôi."
"Được." Khuôn mặt Hoa Mãn Lâu mang ý cười gật đầu, nhưng vẫn dùng giọng dỗ dành thấm thía nói, "Chẳng qua thân thể không phải trò đùa, lúc trước ngươi bị thương quá nặng, thật sự cần phải điều dưỡng tỉ mỉ. Chuyện này ngươi nên nghe lời ta mới tốt."
Nói xong mở cây quạt không biết lòi ra trong tay khi nào, quay người bước về phía cửa.
Tô Kết nghiến răng: "Hoa Mãn Lâu!"
Bóng lưng Hoa Mãn Lâu khựng lại, sau đó bật ra tiếng cười khẽ gần như không thể nghe thấy, vừa quẹo sang trái đã không thấy bóng dáng.
Đợt anh dùng kế làm Hoa Mãn Lâu hôn mê, đối phương rõ ràng vẫn giống anh thân mật một chút cũng vô cùng ngây thơ. Bây giờ tuy vẫn rất ngây ngô, nhưng lần này lại là một nụ hôn thật sự.
Anh ngốc trong ngực Hoa Mãn Lâu hồi lâu, trong mắt bỗng nhiên bốc lên hai ngọn lửa giận.
Chắc chắc là Lục Tiểu Phụng dạy hư Hoa Mãn Lâu!
Còn ai khác ngoài hắn nữa!
Tô Kết quyết định chỉ cần mình động đậy được, nhất định phải đánh Lục Tiểu Phụng trước.
Lục Tiểu Phụng đang ăn chơi đàng điếm trong thanh lâu lớn nhất Giang Nam, chợt không hiểu sao cả người ớn lạnh, cảm giác này...... Giống như có người muốn hại hắn!
Hắn suýt không uống nổi rượu mỹ nhân đưa tới bên miệng, chỉ muốn về Bách Hoa Lâu. Nơi đó khiến hắn có cảm giác an toàn hơn nhiều song nghĩ đến hai người bên kia, hắn phần nào kiềm chế được xúc động.
Dù sao hắn là bằng hữu am hiểu lòng người.
Sự thật chứng minh am hiểu lòng người đôi khi thật sự có thể cứu mạng.
Bởi vì Tô Kết nhịn rồi nhịn vẫn không nín được hỏi: "Hoa Mãn Lâu, ngươi...... Học cái này với ai?"
Chung quy không thể là vô sự tự thông chứ?!
Không ngờ là thật vậy luôn.
Hoa Mãn Lâu không biết nghĩ tới điều gì, biểu cảm trên mặt hơi kỳ lạ. Y ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên nghiêng mặt đi: "Từ khi ngươi cho ta trái tim kia, trong đầu ta thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số thứ kỳ quái."
Tô Kết chần chờ hỏi: "Có phải truyền thừa không? Thật ra những thứ đó đối với ngươi bây giờ chẳng có ích lợi gì, bởi vì thế giới này không thích hợp tu hành. Nếu một ngày nào đó có thể đạp vỡ hư không đi tới vị diện cao hơn, có lẽ mới có thể chân chính phát huy tác dụng."
Tuy Hoa Mãn Lâu là người có duyên không nằm trong dự đoán của Tô Kết, nhưng khi biết kết quả rồi cũng không ngạc nhiên, ngược lại có cảm giác lẽ ra nên thế, tiếc nuối duy nhất là hoàn cảnh thật sự không cho phép.
Nhưng nó có liên quan gì với kỹ năng đặc biệt Hoa Mãn Lâu học được?
Lẽ nào......
Trong đầu anh bỗng lóe lên tia sáng, nhớ ra Tu Chân Giới có một thứ rất kỳ diệu: "...... Chắc không phải ngươi nhận được phương pháp song tu gì đâu ha?"
Còn phải là kiểu hình ảnh tĩnh hay động ấy, nếu không chỉ với chữ nghĩa thôi sao mà thực hành được?
Hoa Mãn Lâu không nói chuyện, nhưng vẻ mặt y đã nói lên tất cả.
Tô Kết:???
Nói cho hợp lý nào, đạo tâm trong sáng gì đó, nghe vô không phải đặc biệt thuần khiết à, tại sao lại có thứ ô uế vậy?
Được rồi, song tu ở Tu Chân Giới không thể nói là ô uế nhưng anh không chiếm được truyền thừa thì thôi, dù sao bản tính không hợp, thế nhưng vì sao thứ này anh cũng không đủ tư cách?
Nhìn kiểu gì anh cũng thích hợp hơn Hoa Mãn Lâu cơ mà?
Tô Kết rất không phục.
Hoa Mãn Lâu đã nhịn không được tránh ra, tình huống thật sự quá khó nói, có lẽ là chuyện hoang đường nhất mà y từng trải qua, y thật không ngờ có cách đó......
Cảm xúc bé nhỏ của Tô Kết không giữ được bao lâu, sau đó anh rất thực tế và tự nhiên nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta thử một lần?"
Hoa Mãn Lâu tức khắc cứng đờ, chung trà mới cầm trong tay nháy mắt rơi xuống đất.
Nhìn phản ứng của y, Tô Kết lập tức nhận ra hình như mình doạ đối phương sợ rồi. Trong nhận thức của anh phương pháp song tu là cách tu luyện 1+1>2, chủ yếu giúp tăng tu vi hai bên hoặc một bên, tình yêu và dục vọng chỉ là thứ yếu.
Anh đương nhiên biết đây là hành động cực kỳ thân mật, nhưng với quan hệ hiện giờ của anh và Hoa Mãn Lâu, anh không cảm thấy có gì không ổn. Huống hồ nó là chuyện rất có lợi cho hai người họ, đặc biệt là anh hiện nay, cớ sao mà không làm?
Điều quan trọng hơn là phương pháp song tu không kén chọn tư chất và sức mạnh, tốt hay không phụ thuộc vào chính công pháp, công pháp mà đại lão dùng có thể dỏm sao? Hơn nữa anh nhớ bạn đời của chủ nhân đạo tâm là nam nhân, quả thực không còn gì thích hợp hơn.
Song đối với quân tử đứng đắn như Hoa Mãn Lâu, e rằng vẫn rất khác người.
Vì thế Tô Kết chỉ có thể chữa cháy nói: "Ta chỉ nói đùa thôi."
Khó quá mà.
Bỗng nhiên anh nhíu mày, cố gắng dằn xuống vị tanh ngọt chợt trào lên cổ họng song vẫn không kìm được ho dữ dội, phun ra mấy ngụm máu.
Hoa Mãn Lâu nghe thấy động tĩnh, cảm xúc xấu hổ và thẹn thùng trong lòng lập tức bị lo lắng thay thế. Y xoay người bước về một tay ôm vai Tô Kết, tay kia kiểm tra mạch tượng của anh.
"Không sao." Tô Kết điều chỉnh hơi thở rồi cười với y, "Sắp tới có thể ta sẽ thường xuyên bị vậy, ngươi không cần phải căng thẳng, chỉ là cơ thể tự điều tiết thôi."
Để trở nên mạnh hơn hay yếu đi đều cần một quá trình, nếu quá đột ngột cơ thể sẽ không thừa nhận được thay đổi mà nảy sinh đủ loại hậu quả tồi tệ.
Mất đi đạo tâm, thần huyết phản phệ, cấp bậc thụt lùi, hàng loạt hiệu ứng dây chuyền như trời long đất lở khiến thân thể anh không chịu nổi gánh nặng. May mà thời điểm nguy hiểm nhất đã qua, bây giờ chỉ cần tự điều chỉnh lại để cơ thể và thực lực từ từ khôi phục về trình độ vốn có.
Hoa Mãn Lâu nhíu chặt mày, giúp anh lau vết máu bên môi: "Sao lại thế này?"
Tô Kết cười khổ: "Gần giống đạo lý bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ đấy."
Sau này anh là con gà bệnh hở tí là hộc máu.
Cứ nghĩ đến điều đó Tô Kết lại có cảm giác mình sắp nghẹt thở luôn.
"Chẳng lẽ không có cách nào khác?" Sắc mặt Hoa Mãn Lâu vẫn nghiêm trọng.
Tô Kết ngập ngừng một hồi mới trả lời: "Không có."
Hoa Mãn Lâu là người nhạy bén cỡ nào, lập tức nhìn ra anh nghĩ một đằng nói một nẻo: "Có chuyện gì khó xử sao?"
Tô Kết đành phải uyển chuyển nói: "Bây giờ trong cơ thể ngươi có lực sinh mệnh do đạo tâm ban tặng, chắc hẳn sẽ giúp ích rất nhiều cho sự hồi phục của ta."
Hoa Mãn Lâu ngớ ra một hồi rồi đỏ mặt.
Tô Kết thấy thế cũng hơi thẹn thùng, anh dịu dàng nói: "Thật ra ngươi không cần phải lo lắng, mỗi ngày ta đều đang tốt hơn, chỉ là cần nhiều thời gian hơn thôi mà."
Hoa Mãn Lâu thấp giọng hỏi: "Cần bao lâu?"
Tô Kết nghiêm túc suy tư một chốc rồi trả lời: "Ít thì mấy tháng, lâu thì một năm."
Hoa Mãn Lâu im lặng một hồi, nói: "Nếu ngươi bằng lòng......"
Không chờ y nói xong, bọn họ đồng thời nhìn về phía cửa.
Theo tiếng bước chân đến gần, một bóng người xơ xác tiêu điều xuất hiện ở cửa.
Áo đen, trường kiếm, sắc mặt trắng xanh và thù hận hằn sâu trong mắt.
Tô Kết không ngờ sẽ gặp lại A Phi sớm đến thế, với một người đã ngủ say mấy tháng lần trò chuyện cuối cùng với đối phương dường như chỉ là chuyện cách đây vài ngày.
Hắn đã thay đổi rất nhiều kể từ lúc đó.
Thân hình gầy ốm hơn, khí thế niên thiếu anh cảm nhận được đã không còn sót lại gì, thứ duy nhất chèo chống hắn ở lại trần gian dường như chỉ có lòng căm thù mãnh liệt.
Lòng căm thù dành cho Tô Kết.
Tô Kết tất nhiên biết tại sao, vì vậy trong lòng anh không khỏi tiếc hận cho đối phương. Đổi thành khi xưa anh có lẽ sẽ xem thường A Phi vì một nữ nhân, còn là một nữ nhân lẳng lơ ong bướm đùa bỡn hắn trong tay mà đánh mất phương hướng, thậm chí tự hủy hoại mình. Nhưng giờ đây anh sẽ không làm thế, bởi vì anh hiểu hơn ai hết ——
Một chữ tình, phi lý hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Do đó anh chỉ cảm thấy tiếc hận.
Lâm Tiên Nhi chết rồi, ả sẽ không bao giờ ngã khỏi ngôi vị thánh nữ trong tim A Phi, điều đó có nghĩa là A Phi có thể sẽ không thể thoát ra khỏi cái bóng của ả trong suốt phần đời còn lại.
Chỉ có giết Tô Kết báo thù cho Lâm Tiên Nhi thì cuộc đời của thiếu niên này mới có thể tiếp tục.
Đáng tiếc, Tô Kết không thể để hắn toại nguyện.
Ngay lúc đó Hoa Mãn Lâu cũng che trước mặt anh.
Đôi mắt Tô Kết ấm áp, nói với A Phi: "Ngươi đến giết ta?"
Trong mắt A Phi chỉ có hận thù và sát ý: "Ta phải báo thù cho nàng."
Tô Kết mỉm cười, hỏi: "Ai đã cứu Lâm Tiên Nhi?"
Dường như nghĩ đến thảm trạng của Lâm Tiên Nhi, đôi mắt A Phi tức khắc đỏ như suýt rỉ máu: "Là ta."
"Vậy người giết ả không phải ta, mà là ngươi mới đúng." Mặc dù Tô Kết tiếc thương cho sự thay đổi của hắn nhưng bản chất anh vẫn là người tàn nhẫn với kẻ thù. Anh hận Lâm Tiên Nhi, vì vậy cho dù về mặt tình cảm có thể tha thứ thì A Phi đến trả thù cho Lâm Tiên Nhi hay muốn lấy mạng anh vẫn là kẻ thù.
Khi đối xử với kẻ thù, Tô Kết không tiếc rẻ sự tàn nhẫn của mình.
A Phi trừng anh, giọng nói khàn khàn: "Ngươi có ý gì?"
Tô Kết dịu dàng nói: "Một trăm lẻ tám cây đinh dài, chỉ lấy ra vài cây, không, cho dù lấy ra một nửa ả cũng không chết nhanh đến thế, ít gì vẫn sống được vài năm. Nhưng ngươi chắc chắn không chờ nổi mà lấy ra hết đúng chứ?"
A Phi nghe vậy không khỏi run lên, ngay cả tay cầm kiếm cũng bắt đầu run rẩy, hắn cực kỳ đau khổ nên khuôn mặt cũng hơi vặn vẹo.
Lời Tô Kết nói quả là xát muối vào tim.
Lẽ ra Tô Kết có thể nói ra lời khiến hắn đau khổ hơn, nhưng lần này anh chọn cách vừa đủ bèn dừng, chuyển đề tài: "Đương nhiên ngươi có lý do giết ta, nhưng ta đoán ngươi không muốn giết một người nằm trên giường không thể động đậy đúng chứ?"
A Phi im lặng nhìn anh.
Một kiếm khách như hắn, cho dù bị thù hận lấp đầy tâm trí vẫn sẽ không vứt bỏ niềm kiêu hãnh và ngạo cốt thuộc về mình.
Hắn lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
"Một năm sau ngươi lại tới đây, Tô mỗ ắt sẽ cung kính đợi chờ." Tô Kết nói xong bèn cười khẽ, "Ngươi đừng lo ta không giữ lời, không phải ta xem nhẹ ngươi, thật không dám giấu giếm, mười người như ngươi gom lại cũng không phải đối thủ của ta."
Anh giương mắt nhìn A Phi, thong thả ung dung nói: "Vì vậy muốn mạng ta, tốt nhất ngươi nên nghiên cứu kiếm đạo của mình đi, chớ có suy nghĩ mấy chuyện lung tung."
"Ta đã nói hết lời, ngươi tự giải quyết cho tốt."
A Phi đã rời đi song bọn họ đều hiểu rằng sớm muộn gì hắn cũng sẽ quay lại.
Tiểu lâu yên tĩnh rất lâu, cuối cùng Hoa Mãn Lâu nhịn không được thở dài: "Ngươi cần gì phải làm thế?"
Tô Kết biết y đang nói về chuyện của Lâm Tiên Nhi.
Anh hơi cụp mắt xuống: "Ta không thích tùy tiện giết người nhưng ta cũng có vảy ngược. Hoa Mãn Lâu, ta không phải thánh nhân."
Hoa Mãn Lâu bất lực lắc đầu rồi nói: "Canh giờ không sai biệt lắm, ta đi sắc thuốc cho ngươi."
Tô Kết không khỏi cau mày: "Uống thuốc vô dụng với ta."
Hoa Mãn Lâu: "Không phải thuốc trị thương, chỉ là một ít thuốc bổ thôi."
Tô Kết: "Thật sự không......"
Môi Hoa Mãn Lâu khẽ cong lên: "Chẳng lẽ ngươi sợ uống thuốc?"
"Sao có thể!" Tô Kết lập tức phản xạ có điều kiện bác bỏ, nhưng bởi vì quá vội vàng phủ nhận nên có cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Nhận ra điều đó anh lập tức biện bạch: "Ta thật sự không sợ, chỉ là không thích mà thôi."
"Được." Khuôn mặt Hoa Mãn Lâu mang ý cười gật đầu, nhưng vẫn dùng giọng dỗ dành thấm thía nói, "Chẳng qua thân thể không phải trò đùa, lúc trước ngươi bị thương quá nặng, thật sự cần phải điều dưỡng tỉ mỉ. Chuyện này ngươi nên nghe lời ta mới tốt."
Nói xong mở cây quạt không biết lòi ra trong tay khi nào, quay người bước về phía cửa.
Tô Kết nghiến răng: "Hoa Mãn Lâu!"
Bóng lưng Hoa Mãn Lâu khựng lại, sau đó bật ra tiếng cười khẽ gần như không thể nghe thấy, vừa quẹo sang trái đã không thấy bóng dáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất