Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 73

Trước Sau
Phàm là một quyển sảng văn ưu tú, chỉ có một motif thì không đủ, độc giả không thể nào mỗi ngày đều ngồi xem bạn mặt dày cưa gái như thế nào, nội dung câu chuyện mới là quan trọng nhất, «Tiên Đồ » cũng không ngoại lệ, hơn nữa vì để cho hình tượng nhân vật càng thêm chói lóa, nội dung câu chuyện Tề Thiên Dương đặt ra còn hung tàn hơn mấy tiểu thuyết tương tự rất nhiều, thành không người trước mắt là một trong số đó.

Tề Thiên Dương vội vã tạo ra kết giới, bao lấy mình và Sở Hàn Phi, dựa vào lòng nam chính tuấn mỹ vô song, sắc mặt Tề Thiên Dương mười phần khổ sở.

Thành Không Người là một phó bản xuất hiện sau khi nam chính lên thượng giới, khi đó nhân vật đã là đại năng hợp thể trung kỳ, không những thế Càn Khôn Đồ còn được sửa hơn phân nửa, trên tay còn có mấy món tiên khí, cứ như vậy, tình tiết vui tai vui mắt như bất ngờ không đề phòng, còn bị yêu ma trong Thành Không Người hành đến nửa sống nửa chết, đương nhiên, sau đó nam chính ở một làng chài nhỏ ven biển dưỡng thương, tiện thể hốt luôn một đôi chị em nhà nông, mãi đến khi thanh máu đầy lại đi dập boss phó bản một trăm lần gì đó cũng không cần giải thích nhiều.

Mẹ kiếp đúng là thể chất nam chính! Rõ ràng là chuyện một trăm năm sau mới xảy ra, cậu vừa tới, phó bản đã xuất hiện mẹ luôn rồi!

Nếu nói quyển tiểu thuyết này viết xong, tình tiết Tề Thiên Dương tâm đắc nhất là gì, cậu nhất định không hề do dự trả lời cho mọi người biết, chính là tòa Thành Không Người này! Bản thân thành trì không có gì đáng sợ, cái sợ là boss bên trong, boss này đã xếp trung đẳng trong cả truyện, tu vi không có gì đáng nói, bất quá cao hơn nam chính một cấp mà thôi, cái chính là đặc tính của boss. Năng lực của hắn rất đáng sợ, hắn có thể biến thành diện mạo của người bạn yêu nhất, chỉ cần hắn gọi tên ngươi một tiếng, ngươi đáp lời, là hắn có thể trực tiếp đoạt xá, đồng thời ăn tươi hồn phách của bạn, hấp thu trí nhớ của bạn, nếu hắn thích thì sẽ trực tiếp cải trang sống trong thân thể đó một đoạn thời gian, cuối cùng ăn tươi toàn bộ người có huyết thống, bạn bè của bạn. Sở Hàn Phi trúng chiêu cũng vì boss biến thành diện mạo tình yêu đích thực kiếp trước của y.

Thử ngẫm lại xem, người trong lòng mà ngươi yêu nhất thâm tình gọi tên ngươi, ngươi sẽ không đáp sao? Ai mà ngờ được, đối phương chỉ là yêu quái khoác da người muốn ăn tươi ngươi mà thôi?

Tề Thiên Dương cũng không biết mình làm thế nào viết ra được thứ mà cả bản thân cũng phát sợ, chỉ cần tưởng tượng trong đầu là sau lưng sởn gai ốc rồi.

Sở Hàn Phi chú ý đến thay đổi của Tề Thiên Dương, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Tề Thiên Dương xoa xoa ngực, lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì quan hệ khế ước giữa cậu và Sở Hàn Phi thầm động động, phát tin “Ta không sao, không cần lo lắng” cho một mình Sở Hàn Phi.

Tốc độ phản ứng của đoàn người cũng không chậm, rất nhanh tất cả mọi người đều được phủ kết giới, nhìn bão cát rít gào ác liệt bốn bề, cùng tòa tử thành rõ ràng không còn người cách đó không xa, Dương Thiến Thiến kinh hô: “Nơi này, sao lại biến thành như thế?” Một thành trì có thể sở hữu truyền tống trận liên kết với tông môn cỡ lớn thì không phải nơi bề thế cũng là phồn vinh giàu có, linh thạch dùng để khởi động truyền tống trận ở đây rõ ràng có đầy đủ linh lực, hiển nhiên mới đổi không bao lâu, tại sao bỗng dưng biến thành một tòa thành chết được?

Quý Phong cũng rất khiếp sợ, nhưng hắn dầu gì cũng là một đại sư huynh quen làm dê đầu đàn, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, hắn suy nghĩ một phen, bảo rằng: “Vốn dĩ là chúng ta phải đuổi đánh một tên ma tu Phân Thần trung kỳ, mà tình huống bây giờ mọi người cũng thấy đó, muốn đi thì ngay bây giờ có thể rời đi, những người còn lại đi với ta tra rõ tình huống.”

Tiếng nói vừa dứt, Đỗ Song không chút do dự đứng phía sau Quý Phong, mắt kiên định, Quý Phong nhìn nàng một cái, ra vẻ anh em thâm tình vỗ vỗ bả vai nàng.

Đỗ Song bình tĩnh gật đầu.



Lúc này Phương Linh cũng nói, “Quý sư huynh, ta cũng muốn ở lại, có điều có thể đưa hai vị sư muôi trở về trước hay không, nhân tiện cáo tin cho sư môn luôn thể.”

Hai vị sư muội mà cô ta nhắc tới chính là hai đệ tử ký danh vừa rồi ngồi chung xe ngựa với cô. Quý Phong gật đầu, lại nhìn về phía Dương Thiến Thiến và Trương Tự, “Chẳng hay nhị vị?”

Dương Thiến Thiến kéo kéo tay áo sư huynh nhà mình, giọng mang chút nũng nịu: “Sư huynh, chúng ta cũng ở lại có được không?”

Hàng mày Trương Tự nhíu chặt, “Hồ đồ! Tình huống bên trong thế nào chúng ta còn chưa rõ, ở cái gì mà ở?”

Trương Tự là vì vấn đề an toàn của hai người, dầu gì bão cát có thể làm người tu chân bị thương, vừa nhìn đã thấy kỳ lạ, tiến lên phía trước có thể mất mạng! Mấy người Quý Phong cũng không trách móc, trái lại thở dài một hơi, người mình đi mạo hiểm là chuyện của nhà mình, làm phiền đến người ngoài mới là cái khiến người ta khó yên lòng nhất.

Dương Thiến Thiến không thèm nghe, cô được nuông chiều từ bé, một câu nặng lời là nghe không lọt, bị Trương Tự trách cứ như thế, cơn tức cũng nổi lên, “Muốn đi thì ngươi đi đi! Ta không thèm!”

Nếu người ngoài nói với Trương Tự như vậy, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi, nhưng nếu người đổi thành tiểu sư muội ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt nhà mình, dù có đem hắn băm thành thịt cũng được tuốt!

Trương Tự không nói gì, Dương Thiến Thiến hài lòng, Quý Phong ngoài miệng không nói, trong lòng cũng bằng lòng, lúc này hai huynh đệ Dương Kỳ, Dương Lân cũng đứng phía sau hắn.

Tề Thiên Dương lúc này vô cùng muốn nói là cậu muốn chạy, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, Sở Hàn Phi đã đi ra ngoài rồi, cậu chỉ có thể nhận mệnh, biết là chuyện không thể tránh, nhưng ngẫm lại điều này vẫn có thể xem là một cơ hội trảm yêu trừ ma. Bọn họ tới chỗ này trước một trăm năm, vừa vặn không lâu sau khi thảm án thành không người phát sinh, thực lực yêu ma hẳn không mạnh như lúc cuối truyện, tốt xấu gì chỗ này cũng có nhiều người như vậy, có Sở Hàn Phi và Trương Tự là hai kẻ Phân Thần trung kỳ, Quý Phong còn là tu sĩ Phân Thần sơ kỳ, cộng thêm sức chiến đấu lúc nhập ma của cậu, nếu còn không xử nổi boss này, cả bọn chết hết ở đây cũng không uổng.

Tề Thiên Dương nghĩ thông suốt, cũng đi về phía Quý Phong, lúc này, tâm tình Quý Phong không thể dùng thỏa mãn để hình dung được nữa, hắn đã cảm động đến nỗi muốn chạy đi khóc cho đã rồi về.

Nhưng cảm động thì cảm động, để tiểu sư đệ mới đến theo bọn họ đi mạo hiểm, Quý Phong không dám, trước không nói đến chuyện sư phụ sẽ nghĩ như thế nào, chính là gia gia người ta vẫn còn đó được không? Thêm vào đó, ngộ nhỡ gặp chuyện không may, bọn họ còn muốn sống nữa không?

Quý Phong suy nghĩ một chút, quyết định thật nhanh: “Tề sư đệ vừa đột phá Nguyên Anh, cảnh giới bất ổn, không bằng chúng ta tìm một chỗ an toàn dừng chân, để Tề sư đệ,” hắn nhìn thoáng qua Dương Thiến Thiến, “và Dương sư muội nán lại, chúng ta thay phiên ra ngoài tra xét được không?”

Lời này vừa nói ra, hai người tu vi cao nhất trong đội không hẹn mà cùng quăng cho hắn ánh mắt “ngươi thật biết điều”, khóe miệng Quý Phong giật giật, nhìn Dương Thiến Thiến như muốn nói gì, lại bảo: “Nơi vài có phần cổ quái, chúng ta vẫn cẩn thận là hơn.” Ngầm hiểu, đừng quậy, tình huống bây giờ nguy hiểm, không phải lúc dở chứng.

Dương Thiến Thiến cũng không phải người không nói đạo lý, cô xoắn xuýt kéo góc áo, nhìn nhìn Tề Thiên Dương, có lẽ là nghĩ còn có người giống cô, cảm thấy có thể chịu được, không nói không rằng.



Tề Thiên Dương trái lại rất cao hứng, cậu không cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng chút nào, cậu không sợ tranh đấu thương thật đao sắc, cũng bằng lòng theo mọi người cùng nhau đánh boss, nhưng cái giai đoạn bắt đầu, yêu ma biến thành người trong lòng đến gọi hồn gì gì đó, thật sự là điểm kiêng kỵ của cậu.

Đưa hai đệ tử ký danh thực lực quá chênh lệch về báo tin, đoàn người đi đi rồi ngừng ngừng, rốt cuộc cũng tìm thấy một tòa nhà ở một ngõ phía đông thành cách đó không xa, phía trên tòa nhà có một luồng sát khí cực kỳ dày đặc, chủ nhân sinh thời chắc cũng không phải hạng dễ chọc, rất thích hợp dùng để bày binh bố trận Tề Thiên Dương vừa nhìn đã thích, chỉ thấy tấm biến treo phía trên tòa nhà viết phủ Tĩnh Viễn đại tướng quân, thật có duyên với đỉnh Tĩnh Viễn bọn họ.

Đại khái chỉ có cậu nghĩ thế, Quý Phong vừa thấy tấm biển, vùng mày đã nhíu lại, “Tại sao thượng giới lại có phủ đệ của quan lại nhân gian?”

Nói là nói thế thôi, nhà vẫn phải vào, tìm hết toàn bộ tòa thành không người này, cũng chỉ có ngôi nhà này có thể dùng để dừng chân. Đề phòng bất trắc, Quý Phong là người đầu tiên vào nhà, trước của lớn phủ đệ đại tướng quân Tĩnh Viễn có một cặp sư tử đá uy phong lẫm lẫm, Đỗ Song theo sau, muốn bày binh bố trận lên cặp sư tử đá này, không ngờ rằng phía trên tòa nhà bỗng hiện lên một vầng kết giới màu đen ở giữa xen lẫn kim quang nhè nhẹ, đánh tan trận pháp còn chưa hoàn thành của nàng, mọi người giật mình, có điều nửa người Quý Phong đều nằm trong phạm vi bao phủ của kết giới, lại không bị thương tí nào, bọn họ tuy có phòng bị, nhưng cũng không đến nỗi phải rút kiếm.

Đỗ Song và Quý Phong liếc nhau, Quý Phong chắp tay hướng về phía cửa bên trong, thái độ thành khẩn: “Bọn vãn bối là đệ tử Ngự Kiếm Môn, đến điều tra tin tức nơi này, có điều mạo phạm, chẳng hay tiền bối có thể hiện thân gặp mặt hay không?”

Đã có bản lĩnh giấu kín khí tức đến nhường này, còn có thể sinh tồn trong thành không người này, tất nhiên là tiền bối không thể nghi ngờ, rõ ràng có khả năng có thể giết chết bọn họ một cách dễ dàng, nhưng chỉ cảnh cáo, hiển nhiên đối phương cũng không có ác ý, có thể giao lưu.

Đợi đã lâu, trong nhà mới có một giọng thanh niên pha lẫn chút nhút nhát vang lên, nếu không phải thính lực mọi người không tệ thì gần như đã không nghe được hắn nói gì: “Các người, là đến tá túc sao?”

Thanh âm này cùng tiền bối trong tưởng tượng thật sư khác nhau quá nhiều, trong lòng mọi ngời tự có cân nhắc, Quý Phong trao đổi ánh mắt cùng các sư đệ sư muội nhà mình, khẽ cười bảo: “Trong thành cổ quái, nếu tiền bối cho mượn chỗ che chở bọn ta, vậy thì chẳng còn gì tốt hơn.”

Thiếu niên hiển nhiên có phần do dự: “Các ngươi không thể đi nơi khác sao?”

“Chúng ta đã truyền tin về sư môn, chỉ cần mấy ngày là ổn rồi, mong tiền bối khoan dung độ lượng.” Giọng Quý Phong càng thêm ôn hòa.

Thiếu niên hình như cắn răng, nói với một đám khách không mời mà đến ngoài cửa: “Vậy được, trước tiên các ngươi cứ vào đi, nhưng chỉ có thể ở mười ngày, mười ngày sau đại nhân của ta sẽ trở lại.”

Mọi người liếc nhau, đều thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương, thế đạo này vẫn còn người ngây thơ như vậy sao? Có điều bọn họ đúng là không hề nghĩ sẽ làm hại thiếu niên này, lập tức gật đầu đồng ý.

Đoàn người đi vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau