Chương 74
Lúc ở bên ngoài, nói tòa nhà này giống như phủ đệ quan lại nhân gian, nhưng đến khi tiến vào, mọi người mới phát hiện, đây không còn là vấn đề giống hay không nữa, từ quy cách tòa nhà, đến cách trang trí mỗi nơi, không chi tiết nào là không thể hiện khung cảnh vương triều chân chính cả.
Tề Thiên Dương là viết tiểu thuyết, càng thêm mẫn cảm với mấy chuyện này, đồ trang trí ở đây giống đầu đời Minh, phong cách kiến trúc cùng loại với Đường Tống, vương triều sơ khai, sẽ không hình thành phong cách kiến trúc riêng của mình ngay lập tức, vì thế tòa nhà này có quy cách phát triển mang vài phần lịch sử tự nhiên. Nói cách khác, tòa nhà này thành hình không phải do tâm huyết dâng trào nhất thời của chủ nhân, mà là phủ tướng quân thật, chí ít, cũng phải phỏng theo phủ tướng quân thật sự xây nên.
Đi qua hành lang, lại đi qua một võ trường cực kỳ rộng, một đường đi thẳng đến chính đường, Tề Thiên Dương lưu ý thấy bầu trời bao la trong ngôi nhà này không hề giống với cát bay đá chạy bên ngoài, trái lại còn quang đãng không mây, ánh mặt trời chiếu lên người, ấm áp chân thực.
Vì chú ý đến chủ nhân ngôi nhà, không dám thả thần thức ra tra xét, mãi đến chính đường, mọi người mới thấy rõ dáng dấp thiếu niên vừa nãy lên tiếng, Tề Thiên Dương híp híp mắt, thiếu niên này không giống như tôi tớ trong tưởng tượng, mà lại có một diện mạo cực tốt, bẩm sinh trong sạch cao sang, ăn mặc cũng tinh tế, có điều ánh mắt nhìn người khác có phần sợ hãi, nhưng ngoài ý muốn lại không cho người ta cảm thấy hèn mọn.
Thiếu niên thấy một đám người như thế cũng có chút bất ngờ, nhưng bản tính thiện lương, không nói thêm điều gì, chỉ bảo: “Các người đi theo ta.”, cũng chẳng hỏi tính danh bọn họ.
Quý Phong bày ra bộ mặt cười sang sảng đặc trưng, vẻ mặt thành khẩn, cố gắng tiếp lời thiếu niên: “Thực sự đa tạ tiền bối, chẳng hay nơi đây có điều gì cấm kỵ, để bọn ta tuân thủ, cũng không chọc tiền bối khó chịu.”
Thiếu niên liếc mắt nhìn hắn, lại rũ mắt: “Không nên gọi ta là … tiền bối, gọi ta Giang Tam là tốt rồi.”
Bộ mặt chính khí nghiêm nghị của Quý Phong đúng là công cụ thiết yếu của người lữ hành, hầu như chỉ cần nhìn thấy gương mặt này thì người bình thường chẳng ai nổi lên địch ý gì, cứ như hack vậy, thiếu niên Giang Tam trước đó còn xa cách phòng bị, cùng hắn hàn huyên một hồi, khi đến phòng cho khách đã có thể cười đôi chút rồi.
“Tướng quân đi vắng, giao cho ta trông nhà, các người không thể ở lâu, chờ trưởng bối sư môn đến thì phải tức tốc rời đi, ta nghe nói bên ngoài có yêu quái biết biến hóa, sẽ ăn thịt người, các ngươi mấy ngày này tận lực ít đi ra ngoài.” Coi như thân quên với bọn họ hơn một chút, Giang Tam lên tiếng nhắc nhở.
Quý Phong nói lời cảm tạ, Dương Thiến Thiến nhìn xung quanh phòng khách một hồi, có phần ngượng ngùng nói: “Giang công tử, mấy gian phòng này, đều dựa vào nhau sao?” Giọng nàng càng nói càng nhỏ, mặt đỏ lên.
Giang Tam hình như vô cùng kinh ngạc nhìn nàng một cái: “Xin lỗi, ta nghĩ các người…” Trong mắt hắn Đỗ Song và Phương Linh đều đứng phía sau Qúy Phong, cách xa nhau nửa bước, chắc là thiếp. Dương Kỳ Dương Lân cũng đứng bên cạnh Quý Phong, cử chỉ tùy ý, hẳn là sư huynh đệ đồng môn, Sở Hàn Phi và Tề Thiên Dương cũng đồng dạng như thế. Mà cô nương này lại đứng sóng vai một chỗ cùng người thanh niên, không thấy chút ngượng ngùng nào, nên là vợ chồng mới đúng.
Hắn có hơi chần chờ nhìn mọi người trong phòng, nói với Dương Thiến Thiến: “Trong phủ tướng quân không có phòng chuyên dùng cho nữ quyến, chỉ có một nơi là Ninh Phương cư, nhưng dùng cho con hát ở, bây giờ mặc dù không có ai, nhưng không biết cô nương có để bụng hay không?”
Làm phiền người khác, Dương Thiến Thiến vốn đã hơi vô ý rồi, bèn nói ngay: “Không thành vấn đề không thành vấn đềm con hát từng ở thôi mà… Ừm, con hát là cái gì?”
Giang Tam câm nín không nói.
Kết quả cuối cùng là ba cô gái cùng nhau ở Ninh Phương cư, còn mấy nam nhân lưu lại khách phòng, mọi người liên tục nói cảm ơn với Giang Tam.
Mãi đến khi bóng đêm phủ xuống, bước vào khách phòng, Tề Thiên Dương mới biết được vì sao Dương Thiến Thiến không chịu ở, mẹ nó tướng quân cái gì chứ! Phòng đãi khách là phòng bốn bề không có cách âm! Đối với người tu chân ngũ quan nhạy cảm mà nói chính là hiện trường phát sóng trực tiếp được không!
Kỳ lạ là, cậu còn ở sát vách với Sở Hàn Phi…
Nghe động tĩnh phía đối diện, Tề Thiên Dương chẳng biết làm sao lại buông tay đang kết ấn thi pháp xuống, bắt đầu thu dọn phòng, trời mới biết đời này cậu chẳng làm việc này được mấy lần, nhưng bận rộn như vậy, tưởng tượng đối phương sẽ nghe được nhất cử nhất động của mình, cậu liền không có cách nào dừng lại.
Bên tai Tề Thiên Dương đỏ bừng, chung quy luôn có cảm giác bị rình rập, tuy rằng cậu biết trong tiềm thức Sở Hàn Phi thích người khác phái, đối với cậu có thể nói là ngây thờ thành thật đến khôn cùng, sẽ không làm ra loại chuyện này.
Sở Hàn Phi thành thật đang chỉ huy Càn Khôn Đồ hóa thành hình người làm ra tiếng động như đang thu dọn phòng, mình thì yên lặng đứng sau vách tường nghe nhất cử nhất động của Tề Thiên Dương.
Khom lưng lau bàn, xếp chăn, rót nước, uống nước, ngồi lên giường, lại đứng lên, lấy vật gì đó, ngồi trở lại. Rõ ràng chỉ là một vài chuyện cỏn con, hắn lại nghe ghiền đến nỗi như bị trúng độc, tượng tượng thấy dáng dấp Tề Thiên Dương đang làm việc này, tâm trạng không yên.
Kiểu cách của phủ tướng quân này rất cầu kỳ, rường cột chạm trổ, có vài phần phong cách Đại Tống, Tề Thiên Dương nằm trên giường, cảm thấy cứ có chỗ nào đó không đúng.
Cậu khẳng định trong truyện của cậu chưa từng xuất hiện một ngôi nhà như vậy, còn cả Giang Tam nữa, nhưng chúng cứ xuất hiện như vậy, muốn nói là trùng hợp cùng kỳ lạ, hơn nữa cậu cảm thấy, Giang Tam nọ không giống người bình thường, trên người hắn không có chút dấu vết tu luyện nào, gặp người lạ cũng rất bình tĩnh, không giống người người vô vọng tu chân hèn nhát bỉ ổi, còn cả tướng quân trong miệng hắn, có thể xây phủ đệ của mình thành ra như thế, còn khiến người ta gọi hắn là tướng quân, ngoại trừ người mắc bệnh diễn sâu thì chỉ có một cách giải thích, hắn chính là một tướng quân thực thụ.
Có thể bày ra kết giới mạnh như vậy, không thể nào là hạng vô danh tiểu tốt, mà trong cốt truyện của cậu lại không có người như thế.
Tề Thiên Dương co người rút vào chăn, thấy trên người càng lạnh hơn, bây giờ cậu có hơi sợ, tuy sớm biết thế giới này không còn là cái thế giới mà cậu biết, nhưng cậu vẫn chưa hề nhận thức điểm này rõ như thế, thiên hạ to lớn, không phải chỉ có một Sở Hàn Phi, và một đám nhân vật xoay quanh cốt truyện của nhân vật chính, đó là một thế giới hoàn chỉnh, chân thực đến kỳ lạ, khiến cậu đâm ra sợ hãi.
Sở Hàn Phi thông qua khế ước loáng thoáng cảm nhận được ý nghĩ của Tề Thiên Dương, lòng khẽ động, một luồng tình cảm an ủi truyền sang.
Trong lòng đột nhiên ấm áp hẳn, Tề Thiên Dương không cần nghĩ cũng biết ai làm, khóe miệng giật giật, cắn răng truyền âm, hung dữ nói: “Quan tâm cái gì hả, lo ngủ đi!” Đáp lại cậu, vẫn là một luồng cảm giác ấm áp.
Sắc mặt Tề Thiên Dương đỏ lên, đưa tay tắt đèn, đem mặt vùi vào trong chăn, tâm sự của cậu đến nhanh mà đi cũng nhanh, xoắn xuýt qua lại một hồi liền tiến vào mộng đẹp, Sở Hàn Phi lại không ngủ được, nương theo sự che giấu của Càn Khôn Đồ mà yên lặng đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Bóng đêm ở phủ tướng quân rất đẹp, trên màn trời là một vòng trăng sáng, xung quanh là những vì sao lấp lánh, thỉnh thoảng có gió thổi qua, cũng mang hơi ấm, như tiết đầu hạ.
Nhớ tới cảnh cát bay đá chạy bên ngoài, trong lòng Sở Hàn Phi cũng có dự tính, chỉ là không đợi hắn ngẫm nghĩ, một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi cắn đứt suy nghĩ của hắn.
Tiếng kêu vô cùng kinh khủng, cứ như bị bóp cổ kêu vậy, tuy rằng cực khẽ lại quá ngắn, nhưng tất cả mọi người là người tu chân, ngoại trừ Tề Thiên Dương nửa điểm cảnh giác cũng không có, mọi người nào ai dám ngủ trong phủ tướng quân quỷ dị này? Đương nhiên đã nghe thấy rõ ràng.
Lập tức mấy cánh cửa đồng thời mở toang, Quý Phong quần áo chỉnh tề và huynh đệ Dương Kỳ Dương Lân đi ra, nhưng không thấy Trương Tự, vì ngay lúc tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn đã dùng hết tốc độ chạy đến nơi ở của Dương Thiến Thiếm, ngay cả cái bóng cũng nhìn không thấy.
Mấy người Quý Phong liếc nhau, “Đi xem?”
Sở Hàn Phi nhìn cửa phòng đóng chặt của Tề Thiên Dương, biết là cậu đang ngủ, cũng không gọi dậy, nói với Quý Phong: “Ta với ngươi qua đó, nhiều người không tốt, dù sao cũng chỉ tá túc thôi.”
Quý Phong ngẫm lại cũng thấy đúng, bèn để huynh đệ Dương Kỳ Dương Lân lưu lại, mình thì đi theo Sở Hàn Phi, hướng tiếng kêu thảm thiết phát ra là chánh đường cách đó không xa mà ban ngày họ đã đi qua, Sở Hàn Phi ngay lập tức đã chạy đến, bất ngờ là bọn họ nhìn thấy không phải thi thể và hiện trường hung thủ rời đi không lâu, mà là… Giang Tam đứng ở chánh đường vẻ mặt mờ mịt.
Sở Hàn Phi hoài nghi trong lòng, nhưng không nói ra, liếc mắt nhìn Quý Phong, Quý Phong biết ý, bèn nói ngay: “Giang công tử? Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Tam như bị kinh hãi, giật mình lui về sau mấy bước: “Không, không có…”
Quý Phong nói: “Làm sao vậy? Giang công tử, đã xảy ra chuyện gì? Có cần chúng tôi giúp không?” Hắn không dấu vết thu kiếm vào vỏ.
Nhìn không thấy hung khí, bấy giờ Giang Tam mới tạm yên lòng, ấp a ấp úng giải thích sự tình một lượt: “Ta, ta đi tiểu đêm…”
Quý Phong có phần ngạc nhiên: “Đi tiểu đêm từ phòng đi đến đây?”
“À, là vầy,” Giang Tam cắn răng, mặt đỏ lên, “Ta vốn muốn đến đây lấy một vật, kết quả phát hiện một tên thích khách, hắn… liếc mắt nhìn ta rồi rời đi, ta bị hoảng sợ nên mới la lên như vậy…”
Hai người vừa nói chuyện, Sở Hàn Phi thừa cơ quan sát nhất cử nhất động của Giang Tam, lúc thiếu niên này nói đến chuyện mình bị hoảng sợ thì vẻ bối rối trên mặt không chạm được đến đáy mắt, nói cách khác, bộ dáng bây giờ của y là nửa thật nửa giả, đây chính là một điểm đáng ngờ, có điều lúc thiếu niên này nói đến đoạn có thích khách thì lại vô cùng thản nhiên, hẳn là sự thật.
Hơn nửa đêm tự dưng xuất hiện thích khách, còn có thể yên lặng không một tiếng động mà rời khỏi đám người tu chân bọn họ một cách im lặng, hiển nhiên là tu sĩ cấp cao, với bọn họ bây giờ mà nói chỉ có thể án binh chờ hồi âm của tông môn, tốt nhất là coi trọng việc này, phái viện binh cấp cao mới tốt.
Hy vọng tràn trề, tư tưởng tốt đẹp, Vân Tĩnh tôn chủ là một người rất kiêu ngạo, trên cơ bản không có bằng hữu nào, vốn đỉnh Tĩnh Viễn trong Ngự Kiếm Môn đã không được coi trọng, huống hồ gì cây đại thụ che trời Vân Tĩnh tôn chủ này đã ngã, mấy đệ tử còn chưa có thành tựu này càng không đáng để coi trọng, dưới loại tình huống bị bỏ lơ này, Quý Phong nghĩ phải chờ hai đệ tử ký danh mang người đến cứu bọn họ, không biết phải chờ đến khi nào.
Tề Thiên Dương là viết tiểu thuyết, càng thêm mẫn cảm với mấy chuyện này, đồ trang trí ở đây giống đầu đời Minh, phong cách kiến trúc cùng loại với Đường Tống, vương triều sơ khai, sẽ không hình thành phong cách kiến trúc riêng của mình ngay lập tức, vì thế tòa nhà này có quy cách phát triển mang vài phần lịch sử tự nhiên. Nói cách khác, tòa nhà này thành hình không phải do tâm huyết dâng trào nhất thời của chủ nhân, mà là phủ tướng quân thật, chí ít, cũng phải phỏng theo phủ tướng quân thật sự xây nên.
Đi qua hành lang, lại đi qua một võ trường cực kỳ rộng, một đường đi thẳng đến chính đường, Tề Thiên Dương lưu ý thấy bầu trời bao la trong ngôi nhà này không hề giống với cát bay đá chạy bên ngoài, trái lại còn quang đãng không mây, ánh mặt trời chiếu lên người, ấm áp chân thực.
Vì chú ý đến chủ nhân ngôi nhà, không dám thả thần thức ra tra xét, mãi đến chính đường, mọi người mới thấy rõ dáng dấp thiếu niên vừa nãy lên tiếng, Tề Thiên Dương híp híp mắt, thiếu niên này không giống như tôi tớ trong tưởng tượng, mà lại có một diện mạo cực tốt, bẩm sinh trong sạch cao sang, ăn mặc cũng tinh tế, có điều ánh mắt nhìn người khác có phần sợ hãi, nhưng ngoài ý muốn lại không cho người ta cảm thấy hèn mọn.
Thiếu niên thấy một đám người như thế cũng có chút bất ngờ, nhưng bản tính thiện lương, không nói thêm điều gì, chỉ bảo: “Các người đi theo ta.”, cũng chẳng hỏi tính danh bọn họ.
Quý Phong bày ra bộ mặt cười sang sảng đặc trưng, vẻ mặt thành khẩn, cố gắng tiếp lời thiếu niên: “Thực sự đa tạ tiền bối, chẳng hay nơi đây có điều gì cấm kỵ, để bọn ta tuân thủ, cũng không chọc tiền bối khó chịu.”
Thiếu niên liếc mắt nhìn hắn, lại rũ mắt: “Không nên gọi ta là … tiền bối, gọi ta Giang Tam là tốt rồi.”
Bộ mặt chính khí nghiêm nghị của Quý Phong đúng là công cụ thiết yếu của người lữ hành, hầu như chỉ cần nhìn thấy gương mặt này thì người bình thường chẳng ai nổi lên địch ý gì, cứ như hack vậy, thiếu niên Giang Tam trước đó còn xa cách phòng bị, cùng hắn hàn huyên một hồi, khi đến phòng cho khách đã có thể cười đôi chút rồi.
“Tướng quân đi vắng, giao cho ta trông nhà, các người không thể ở lâu, chờ trưởng bối sư môn đến thì phải tức tốc rời đi, ta nghe nói bên ngoài có yêu quái biết biến hóa, sẽ ăn thịt người, các ngươi mấy ngày này tận lực ít đi ra ngoài.” Coi như thân quên với bọn họ hơn một chút, Giang Tam lên tiếng nhắc nhở.
Quý Phong nói lời cảm tạ, Dương Thiến Thiến nhìn xung quanh phòng khách một hồi, có phần ngượng ngùng nói: “Giang công tử, mấy gian phòng này, đều dựa vào nhau sao?” Giọng nàng càng nói càng nhỏ, mặt đỏ lên.
Giang Tam hình như vô cùng kinh ngạc nhìn nàng một cái: “Xin lỗi, ta nghĩ các người…” Trong mắt hắn Đỗ Song và Phương Linh đều đứng phía sau Qúy Phong, cách xa nhau nửa bước, chắc là thiếp. Dương Kỳ Dương Lân cũng đứng bên cạnh Quý Phong, cử chỉ tùy ý, hẳn là sư huynh đệ đồng môn, Sở Hàn Phi và Tề Thiên Dương cũng đồng dạng như thế. Mà cô nương này lại đứng sóng vai một chỗ cùng người thanh niên, không thấy chút ngượng ngùng nào, nên là vợ chồng mới đúng.
Hắn có hơi chần chờ nhìn mọi người trong phòng, nói với Dương Thiến Thiến: “Trong phủ tướng quân không có phòng chuyên dùng cho nữ quyến, chỉ có một nơi là Ninh Phương cư, nhưng dùng cho con hát ở, bây giờ mặc dù không có ai, nhưng không biết cô nương có để bụng hay không?”
Làm phiền người khác, Dương Thiến Thiến vốn đã hơi vô ý rồi, bèn nói ngay: “Không thành vấn đề không thành vấn đềm con hát từng ở thôi mà… Ừm, con hát là cái gì?”
Giang Tam câm nín không nói.
Kết quả cuối cùng là ba cô gái cùng nhau ở Ninh Phương cư, còn mấy nam nhân lưu lại khách phòng, mọi người liên tục nói cảm ơn với Giang Tam.
Mãi đến khi bóng đêm phủ xuống, bước vào khách phòng, Tề Thiên Dương mới biết được vì sao Dương Thiến Thiến không chịu ở, mẹ nó tướng quân cái gì chứ! Phòng đãi khách là phòng bốn bề không có cách âm! Đối với người tu chân ngũ quan nhạy cảm mà nói chính là hiện trường phát sóng trực tiếp được không!
Kỳ lạ là, cậu còn ở sát vách với Sở Hàn Phi…
Nghe động tĩnh phía đối diện, Tề Thiên Dương chẳng biết làm sao lại buông tay đang kết ấn thi pháp xuống, bắt đầu thu dọn phòng, trời mới biết đời này cậu chẳng làm việc này được mấy lần, nhưng bận rộn như vậy, tưởng tượng đối phương sẽ nghe được nhất cử nhất động của mình, cậu liền không có cách nào dừng lại.
Bên tai Tề Thiên Dương đỏ bừng, chung quy luôn có cảm giác bị rình rập, tuy rằng cậu biết trong tiềm thức Sở Hàn Phi thích người khác phái, đối với cậu có thể nói là ngây thờ thành thật đến khôn cùng, sẽ không làm ra loại chuyện này.
Sở Hàn Phi thành thật đang chỉ huy Càn Khôn Đồ hóa thành hình người làm ra tiếng động như đang thu dọn phòng, mình thì yên lặng đứng sau vách tường nghe nhất cử nhất động của Tề Thiên Dương.
Khom lưng lau bàn, xếp chăn, rót nước, uống nước, ngồi lên giường, lại đứng lên, lấy vật gì đó, ngồi trở lại. Rõ ràng chỉ là một vài chuyện cỏn con, hắn lại nghe ghiền đến nỗi như bị trúng độc, tượng tượng thấy dáng dấp Tề Thiên Dương đang làm việc này, tâm trạng không yên.
Kiểu cách của phủ tướng quân này rất cầu kỳ, rường cột chạm trổ, có vài phần phong cách Đại Tống, Tề Thiên Dương nằm trên giường, cảm thấy cứ có chỗ nào đó không đúng.
Cậu khẳng định trong truyện của cậu chưa từng xuất hiện một ngôi nhà như vậy, còn cả Giang Tam nữa, nhưng chúng cứ xuất hiện như vậy, muốn nói là trùng hợp cùng kỳ lạ, hơn nữa cậu cảm thấy, Giang Tam nọ không giống người bình thường, trên người hắn không có chút dấu vết tu luyện nào, gặp người lạ cũng rất bình tĩnh, không giống người người vô vọng tu chân hèn nhát bỉ ổi, còn cả tướng quân trong miệng hắn, có thể xây phủ đệ của mình thành ra như thế, còn khiến người ta gọi hắn là tướng quân, ngoại trừ người mắc bệnh diễn sâu thì chỉ có một cách giải thích, hắn chính là một tướng quân thực thụ.
Có thể bày ra kết giới mạnh như vậy, không thể nào là hạng vô danh tiểu tốt, mà trong cốt truyện của cậu lại không có người như thế.
Tề Thiên Dương co người rút vào chăn, thấy trên người càng lạnh hơn, bây giờ cậu có hơi sợ, tuy sớm biết thế giới này không còn là cái thế giới mà cậu biết, nhưng cậu vẫn chưa hề nhận thức điểm này rõ như thế, thiên hạ to lớn, không phải chỉ có một Sở Hàn Phi, và một đám nhân vật xoay quanh cốt truyện của nhân vật chính, đó là một thế giới hoàn chỉnh, chân thực đến kỳ lạ, khiến cậu đâm ra sợ hãi.
Sở Hàn Phi thông qua khế ước loáng thoáng cảm nhận được ý nghĩ của Tề Thiên Dương, lòng khẽ động, một luồng tình cảm an ủi truyền sang.
Trong lòng đột nhiên ấm áp hẳn, Tề Thiên Dương không cần nghĩ cũng biết ai làm, khóe miệng giật giật, cắn răng truyền âm, hung dữ nói: “Quan tâm cái gì hả, lo ngủ đi!” Đáp lại cậu, vẫn là một luồng cảm giác ấm áp.
Sắc mặt Tề Thiên Dương đỏ lên, đưa tay tắt đèn, đem mặt vùi vào trong chăn, tâm sự của cậu đến nhanh mà đi cũng nhanh, xoắn xuýt qua lại một hồi liền tiến vào mộng đẹp, Sở Hàn Phi lại không ngủ được, nương theo sự che giấu của Càn Khôn Đồ mà yên lặng đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Bóng đêm ở phủ tướng quân rất đẹp, trên màn trời là một vòng trăng sáng, xung quanh là những vì sao lấp lánh, thỉnh thoảng có gió thổi qua, cũng mang hơi ấm, như tiết đầu hạ.
Nhớ tới cảnh cát bay đá chạy bên ngoài, trong lòng Sở Hàn Phi cũng có dự tính, chỉ là không đợi hắn ngẫm nghĩ, một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi cắn đứt suy nghĩ của hắn.
Tiếng kêu vô cùng kinh khủng, cứ như bị bóp cổ kêu vậy, tuy rằng cực khẽ lại quá ngắn, nhưng tất cả mọi người là người tu chân, ngoại trừ Tề Thiên Dương nửa điểm cảnh giác cũng không có, mọi người nào ai dám ngủ trong phủ tướng quân quỷ dị này? Đương nhiên đã nghe thấy rõ ràng.
Lập tức mấy cánh cửa đồng thời mở toang, Quý Phong quần áo chỉnh tề và huynh đệ Dương Kỳ Dương Lân đi ra, nhưng không thấy Trương Tự, vì ngay lúc tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn đã dùng hết tốc độ chạy đến nơi ở của Dương Thiến Thiếm, ngay cả cái bóng cũng nhìn không thấy.
Mấy người Quý Phong liếc nhau, “Đi xem?”
Sở Hàn Phi nhìn cửa phòng đóng chặt của Tề Thiên Dương, biết là cậu đang ngủ, cũng không gọi dậy, nói với Quý Phong: “Ta với ngươi qua đó, nhiều người không tốt, dù sao cũng chỉ tá túc thôi.”
Quý Phong ngẫm lại cũng thấy đúng, bèn để huynh đệ Dương Kỳ Dương Lân lưu lại, mình thì đi theo Sở Hàn Phi, hướng tiếng kêu thảm thiết phát ra là chánh đường cách đó không xa mà ban ngày họ đã đi qua, Sở Hàn Phi ngay lập tức đã chạy đến, bất ngờ là bọn họ nhìn thấy không phải thi thể và hiện trường hung thủ rời đi không lâu, mà là… Giang Tam đứng ở chánh đường vẻ mặt mờ mịt.
Sở Hàn Phi hoài nghi trong lòng, nhưng không nói ra, liếc mắt nhìn Quý Phong, Quý Phong biết ý, bèn nói ngay: “Giang công tử? Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Tam như bị kinh hãi, giật mình lui về sau mấy bước: “Không, không có…”
Quý Phong nói: “Làm sao vậy? Giang công tử, đã xảy ra chuyện gì? Có cần chúng tôi giúp không?” Hắn không dấu vết thu kiếm vào vỏ.
Nhìn không thấy hung khí, bấy giờ Giang Tam mới tạm yên lòng, ấp a ấp úng giải thích sự tình một lượt: “Ta, ta đi tiểu đêm…”
Quý Phong có phần ngạc nhiên: “Đi tiểu đêm từ phòng đi đến đây?”
“À, là vầy,” Giang Tam cắn răng, mặt đỏ lên, “Ta vốn muốn đến đây lấy một vật, kết quả phát hiện một tên thích khách, hắn… liếc mắt nhìn ta rồi rời đi, ta bị hoảng sợ nên mới la lên như vậy…”
Hai người vừa nói chuyện, Sở Hàn Phi thừa cơ quan sát nhất cử nhất động của Giang Tam, lúc thiếu niên này nói đến chuyện mình bị hoảng sợ thì vẻ bối rối trên mặt không chạm được đến đáy mắt, nói cách khác, bộ dáng bây giờ của y là nửa thật nửa giả, đây chính là một điểm đáng ngờ, có điều lúc thiếu niên này nói đến đoạn có thích khách thì lại vô cùng thản nhiên, hẳn là sự thật.
Hơn nửa đêm tự dưng xuất hiện thích khách, còn có thể yên lặng không một tiếng động mà rời khỏi đám người tu chân bọn họ một cách im lặng, hiển nhiên là tu sĩ cấp cao, với bọn họ bây giờ mà nói chỉ có thể án binh chờ hồi âm của tông môn, tốt nhất là coi trọng việc này, phái viện binh cấp cao mới tốt.
Hy vọng tràn trề, tư tưởng tốt đẹp, Vân Tĩnh tôn chủ là một người rất kiêu ngạo, trên cơ bản không có bằng hữu nào, vốn đỉnh Tĩnh Viễn trong Ngự Kiếm Môn đã không được coi trọng, huống hồ gì cây đại thụ che trời Vân Tĩnh tôn chủ này đã ngã, mấy đệ tử còn chưa có thành tựu này càng không đáng để coi trọng, dưới loại tình huống bị bỏ lơ này, Quý Phong nghĩ phải chờ hai đệ tử ký danh mang người đến cứu bọn họ, không biết phải chờ đến khi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất