Xuyên Nhanh Xong Tui Thành Vua Của Yêu Giới
Chương 7: Tháp Mười đẹp nhất bông sen
Trong đội có thêm một người là chuyện đáng mừng, hệ thống vui sướng cười khanh khách: 【Nữ chủ xuất hiện rồi! Hiện tại có thể mở ra cốt truyện rồi!】
Tống Cố Trạch tò mò mở to đôi mắt trong veo: "Cốt truyện? Khi tôi xuyên qua cốt truyện chưa mở sao?"
Hệ thống giải thích: 【Mỗi bộ truyện đều có cốt truyện khác nhau, điểm chung là góc nhìn. Bộ truyện này lấy góc nhìn của nữ chính, khi cô ấy xuất hiện cốt truyện mới được mở ra!】
À..
Đội 3 nghỉ ngơi một đêm, rồi trở về căn cứ đón ba người Nguyễn Chiêu, không ngờ chị Châu gọi lại.
Chị với với thanh niên hơi lùn phía sau, "Chí Viễn sẽ đi cùng mọi người."
Chí Viễn là cậu thanh niên hơi lùn có dị năng hệ gió đã cùng chiến đấu với Thanh Kiệt.
Chị Châu thấy sếp hờ nhíu chân mày, chị nhún vai giải thích: "Đừng nhìn tôi, là lệnh của cấp trên, đội anh ít người quá, cấp trên sợ không bảo vệ tốt cho tiến sĩ Nguyễn."
Sếp hờ chu mỏ lẩm bẩm: "Có cái gì mà không bảo vệ tốt chứ, đội viên của tôi toàn người tài giỏi!"
Mai Hồng và Gia Huy cũng gật đầu phụ họa.
Chị Châu kiên nhẫn giải thích: "Tiến sĩ Nguyễn là hi vọng của mọi người, anh không thể làm việc sơ sài với người ta!"
Sếp hờ hết cách, bực bội muốn chết, lên xe ngồi.
Chị Châu nói với Chí Viễn: "Đừng để ý tới cậu ta, tính nết của cậu ta đó giờ vẫn vậy, lúc trước cậu ta được bổ nhiệm làm đội trưởng đã làm cái mặt đưa đám hơn nửa tháng. Những đội viên cũ năm xưa cũng đã từng bị cậu ta ghét bỏ, nhưng bây giờ chẳng phải rất hòa thuận sao?"
Chí Viễn không sao cả gật đầu.
Chị vỗ vai Chí Viễn, "Dị năng của cậu rất đặc biệt, viên tinh hạch này tặng cho cậu, bảo vệ tiến sĩ Nguyễn cho tốt."
Trên tay chị là tinh hạch của con thây ma biến dị hôm qua.
Chí Viễn không khách sáo, nhận ngay.
Trước khi đi Tống Cố Trạch gần như vét sạch ô vuông đồ dùng để lại cho họ.
Nhóc yếm đỏ được thay bộ đồ mới nằm vùi trong lòng Tống Cố Trạch mút tay.
【Bingo!! Chúc mừng kí chủ đã giúp đoàn người sống sót qua giai đoạn 1! Hiện giờ sẽ tới gian đoạn tiếp theo. Mong kí chủ cố gắng
Phần thưởng: 300 tích phân.】
【Cốt truyện:
Khi nam chính bước vào khu trung tâm thương mại thì phát hiện bầy thây ma đông đúc, anh dự định rút lui nhưng đồng đội lại từng người một thức tỉnh.
Thây ma phát hiện bọn họ, nam chính cố gắng bảo vệ đồng đội, đồng thời cứu được nữ chính còn đang thức tỉnh ở tiệm cà phê.
Nguy hiểm đến gần, đồng đội của anh đã thức tỉnh kịp thời, nhưng mà một con thây ma biến dị đã tới gần.
Bọn họ mãi lo chiến đấu cùng nó mà không để ý đến một con kì nhông..
Cuối cùng, mặc dù đã giết được thây ma, nhưng do bị thương quá nặng, đồng đội của anh từng người một hi sinh, chỉ còn lại nam chính nằm thoi thóp, lúc này nữ chính thức tỉnh dị năng, cứu nam chính không bị biến thành thây ma.
Từ đó, họ trở thành đồng đội của nhau.】
Tống Cố Trạch đọc xong cốt truyện, cảm thấy rất có ý tứ.
Sếp hờ ôm cậu ngồi ở ghế phụ, Chí Viễn lái xe, Nguyễn Chiêu và Thường trợ lý ngồi phía sau.
Sếp hờ chỉ một điểm trên bản đồ, "Chúng ta đi Đồng Tháp mấy đứa ơi!"
Đám người Mai Hồng chưa lên xe, nghe vậy thì ló mặt vào cửa sổ: "Đồng Tháp thiệt hả sếp? Vậy mình có được ăn cơm hấp lá sen không sếp?"
Tống Cố Trạch nghiêng đầu, cậu chưa có ăn qua món đó.
"Ăn cái nịt! Tối ngày chỉ biết ăn ăn ăn! Lên xe rồi đi mau!" sếp hờ xoắn tay áo định dằn cho tụi nó một trận.
Đám Mai Hồng lập tức ai về xe nấy.
Mai Hồng, Chi Linh, Thanh Kiệt, Thanh Tùng ở chung một xe. Hai anh em Gia Nghĩa ở chung một xe.
Đoàn xe lên đường.
Sếp hờ nhìn nhóc nấm tinh nằm lì trên vai Tống Cố Trạch, cảm thấy rất ngứa mắt.
Anh nắm cổ áo nó chuyền ra sau: "Thường trợ lý đón con trai nè."
Thường trợ lý:?
Anh mơ màng đón lấy đứa nhỏ.
Nhóc yếm đỏ không thích người này, nó vùng vẫy hòng thoát ra.
Tống Cố Trạch diễn rất sâu, cậu chau mày lo lắng, "Sếp à, thằng nhóc có lẽ không thoải mái đâu.."
Sếp hờ lấy laptop của cậu, xóa hết chữ, đưa cho thằng nhóc kia.
Thằng nhóc lần đầu thấy thứ này, nó liền cầm lấy, thấy là vật mà anh dễ thương rất trân trọng thì nó ngưng vùng vẫy.
Nó mở mấy ứng dụng trò chơi ra.
Tống Cố Trạch không hài lòng nhìn anh.
Sếp hờ dựa lên đầu vai Tống Cố Trạch, đưa tay búng nhẹ lên chóp mũi cậu: "Chỉ vì một cái laptop mà giận anh sao?"
Tống Cố Trạch bĩu môi, là anh làm sai trước thì có!
Sếp hờ bóp nhẹ má cậu, "Thằng nhóc kia vướng víu quá. Ghế phụ lại chật hẹp, hai chúng ta ngồi là đủ chỗ rồi."
Anh chạm lên đôi môi hơi chu ra của cậu, trêu ghẹo nói: "Đây này, còn chu ra nữa là treo được đồ trên này luôn."
Nghe vậy Tống Cố Trạch liên mím môi lại, không cho anh sờ.
Cái người này, dù có thế nào thì vẫn còn sở thích thích sờ môi cậu.
Tật xấu này phải sửa!
Sếp hờ dỗ cậu: "Khi đến nơi anh làm bánh xèo cho em ăn."
Nghe thấy là món mình thích, Tống Cố Trạch nuốt nước miếng, ánh mắt toát lên vài phần mong chờ.
Thành công khiến cậu không để ý thằng nhóc kia nữa.
Sếp hờ ôm chặt cậu.
Chạy không ngừng nghỉ suốt hơn 2 giờ, cuối cùng họ cũng đến tỉnh Đồng Tháp.
Ngay mùa sen nở, hoa sen trong hồ nở bung ra, khung cảnh vừa thơ mộng vừa hữu tình.
Tự nhiên khiến ta nhớ đến câu nói.
Tháp Mười đẹp nhất bông sen,
Việt Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ.
Dọc đường có vài chiếc xe chạy qua chạy lại, cũng có bóng dáng vài người quân dân gom thi thể thây ma lại, dùng dị năng thiêu hủy.
"Sếp, tới Châu Đốc rồi, chúng ta có ngừng lại nghỉ ngơi không?" Chí Viễn hỏi.
"Ừ, hỏi xem xung quanh đây có cái căn cứ nào không. Có thì chúng ta ngừng lại."
Chí Viễn đáp một tiếng, ngừng xe lại, chủ động ra hỏi người quân nhân đang hỏa thiêu thây ma.
Anh lấy chứng minh thư ra, "Tôi là Chí Viễn, người của đội tinh nhuệ 4, hiện đang thi hành nhiệm vụ, xin hỏi gần đây có thành lập căn cứ nào không?"
Anh quân nhân thấy cậu thì cười, anh chỉ: "Chạy tới phía trước thêm một đoạn, thấy ngã tư thì rẽ phải, chúng tôi vừa thành lập thôi."
Chí Viễn nói lời cảm ơn, anh lên xe tiếp tục lái.
Chạy qua một cánh đồng mênh mông, thấy mấy anh chị quân nhân xoắn tay áo kéo ống quần để cấy mạ, sếp hờ xưa giờ luôn rất dễ giao tiếp, anh hô: "Hey! Anh em!"
Chí Viễn cũng thuận theo ngừng xe.
Anh quân nhân gần nhất nghe thấy, hơi nâng chiếc nón lá coi như chào anh.
Sếp hờ phất tay chào: "Có cần em phụ gì không?"
Anh quân nhân lắc đầu: "Ở chỗ này bọn anh lo được! Các em vào căn cứ đi, ở đó đang chuẩn bị tiệc, vui lắm!"
Sếp hờ khó hiểu: "Tiệc gì ạ?"
Anh quân nhân nghe thế thì cười: "Tháng 10 nhiều lễ mà! Dù dịch giã thế này cũng phải lạc quan lên!"
"Vâng ạ anh nói đúng!" sếp hờ như gặp tri kỉ, "Vậy em đi trước anh ạ, lát sau em kêu đàn em tới phụ!"
Anh quân nhân buồn cười gật đầu.
Căn cứ ở Châu Đốc vốn là một cái khách sạn xịn xò, đáng tiếc dịch bệnh đến thì xịn hơn nữa cũng trở thành căn cứ.
Mọi người tụ tập ở bên ngoài sân rộng làm bánh xèo và cơm gạo lức hấp lá sen.
Dù chỉ có hai món nhưng không thể xem thường mùi thơm tỏa ra.
Gia Huy rất là kinh ngạc, cậu nhích lại gần sếp hờ nói nhỏ: "Sếp ơi, trong tiểu thuyết em đọc á, là tận thế tới thì thây ma nhiều lắm, sao mình không thấy con nào hết vậy sếp?"
Sếp hờ lặng im nhìn nó, lát sau anh mới hỏi nó: "Mày thấy người đốt thây ma hồi nãy chứ?"
"Dạ, em có thấy."
"Người ta đã sớm xử xong rồi đốt, mày ở đó mà mơ mộng tiếp đi."
Gia Huy thấy sếp khinh bỉ mình thì ức lắm, có anh hai nên nó mách anh.
"Anh coi sếp kìa!" ai ngờ anh nó chẳng những không bênh nó còn vênh cái mặt ra, "Sếp nói đúng mà, mày bớt ảo tưởng sức mạnh đi."
"Anh hai à!!" Gia Huy giận dỗi, nó không thèm nhìn tới thằng anh ăn cây táo rào cây sung này nữa.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Gia Nghĩa thấy nó giận thì cũng chẳng biết làm sao.
Chi Linh kịp thời đứng ra: "Thây ma đúng là rất nhiều, nhưng mà là do các anh quân nhân kịp thời xử lý, xây dựng căn cứ và cứu giúp kịp thời. Mỗi xã mỗi tỉnh nếu như có thể xây lên căn cứ vững chắc thì em tin rằng dù dịch bệnh còn dài chúng ta cũng không sợ nó nữa!"
Gia Huy cảm động, gật đầu đồng ý: "Em nói làm anh nhớ cái trận dịch bệnh mấy trăm năm về trước, cái dịch bệnh lây qua đường không khí ấy, nguy hiểm là vậy nhưng chẳng phải đã qua rồi sao! Lần này nhất định cũng như vậy!"
Nó hưng phấn nói thêm: "Nếu chúng ta có thể giữ vững tinh thần đến lúc tiến sĩ chế ra vắc xin thì hay rồi!"
Người được nhắc tới - Nguyễn Chiêu còn đang choáng váng, Thường trợ lý đỡ lấy anh, "Tiến sĩ, tôi dẫn anh đi nghỉ ngơi."
Sếp hờ đã lấy chìa khóa phòng, anh chia cho mọi người, "Chìa khóa đây, nghe anh sắp xếp này. Anh, Tuấn Anh, Mai Hồng và Chi Linh ở lại phụ mọi người chuẩn bị tiệc, còn lại thì đi phụ cấy mạ đi!"
"Dạ sếp!"
Gia Huy nhân cơ hội đòi hỏi: "Sếp làm bánh xèo cho em!"
"Anh cho mày ăn da bánh!"
"Hi hi, da bánh cũng ngon mà."
Phân chia xong, Gia Nghĩa kéo Thanh Tùng về phòng, thằng này thức tỉnh là mệt nhất, tại nó đô con nhất, khiêng nó lên được là cả một vấn đề!
Gia Huy thấy có người làm thay việc của nó, đã vậy còn là thằng anh hay ăn hiếp nó, nó liền cười khúc khích.
Nhưng mà nó đâu biết ông bà ta đã dạy, cười người hôm trước hôm sau người cười.
Không đợi tới mai, sếp hờ nói với nó: "Mày ôm thằng nhóc con này lên."
Thằng nhóc dù nhỏ nhưng sức rất lớn, nó vùng vẫy, đấm tay đá chân, lực con nít lớn tới mức người lớn cũng phải hít hà, liên tục bị ăn mấy đấm - Gia Huy mơ màng.
Ủa, tui là đâu và đây là ai?
Cũng may Tống Cố Trạch thấy nó tội nghiệp nên đưa laptop cho nhóc con, nhóc con thấy vậy thì yên lặng.
Nhóc ta mở trò chơi thằng nhóc phun sơn lên, bị rượt chạy nó cũng không sợ, ngược lại vui vẻ cười.
Sếp hờ dặn: "Mày đưa nó qua phòng của Nguyễn Chiêu á, cho hai người đó trông."
Tống Cố Trạch sờ đầu nhóc ta.
Sếp hờ còn dặn thêm thằng nhóc: "Mày chơi xong thì để laptop ngoài trời một lát, phải sạc cho nhóc mèo nhà anh!"
Thấy anh lại bất đầu hóa mẹ già, Tống Cố Trạch đẩy anh đi.
Đám Gia Huy sắp xếp rất nhanh, bọn họ lên xe đi phụ cấy mạ.
Anh quân nhân thấy bọn họ thật sự chạy tới thì bất ngờ lắm, anh hỏi bọn họ: "Mấy đứa biết cấy không?"
Mấy nhóc quần áo sạch sẽ làm anh có hơi nghi ngờ.
Gia Huy là đứa nói nhiều, nó xoắn tay áo nhanh nhảu đáp: "Em xuất thân nhà nông đó nha anh! Tía má em dạy em cái này từ hồi nhỏ!"
Anh quân nhân nghe vậy yên tâm, đưa cho nó mấy cây mạ non.
"Vậy em chịu cực một chút."
Gia Huy nó vừa cấy mạ vừa hỏi: "Anh ơi sao anh không xài máy cấy ạ?"
Anh quân nhân nói: "Sợ hấp dẫn thây ma em ạ, với cả số xui thiệt chứ. Số máy móc quanh đây đều hư hỏng cả!"
Gia Huy cảm thán: "Đúng là xui thật."
Anh quân nhân mắng nó: "Em còn nói!" anh cười giới thiệu: "Tụi anh định làm cái tường vây bao quanh khu này lại, tránh để thây ma đi vào làm hỏng."
"Vậy thì tốt quá anh ạ. Trồng lúa như này là khỏi lo đói!"
Anh quân nhân cười: "Nhà nước vừa ban lệnh xuống, mấy bao gạo chưa xuất khẩu được lấy ra chia cho các tỉnh, bây giờ họ đang quản lý cơ sở nấm và vườn ăn trái, mong rằng đảm bảo được về mặt lương thực."
"Tốt quá anh ạ."
Anh quân nhân vừa làm vừa kể cho nhóc ta rất nhiều chuyện. Làm việc ấy mà, cố gắng một chút liền quên thời gian, không để ý cái là họ làm tới chiều. Bụng ai cũng réo vang.
Mấy người dị năng hệ đất làm ra một vòng đất nhô lên bao quanh phần ruộng vừa cấy.
Đất nhô chỉ cao tới mắt cá chân.
Anh quân nhân giải thích: "Thây ma vào buổi tối nhanh nhạy lắm, nhưng mà tụi nó chưa có trí khôn, không nghe tiếng động mà chạm vào vật cản thì đa số bọn chúng sẽ đi về hướng khác."
Gia Huy gật đầu ghi nhớ, Gia Nghĩa xoa cái eo nhức mỏi, anh không còn sức lái xe nữa rồi nên bảo Thanh Kiệt lái.
Thanh Kiệt lia mắt nhìn Chí Viễn: "Mày lái đi."
Chí Viễn cho nó xem ngón giữa xinh đẹp của mình.
Trở về căn cứ.
Sếp hờ đổ bột vào chảo.
Bột vừa đổ vào liền phát ra tiếng 'xèo xèo' chưa gì mà mùi hương đã rất mê người rồi.
Đợi bánh hơi chín, sếp hờ múc thịt ba chỉ, giá đỗ, rau cải vụn và một ít nấm cắt hạt lựu đổ vào.
Anh dạy cho Tống Cố Trạch, "Đổ bánh xèo dễ lắm, em thấy chưa?"
Anh gập cái bánh lại, cho ra đĩa.
Tống Cố Trạch chưa muốn ăn, cậu muốn thử làm.
Sếp hờ rất tự nhiên dạy cậu.
Mấy chiếc xe trở về.
Mọi người chính thức mở tiệc.
Món ăn vẫn ngon như vậy, chỉ có điều rau đã ít đi.
Sếp hờ không có tí ngại ngùng nào cả, anh chủ động đi xin cơm hấp lá sen.
Bác gái khoe khoang với anh: "Món cơm gạo lức hấp lá sen nhà bác là ngon nhất cái xứ này đó!"
Sếp hờ vâng dạ hai tiếng, anh khen: "Mùi đúng là thơm thật, bác cho cháu nhiều tý để thưởng thức."
Bác gái bị anh chọc cười, cho anh hai chén cơm.
Sếp hờ hí hửng trở về ngồi bên cạnh Tống Cố Trạch, thấy cậu hơi ngại ngùng, anh nhe răng cười: "Em đừng ngại, bốn bề đều là anh em cả!"
Mấy anh quân nhân ngồi kế bên nghe vậy cũng cười, "Đúng đó em trai! Đừng có ngượng ngùng, trên cái đất này chúng ta đều là anh em cả!"
Anh câu cổ sếp hờ, "Đúng không nhóc?"
"Anh nói quá đúng!" sếp hờ nhập cuộc rất nhanh.
Mấy chú ngồi đối diện hô với anh: "Mày đừng có bị thằng nhãi đó lừa! Nó là muốn lừa miếng cơm của mày đấy!"
Anh quân nhân bị lật tẩy cũng không ngại, ngược lại cười lớn: "Cơm hấp lá sen của dì năm nổi tiếng xưa nay rồi! Ăn được nhiều thì mới có sức làm việc mà!"
Dì năm nghe vậy thì nói vọng ra: "Chú mày nịnh thì cũng không được thêm đâu! Cơm thì không có nhưng dì cho mày nửa cái bánh xèo này, thanh niên trai tráng ăn nhiều cho lại sức!"
Anh quân nhân phất tay: "Dạ thôi, dì cứ để đấy ạ."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tống Cố Trạch đã tự múc cho mình một muỗng cơm ăn.
Cơm được hấp rất mềm, mềm nhưng không nhão, ngược lại rất xốp, là trạng thái gạo nấu ra ngon nhất, cái hương vị bùi ngùi hòa quyện với hương thơm của lá sen tạo nên một hương vị độc đáo.
Tống Cố Trạch cẩn thận nhấm nháp, cậu chỉ ăn nửa chén, còn lại đưa cho sếp hờ.
Ở chung khá lâu, cậu biết lượng ăn của sếp hờ, mặc dù bình thường anh ít để lộ ra nhưng cậu biết sức ăn của anh hơi lớn.
Sếp hờ nhìn cậu không đồng ý, "Em ốm như vậy rồi! Còn ăn ít như vậy thì sao mà mập mạp lên được? Ăn hết chén đi."
Tống Cố Trạch lắc đầu, cậu chỉ cái bánh xèo, ý bảo còn cái này, cậu sẽ không đói.
Sếp hờ vẫn không đồng ý, "Em ăn nhiều vào!" anh làm sao không biết đứa nhỏ này nhường anh!
Tống Cố Trạch nghe vậy đặt chén xuống, cậu tự cuốn một miếng bánh xèo, chấm vào nước mắm, lần đầu tiên cậu ăn món này là vào năm 3 tuổi.
Khi đó cảm thấy chén nước chấm quá nặng vị, cắn một miếng liền không chấm nữa, nhưng cứ cách mấy miếng lại lén chấm một chút xíu.
Cảm thấy vẫn quá nặng vị, lại cách mấy miếng chấm một xíu, cứ như vậy ăn quen hồi nào chả hay.
Tống Cố Trạch một hơi cắn hết phân nửa cuốn bánh.
Linh hồn của bánh xèo là da bánh, các cô dì đã pha bột hết nửa đời người nên làm rất quen tay.
Vỏ bánh mềm xốp, lại hơi giòn, rất vừa miệng. Nhân bánh lại rất nhiều.
Khiến cho Tống Cố Trạch ăn một hơi hết vài cuốn.
Sếp hờ cuốn cho cậu thêm vài cuốn.
Tống Cố Trạch cũng đút cho anh, sếp hờ hạnh phúc muốn chết.
Anh quân nhân thâm ý nở nụ cười mà cánh đàn ông đều hiểu, anh chọt sếp hờ, nói nhỏ: "Anh bạn à, hạnh phúc là do bản thân nắm lấy. Nếu đã xác định rồi thì phải nắm cho chặt vào!"
Trong miệng sếp hờ còn đang ăn miếng bánh xèo, nghe vậy thì không hiểu gì.
Tống Cố Trạch đang hạnh phúc ăn cũng không nghe.
Mai Hồng ở gần đó nghe được, cười hì hì, gật đầu như giã tỏi.
Ăn xong bánh xèo thì bụng Tống Cố Trạch no căng khiến cậu rất khó chịu.
Nguyên chủ vốn ăn rất ít, là cậu nhất thời quên mất ăn quá nhiều, lúc cảm thấy không ổn thì đã muộn.
Sếp hờ bất đắc dĩ xoa bụng cho cậu, bàn tay của anh rất ấm áp, xoa lên khiến cậu rất thoải mái.
Căng da bụng thì chùng da mắt.
Tống Cố Trạch nằm xuống đùi anh ngủ mất.
Sếp hờ đành ăn nửa chén cơm của Tống Cố Trạch.
Ăn xong anh ôm cậu về phòng.
Mai Hồng tấm tắc một tiếng. Thanh Kiệt nhìn thấy nhưng anh không muốn thừa nhận.
Thừa nhận chính là phải rửa cái chân thúi của Gia Huy!
Sau khi cùng mọi người dọn dẹp, Mai Hồng ngoắt tay bảo ba người Gia Huy, Gia Nghĩa và Thanh Kiệt đến phòng mình.
Chị nháy mắt với Gia Huy: "Tao với mày diễn lại cảnh sếp hờ lộ tên cúng cơm ra."
Gia Huy hơi sợ nhưng sếp hờ không có ở đây nên lá gan của nó lớn hơn hẳn.
Gia Huy lập tức nhập diễn, nó hất cằm, làm ánh mắt sắc như đao, nó bị quý phi nhập: "Tụi bây dám nói bậy nửa lời, coi chừng sự an nguy của người thân họ hàng chúng bây!"
Mai Hồng đóng giả làm Tống Cố Trạch, chị đỏ mắt chất vấn: "Kẻ cả em sao? Anh thật quá đáng!"
Gia Huy đau lòng, nắm tay Mai Hồng: "Em là ngoại lệ, anh cho em gọi! Em gọi đi!"
Mai Hồng hít mũi, cảm động: "Anh Tí Nị.."
"Phụt.. Ha ha ha!!" tới đoạn này Gia Huy không nhịn được, nó cười như điên: "Sếp tên Tí Nị nha tụi bây! Mỗi lần nhắc đến là tao lại mắc cười.. Tí Nị, phụt, ha ha ha ha!!"
Hai người Gia Nghĩa:!!
"Sếp tên Tí Nị thật hả?"
"Thật hơn kim cương!"
"Ha ha ha ha ha!!" hai người cười lăn lộn.
Sếp.. Tí Nị.. Ha ha!!
Có điều cười xong thì Thanh Kiệt nghi ngờ, "Sếp với Tuấn Anh như vậy thật hả? Mày không thêm mắm dặm muối chứ?"
Mai Hồng: "Mày không biết tính tao à? Xưa giờ làm gì có chuyện thêm bớt thứ gì!"
Thanh Kiệt: tao biết nết mày quá nên mới hỏi đó!
_Chương 7_
Chị Mai Hồng: xưa giờ miệng em cứng như bưng!
Sếp hờ: (¬▂¬) chắc tao tin!
Chị Mai Hồng: tao không bao giờ thêm mắm dặm muối đâu!
Thanh Kiệt: (¬д¬。) ừ tao tin mày lắm! Nhìn ánh mắt tin tưởng của tao đi!
Tống Cố Trạch tò mò mở to đôi mắt trong veo: "Cốt truyện? Khi tôi xuyên qua cốt truyện chưa mở sao?"
Hệ thống giải thích: 【Mỗi bộ truyện đều có cốt truyện khác nhau, điểm chung là góc nhìn. Bộ truyện này lấy góc nhìn của nữ chính, khi cô ấy xuất hiện cốt truyện mới được mở ra!】
À..
Đội 3 nghỉ ngơi một đêm, rồi trở về căn cứ đón ba người Nguyễn Chiêu, không ngờ chị Châu gọi lại.
Chị với với thanh niên hơi lùn phía sau, "Chí Viễn sẽ đi cùng mọi người."
Chí Viễn là cậu thanh niên hơi lùn có dị năng hệ gió đã cùng chiến đấu với Thanh Kiệt.
Chị Châu thấy sếp hờ nhíu chân mày, chị nhún vai giải thích: "Đừng nhìn tôi, là lệnh của cấp trên, đội anh ít người quá, cấp trên sợ không bảo vệ tốt cho tiến sĩ Nguyễn."
Sếp hờ chu mỏ lẩm bẩm: "Có cái gì mà không bảo vệ tốt chứ, đội viên của tôi toàn người tài giỏi!"
Mai Hồng và Gia Huy cũng gật đầu phụ họa.
Chị Châu kiên nhẫn giải thích: "Tiến sĩ Nguyễn là hi vọng của mọi người, anh không thể làm việc sơ sài với người ta!"
Sếp hờ hết cách, bực bội muốn chết, lên xe ngồi.
Chị Châu nói với Chí Viễn: "Đừng để ý tới cậu ta, tính nết của cậu ta đó giờ vẫn vậy, lúc trước cậu ta được bổ nhiệm làm đội trưởng đã làm cái mặt đưa đám hơn nửa tháng. Những đội viên cũ năm xưa cũng đã từng bị cậu ta ghét bỏ, nhưng bây giờ chẳng phải rất hòa thuận sao?"
Chí Viễn không sao cả gật đầu.
Chị vỗ vai Chí Viễn, "Dị năng của cậu rất đặc biệt, viên tinh hạch này tặng cho cậu, bảo vệ tiến sĩ Nguyễn cho tốt."
Trên tay chị là tinh hạch của con thây ma biến dị hôm qua.
Chí Viễn không khách sáo, nhận ngay.
Trước khi đi Tống Cố Trạch gần như vét sạch ô vuông đồ dùng để lại cho họ.
Nhóc yếm đỏ được thay bộ đồ mới nằm vùi trong lòng Tống Cố Trạch mút tay.
【Bingo!! Chúc mừng kí chủ đã giúp đoàn người sống sót qua giai đoạn 1! Hiện giờ sẽ tới gian đoạn tiếp theo. Mong kí chủ cố gắng
Phần thưởng: 300 tích phân.】
【Cốt truyện:
Khi nam chính bước vào khu trung tâm thương mại thì phát hiện bầy thây ma đông đúc, anh dự định rút lui nhưng đồng đội lại từng người một thức tỉnh.
Thây ma phát hiện bọn họ, nam chính cố gắng bảo vệ đồng đội, đồng thời cứu được nữ chính còn đang thức tỉnh ở tiệm cà phê.
Nguy hiểm đến gần, đồng đội của anh đã thức tỉnh kịp thời, nhưng mà một con thây ma biến dị đã tới gần.
Bọn họ mãi lo chiến đấu cùng nó mà không để ý đến một con kì nhông..
Cuối cùng, mặc dù đã giết được thây ma, nhưng do bị thương quá nặng, đồng đội của anh từng người một hi sinh, chỉ còn lại nam chính nằm thoi thóp, lúc này nữ chính thức tỉnh dị năng, cứu nam chính không bị biến thành thây ma.
Từ đó, họ trở thành đồng đội của nhau.】
Tống Cố Trạch đọc xong cốt truyện, cảm thấy rất có ý tứ.
Sếp hờ ôm cậu ngồi ở ghế phụ, Chí Viễn lái xe, Nguyễn Chiêu và Thường trợ lý ngồi phía sau.
Sếp hờ chỉ một điểm trên bản đồ, "Chúng ta đi Đồng Tháp mấy đứa ơi!"
Đám người Mai Hồng chưa lên xe, nghe vậy thì ló mặt vào cửa sổ: "Đồng Tháp thiệt hả sếp? Vậy mình có được ăn cơm hấp lá sen không sếp?"
Tống Cố Trạch nghiêng đầu, cậu chưa có ăn qua món đó.
"Ăn cái nịt! Tối ngày chỉ biết ăn ăn ăn! Lên xe rồi đi mau!" sếp hờ xoắn tay áo định dằn cho tụi nó một trận.
Đám Mai Hồng lập tức ai về xe nấy.
Mai Hồng, Chi Linh, Thanh Kiệt, Thanh Tùng ở chung một xe. Hai anh em Gia Nghĩa ở chung một xe.
Đoàn xe lên đường.
Sếp hờ nhìn nhóc nấm tinh nằm lì trên vai Tống Cố Trạch, cảm thấy rất ngứa mắt.
Anh nắm cổ áo nó chuyền ra sau: "Thường trợ lý đón con trai nè."
Thường trợ lý:?
Anh mơ màng đón lấy đứa nhỏ.
Nhóc yếm đỏ không thích người này, nó vùng vẫy hòng thoát ra.
Tống Cố Trạch diễn rất sâu, cậu chau mày lo lắng, "Sếp à, thằng nhóc có lẽ không thoải mái đâu.."
Sếp hờ lấy laptop của cậu, xóa hết chữ, đưa cho thằng nhóc kia.
Thằng nhóc lần đầu thấy thứ này, nó liền cầm lấy, thấy là vật mà anh dễ thương rất trân trọng thì nó ngưng vùng vẫy.
Nó mở mấy ứng dụng trò chơi ra.
Tống Cố Trạch không hài lòng nhìn anh.
Sếp hờ dựa lên đầu vai Tống Cố Trạch, đưa tay búng nhẹ lên chóp mũi cậu: "Chỉ vì một cái laptop mà giận anh sao?"
Tống Cố Trạch bĩu môi, là anh làm sai trước thì có!
Sếp hờ bóp nhẹ má cậu, "Thằng nhóc kia vướng víu quá. Ghế phụ lại chật hẹp, hai chúng ta ngồi là đủ chỗ rồi."
Anh chạm lên đôi môi hơi chu ra của cậu, trêu ghẹo nói: "Đây này, còn chu ra nữa là treo được đồ trên này luôn."
Nghe vậy Tống Cố Trạch liên mím môi lại, không cho anh sờ.
Cái người này, dù có thế nào thì vẫn còn sở thích thích sờ môi cậu.
Tật xấu này phải sửa!
Sếp hờ dỗ cậu: "Khi đến nơi anh làm bánh xèo cho em ăn."
Nghe thấy là món mình thích, Tống Cố Trạch nuốt nước miếng, ánh mắt toát lên vài phần mong chờ.
Thành công khiến cậu không để ý thằng nhóc kia nữa.
Sếp hờ ôm chặt cậu.
Chạy không ngừng nghỉ suốt hơn 2 giờ, cuối cùng họ cũng đến tỉnh Đồng Tháp.
Ngay mùa sen nở, hoa sen trong hồ nở bung ra, khung cảnh vừa thơ mộng vừa hữu tình.
Tự nhiên khiến ta nhớ đến câu nói.
Tháp Mười đẹp nhất bông sen,
Việt Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ.
Dọc đường có vài chiếc xe chạy qua chạy lại, cũng có bóng dáng vài người quân dân gom thi thể thây ma lại, dùng dị năng thiêu hủy.
"Sếp, tới Châu Đốc rồi, chúng ta có ngừng lại nghỉ ngơi không?" Chí Viễn hỏi.
"Ừ, hỏi xem xung quanh đây có cái căn cứ nào không. Có thì chúng ta ngừng lại."
Chí Viễn đáp một tiếng, ngừng xe lại, chủ động ra hỏi người quân nhân đang hỏa thiêu thây ma.
Anh lấy chứng minh thư ra, "Tôi là Chí Viễn, người của đội tinh nhuệ 4, hiện đang thi hành nhiệm vụ, xin hỏi gần đây có thành lập căn cứ nào không?"
Anh quân nhân thấy cậu thì cười, anh chỉ: "Chạy tới phía trước thêm một đoạn, thấy ngã tư thì rẽ phải, chúng tôi vừa thành lập thôi."
Chí Viễn nói lời cảm ơn, anh lên xe tiếp tục lái.
Chạy qua một cánh đồng mênh mông, thấy mấy anh chị quân nhân xoắn tay áo kéo ống quần để cấy mạ, sếp hờ xưa giờ luôn rất dễ giao tiếp, anh hô: "Hey! Anh em!"
Chí Viễn cũng thuận theo ngừng xe.
Anh quân nhân gần nhất nghe thấy, hơi nâng chiếc nón lá coi như chào anh.
Sếp hờ phất tay chào: "Có cần em phụ gì không?"
Anh quân nhân lắc đầu: "Ở chỗ này bọn anh lo được! Các em vào căn cứ đi, ở đó đang chuẩn bị tiệc, vui lắm!"
Sếp hờ khó hiểu: "Tiệc gì ạ?"
Anh quân nhân nghe thế thì cười: "Tháng 10 nhiều lễ mà! Dù dịch giã thế này cũng phải lạc quan lên!"
"Vâng ạ anh nói đúng!" sếp hờ như gặp tri kỉ, "Vậy em đi trước anh ạ, lát sau em kêu đàn em tới phụ!"
Anh quân nhân buồn cười gật đầu.
Căn cứ ở Châu Đốc vốn là một cái khách sạn xịn xò, đáng tiếc dịch bệnh đến thì xịn hơn nữa cũng trở thành căn cứ.
Mọi người tụ tập ở bên ngoài sân rộng làm bánh xèo và cơm gạo lức hấp lá sen.
Dù chỉ có hai món nhưng không thể xem thường mùi thơm tỏa ra.
Gia Huy rất là kinh ngạc, cậu nhích lại gần sếp hờ nói nhỏ: "Sếp ơi, trong tiểu thuyết em đọc á, là tận thế tới thì thây ma nhiều lắm, sao mình không thấy con nào hết vậy sếp?"
Sếp hờ lặng im nhìn nó, lát sau anh mới hỏi nó: "Mày thấy người đốt thây ma hồi nãy chứ?"
"Dạ, em có thấy."
"Người ta đã sớm xử xong rồi đốt, mày ở đó mà mơ mộng tiếp đi."
Gia Huy thấy sếp khinh bỉ mình thì ức lắm, có anh hai nên nó mách anh.
"Anh coi sếp kìa!" ai ngờ anh nó chẳng những không bênh nó còn vênh cái mặt ra, "Sếp nói đúng mà, mày bớt ảo tưởng sức mạnh đi."
"Anh hai à!!" Gia Huy giận dỗi, nó không thèm nhìn tới thằng anh ăn cây táo rào cây sung này nữa.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Gia Nghĩa thấy nó giận thì cũng chẳng biết làm sao.
Chi Linh kịp thời đứng ra: "Thây ma đúng là rất nhiều, nhưng mà là do các anh quân nhân kịp thời xử lý, xây dựng căn cứ và cứu giúp kịp thời. Mỗi xã mỗi tỉnh nếu như có thể xây lên căn cứ vững chắc thì em tin rằng dù dịch bệnh còn dài chúng ta cũng không sợ nó nữa!"
Gia Huy cảm động, gật đầu đồng ý: "Em nói làm anh nhớ cái trận dịch bệnh mấy trăm năm về trước, cái dịch bệnh lây qua đường không khí ấy, nguy hiểm là vậy nhưng chẳng phải đã qua rồi sao! Lần này nhất định cũng như vậy!"
Nó hưng phấn nói thêm: "Nếu chúng ta có thể giữ vững tinh thần đến lúc tiến sĩ chế ra vắc xin thì hay rồi!"
Người được nhắc tới - Nguyễn Chiêu còn đang choáng váng, Thường trợ lý đỡ lấy anh, "Tiến sĩ, tôi dẫn anh đi nghỉ ngơi."
Sếp hờ đã lấy chìa khóa phòng, anh chia cho mọi người, "Chìa khóa đây, nghe anh sắp xếp này. Anh, Tuấn Anh, Mai Hồng và Chi Linh ở lại phụ mọi người chuẩn bị tiệc, còn lại thì đi phụ cấy mạ đi!"
"Dạ sếp!"
Gia Huy nhân cơ hội đòi hỏi: "Sếp làm bánh xèo cho em!"
"Anh cho mày ăn da bánh!"
"Hi hi, da bánh cũng ngon mà."
Phân chia xong, Gia Nghĩa kéo Thanh Tùng về phòng, thằng này thức tỉnh là mệt nhất, tại nó đô con nhất, khiêng nó lên được là cả một vấn đề!
Gia Huy thấy có người làm thay việc của nó, đã vậy còn là thằng anh hay ăn hiếp nó, nó liền cười khúc khích.
Nhưng mà nó đâu biết ông bà ta đã dạy, cười người hôm trước hôm sau người cười.
Không đợi tới mai, sếp hờ nói với nó: "Mày ôm thằng nhóc con này lên."
Thằng nhóc dù nhỏ nhưng sức rất lớn, nó vùng vẫy, đấm tay đá chân, lực con nít lớn tới mức người lớn cũng phải hít hà, liên tục bị ăn mấy đấm - Gia Huy mơ màng.
Ủa, tui là đâu và đây là ai?
Cũng may Tống Cố Trạch thấy nó tội nghiệp nên đưa laptop cho nhóc con, nhóc con thấy vậy thì yên lặng.
Nhóc ta mở trò chơi thằng nhóc phun sơn lên, bị rượt chạy nó cũng không sợ, ngược lại vui vẻ cười.
Sếp hờ dặn: "Mày đưa nó qua phòng của Nguyễn Chiêu á, cho hai người đó trông."
Tống Cố Trạch sờ đầu nhóc ta.
Sếp hờ còn dặn thêm thằng nhóc: "Mày chơi xong thì để laptop ngoài trời một lát, phải sạc cho nhóc mèo nhà anh!"
Thấy anh lại bất đầu hóa mẹ già, Tống Cố Trạch đẩy anh đi.
Đám Gia Huy sắp xếp rất nhanh, bọn họ lên xe đi phụ cấy mạ.
Anh quân nhân thấy bọn họ thật sự chạy tới thì bất ngờ lắm, anh hỏi bọn họ: "Mấy đứa biết cấy không?"
Mấy nhóc quần áo sạch sẽ làm anh có hơi nghi ngờ.
Gia Huy là đứa nói nhiều, nó xoắn tay áo nhanh nhảu đáp: "Em xuất thân nhà nông đó nha anh! Tía má em dạy em cái này từ hồi nhỏ!"
Anh quân nhân nghe vậy yên tâm, đưa cho nó mấy cây mạ non.
"Vậy em chịu cực một chút."
Gia Huy nó vừa cấy mạ vừa hỏi: "Anh ơi sao anh không xài máy cấy ạ?"
Anh quân nhân nói: "Sợ hấp dẫn thây ma em ạ, với cả số xui thiệt chứ. Số máy móc quanh đây đều hư hỏng cả!"
Gia Huy cảm thán: "Đúng là xui thật."
Anh quân nhân mắng nó: "Em còn nói!" anh cười giới thiệu: "Tụi anh định làm cái tường vây bao quanh khu này lại, tránh để thây ma đi vào làm hỏng."
"Vậy thì tốt quá anh ạ. Trồng lúa như này là khỏi lo đói!"
Anh quân nhân cười: "Nhà nước vừa ban lệnh xuống, mấy bao gạo chưa xuất khẩu được lấy ra chia cho các tỉnh, bây giờ họ đang quản lý cơ sở nấm và vườn ăn trái, mong rằng đảm bảo được về mặt lương thực."
"Tốt quá anh ạ."
Anh quân nhân vừa làm vừa kể cho nhóc ta rất nhiều chuyện. Làm việc ấy mà, cố gắng một chút liền quên thời gian, không để ý cái là họ làm tới chiều. Bụng ai cũng réo vang.
Mấy người dị năng hệ đất làm ra một vòng đất nhô lên bao quanh phần ruộng vừa cấy.
Đất nhô chỉ cao tới mắt cá chân.
Anh quân nhân giải thích: "Thây ma vào buổi tối nhanh nhạy lắm, nhưng mà tụi nó chưa có trí khôn, không nghe tiếng động mà chạm vào vật cản thì đa số bọn chúng sẽ đi về hướng khác."
Gia Huy gật đầu ghi nhớ, Gia Nghĩa xoa cái eo nhức mỏi, anh không còn sức lái xe nữa rồi nên bảo Thanh Kiệt lái.
Thanh Kiệt lia mắt nhìn Chí Viễn: "Mày lái đi."
Chí Viễn cho nó xem ngón giữa xinh đẹp của mình.
Trở về căn cứ.
Sếp hờ đổ bột vào chảo.
Bột vừa đổ vào liền phát ra tiếng 'xèo xèo' chưa gì mà mùi hương đã rất mê người rồi.
Đợi bánh hơi chín, sếp hờ múc thịt ba chỉ, giá đỗ, rau cải vụn và một ít nấm cắt hạt lựu đổ vào.
Anh dạy cho Tống Cố Trạch, "Đổ bánh xèo dễ lắm, em thấy chưa?"
Anh gập cái bánh lại, cho ra đĩa.
Tống Cố Trạch chưa muốn ăn, cậu muốn thử làm.
Sếp hờ rất tự nhiên dạy cậu.
Mấy chiếc xe trở về.
Mọi người chính thức mở tiệc.
Món ăn vẫn ngon như vậy, chỉ có điều rau đã ít đi.
Sếp hờ không có tí ngại ngùng nào cả, anh chủ động đi xin cơm hấp lá sen.
Bác gái khoe khoang với anh: "Món cơm gạo lức hấp lá sen nhà bác là ngon nhất cái xứ này đó!"
Sếp hờ vâng dạ hai tiếng, anh khen: "Mùi đúng là thơm thật, bác cho cháu nhiều tý để thưởng thức."
Bác gái bị anh chọc cười, cho anh hai chén cơm.
Sếp hờ hí hửng trở về ngồi bên cạnh Tống Cố Trạch, thấy cậu hơi ngại ngùng, anh nhe răng cười: "Em đừng ngại, bốn bề đều là anh em cả!"
Mấy anh quân nhân ngồi kế bên nghe vậy cũng cười, "Đúng đó em trai! Đừng có ngượng ngùng, trên cái đất này chúng ta đều là anh em cả!"
Anh câu cổ sếp hờ, "Đúng không nhóc?"
"Anh nói quá đúng!" sếp hờ nhập cuộc rất nhanh.
Mấy chú ngồi đối diện hô với anh: "Mày đừng có bị thằng nhãi đó lừa! Nó là muốn lừa miếng cơm của mày đấy!"
Anh quân nhân bị lật tẩy cũng không ngại, ngược lại cười lớn: "Cơm hấp lá sen của dì năm nổi tiếng xưa nay rồi! Ăn được nhiều thì mới có sức làm việc mà!"
Dì năm nghe vậy thì nói vọng ra: "Chú mày nịnh thì cũng không được thêm đâu! Cơm thì không có nhưng dì cho mày nửa cái bánh xèo này, thanh niên trai tráng ăn nhiều cho lại sức!"
Anh quân nhân phất tay: "Dạ thôi, dì cứ để đấy ạ."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tống Cố Trạch đã tự múc cho mình một muỗng cơm ăn.
Cơm được hấp rất mềm, mềm nhưng không nhão, ngược lại rất xốp, là trạng thái gạo nấu ra ngon nhất, cái hương vị bùi ngùi hòa quyện với hương thơm của lá sen tạo nên một hương vị độc đáo.
Tống Cố Trạch cẩn thận nhấm nháp, cậu chỉ ăn nửa chén, còn lại đưa cho sếp hờ.
Ở chung khá lâu, cậu biết lượng ăn của sếp hờ, mặc dù bình thường anh ít để lộ ra nhưng cậu biết sức ăn của anh hơi lớn.
Sếp hờ nhìn cậu không đồng ý, "Em ốm như vậy rồi! Còn ăn ít như vậy thì sao mà mập mạp lên được? Ăn hết chén đi."
Tống Cố Trạch lắc đầu, cậu chỉ cái bánh xèo, ý bảo còn cái này, cậu sẽ không đói.
Sếp hờ vẫn không đồng ý, "Em ăn nhiều vào!" anh làm sao không biết đứa nhỏ này nhường anh!
Tống Cố Trạch nghe vậy đặt chén xuống, cậu tự cuốn một miếng bánh xèo, chấm vào nước mắm, lần đầu tiên cậu ăn món này là vào năm 3 tuổi.
Khi đó cảm thấy chén nước chấm quá nặng vị, cắn một miếng liền không chấm nữa, nhưng cứ cách mấy miếng lại lén chấm một chút xíu.
Cảm thấy vẫn quá nặng vị, lại cách mấy miếng chấm một xíu, cứ như vậy ăn quen hồi nào chả hay.
Tống Cố Trạch một hơi cắn hết phân nửa cuốn bánh.
Linh hồn của bánh xèo là da bánh, các cô dì đã pha bột hết nửa đời người nên làm rất quen tay.
Vỏ bánh mềm xốp, lại hơi giòn, rất vừa miệng. Nhân bánh lại rất nhiều.
Khiến cho Tống Cố Trạch ăn một hơi hết vài cuốn.
Sếp hờ cuốn cho cậu thêm vài cuốn.
Tống Cố Trạch cũng đút cho anh, sếp hờ hạnh phúc muốn chết.
Anh quân nhân thâm ý nở nụ cười mà cánh đàn ông đều hiểu, anh chọt sếp hờ, nói nhỏ: "Anh bạn à, hạnh phúc là do bản thân nắm lấy. Nếu đã xác định rồi thì phải nắm cho chặt vào!"
Trong miệng sếp hờ còn đang ăn miếng bánh xèo, nghe vậy thì không hiểu gì.
Tống Cố Trạch đang hạnh phúc ăn cũng không nghe.
Mai Hồng ở gần đó nghe được, cười hì hì, gật đầu như giã tỏi.
Ăn xong bánh xèo thì bụng Tống Cố Trạch no căng khiến cậu rất khó chịu.
Nguyên chủ vốn ăn rất ít, là cậu nhất thời quên mất ăn quá nhiều, lúc cảm thấy không ổn thì đã muộn.
Sếp hờ bất đắc dĩ xoa bụng cho cậu, bàn tay của anh rất ấm áp, xoa lên khiến cậu rất thoải mái.
Căng da bụng thì chùng da mắt.
Tống Cố Trạch nằm xuống đùi anh ngủ mất.
Sếp hờ đành ăn nửa chén cơm của Tống Cố Trạch.
Ăn xong anh ôm cậu về phòng.
Mai Hồng tấm tắc một tiếng. Thanh Kiệt nhìn thấy nhưng anh không muốn thừa nhận.
Thừa nhận chính là phải rửa cái chân thúi của Gia Huy!
Sau khi cùng mọi người dọn dẹp, Mai Hồng ngoắt tay bảo ba người Gia Huy, Gia Nghĩa và Thanh Kiệt đến phòng mình.
Chị nháy mắt với Gia Huy: "Tao với mày diễn lại cảnh sếp hờ lộ tên cúng cơm ra."
Gia Huy hơi sợ nhưng sếp hờ không có ở đây nên lá gan của nó lớn hơn hẳn.
Gia Huy lập tức nhập diễn, nó hất cằm, làm ánh mắt sắc như đao, nó bị quý phi nhập: "Tụi bây dám nói bậy nửa lời, coi chừng sự an nguy của người thân họ hàng chúng bây!"
Mai Hồng đóng giả làm Tống Cố Trạch, chị đỏ mắt chất vấn: "Kẻ cả em sao? Anh thật quá đáng!"
Gia Huy đau lòng, nắm tay Mai Hồng: "Em là ngoại lệ, anh cho em gọi! Em gọi đi!"
Mai Hồng hít mũi, cảm động: "Anh Tí Nị.."
"Phụt.. Ha ha ha!!" tới đoạn này Gia Huy không nhịn được, nó cười như điên: "Sếp tên Tí Nị nha tụi bây! Mỗi lần nhắc đến là tao lại mắc cười.. Tí Nị, phụt, ha ha ha ha!!"
Hai người Gia Nghĩa:!!
"Sếp tên Tí Nị thật hả?"
"Thật hơn kim cương!"
"Ha ha ha ha ha!!" hai người cười lăn lộn.
Sếp.. Tí Nị.. Ha ha!!
Có điều cười xong thì Thanh Kiệt nghi ngờ, "Sếp với Tuấn Anh như vậy thật hả? Mày không thêm mắm dặm muối chứ?"
Mai Hồng: "Mày không biết tính tao à? Xưa giờ làm gì có chuyện thêm bớt thứ gì!"
Thanh Kiệt: tao biết nết mày quá nên mới hỏi đó!
_Chương 7_
Chị Mai Hồng: xưa giờ miệng em cứng như bưng!
Sếp hờ: (¬▂¬) chắc tao tin!
Chị Mai Hồng: tao không bao giờ thêm mắm dặm muối đâu!
Thanh Kiệt: (¬д¬。) ừ tao tin mày lắm! Nhìn ánh mắt tin tưởng của tao đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất