Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân
Chương 39: Ba ba thương con
Sáng hôm sau, chuyện đầu tiên mà Tô Cảnh Nhan làm sau khi mở mắt, chính là giơ tay sờ lên trán nam nhân.
Không còn nóng như tối qua, nhưng hình như vẫn là có chút sốt nhẹ.
Ánh mắt hắn không tự giác mà lưu luyến trên gương mặt anh tuấn lập thể kia, nhưng thực mau hắn liền phát hiện, mí mắt nam nhân khẽ giật giật.
Rõ ràng đã tỉnh, vậy mà còn giả bộ ngủ?
“Anh là heo sao, ở trong nhà người khác ngủ ngon như vậy?” Tô Cảnh Nhan cố ý lẩm bẩm một câu: “Được thôi, vậy em chỉ có thể đi về một mình.”
Kết quả, hắn vừa rướn nửa người trên dậy, giây sau đã bị một cánh tay hữu lực chặn ngang đè trở về.
“Không được đi……” Bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn gợi cảm, có chứa ba phần giọng mũi, ngữ khí bá đạo lại đáng thương.
Mới sáng tinh mơ đã bị chất giọng trầm ấm gần gũi công kích, Tô Cảnh Nhan nhẫn nhịn cảm giác tê dại dâng lên ở bên tai: “Sao không giả vờ nữa?”
Phó Bách Diễn mở nửa mắt, dứt khoát nghiêng người, vùi mặt vào bên cổ ấm áp cọ cọ: “Không giả vờ, mới vừa tỉnh……”
“Ờ.” Tô Cảnh Nhan bình đạm mà lên tiếng, vừa ngứa vừa tê mà rụt người sang một bên: “Vậy Phó tổng, ngài có nhớ rõ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?”
Phó Bách Diễn chợt ngừng thở, tiện đà lại buộc chặt cánh tay, vùi đầu thấp giọng chơi xấu: “Không nhớ rõ, anh bị bệnh.”
Nói vậy có nghĩa là nhớ rõ rồi.
“Chậc, em quá hối hận tối qua không dùng di động quay lại cho anh xem.” Tô Cảnh Nhan dùng khuỷu tay chọt qua: “Giúp anh truyền lên trên mạng, để mọi người nhìn thử Phó tổng anh minh thần võ lại ôm lấy thân cây chơi lưu manh thế nào.”
Phó Bách Diễn “ngao” lên một tiếng, lực trên tay cũng buông lỏng một chút.
Tô Cảnh Nhan nhân cơ hội xoay người xuống giường, không nghĩ tới cánh tay lại bị người nọ nhanh chóng bắt được.
Ngoái đầu nhìn lại, nam nhân mở to đôi mắt đỏ bừng mà nhìn thẳng vào hắn, mái tóc qua một đêm vừa bết vừa rũ ở trên trán, dáng vẻ tiều tụy lại tái nhợt thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
“Nhìn em làm gì?” Hắn dối lòng mà cười lạnh: “Muốn gọi em là mẹ—— hay muốn gọi ba ba?”
“Cái gì?” Phó Bách Diễn sửng sốt: “Cái gì ba ba?”
Ký ức của hắn về tối qua chỉ tới đoạn ở trong phòng tắm hôn xong lại bị tức phụ nhi đạp cho một chân, chuyện sau đó thì đều đứt quãng.
“Anh không nhớ sao? Tối qua anh cứ ôm lấy đùi em gọi ba ba đó.” Thấy hắn vẻ mặt mê mang, Tô Cảnh Nhan bỗng nhiên muốn đùa dai, khom lưng cúi người tiến đến gần đối phương: “Ngoan, lại gọi một tiếng ba ba, ba ba liền thương anh.”
“Tô Cảnh Nhan!” Phó tổng lập tức thẹn quá thành giận: “Không có khả năng!”
“Không có khả năng cái gì?” Tô Cảnh Nhan tỉnh rụi.
Phó Bách Diễn buột miệng thốt ra: “Anh không có khả năng sẽ gọi em là ba ba!”
“Ờ, con trai ngoan.” Tô Cảnh Nhan thuận lợi chiếm được tiện nghi, cảm thấy mỹ mãn mà đứng thẳng người, ý cười bên môi một giây liền thu về: “Có rảnh thì cố nhớ lại xem, rốt cuộc là phải giải thích với em thế nào, Phó tổng.”
Phó Bách Diễn vừa muốn nổi giận, lập tức lại ỉu xìu không còn chút tăm hơi, ánh mắt lại biến thành đại cẩu cẩu đáng thương.
Tô Cảnh Nhan chuyển mắt qua một bên, sao trước kia hắn lại không phát hiện, Phó tổng lại giỏi giả vờ đáng thương như vậy chứ? Nhưng chuyện này liên quan đến vấn đề nguyên tắc, không phải giả vờ đáng thương là có thể dễ dàng bỏ qua.
“Nếu vẫn chưa nghĩ ra, thì đừng xuất hiện ở trước mặt em, nhìn phiền lòng.”
“Chờ chút!” Phó Bách Diễn vội vàng mở miệng giải thích: “Anh thừa nhận, trước kia anh từng thích một người. Anh cũng thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy em đã cảm thấy hai người trông rất giống nhau.”
Lửa giận trong lòng Tô Cảnh Nhan lập tức lại dâng lên, sắc mặt cũng trở nên khó chịu: “Vậy thì sao?”
“Nhưng sau khi ở chung, anh phát hiện em và cậu ấy, hai người thật ra hoàn toàn không giống nhau.” Phó Bách Diễn không né tránh mà nhìn thẳng vào hắn, sự nghiêm túc trong ánh mắt là không hề giả vờ: “Sau này, anh cũng không còn nhầm lẫn giữa hai người nữa, anh rất xác định, người mà anh yêu bây giờ chính là Tô Cảnh Nhan.”
Trái tim Tô Cảnh Nhan đột nhiên không có chuẩn bị mà nảy lên trong lồng ngực.
Lúc say rượu khóc lóc thảm thiết nói “anh yêu em”, cùng với lúc tỉnh táo nghiêm túc nói “người anh yêu là em”, hắn nhất thời có chút không phân biệt được, bên nào càng có lực chấn động với hắn.
Hắn không phải loại người níu giữ quá khứ không buông, hắn cũng sẽ không đem một người không quen biết xem như tình địch giả tưởng. Nhưng hiện tại, hắn thật sự không xác định, người mà Phó Bách Diễn yêu thật sự là hắn, hay là gương mặt giống với bạch nguyệt quang này của hắn?
Nhưng hắn cũng không biểu lộ cảm xúc ra mặt, mà là không mặn không nhạt bảo: “Lúc đầu xem em như thế thân, anh muốn em phải làm sao để tin tưởng lời nói hiện tại của anh đây?”
“Vậy bây giờ anh phải làm gì thì em mới có thể tin tưởng anh?” Phó Bách Diễn mắt trông mong mà nhìn hắn: “Chỉ cần em nói ra, anh sẽ làm được.”
“Chứng minh cho em xem.” Tô Cảnh Nhan rũ mi, giấu đi thần sắc trong mắt: “Đến nỗi chứng minh như thế nào thì đó là chuyện của anh.”
Lời đã nói đến đây, hắn không muốn nói thêm gì nữa, liền xoay người đi tới cửa, nâng tay mở cửa phòng.
Sau đó, một vật thể lông xù xù lập tức nhào vào ngực hắn.
“Khụ…… à ờ……” Đang dựa lên cửa phòng nghe lén, Lâm Bảo Bối nỗ lực ổn định thân hình: “Sớm a! Hi, Phó tiên sinh, chào buổi sáng!”
Phó Bách Diễn: “…… Buông em ấy ra!”
“Đi ra ngoài lại nói.” Tô Cảnh Nhan hồi thần lại, lập tức đẩy bạn thân ra ngoài cửa.
Cửa phòng lại lần nữa khép lại, Lâm Bảo Bối trở tay ôm hắn, đầy mặt là hưng phấn khó có thể che giấu: “A Nhan, là tớ xem thường cậu rồi! Hoá ra cậu thật sự là ở mặt trên!”
Tô Cảnh Nhan: “? Cậu đang nói gì vậy?”
“A Nhan, cậu thật là quá trâu bò! Kể từ bây giờ cậu chính là thần tượng của tớ, là mãnh 1 cuối cùng trong lòng tớ! Ngay cả nam nhân hàng thật giá thật như Phó tổng mà cậu cũng có thể công, toàn bộ thế giới đều bị cậu đạp ở dưới chân rồi!” Lâm Bảo Bối hoàn toàn đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình.
Tô Cảnh Nhan:……
Chắc không phải là tại hắn kịch bản Phó Bách Diễn gọi hắn ba ba nên gây ra hiểu lầm đẹp đẽ này đấy chứ?
Nghĩ đến đây, thầy Tô “ha hả” cười, ý vị thâm trường nói: “Lâm Bảo Bối, cậu còn nhiều thứ phải học hỏi lắm đấy.”
Lâm Bảo Bối gật đầu như đảo tỏi.
Ăn xong cơm trưa, Tô Cảnh Nhan gọi điện thoại gọi cho bí thư Kim, bảo hắn đưa người đến bệnh viện hoặc là đưa về nhà, tóm lại đừng xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Em không về nhà với anh sao?” Phó Bách Diễn không thầy dạy cũng hiểu mà nắm giữ mật mã cách bán thảm: “Lỡ như tới tối anh lại phát sốt thì làm sao bây giờ?”
“Trong nhà không phải có dì giúp việc sao?” Tô Cảnh Nhan lại thờ ơ: “Nếu không được thì bảo bí thư Kim ngủ lại chăm sóc anh.”
“Này…… vẫn là không ổn lắm, Tô thiếu.” Bí thư Kim đẩy đẩy gọng kính, uyển chuyển cự tuyệt: “Thật ra, tôi cũng là người có sinh hoạt cá nhân.”
Tô Cảnh Nhan kinh ngạc nhướng mày: “Vậy sao? Tôi còn tưởng rằng bí thư Kim bị ký khế ước bán thân đấy.”
Phó Bách Diễn: “? Ở trong lòng em, anh là cái loại Chu Bái Bì này sao?”
Đối mặt với ánh mắt ám chỉ mãnh liệt của sếp nhà mình, bí thư Kim vi phạm sơ tâm, nghĩ một đằng nói một nẻo mà khen ngợi: “Sếp rất là quan tâm cấp dưới, cho tôi rất nhiều thời gian tự do, cho nên buổi tối tôi không có biện pháp bồi hộ.”
“Ừ.” Phó Bách Diễn gật đầu, bổ sung thêm: “Trong nhà dì giúp việc cũng nghỉ.”
Tô Cảnh Nhan hiển nhiên không tin: “Tại sao anh lại cho dì ấy nghỉ?”
“Bởi vì…… bởi vì lập tức sắp Giáng Sinh rồi!” Phó Bách Diễn thuận miệng bậy bạ: “Anh cho mọi người nghỉ lễ Giáng Sinh.”
Nhắc tới lễ Giáng Sinh, Tô Cảnh Nhan nhớ tới, sinh nhật của nam nhân cũng sắp đến rồi, mệt hắn lúc trước còn phí tâm phí lực tự hỏi nên tặng quà gì.
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn lại lạnh xuống: “Vậy anh cứ sốt một mình đi.”
Phó Bách Diễn bị một câu của hắn làm nghẹn đến suýt nữa ngất đi, nhưng vẫn cố nhịn xuống, dùng ra đòn sát thủ: “Em cùng anh về nhà,anh liền cho em xem tầng hầm ngầm.”
Tô Cảnh Nhan biểu tình là khinh thường: “Ngại quá, hiện tại em đã không còn hứng thú.”
“Không được! Vậy em cũng phải về nhà với anh!” Mềm không được, Phó tổng dứt khoát mạnh bạo: “Bằng không anh liền —— anh liền không đi, anh muốn dọn hết đồ của anh tới đây!”
Đi ngang qua, Lâm Bảo Bối dò đầu vào: “Này không được đâu, Phó tổng! Miếu nhỏ yêu phong lớn, hồ cạn vương bát nhiều, chỗ của tôi dung không nổi tôn đại Phật là ngài đâu!”
Phó Bách Diễn: “? Cậu ta đang mắng anh phải không?”
“Phụt —— ha ha ha!” Bị câu này cắt ngang, Tô Cảnh Nhan rốt cuộc nhịn không được mà cười lên tiếng.
Hắn cười, Phó Bách Diễn lập tức cảm giác trong phòng như xuân về hoa nở vạn vật sống lại, không khỏi ngây ngô cười theo.
Đúng lúc này, tiếng chuông di động đột ngột vang lên.
Tô Cảnh Nhan ngừng cười, lấy ra di động tiếp cuộc gọi: “A lô.”
Bên kia điện thoại loáng thoáng truyền đến một giọng nữ nũng nịu, Phó tổng lập tức dựng lên hai tai cún, tự cho là không để lộ mà thò lại gần.
“Ừ, ừ ừ……” Tô Cảnh Nhan vừa lên tiếng đáp lại, vừa duỗi tay đẩy nam nhân đang tiến đến gần.
Phó Bách Diễn tức giận: “Ai vậy? Em đang nói chuyện trời đất với cô gái nào ngay trước mặt anh đấy?”
Lão bà của hắn không để hắn vào mắt như vậy sao!
Tô Cảnh Nhan: “Em gái anh.”
“?Em còn mắng anh?” Phó tổng không chịu, cao giọng lên án: “Tô Cảnh Nhan em dám——”
Tô Cảnh Nhan:……
“Thật sự là em gái anh, em gái ruột.”
Phó Mỹ Hi gọi điện thoại hướng hắn cầu cứu, nói là người ở bên nhà cũ Phó gia đến biệt thự, trực tiếp mang cô về nhà cũ, lúc này đang bị phạt cấm túc.
Phó tổng vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, rất nhanh lại phát hiện Tô Cảnh Nhan nhíu mày lại, thanh âm từ di động truyền ra hình như cũng thay đổi.
Phó tổng: “Lúc này lại mẹ nó là ai hả?”
Tô Cảnh Nhan che lại ống loa: “…… Lúc này là cha anh.”
Phó Bách Diễn: “!!!”
Phó gia nhà cũ.
Cách lần trước Tô Cảnh Nhan đến nơi này đã qua đi vài tháng.
Trước sau như một, vừa đến nhà cũ, khí áp trên người Phó tiên sinh lập tức hạ xuống hết mức.
“Nhị thiếu, Tô thiếu, hai người đã về rồi.” Quản gia đứng ở cửa nghênh đón hai người: “Lão gia tử và tiên sinh đang ở phòng khách chờ hai người.”
Phó Bách Diễn phát ra một tiếng cười nhạo rất khẽ: “Tam đường hội thẩm?”
Quản gia mặt không đổi sắc: “Thiếu gia ngài nói đùa.”
Cánh tay Phó Bách Diễn rũ bên người giật giật, sờ được tay nhỏ của tức phụ nhi liền nắm chặt lấy.
Tô Cảnh Nhan ngước mắt: “Làm sao vậy?”
“Đừng sợ.” Phó Bách Diễn nhéo nhéo bàn tay ấm áp mềm mại, dùng tiếng nói khàn khàn thấp giọng trấn an: “Có anh ở đây, em không cần sợ hãi, tránh ở sau lưng anh là được.”
Tô Cảnh Nhan muốn nói lại thôi: Em có sợ cái gì đâu……
Hai người nắm tay đi về phía phòng khách, lão gia tử đang cùng một thiếu niên đánh cờ, Phó Lâm Kiệt thì ngồi ở một bên uống trà.
“Gia gia, ba ba, chào buổi tối ạ.” Tô Cảnh Nhan lễ phép mà mở miệng gọi người.
“Cảnh Nhan tới rồi.” Lão gia tử cười, đầy mặt nếp nhăn cũng giãn ra: “Tới tới tới, giúp gia gia nhìn xem bàn cờ này thế nào.”
“Vâng, gia gia.” Tô Cảnh Nhan ngoan ngoãn lên tiếng, không chút do dự thoát khỏi bàn tay của nam nhân đang nắm lấy tay hắn.
Tuy rằng từ trước đến nay hắn và người Phó gia tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng làm thế nào để được trưởng bối yêu thích, hắn vẫn là có chút kinh nghiệm.
Bị ép buông tay ra, Phó Bách Diễn:???
Sao bảo phải tránh ở sau lưng hắn mà?
“Nhị ca, tiểu ca ca, hai người đã về rồi.” Phó Ngọc cười hì hì gọi người: “Tiểu ca ca, lâu rồi em không gặp anh, nhớ anh lắm đó.”
Phó Ngọc là tiểu công tử nhỏ nhất của Phó gia, cũng chính là con trai của chú ba của Phó Bách Diễn, còn đang học năm nhất.
Tô Cảnh Nhan cũng cười: “Tiểu ca ca gần đây công tác bận quá, cũng chưa tìm được thời gian trở về thăm mọi người.”
“Cảnh Nhan, con không cần vì người nào đó mà ôm lấy trách nhiệm.” Phó Lâm Kiệt nặng nề mà mở miệng bảo: “Là ai không muốn về nhà, lòng ta hiểu rõ.”
“Về sau tụi con sẽ thường về nhà ạ.” Tô Cảnh Nhan trên mặt duy trì nụ cười đúng mực: “Bách Diễn ca ca, anh nói đúng không?”
Phó Bách Diễn đồng tử chấn động, câu “Bách Diễn ca ca” thật là ngọt đến tâm hắn.
Xem ở thể diện của tức phụ nhi, hắn miễn miễn cưỡng cưỡng mà đáp: “Ừ.”
Đến bữa tối, Phó phu nhân khoan thai tới muộn.
Phó phu nhân bảo dưỡng thích đáng, thoạt nhìn vẫn là trẻ tuổi mỹ mạo, nhưng trên gương mặt lúc nào cũng mang theo cảm giác u buồn khó nén.
Tô Cảnh Nhan vừa thấy bà liền nhớ lại ngày hôm qua chính mình bị bắt làm mẹ, biểu tình có chút mất tự nhiên, đành phải cúi đầu che giấu.
Trên bàn cơm, Phó Lâm Kiệt thuận miệng hỏi tình huống hoạt động của tập đoàn, Phó Bách Diễn nề nếp mà trả lời vấn đề, đứng đắn tựa như đang tiến hành báo cáo công tác.
Ngữ điệu quen thuộc này làm Tô Cảnh Nhan suýt nữa thì cảm thấy Phó tiên sinh của trước kia đã trở lại.
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt hai người đối diện nhau, hắn liền biết là chính mình suy nghĩ nhiều.
“Bình thường nếu không có việc gì thì mang Cảnh Nhan về chơi.” Nói nói, Phó Lâm Kiệt chuyển đề tài: “Nếu là con thật sự không muốn về, vậy cũng đừng cột lấy Cảnh Nhan không cho nó về.”
Phó Bách Diễn không hé răng.
Tô Cảnh Nhan vừa định nói gì thì nghe thấy Phó phu nhân ngữ khí buồn bã bảo: “Thôi, Lâm Kiệt, Bách Diễn đứa nhỏ này từ bé đã không thân với chúng ta, nếu như Bách Sùng còn sống——”
Lời còn chưa dứt, trên bàn cơm bỗng dưng lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Phó Bách Sùng, Phó gia trưởng tôn, là người anh cả đã mất sớm của Phó Bách Diễn, cũng là đề tài cấm kỵ từ trước đến giờ của Phó gia.
Gần như không có ai sẽ chủ động nhắc tới những chuyện liên quan đến Phó Bách Sùng, cho nên Tô Cảnh Nhan rất ít biết về hắn.
Sau cái trầm mặc ngắn ngủi, lão gia tử “bang” một tiếng buông đũa, bất mãn bảo: “Được rồi, ăn có bữa cơm sao lại nói nhiều như vậy?”
Tô Cảnh Nhan cũng tỏ ý muốn hòa hoãn không khí: “Ba ba, Bách Diễn ca ca thật sự không có không cho con trở về. Hơn nữa bình thường anh ấy còn vội hơn cả con, ngày hôm qua còn bị bệnh.”
Tuy rằng là bởi vì uống nhiều quá, ôm cây mượn rượu làm càn, nhưng ít ra sinh bệnh là thật sự.
Nhưng trên bàn cơm này, hình như cũng không có ai để ý sắc mặt Phó Bách Diễn giờ phút này khó coi thế nào.
Phó Lâm Kiệt nhịn không được mở miệng quở mắng: “Đừng nghĩ rằng hiện tại con đã nắm quyền khống chế tập đoàn, là có thể không đem những người khác để vào mắt ——”
“Năm đó người chết không phải con mà là anh cả, con cũng cảm thấy thực đáng tiếc.” Phó Bách Diễn mặt vô biểu tình mà cắt lời phụ thân, ngữ khí lạnh lẽo mà bình tĩnh: “Nhưng mà thực xin lỗi, người sống sót cố tình lại là con, là Phó Bách Diễn.”
Biểu tình trên mặt Phó Lâm Kiệt cứng đờ, vỗ mạnh lên bàn: “Phó Bách Diễn! Con đang nói lời khốn nạn gì đấy hả?”
“Thực xin lỗi, con bỗng cảm thấy có chút không thoải mái, Bách Diễn ca ca, anh có thể bồi em về phòng nghỉ ngơi một chút chứ?” Tô Cảnh Nhan không thể không đỉnh đầy bàn áp lực mà mở miệng.
Cùng lúc đó, hắn ở dưới bàn tìm được bàn tay to nóng bỏng của nam nhân, lặng lẽ nhéo một cái.
Phó Bách Diễn hiểu ý, cơ bắp cả người đang căng chặt cũng thả lỏng lại, ngữ khí cứng đờ: “Mọi người từ từ ăn, con và Cảnh Nhan về phòng trước.”
Tô Cảnh Nhan đứng dậy theo, khom lưng xin lỗi: “Gia gia ngài từ từ ăn, một lát nữa con lại xuống dưới bồi ngài.”
“Mấy đứa đi thôi.” Lão gia tử phất phất tay, lại tức hổn hển mà trừng Phó Lâm Kiệt: “Vừa về đã nháo nhào hết cả lên, phiền muốn chết! Vậy mày còn muốn hai đứa nó trở về làm gì?”
Một bữa cơm cứ như vậy mà tan rã trong không vui.
“Cảnh Nhan, em vừa nãy, là đang che chở anh sao?” Trên hành lang lầu 3, Phó Bách Diễn dừng lại bước chân, quay đầu nhìn người đang yên lặng đi theo sau hắn.
“Đừng tự mình đa tình.” Tô Cảnh Nhan trừng hắn một cái: “Em chỉ là không muốn nghe hào môn bí tân của nhà anh thôi, em sợ bị giết người diệt khẩu.”
“Ha hả……” Phó Bách Diễn thấp giọng cười, bàn tay to vớt qua ôm chặt người vào lòng: “Lên thuyền tặc của anh, rốt cuộc không thể đi xuống.”
“Ai da, anh cũng biết anh chính là con thuyền tặc à?” Phía sau hai người bỗng vang lên một giọng nữ u linh: “Cũng rất có tự mình hiểu lấy.”
Vẻ nhu tình mật ý trên mặt Phó Bách Diễn lập tức đình trệ, ngược lại đối người tới trợn mắt giận nhìn: “Phó Mỹ Hi! Sao em còn chưa bị đói chết vậy?”
Không còn nóng như tối qua, nhưng hình như vẫn là có chút sốt nhẹ.
Ánh mắt hắn không tự giác mà lưu luyến trên gương mặt anh tuấn lập thể kia, nhưng thực mau hắn liền phát hiện, mí mắt nam nhân khẽ giật giật.
Rõ ràng đã tỉnh, vậy mà còn giả bộ ngủ?
“Anh là heo sao, ở trong nhà người khác ngủ ngon như vậy?” Tô Cảnh Nhan cố ý lẩm bẩm một câu: “Được thôi, vậy em chỉ có thể đi về một mình.”
Kết quả, hắn vừa rướn nửa người trên dậy, giây sau đã bị một cánh tay hữu lực chặn ngang đè trở về.
“Không được đi……” Bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn gợi cảm, có chứa ba phần giọng mũi, ngữ khí bá đạo lại đáng thương.
Mới sáng tinh mơ đã bị chất giọng trầm ấm gần gũi công kích, Tô Cảnh Nhan nhẫn nhịn cảm giác tê dại dâng lên ở bên tai: “Sao không giả vờ nữa?”
Phó Bách Diễn mở nửa mắt, dứt khoát nghiêng người, vùi mặt vào bên cổ ấm áp cọ cọ: “Không giả vờ, mới vừa tỉnh……”
“Ờ.” Tô Cảnh Nhan bình đạm mà lên tiếng, vừa ngứa vừa tê mà rụt người sang một bên: “Vậy Phó tổng, ngài có nhớ rõ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?”
Phó Bách Diễn chợt ngừng thở, tiện đà lại buộc chặt cánh tay, vùi đầu thấp giọng chơi xấu: “Không nhớ rõ, anh bị bệnh.”
Nói vậy có nghĩa là nhớ rõ rồi.
“Chậc, em quá hối hận tối qua không dùng di động quay lại cho anh xem.” Tô Cảnh Nhan dùng khuỷu tay chọt qua: “Giúp anh truyền lên trên mạng, để mọi người nhìn thử Phó tổng anh minh thần võ lại ôm lấy thân cây chơi lưu manh thế nào.”
Phó Bách Diễn “ngao” lên một tiếng, lực trên tay cũng buông lỏng một chút.
Tô Cảnh Nhan nhân cơ hội xoay người xuống giường, không nghĩ tới cánh tay lại bị người nọ nhanh chóng bắt được.
Ngoái đầu nhìn lại, nam nhân mở to đôi mắt đỏ bừng mà nhìn thẳng vào hắn, mái tóc qua một đêm vừa bết vừa rũ ở trên trán, dáng vẻ tiều tụy lại tái nhợt thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
“Nhìn em làm gì?” Hắn dối lòng mà cười lạnh: “Muốn gọi em là mẹ—— hay muốn gọi ba ba?”
“Cái gì?” Phó Bách Diễn sửng sốt: “Cái gì ba ba?”
Ký ức của hắn về tối qua chỉ tới đoạn ở trong phòng tắm hôn xong lại bị tức phụ nhi đạp cho một chân, chuyện sau đó thì đều đứt quãng.
“Anh không nhớ sao? Tối qua anh cứ ôm lấy đùi em gọi ba ba đó.” Thấy hắn vẻ mặt mê mang, Tô Cảnh Nhan bỗng nhiên muốn đùa dai, khom lưng cúi người tiến đến gần đối phương: “Ngoan, lại gọi một tiếng ba ba, ba ba liền thương anh.”
“Tô Cảnh Nhan!” Phó tổng lập tức thẹn quá thành giận: “Không có khả năng!”
“Không có khả năng cái gì?” Tô Cảnh Nhan tỉnh rụi.
Phó Bách Diễn buột miệng thốt ra: “Anh không có khả năng sẽ gọi em là ba ba!”
“Ờ, con trai ngoan.” Tô Cảnh Nhan thuận lợi chiếm được tiện nghi, cảm thấy mỹ mãn mà đứng thẳng người, ý cười bên môi một giây liền thu về: “Có rảnh thì cố nhớ lại xem, rốt cuộc là phải giải thích với em thế nào, Phó tổng.”
Phó Bách Diễn vừa muốn nổi giận, lập tức lại ỉu xìu không còn chút tăm hơi, ánh mắt lại biến thành đại cẩu cẩu đáng thương.
Tô Cảnh Nhan chuyển mắt qua một bên, sao trước kia hắn lại không phát hiện, Phó tổng lại giỏi giả vờ đáng thương như vậy chứ? Nhưng chuyện này liên quan đến vấn đề nguyên tắc, không phải giả vờ đáng thương là có thể dễ dàng bỏ qua.
“Nếu vẫn chưa nghĩ ra, thì đừng xuất hiện ở trước mặt em, nhìn phiền lòng.”
“Chờ chút!” Phó Bách Diễn vội vàng mở miệng giải thích: “Anh thừa nhận, trước kia anh từng thích một người. Anh cũng thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy em đã cảm thấy hai người trông rất giống nhau.”
Lửa giận trong lòng Tô Cảnh Nhan lập tức lại dâng lên, sắc mặt cũng trở nên khó chịu: “Vậy thì sao?”
“Nhưng sau khi ở chung, anh phát hiện em và cậu ấy, hai người thật ra hoàn toàn không giống nhau.” Phó Bách Diễn không né tránh mà nhìn thẳng vào hắn, sự nghiêm túc trong ánh mắt là không hề giả vờ: “Sau này, anh cũng không còn nhầm lẫn giữa hai người nữa, anh rất xác định, người mà anh yêu bây giờ chính là Tô Cảnh Nhan.”
Trái tim Tô Cảnh Nhan đột nhiên không có chuẩn bị mà nảy lên trong lồng ngực.
Lúc say rượu khóc lóc thảm thiết nói “anh yêu em”, cùng với lúc tỉnh táo nghiêm túc nói “người anh yêu là em”, hắn nhất thời có chút không phân biệt được, bên nào càng có lực chấn động với hắn.
Hắn không phải loại người níu giữ quá khứ không buông, hắn cũng sẽ không đem một người không quen biết xem như tình địch giả tưởng. Nhưng hiện tại, hắn thật sự không xác định, người mà Phó Bách Diễn yêu thật sự là hắn, hay là gương mặt giống với bạch nguyệt quang này của hắn?
Nhưng hắn cũng không biểu lộ cảm xúc ra mặt, mà là không mặn không nhạt bảo: “Lúc đầu xem em như thế thân, anh muốn em phải làm sao để tin tưởng lời nói hiện tại của anh đây?”
“Vậy bây giờ anh phải làm gì thì em mới có thể tin tưởng anh?” Phó Bách Diễn mắt trông mong mà nhìn hắn: “Chỉ cần em nói ra, anh sẽ làm được.”
“Chứng minh cho em xem.” Tô Cảnh Nhan rũ mi, giấu đi thần sắc trong mắt: “Đến nỗi chứng minh như thế nào thì đó là chuyện của anh.”
Lời đã nói đến đây, hắn không muốn nói thêm gì nữa, liền xoay người đi tới cửa, nâng tay mở cửa phòng.
Sau đó, một vật thể lông xù xù lập tức nhào vào ngực hắn.
“Khụ…… à ờ……” Đang dựa lên cửa phòng nghe lén, Lâm Bảo Bối nỗ lực ổn định thân hình: “Sớm a! Hi, Phó tiên sinh, chào buổi sáng!”
Phó Bách Diễn: “…… Buông em ấy ra!”
“Đi ra ngoài lại nói.” Tô Cảnh Nhan hồi thần lại, lập tức đẩy bạn thân ra ngoài cửa.
Cửa phòng lại lần nữa khép lại, Lâm Bảo Bối trở tay ôm hắn, đầy mặt là hưng phấn khó có thể che giấu: “A Nhan, là tớ xem thường cậu rồi! Hoá ra cậu thật sự là ở mặt trên!”
Tô Cảnh Nhan: “? Cậu đang nói gì vậy?”
“A Nhan, cậu thật là quá trâu bò! Kể từ bây giờ cậu chính là thần tượng của tớ, là mãnh 1 cuối cùng trong lòng tớ! Ngay cả nam nhân hàng thật giá thật như Phó tổng mà cậu cũng có thể công, toàn bộ thế giới đều bị cậu đạp ở dưới chân rồi!” Lâm Bảo Bối hoàn toàn đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình.
Tô Cảnh Nhan:……
Chắc không phải là tại hắn kịch bản Phó Bách Diễn gọi hắn ba ba nên gây ra hiểu lầm đẹp đẽ này đấy chứ?
Nghĩ đến đây, thầy Tô “ha hả” cười, ý vị thâm trường nói: “Lâm Bảo Bối, cậu còn nhiều thứ phải học hỏi lắm đấy.”
Lâm Bảo Bối gật đầu như đảo tỏi.
Ăn xong cơm trưa, Tô Cảnh Nhan gọi điện thoại gọi cho bí thư Kim, bảo hắn đưa người đến bệnh viện hoặc là đưa về nhà, tóm lại đừng xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Em không về nhà với anh sao?” Phó Bách Diễn không thầy dạy cũng hiểu mà nắm giữ mật mã cách bán thảm: “Lỡ như tới tối anh lại phát sốt thì làm sao bây giờ?”
“Trong nhà không phải có dì giúp việc sao?” Tô Cảnh Nhan lại thờ ơ: “Nếu không được thì bảo bí thư Kim ngủ lại chăm sóc anh.”
“Này…… vẫn là không ổn lắm, Tô thiếu.” Bí thư Kim đẩy đẩy gọng kính, uyển chuyển cự tuyệt: “Thật ra, tôi cũng là người có sinh hoạt cá nhân.”
Tô Cảnh Nhan kinh ngạc nhướng mày: “Vậy sao? Tôi còn tưởng rằng bí thư Kim bị ký khế ước bán thân đấy.”
Phó Bách Diễn: “? Ở trong lòng em, anh là cái loại Chu Bái Bì này sao?”
Đối mặt với ánh mắt ám chỉ mãnh liệt của sếp nhà mình, bí thư Kim vi phạm sơ tâm, nghĩ một đằng nói một nẻo mà khen ngợi: “Sếp rất là quan tâm cấp dưới, cho tôi rất nhiều thời gian tự do, cho nên buổi tối tôi không có biện pháp bồi hộ.”
“Ừ.” Phó Bách Diễn gật đầu, bổ sung thêm: “Trong nhà dì giúp việc cũng nghỉ.”
Tô Cảnh Nhan hiển nhiên không tin: “Tại sao anh lại cho dì ấy nghỉ?”
“Bởi vì…… bởi vì lập tức sắp Giáng Sinh rồi!” Phó Bách Diễn thuận miệng bậy bạ: “Anh cho mọi người nghỉ lễ Giáng Sinh.”
Nhắc tới lễ Giáng Sinh, Tô Cảnh Nhan nhớ tới, sinh nhật của nam nhân cũng sắp đến rồi, mệt hắn lúc trước còn phí tâm phí lực tự hỏi nên tặng quà gì.
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn lại lạnh xuống: “Vậy anh cứ sốt một mình đi.”
Phó Bách Diễn bị một câu của hắn làm nghẹn đến suýt nữa ngất đi, nhưng vẫn cố nhịn xuống, dùng ra đòn sát thủ: “Em cùng anh về nhà,anh liền cho em xem tầng hầm ngầm.”
Tô Cảnh Nhan biểu tình là khinh thường: “Ngại quá, hiện tại em đã không còn hứng thú.”
“Không được! Vậy em cũng phải về nhà với anh!” Mềm không được, Phó tổng dứt khoát mạnh bạo: “Bằng không anh liền —— anh liền không đi, anh muốn dọn hết đồ của anh tới đây!”
Đi ngang qua, Lâm Bảo Bối dò đầu vào: “Này không được đâu, Phó tổng! Miếu nhỏ yêu phong lớn, hồ cạn vương bát nhiều, chỗ của tôi dung không nổi tôn đại Phật là ngài đâu!”
Phó Bách Diễn: “? Cậu ta đang mắng anh phải không?”
“Phụt —— ha ha ha!” Bị câu này cắt ngang, Tô Cảnh Nhan rốt cuộc nhịn không được mà cười lên tiếng.
Hắn cười, Phó Bách Diễn lập tức cảm giác trong phòng như xuân về hoa nở vạn vật sống lại, không khỏi ngây ngô cười theo.
Đúng lúc này, tiếng chuông di động đột ngột vang lên.
Tô Cảnh Nhan ngừng cười, lấy ra di động tiếp cuộc gọi: “A lô.”
Bên kia điện thoại loáng thoáng truyền đến một giọng nữ nũng nịu, Phó tổng lập tức dựng lên hai tai cún, tự cho là không để lộ mà thò lại gần.
“Ừ, ừ ừ……” Tô Cảnh Nhan vừa lên tiếng đáp lại, vừa duỗi tay đẩy nam nhân đang tiến đến gần.
Phó Bách Diễn tức giận: “Ai vậy? Em đang nói chuyện trời đất với cô gái nào ngay trước mặt anh đấy?”
Lão bà của hắn không để hắn vào mắt như vậy sao!
Tô Cảnh Nhan: “Em gái anh.”
“?Em còn mắng anh?” Phó tổng không chịu, cao giọng lên án: “Tô Cảnh Nhan em dám——”
Tô Cảnh Nhan:……
“Thật sự là em gái anh, em gái ruột.”
Phó Mỹ Hi gọi điện thoại hướng hắn cầu cứu, nói là người ở bên nhà cũ Phó gia đến biệt thự, trực tiếp mang cô về nhà cũ, lúc này đang bị phạt cấm túc.
Phó tổng vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, rất nhanh lại phát hiện Tô Cảnh Nhan nhíu mày lại, thanh âm từ di động truyền ra hình như cũng thay đổi.
Phó tổng: “Lúc này lại mẹ nó là ai hả?”
Tô Cảnh Nhan che lại ống loa: “…… Lúc này là cha anh.”
Phó Bách Diễn: “!!!”
Phó gia nhà cũ.
Cách lần trước Tô Cảnh Nhan đến nơi này đã qua đi vài tháng.
Trước sau như một, vừa đến nhà cũ, khí áp trên người Phó tiên sinh lập tức hạ xuống hết mức.
“Nhị thiếu, Tô thiếu, hai người đã về rồi.” Quản gia đứng ở cửa nghênh đón hai người: “Lão gia tử và tiên sinh đang ở phòng khách chờ hai người.”
Phó Bách Diễn phát ra một tiếng cười nhạo rất khẽ: “Tam đường hội thẩm?”
Quản gia mặt không đổi sắc: “Thiếu gia ngài nói đùa.”
Cánh tay Phó Bách Diễn rũ bên người giật giật, sờ được tay nhỏ của tức phụ nhi liền nắm chặt lấy.
Tô Cảnh Nhan ngước mắt: “Làm sao vậy?”
“Đừng sợ.” Phó Bách Diễn nhéo nhéo bàn tay ấm áp mềm mại, dùng tiếng nói khàn khàn thấp giọng trấn an: “Có anh ở đây, em không cần sợ hãi, tránh ở sau lưng anh là được.”
Tô Cảnh Nhan muốn nói lại thôi: Em có sợ cái gì đâu……
Hai người nắm tay đi về phía phòng khách, lão gia tử đang cùng một thiếu niên đánh cờ, Phó Lâm Kiệt thì ngồi ở một bên uống trà.
“Gia gia, ba ba, chào buổi tối ạ.” Tô Cảnh Nhan lễ phép mà mở miệng gọi người.
“Cảnh Nhan tới rồi.” Lão gia tử cười, đầy mặt nếp nhăn cũng giãn ra: “Tới tới tới, giúp gia gia nhìn xem bàn cờ này thế nào.”
“Vâng, gia gia.” Tô Cảnh Nhan ngoan ngoãn lên tiếng, không chút do dự thoát khỏi bàn tay của nam nhân đang nắm lấy tay hắn.
Tuy rằng từ trước đến nay hắn và người Phó gia tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng làm thế nào để được trưởng bối yêu thích, hắn vẫn là có chút kinh nghiệm.
Bị ép buông tay ra, Phó Bách Diễn:???
Sao bảo phải tránh ở sau lưng hắn mà?
“Nhị ca, tiểu ca ca, hai người đã về rồi.” Phó Ngọc cười hì hì gọi người: “Tiểu ca ca, lâu rồi em không gặp anh, nhớ anh lắm đó.”
Phó Ngọc là tiểu công tử nhỏ nhất của Phó gia, cũng chính là con trai của chú ba của Phó Bách Diễn, còn đang học năm nhất.
Tô Cảnh Nhan cũng cười: “Tiểu ca ca gần đây công tác bận quá, cũng chưa tìm được thời gian trở về thăm mọi người.”
“Cảnh Nhan, con không cần vì người nào đó mà ôm lấy trách nhiệm.” Phó Lâm Kiệt nặng nề mà mở miệng bảo: “Là ai không muốn về nhà, lòng ta hiểu rõ.”
“Về sau tụi con sẽ thường về nhà ạ.” Tô Cảnh Nhan trên mặt duy trì nụ cười đúng mực: “Bách Diễn ca ca, anh nói đúng không?”
Phó Bách Diễn đồng tử chấn động, câu “Bách Diễn ca ca” thật là ngọt đến tâm hắn.
Xem ở thể diện của tức phụ nhi, hắn miễn miễn cưỡng cưỡng mà đáp: “Ừ.”
Đến bữa tối, Phó phu nhân khoan thai tới muộn.
Phó phu nhân bảo dưỡng thích đáng, thoạt nhìn vẫn là trẻ tuổi mỹ mạo, nhưng trên gương mặt lúc nào cũng mang theo cảm giác u buồn khó nén.
Tô Cảnh Nhan vừa thấy bà liền nhớ lại ngày hôm qua chính mình bị bắt làm mẹ, biểu tình có chút mất tự nhiên, đành phải cúi đầu che giấu.
Trên bàn cơm, Phó Lâm Kiệt thuận miệng hỏi tình huống hoạt động của tập đoàn, Phó Bách Diễn nề nếp mà trả lời vấn đề, đứng đắn tựa như đang tiến hành báo cáo công tác.
Ngữ điệu quen thuộc này làm Tô Cảnh Nhan suýt nữa thì cảm thấy Phó tiên sinh của trước kia đã trở lại.
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt hai người đối diện nhau, hắn liền biết là chính mình suy nghĩ nhiều.
“Bình thường nếu không có việc gì thì mang Cảnh Nhan về chơi.” Nói nói, Phó Lâm Kiệt chuyển đề tài: “Nếu là con thật sự không muốn về, vậy cũng đừng cột lấy Cảnh Nhan không cho nó về.”
Phó Bách Diễn không hé răng.
Tô Cảnh Nhan vừa định nói gì thì nghe thấy Phó phu nhân ngữ khí buồn bã bảo: “Thôi, Lâm Kiệt, Bách Diễn đứa nhỏ này từ bé đã không thân với chúng ta, nếu như Bách Sùng còn sống——”
Lời còn chưa dứt, trên bàn cơm bỗng dưng lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Phó Bách Sùng, Phó gia trưởng tôn, là người anh cả đã mất sớm của Phó Bách Diễn, cũng là đề tài cấm kỵ từ trước đến giờ của Phó gia.
Gần như không có ai sẽ chủ động nhắc tới những chuyện liên quan đến Phó Bách Sùng, cho nên Tô Cảnh Nhan rất ít biết về hắn.
Sau cái trầm mặc ngắn ngủi, lão gia tử “bang” một tiếng buông đũa, bất mãn bảo: “Được rồi, ăn có bữa cơm sao lại nói nhiều như vậy?”
Tô Cảnh Nhan cũng tỏ ý muốn hòa hoãn không khí: “Ba ba, Bách Diễn ca ca thật sự không có không cho con trở về. Hơn nữa bình thường anh ấy còn vội hơn cả con, ngày hôm qua còn bị bệnh.”
Tuy rằng là bởi vì uống nhiều quá, ôm cây mượn rượu làm càn, nhưng ít ra sinh bệnh là thật sự.
Nhưng trên bàn cơm này, hình như cũng không có ai để ý sắc mặt Phó Bách Diễn giờ phút này khó coi thế nào.
Phó Lâm Kiệt nhịn không được mở miệng quở mắng: “Đừng nghĩ rằng hiện tại con đã nắm quyền khống chế tập đoàn, là có thể không đem những người khác để vào mắt ——”
“Năm đó người chết không phải con mà là anh cả, con cũng cảm thấy thực đáng tiếc.” Phó Bách Diễn mặt vô biểu tình mà cắt lời phụ thân, ngữ khí lạnh lẽo mà bình tĩnh: “Nhưng mà thực xin lỗi, người sống sót cố tình lại là con, là Phó Bách Diễn.”
Biểu tình trên mặt Phó Lâm Kiệt cứng đờ, vỗ mạnh lên bàn: “Phó Bách Diễn! Con đang nói lời khốn nạn gì đấy hả?”
“Thực xin lỗi, con bỗng cảm thấy có chút không thoải mái, Bách Diễn ca ca, anh có thể bồi em về phòng nghỉ ngơi một chút chứ?” Tô Cảnh Nhan không thể không đỉnh đầy bàn áp lực mà mở miệng.
Cùng lúc đó, hắn ở dưới bàn tìm được bàn tay to nóng bỏng của nam nhân, lặng lẽ nhéo một cái.
Phó Bách Diễn hiểu ý, cơ bắp cả người đang căng chặt cũng thả lỏng lại, ngữ khí cứng đờ: “Mọi người từ từ ăn, con và Cảnh Nhan về phòng trước.”
Tô Cảnh Nhan đứng dậy theo, khom lưng xin lỗi: “Gia gia ngài từ từ ăn, một lát nữa con lại xuống dưới bồi ngài.”
“Mấy đứa đi thôi.” Lão gia tử phất phất tay, lại tức hổn hển mà trừng Phó Lâm Kiệt: “Vừa về đã nháo nhào hết cả lên, phiền muốn chết! Vậy mày còn muốn hai đứa nó trở về làm gì?”
Một bữa cơm cứ như vậy mà tan rã trong không vui.
“Cảnh Nhan, em vừa nãy, là đang che chở anh sao?” Trên hành lang lầu 3, Phó Bách Diễn dừng lại bước chân, quay đầu nhìn người đang yên lặng đi theo sau hắn.
“Đừng tự mình đa tình.” Tô Cảnh Nhan trừng hắn một cái: “Em chỉ là không muốn nghe hào môn bí tân của nhà anh thôi, em sợ bị giết người diệt khẩu.”
“Ha hả……” Phó Bách Diễn thấp giọng cười, bàn tay to vớt qua ôm chặt người vào lòng: “Lên thuyền tặc của anh, rốt cuộc không thể đi xuống.”
“Ai da, anh cũng biết anh chính là con thuyền tặc à?” Phía sau hai người bỗng vang lên một giọng nữ u linh: “Cũng rất có tự mình hiểu lấy.”
Vẻ nhu tình mật ý trên mặt Phó Bách Diễn lập tức đình trệ, ngược lại đối người tới trợn mắt giận nhìn: “Phó Mỹ Hi! Sao em còn chưa bị đói chết vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất