Mỗi Lần Thiết Lập Tính Cách Đều Là Nhân Vật Phản Diện
Chương 5: Thiên Tài Khoa Học Kĩ Thuật Bị Hãm Hại (5)
Edit + Beta: Yamete
- ------------------------------
Spoil:
Giọng nói F001 đã lâu không có vang lên, vừa lúc Tang Cửu Trì nghĩ F001 đã chết chưa, F001 ngập ngừng đáp:
【Ding! Tìm kiếm xong! Kí chủ, Tống Thanh thật sự có một vụ án giết người, trong tay hắn có hai mạng! Làm sao ngài biết vậy? 】
Nghe F001 trả lời, Tang Cửu Trì cũng không có bất ngờ:
【 Ngày đó lúc gặp mặt, tôi đã ngửi thấy mùi giết người trên người gã ta. Gã đã giết ai chứ? 】
Chu Lễ Xuyên với vẻ mặt mất khống chế nhìn chằm chằm vào Tang Cửu Trì trước mặt.
Gã và Tang Cửu Trì đã ở cùng nhau bốn năm, trong trí nhớ của gã, mỗi ngày Tang Cửu Trì đều mặc áo sơ mi bị tẩy muốn rách nát và chiếc quần demin cũ kỹ, ngâm mình trong phòng thí nghiệm cả ngày.
Khô khan vô vị, toàn thân ngoại trừ cho gã tiền thì không hề có ưu điểm gì.
Nhưng Tang Cửu Trì trước mắt lại sáng rực rỡ làm cho gã căn bản không mở mắt nổi.
Rõ ràng vẫn là gương mặt kia, nhưng người trước mặt lại hoàn toàn khác nhau.
Hiện tại Tang Cửu Trì như một vầng mặt trời, nướng khét lẹt mọi thứ xung quanh cậu một cách cuồng dã và rực lửa, có thể đem tất cả đốt không còn một cái nịt.
Chu Lễ Xuyên quay đầu nhìn Tống Thanh một cái, trong lòng đột nhiên có cảm giác "hồi hộp".
Trong mắt Tống Thanh là sự điên cuồng cùng chấp nhất mà gã chưa từng thấy qua, gã đã bị Tang Cửu Trì cướp đi toàn bộ sự chú ý, không hề che giấu mà dùng ánh mắt tham lam liếm láp nhìn Tang Cửu Trì.
Chu Lễ Xuyên mặt lạnh lùng, thâm trầm đảo qua Tang Cửu Trì, thấy bên cạnh cậu có thêm một người khác nữa.
Sau đó gã mới phát hiện có một người đàn ông lạ mặt ở trong phòng mà người kia chính là đối thủ không đội trời chung của Tống Thanh - Đới Lạc Lâm.
Đới Lạc Lâm lạnh lùng đứng trước mặt Tang Cửu Trì, dùng tư thế kiên quyết bảo vệ che chở đối phương ở đằng sau. Hắn nhìn hai người kia y hệt như đám chó qua đường, trong mắt chỉ có khinh thường và khinh thường: "Đây không phải là nơi để các ngươi diễu võ giương oai, cút."
Chỉ cần bị ánh mắt khinh thường của Đới Lạc Lâm nhìn lướt qua, Chu Lễ Xuyên và Tống Thanh lập tức kinh hãi, có cảm giác mình bị rơi vào hầm băng.
Khuôn mặt phấn khích ban đầu của Tống Thanh trở nên ngu đi khi thấy Đới Lạc Lâm, gã đảo mắt nhìn Đới Lạc Lâm và Tang Cửu Trì, rốt cuộc thảo mai treo lên nụ cười xin lỗi: "Xin lỗi Đới tổng, thật ngại quá. Đột nhiên tôi thấy bạn cũ nên có chút kích động, có phải Tang Cửu Trì không? "
Tang Cửu Trì: "Đây quả thật là bạn cũ "chi giao sinh tử" mà."
Tang Cửu Trì nặng nề chữ nói bốn chữ "chi giao sinh tử", ánh mắt liếc nhìn Chu Lễ Xuyên như muốn thủng người.
Cậu săm soi Chu Lễ Xuyên từ trên xuống dưới, cuối cùng đưa ánh mắt khóa chặt ở trên cổ của gã.
Chu Lễ Xuyên cảm thấy khó khăn khi nhìn Tang Cửu Trì, cầm chặt khăn lụa quấn quanh cổ rồi thắt lại, theo bản năng đi túm ống tay áo Tống Thanh: "Tống Thanh, chúng ta đi thôi."
Không biết tại sao, Tang Cửu Trì tạo ra cho gã một cảm giác rất đáng sợ.
Đôi mắt sáng quắc khác thường dường như có thể xé toạt quần áo gã, hận không thể phanh phui bí mật nằm trong quần áo kia.
Tống Thanh trước khi đi còn liếc nhìn Tang Cửu Trì một cái, lúc này mới bất đắc dĩ rời đi.
Không khí của bữa tối hiếm hoi này đã bị phá hỏng bởi hai vị khách không mời này, may mà hai người đã ăn gần hết, cũng sắp kết thúc bữa tối rồi.
Hai người quyết định hợp tác, lập tức bắt đầu.
Hiệu suất làm việc của Đới Lạc Lâm rất cao, công ty hắn vốn đã có thiết bị chỉ cần dựa theo yêu cầu của Tang Cửu Trì lắp ráp một chút là được rồi.
Chỉ tốn thời gian một ngày, Đới Lạc Lâm xây dựng phòng thí nghiệm máy tính theo yêu cầu của Tang Cửu Trì.
Tang Cửu Trì đi vào phòng thực nghiệm, rất nhanh đã tiến vào chế độ làm việc, đầu tiên cậu bật tính năng giám sát thời gian thực của "Tường lửa mạng nhện Macrophage", sau đó bắt đầu viết mã trên các máy tính khác.
Tang Cửu Trì nhìn Đới Lạc Lâm bận rộn, phát hiện Đới Lạc Lâm vẫn luôn đứng ở bên cạnh lẳng lặng chăm chú nhìn mình.
Cơ thể Đới Lạc Lâm lúc này giống như đỉnh núi cao ngất, như thể đang bảo vệ những dãy núi nhỏ phía dưới.
Tang Cửu Trì hơi ngạc nhiên, buổi tối ngày hôm ấy Đới Lạc Lâm cũng dùng tư thế bảo hộ chắn trước mặt mình.
Hắn hiện tại lại như một vị kỵ sĩ trung thành, làm hết phận sự trông coi bảo vệ đức vua của mình.
Lông mi của Tang Cửu Trì run lên hai lần, lấy ra một ổ USB flash từ trong túi đưa cho Đới Lạc Lâm: "Mã nguồn và logic viết của mã bốn chiều đều ở bên trong, anh tới xem một chút rồi giúp tôi xin bản quyền. "
Gò má thanh niên trắng nõn như tuyết tràn ngập nghiêm túc, không có nửa phần ý tứ đùa giỡn.
Đới Lạc Lâm tiếp nhận USB, cẩn thận đặt vào trong túi áo của mình: "Được, tôi đi làm ngay."
Đới Lạc Lâm đang muốn quay người, ống tay áo lại bị Tang Cửu Trì kéo lại: "Chờ chút, anh tới xem cái này trước đã."
Cậu nhập một loạt chuỗi mã bốn chiều trên máy tính: "Đây là mô hình mã động nén mà tôi mới phát triển. Với mã này, không gian dữ liệu có thể được nén một cách hiệu quả. Dữ liệu trên G được nén ngay lập tức thành một số kích thước K, cũng không hư hao nguyên bản. Cần 1 bước, giảm đáng kể mức tiêu thụ điện năng và giúp thiết bị đạt được mức thời lượng pin lớn hơn."
Sau đó, cậu đá chân xuống đất làm chiếc ghế trượt dưới mông trượt tới một máy tính khác.
"Còn có cái này, tôi gọi nó là đám mây điện toán Ultrain, nó có thể điều phối và điều khiển tất cả các chương trình. Có nó, những con chip dày đặc trên bo mạch chủ sẽ bị loại bỏ hoàn toàn. Còn có... "
Đới Lạc Lâm yên lặng nghe Tang Cửu Trì giới thiệu từng cái một, lên tiếng ngắt lời cậu: "Cậu dự định..."
Phần giới thiệu của Tang Cửu Trì có thứ tự và tiến bộ, như thể chúng được kết hợp thành một loại các thiết bị.
Tang Cửu Trì: "Trong thời gian một tháng, tôi dự định thiết kế một chiếc điện thoại di động hoàn toàn mới cho anh. Pin của nó chỉ cần kích thước bằng một nút bấm là có thể dùng hết pin trong bảy ngày hoặc thậm chí lâu hơn. Nó sẽ mỏng hơn và tiên phong hơn và tiền cứ tăng tăng giảm giảm có thể nói là chi phí rất cao nhưng cũng rất thấp. Tiếp theo sẽ có máy tính, thiết bị y tế,... "
Tang Cửu Trì dừng một chút: "Đương nhiên, điều kiện kiên quyết là anh tin tưởng và nguyện ý ủng hộ tôi."
Đới Lạc Lâm đỡ trán yên lặng nở nụ cười: "Cậu cho tôi cơ hội chạm vào không gian cao, để cho tôi ngàn năm một kiếp nhìn thấy hành tinh tương lai sẽ như thế nào, tại sao phải không tin cậu."
Đới Lạc Lâm chỉ vào chương trình đang vận hành trên bàn: "Những thứ này tôi cần phải xin một ít hiểu biết về quyền tài sải của nó chứ?"
Hai chân Tang Cửu Trì thon dài trượt trên ghế quơ quơ: "Trước tiên không cần, tôi chỉ làm mấy cái chương trình tối qua và chúng vẫn chưa được gỡ lỗi hay kiểm tra. An ninh ở đây thế nào? "
Đới Lạc Lâm hơi khom lưng xuống: "Có thiết bị che chắn cấp cao ở mọi phía, mạng nhện đại thực bào dùng làm tường lửa. Bên ngoài là băng ghế sản xuất thử nghiệm, bên trong là khu vực trung tâm mà chỉ tôi và cậu mới có thể vào. "
Tang Cửu Trì: "Vậy thì hãy cho tôi vài ngày nữa để gỡ lỗi, chờ hoàn toàn điều chỉnh mọi thứ tốt hơn rồi hãy xin cũng không muộn. "
Đới Lạc Lâm mới vừa "Ừ" một tiếng, chỉ thấy Tang Cửu Trì như chơi đu quay trượt ghế đi đến trước mặt mình, đồng thời móc ngón trỏ về phía hắn với tư thế ngước nhìn.
Những ngón tay như ngọc bích thanh mảnh, khi nhìn lên, một đôi mắt huyền bí như biển sao càng thêm sáng ngời. Dưới ánh đèn chiếu vào, khuôn mặt của Tang Cửu Trì càng thêm thanh tú, nhẵn nhụi.
Đới Lạc Lâm ngừng một giây, lúc này mới đỏ mặt, hai tay chống đỡ đầu gối nửa ngồi chồm hỗm xuống.
Tang Cửu Trì: "Đi nhanh về nhanh, tối nay chúng ta tới nhà ăn, tôi đói rồi."
Cái đuôi vô hình của Đới Lạc Lâm đung đưa dữ dội, trong ngày thường thì nhìn người ta bằng nửa con mắt mà giờ khắc này lại nhu hoà như Samoyed nuôi trong nhà: "Được rồi, tôi sẽ quay lại ngay!"
Tiễn Đới Lạc Lâm đi, Tang Cửu Trì nhanh chóng gõ máy tính và hỏi F001 trong đầu:
【F001, giúp tôi kiểm tra xem trên người Tống Thanh có án mạng nào không. 】
【 Vâng, kí chủ đại nhân. 】
Giọng nói F001 đã lâu không vang lên, vừa lúc Tang Cửu Trì đang nghĩ F001 có phải đã chết rồi không thì F001 ngập ngừng đáp:
【Ding! Tìm kiếm xong! Kí chủ, Tống Thanh thật sự có vụ án giết người, trong tay hắn có hai mạng! Làm sao ngài biết vậy? 】
Nghe F001 trả lời, Tang Cửu Trì cũng không có bất ngờ:【 Ngày đó lúc gặp mặt, tôi đã ngửi thấy mùi giết người trên người gã ta. Gã đã giết ai chứ? 】
【Thứ nhất là lúc gã bảy tuổi, hành hạ em trai hàng xóm năm tuổi đến chết. Bởi vì có luật bảo vệ trẻ vị thành niên, không có hình phạt. Thứ hai là.. 】
F001 dừng lại chốc lát, mới lại tiếp tục nói:【 Là lúc gã mười tuổi, bức mẹ gã tự tử. Tâm lý gã dằn vặt mẹ gã, cũng bức bách bà nhảy lầu tự sát. Sau đó Tống Thanh bị cha gã đưa về Tống gia, từ đó về sau gã chưa từng giết người. 】
Tang Cửu Trì mím môi: 【 Không phải chưa từng giết người, mà là không làm nữa. Nguyên chủ của thân thể này không phải nạn nhân đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng bị Tống Thanh hại chết. Gã ta rất thông minh, có sức học và là một tội phạm có chỉ số IQ cao. Gã thích vẻ mặt đau đớn và dày vò của con mồi, máu của gã nhuốm đầy yếu tố ma quỷ, gã hoàn toàn là một kẻ biến thái. 】
Tang Cửu Trì trầm mặc nửa ngày, đột nhiên cười ra tiếng:【Hóa ra đây là người yêu của con trai gia phiệt, sau này gã ta sẽ thành đạt và trở thành một doanh nhân có tiếng ở nước ngoài. Mày có nghĩ rằng biết bao nhiêu bóng ma đang ẩn sau vị doanh nhân thành đạt này? Thật đáng sợ nhỉ. Khi Chu Lễ Xuyên ở cùng với loại người này, giống như đang khiêu vũ với bầy sói. 】
F001 do dự một phút, vẫn quyết định nói chân tướng cho Tang Cửu Trì: 【 Trên thực tế, vị diện này xuất hiện một chút vấn đề nho nhỏ. Vào thời kỳ đầu khai sinh vũ trụ, có hàng vạn hành tinh lớn nhỏ, mỗi hành tinh do mười hai vị thần chính cai quản. Nhưng 100 triệu năm trước, đã có một trận chiến của mười hai vị thần chính, mười một vị thần chính hợp nhất để giết chiến thần chủ nhân của tôi. Cuộc chiến đó được gọi là Ragnarok, bao gồm chủ nhân của tôi và tám vị thần đã ngã xuống, vì vậy bây giờ chỉ còn lại bốn vị thần chính phụ trách tất cả các vị diện.】
F001 nói mãi mang theo tiếng khóc nức nở: 【 Vị diện này chính là chủ nhân tôi đã từng sử dụng, nếu như chủ nhân vẫn còn vậy con trai cưng của vị diện tuyệt đối không thể là Chu Lễ Xuyên.】
Tang Cửu Trì sững sờ nhìn lên bàn, tự hỏi mình đang suy nghĩ hay đang ngẩn người. Sau một lúc, Tang Cửu Trì hỏi:【 Vì chủ nhân của mày đã chết, nên mục đích nhiệm vụ của mày là gì?】
F001:【 Chỉ cần chúng ta thu thập được vận may bị con cưng đoạt lấy, tôi có thể sẽ đánh thức chủ nhân. Chủ nhân, hắn là chiến thần bất tử, hắn nhất định chưa chết, chỉ là ngủ ở nơi nào đó.】
Tang Cửu Trì vô thức giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều:【 Cho nên ngăn cản Chu Lễ Xuyên có thể có được sức mạnh đáng lẽ thuộc về chủ nhân của mày?】
F001: 【 Ừm ừm, đúng vậy. 】
Tang Cửu Trì:【 Mày đã từng thu thập được sức mạnh chưa? 】
F001 có chút chột dạ:【 Chưa từng. Kí chủ đại nhân, thật ra ngài là người đầu tiên tôi giao nhiệm vụ lúc trước là tôi lừa ngài. 】
Ngoài dữ liệu của F001, Tang Cửu Trì không tức giận vì sự lừa dối của mình mà im lặng hồi lâu.
Nửa ngày, cậu cười một tiếng.
Chiến Thần, hình như cậu đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó.
Nhưng thời gian quá lâu, lâu đến nỗi cậu cũng quên mất.
Edit có lời muốn nói:
Denim:
- ------------------------------
Spoil:
Giọng nói F001 đã lâu không có vang lên, vừa lúc Tang Cửu Trì nghĩ F001 đã chết chưa, F001 ngập ngừng đáp:
【Ding! Tìm kiếm xong! Kí chủ, Tống Thanh thật sự có một vụ án giết người, trong tay hắn có hai mạng! Làm sao ngài biết vậy? 】
Nghe F001 trả lời, Tang Cửu Trì cũng không có bất ngờ:
【 Ngày đó lúc gặp mặt, tôi đã ngửi thấy mùi giết người trên người gã ta. Gã đã giết ai chứ? 】
Chu Lễ Xuyên với vẻ mặt mất khống chế nhìn chằm chằm vào Tang Cửu Trì trước mặt.
Gã và Tang Cửu Trì đã ở cùng nhau bốn năm, trong trí nhớ của gã, mỗi ngày Tang Cửu Trì đều mặc áo sơ mi bị tẩy muốn rách nát và chiếc quần demin cũ kỹ, ngâm mình trong phòng thí nghiệm cả ngày.
Khô khan vô vị, toàn thân ngoại trừ cho gã tiền thì không hề có ưu điểm gì.
Nhưng Tang Cửu Trì trước mắt lại sáng rực rỡ làm cho gã căn bản không mở mắt nổi.
Rõ ràng vẫn là gương mặt kia, nhưng người trước mặt lại hoàn toàn khác nhau.
Hiện tại Tang Cửu Trì như một vầng mặt trời, nướng khét lẹt mọi thứ xung quanh cậu một cách cuồng dã và rực lửa, có thể đem tất cả đốt không còn một cái nịt.
Chu Lễ Xuyên quay đầu nhìn Tống Thanh một cái, trong lòng đột nhiên có cảm giác "hồi hộp".
Trong mắt Tống Thanh là sự điên cuồng cùng chấp nhất mà gã chưa từng thấy qua, gã đã bị Tang Cửu Trì cướp đi toàn bộ sự chú ý, không hề che giấu mà dùng ánh mắt tham lam liếm láp nhìn Tang Cửu Trì.
Chu Lễ Xuyên mặt lạnh lùng, thâm trầm đảo qua Tang Cửu Trì, thấy bên cạnh cậu có thêm một người khác nữa.
Sau đó gã mới phát hiện có một người đàn ông lạ mặt ở trong phòng mà người kia chính là đối thủ không đội trời chung của Tống Thanh - Đới Lạc Lâm.
Đới Lạc Lâm lạnh lùng đứng trước mặt Tang Cửu Trì, dùng tư thế kiên quyết bảo vệ che chở đối phương ở đằng sau. Hắn nhìn hai người kia y hệt như đám chó qua đường, trong mắt chỉ có khinh thường và khinh thường: "Đây không phải là nơi để các ngươi diễu võ giương oai, cút."
Chỉ cần bị ánh mắt khinh thường của Đới Lạc Lâm nhìn lướt qua, Chu Lễ Xuyên và Tống Thanh lập tức kinh hãi, có cảm giác mình bị rơi vào hầm băng.
Khuôn mặt phấn khích ban đầu của Tống Thanh trở nên ngu đi khi thấy Đới Lạc Lâm, gã đảo mắt nhìn Đới Lạc Lâm và Tang Cửu Trì, rốt cuộc thảo mai treo lên nụ cười xin lỗi: "Xin lỗi Đới tổng, thật ngại quá. Đột nhiên tôi thấy bạn cũ nên có chút kích động, có phải Tang Cửu Trì không? "
Tang Cửu Trì: "Đây quả thật là bạn cũ "chi giao sinh tử" mà."
Tang Cửu Trì nặng nề chữ nói bốn chữ "chi giao sinh tử", ánh mắt liếc nhìn Chu Lễ Xuyên như muốn thủng người.
Cậu săm soi Chu Lễ Xuyên từ trên xuống dưới, cuối cùng đưa ánh mắt khóa chặt ở trên cổ của gã.
Chu Lễ Xuyên cảm thấy khó khăn khi nhìn Tang Cửu Trì, cầm chặt khăn lụa quấn quanh cổ rồi thắt lại, theo bản năng đi túm ống tay áo Tống Thanh: "Tống Thanh, chúng ta đi thôi."
Không biết tại sao, Tang Cửu Trì tạo ra cho gã một cảm giác rất đáng sợ.
Đôi mắt sáng quắc khác thường dường như có thể xé toạt quần áo gã, hận không thể phanh phui bí mật nằm trong quần áo kia.
Tống Thanh trước khi đi còn liếc nhìn Tang Cửu Trì một cái, lúc này mới bất đắc dĩ rời đi.
Không khí của bữa tối hiếm hoi này đã bị phá hỏng bởi hai vị khách không mời này, may mà hai người đã ăn gần hết, cũng sắp kết thúc bữa tối rồi.
Hai người quyết định hợp tác, lập tức bắt đầu.
Hiệu suất làm việc của Đới Lạc Lâm rất cao, công ty hắn vốn đã có thiết bị chỉ cần dựa theo yêu cầu của Tang Cửu Trì lắp ráp một chút là được rồi.
Chỉ tốn thời gian một ngày, Đới Lạc Lâm xây dựng phòng thí nghiệm máy tính theo yêu cầu của Tang Cửu Trì.
Tang Cửu Trì đi vào phòng thực nghiệm, rất nhanh đã tiến vào chế độ làm việc, đầu tiên cậu bật tính năng giám sát thời gian thực của "Tường lửa mạng nhện Macrophage", sau đó bắt đầu viết mã trên các máy tính khác.
Tang Cửu Trì nhìn Đới Lạc Lâm bận rộn, phát hiện Đới Lạc Lâm vẫn luôn đứng ở bên cạnh lẳng lặng chăm chú nhìn mình.
Cơ thể Đới Lạc Lâm lúc này giống như đỉnh núi cao ngất, như thể đang bảo vệ những dãy núi nhỏ phía dưới.
Tang Cửu Trì hơi ngạc nhiên, buổi tối ngày hôm ấy Đới Lạc Lâm cũng dùng tư thế bảo hộ chắn trước mặt mình.
Hắn hiện tại lại như một vị kỵ sĩ trung thành, làm hết phận sự trông coi bảo vệ đức vua của mình.
Lông mi của Tang Cửu Trì run lên hai lần, lấy ra một ổ USB flash từ trong túi đưa cho Đới Lạc Lâm: "Mã nguồn và logic viết của mã bốn chiều đều ở bên trong, anh tới xem một chút rồi giúp tôi xin bản quyền. "
Gò má thanh niên trắng nõn như tuyết tràn ngập nghiêm túc, không có nửa phần ý tứ đùa giỡn.
Đới Lạc Lâm tiếp nhận USB, cẩn thận đặt vào trong túi áo của mình: "Được, tôi đi làm ngay."
Đới Lạc Lâm đang muốn quay người, ống tay áo lại bị Tang Cửu Trì kéo lại: "Chờ chút, anh tới xem cái này trước đã."
Cậu nhập một loạt chuỗi mã bốn chiều trên máy tính: "Đây là mô hình mã động nén mà tôi mới phát triển. Với mã này, không gian dữ liệu có thể được nén một cách hiệu quả. Dữ liệu trên G được nén ngay lập tức thành một số kích thước K, cũng không hư hao nguyên bản. Cần 1 bước, giảm đáng kể mức tiêu thụ điện năng và giúp thiết bị đạt được mức thời lượng pin lớn hơn."
Sau đó, cậu đá chân xuống đất làm chiếc ghế trượt dưới mông trượt tới một máy tính khác.
"Còn có cái này, tôi gọi nó là đám mây điện toán Ultrain, nó có thể điều phối và điều khiển tất cả các chương trình. Có nó, những con chip dày đặc trên bo mạch chủ sẽ bị loại bỏ hoàn toàn. Còn có... "
Đới Lạc Lâm yên lặng nghe Tang Cửu Trì giới thiệu từng cái một, lên tiếng ngắt lời cậu: "Cậu dự định..."
Phần giới thiệu của Tang Cửu Trì có thứ tự và tiến bộ, như thể chúng được kết hợp thành một loại các thiết bị.
Tang Cửu Trì: "Trong thời gian một tháng, tôi dự định thiết kế một chiếc điện thoại di động hoàn toàn mới cho anh. Pin của nó chỉ cần kích thước bằng một nút bấm là có thể dùng hết pin trong bảy ngày hoặc thậm chí lâu hơn. Nó sẽ mỏng hơn và tiên phong hơn và tiền cứ tăng tăng giảm giảm có thể nói là chi phí rất cao nhưng cũng rất thấp. Tiếp theo sẽ có máy tính, thiết bị y tế,... "
Tang Cửu Trì dừng một chút: "Đương nhiên, điều kiện kiên quyết là anh tin tưởng và nguyện ý ủng hộ tôi."
Đới Lạc Lâm đỡ trán yên lặng nở nụ cười: "Cậu cho tôi cơ hội chạm vào không gian cao, để cho tôi ngàn năm một kiếp nhìn thấy hành tinh tương lai sẽ như thế nào, tại sao phải không tin cậu."
Đới Lạc Lâm chỉ vào chương trình đang vận hành trên bàn: "Những thứ này tôi cần phải xin một ít hiểu biết về quyền tài sải của nó chứ?"
Hai chân Tang Cửu Trì thon dài trượt trên ghế quơ quơ: "Trước tiên không cần, tôi chỉ làm mấy cái chương trình tối qua và chúng vẫn chưa được gỡ lỗi hay kiểm tra. An ninh ở đây thế nào? "
Đới Lạc Lâm hơi khom lưng xuống: "Có thiết bị che chắn cấp cao ở mọi phía, mạng nhện đại thực bào dùng làm tường lửa. Bên ngoài là băng ghế sản xuất thử nghiệm, bên trong là khu vực trung tâm mà chỉ tôi và cậu mới có thể vào. "
Tang Cửu Trì: "Vậy thì hãy cho tôi vài ngày nữa để gỡ lỗi, chờ hoàn toàn điều chỉnh mọi thứ tốt hơn rồi hãy xin cũng không muộn. "
Đới Lạc Lâm mới vừa "Ừ" một tiếng, chỉ thấy Tang Cửu Trì như chơi đu quay trượt ghế đi đến trước mặt mình, đồng thời móc ngón trỏ về phía hắn với tư thế ngước nhìn.
Những ngón tay như ngọc bích thanh mảnh, khi nhìn lên, một đôi mắt huyền bí như biển sao càng thêm sáng ngời. Dưới ánh đèn chiếu vào, khuôn mặt của Tang Cửu Trì càng thêm thanh tú, nhẵn nhụi.
Đới Lạc Lâm ngừng một giây, lúc này mới đỏ mặt, hai tay chống đỡ đầu gối nửa ngồi chồm hỗm xuống.
Tang Cửu Trì: "Đi nhanh về nhanh, tối nay chúng ta tới nhà ăn, tôi đói rồi."
Cái đuôi vô hình của Đới Lạc Lâm đung đưa dữ dội, trong ngày thường thì nhìn người ta bằng nửa con mắt mà giờ khắc này lại nhu hoà như Samoyed nuôi trong nhà: "Được rồi, tôi sẽ quay lại ngay!"
Tiễn Đới Lạc Lâm đi, Tang Cửu Trì nhanh chóng gõ máy tính và hỏi F001 trong đầu:
【F001, giúp tôi kiểm tra xem trên người Tống Thanh có án mạng nào không. 】
【 Vâng, kí chủ đại nhân. 】
Giọng nói F001 đã lâu không vang lên, vừa lúc Tang Cửu Trì đang nghĩ F001 có phải đã chết rồi không thì F001 ngập ngừng đáp:
【Ding! Tìm kiếm xong! Kí chủ, Tống Thanh thật sự có vụ án giết người, trong tay hắn có hai mạng! Làm sao ngài biết vậy? 】
Nghe F001 trả lời, Tang Cửu Trì cũng không có bất ngờ:【 Ngày đó lúc gặp mặt, tôi đã ngửi thấy mùi giết người trên người gã ta. Gã đã giết ai chứ? 】
【Thứ nhất là lúc gã bảy tuổi, hành hạ em trai hàng xóm năm tuổi đến chết. Bởi vì có luật bảo vệ trẻ vị thành niên, không có hình phạt. Thứ hai là.. 】
F001 dừng lại chốc lát, mới lại tiếp tục nói:【 Là lúc gã mười tuổi, bức mẹ gã tự tử. Tâm lý gã dằn vặt mẹ gã, cũng bức bách bà nhảy lầu tự sát. Sau đó Tống Thanh bị cha gã đưa về Tống gia, từ đó về sau gã chưa từng giết người. 】
Tang Cửu Trì mím môi: 【 Không phải chưa từng giết người, mà là không làm nữa. Nguyên chủ của thân thể này không phải nạn nhân đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng bị Tống Thanh hại chết. Gã ta rất thông minh, có sức học và là một tội phạm có chỉ số IQ cao. Gã thích vẻ mặt đau đớn và dày vò của con mồi, máu của gã nhuốm đầy yếu tố ma quỷ, gã hoàn toàn là một kẻ biến thái. 】
Tang Cửu Trì trầm mặc nửa ngày, đột nhiên cười ra tiếng:【Hóa ra đây là người yêu của con trai gia phiệt, sau này gã ta sẽ thành đạt và trở thành một doanh nhân có tiếng ở nước ngoài. Mày có nghĩ rằng biết bao nhiêu bóng ma đang ẩn sau vị doanh nhân thành đạt này? Thật đáng sợ nhỉ. Khi Chu Lễ Xuyên ở cùng với loại người này, giống như đang khiêu vũ với bầy sói. 】
F001 do dự một phút, vẫn quyết định nói chân tướng cho Tang Cửu Trì: 【 Trên thực tế, vị diện này xuất hiện một chút vấn đề nho nhỏ. Vào thời kỳ đầu khai sinh vũ trụ, có hàng vạn hành tinh lớn nhỏ, mỗi hành tinh do mười hai vị thần chính cai quản. Nhưng 100 triệu năm trước, đã có một trận chiến của mười hai vị thần chính, mười một vị thần chính hợp nhất để giết chiến thần chủ nhân của tôi. Cuộc chiến đó được gọi là Ragnarok, bao gồm chủ nhân của tôi và tám vị thần đã ngã xuống, vì vậy bây giờ chỉ còn lại bốn vị thần chính phụ trách tất cả các vị diện.】
F001 nói mãi mang theo tiếng khóc nức nở: 【 Vị diện này chính là chủ nhân tôi đã từng sử dụng, nếu như chủ nhân vẫn còn vậy con trai cưng của vị diện tuyệt đối không thể là Chu Lễ Xuyên.】
Tang Cửu Trì sững sờ nhìn lên bàn, tự hỏi mình đang suy nghĩ hay đang ngẩn người. Sau một lúc, Tang Cửu Trì hỏi:【 Vì chủ nhân của mày đã chết, nên mục đích nhiệm vụ của mày là gì?】
F001:【 Chỉ cần chúng ta thu thập được vận may bị con cưng đoạt lấy, tôi có thể sẽ đánh thức chủ nhân. Chủ nhân, hắn là chiến thần bất tử, hắn nhất định chưa chết, chỉ là ngủ ở nơi nào đó.】
Tang Cửu Trì vô thức giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều:【 Cho nên ngăn cản Chu Lễ Xuyên có thể có được sức mạnh đáng lẽ thuộc về chủ nhân của mày?】
F001: 【 Ừm ừm, đúng vậy. 】
Tang Cửu Trì:【 Mày đã từng thu thập được sức mạnh chưa? 】
F001 có chút chột dạ:【 Chưa từng. Kí chủ đại nhân, thật ra ngài là người đầu tiên tôi giao nhiệm vụ lúc trước là tôi lừa ngài. 】
Ngoài dữ liệu của F001, Tang Cửu Trì không tức giận vì sự lừa dối của mình mà im lặng hồi lâu.
Nửa ngày, cậu cười một tiếng.
Chiến Thần, hình như cậu đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó.
Nhưng thời gian quá lâu, lâu đến nỗi cậu cũng quên mất.
Edit có lời muốn nói:
Denim:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất