Vợ Hiền

Chương 28: Phiên ngoại 2

Trước Sau
Dịch + beta: Bánh

———-

Tần Khanh không có lý do gì để từ chối lời đề nghị của Quý Lãng, dù là để tự cứu mình ra khỏi vũng bùn, hay là để thỏa mãn những ảo tưởng xa vời thầm kín của bản thân.

Ngay khoảnh khắc Tần Khanh gật đầu, cậu cảm thấy bản thân thật hèn mọn, không khác gì một con chim tu hú đi chiếm tổ vậy.

*Tu hú chiếm tổ: Tu hú không tự đi xây tổ, mà đi đẻ vào tổ của con chim khác, không ấp trứng cũng không nuôi con, thế nên câu này dùng để chỉ những kẻ không có làm mà vẫn có ăn, ngồi không hưởng lộc; chiếm đoạt thành quả của người khác.

Sau khi Quý Lãng rời đi, cậu không còn bị Vương Càn Lâm quấy rối nữa, nhưng lúc tình cờ đụng phải nhau, gã ta vẫn dùng mấy lời mỉa mai châm chọc cậu, giống như vẫn chưa tin lắm về sự tồn tại của người bạn trai mang tên Quý Lãng.

Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Tần Khanh vừa cầm hộp cơm ngồi vào một chỗ trống, một người lại bất ngờ ngồi xuống ngay bên cạnh cậu.

“Anh làm tôi sợ muốn chết!”

Nếu không phải vừa quay đầu đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc của ai kia, xém chút nữa là Tần Khanh đã quăng hộp cơm nhảy dựng rồi.

“Cái này gọi là kiểm tra đột xuất, xem thằng già dê kia có an phận hay không.”

Quý Lãng cười ranh mãnh, xách cái túi được đặt bên chân ghế lên, lấy ra một đống hộp đồ ăn cao cấp, đặt trên mặt ghế.

“Anh hai à, anh tới đây để đi picnic à?” Tần Khanh liếc nhìn logo trên nắp hộp, cảm thấy cạn lời, hình như hôm nay người kia đến đây để tránh bão tận thế nên mới đem một đống thế này.

“Nếu cậu muốn picnic thì cũng không hẳn là không được.”

“Có cần lần sau tôi đem khăn trải bàn qua luôn không? Lấy loại kẻ caro màu đỏ trắng nhé.”

Quý Lãng xé mở túi đựng dụng cụ ăn uống ra, lấy một đôi đũa rồi mở nắp từng hộp đồ ăn.

“Thôi khỏi. ” Khóe môi Tần Khanh run rẩy, cúi đầu mở hộp cơm cà tím xào thịt băm trong tay mình.

Đồ do căn tin làm, cà tím thì nhiều, thịt băm thì có xíu xiu, so với mấy món ăn được đầu bếp nấu riêng kia thì đúng là quá phèn.

Tần Khanh ôm hộp cơm của mình, lúng túng dịch người qua một bên.

“Ăn chung với tôi này.”

Quý Lãng nghiêng người qua một cách tự nhiên, tiện tay nhét một hộp sủi cảo tôm vào tay cậu.

“Này…”

“Này cái gì mà này, chúng ta là người yêu, sao có thể ăn riêng được.”  Quý Lãng lấy hộp cơm của cậu bỏ vào bao, rồi lại lấy cho cậu một chén cơm nhỏ.

“Chính là…”

“Chính là cái gì mà chính là, tôi đã có ý tốt giúp đỡ cậu, cậu cũng đừng để tôi phải mang tiếng phắc boi.”

Quý Lãng ăn một miếng, dùng ánh mắt bảo Tần Khanh hãy thử nhìn xung quanh xem, những đồng nghiệp của cậu đang túm tụm lại một chỗ, lén lút đánh giá hai người bọn họ.

Tần Khanh như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, giống như đang bị người ta lột hết quần áo để soi mói vậy.

“Thôi được rồi…” Cậu miễn cưỡng thỏa hiệp, nói, “Thế để lát nữa tôi chuyển tiền cơm lại cho anh.”

“Thôi đừng.” Quý Lãng gắp cho cậu một con tôm bóc vỏ, “Nào có người yêu nào mà xa lạ với nhau thế.”

“Nhưng chúng ta là giả mà?” Tần Khanh nhìn anh đầy nghi hoặc, nhưng vẫn đón nhận thành ý của người kia, ngoan ngoãn ăn hết đống đồ ăn mà anh gắp cho.

Quý Lãng nghẹn một bụng, vội động não suy nghĩ, dùng vẻ mặt bình tĩnh nói, “Thế thì cậu không hiểu rồi.”

“Tinh túy của diễn kịch chính là, không phải diễn cho giống, mà là diễn cho thật.”

“Nếu cậu không lừa được bản thân cậu trước, sao cậu có thể đi lừa người khác hả?”

Tần Khanh mơ màng bị anh dắt mũi, suy nghĩ một hồi lại thấy cũng có lý quá ta.

“Hiểu rồi.”

Cậu không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu, lại nhìn sang đám người đang xì xào xung quanh, lại không hiểu mà tiếp tục xin chỉ dạy: “Nhưng cảm giác vẫn cứ kì quá, sao bọn họ cứ nhìn trộm chúng ta vậy?”

Tần Khanh nhíu mày, đổi tư thế ngồi thôi cũng thấy rối rắm.

“Ghen tỵ chứ sao, ai bảo cậu câu được một anh đại gia đẹp trai lại lắm tiền chứ.”

Quý Lãng nhướng mày, gắp thêm cho người kia một miếng thịt bò sốt vang đỏ, “Lo ăn đi, hỏi nữa là ăn không kịp giờ nghỉ đâu đó.”

Tần Khanh thở dài đáp lại, đút thức ăn vào miệng.

Trong giờ làm buổi chiều hôm đó, mấy đồng nghiệp bình thường còn không thèm nói với cậu một câu giờ lại chạy qua bắt chuyện, vờ vịt hỏi thăm chuyện của cậu cùng Quý Lãng bằng giọng điệu thân thiết dịu dàng chưa từng có.

Cậu biết, bọn họ đều là những kẻ thức thời, gió chiều nào sẽ theo chiều ấy, khả năng hóng hớt cùng buôn chuyện cũng rất cừ khôi.

Có thể nhìn ra được từ thái độ nhiệt tình quá mức của bọn họ, thân phận của Quý Lãng chắc chắn là được đồn thổi từ miệng của một người nào đó rồi.



“Tần Khanh, anh đẹp trai hồi trưa là ai vậy? Bạn trai của cậu hả?” Một đồng nghiệp nữ trêu ghẹo cậu, nụ cười trên môi cô ta lại không có chút thật lòng nào.

Không biết đây đã lần thứ mấy bị hỏi đến vấn đề này rồi, Tần Khanh chỉ biết im lặng mà gật đầu, vẻ lúng túng do dự lúc ban đầu cũng đã không còn nữa.

Giờ nghỉ trưa ngày thứ ba, Quý Lãng lại quen cửa quen nẻo mà mò tới, đặt phần hoành thánh mới vừa ra lò đến trước mặt Tần Khanh.

Công ty Luật của cậu ở kế bên chỗ làm việc của Quý Lãng, đi qua đi lại chỉ khoảng năm sáu phút, rất tiện để hai người có thể ăn cơm chung.

Lúc đầu Tần Khanh chỉ cho rằng Quý Lãng chỉ đang muốn làm bộ làm tịch, cậu thấy mình như đang ăn một trái quất nhỏ, trông thì có vẻ ngọt ngào đấy, nhưng cắn một miếng lại chua đến mức muốn rụng răng. Cậu không chắc tấm lòng nghĩa hiệp của người kia có thể kéo dài được bao lâu, đành chỉ có thể kìm nén sự kỳ vọng của mình lại, tránh phải quá đau buồn lúc về sau.

Hôm nay Quý Lãng sẽ đến sao?

Tần Khanh thấp thỏm, nhìn về cửa ra vào trên sân thượng, vẻ mặt vẫn hờ hững như mọi khi, nhưng đầu ngón tay lại siết chặt.

Nhưng cho đến khi Quý Lãng liên tục xuất hiện trong vòng hai tuần liền, Tần Khanh bắt đầu cảm thấy mình hold không nổi nữa.

“Chúng ta đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, tình cảm mãnh liệt cậu có hiểu không?”

“Yêu đương cuồng nhiệt là phải dính ở bên nhau, em không rời khỏi anh, anh không rời khỏi em.”

“Nếu không thằng già dê đó sẽ cho rằng chúng ta cãi nhau, nói không chừng chiều nay sẽ nhân cơ hội mà đi xơ múi thì sao.”

Quý Lãng hù dạo cậu như thế.

Tần Khanh chưa từng yêu đương, tất nhiên là không biết mấy chuyện này, vừa nói được vài câu đã bị người kia hù cho sửng sốt.

“Nói vậy, anh đã yêu đương được mấy lần rồi hả?” Tần Khanh nhìn chằm chằm vào mắt anh, thấy chua lè.

Lần này tới lượt Quý Lãng nghẹn, anh trai tân lớn tuổi bị người khác chọc vào vết thương lòng rồi, không ngại mới lạ.

Thế nhưng để không phải bị quê độ trước mặt Tần Khanh, anh chỉ có thể gân cổ lên nói phét,

“Tất nhiên rồi, bạn gái cũ của anh đây mà đứng nắm tay nhau có thể xếp thành ba vòng trên sân thượng đó!”

Tần Khanh lập tức quay đầu lại, nghiêm túc ước lượng chu vi của sân thượng, vẻ mặt trở nên phức tạp lại vi diệu.

“Dữ thật nhỉ.” Cậu cười lạnh.

“Haiz, anh hùng ai lại đi kể lại chiến tích năm xưa chứ. Ăn cơm ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”

Quý Lãng chột dạ mà sờ chóp mũi, sợ Tần Khanh sẽ tiếp tục hỏi, vội dùng đồ ăn để đổi đề tài.

Tất nhiên là, Quý Lãng không bao giờ ngờ tới được, rất nhanh sau đó, bản tình sử oanh liệt mà anh bịa ra sẽ bị mấy chiêu tán tỉnh gà mờ của mình vạch trần, và cũng trở thành thứ mà Tần Khanh đem ra để chế nhạo ông chồng của mình những lúc cậu giận dỗi.

Nghiên cứu cho thấy, thời gian để một người hình thành thói quen là 21 ngày.

Ngày nào cũng tiếp xúc với Quý Lãng theo cách thức của những cặp đôi yêu nhau, ranh giới giữa thực tế và diễn trò càng ngày càng trở nên mơ hồ. Hạnh phúc của Tần Khanh chìm lẫn vào vùng đất của sự mập mờ không rõ, mỗi tấc đất còn lại đều chất đầy toàn là những mất mát, dần dần bị phong hóa thành những cồn cát mà bao vây bốn phía, cắt đứt đường lui của từng người.

Nhưng cậu lại cam tâm tình nguyện mà bị nhốt trong đống ảo tưởng đó, sinh tồn bằng những lời cầu nguyện, nuôi dưỡng một tia hy vọng le lói nơi đáy lòng.

———–

[Từ đây đổi xưng hô thành anh – em]

Lễ Tình Nhân năm đó, sau giờ nghỉ trưa, lúc Tần Khanh đi ra khỏi thang máy, Quý Lãng bỗng kéo cậu lại.

“Buổi tối anh sẽ đón em tan ca, đừng đi lung tung nhé.”

Anh vừa nói dứt lời liền khẽ đẩy cậu ra ngoài, Tần Khanh hơi lảo đảo một chút, lúc đứng vững lại, cậu quay đầu thì hai cánh cửa thang máy đã khép lại.

“Này…”

Cậu há miệng khẽ thở dốc, ngay cả cơ hội từ chối còn không có.

Một lúc lâu sau, các đồng nghiệp cũng dần quay về vị trí làm việc của họ.

Công việc buổi chiều không nhiều lắm, giờ tan tầm vừa đến, Tần Khanh liền chuẩn bị tắt máy tính.

“Tiểu Tần, xem lại bản hợp đồng này đi, sáng mai giao lại cho tôi nhé.”

Cậu còn chưa kịp đứng dậy để dọn đồ, luật sư hướng dẫn của cậu đã ném bản hợp đồng lên trên bàn.

“Hôm nay còn phải tăng ca sao…”

Tần Khanh lẩm bẩm một câu, buồn bực mà khởi động lại máy tính.

Điện thoại ở chế độ im lặng bỗng sáng lên, là tin nhắn của Quý Lãng.

[Tần Khanh, tan ca chưa?]

[Anh đang ở dưới lầu.]

Tần Khanh cầm điện thoại một hồi lâu, cuối cùng lựa chọn ba mặt một lời để nói tiếng xin lỗi với người kia.



[Em đang xuống.]

Ra khỏi thang máy, cậu chạy thẳng ra ngoài cổng tòa nhà, nhanh chóng tìm được xe của Quý Lãng.

Cậu vừa mới đi vài bước về phía chiếc Porsche màu đen, người ngồi trên ghế lái đã ôm một bó hồng đỏ thật lớn bước xuống.

“Tần Khanh, Lễ Tình Nhân vui vẻ.”

Quý Lãng đưa hoa đến trước mặt cậu, trong mắt anh là những ngọn lửa đang nhảy múa đầy dịu dàng.

Tần Khanh sắp bị những ngọn lửa kia đốt cháy rồi, máu trong người cậu như sôi trào, trái tim đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Cảm ơn anh.” Cậu nhận lấy bó hoa kia, lúng túng siết chặt lớp giấy gói.

“Chúng ta đi ăn thôi, anh đã đặt chỗ ở nhà hàng đồ Nhật rồi.” Quý Lãng nắm ống tay áo của cậu, ý bảo người kia theo mình lên xe.

“Quý Lãng.” Tần Khanh ngập ngừng một chút, vô cùng áy náy, “Tối nay em phải tăng ca, không thể đi với anh rồi, em xin lỗi.”

Quý Lãng ngẩn ra một chút, khóe môi hạ xuống một cách không vui, hỏi, “Lễ Tình Nhân vẫn phải tăng ca?”

“Có phải là do thằng già chết tiệt kia bày trò không?”

Tần Khanh không muốn Quý Lãng lo lắng, vội vàng phủ nhận, “Không liên quan đến ông ta, chỉ là tăng ca bình thường thôi.”

“Anh… Anh…” Cậu không nói nổi câu bảo Quý Lãng hãy tự đi ăn một mình đi, chỉ có thể cắn răng nói, “Hôm sau em mời anh đi ăn nhé.”

“Tối nay em không đi được, em xin lỗi.” Tần Khanh ôm bó hoa thật chặt, áy náy tới mức không dám nhìn thẳng vào Quý Lãng.

Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, lồng ngực Tần Khanh liền nhẹ bỗng, một bàn tay to lấy bó hoa cậu đang ôm đi, tựa như đang lấy trái tim của cậu ra khỏi chỗ nó đang ở vậy.

Hốc mắt Tần Khanh liền chua xót, cậu dùng tay nắm lấy vạt áo, không nói nên lời.

“Em lên đây.”

Cậu cúi đầu, rõ ràng là rất tủi thân, nhưng trong lòng lại chỉ biết tự oán trách mình mới là kẻ làm mọi thứ rối tung hết cả lên.

Vừa quay đi, người đàn ông lại bắt lấy cổ tay cậu, “Anh sẽ đợi em trên sân thượng.”

Quý Lãng ước lượng cân nặng của bó hoa, “Bó hoa này chiếm chỗ quá, chỗ ngồi của em không chứa nổi nó đâu, để anh giữ giùm cho.”

Tần Khanh quay đầu lại nhìn anh, khóe mắt vẫn còn ươn ướt.

“Chậc,” Quý Lãng đưa tay lau mi mắt cho cậu, “Đừng buồn, tăng ca thôi mà, anh chờ em là được.”

Tần Khanh đờ đẫn, cậu chớp mắt, chỗ bị anh chạm vào như bùng lên một ngọn lửa.

“Không cần…” Cậu còn chưa kịp nói hết đã bị Quý Lãng ngắt lời, “Đi ăn một mình chán lắm, anh chờ em tan ca, em phải mời anh ăn khuya để chuộc lỗi.”

Quý Lãng cười, xoay người chui vào trong xe.

“Anh đi tìm chỗ đậu xe đây, quyết định thế nhé.”

Chiếc Porsche nghênh ngang rời đi, để lại Tần Khanh còn đứng ngây ngốc tại chỗ.

———–

Tối hôm đó, khi Tần Khanh đến sân thượng tìm người kia, Quý Lãng đang ngồi ngắm sao trên chiếc ghế mà bọn họ hay ngồi để ăn cơm.

“Em đến rồi.” Quý Lãng đặt bó hoa qua một bên, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình.

Tần Khanh hiểu ý anh, đi qua đó ngồi xuống, đặt cặp táp ngay dưới chân mình.

Những ngôi sao đang dạo chơi trên dải ngân hà, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, đem lại cảm giác yên tĩnh cùng an tâm.

“Suy nghĩ cái gì vậy?” Tần Khanh nghiêng đi mặt, giọng nói cũng dịu dàng hẳn.

“Cầu xin một điều ước.” Quý Lãng trả lời rất thành thật.

“Nhưng đêm nay không có sao băng.” Tần Khanh nhìn lên bầu trời đêm tĩnh lặng.

“Không sao cả, những ngôi sao có thể nghe thấy.”

“Hơn nữa, điều ước của anh đã trở thành sự thật.” Quý Lãng nở nụ cười, thẳng thắng bày tỏ, “Anh đã ước gì em có thể xuất hiện sớm một chút.”

Tim Tần Khanh khẽ rung động, khuôn mặt trong bóng đêm còn đỏ hơn cả sắc hoa hồng.

“Em cũng có thể thử xem.”Quý Lãng dựa vào lưng ghế, khẽ híp mắt nhìn vào cái ót của người kia.

Tần Khanh nhìn về phía ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cậu gửi gắm đến ngôi sao kia rằng, mình chỉ muốn ngắm sao cùng Quý Lãng cả một đời.

———-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau