Chương 5
Không biết có phải do xé hồn thực sự đã áp chế cổ hoa hay không, dạo gần đây Đạp Tiên Quân đã bớt khiến trăm họ lầm than, cũng không tiếp tục nghiên cứu cấm thuật nữa. Hắn ngược lại thường xuyên bồi bên người Sở Vãn Ninh, thường xuyên bắt y nấu thứ cháo như hồ nhão rồi cố sức nuốt hết, bình bình đạm đạm bảo y lấy đàn cổ trợ hứng hắn uống rượu, mang theo Sở Vãn Ninh đi Hạ Tu Giới giải sầu, đối đãi với y trên giường tự nhiên cũng không còn điên cuồng hung ác như trước đây nữa. Sở Vãn Ninh cũng không ngờ được, vậy mà y lại có thể tận hưởng chút năm tháng an tĩnh này.
Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang. Tiết Mông triệu tập nghĩa quân càng ngày càng lớn mạnh, hủy diệt mất không ít cờ Trân Lung của Đạp Tiên Quân. Thậm chí có một lần nghĩa quân còn tiến hành mai phục ám sát quy mô lớn trên đường đế quân hồi Tử Sinh Đỉnh. Thành Long khi ấy đâm thủng thân xe ngựa, thiếu chút nữa đã lấy mạng Mặc Nhiên.
Nghĩa sĩ tham gia tử thương hơn phân nửa. Tiết Mông ngữ khí hung ác chửi rủa liên tục, Mặc Nhiên lười nghe, giơ tay lên định hạ chú quyết, dứt điểm tất cả trong một lần. Nhưng hắn đột nhiên lại nhớ tới Sở Vãn Ninh, cân nhắc một lát, nghĩa quân tàn dư bị áp giải về Tử Sinh Đỉnh, giam giữ trong thủy lao chờ ngày xử lý.
Mang theo thương tích bị đâm ở bụng, Đạp Tiên Quân mau chóng tới Hồng Liên Thủy Tạ lại đối mặt với Sở Vãn Ninh một mực muốn che chở Tiết Mông. Mặc Nhiên bạo nộ đá văng bàn gỗ, nổi trận lôi đình cãi vã với Sở Vãn Ninh một phen long trời lở đất, tuyên bố với y sẽ chọn ngày lành huyết tẩy Côn Luân Đạp Tuyết Cung, tàn sát sạch sẽ không chừa một mống, nhất định hành hạ cho Tiết Mông sống không bằng chết.
ĐạpTiên Quân tức giận cùng cực gạt Sở Vãn Ninh qua một bên, triệu hoàng hậu tìm hoan mua vui. Trong tẩm điện oanh ca yến hót, Tống hoàng hậu dán trong lòng ngực Đạp Tiên Quân, e lệ rót cho hắn từng chén rượu, tình nồng ý mật không thèm để Lưu công đang đứng cạnh vào mắt. Lão công già không biết làm sao, đành gạt bỏ lễ nghi quỳ gối xuống bên cạnh Đạp Tiên Quân: "Bệ hạ, Sở Tông sư quỳ ngoài điện cũng đã lâu rồi."
Nhắc tới Sở Vãn Ninh làm Mặc Nhiên nhớ lại một phen cãi vã bảo bọc Tiết Mông vừa rồi, bực bội mà xua tay: "Bảo y về đi."
"Bệ hạ, Sở Tông sư nói nếu ngài không thu hồi mệnh lệnh huyết tẩy Đạp Tuyết Cung, hắn sẽ quỳ ngoài điện chờ tới khi nào được diện kiến mới thôi. Bệ hạ, ngài ra ngoài nhìn Sở Tông sư một lần đi."
"Làm càn!" Tống hoàng hậu hờn dỗi nói, "Sở phi đây là ý gì? Muốn uy hiếp bệ hạ sao?"
Lưu công không thèm để ý tới ả: "Bệ hạ, Sở Tông sư đã mất hết linh lực, lại sợ lạnh. Bên ngoài tuyết đã rơi rồi."
Mặc Nhiên trầm mặc, chỉ là yên lặng nhấp thêm một ngụm rượu.
"Bệ hạ, lần trước Sở Tông sư trúng phong hàn, một lần bệnh nằm liền ba tháng, dược tông thiếu chút nữa không cứu nổi người về---"
Chén rượu bị ném vỡ tan giữa yến hội, choang một tiếng chói tai. Đạp Tiên Quân phất áo đứng dậy, Tống Thu Đồng trơ mắt nhìn đế quân ra ngoài điện bế lên bạch y nhân đang quỳ dưới nền đá lạnh, cứ như vậy mà đi rồi.
Được Đạp Tiên Quân kịp thời mang về Hồng Liên Thủy Tạ, Sở Vãn Ninh vẫn chưa bị cảm lạnh. Cũng không hiểu vì sao, Mặc Nhiên quấn lấy Sở Vãn Ninh lăn qua lộn lại trên giường một lúc, rốt cuộc chẳng còn nhớ tới những nghĩa quân dưới thủy lao nữa.
Lại thêm được nửa tháng an tĩnh qua đi, thẳng đến khi Mặc Nhiên bị ám sát lần thứ hai. Vị hoàng hậu ngày ngày hận không thể dính lên người Mặc Nhiên kia, lại có gan dám mưu đồ cho thích khách ám toán. Thích khách tu vi không cao, còn chưa chạm nổi vào góc áo Mặc Nhiên đã bị hắn một kích giết chết. Khuôn mặt yêu kiều nhu thuận của Tống Thu Đồng bày ra vẻ lo lắng, nghi ngờ vì sao lại có thích khách xâm nhập được vào bảo điện mà không làm kinh động tới quân cờ Trân Lung bố trí bên ngoài.
Đạp Tiên Quân cũng cảm thấy khả nghi, có ý tứ muốn điều tra ả rõ ràng một phen. Một tiểu cung nữ đột nhiên quỳ xuống đất, kinh sợ nói: "Là... là Sở Vãn Ninh!!"
Hồng Liên Thủy Tạ. Đạp Tiên Quân cuồng bạo xông vào, đem Sở Vãn Ninh đang đứng vướng víu trước cửa quăng lên giường. Sở Vãn Ninh không biết Mặc Nhiên lại phát điên cái gì, kinh hãi thấy hắn bắt đầu lục tung cả phòng y lên, trực giác vô cùng chính xác mà lôi ra kiện áo choàng đen bị bạch y bao bọc cất sâu trong ngăn tủ.
Đạp Tiên Quân nhìn tấm áo choàng rõ ràng không thuộc về Sở Vãn Ninh kia, nổi trận lôi đình. Hắn tiến lên vài bước, chuẩn xác bóp cổ Sở Vãn Ninh nhấc y lên cao: "Thật sự là ngươi!! Thật sự do ngươi tư thông ngoại địch ám sát bổn tọa!!!"
Sở Vãn Ninh nghe không hiểu hắn đang lải nhải cái gì: "Ta không có."
"Ngươi không có? Vậy đây là thứ gì? Đã bị cung nữ bắt gặp ngươi cùng cẩu nam nhân khác lôi lôi kéo kéo, còn dám giảo biện!!"
Đạp Tiên Quân trong cơn thịnh nộ giáng một bạt tai lên mặt Sở Vãn Ninh. Y bị ngã cả người nằm trên giường, đầu váng mắt hoa, tầm mắt mơ hồ mà nhìn bàn tay còn căng cứng phẫn nộ hồi lâu giữa không trung. Sở Vãn Ninh chống tay ngồi dậy, lau đi máu nơi khóe miệng, chậm chạp hồi tưởng lại. Xác thật Mặc Nhiên đã lâu lắm rồi không đánh y.
Đạp Tiên Quân rốt cuộc buông tay xuống, cắn răng nói: "Từ lần trước ngươi mất tích bổn tọa đã hoài nghi. Sở Vãn Ninh ngươi con mẹ nó chán sống sao? Đây rốt cuộc là đồ của ai?!"
Sở Vãn Ninh bình tĩnh lên tiếng: "Cung nữ nhìn thấy? Lại là do hoàng hậu gây sự đi."
Dù sao sau khi linh hạch dập nát, kết giới Hồng Liên Thủy Tạ cũng tan theo, mèo hoang chó hoang đều có thể tùy ý lởn vởn xung quanh phòng của y. Sở Vãn Ninh một thời tông sư chấn danh thiên hạ, lại không thể tưởng tượng được sẽ có ngày lưu lạc tới mức phải diễn tiết mục cung đấu tranh sủng. Mà càng nực cười hơn chính là: "Ngươi tin lời bọn họ?"
Không nghĩ tới Mặc Nhiên lại đáp: "Không tin. Ngươi sẽ không sai loại phế vật này tới ám sát bổn tọa. Chỉ có chịu chết."
Sở Vãn Ninh nghi hoặc nhìn hắn. Mặc Nhiên cả giận nói: "Nhưng áo choàng này giải thích như thế nào? Chẳng lẽ cũng do hoàng hậu sai người giấu ở chỗ ngươi?!" (Vì anh ghen ghen ghen mà =)))))
Sở Vãn Ninh dời tầm mắt: "Bất quá là kiện áo cũ thôi."
"Áo cũ?!" Đối mặt với Sở Vãn Ninh lần đầu đáp qua loa lấy lệ, Mặc Nhiên càng bị cơn giận lấn át, vung tay một cái, áo choàng nháy mắt chia năm xẻ bảy, rơi lả tả trên mặt đất: "Ngươi con mẹ nó cho rằng bổn tọa quen biết ngươi đã bao nhiêu năm?? Từ năm bổn tọa mười lăm tuổi nhập môn tới giờ, ngươi mà cũng từng mặc hắc y à!!"
Đạp Tiên Quân phẫn nộ ném vỡ tủ quần áo. Cái tủ tan tành trong nháy mắt, phục sức linh kiện bên trong rơi ra đầy đất. Một đồ vật tròn vo lăn qua vài vòng tới bên chân Đạp Tiên Quân. Sở Vãn Ninh ngẩn ra, đáy mắt hiện lên một tia hoảng hốt, lại lập tức bất động thanh sắc chế trụ lại. Không nghĩ tới Mặc Nhiên ma xui quỷ khiến vẫn cúi đầu, chú ý tới con rối nhỏ đang xoay vòng dưới chân.
Sở Vãn Ninh cả người phát run nhìn hắn nhặt búp bê gỗ dưới đất lên. Người như y có loại đồ chơi dành cho con nít này đã thập phần khả nghi. Càng đòi mạng hơn chính là, sau lưng còn khắc chữ.
Nguyện Vãn Ninh ý cười luôn bên môi.
Từng nét bút dụng tâm, thập phần đoan chính nghiêm túc.
Thấy tay Mặc Nhiên tức khắc nổi đầy gân xanh, Sở Vãn Ninh không nghĩ ngợi gì nhảy xuống giường đoạt đồ lại.
Việc này càng làm Mặc Nhiên tức giận. Hắn né đôi tay của Sở Vãn Ninh, chuẩn xác túm tóc y, cưỡng ép y ngửa đầu lên nhìn mặt mình: "Tiếc sao? Hửm? Là tên dã nam nhân nào tặng ngươi? Sở Vãn Ninh, ngươi trước mặt bổn tọa bày ra dáng vẻ trinh tiết cương liệt, sau lưng lại không biết liêm sỉ như thế!!"
"Ư..." Sở Vãn Ninh đau đến kêu lên một tiếng, "Hồ ngôn loạn ngữ cái gì! Trả lại cho ta!!"
"Do bổn tọa thao ngươi chưa đủ hay sao? Một mình bổn tọa vẫn chưa đủ thỏa mãn ngươi hay sao??" Đôi mắt tím của Mặc Nhiên che kín tơ máu, giống như dã thú bị bức điên đang rít gào, "Sở Vãn Ninh! Ngươi là người của bổn tọa! Là người của bổn tọa!!"
Rắc một tiếng, Sở Vãn Ninh mắt phượng mở to. Y trơ mắt nhìn con lật đật nhỏ kia rơi từ trên tay Mặc Nhiên xuống đất, gương mặt tươi cười nứt ra một vết dài.
"Là Tiết Mông phải không? Thế nào, ngươi bị một đồ đệ thao còn chưa đủ? Nằm dưới thân hầu hạ người khác mà cũng cam tâm tình nguyện như vậy? Rốt cuộc tại sao Tiết Mông hắn xưa nay cứ kiên trì muốn ám sát bổn tọa? Là vì ngươi sao? Ngươi và hắn rốt cuộc giấu diếm bổn tọa cái gì?"
Thấy Sở Vãn Ninh thất thần nhìn con búp bê gỗ vỡ vụn kia, lý trí Mặc Nhiên cơ hồ bị cuồng nộ thiêu cháy. Hắn bóp mặt Sở Vãn Ninh, âm thanh ngoan độc truyền tới sau kẽ răng: "Không chịu nói? Được! Người đâu, đi tới thủy lao áp giải tên nghịch đồ kia tới đây!"
Sở Vãn Ninh hoàn hồn. Y bắt lấy tay Mặc Nhiên vội nói: "Quần áo là đồ cũ trước kia, còn búp bê... Là đồ chơi từ khi còn nhỏ..."
Mặc Nhiên trừng y, đôi mắt đen đến phát tím. Sở Vãn Ninh từ trước tới giờ nói dối vẫn vụng về như thế.
"Giết!!"
Cờ Trân Lung theo mệnh hành sự. Trường đao ánh hàn quang lạnh lẽo chém về hướng nghĩa quân bị đưa tới Hồng Liên Thủy Tạ. Một hồi âm thanh thảm thiết ngắn ngủi vang lên, ánh nắng ngoài cửa sổ nháy mắt bị nhuộm thành tanh hồng. Từng vết máu bắn tung tóe trên cửa sổ gian ngoài, chiếu lên nền đất, như bóng ma quỷ dị chuyển động trong phòng. Vết máu chưa khô chiếu vào khóe mắt Sở Vãn Ninh, chậm rãi nhỏ giọt.
Y bỗng nhiên cảm thấy sức lực cả người bị rút sạch. Cảm giác thất bại cùng cực cùng bất lực tràn ngập khắp cơ thể, lăng trì từng giác quan đang hiện hữu của y.
Sau đó y nghe được thanh âm Tiết Mông. Hắn bị bắt quỳ gối trước Hồng Liên Thủy Tạ đã lâu, luôn miệng chửi rủa. Mặc Nhiên mắt điếc tai ngơ bóp cằm Sở Vãn Ninh, ánh mắt dữ tợn mà căm hận: "Nói! Đồ có phải do Tiết Mông đưa ngươi hay không? Sở Vãn Ninh! Ngươi có tin nếu ngươi không chịu mở miệng ta sẽ ngay lập tức giết chết Tiết Mông?!"
"Nếu ngươi dám giết hắn," Sở Vãn Ninh bình tĩnh mở miệng, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Mặc Nhiên, "Ta cũng sẽ chết theo. Ngươi không cản nổi ta."
Mặc Nhiên giật mình, hốc mắt bò đầy tơ máu, một chữ giết đè lại trong cổ họng không dám thật sự thốt ra.
"Hay, hay lắm!!!" Mặc Nhiên nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt bắt đầu trở nên điên cuồng vặn vẹo, "Ngươi là luyến tiếc tên đồ đệ tốt của ngươi! Vậy cứ để cho đồ đệ tốt mở to mắt ra nhìn xem, ngươi ở dưới thân bổn tọa dục tiên dục tử không biết thỏa mãn như thế nào!"
Không đợi Sở Vãn Ninh kịp phản ứng, người đã bị đè trên mặt đất, hỗn loạn bất kham. Hai đầu gối quỳ trên nền đá lạnh, chật vật nằm úp xuống bị Mặc Nhiên từ phía sau trực tiếp xâm nhập.
Tiếng kêu đau nghẹn lại ở yết hầu, bị y dằn xuống cùng ngụm máu tanh.
Ngoài cửa, âm thanh Tiết Mông mắng chửi rõ ràng mà chua ngoa, thân thể lại bị tàn bạo ra vào, cách đó không xa là khuôn mặt tươi cười của búp bê gỗ bị nứt làm đôi. Dĩ vãng giống như đèn kéo quân thoáng hiện lên trong tâm trí. Những hình ảnh muốn xóa mà không được kia đang điên cuồng ăn mòn y.
Cuối cùng cũng có thứ gì đó vỡ nát, theo sau vết nứt trên mặt búp bê gỗ, nháy mắt tan tành thành nhiều mảnh nhỏ.
Sở Vãn Ninh trong đầu trống rỗng. Có lẽ, vết nứt kia đã xé toạc cả hy vọng cuối cùng y cố gắng chống đỡ rồi.
Xé hồn cửu tử nhất sinh, chịu khuất nhục quỳ bên ngoài bảo điện. Đến cuối cùng, y vẫn như cũ không độ nổi một Đạp Tiên Quân giết chóc.
"Nói đi!" Mặc Nhiên lại túm tóc của y, chất vấn, "Rốt cuộc là ai cho ngươi? Tiết Mông? Hay vẫn còn ai khác?? Còn ai có gan dám gọi ngươi là Vãn Ninh! Ngươi con mẹ nó thiếu thao à? Nói mau!!"
Ý thức Sở Vãn Ninh bắt đầu có chút mơ hồ, rõ ràng bên tai văng vẳng tiếng nhục mạ không dứt, nhưng đột nhiên lại ù đi, hết thảy không còn nghe được gì nữa. Bất luận là thanh âm của Mặc Nhiên, hay giọng Tiết Mông ngoài cửa sổ, tiếng thân thể bị va chạm liên tục mà kịch liệt. Y đã hoàn toàn chết lặng từ khoảnh khắc bị xé rách, ý thức bắt đầu tan rã dần.
Không kêu, không đau, hô hấp vững vàng trở nên nhỏ bé yếu ớt, dần dần tắt lịm.
Tới tận khi trên mặt lại thêm một cái tát, Sở Vãn Ninh mới thoáng thanh tỉnh. Y không biết đã bị Đạp Tiên Quân dày vò bao lâu, chỉ biết bản thân đang nằm trên giường, hai chân bị tách ra, đầu gối xanh tím một mảng, trầy da đau xót. Bên trong đùi tràn đầy vết máu cùng dịch thể. Đạp Tiên Quân trên người giống như lệ quỷ mất đi lý trí, con ngươi dữ tợn, thần sắc đáng sợ.
"Nói chuyện đi! Sở Vãn Ninh ngươi mở miệng ra!! Ngươi rốt cuộc giấu diếm ta cái gì?!"
Trong một khắc kia, Sở Vãn Ninh rốt cuộc ý thức được. Y độ không nổi Mặc Nhiên.
Chẳng sợ thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền...
Sở Vãn Ninh vẫn như cũ không thể độ Mặc Nhiên.
Trước nay đều là y tự mình đa tình, đều là y không biết tự lượng sức mình.
Y chịu không nổi, y chịu đủ rồi.
Tuyệt vọng che trời lấp đất đánh úp lại, dập tắt mong đợi cuối cùng, một tia hoa quang tàn lưu giữa mắt phượng rốt cuộc cũng tan hết.
- --- người độ được Mặc Nhiên trước nay, đều không phải y.
Sở Vãn Ninh nhớ tới dung mạo tuyệt sắc vô song của người kia, vóc dáng bế nguyệt tu hoa. Y nghĩ, y nghĩ, y vẫn luôn nghĩ, đó mới là người có thể độ được Mặc Nhiên, đó mới là niềm cứu rỗi duy nhất của trần thế khổ đau này.
Giữa ý thức mơ hồ, một phù chú dần dần hình thành trong đầu. Tụ linh, cải biến, thực hóa, cuối cùng thành hình.
Tầm mắt lại dần dần rõ ràng lên. Sở Vãn Ninh lảo đảo mà chống thân mình ngồi dậy, bình tĩnh tẩy rửa thay y phục, đẩy ra cánh cửa sớm đã bị máu nhuộm thành đen ngòm, đạp trên nền đất huyết hồng đi tới Vu Sơn Điện.
Tẩm điện một mảnh hỗn độn, đồ đạc đều bị người thô bạo ném đi, lung tung lộn xộn trên mặt đất. Trước giường, Đạp Tiên Quân rũ đầu ngồi dưới đất, hoa bào hỗn độn, mũ miện cửu châu lệch lạc, bạo quân khí thế sát phạt khi xưa giờ phút này vậy mà có vẻ suy sụp.
Mặc Nhiên hiển nhiên không nghĩ Sở Vãn Ninh sẽ chủ động tới tìm mình. Hắn mở to hai mắt, vội xông lên trước kéo người vào trong lòng ngực la lớn: "Ta... Ta không có giết Tiết Mông... Hắn bị giải trở về thủy lao..."
Sở Vãn Ninh gật đầu: "Ta có lời muốn nói với ngươi."
Mặc Nhiên run lên, lập tức ngắt lời: "Bổn tọa không nghe!"
"Sư Minh Tịnh hắn---"
Lời còn chưa nói hết, đôi môi Sở Vãn Ninh đã bị Mặc Nhiên chặn lại, phảng phất là thật sự sợ hãi điều y sắp sửa nói. Mặc Nhiên không ngừng hôn y lấy lòng, một bên ôm Sở Vãn Ninh đưa tới trên giường. Ngã xuống giữa chăn đệm dày, Mặc Nhiên lại không như thường nhật trực tiếp xâm phạm Sở Vãn Ninh. Hắn kéo ra ngoại bào, đưa tay vuốt ve làn da, đôi môi liếm láp nhẹ trên khuyên tai đỏ tươi, tinh tế gặm cắn cần cổ thon dài của y, một đường hôn xuống xương quai xanh, lưu luyến hai điểm hồng anh trước ngực, đôi tay lại lần theo eo Sở Vãn Ninh luồn xuống phía dưới âu yếm.
Sở Vãn Ninh không phản kháng, để mặc cho Đạp Tiên Quân đùa nghịch. Y biết Mặc Nhiên trước khi được tận hứng sẽ không thèm để ý lời y nói. Sở Vãn Ninh ánh mắt trống rỗng nhìn lên nóc nhà, thẳng đến khi hậu tri hậu giác phát hiện vật dưới thân của mình thế mà bị Mặc Nhiên ngậm vào trong miệng. Y cúi đầu nhìn, chỉ thấy Đạp Tiên Quân đang nhíu mi, nghiêm túc như chó con lấy lòng mà liếm láp, phun ra nuốt vào ngọc hành vẫn mềm nhũn trong miệng.
Sở Vãn Ninh khó hiểu, mờ mịt hỏi: "Ngươi đang làm gì?"
(Nó tưởng ai cũng suy nghĩ bằng nửa thân dưới như nó. Đi dỗ người thương thế này có phải hỏng không =))))
Nghe vậy, Mặc Nhiên buông tha cho vật trước sau vẫn không có phản ứng gì kia, chậm chạp nâng đôi mắt đỏ bừng lên nhìn Sở Vãn Ninh. Bả vai rộng lớn cũng bỗng nhiên sụp xuống, vô thố mà ngồi dưới đất, trông thoáng qua như con thú non đang bị vây trong cảnh khốn cùng.
Trầm mặc một lát, Sở Vãn Ninh thấy Mặc Nhiên không hề tiếp lời liền nói: "Ta đưa ngươi đi cứu Sư Minh Tịnh trở về."
"...." Mặc Nhiên ngốc lăng, "Cái gì?"
"Đi theo ta." Sở Vãn Ninh xuống khỏi giường, đưa tay tự sửa sang lại y phục cho đàng hoàng.
Mặc Nhiên đuổi theo, nhưng chỉ là một đường đem Sở Vãn Ninh từ sau lưng kéo vào trong lòng ngực, hai tay dùng sức, tựa hồ mãnh liệt tới xương cốt rung động.
"Sư tôn.... Sư tôn.... Người.... Người để ý ta đi." Thanh âm Mặc Nhiên run rẩy, "Người.... Vãn Ninh, ngươi nhìn ta, ngươi nói cho ta biết, vì sao lại đột nhiên.... Sao đột nhiên lại muốn..."
"Đi thôi."
Nghe thanh âm lạnh băng đạm mạc kia, Mặc Nhiên cả người đều phát run: "Vãn Ninh, ta không có giết Tiết Mông! Mấy tên tu sĩ đó ta cũng không giết, ta không giết mà.... Cũng không chất vấn bọn chúng nữa, cho nên... Ngươi không cần phải như vậy, đừng như vậy... Ngươi nhìn ta đi, Vãn Ninh. Ngươi nhìn ta đi!"
Sở Vãn Ninh lại không nghe thấy gì. Trong đầu y quá mức trống rỗng, trống rỗng tới nỗi y nghe không rõ Đạp Tiên Quân rốt cuộc muốn nói gì nữa. Y dứt khoát giơ tay: "Cửu Ca, triệu tới."
Hải đường nở tung, hoa quang bất tận.
Mặc Nhiên đờ người, kinh ngạc mà nhìn Sở Vãn Ninh tay ôm thần võ.
Âm thanh dịch chuyển xé trời vang lên. Một thế lực khó hiểu thình lình xé rách thời không. Nhìn giữa khe hở hỗn độn hắc ám, Mặc Nhiên theo bản năng túm chặt lấy Sở Vãn Ninh. Tim hắn đập đến nghẹn lại: "Ngươi muốn làm gì?"
"Đưa ngươi đi, cứu Sư Minh Tịnh trở về."
Không đợi Mặc Nhiên kịp mở miệng, Sở Vãn Ninh liền bước vào khe hở thời không. Mặc Nhiên chỉ biết đi theo sau, trong nháy mắt bước vào một trần thế khác. Cửu Ca tiêu tan, trong cổ họng Sở Vãn Ninh dâng lên từng luồng tanh ngọt, đánh y tới phế phủ đau nhức không thôi. Nhưng y gắt gao chặn lại từng đợt kích, áp xuống thành một trận ho khan, nuốt ngược máu trở về. Thật lâu sau, y mới hòa hoãn được hơi thở, dùng cổ tay áo lau đi vết máu tràn ra bên môi.
Mặc Nhiên khiếp sợ nhìn Tử Sinh Đỉnh phồn hoa thịnh thế trước mắt, cũng không phát hiện ra Sở Vãn Ninh có điểm dị thường.
Sở Vãn Ninh dẫn theo Mặc Nhiên tránh nơi có người, lén đi trong góc khuất tối tăm trên đường nhỏ. Mặc Nhiên nhìn những đệ tử áo lam vô ưu vô tư cười đùa cách đó không xa, thần sắc rung chuyển, thống khổ áp chế đau nhức từng trận ầm ầm lưu chuyển trong đầu.
"Ngươi ở đây chờ ta." Sở Vãn Ninh yên lặng đáp lại trên nóc nhà, sau đó tùy thời nhảy xuống, rất nhanh sau đó đã mất dấu thân ảnh.
Mặc Nhiên ngắm nhìn trần thế an bình trước mắt đến ngơ ngẩn xuất thần, thẳng tới khi Sở Vãn Ninh cõng thêm một người nữa phi thân lên nóc nhà mới hoàn hồn.
Không khó để nhìn ra được, người nọ mặt mày ôn nhuyễn nhu hòa, tư thái đoan chính, dung mạo xuất trần tuyệt sắc, là Sư Muội. Nhưng Mặc Nhiên lại chỉ liếc qua hắn một cái, nâng lên ánh mắt run run nhìn Sở Vãn Ninh.
"...."
Hai người trầm mặc một lát, không khí phảng phất như muốn ngưng đọng lại. Sở Vãn Ninh bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, trấn an: "Ta chỉ là phong bế huyệt đạo làm hắn hôn mê, không gây tổn thương gì đến hắn."
Mặc Nhiên lại theo bản năng mà lắc đầu: "Nhưng ngươi..."
Sở Vãn Ninh giao người vào lòng ngực Mặc Nhiên, cúi đầu cắn rách ngón tay, điểm trên mu bàn tay Sư Muội một đạo huyết phù: "Đi thôi, thời gian không còn nhiều."
Một đường bị động mà đi theo sau Sở Vãn Ninh, tới tận khi lại lần nữa đứng trước Thời Không Sinh Tử Môn, Sở Vãn Ninh mới né ra một bước, quay lại nói với hắn: "Đi thôi."
Nhìn hồng trần hỗn độn bên kia, cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp giữa hai tay, Đạp Tiên Quân ngẩn ra một hồi, ánh mắt dần dần trở nên nhu hòa, thậm chí lẫn một tia ý cười không khó phát hiện: "Sở Vãn Ninh, ngươi cứu Sư Muội trở về rồi. Bổn tọa không quên ơn ngươi."
Nghe vậy, khuôn mặt Sở Vãn Ninh rốt cuộc hiện lên biểu tình khác ngoại trừ vẻ mặt đạm mạc. Y giương mi mắt, có lẽ là ảo giác đi. Ánh mắt Mặc Nhiên như vậy lại có chút giống Mặc Vi Vũ của trần thế này. Sở Vãn Ninh từ trong ánh mắt trống rỗng hiện ra một tia thê lương: "Được."
Đạp Tiên Quân rốt cuộc cũng ôm được Sư Muội trở lại trần thế thuộc về hắn. Sở Vãn Ninh đứng ở bên kia cánh cửa thời không, lẳng lặng mà nhìn Đạp Tiên Quân đưa lưng về phía y, cẩn thận đem Sư Muội đặt trên giường trong Vu Sơn Điện.
Sở Vãn Ninh cạn hết linh lực, khe hở thời không cũng dần lung lay. Y nhìn Mặc Nhiên quay lại đưa ánh mắt về phía y. Y biết, đó là cái liếc mắt cuối cùng của bọn họ.
Sở Vãn Ninh hơi hơi hé miệng, lại phát hiện ra kỳ thật đã chẳng còn lời nào để nói.
Nói ngươi buông tha thương sinh?
Nhưng Sở Vãn Ninh đã khuyên răn mười mấy năm, nói đạo lý tới trăm ngàn lần, Mặc Nhiên cũng không chịu nghe.
Chỉ là sau này sẽ không như vậy nữa. Sư Muội là người Mặc Nhiên yêu nhất. Hắn ôn nhu thiện lương như vậy, cùng là lời nói này, Mặc Nhiên nhất định sẽ nghe.
Nói hẹn gặp lại?
Thời Không Sinh Tử Môn ngăn cách hai trần thế, ngăn cách giữa Mặc Nhiên cùng Sở Vãn Ninh, ngăn cách giữa đôi mắt tím kinh hoảng của hắn và đôi mắt phượng đạm mạc của y. Cánh cửa cuối cùng rốt cuộc cũng khép lại. Không một khe hở. Không còn dấu vết.
Từ đây, trần thế lưỡng cách, sinh tử lưỡng cách, hư không lưỡng cách.
Vĩnh viễn.
Không bao giờ gặp lại.
Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang. Tiết Mông triệu tập nghĩa quân càng ngày càng lớn mạnh, hủy diệt mất không ít cờ Trân Lung của Đạp Tiên Quân. Thậm chí có một lần nghĩa quân còn tiến hành mai phục ám sát quy mô lớn trên đường đế quân hồi Tử Sinh Đỉnh. Thành Long khi ấy đâm thủng thân xe ngựa, thiếu chút nữa đã lấy mạng Mặc Nhiên.
Nghĩa sĩ tham gia tử thương hơn phân nửa. Tiết Mông ngữ khí hung ác chửi rủa liên tục, Mặc Nhiên lười nghe, giơ tay lên định hạ chú quyết, dứt điểm tất cả trong một lần. Nhưng hắn đột nhiên lại nhớ tới Sở Vãn Ninh, cân nhắc một lát, nghĩa quân tàn dư bị áp giải về Tử Sinh Đỉnh, giam giữ trong thủy lao chờ ngày xử lý.
Mang theo thương tích bị đâm ở bụng, Đạp Tiên Quân mau chóng tới Hồng Liên Thủy Tạ lại đối mặt với Sở Vãn Ninh một mực muốn che chở Tiết Mông. Mặc Nhiên bạo nộ đá văng bàn gỗ, nổi trận lôi đình cãi vã với Sở Vãn Ninh một phen long trời lở đất, tuyên bố với y sẽ chọn ngày lành huyết tẩy Côn Luân Đạp Tuyết Cung, tàn sát sạch sẽ không chừa một mống, nhất định hành hạ cho Tiết Mông sống không bằng chết.
ĐạpTiên Quân tức giận cùng cực gạt Sở Vãn Ninh qua một bên, triệu hoàng hậu tìm hoan mua vui. Trong tẩm điện oanh ca yến hót, Tống hoàng hậu dán trong lòng ngực Đạp Tiên Quân, e lệ rót cho hắn từng chén rượu, tình nồng ý mật không thèm để Lưu công đang đứng cạnh vào mắt. Lão công già không biết làm sao, đành gạt bỏ lễ nghi quỳ gối xuống bên cạnh Đạp Tiên Quân: "Bệ hạ, Sở Tông sư quỳ ngoài điện cũng đã lâu rồi."
Nhắc tới Sở Vãn Ninh làm Mặc Nhiên nhớ lại một phen cãi vã bảo bọc Tiết Mông vừa rồi, bực bội mà xua tay: "Bảo y về đi."
"Bệ hạ, Sở Tông sư nói nếu ngài không thu hồi mệnh lệnh huyết tẩy Đạp Tuyết Cung, hắn sẽ quỳ ngoài điện chờ tới khi nào được diện kiến mới thôi. Bệ hạ, ngài ra ngoài nhìn Sở Tông sư một lần đi."
"Làm càn!" Tống hoàng hậu hờn dỗi nói, "Sở phi đây là ý gì? Muốn uy hiếp bệ hạ sao?"
Lưu công không thèm để ý tới ả: "Bệ hạ, Sở Tông sư đã mất hết linh lực, lại sợ lạnh. Bên ngoài tuyết đã rơi rồi."
Mặc Nhiên trầm mặc, chỉ là yên lặng nhấp thêm một ngụm rượu.
"Bệ hạ, lần trước Sở Tông sư trúng phong hàn, một lần bệnh nằm liền ba tháng, dược tông thiếu chút nữa không cứu nổi người về---"
Chén rượu bị ném vỡ tan giữa yến hội, choang một tiếng chói tai. Đạp Tiên Quân phất áo đứng dậy, Tống Thu Đồng trơ mắt nhìn đế quân ra ngoài điện bế lên bạch y nhân đang quỳ dưới nền đá lạnh, cứ như vậy mà đi rồi.
Được Đạp Tiên Quân kịp thời mang về Hồng Liên Thủy Tạ, Sở Vãn Ninh vẫn chưa bị cảm lạnh. Cũng không hiểu vì sao, Mặc Nhiên quấn lấy Sở Vãn Ninh lăn qua lộn lại trên giường một lúc, rốt cuộc chẳng còn nhớ tới những nghĩa quân dưới thủy lao nữa.
Lại thêm được nửa tháng an tĩnh qua đi, thẳng đến khi Mặc Nhiên bị ám sát lần thứ hai. Vị hoàng hậu ngày ngày hận không thể dính lên người Mặc Nhiên kia, lại có gan dám mưu đồ cho thích khách ám toán. Thích khách tu vi không cao, còn chưa chạm nổi vào góc áo Mặc Nhiên đã bị hắn một kích giết chết. Khuôn mặt yêu kiều nhu thuận của Tống Thu Đồng bày ra vẻ lo lắng, nghi ngờ vì sao lại có thích khách xâm nhập được vào bảo điện mà không làm kinh động tới quân cờ Trân Lung bố trí bên ngoài.
Đạp Tiên Quân cũng cảm thấy khả nghi, có ý tứ muốn điều tra ả rõ ràng một phen. Một tiểu cung nữ đột nhiên quỳ xuống đất, kinh sợ nói: "Là... là Sở Vãn Ninh!!"
Hồng Liên Thủy Tạ. Đạp Tiên Quân cuồng bạo xông vào, đem Sở Vãn Ninh đang đứng vướng víu trước cửa quăng lên giường. Sở Vãn Ninh không biết Mặc Nhiên lại phát điên cái gì, kinh hãi thấy hắn bắt đầu lục tung cả phòng y lên, trực giác vô cùng chính xác mà lôi ra kiện áo choàng đen bị bạch y bao bọc cất sâu trong ngăn tủ.
Đạp Tiên Quân nhìn tấm áo choàng rõ ràng không thuộc về Sở Vãn Ninh kia, nổi trận lôi đình. Hắn tiến lên vài bước, chuẩn xác bóp cổ Sở Vãn Ninh nhấc y lên cao: "Thật sự là ngươi!! Thật sự do ngươi tư thông ngoại địch ám sát bổn tọa!!!"
Sở Vãn Ninh nghe không hiểu hắn đang lải nhải cái gì: "Ta không có."
"Ngươi không có? Vậy đây là thứ gì? Đã bị cung nữ bắt gặp ngươi cùng cẩu nam nhân khác lôi lôi kéo kéo, còn dám giảo biện!!"
Đạp Tiên Quân trong cơn thịnh nộ giáng một bạt tai lên mặt Sở Vãn Ninh. Y bị ngã cả người nằm trên giường, đầu váng mắt hoa, tầm mắt mơ hồ mà nhìn bàn tay còn căng cứng phẫn nộ hồi lâu giữa không trung. Sở Vãn Ninh chống tay ngồi dậy, lau đi máu nơi khóe miệng, chậm chạp hồi tưởng lại. Xác thật Mặc Nhiên đã lâu lắm rồi không đánh y.
Đạp Tiên Quân rốt cuộc buông tay xuống, cắn răng nói: "Từ lần trước ngươi mất tích bổn tọa đã hoài nghi. Sở Vãn Ninh ngươi con mẹ nó chán sống sao? Đây rốt cuộc là đồ của ai?!"
Sở Vãn Ninh bình tĩnh lên tiếng: "Cung nữ nhìn thấy? Lại là do hoàng hậu gây sự đi."
Dù sao sau khi linh hạch dập nát, kết giới Hồng Liên Thủy Tạ cũng tan theo, mèo hoang chó hoang đều có thể tùy ý lởn vởn xung quanh phòng của y. Sở Vãn Ninh một thời tông sư chấn danh thiên hạ, lại không thể tưởng tượng được sẽ có ngày lưu lạc tới mức phải diễn tiết mục cung đấu tranh sủng. Mà càng nực cười hơn chính là: "Ngươi tin lời bọn họ?"
Không nghĩ tới Mặc Nhiên lại đáp: "Không tin. Ngươi sẽ không sai loại phế vật này tới ám sát bổn tọa. Chỉ có chịu chết."
Sở Vãn Ninh nghi hoặc nhìn hắn. Mặc Nhiên cả giận nói: "Nhưng áo choàng này giải thích như thế nào? Chẳng lẽ cũng do hoàng hậu sai người giấu ở chỗ ngươi?!" (Vì anh ghen ghen ghen mà =)))))
Sở Vãn Ninh dời tầm mắt: "Bất quá là kiện áo cũ thôi."
"Áo cũ?!" Đối mặt với Sở Vãn Ninh lần đầu đáp qua loa lấy lệ, Mặc Nhiên càng bị cơn giận lấn át, vung tay một cái, áo choàng nháy mắt chia năm xẻ bảy, rơi lả tả trên mặt đất: "Ngươi con mẹ nó cho rằng bổn tọa quen biết ngươi đã bao nhiêu năm?? Từ năm bổn tọa mười lăm tuổi nhập môn tới giờ, ngươi mà cũng từng mặc hắc y à!!"
Đạp Tiên Quân phẫn nộ ném vỡ tủ quần áo. Cái tủ tan tành trong nháy mắt, phục sức linh kiện bên trong rơi ra đầy đất. Một đồ vật tròn vo lăn qua vài vòng tới bên chân Đạp Tiên Quân. Sở Vãn Ninh ngẩn ra, đáy mắt hiện lên một tia hoảng hốt, lại lập tức bất động thanh sắc chế trụ lại. Không nghĩ tới Mặc Nhiên ma xui quỷ khiến vẫn cúi đầu, chú ý tới con rối nhỏ đang xoay vòng dưới chân.
Sở Vãn Ninh cả người phát run nhìn hắn nhặt búp bê gỗ dưới đất lên. Người như y có loại đồ chơi dành cho con nít này đã thập phần khả nghi. Càng đòi mạng hơn chính là, sau lưng còn khắc chữ.
Nguyện Vãn Ninh ý cười luôn bên môi.
Từng nét bút dụng tâm, thập phần đoan chính nghiêm túc.
Thấy tay Mặc Nhiên tức khắc nổi đầy gân xanh, Sở Vãn Ninh không nghĩ ngợi gì nhảy xuống giường đoạt đồ lại.
Việc này càng làm Mặc Nhiên tức giận. Hắn né đôi tay của Sở Vãn Ninh, chuẩn xác túm tóc y, cưỡng ép y ngửa đầu lên nhìn mặt mình: "Tiếc sao? Hửm? Là tên dã nam nhân nào tặng ngươi? Sở Vãn Ninh, ngươi trước mặt bổn tọa bày ra dáng vẻ trinh tiết cương liệt, sau lưng lại không biết liêm sỉ như thế!!"
"Ư..." Sở Vãn Ninh đau đến kêu lên một tiếng, "Hồ ngôn loạn ngữ cái gì! Trả lại cho ta!!"
"Do bổn tọa thao ngươi chưa đủ hay sao? Một mình bổn tọa vẫn chưa đủ thỏa mãn ngươi hay sao??" Đôi mắt tím của Mặc Nhiên che kín tơ máu, giống như dã thú bị bức điên đang rít gào, "Sở Vãn Ninh! Ngươi là người của bổn tọa! Là người của bổn tọa!!"
Rắc một tiếng, Sở Vãn Ninh mắt phượng mở to. Y trơ mắt nhìn con lật đật nhỏ kia rơi từ trên tay Mặc Nhiên xuống đất, gương mặt tươi cười nứt ra một vết dài.
"Là Tiết Mông phải không? Thế nào, ngươi bị một đồ đệ thao còn chưa đủ? Nằm dưới thân hầu hạ người khác mà cũng cam tâm tình nguyện như vậy? Rốt cuộc tại sao Tiết Mông hắn xưa nay cứ kiên trì muốn ám sát bổn tọa? Là vì ngươi sao? Ngươi và hắn rốt cuộc giấu diếm bổn tọa cái gì?"
Thấy Sở Vãn Ninh thất thần nhìn con búp bê gỗ vỡ vụn kia, lý trí Mặc Nhiên cơ hồ bị cuồng nộ thiêu cháy. Hắn bóp mặt Sở Vãn Ninh, âm thanh ngoan độc truyền tới sau kẽ răng: "Không chịu nói? Được! Người đâu, đi tới thủy lao áp giải tên nghịch đồ kia tới đây!"
Sở Vãn Ninh hoàn hồn. Y bắt lấy tay Mặc Nhiên vội nói: "Quần áo là đồ cũ trước kia, còn búp bê... Là đồ chơi từ khi còn nhỏ..."
Mặc Nhiên trừng y, đôi mắt đen đến phát tím. Sở Vãn Ninh từ trước tới giờ nói dối vẫn vụng về như thế.
"Giết!!"
Cờ Trân Lung theo mệnh hành sự. Trường đao ánh hàn quang lạnh lẽo chém về hướng nghĩa quân bị đưa tới Hồng Liên Thủy Tạ. Một hồi âm thanh thảm thiết ngắn ngủi vang lên, ánh nắng ngoài cửa sổ nháy mắt bị nhuộm thành tanh hồng. Từng vết máu bắn tung tóe trên cửa sổ gian ngoài, chiếu lên nền đất, như bóng ma quỷ dị chuyển động trong phòng. Vết máu chưa khô chiếu vào khóe mắt Sở Vãn Ninh, chậm rãi nhỏ giọt.
Y bỗng nhiên cảm thấy sức lực cả người bị rút sạch. Cảm giác thất bại cùng cực cùng bất lực tràn ngập khắp cơ thể, lăng trì từng giác quan đang hiện hữu của y.
Sau đó y nghe được thanh âm Tiết Mông. Hắn bị bắt quỳ gối trước Hồng Liên Thủy Tạ đã lâu, luôn miệng chửi rủa. Mặc Nhiên mắt điếc tai ngơ bóp cằm Sở Vãn Ninh, ánh mắt dữ tợn mà căm hận: "Nói! Đồ có phải do Tiết Mông đưa ngươi hay không? Sở Vãn Ninh! Ngươi có tin nếu ngươi không chịu mở miệng ta sẽ ngay lập tức giết chết Tiết Mông?!"
"Nếu ngươi dám giết hắn," Sở Vãn Ninh bình tĩnh mở miệng, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Mặc Nhiên, "Ta cũng sẽ chết theo. Ngươi không cản nổi ta."
Mặc Nhiên giật mình, hốc mắt bò đầy tơ máu, một chữ giết đè lại trong cổ họng không dám thật sự thốt ra.
"Hay, hay lắm!!!" Mặc Nhiên nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt bắt đầu trở nên điên cuồng vặn vẹo, "Ngươi là luyến tiếc tên đồ đệ tốt của ngươi! Vậy cứ để cho đồ đệ tốt mở to mắt ra nhìn xem, ngươi ở dưới thân bổn tọa dục tiên dục tử không biết thỏa mãn như thế nào!"
Không đợi Sở Vãn Ninh kịp phản ứng, người đã bị đè trên mặt đất, hỗn loạn bất kham. Hai đầu gối quỳ trên nền đá lạnh, chật vật nằm úp xuống bị Mặc Nhiên từ phía sau trực tiếp xâm nhập.
Tiếng kêu đau nghẹn lại ở yết hầu, bị y dằn xuống cùng ngụm máu tanh.
Ngoài cửa, âm thanh Tiết Mông mắng chửi rõ ràng mà chua ngoa, thân thể lại bị tàn bạo ra vào, cách đó không xa là khuôn mặt tươi cười của búp bê gỗ bị nứt làm đôi. Dĩ vãng giống như đèn kéo quân thoáng hiện lên trong tâm trí. Những hình ảnh muốn xóa mà không được kia đang điên cuồng ăn mòn y.
Cuối cùng cũng có thứ gì đó vỡ nát, theo sau vết nứt trên mặt búp bê gỗ, nháy mắt tan tành thành nhiều mảnh nhỏ.
Sở Vãn Ninh trong đầu trống rỗng. Có lẽ, vết nứt kia đã xé toạc cả hy vọng cuối cùng y cố gắng chống đỡ rồi.
Xé hồn cửu tử nhất sinh, chịu khuất nhục quỳ bên ngoài bảo điện. Đến cuối cùng, y vẫn như cũ không độ nổi một Đạp Tiên Quân giết chóc.
"Nói đi!" Mặc Nhiên lại túm tóc của y, chất vấn, "Rốt cuộc là ai cho ngươi? Tiết Mông? Hay vẫn còn ai khác?? Còn ai có gan dám gọi ngươi là Vãn Ninh! Ngươi con mẹ nó thiếu thao à? Nói mau!!"
Ý thức Sở Vãn Ninh bắt đầu có chút mơ hồ, rõ ràng bên tai văng vẳng tiếng nhục mạ không dứt, nhưng đột nhiên lại ù đi, hết thảy không còn nghe được gì nữa. Bất luận là thanh âm của Mặc Nhiên, hay giọng Tiết Mông ngoài cửa sổ, tiếng thân thể bị va chạm liên tục mà kịch liệt. Y đã hoàn toàn chết lặng từ khoảnh khắc bị xé rách, ý thức bắt đầu tan rã dần.
Không kêu, không đau, hô hấp vững vàng trở nên nhỏ bé yếu ớt, dần dần tắt lịm.
Tới tận khi trên mặt lại thêm một cái tát, Sở Vãn Ninh mới thoáng thanh tỉnh. Y không biết đã bị Đạp Tiên Quân dày vò bao lâu, chỉ biết bản thân đang nằm trên giường, hai chân bị tách ra, đầu gối xanh tím một mảng, trầy da đau xót. Bên trong đùi tràn đầy vết máu cùng dịch thể. Đạp Tiên Quân trên người giống như lệ quỷ mất đi lý trí, con ngươi dữ tợn, thần sắc đáng sợ.
"Nói chuyện đi! Sở Vãn Ninh ngươi mở miệng ra!! Ngươi rốt cuộc giấu diếm ta cái gì?!"
Trong một khắc kia, Sở Vãn Ninh rốt cuộc ý thức được. Y độ không nổi Mặc Nhiên.
Chẳng sợ thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền...
Sở Vãn Ninh vẫn như cũ không thể độ Mặc Nhiên.
Trước nay đều là y tự mình đa tình, đều là y không biết tự lượng sức mình.
Y chịu không nổi, y chịu đủ rồi.
Tuyệt vọng che trời lấp đất đánh úp lại, dập tắt mong đợi cuối cùng, một tia hoa quang tàn lưu giữa mắt phượng rốt cuộc cũng tan hết.
- --- người độ được Mặc Nhiên trước nay, đều không phải y.
Sở Vãn Ninh nhớ tới dung mạo tuyệt sắc vô song của người kia, vóc dáng bế nguyệt tu hoa. Y nghĩ, y nghĩ, y vẫn luôn nghĩ, đó mới là người có thể độ được Mặc Nhiên, đó mới là niềm cứu rỗi duy nhất của trần thế khổ đau này.
Giữa ý thức mơ hồ, một phù chú dần dần hình thành trong đầu. Tụ linh, cải biến, thực hóa, cuối cùng thành hình.
Tầm mắt lại dần dần rõ ràng lên. Sở Vãn Ninh lảo đảo mà chống thân mình ngồi dậy, bình tĩnh tẩy rửa thay y phục, đẩy ra cánh cửa sớm đã bị máu nhuộm thành đen ngòm, đạp trên nền đất huyết hồng đi tới Vu Sơn Điện.
Tẩm điện một mảnh hỗn độn, đồ đạc đều bị người thô bạo ném đi, lung tung lộn xộn trên mặt đất. Trước giường, Đạp Tiên Quân rũ đầu ngồi dưới đất, hoa bào hỗn độn, mũ miện cửu châu lệch lạc, bạo quân khí thế sát phạt khi xưa giờ phút này vậy mà có vẻ suy sụp.
Mặc Nhiên hiển nhiên không nghĩ Sở Vãn Ninh sẽ chủ động tới tìm mình. Hắn mở to hai mắt, vội xông lên trước kéo người vào trong lòng ngực la lớn: "Ta... Ta không có giết Tiết Mông... Hắn bị giải trở về thủy lao..."
Sở Vãn Ninh gật đầu: "Ta có lời muốn nói với ngươi."
Mặc Nhiên run lên, lập tức ngắt lời: "Bổn tọa không nghe!"
"Sư Minh Tịnh hắn---"
Lời còn chưa nói hết, đôi môi Sở Vãn Ninh đã bị Mặc Nhiên chặn lại, phảng phất là thật sự sợ hãi điều y sắp sửa nói. Mặc Nhiên không ngừng hôn y lấy lòng, một bên ôm Sở Vãn Ninh đưa tới trên giường. Ngã xuống giữa chăn đệm dày, Mặc Nhiên lại không như thường nhật trực tiếp xâm phạm Sở Vãn Ninh. Hắn kéo ra ngoại bào, đưa tay vuốt ve làn da, đôi môi liếm láp nhẹ trên khuyên tai đỏ tươi, tinh tế gặm cắn cần cổ thon dài của y, một đường hôn xuống xương quai xanh, lưu luyến hai điểm hồng anh trước ngực, đôi tay lại lần theo eo Sở Vãn Ninh luồn xuống phía dưới âu yếm.
Sở Vãn Ninh không phản kháng, để mặc cho Đạp Tiên Quân đùa nghịch. Y biết Mặc Nhiên trước khi được tận hứng sẽ không thèm để ý lời y nói. Sở Vãn Ninh ánh mắt trống rỗng nhìn lên nóc nhà, thẳng đến khi hậu tri hậu giác phát hiện vật dưới thân của mình thế mà bị Mặc Nhiên ngậm vào trong miệng. Y cúi đầu nhìn, chỉ thấy Đạp Tiên Quân đang nhíu mi, nghiêm túc như chó con lấy lòng mà liếm láp, phun ra nuốt vào ngọc hành vẫn mềm nhũn trong miệng.
Sở Vãn Ninh khó hiểu, mờ mịt hỏi: "Ngươi đang làm gì?"
(Nó tưởng ai cũng suy nghĩ bằng nửa thân dưới như nó. Đi dỗ người thương thế này có phải hỏng không =))))
Nghe vậy, Mặc Nhiên buông tha cho vật trước sau vẫn không có phản ứng gì kia, chậm chạp nâng đôi mắt đỏ bừng lên nhìn Sở Vãn Ninh. Bả vai rộng lớn cũng bỗng nhiên sụp xuống, vô thố mà ngồi dưới đất, trông thoáng qua như con thú non đang bị vây trong cảnh khốn cùng.
Trầm mặc một lát, Sở Vãn Ninh thấy Mặc Nhiên không hề tiếp lời liền nói: "Ta đưa ngươi đi cứu Sư Minh Tịnh trở về."
"...." Mặc Nhiên ngốc lăng, "Cái gì?"
"Đi theo ta." Sở Vãn Ninh xuống khỏi giường, đưa tay tự sửa sang lại y phục cho đàng hoàng.
Mặc Nhiên đuổi theo, nhưng chỉ là một đường đem Sở Vãn Ninh từ sau lưng kéo vào trong lòng ngực, hai tay dùng sức, tựa hồ mãnh liệt tới xương cốt rung động.
"Sư tôn.... Sư tôn.... Người.... Người để ý ta đi." Thanh âm Mặc Nhiên run rẩy, "Người.... Vãn Ninh, ngươi nhìn ta, ngươi nói cho ta biết, vì sao lại đột nhiên.... Sao đột nhiên lại muốn..."
"Đi thôi."
Nghe thanh âm lạnh băng đạm mạc kia, Mặc Nhiên cả người đều phát run: "Vãn Ninh, ta không có giết Tiết Mông! Mấy tên tu sĩ đó ta cũng không giết, ta không giết mà.... Cũng không chất vấn bọn chúng nữa, cho nên... Ngươi không cần phải như vậy, đừng như vậy... Ngươi nhìn ta đi, Vãn Ninh. Ngươi nhìn ta đi!"
Sở Vãn Ninh lại không nghe thấy gì. Trong đầu y quá mức trống rỗng, trống rỗng tới nỗi y nghe không rõ Đạp Tiên Quân rốt cuộc muốn nói gì nữa. Y dứt khoát giơ tay: "Cửu Ca, triệu tới."
Hải đường nở tung, hoa quang bất tận.
Mặc Nhiên đờ người, kinh ngạc mà nhìn Sở Vãn Ninh tay ôm thần võ.
Âm thanh dịch chuyển xé trời vang lên. Một thế lực khó hiểu thình lình xé rách thời không. Nhìn giữa khe hở hỗn độn hắc ám, Mặc Nhiên theo bản năng túm chặt lấy Sở Vãn Ninh. Tim hắn đập đến nghẹn lại: "Ngươi muốn làm gì?"
"Đưa ngươi đi, cứu Sư Minh Tịnh trở về."
Không đợi Mặc Nhiên kịp mở miệng, Sở Vãn Ninh liền bước vào khe hở thời không. Mặc Nhiên chỉ biết đi theo sau, trong nháy mắt bước vào một trần thế khác. Cửu Ca tiêu tan, trong cổ họng Sở Vãn Ninh dâng lên từng luồng tanh ngọt, đánh y tới phế phủ đau nhức không thôi. Nhưng y gắt gao chặn lại từng đợt kích, áp xuống thành một trận ho khan, nuốt ngược máu trở về. Thật lâu sau, y mới hòa hoãn được hơi thở, dùng cổ tay áo lau đi vết máu tràn ra bên môi.
Mặc Nhiên khiếp sợ nhìn Tử Sinh Đỉnh phồn hoa thịnh thế trước mắt, cũng không phát hiện ra Sở Vãn Ninh có điểm dị thường.
Sở Vãn Ninh dẫn theo Mặc Nhiên tránh nơi có người, lén đi trong góc khuất tối tăm trên đường nhỏ. Mặc Nhiên nhìn những đệ tử áo lam vô ưu vô tư cười đùa cách đó không xa, thần sắc rung chuyển, thống khổ áp chế đau nhức từng trận ầm ầm lưu chuyển trong đầu.
"Ngươi ở đây chờ ta." Sở Vãn Ninh yên lặng đáp lại trên nóc nhà, sau đó tùy thời nhảy xuống, rất nhanh sau đó đã mất dấu thân ảnh.
Mặc Nhiên ngắm nhìn trần thế an bình trước mắt đến ngơ ngẩn xuất thần, thẳng tới khi Sở Vãn Ninh cõng thêm một người nữa phi thân lên nóc nhà mới hoàn hồn.
Không khó để nhìn ra được, người nọ mặt mày ôn nhuyễn nhu hòa, tư thái đoan chính, dung mạo xuất trần tuyệt sắc, là Sư Muội. Nhưng Mặc Nhiên lại chỉ liếc qua hắn một cái, nâng lên ánh mắt run run nhìn Sở Vãn Ninh.
"...."
Hai người trầm mặc một lát, không khí phảng phất như muốn ngưng đọng lại. Sở Vãn Ninh bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, trấn an: "Ta chỉ là phong bế huyệt đạo làm hắn hôn mê, không gây tổn thương gì đến hắn."
Mặc Nhiên lại theo bản năng mà lắc đầu: "Nhưng ngươi..."
Sở Vãn Ninh giao người vào lòng ngực Mặc Nhiên, cúi đầu cắn rách ngón tay, điểm trên mu bàn tay Sư Muội một đạo huyết phù: "Đi thôi, thời gian không còn nhiều."
Một đường bị động mà đi theo sau Sở Vãn Ninh, tới tận khi lại lần nữa đứng trước Thời Không Sinh Tử Môn, Sở Vãn Ninh mới né ra một bước, quay lại nói với hắn: "Đi thôi."
Nhìn hồng trần hỗn độn bên kia, cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp giữa hai tay, Đạp Tiên Quân ngẩn ra một hồi, ánh mắt dần dần trở nên nhu hòa, thậm chí lẫn một tia ý cười không khó phát hiện: "Sở Vãn Ninh, ngươi cứu Sư Muội trở về rồi. Bổn tọa không quên ơn ngươi."
Nghe vậy, khuôn mặt Sở Vãn Ninh rốt cuộc hiện lên biểu tình khác ngoại trừ vẻ mặt đạm mạc. Y giương mi mắt, có lẽ là ảo giác đi. Ánh mắt Mặc Nhiên như vậy lại có chút giống Mặc Vi Vũ của trần thế này. Sở Vãn Ninh từ trong ánh mắt trống rỗng hiện ra một tia thê lương: "Được."
Đạp Tiên Quân rốt cuộc cũng ôm được Sư Muội trở lại trần thế thuộc về hắn. Sở Vãn Ninh đứng ở bên kia cánh cửa thời không, lẳng lặng mà nhìn Đạp Tiên Quân đưa lưng về phía y, cẩn thận đem Sư Muội đặt trên giường trong Vu Sơn Điện.
Sở Vãn Ninh cạn hết linh lực, khe hở thời không cũng dần lung lay. Y nhìn Mặc Nhiên quay lại đưa ánh mắt về phía y. Y biết, đó là cái liếc mắt cuối cùng của bọn họ.
Sở Vãn Ninh hơi hơi hé miệng, lại phát hiện ra kỳ thật đã chẳng còn lời nào để nói.
Nói ngươi buông tha thương sinh?
Nhưng Sở Vãn Ninh đã khuyên răn mười mấy năm, nói đạo lý tới trăm ngàn lần, Mặc Nhiên cũng không chịu nghe.
Chỉ là sau này sẽ không như vậy nữa. Sư Muội là người Mặc Nhiên yêu nhất. Hắn ôn nhu thiện lương như vậy, cùng là lời nói này, Mặc Nhiên nhất định sẽ nghe.
Nói hẹn gặp lại?
Thời Không Sinh Tử Môn ngăn cách hai trần thế, ngăn cách giữa Mặc Nhiên cùng Sở Vãn Ninh, ngăn cách giữa đôi mắt tím kinh hoảng của hắn và đôi mắt phượng đạm mạc của y. Cánh cửa cuối cùng rốt cuộc cũng khép lại. Không một khe hở. Không còn dấu vết.
Từ đây, trần thế lưỡng cách, sinh tử lưỡng cách, hư không lưỡng cách.
Vĩnh viễn.
Không bao giờ gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất