Chương 3: Phát sóng trực tiếp
Khoai lát là món ăn vặt yêu thích của cậu, Kiều Hoài Dao nhìn Bách Cẩm Ngôn mặt không biểu tình kiếm đồ ăn vặt cho cậu, sự tương phản lớn như vậy khiến cậu không khỏi cong cong đuôi mắt.
Kiều Hoài Dao cầm gói khoai lát trong tay, chưa vội mở ra, hỏi: "Anh, chương trình anh tham gia thuộc thể loại nào vậy?"
Đạo diễn theo tới nhà quay chụp, cũng không giống quay cảnh sắp xếp hành lý, vậy thì không phải show du lịch.
Kiều Hoài Dao không chú ý tới giới giải trí lắm, các loại hình tạp kỹ cũng chỉ nghe qua, bây giờ tận mắt chứng kiến thì thấy không giống với loại cậu biết.
Bách Cẩm Ngôn xách theo túi đồ ăn mua từ siêu thị về, đi vào phòng bếp, nhàn nhạt nói: "Giải trí."
Đạo diễn nghe được, lập tức phản bác: "Sao lại gọi là giải trí được, chương trình của chúng tôi là show phát sóng trực tiếp thể loại gia đình, chúng tôi còn tùy cơ mà tuyên bố các nhiệm vụ nhỏ, nhân cơ hội cho các khách quý liên lạc, gắn kết tình cảm với người nhà.". Truyện Mỹ Thực
Đạo diễn cười tủm tỉm nói: "Rốt cuộc mọi người đều bận rộn công tác, thường xuyên không về nhà, vừa lúc mượn cơ hội này, vừa làm việc mà vừa có thể bồi người nhà."
Sơ tâm chương trình bọn họ chính là như vậy.
Thấy Kiều Hoài Dao không hiểu tống nghệ, đạo diễn không ngừng giải thích: "Chúng tôi còn chọn ra năm vị khách quý, dùng cùng một phương thức để thu thập tư liệu sống, sau lại cắt nối biên tập cùng nhau."
"Giai đoạn đầu của tiết mục lấy phát sóng trực tiếp làm chủ, phát không gián đoạn, điểm livestream càng cao thì lúc ghi hình chung có thể có được đặc quyền càng lớn."
Kiều Hoài Dao nghe vậy sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Dì Mạnh bọn họ không phải đang ở nước ngoài sao?"
Sao lại ngay lúc này quyết định tham gia show gia đình?
Bách Cẩm Ngôn thấp giọng giải thích: "Trước khi bọn họ xuất ngoại đã ký, thi đại học xong thì vừa lúc bắt đầu quay."
Ở nước ngoài không kịp trở về, Bách Cẩm Ngôn cũng không nói với họ.
Kiều Hoài Dao hiểu rõ gật gật đầu.
Đạo diễn đánh giá hai người, ngón trỏ cọ xát hàm dưới, thân là đạo diễn, trực giác mách bảo ông có gì đó không bình thường, ông như vô tình mà mở miệng: "Các khách quý khác đều là cả gia đình cùng quay, Bách Cẩm Ngôn một mình như này thì tôi cùng không biết nên quay thế nào."
"Nếu không hai cậu cùng nhau —"
Bách Cẩm Ngôn lạnh giọng cắt ngang đạo diễn: "Em ấy không tham gia tống nghệ."
Đạo diễn nào dám bật lại Bách Cẩm Ngôn, nghe vậy tức khắc không nói nữa.
Ông biết rõ Bách Cẩm Ngôn tính tình không tốt, nhưng tài sản nhiều, chẳng sợ tính tình kém, ở trong vòng vẫn có thể thích gì làm nấy, hơn nữa có thực lực, ra mắt từ sớm, cùng lứa trong giới cơ bản không có ai có thể sánh vai với hắn.
Chương trình lần này, ông cũng chưa để người khác chủ trì, ông cùng Bách Cẩm Ngôn cũng coi như lão bằng hữu, tự mình tới làm thì ít nhiều có thể khống chế được tiết tấu, không để tiết mục quá nhạt nhẽo.
Tuy đạo diễn chưa nói xong, nhưng liên tưởng đến Bách Cẩm Ngôn cự tuyệt, Kiều Hoài Dao cũng có thể đoán ra ý tứ của đạo diễn.
Cùng nhau quay chương trình sao?
Kiều Hoài Dao mím môi, cảm giác vẫn sẽ có chút không quen phát sóng trực tiếp lộ mặt.
Nhưng......
Không tính hôm nay thì còn 6 ngày nữa là đến khai giảng.
Cậu phải ngồi máy bay đến trước một ngày, rốt cuộc thì sắp xếp ký túc xá cũng cần thời gian.
Tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có 5 ngày.
Đến lúc đó, cậu ở bên kia khai giảng, Bách Cẩm Ngôn bên này đi học, cậu càng không có cơ hội biết rõ nguyên nhân Bách Cẩm Ngôn rời xa mình là gì.
Nhất thời, Kiều Hoài Dao rối rắm không nghĩ ra được gì.
Bách Cẩm Ngôn lấy đồ ăn ra đặt lên bàn, nói: "Ăn xong cơm chiều, em liền về..."
Kiều Hoài Dao cắn chặt răng, bất chấp nói: "Anh!"
Bách Cẩm Ngôn ngừng nói, liếc cậu một cái, chờ Kiều Hoài Dao nói tiếp.
Kiều Hoài Dao ho nhẹ một tiếng, không nhịn được chiếu tầm mắt sang bên cạnh, cậu duỗi tay cầm cây súp lơ, dỡ ra khỏi màng bọc, bẻ một chút ra, không chút để ý nói: "Em mới trở về từ trường học, chìa khóa không biết ném đi đâu rồi."
"Đã trễ thế này, cũng không tiện tìm công ty mở khóa."
"Cơm nước xong còn tốn thêm vài giờ nữa."
"Em còn mang theo nhiều hành lý như vậy."
Kiều Hoài Dao dài giọng: "Anh...." Âm cuối ngân lên như đang làm nũng, ngước mắt nhìn về phía hắn: "Anh sẽ không đuổi em đi đúng không?"
Bách Cẩm Ngôn rũ mắt nhìn cậu, Kiều Hoài Dao không né không tránh, thậm chí nhìn còn có vài phần ngoan ngoãn.
Không phải người trong ngành, bị ghi hình cũng không phải chuyện tốt, Bách Cẩm Ngôn vốn định lưu loát cự tuyệt để Kiều Hoài Dao ở lại như khi này từ chối đạo diễn.
Nhưng bây giờ.
Bị Kiều Hoài Dao nhìn chằm chằm như vậy, lời đến bên miệng rồi mà hắn không thể nào nói ra.
Cùng lúc đó, trên màn hình di động đặt trên ngăn tủ là làn đạn vùn vụt lướt qua, tức khắc chiếm đầy màn hình.
[Đừng, đuổi, ẻm, đi! Giữ, em, ấy, lại!]
[Tên nhóc này, với đạo diễn thì lời lẽ cự tuyệt nghiêm khắc, với em trai thì đến lời từ chối cũng không dám nói.]
[Bách Cẩm Ngôn anh nói chuyện đi! Anh tiếp tục vênh váo đi! Tính tình của anh đâu?!]
[Ai, tuy rằng rất muốn giữ ẻm lại, nhưng lấy tính tình của Bách Cẩm Ngôn, rất có thể sẽ trực tiếp ném cả người lẫn hành lý khỏi cửa, Bách Cẩm Ngôn từ trước tới nay mềm rắn không ăn.]
......
Kiều Hoài Dao an tình chờ Bách Cẩm Ngôn, cậu muốn ở lại, chẳng sợ trong lòng Bách Cẩm Ngôn còn cố kỵ điều gì, cậu cho dù hôm nay phải đi thì ngày mai vẫn sẽ quay lại.
Chỉ có khi ở bên người Bách Cẩm Ngôn, cậu mới có thể biết được nguyên nhân đối phương xa cách mình, trực tiếp hỏi, Bách Cẩm Ngôn chắc chắn sẽ không nói.
Đời trước cậu đã nếm thử quá nhiều lần.
Bách Cẩm Ngôn ngừng lại thật lâu, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Đi rửa rau."
Đây ý là hắn đồng ý cho cậu ở lại.
Kiều Hoài Dao lập tức đồng ý: "Vâng!"
Làn đạn: "???"
[Xem này? Xem này? Sao anh chưa gì đã đáp ứng rồi? Nguyên tắc của anh đâu?]
[Không thể nào... Bách Cẩm Ngôn anh có phải bị hồn xuyên không? Dễ nói chuyện vậy sao?]
[Nói thật, Bách Cẩm Ngôn thế nào tôi không biết, nhưng nếu tiểu ca ca kia nói chuyện với tôi như vậy, tôi cũng vô pháp cự tuyệt ~]
[Nghẹn mãi giờ mới nói, đây không phải muốn ấn đầu tôi ăn sao, với người khác thì vô cảm, với mình em thì luôn không thể từ chối, tôi sẽ ăn thật ngon.]
[Người ta là hai anh em, fan CP bình tĩnh ok?]
......
Bách Cẩm Ngôn chuẩn bị tốt thịt bò, chú ý tới làn đạn lập lòe bên kia, hắn nhăn mày, bất động thanh sắc nhìn về phía sau, thấy Kiều Hoài Dao không hề phát hiện, đang nghiêm túc rửa súp lơ.
Hắn đi qua, nhắc nhở: "Bây giờ đang phát sóng trực tiếp."
"Dạ?" Kiều Hoài Dao sửng sốt, nhanh như vậy đã bắt đầu rồi?
Ý thức được minh đang trong phòng phát sóng trực tiếp, súp lơ trên tay suýt nữa không cầm chắc.
Tuy rằng đã biết ở lại thì sẽ cùng phát sóng trực tiếp, nhưng vẫn không khỏi có chút khẩn trương.
Nhận thấy cậu không được tự nhiên, Bách Cẩm Ngôn nói: "Anh đi bảo đạo diễn ghi tiết mục sau."
"Ai..." Kiều Hoài Dao vội duỗi tay giữ chặt hắn, "Không cần."
Trước khi ghi hình đều đã ký hợp đồng, sao có thể nói lùi là lùi.
Hơn nữa chương trình này còn mới các nghệ sĩ khác, người khác đều phát sóng trực tiếp bình thường, Bách Cẩm Ngôn bên này lại chiếu muộn, khó tránh khỏi sẽ mang tai tiếng, thậm chí là vi phạm hợp đồng.
Kiều Hoài Dao nói: "Đã khuya rồi, nấu cơm đã."
Nguyên liệu Bách Cẩm Ngôn mua phần lớn đều đã được xử lý tốt, chỉ có rau xanh là cần rửa lại.
Cho rau vào chảo xào một chút là xong.
Thịt bò, tôm đã bóc vỏ linh tinh cũng rất nhanh là chế biến xong.
Bây giờ đã gần rạng sáng, ăn nhiều quá không dễ tiêu hóa.
Nên chỉ đơn giản làm hai món xào.
Bát cơm bất tri bất giác đã thấy đáy, Kiều Hoài Dao buông đũa, uống nốt cốc sữa bò.
Bách Cẩm Ngôn nấu ăn, đều thật hợp với khẩu vị của cậu.
Trước kia khi vừa mới dọn ra ngoài ở, không thuê người giúp việc, bình thường Bách Cẩm Ngôn không nấu cơm, bữa ăn đều tùy tiện, đôi khi bận việc quá thì dứt khoát không ăn.
Nhưng mỗi khi Kiều Hoài Dao tới, Bách Cẩm Ngôn sẽ mua nguyên liệu về, tự tay nấu, tay nghề cũng từ đó từng chút một luyện ra.
"Cẩm Ngôn, chúng tôi về trước." Đạo diễn nói: "Camera phát sóng trực tiếp đều đã mở, lúc sau sẽ thu bình thường, cậu giữ cái di động này, nhiệm vụ tổ tiết mục tuyên bố đều sẽ gửi bằng tin nhắn qua nó, có việc thì liên hệ."
Tư liệu sống độc thoại khởi động máy đã đủ.
Kế tiếp phát sóng trực tiếp qua camera trong phòng là được, không cần người chủ trì dẫn dắt.
Đạo diễn đi rồi, Bách Cẩm Ngôn đứng dậy thu dọn chén đũa, "Đi tắm rửa đi, thay quần áo."
Ngừng một chút, hắn lại dặn dò: "Phòng ngủ có camera, khi thay quần áo nhớ che camera đi."
Camera được lắp từ sáng sớm, đảm bảo khi chương trình bắt đầu có thể quay chụp toàn cảnh.
Kiều Hoài Dao giúp đem chén đũa vào phòng bếp, khi ra ngoài, nhìn điện thoại trên bàn, nghĩ nghĩ, đi qua cầm lên.
Hình ảnh trên màn hình đúng là phòng phát sóng trực tiếp.
Camera trên đỉnh đầu tinh chuẩn quay được một màn này, nháy mắt Kiều Hoài Dao cầm điện thoại, làn đạn lại tăng thêm.
[A a a! Tiểu ca ca nhìn em!]
[Camera phòng khách lắp đặt như thế nào vậy, từ góc độ này nhìn càng đẹp mắt, quả nhiên người lớn lên xinh đẹp thì đến góc chết cũng đẹp.]
......
Kiều Hoài Dao nguyên bản còn có chút khẩn trương, nhưng thấy làn đạn toàn một mảng "ô a", thì lại xua tan chút cảm giác không quen này.
Không có người thảo luận một màn ngoài hành lang kia, Kiều Hoài Dao lặng lẽ thở ra.
Làn đạn chạy hơi nhanh, Kiều Hoài Dao chọn câu hỏi để trả lời: "Tôi họ Kiều, Kiều Hoài Dao."
[Không phải họ Bách sao? Không phải em trai của Bách Cẩm Ngôn? Thế sao lại gọi "anh"?]
Kiều Hoài Dao giải thích: "Bọn tôi không phải anh em ruột, anh ấy lớn hơn tôi, quen thân nhau từ nhỏ, vẫn luôn gọi anh."
[Ô ô ô, giải thích thành thật như vậy, thoạt nhìn thật ngoan.]
[Đôi tay này! Thon dài xinh đẹp như vậy!]
[Nếu không phải bận tâm đến chúng ta hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, ta cao thấp cho ngươi chỉnh hai câu mang nhan sắc.]
[Nói qua, ngủ lão đoạt chăn, phân.]
Bách Cẩm Ngôn đi ra thấy cậu còn ở phòng khách, hỏi: "Đang xem gì vậy?", hắn theo tầm mắt Kiều Hoài Dao nhìn thoáng qua.
Lọt vào trong tầm mắt là làn đạn spam đòi "hôn hôn", còn rải rác cả "lão công, lão bà" bên trong.
Ý cười bên khóe miệng Bách Cẩm Ngôn khựng lại, hắn che dấu biến hóa trong cảm xúc, bình thản ung dung cầm lấy di động, nói: "Hành lý của em để trong phòng, đi qua sắp xếp một chút."
Kiều Hoài Dao đáp: "Vâng ạ."
Hành lý phần lớn là quần áo, để lâu bên trong sẽ có nếp gấp, phải lấy ra treo mới được.
Chờ sau khi Kiều Hoài Dao lên tầng, Bách Cẩm Ngôn nhăn mày lạnh mặt, khóa tài khoản, lại xóa tất cả làn đạn.
Fan qua camera trông thấy một màn này: "???"
Anh chơi xấu!
~~~~~
editor: sike
Kiều Hoài Dao cầm gói khoai lát trong tay, chưa vội mở ra, hỏi: "Anh, chương trình anh tham gia thuộc thể loại nào vậy?"
Đạo diễn theo tới nhà quay chụp, cũng không giống quay cảnh sắp xếp hành lý, vậy thì không phải show du lịch.
Kiều Hoài Dao không chú ý tới giới giải trí lắm, các loại hình tạp kỹ cũng chỉ nghe qua, bây giờ tận mắt chứng kiến thì thấy không giống với loại cậu biết.
Bách Cẩm Ngôn xách theo túi đồ ăn mua từ siêu thị về, đi vào phòng bếp, nhàn nhạt nói: "Giải trí."
Đạo diễn nghe được, lập tức phản bác: "Sao lại gọi là giải trí được, chương trình của chúng tôi là show phát sóng trực tiếp thể loại gia đình, chúng tôi còn tùy cơ mà tuyên bố các nhiệm vụ nhỏ, nhân cơ hội cho các khách quý liên lạc, gắn kết tình cảm với người nhà.". Truyện Mỹ Thực
Đạo diễn cười tủm tỉm nói: "Rốt cuộc mọi người đều bận rộn công tác, thường xuyên không về nhà, vừa lúc mượn cơ hội này, vừa làm việc mà vừa có thể bồi người nhà."
Sơ tâm chương trình bọn họ chính là như vậy.
Thấy Kiều Hoài Dao không hiểu tống nghệ, đạo diễn không ngừng giải thích: "Chúng tôi còn chọn ra năm vị khách quý, dùng cùng một phương thức để thu thập tư liệu sống, sau lại cắt nối biên tập cùng nhau."
"Giai đoạn đầu của tiết mục lấy phát sóng trực tiếp làm chủ, phát không gián đoạn, điểm livestream càng cao thì lúc ghi hình chung có thể có được đặc quyền càng lớn."
Kiều Hoài Dao nghe vậy sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Dì Mạnh bọn họ không phải đang ở nước ngoài sao?"
Sao lại ngay lúc này quyết định tham gia show gia đình?
Bách Cẩm Ngôn thấp giọng giải thích: "Trước khi bọn họ xuất ngoại đã ký, thi đại học xong thì vừa lúc bắt đầu quay."
Ở nước ngoài không kịp trở về, Bách Cẩm Ngôn cũng không nói với họ.
Kiều Hoài Dao hiểu rõ gật gật đầu.
Đạo diễn đánh giá hai người, ngón trỏ cọ xát hàm dưới, thân là đạo diễn, trực giác mách bảo ông có gì đó không bình thường, ông như vô tình mà mở miệng: "Các khách quý khác đều là cả gia đình cùng quay, Bách Cẩm Ngôn một mình như này thì tôi cùng không biết nên quay thế nào."
"Nếu không hai cậu cùng nhau —"
Bách Cẩm Ngôn lạnh giọng cắt ngang đạo diễn: "Em ấy không tham gia tống nghệ."
Đạo diễn nào dám bật lại Bách Cẩm Ngôn, nghe vậy tức khắc không nói nữa.
Ông biết rõ Bách Cẩm Ngôn tính tình không tốt, nhưng tài sản nhiều, chẳng sợ tính tình kém, ở trong vòng vẫn có thể thích gì làm nấy, hơn nữa có thực lực, ra mắt từ sớm, cùng lứa trong giới cơ bản không có ai có thể sánh vai với hắn.
Chương trình lần này, ông cũng chưa để người khác chủ trì, ông cùng Bách Cẩm Ngôn cũng coi như lão bằng hữu, tự mình tới làm thì ít nhiều có thể khống chế được tiết tấu, không để tiết mục quá nhạt nhẽo.
Tuy đạo diễn chưa nói xong, nhưng liên tưởng đến Bách Cẩm Ngôn cự tuyệt, Kiều Hoài Dao cũng có thể đoán ra ý tứ của đạo diễn.
Cùng nhau quay chương trình sao?
Kiều Hoài Dao mím môi, cảm giác vẫn sẽ có chút không quen phát sóng trực tiếp lộ mặt.
Nhưng......
Không tính hôm nay thì còn 6 ngày nữa là đến khai giảng.
Cậu phải ngồi máy bay đến trước một ngày, rốt cuộc thì sắp xếp ký túc xá cũng cần thời gian.
Tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có 5 ngày.
Đến lúc đó, cậu ở bên kia khai giảng, Bách Cẩm Ngôn bên này đi học, cậu càng không có cơ hội biết rõ nguyên nhân Bách Cẩm Ngôn rời xa mình là gì.
Nhất thời, Kiều Hoài Dao rối rắm không nghĩ ra được gì.
Bách Cẩm Ngôn lấy đồ ăn ra đặt lên bàn, nói: "Ăn xong cơm chiều, em liền về..."
Kiều Hoài Dao cắn chặt răng, bất chấp nói: "Anh!"
Bách Cẩm Ngôn ngừng nói, liếc cậu một cái, chờ Kiều Hoài Dao nói tiếp.
Kiều Hoài Dao ho nhẹ một tiếng, không nhịn được chiếu tầm mắt sang bên cạnh, cậu duỗi tay cầm cây súp lơ, dỡ ra khỏi màng bọc, bẻ một chút ra, không chút để ý nói: "Em mới trở về từ trường học, chìa khóa không biết ném đi đâu rồi."
"Đã trễ thế này, cũng không tiện tìm công ty mở khóa."
"Cơm nước xong còn tốn thêm vài giờ nữa."
"Em còn mang theo nhiều hành lý như vậy."
Kiều Hoài Dao dài giọng: "Anh...." Âm cuối ngân lên như đang làm nũng, ngước mắt nhìn về phía hắn: "Anh sẽ không đuổi em đi đúng không?"
Bách Cẩm Ngôn rũ mắt nhìn cậu, Kiều Hoài Dao không né không tránh, thậm chí nhìn còn có vài phần ngoan ngoãn.
Không phải người trong ngành, bị ghi hình cũng không phải chuyện tốt, Bách Cẩm Ngôn vốn định lưu loát cự tuyệt để Kiều Hoài Dao ở lại như khi này từ chối đạo diễn.
Nhưng bây giờ.
Bị Kiều Hoài Dao nhìn chằm chằm như vậy, lời đến bên miệng rồi mà hắn không thể nào nói ra.
Cùng lúc đó, trên màn hình di động đặt trên ngăn tủ là làn đạn vùn vụt lướt qua, tức khắc chiếm đầy màn hình.
[Đừng, đuổi, ẻm, đi! Giữ, em, ấy, lại!]
[Tên nhóc này, với đạo diễn thì lời lẽ cự tuyệt nghiêm khắc, với em trai thì đến lời từ chối cũng không dám nói.]
[Bách Cẩm Ngôn anh nói chuyện đi! Anh tiếp tục vênh váo đi! Tính tình của anh đâu?!]
[Ai, tuy rằng rất muốn giữ ẻm lại, nhưng lấy tính tình của Bách Cẩm Ngôn, rất có thể sẽ trực tiếp ném cả người lẫn hành lý khỏi cửa, Bách Cẩm Ngôn từ trước tới nay mềm rắn không ăn.]
......
Kiều Hoài Dao an tình chờ Bách Cẩm Ngôn, cậu muốn ở lại, chẳng sợ trong lòng Bách Cẩm Ngôn còn cố kỵ điều gì, cậu cho dù hôm nay phải đi thì ngày mai vẫn sẽ quay lại.
Chỉ có khi ở bên người Bách Cẩm Ngôn, cậu mới có thể biết được nguyên nhân đối phương xa cách mình, trực tiếp hỏi, Bách Cẩm Ngôn chắc chắn sẽ không nói.
Đời trước cậu đã nếm thử quá nhiều lần.
Bách Cẩm Ngôn ngừng lại thật lâu, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Đi rửa rau."
Đây ý là hắn đồng ý cho cậu ở lại.
Kiều Hoài Dao lập tức đồng ý: "Vâng!"
Làn đạn: "???"
[Xem này? Xem này? Sao anh chưa gì đã đáp ứng rồi? Nguyên tắc của anh đâu?]
[Không thể nào... Bách Cẩm Ngôn anh có phải bị hồn xuyên không? Dễ nói chuyện vậy sao?]
[Nói thật, Bách Cẩm Ngôn thế nào tôi không biết, nhưng nếu tiểu ca ca kia nói chuyện với tôi như vậy, tôi cũng vô pháp cự tuyệt ~]
[Nghẹn mãi giờ mới nói, đây không phải muốn ấn đầu tôi ăn sao, với người khác thì vô cảm, với mình em thì luôn không thể từ chối, tôi sẽ ăn thật ngon.]
[Người ta là hai anh em, fan CP bình tĩnh ok?]
......
Bách Cẩm Ngôn chuẩn bị tốt thịt bò, chú ý tới làn đạn lập lòe bên kia, hắn nhăn mày, bất động thanh sắc nhìn về phía sau, thấy Kiều Hoài Dao không hề phát hiện, đang nghiêm túc rửa súp lơ.
Hắn đi qua, nhắc nhở: "Bây giờ đang phát sóng trực tiếp."
"Dạ?" Kiều Hoài Dao sửng sốt, nhanh như vậy đã bắt đầu rồi?
Ý thức được minh đang trong phòng phát sóng trực tiếp, súp lơ trên tay suýt nữa không cầm chắc.
Tuy rằng đã biết ở lại thì sẽ cùng phát sóng trực tiếp, nhưng vẫn không khỏi có chút khẩn trương.
Nhận thấy cậu không được tự nhiên, Bách Cẩm Ngôn nói: "Anh đi bảo đạo diễn ghi tiết mục sau."
"Ai..." Kiều Hoài Dao vội duỗi tay giữ chặt hắn, "Không cần."
Trước khi ghi hình đều đã ký hợp đồng, sao có thể nói lùi là lùi.
Hơn nữa chương trình này còn mới các nghệ sĩ khác, người khác đều phát sóng trực tiếp bình thường, Bách Cẩm Ngôn bên này lại chiếu muộn, khó tránh khỏi sẽ mang tai tiếng, thậm chí là vi phạm hợp đồng.
Kiều Hoài Dao nói: "Đã khuya rồi, nấu cơm đã."
Nguyên liệu Bách Cẩm Ngôn mua phần lớn đều đã được xử lý tốt, chỉ có rau xanh là cần rửa lại.
Cho rau vào chảo xào một chút là xong.
Thịt bò, tôm đã bóc vỏ linh tinh cũng rất nhanh là chế biến xong.
Bây giờ đã gần rạng sáng, ăn nhiều quá không dễ tiêu hóa.
Nên chỉ đơn giản làm hai món xào.
Bát cơm bất tri bất giác đã thấy đáy, Kiều Hoài Dao buông đũa, uống nốt cốc sữa bò.
Bách Cẩm Ngôn nấu ăn, đều thật hợp với khẩu vị của cậu.
Trước kia khi vừa mới dọn ra ngoài ở, không thuê người giúp việc, bình thường Bách Cẩm Ngôn không nấu cơm, bữa ăn đều tùy tiện, đôi khi bận việc quá thì dứt khoát không ăn.
Nhưng mỗi khi Kiều Hoài Dao tới, Bách Cẩm Ngôn sẽ mua nguyên liệu về, tự tay nấu, tay nghề cũng từ đó từng chút một luyện ra.
"Cẩm Ngôn, chúng tôi về trước." Đạo diễn nói: "Camera phát sóng trực tiếp đều đã mở, lúc sau sẽ thu bình thường, cậu giữ cái di động này, nhiệm vụ tổ tiết mục tuyên bố đều sẽ gửi bằng tin nhắn qua nó, có việc thì liên hệ."
Tư liệu sống độc thoại khởi động máy đã đủ.
Kế tiếp phát sóng trực tiếp qua camera trong phòng là được, không cần người chủ trì dẫn dắt.
Đạo diễn đi rồi, Bách Cẩm Ngôn đứng dậy thu dọn chén đũa, "Đi tắm rửa đi, thay quần áo."
Ngừng một chút, hắn lại dặn dò: "Phòng ngủ có camera, khi thay quần áo nhớ che camera đi."
Camera được lắp từ sáng sớm, đảm bảo khi chương trình bắt đầu có thể quay chụp toàn cảnh.
Kiều Hoài Dao giúp đem chén đũa vào phòng bếp, khi ra ngoài, nhìn điện thoại trên bàn, nghĩ nghĩ, đi qua cầm lên.
Hình ảnh trên màn hình đúng là phòng phát sóng trực tiếp.
Camera trên đỉnh đầu tinh chuẩn quay được một màn này, nháy mắt Kiều Hoài Dao cầm điện thoại, làn đạn lại tăng thêm.
[A a a! Tiểu ca ca nhìn em!]
[Camera phòng khách lắp đặt như thế nào vậy, từ góc độ này nhìn càng đẹp mắt, quả nhiên người lớn lên xinh đẹp thì đến góc chết cũng đẹp.]
......
Kiều Hoài Dao nguyên bản còn có chút khẩn trương, nhưng thấy làn đạn toàn một mảng "ô a", thì lại xua tan chút cảm giác không quen này.
Không có người thảo luận một màn ngoài hành lang kia, Kiều Hoài Dao lặng lẽ thở ra.
Làn đạn chạy hơi nhanh, Kiều Hoài Dao chọn câu hỏi để trả lời: "Tôi họ Kiều, Kiều Hoài Dao."
[Không phải họ Bách sao? Không phải em trai của Bách Cẩm Ngôn? Thế sao lại gọi "anh"?]
Kiều Hoài Dao giải thích: "Bọn tôi không phải anh em ruột, anh ấy lớn hơn tôi, quen thân nhau từ nhỏ, vẫn luôn gọi anh."
[Ô ô ô, giải thích thành thật như vậy, thoạt nhìn thật ngoan.]
[Đôi tay này! Thon dài xinh đẹp như vậy!]
[Nếu không phải bận tâm đến chúng ta hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, ta cao thấp cho ngươi chỉnh hai câu mang nhan sắc.]
[Nói qua, ngủ lão đoạt chăn, phân.]
Bách Cẩm Ngôn đi ra thấy cậu còn ở phòng khách, hỏi: "Đang xem gì vậy?", hắn theo tầm mắt Kiều Hoài Dao nhìn thoáng qua.
Lọt vào trong tầm mắt là làn đạn spam đòi "hôn hôn", còn rải rác cả "lão công, lão bà" bên trong.
Ý cười bên khóe miệng Bách Cẩm Ngôn khựng lại, hắn che dấu biến hóa trong cảm xúc, bình thản ung dung cầm lấy di động, nói: "Hành lý của em để trong phòng, đi qua sắp xếp một chút."
Kiều Hoài Dao đáp: "Vâng ạ."
Hành lý phần lớn là quần áo, để lâu bên trong sẽ có nếp gấp, phải lấy ra treo mới được.
Chờ sau khi Kiều Hoài Dao lên tầng, Bách Cẩm Ngôn nhăn mày lạnh mặt, khóa tài khoản, lại xóa tất cả làn đạn.
Fan qua camera trông thấy một màn này: "???"
Anh chơi xấu!
~~~~~
editor: sike
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất