Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư

Chương 34: Mục Lê

Trước Sau
Chương 44: Mục Lê

-----------------

Bỉ Ngạn Cốc là một địa phương tuyệt mỹ ở Trung Ương Tinh mà đa số mọi người không biết.

Giờ khắc này Bỉ Ngạn Cốc tươi tốt, nắng sớm xuyên thấu qua phiến lá rơi xuống trên đất một mảnh rực rỡ. Sáng sớm mưa rơi nặng hạt, đến gần phiến lá một chút là có thể nhìn thấy giọt sương óng ánh kia.

Mộ Dung Dịch đi ở trong đường núi.

Mỗi năm khi đào bắt đầu nở, thời điểm của chim Hoàng Oanh, hắn đều sẽ một người một mình đi đến Bỉ Ngạn Cốc.

Trong Bỉ Ngạn Cốc có một mảnh Song Sinh Linh độc lập với dị thế, đó là một loại dị thực dai sao phi thường hiếm thấy nhưng gần như không có sức chiến đấu gì. Thuở thiếu niên, từ trước đến giờ luôn yêu thích dị thảo, Mạc Ly thường thường vào những ngày xuân tha hắn đến ngắm hoa. Khi đó hắn xem thường loại hoạt động này, hiện tại bỗng nhìn lại, mới phát hiện đó là những ngày tốt đẹp nhất cuộc đời.

Song Sinh Linh là một loại hoa khá tàn khốc, Mạc Ly đã từng nói như vậy với hắn. Một cây nở hai đóa hoa, lại cùng nở ra, nhưng mà theo ngày xuân kết thúc, trong những ngày hè, một đóa hoa sẽ hấp thu chất dinh dưỡng của đóa hoa khác, lại làm cho đóa hoa khác khô héo, mà đóa hoa sống sót một mình cũng không sống qua mùa hè, sẽ ở cuối hè theo nó mà đi.

Cùng dựa vào gắn bó rồi lại thương tổn lẫn nhau, vì tình mà sinh, vì yêu mà chết, tàn nhẫn mà lạ buồn cười.

Mộ Dung Dịch ngồi ở một bên ruộng hoa, nghe tiếng ma sát của những đóa hoa nở rộ, nghe âm thanh vạn vật sinh trưởng, cảm giác tâm tình có một loại bình tĩnh khó giải thích được.

Mộ Dung Dịch ngồi xổm xuống, từ trong vòng tay bên người lấy ra một chậu hoa, muốn hái một đóa mang về, nuôi dưỡng chúng ở trong hậu hoa viên mỹ lệ, nếu như người kia có thể nhìn thấy bách hoa hắn tỉ mỉ bồi dưỡng vì y, có lẽ sẽ có một tia vui vẻ đi.

"Song Sinh Linh là không thể hái cấy ghép, bám rẽ sinh chồi, ly đất mà chết, cho nên nó tuy rằng đẳng cấp thấp, nhưng lại càng ngày càng hiếm. Anh nếu thật sự yêu hoa, không bằng lưu cho nó một con đường sống." Một giọng nói vang lên từ sau lưng Mộ Dung Dịch.

(Ada: oh shit, không phải chứ...)

Mộ Dung Dịch ngây ngẩn cả người, từ trước đến giờ luôn cảnh giác, hắn sẽ không thể vào lúc có người tới gần mà không phát hiện, còn có loại ngữ khí nói chuyện này, cùng cái người kia, thật giống.

(Ada: ô ố ồ...)

Mộ Dung Dịch mang theo một tia kỳ vọng xoay người, phía sau là một khuôn mặt bình thường không có gì lạ, cùng khuôn mặt phong hoa tuyệt đại trong trí nhớ không thể so sánh.

Tia sáng ở trên khuôn mặt bình thường kia lúc sáng lúc tối, Mộ Dung Dịch phảng phất nghe được trái tim vẫn luôn vắng lặng bắt đầu hơi hơi nhảy lên.

Cái người kia nhìn bộ dáng sững sờ của hắn, không để ý đến, quay người rời đi.

Hoảng hốt chốc lát, Mộ Dung Dịch nhìn thấy thân ảnh rời đi, không kìm lòng được đi theo sau.

Hai người đi một đoạn đường khoảng cách xa xa, thân ảnh phía trước tựa hồ phát hiện, hoặc cũng không phát hiện, lại không có dừng lại. Mộ Dung Dịch cũng cảm thấy mình là bị ma chướng, không biết vì sao đi theo một người xa lạ, rõ ràng cảm thấy hành vi như vậy rất hoang đường, nhưng là thân thể lạ không khống chế được.

Mộ Dung Dịch cùng cái người kia một đường đi tới cái chợ bên cạnh thung lũng.

Chợ là một cái địa phương có các quán buôn bán nhỏ hội tụ, các loại đồ vật kỳ quái gì cũng có.

Mộ Dung Dịch đi theo cái người kia, nhìn y mua mấy bó hoa khô, liền đào một xấp thẻ bài, tiếp tục hướng phía trước mà đi.

"Anh đã theo tôi một đường rồi, có chuyện gì không?" Cái người kia bỗng nhiên dừng bước, xoay người.

Bỗng nhiên xoay người khiến Mộ Dung Dịch có chút đột nhiên không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa không dừng chân lại. Từ trước đến giờ sấm rền gió cuốn, thuận buồm xuôi gió, Mộ Dung Dịch giờ khắc này lại không biết phải làm thế nào.

"À... Tôi gọi là Mộ Dung Dịch, chúng ta... có phải từng gặp qua?"



"Xin chào, tôi gọi là Mục Lê."

Mục Lê... Mạc Ly...*

* Mục Lê cùng Mạc Ly đều phát âm là /mùlí/.

Mộ Dung Dịch phảng phất nghe được âm thanh băng tuyết tan rã.

Người kia tiếp tục quay người gấp rút lên đường, Mộ Dung Dịch lúc này không có theo đuôi trắng trợn như vậy nữa, mà giữ lại một khoảng cách xa xa. Hắn thấy cái người kia đi vào một cái cửa hàng, cửa hàng tên là "Hoa Lê".

Rất xa lạ với vùng đất này, Mộ Dung Dịch tìm một bà cụ thoạt nhìn là lão cư dân để hỏi thăm.

"Cậu nói cái người ban nãy hả, đó là ông chủ Mục, người rất lợi hại, là Ma thẻ sư cấp tám, thường thường đi bên ngoài mạo hiểm góp nhặt rất nhiều thứ bán trong cửa hàng. Người sống ở con phố này của chúng tôi đều là nhà mạo hiểm á, nếu như cậu muốn đào vật gì tốt cũng có thể đi tiệm của con rể tôi ở bên kia nhìn một chút nha." Bà xem Mộ Dung Dịch phong độ nhẹ nhàng khí độ bất phàm, trọng điểm là đồ đeo trên người không ít, đặc biệt nhiệt tình chào hỏi hắn.

(Ada: Ly cũng có Tinh thần lực Ma thẻ sư rất cao đó, hãy hi vọng Lê là Ly đi...)

Mộ Dung Dịch đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, chỉ là một cái tên tương tự mà thôi. Tướng mạo bọn họ khác nhau hoàn toàn, một là Ma thẻ sư một là Chế thẻ sư, mà mình rõ ràng cũng rất rõ ràng biết không thể có cái khả năng gì, lại vẫn còn ôm một cái ảo tưởng.

Mộ Dung Dịch trù trừ tại chỗ chốc lát, đi vào cái cửa hàng tên là Hoa Lê kia.

Toàn bộ cửa hàng nhỏ đặc biệt sáng ngời, bất luân là pha lê phía trên cửa vào hay là ánh sáng dìu dịu trong cửa hàng, cũng làm cho cửa hàng nhỏ này có một cỗ mùi vị ấm áp. Trong cửa hàng đâu đâu cũng có thực vật màu xanh biếc dạt dào cùng hoa tươi, ngay cả ghế sô pha cũng là in hình hoa lớn phục cổ.

Mục Lê tựa hồ không ở lầu một, Mộ Dung Dịch tùy ý nhìn một chút cửa hàng không lớn này. Quả thật là một cửa hàng của nhà mạo hiểm, trong cửa hàng bán đồ vật không theo khuôn mẫu, bộ vị dị thực, kết tinh dị thú, bộ phận tương đối quý trọng trên người dị thú, còn có một chút có lẽ là sách vở tìm thấy trong bí cảnh nhỏ, thuốc viên vân vân. Mỗi kiện vật phẩm bên cạnh đều có phối hợp với bó hoa mới mẻ chủ nhân chế tác.

"Anh muốn mua cái gì sao?"

Mộ Dung Dịch thuận theo âm thanh nhìn sang, cái người kia từ trên cầu thang cũ ký đi xuống, cầu thang bị thực vật dây leo xanh lục quấn vòng quanh, chật chội sâu thẳm. Mộ Dung Dịch nhìn cái thân ảnh gầy gò kia, có một khắc, thật trùng hợp với cái thân ảnh trong trí nhớ kia.

"Tôi chính là tùy tiện nhìn." Mộ Dung Dịch bỗng nhiên có chút nói lắp.

Mục Lê cười nhạt. "Nơi này đều là vài thứ tôi ở mỗi địa phương mạo hiểm thu hoạch được, khả năng không tính là rất quý báu, nhưng là có chút chủng loại quả thật là không đào được trên thị trường, anh có thể nhìn một chút."

Mộ Dung Dịch nhìn lướt qua mỗi cái giá tủ. "Cậu bình thường đều đi mạo hiểm sao?"

Mục Lê ngồi vào trên ghế sô pha, cầm lấy trà hoa bên cạnh chuẩn bị pha trà. "Cũng không hẳn vậy, nếu mệt liền trở lại thăm cửa hàng một chút, nghỉ đủ rồi lại mạo hiểm."

"Mỗi ngày mạo hiểm, không phải rất nguy hiểm sao?" Mộ Dung Dịch cau mày.

Thời học sinh Mộ Dung Dịch thường thường thích tiếp nhận nhiệm vụ Công đoàn Chế thẻ sư, khi đó hắn cũng tiếp xúc không ít nhà mạo hiểm. Khác với mục địch nhận nhiệm vụ là vì rèn luyện của bọn hắn, những nhà mạo hiểm tiếp nhận nhiệm vụ là vì sinh hoạt. Lưu lạc thiên nhai, bốn biển là nhà. Bọn họ hưởng thụ loại kɦoáı ƈảʍ ở trên mũi đao ở bên vánh núi cửu tử nhất sinh kia.

"Làm nhà mạo hiểm rất thích ý mà, có thể cảm nhận được mỗi nơi kỳ diệu của thế giới này." Mục Lê khẽ cười nói. "Muốn tới thử bánh ngọt ngàn tầng hoa đặc chế của bản điếm không?"

Mộ Dung Dịch gật đầu.

Bánh ngọt ngàn tầng hoa là một món đồ ngọt, nói là ngàn tầng, trên thực tế là chín tầng, mỗi một tầng đều có trật tự rõ ràng lại bù đắp nhau, sảng khoái mượt mà nhẵn nhụi. Mộ Dung Dịch chẳng hề thích ăn điểm tâm ngọt, hắn nhìn đối phương bộ dáng thích ý thưởng thức bánh ngọt, lười biếng đến giống con mèo.

Hắn nhớ tới Mạc Ly cũng là thích điểm tâm ngọt, y thường nói với hắn đang nghiên cứu làm sao đem điểm tâm ngọt kết hợp với thực vật kết hợp hoàn mỹ, khi đó hắn cười y không làm việc đàng hoàng, cứ là yêu thích dằn vặt lung tung trên những sự tình vô dụng. Mà hiện tại, hắn thật sự hi vọng, có thể cùng y đồng thời, chậm rãi nghiên cứu bánh ngọt, chậm rãi ngồi xuống thưởng thức.

Bánh ngọt ngàn tầng hoa lúc vào miệng rất ngọt, nhưng Mộ Dung Dịch lại cảm giác được một luồng chua xót từ trong lòng chậm rãi tràn ra, tràn đến khoang miệng, cuối cùng phảng phất đến đôi mắt, một trận chua xót.



"Không thích sao?" Cái người kia ngồi đối diện, ngược sáng, thần sắc ôn nhu.

"Tôi, có việc, tôi đi trước." Mộ Dung Dịch có chút giống như trốn chạy rời đi.

Mục Lê nhìn bóng lưng kia, mỉm cười trên mặt biến mất, biến thành một mặt hờ hững, tiếp theo cúi đầu hết sức chuyên chú thưởng thức điểm tâm trên bàn.

(Ada: ... ế ... có lẽ nào còn trí nhớ nhưng lại giả như không biết không...)

Mộ Dung Trác Thất khi về đến nhà, liền nhìn thấy Mộ Dung Dịch đang ngồi trên sô pha trong phòng cách trầm tư.

Vẻ mặt của hắn chán chường trước nay chưa từ có, khiến Mộ Dung Trác Thất không khỏi có chút bận tâm.

"Anh, anh làm sao vây?" Mộ Dung Trác Thất nhíu nhíu mày.

Mộ Dung Dịch tựa như tỉnh lại từ trong mộng, sửa lại nếp nhăn trên quần áo một chút.

"Em sắp khai giảng đi, ngày hôm nay đi hỗ trợ ở trường sao?"

"Anh còn có để ý động thái của em cơ đấy." Mộ Dung Trác Thất cảm thán một chút.

Mộ Dung Dịch cười cười, "Em hôm này thoạt nhìn tâm tình rất tốt, làm sao vậy, có chuyện gì tốt à?"

"Có sao?" Mộ Dung Trác Thất hỏi ngược lại chính mình một chút, trong đầu bỗng nhiên hiện ra mặt Cố Thần, "Đại khái là gặp phải người rất thú vị đi."

Mộ Dung Dịch nhìn chằm chằm Mộ Dung Trác Thất một lúc, mãi đến tận Mộ Dung Trác Thất đều có chút không dễ chịu.

"Anh nhìn cái gì chứ?"

Mộ Dung Trác Thất đứng lên, quay người đi đến thư phòng.

"Rất ít khi thấy em vui vẻ như vậy, nếu có người thích hợp, thì phải quý trọng."

Mộ Dung Trác Thất sững sờ tại chỗ, người thích hợp sao?

Đến thư phòng Mộ Dung Dịch nhìn hoa viên ngoài cửa sổ hoa đang nở rộ. Đó là một mảng nhỏ ruộng hoa từ mấy năm trước hắn bắt đầu trồng trọt, trồng đầy những dị thực loại hoa hắn mang tới từ từng cái địa phương, chủng loại có thể rất nhiều quán đào tạo dị thực cũng không sánh nổi.

Hắn đã không nhớ rõ nguyện vọng ban đầu của hắn lúc trước khi trồng một mảnh ruộng hoa này nữa, nhưng hắn chung quy là ảo tưởng, có thể nhìn thấy thân ảnh kia ở trong ruộng hoa, như thời điểm lần đầu gặp gỡ kia, y cẩn thận từng li từng lí một sửa lại dị thực, ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn.

"Tôi gọi Mạc Ly, cậu thì sao?"

"Ta gọi Mộ Dung Dịch."

=====================================================================================================

Ada: hu hu Ly ơi có ngược người ta thì ngược nhanh lên rồi cho chút đường với, đau mắt quá đau mũi quá, không chịu nổi rồi, muốn đau răng một lần nào...

=

=

=

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau