Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư

Chương 89: Phụ thân tiểu NgộSự kiện Đan Tứ Hương

Trước Sau
Chương 99: Phụ thân tiểu Ngộ – Sự kiện Đan Tứ Hương

----------------

Sau khi Cố Thần chế ra bốn tấm thẻ Hoa Đà, liền không chờ đợi được nữa muốn liên lạc với phụ thân của tiểu Ngộ, nhưng số máy truyền tin của đối phương luôn ở trong trạng thái không cách nào thông qua.

Cố Thần đặc biệt yêu thích trẻ con, dù sau khi đến thế giới lần đầu tiên bị trẻ con lừa gạt tình cảm, thì vẫn như cũ đến chết không đổi. Sau khi nhìn thấy đứa bé tiểu Ngộ thì lại càng yêu thích nó, mà bệnh của tiểu Ngộ làm cho cậu không an tâm.

Đã xảy ra chuyện gì khó khăn sao? Cố Thần nghĩ thầm. Suy nghĩ hồi lâu mà không có manh mối, Cố Thần quyết định đi chợ quỷ một chuyến.

Từ trong vòng tay chứa đồ cẩn thận lấy ra bộ áo choàng đen lần đó ra, cất kĩ bốn tấm thẻ Hoa Đà, Cố Thần liền dự định xuất môn.

Đêm đã khuya, lúc của phòng Tăng Giang cùng Mục Lê đều đóng chặt, Cố Thần cũng không chào hỏi, đi xe giao thông công cộng, đến đường phố kia trong ký ức rồi xuống xe, một người đi đến cuối đường.

Đi một đoạn, Cố Thần mơ hồ nghe được âm thanh sột soạt. Nguyên cả con đường đều rất tối tăm, Cố Thần không khỏi bước nhanh hơn, mà tần suất của âm thanh kia cũng càng nhanh hơn.

Cố Thần không khỏi nhớ đến một câu chuyện trước đây, người trên vai có ba cái đèn, lúc đi bộ đường lên tuyệt đối không nên quay đầu lại, nếu không đèn sẽ tắt, ác quỷ một đường đi theo sẽ cắn đứt cổ mi.

Cố Thần co rúm một chút. Cúi đầu nhìn mặt đất một chút, không nhìn thấy cái bóng.

Không biết lấy dũng khí từ đâu ra, Cố Thần dừng chân lại, không quay đầu lại, hét lớn một tiếng: "Ai!"

Không có ai đáp lại cậu, nhưng chốc lát sau, có một con rồng đen nhỏ gần như dung nhập vào bóng đêm vẫy vẫy cánh, thở hồng hộc bay đến trước mặt cậu.

(Ada: phụt bạn ý phải bay suốt quãng đường Cố Thần ngồi xe công cộng... thật tội nghiệp...)

"Tiểu Hắc Long? Mày làm sao đi theo được tao." Cố Thần không khỏi nghi hoặc, một tay ôm lấy tiểu Hắc Long đang bay trong không trung vào ngực.

Trước khi ra ngoài, cậu nhìn thấy tiểu Hắc Long ngồi trên giường đã nhắm hai mắt lại rồi, cho nó đã ngủ, còn kéo cái thảm che lên cho nó, sau đó mới xoay người ra khỏi cửa, không nghĩ tới nó lại cùng mình tới đây. Phải biết đoạn đường này cậu ngồi xe công cộng rất xa, tiểu Hắc Long không phải vẫn luôn vẫy cánh bay theo đấy chứ? Nghĩ vậy, Cố Thần không khỏi đau lòng sờ sờ tiểu Hắc Long.

Mà tiểu Hắc Long đang hưởng thụ được sờ đầu cũng tràn đầy nghi vấn, hắn chỉ hận không thể nói chuyện, không cách nào dò hỏi. Mấy ngày nay lúc Cố Thần rèn luyện, hắn cũng vẫn luôn nỗ lực rèn luyện bản thân, tìm kiếm phương pháp biến về hình dạng con người, nhưng vẫn không có kết quả, trái lại làm cho bản thân kiệt sức.

Buổi tối hắn vốn bảo vệ bên người Cố Thần, nhìn lâu liền cảm thấy mệt mọi, không khỏi nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc Cố Thần đắp thảm len lên người hắn thì hắn có cảm giác, cho là đối phương chỉ theo thói quen chăm sóc hắn một chút rồi ra phòng khách tìm ăn, không nghĩ tới không lâu sau lại nghe thấy âm thanh xuất môn, điều này làm hắn giật mình một cái, vội vàng mở mắt ra, ném thảm len trên người, từ cửa sổ bay ra ngoài đi theo Cố Thần.

Cố Thần đi rất nhanh, lập tức leo lên phương tiện giao thông công cộng, cái cánh nhỏ của hắn thực sự không ra sức được, thiếu chút nữa thì hết hơi, hoàn hảo Cố Thần đúng lúc phát hiện.

Giờ hơn nửa đêm, không phải thói quen mọi ngày của Cố Thần, tới địa phương âm trầm quỷ quái này làm gì?

Mộ Dung Trác Thất lo lắng, đồng thời cảm thấy ủ rũ đối với điều mình không biết của Cố Thần.

Cố Thần xe nhẹ chạy đường quen đi tới cuối con đường nhỏ, cậu vốn có chút sợ sệt, nhưng giờ ôm tiểu Hắc Long vào trong lòng, cậu ngược lại cảm giác an lòng. Ở cuối đường mua một bộ đèn lồng ở cửa hàng của bà lão trầm mặc, phủ thêm áo choàng, suy nghĩ một chút lại từ trong vòng tay lấy ra một mảnh vải đen bọc toàn thân tiểu Hắc Long lại, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời.

Giống như lần trước, đi qua ngõ hẻm cùng cầu thang sâu thẳm, thì tới chợ đen.

Mộ Dung Trác Thất đánh giá hoàn cảnh xung quanh, thầm giật mình.

Mộ Dung Trác Thất chưa từng đến chợ đen, từ nhỏ đã có gia trưởng lớn, anh trai chính là ông chủ thương hội lớn nhất, thẻ bài dùng đều là tốt nhất, kỳ trân muốn có cũng không thiếu, căn bản sẽ không đến nơi như chợ đen để mua đồ.

Tuy rằng chưa từng tới, sau khi mê mang một chút Mộ Dung Trác Thất cũng rất nhanh liền nhận ra đây là chợ đen, loại địa phương không thuộc quản lý của Liên Bang, hắn ít nhiều gì cũng từng nghe lời truyền miệng.

Cố Thần dựa theo trí nhớ lúc trước, đi tới gian phòng mà mấy người tiểu Ngộ thuê trước đấy. Cửa phòng đóng chặt, Cố Thần gõ cửa một cái.

Hồi lâu không có trả lời, ngay lúc Cố Thần định từ bỏ, bên trong truyền ra giọng nói rụt rè.

"Ai vậy."

Khăn quàng đỏ nhanh mở cửa nha ta là bà ngoại nè, phản ứng đầu tiên của Cố Thần là sói xám lớn. Tự mình thấy xấu hổ một chút, gió đêm thổi nhiều quá, đầu óc có chút kẹt.

Cố Thần hắng giọng một cái, đang định tự giới thiệu, bỗng nhiên phát hiện lần trước mình cũng không có nói tên, đối phương khẳng định không rõ cậu là ai.

"Anh ... là anh trai giúp em chữa bệnh lần trước." Cố Thần nói, cảm thấy dùng tình huống của tiểu Ngộ có lẽ nói là xem bệnh cho nó, không có một ngàn thì cũng có tám trăm, không biết nó có nhớ là anh trai nào hay không.

Không ngờ cửa lại mở, tiểu Ngộ thấy Cố Thần, ánh mắt nhất thời sáng lên.

"Anh trai!" Giọng nói rất ngọt.

Cố Thần nhìn thấy đứa bé liền mềm lòng, cùng tiểu Ngộ đồng thời vào phòng. "Tiểu Ngộ, phụ thân của em đâu?"

Tiểu Ngộ đặc biệt hiểu chuyện châm trà rót nước cho Cố Thần, nói: "Phụ thân còn chưa trở lại." Nói xong đôi mắt chớp chớp nhìn vào bọc vải đen lộ ra hai con mắt trong lòng Cố Thần.

Mộ Dung Trác Thất còn đang phiền muộn, Cố Thần không chỉ đến chợ đen, rõ ràng còn có người quen biết, những tình huống này hắn không biết, rất không có cảm giác thành công.

Cố Thần kéo cái áo choàng đen che trên người ra, thuận tiện cũng kéo tấm vải đen bọc trên người tiểu Hắc Long ra. Tiểu Ngộ nhìn tiểu Hắc Long, trong đôi mắt tràn đầy vui vẻ, muốn chạm đến lại có chút sợ sệt, chỉ có thể dùng đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào tiểu Hắc Long.

Cố Thần mặc dù là người khá không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nhưng lại đặc biệt có thể đoán ra tâm tư của trẻ con. Cậu chỉ liếc mắt là đã nhìn ra sự yêu thích của tiểu Ngộ đối với tiểu Hắc Long, đặc biệt thả tiểu Hắc Long lên bàn, "Sờ đi, nó rất dịu ngoan."

Tiểu Hắc Long dịu ngoan buồn bực, coi như nó không phải là Mộ Dung Trác Thất, thì tốt xấu gì nó cũng là Long tộc mà, dị thú Long tộc đến cùng thì có quan hệ gì được với cái từ dịu ngoan chứ.

Tiểu Ngộ vui vẻ đưa tay để hai bên của tiểu Hắc Long, mới đầu bé còn có chút sợ sệt, chỉ chạm vào một chút rồi lập tức rút tay lại, sau đó không còn lo lắng nữa, liền vừa kéo vừa ôm tiểu Hắc Long.

Mộ Dung Trác Thất đầy mặt là sống không còn gì để yêu, nếu như người vừa kéo vừa ôm hắn là Cố Thần, như vậy hắn nhất định vui vẻ tiếp thu, âm thầm vui mừng, nhưng đối tượng lại là một đứa bé xa lạ, hắn liền không cảm thấy thản nhiên như vậy nữa, cho dù chỉ là một đứa bé.

Hình trước mặt ở trong mắt Cố Thần thì đặc biệt hòa thuận vui vẻ, đặc biệt ấm áp, cậu hoàn toàn không GET được ánh mắt sống không còn gì để yêu của tiểu Hắc Long.

Cảnh tượng ấm áp này vẫn luôn bảo trì đến khi tiếng gõ cửa vang lên.

"Ba ba trở về rồi!" Tiểu Ngộ vui vẻ nói, thả xuống Mộ Dung Trác Thất đã bị chà đạp đến kỳ cục, quay người chạy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một trận mùi máu tanh nồng nặc truyền đến, Cố Thần không khỏi lui về sau mấy bước.

Thân thể cao to dựa lên khung cửa, rõ ràng là phụ thân của tiểu Ngộ, mà lúc này trên người hắn vết thương đầy rẫy, vết thương lộ ra bên ngoài đang không ngừng chảy máu.

"Là đại ân nhân à." Phụ thân tiểu Ngộ nói. Lúc đầu khi mới thấy trong phòng có người khác thì hắn đặc biệt cảnh giác, sau khi chú ý tới người trong phòng là Cố Thần thì hắn ngược lại yên tâm không ít.

Cố Thần vội vã tiến lên dìu người lên ghế, "Chú làm sao mà bị thương nặng như vậy?"

Trong tưởng tượng của Cố Thần, phụ thân tiểu Ngộ là Ma thẻ sư cấp cao, không có lý nào lại chịu tổn thương nặng như vậy mới phải.

Phụ thân tiểu Ngộ lắc đầu, không biết là không muốn trả lời hay là biểu thị không sao.

Cố Thần chú ý tới dù đối phương mặc quần áo màu đen, bọc lấy khá là kín, vết máu lại chảy ra từ vải, không chú ý đến thì chỉ coi là vải quần áo có chỗ sáng chỗ tối, nhìn kỹ thì phát hiện tất cả chỗ tối đều là máu, nhìn mà đặc biệt thấy giật mình. Còn vết thương lộ ra ở bên ngoài, thoạt nhìn càng thêm dữ tợn.

Cố Thần vội vã móc ra thẻ Hoa Đà bốn sao, đưa cho phụ thân tiểu Ngộ. "Chú thử cái này xem."

Phụ thân tiểu Ngộ nhận lấy thẻ bài Cố Thần đưa tới, nhìn một hồi, bỗng nhiên thán phục: "Đây là... bản nâng cấp của thẻ bài chữa bệnh cho tiểu Ngộ lần trước sao?"

Cố Thần gật đầu, bỗng nhiên lại có chút lúng túng, bởi vì cậu nhớ tới lần trước vì giấu giếm Uất Trì Vũ, cậu đặc biệt chém gió là tấm thẻ Hoa Đà ba sao kia là thẻ bài đặc thù phát hiện ở bí cảnh, hiện tại lại xuất hiện một tấm thẻ Hoa Đà bốn sao, chẳng lẽ phải giải thích lần trước chỉnh lý đồ vật lấy từ bí cảnh không phát hiện, bây giờ mới hiện à.

"Vậy có phải là có thể chữa bệnh cho tiểu Ngộ không?" Trong giọng nói của phụ thân tiểu Ngộ rõ ràng mang theo mừng rỡ, căn bản không quan tâm đến tâm sự kia của Cố Thần.

Cố Thần sửng sốt một chút, gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Cái này có thể dùng để cho tiểu Ngộ phá tan bình cảnh bốn sao, nhưng chú trước phải trị liệu cho bản thân một chút đã."

"Tôi không sao." Phụ thân tiểu Ngộ nói, nhưng thân thể lại giống như cố ý muốn chống đối hắn vậy, vừa muốn đứng dậy, vết thương lại rách ra một chút, đau đến mức hắn không cách nào duy trì thần sắc trấn định nữa.

"Không sao đâu, chú trước tiên lấy dùng cho mình đi, coi như tiêu hao năng lượng quá lớn, tấm thẻ bài này dùng hết, thì chỗ cháu vẫn còn có." Cố Thần nói.

Phụ thân tiểu Ngộ thần sắc phức tạp nhìn Cố Thần, thở dài, cầm thẻ bài lên.

Hoa Đà rất nhanh được triệu hoán ra, một kỹ năng Kinh Thanh Nang, phụ thân tiểu Ngộ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy khôi phục vết thương. Nhưng đại khá là vì bản thân hắn là Ma thẻ sư cấp cao, mà thẻ bài là bốn sao, vết thương khôi phục vẫn như cũ còn có thể nhìn thấy dấu vết, chẳng qua phụ thân tiểu Ngộ lại không thèm để ý.



"Hiện tai Tinh thần lực của tôi không ở trạng thái tốt nhất để trị liệu bệnh của tiểu Ngộ, tấm thẻ bài này tôi có thể mua lại không?" Phụ thân tiểu Ngộ hỏi.

Cố Thần lắc đầu, "Không cần không cần, cháu và tiểu Ngộ có duyên, tại nói lần trước không phải chú đã cho cháu mấy viên thuốc sao, vậy là đủ rồi, cháu thu cái đấy coi như là tiền chữa khỏi bệnh tiểu Ngộ."

Ban đầu Cố Thần cũng nghĩ phải giúp trị hết bệnh cho tiểu Ngộ, chỉ cần mình có thể chế ra thẻ Hoa Đà cấp cao hơn, là có thể một đường giúp tiểu Ngộ đột phá chướng ngại Tinh thần lực. Đây là mục tiểu thứ hai của nhân sinh ngoại trừ mua biệt thự nhỏ.

"Chú vẫn nên nghỉ ngơi trước đi, cháu đi trước." Cố Thần nói.

Phụ thân tiểu Ngộ gật đầu, không có khách khí giữ ở lại.

Ngay lúc Cố Thần sắp ra khỏi cửa, hắn bỗng nhiên lên tiếng: "Cái thẻ Hoa Đà này, là do cậu chế tác đi."

Cố Thần nhất thời cứng đờ, không biết phải trả lời như thế nào.

Trong lòng Mộ Dung Trác Thất cũng cảnh giác, từ đối thoại vừa nãy của hai người, hắn đại khái đã hiểu rõ xảy ra chuyện gì. Bây giờ người này nói ra lời này, rõ ràng không phải là câu nghi vấn.

Cánh của Mộ Dung Trác Thất căng thẳng, rất lo lắng người trước làm ra chuyện gì bất lợi với Cố Thần. Cho tới hiện nay, thẻ bài nguyên sang của Cố Thần ở trước công chúng cũng không tính là cái gì quá ly kỳ, thuộc tính kỹ năng của thẻ chim nhỏ gì đó đều nằm trong phạm vi có thể chịu đựng. Mấy tấm thẻ bài nhân vật chế tác sau đấy, người biết đến đều chỉ là mấy người bọn họ.

Hiện tại nếu có người ngoài biết được Cố Thần có thể dưới tình huống không hợp với thường tình chế tác ra thẻ bài nhân vật...

"Cậu như thế này, rất nguy hiểm." Suy nghĩ của Mộ Dung Trác Thất bị phụ thân tiểu Ngộ đánh gãy. "Xem tuổi của cậu, vẫn còn là học sinh đi, cậu có thiên phú như thế, là học sinh của Học viện Triều Đế hay là Học viện Thần Hoàng?"

Cố Thần do dự một chút, quay trở lại phòng: "Triều Đế."

Phụ thân tiểu Ngộ gật gật đầu, đôi mắt chú ý tới tiểu Hắc Long trong lòng Cố Thần, nói: "Rất đặc biệt."

Cố Thần không biết hắn đang nói mình hay là nói tiểu Hắc Long. Tiểu Ngộ thì ngồi ở bên cạnh im lặng, hoàn toàn không biết anh trai cùng phụ thân đang làm gì.

"Tiểu Ngộ, con đi vào buồng ngủ trước đi, ba ba cùng anh trai nói chuyện xong liền vào với con." Phụ thân tiểu Ngộ nói.

Chờ tiểu Ngộ cẩn thẩn mỗi bước đi vào phòng trong, phụ thân tiểu Ngộ từ trong vòng tay chứa đồ lấy ra một bức thư. "Kỳ thực, có một chuyện, tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ."

Cố Thần có chút ngạc nhiên, nhìn hắn.

"Chỗ tôi có một bức thư, muốn nhờ cậu giúp tôi đưa cho một người, đạo sư chuyên ngành Ma thẻ sư của Học viện Triều Đế các cậu, tên là Văn Dịch Kế." Phụ thân tiểu Ngộ nói.

Cố Thần trừng mắt nhìn, rõ ràng không nhớ nổi Văn Dịch Kế là ai. Trừ đạo sư của mình là Thiên Linh cùng chủ nhiệm ngành Chế thẻ sư là Moller, những người khác đối với cậu thì căn bản là số không, thậm chí ngay cả cái tên này cậu còn chưa từng nghe nói.

Mộ Dung Trác Thất lại cả kinh, Cố Thần không biết Văn Dịch Kế là ai, nhưng hắn thì rõ ràng, đây là chủ nhiệm chuyên ngành Ma thẻ sư của bọn hắn, đạo sư Ma thẻ sư lợi hại nhất Triều Đế.

"Tại sao chú không tự mình đưa?" Cố Thần có chút ngạc nhiên, nếu là đạo sư của trường học, vậy cũng không phải nhân vật khó có thể tiếp cận được, huống hồ truyền tin của tinh cầu lại phát đạt như vậy, nếu thật có lời gì muốn nói thì cũng có thể thông qua mạng Tinh Tế để tìm người.

Phụ thân tiểu Ngộ lắc lắc đầu, ngữ khí có mấy phần tự giễu: "Tình huống rất phức tạp, tôi thật sự không tiện ra tay." Ngừng một chút, lại nói tiếp "Thật lòng kính nhờ cậu."

Vẻ mặt và ngữ khí của phụ thân tiểu Ngộ đều phi thường thành khẩn, Cố Thần có chút khó khăn: "Nhưng mà, hiện tại trường học đang nghỉ học, đạo sư trường học đều vì sự tình rừng dị thú bạo loạn mà bận rộn, cháu cũng không có cách nào đi tìm vị đạo sư này."

Phụ thân tiểu Ngộ bỗng nhiên đứng lên: "Rừng dị thú bạo loạn!"

Cố Thần nhìn thấy phản ứng của hắn thì sợ hết hồn. Chuyện rừng dị thú bạo loạn này trường học đã từng nhiều lần nhắc nhở không thể nói với người ngoài, nhưng ban đầu thảo luận trên mạng Giáo Tế đã truyền bá đến mạng Tinh Tế, mấy ngày này chỉ cần có tâm xem tin tức hoặc diễn đàn, cũng có không ít người biết đến. Mà phản ứng của phụ thân tiểu Ngộ đặc biệt giống như là chưa từng lên mạng Tinh Tế vậy.

Phụ thân tiểu Ngộ tựa hồ như đang suy nghĩ nhớ lại cái gì, thật lâu cũng không có động tĩnh, mãi đến tận khi Cố Thần không nhịn được hỏi hắn: "Chú không sao chứ."

"Tôi không sao." Phụ thân tiểu Ngộ lần nữa ngồi xuống, thần sắc trên mặt càng thêm nghiêm túc.

"Sự kiện Đan Tứ Hương mười hai năm trước, cậu từng nghe qua chưa?"

Cố Thần lắc đầu. Trước mắt cậu chỉ xem một ít sách về thẻ bài, đối với lịch sử của cái thế giới này cũng chỉ mấy thứ lúc thi đầu vào.

Mộ Dung Trác Thất trong lồng ngực lại chấn động, sự kiện này có lẽ Cố Thần chưa nghe qua, nhưng lúc ở Trung Ương Tinh lại huyên náo sôi sùng sục.

Đan Tứ Hương là một loại thuốc làm dị thú hỗn loạn, từ sớm đã được hợp pháp. Nhưng mười hai năm trước, Viện Nghiên Cứu dị thú xảy ra bạo loạn dị thường, tất cả nhân viên nghiên cứu toàn bộ đều chết, ngoại trừ một người tên là Ngụy Ninh.

Liên Bang trong lúc điều tra phát hiện trong thức ăn dị thú có một lượng lớn Đan Tứ Hương, mà người phụ trách phối thức ăn cho gia súc này nọ, chính là Ngụy Ninh đã mất tích này. Liên Bang từng liệt hắn vào danh sách truy nã, nhưng truy nã ba năm cũng không thấy đến một cái bóng, cho nên sự tình sau không giải quyết được gì, Ngụy Ninh cũng trở thành tội phạm truy nã từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng đâu cả, sống hay chết cũng không biết.

Cố Thần lên mạng Tinh Tế, tìm kiếm thử sự kiện này, sau đó vẫn như cũ không rõ nhìn phụ thân tiểu Ngộ.

Mà Mộ Dung Trác Thất lại cấp tốc hồi tưởng lại dáng dấp của Ngụy Ninh trên bảng truy nã.

Nguy Ninh kia tuổi trẻ tuấn dật, có thể nói là một nhân tài. Mộ Dung Trác Thất nhìn người trước mắt, vết thương đã được thẻ Hoa Đà chữa trị, dấu vết vẫn còn, râu mép rậm rạp che nửa khuôn mặt, thoạt nhìn rất lôi thôi, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy mấy tiêu chí tương tự trên mặt, còn thật sự giống tội phạm truy nã Ngụy Ninh kia đến mấy phần.

Bây giờ tính toán tuổi một chút, Mộ Dung Trác Thất không khỏi cả kinh, hận không thể biến thành người rồi kéo Cố Thần chạy trốn.

"Tôi chính là Ngụy Ninh." Phụ thân tiểu Ngộ nói.

Cố Thần lại không có phản ứng lớn gì, từ lần tiếp xúc trước đấy, làm cho cậu cảm nhận được người trước mắt này cũng không phải người làm ra tội ác tày trời gì, người làm ra sự tình tàn sát toàn bộ nhân viên nghiên cứu hơn ngàn người kia, cậu không cho đấy là người trước mắt.

Ngụy Ninh thấy Cố Thần phản ứng bình tĩnh, có mấy phần vui mừng, quả nhiên mình không nhìn nhầm người. "Nếu như tôi nói, chuyện kia không có quan hệ gì đến tôi, cậu sẽ tin sao?"

Cố Thần gật đầu, mà trong lòng Mộ Dung Trác Thất thì phiền muộn gần chết. Mấy ngày nay còn tưởng rằng Cố Thần thông suốt, xem ra trên bản chất vẫn còn các loại thoát tuyến cùng vô tâm như khi mới gặp.

Tin tưởng cái đầu ấy! Cậu bây giờ đang đối mặt chính là tội phạm gϊếŧ người đáng sợ nhất đứng đầu bảng truy nã, cậu đừng bị dao động, muốn tin tưởng cũng phải chờ tới tòa án Tinh Tế phán quyết rồi hẵng nói.

"Nhưng nếu không phải chú, tại sao lại biến mất lâu như vậy?' Cố Thần hỏi.

Ngụy Ninh cúi đầu, cuối cùng mở miệng nói lại sự tình mười hai năm trước.

Ngụy Ninh là một Ma thẻ sư ưu tú, nhưng hắn không có hứng thú với chuyện chiến đấu, trái lại rất yêu thích nghiên cứu dị thú. Trước khi tốt nghiệp hắn liền thi đậu vào Viện Nghiên Cứu dị thú Trung Ương Tinh, trở thành một nhân viên nghiên cứu, ở trong đấy khắc khổ nghiên cứu nhiều năm, trở thành một chuyên gia khá có tiếng trong lĩnh vực nghiên cứu dị thú. Thức ăn cho toàn bộ dị thú trong Viện Nghiên Cứu gần như đều là do hắn sắp xếp.

Nhưng mà sau một buổi tối mười hai năm trước, hết thảy cuộc sống mà hắn cho là yên tĩnh, đều cải biến.

Buổi tối ngày hôm ấy, hắn ở trong phòng nghiên cứu ghi chép dữ liệu của dị thú, bởi vì một ít chuyện riêng, hắn quyết định về sớm, lúc định về, hắn cũng không biết tại sao, bỗng nhiên muốn đi rừng dị thú liếc mắt nhìn một cái. Sau đó hắn liền thấy có một người đứng ở bên rừng dị thú, hai tay ôm ngực, chăm chú nhìn phương xa, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.

Sau này Ngụy Ninh vô số lần tỉnh lại từ trong giấc mộng nhìn thấy hình ảnh kia, hắn nghĩ nếu như đêm đó hắn nói một câu, hoặc là hỏi thăm người kia một chút, thì sẽ không có một đống sự tình bề bộn như vậy.

Nhưng mà không có nếu như, đêm đó hắn chỉ liếc mắt nhìn kia một cái, rồi vội vàng rời đi. An ninh trong Viện Nghiên Cứu dị thú phi thường nghiêm ngặt, người có thể tiến vào đều phải có giấy thông hành, Ngụy Ninh chỉ cho là chuyên gia từ những tinh cầu khác do Viện Nghiên Cứu mời tới.

Ngày đó hắn không ở trong ký túc xá của Viện Nghiên Cứu, mà ở bên ngoài. Ngày hôm sau hắn quay về mới nghe nói Viện Nghiên Cứu gặp phải công kích từ dị thú, toàn bộ Viện Nghiên Cứu bị huỷ hoại trong một ngày, không một ai sống sót.

"Vậy lúc tổ điều tra của Liên Bang đến sao chú không ra mặt nói lại tình huống này?" Cố Thần hỏi.

Ngụy Ninh tự giễu nở nụ cười, lắc đầu: "Có hai nguyên nhân. Kỳ thực ngày đó người của tổ điều tra đến thì tôi cũng không đi xa, chính là trốn ở trong đám người vây xem, sau đó tôi nhìn thấy ở trong tổ điều tra có người tối hôm đó.

Lúc đó tôi lén lút điều tra một chút, người kia là phó nguyên soái của Quân Mười Bốn Liên Bang, Chương Dục Kỵ. Một phó nguyên soái, vì sao hơn nửa đêm lại xuất hiện ở trong Viện Nghiên Cứu? Khi đó tôi phát hiện ra sự tình không đơn giản, nếu như tôi đi ra, có lẽ vẫn không thể kể ra sự thực, mà sẽ mất mạng.

Một nguyên nhân khác, cũng là trọng yếu nhất, tôi lúc đó đã mang thai tiểu Ngộ, tôi ngày hôm đó không ở lại Viện Nghiên Cứu, cũng là vì đi tìm thầy thuốc tìm hiểu tình hình của tiểu Ngộ. Tôi lo lắng nếu như tôi đứng ra, có thể ngay khi tôi còn chưa nói gì, lập tức bị bắt lại. Tôi không sao, nhưng tôi không muốn tiểu Ngộ còn chưa xuất thế phải gặp nạn.

Mấy năm qua vì cùng tôi thoát thân, tiểu Ngộ cũng phải hối hả ngược xuôi, nó vốn khi mới sinh ra đã yếu, sau khi sinh càng thêm 'thế yếu nhiều bệnh'."

Ngụy Ninh một lời nói ra khỏi miệng, Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất đều khiếp sợ không gì sánh kịp.

Mộ Dung Trác Thất khiếp sợ chính là cái tên Chương Dục Kỵ này, người này hắn biết, đã từng là thuộc hạ của phụ thân, sau đó thăng chức làm phó nguyên soái Quân Mười Bốn Liên Bang.

Hơn nữa thời điểm thủy triều dị thú mười năm trước, Bách tướng quân của Quân Mười Bốn chết trận, Chương tướng quân liền trở thành nguyên soái của Quân Mười Bốn.

(Ada: a a a chóng mặt với tác giả quá, lúc thì ghi là nguyên soái lúc thì là tướng quân, cuối cùng cái ông họ Chương với họ Bách này là cấp sĩ quan gì hở giời, tướng quân chết thì một người trước được gọi là phó nguyên soái sau là tướng quân biến thành nguyên soái, tui đã không biết mấy về cái này giờ tác giả gọi tùng lung, tui chịu rùi...)

Hắn từ nhỏ đến lớn từng gặp qua người này không ít lần. Một Nguyên soái hơn nửa đêm xuất hiện ở trong Viện Nghiên Cứu, quả thật rất đáng hoài nghi.

Mà Cố Thần thì trong đầu đều bị năm chữ "Đã mang thai tiểu Ngộ" lấp đầy.



Cho nên ở thế giới này, nam nhân cùng nam nhân có thể sinh con?

(Ada: oh shit tại sao không thấy nhắc đến trong phần từ khóa hả hả hả)

Cố Thần chỉ biết thế giới này yêu nhau không cần quan tâm đến giới tính, nhưng căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện nam nam sinh tử này. Nghĩ tới đây trong đầu cậu không khỏi hiện ra một phiên bản thu nhỏ của Mộ Dung Trác Thất, lập tức cả khuôn mặt giống như biến thành cà chua.

Ngụy Ninh tựa hồ như không chú ý tới biến hóa của hai người, tiếp tục nói: "Trong quá trình mười mấy năm lưu vong, tôi cũng luôn luôn suy nghĩ về chuyện này, nhưng bởi vì bệnh tình của tiểu Ngộ, vẫn không thể điều tra.

Sau đó tôi nghĩ chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, tôi lại trở về Trung Ương Tinh, vẫn luôn thuê phòng ở chợ quỷ. Từ lần trước bệnh của tiểu Ngộ chuyển biến tốt, tôi liền hỏi thăm được tình hình gần đây của Chương Dục Kỵ ở Trung Ương Tinh, liền quyết định lẻn vào Chương gia điều tra tình huống một chút, nhưng Chương trạch đề phòng phi thường nghiêm ngặt, tôi làm mình một thân bị thương nhưng vẫn không tìm hiểu được cái gì."

Ngụy Ninh nói làm cả căn phòng trở nên trầm mặc.

Mộ Dung suy tư, Quân Mười Bốn Liên Bang hiện đang phụ trách chính là Trung Ương Tinh đến tinh vực xung quanh. Nếu quả thật như người này nói...

"Được, cháu sẽ giúp chú giao bức thư này cho đạo sư kia." Cố Thần phá vỡ yên lặng.

Ngụy Ninh gật đầu, có chút uể oải quay người. "Vậy tôi trước tiên đi xem tiểu Ngộ, cậu lúc trở về thì cẩn thận một chút, muộn lắm rồi."

Cố Thần đi ở trong chợ quỷ, tâm tư tầng tầng.

Lúc này trong đầu cậu có hai người tí hon.

Con thứ nhất nói với cậu: "Đậu má đây tuyệt đối là một hồi âm mưu quỷ kế, Cố Thần đây là thời điểm mi hóa thân làm Holmes."

Con thứ hai nói với cậu: "Đậu má, hiện tại trọng điểm không phải là nam nhân có thể sinh con sao, Cố Thần mi phải lo lắng cho trinh tiết của mình thật tốt đi."

Sau đó con thứ nhất một quyền đánh chết con thứ hai: "Đậu má lúc thời cuộc rung chuyển như này mi còn có tâm tư lo nghĩ chuyện này hả."

Đánh chết người tí hon thứ hai, Cố Thần xoắn xuýt xoa nắn tiểu Hắc Long trong lòng.

Mộ Dung Trác Thất cũng là trong bụng đầy tâm tư, bị Cố Thần chà đạp như thế, ngược lại thanh tỉnh không ít. Nhìn thấy bộ dáng xoắn xuýt như này của Cố Thần, lại cảm thấy kỳ quái. Dùng loại tính cách trời sập cũng không sợ, trước ngủ no đã rồi nói của Cố Thần, hoàn toàn không giống một người vì chuyện của người khác không quá liên quan đến mình mà xoắn xuýt.

Mạch não hai người hoàn toàn không có liên kết cùng nhau đi tiếp, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng gào.

"Cậu trai, cậu trai kia."

Mọi người ở trong chợ đen đều thấp giọng nói chuyện, giọng nói nam nhân trung niên này hiện ra rõ ràng lại đột ngột.

Cố Thần cũng hiếu kỳ dừng bước quay đầu lại, liền thấy nam nhân trung niên kia vậy mà lại chạy về hướng mình.

Cố Thần vừa định nghiêng người nhường chỗ, liền thấy nam nhân trung niên kia đứng ngay trước mặt cậu, đặc biệt quen thuộc mà vỗ vai cậu: "Cậu trai, tôi tản bộ ở đây mấy ngày rồi, cuối cùng cũng tìm được cậu."

Cố Thần đầy mặt là dấu hỏi, hai lần cậu đến chợ quỷ đều che kín mặt, lúc này ngoại trừ đôi mắt thì gió thổi cũng không lọt, người này rốt cuộc nhận ra cậu ở chỗ nào.

Nam nhân trung niên tựa hồ nhìn thấu nghi vấn của Cố Thần, cười nói: "Lão Khổng tôi cái khác không được, nhưng nhãn lực là đỉnh của đỉnh, đừng nói là cậu mặc áo choàng, cho dù cậu mang cái thùng sắt tôi cũng có thể nhận ra được."

Cố Thần vẫn cảm thấy không hiểu gì cả: "Chú là?"

"Tôi là người lần trước mua thẻ bài của cậu nè!" Khổng Vu Dương đặc biệt hưng phấn nói.

Cố Thần lúc này mới nhớ tới ngày đó có người mua lại toàn bộ thẻ bài mình bán ra, tỉ mỉ nhìn chăm chú mặt Khổng Vu Dương một lúc, hình như đúng là người này.

"Mấy tấm thẻ đó có vấn đề sao?" Cố Thần có chút bất an.

"Không phải không phải." Khổng Vu Dương vội vàng lắc đầu, nghĩ một lát lại nói: "Cũng không phải không có vấn đề, nếu có vấn đề gì, thì cũng là vấn đề tốt, không đúng không đúng, bị cậu làm loạn hôn mê rồi, không phải là vấn đề, là chuyện tốt, chuyện tốt."

Cố Thần mới là bị làm loạn đến hôn mê, cạn lời nhìn người nói năng lộn xộn trước mặt.

"Nói chung, cậu đi với tôi một chuyến là được, không phải chuyện xấu gì." Khổng Vu Dương nói.

Dựa vào đâu mà đi theo ông? Lẽ nào tôi mọc một khuôn mặt tùy tiện người thế nào cũng đi theo chắc? Cố Thần trong lòng phun tào xong, tự mình muốn rời đi, không nghĩ tới đối phương không tha, vẫn thứ lôi kéo cậu, mặc cho Cố Thần muốn tránh cũng không được.

Bỗng nhiên, một thanh kiếm nằm ngang giữa hai người. Quay người, phát hiện một nam tử mặc áo đen thần sắc nghiêm túc đứng bên cạnh hai người.

Khổng Vu Dương giờ mới nhớ tới vừa nãy mình ở giữa đường hô lớn với bây giờ dây dưa lằng nhằng với Cố Thần đã vi phạm quy củ của chợ đen, vội vàng cúi đầu khom lưng xin lối, thuận tiện đẩy Cố Thần sang một bên.

Cố Thần cũng bị một kiếm vừa nãy làm cho mơ hồ, bị Khổng Vu Dương đẩy vào trong góc.

Khổng Vu Dương nhỏ giọng nói: "Cậu trai này, cậu đi theo tôi đi, thật sự không phải chuyện xấu gì đâu."

Cố Thần lắc đầu như trống bỏi, người trước mắt này không hiểu ra sao, hơn nửa đêm, cũng không biết có ý đồ gì. Hơn nữa tuổi của người này không nói là rất lớn nhưng cũng là trung niên rồi, từng ngụm từng ngụm gọi mình là cậu trai, nghe rất biệt nữu.

"Nói thật với cậu vậy, cậu trai, người muốn tìm cậu là Quý lão cùng Văn Dịch Kế! Tuyệt đối không phải là chuyện xấu gì đâu!" Khổng Vu Dương thấp giọng nói.

Cố Thần trong đầu quét một lần, trực giác có chút quen tai, nhưng lại nhớ ra là ai.

"Quý lão ấy! Phụ thân của Quý Nỗ Mân ấy! Văn Dịch Kế ấy, chủ nhiệm chuyên ngành Ma thẻ sư Triều Đế ấy!" Khổng Vu Dương nói.

Đạo sư Triều Đế? Cố Thần bỗng nhiên chấn động, móc ra bức thư vừa nãy Ngụy Ninh đưa cho cậu, người nhận trên mặt là ba chữ Văn Dịch Kế.

Đây cũng quá đúng lúc đi! Cố Thần thầm than thở, không nghĩ tới trên đời thật sự có chuyện vừa vặn râu rơi vào lỗ kim như vậy.

"Cậu trai, tôi thật sự không lừa cậu đâu, cậu đi với tôi đi." Khổng Vu Dương gần như là cầu xin.

Cố Thần do dự, người trước mắt này thật sự khả nghi, nếu như thật sự là Văn Dịch Kế tìm mình, không chừng có thể tranh thủ cung cấp tin tức về Ngụy Ninh cho đối phương. Cuối cùng cậu vẫn quyết định cùng đi qua xem thử.

Mộ Dung Trác Thất từ sau khi Khổng Vu Dương xuất hiện liền đặc biệt cảnh giác, lúc này nghe được là Quý lão cùng Văn Dịch Kế, cũng không khỏi kỳ quái, lẽ nào Cố Thần không cẩn thận làm bại lộ Tinh thần lực đặc thù của mình?

-

Tác giả có lời muốn nói: ╮(╯▽╰)╭ biết các bạn không nhớ rõ ~ cảm thấy nhân vật trước đó tôi không nhắc tới đột nhiên xuất hiện ~ dẫn đường Chương 37 Bí cảnh trên mạng ~

Liên Bang cùng nhân vật phản diện đều đang đi tìm tiểu Thần ~ tuy rằng điểm xuất phát không giống nhau.

Sau đó có nhắc một chút.

Duy Ma Tinh là cảnh tượng quan trọng, lấy theo tên của tướng quân Duy Ma. Tướng quân Duy Ma quá cố từng phát hiện thuốc làm cho dị thú bạo loạn (được thấy phần Tăng Giang cùng Thiên Linh mở ra mật mã trên vách tường ở trong bí cảnh, lúc tiểu Thần cùng Mộ Dung nghiên cứu lịch sử bí cảnh cũng có nhắc tới).

Duy Ma Tinh ở tinh vực hắc ẩn là nơi phát sinh thủy triều dị thú mười năm trước, cũng là chiến trường cuối cùng ~ về phần boss cuối cùng là ai ╮(╯▽╰)╭ đến đoạn sau mới đoán được

=

=

=

Ada: 

Còn thật sự xuất hiện tình tiết sinh tử~~~ liệu Cố Thần có sinh tử hay không (✧∀✧)

à mà còn vụ cấp sĩ quan nữa... tui không biết nhiều về mấy cái này, chủ yếu là từ mấy bộ cơ giáp v v, như Quân Giáo Sinh, thì quân đội có mấy quân đoàn lớn, mỗi quân đoàn có một đại tướng quân, trên các đại tướng quân là nguyên soái, còn ở đây tui thiệt không biết tác giác đặt ra quân đội như thế nào nữa, thiệt chóng mặt...

PS oh shit tui vừa phát hiện chương này dài gấp đôi chương bình thường...

=

=

=

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau