Chương 90: Một phụ thân khác của tiểu Ngộ
Chương 100: Một phụ thân khác của tiểu Ngộ
------------------
(Ada:100~ một con số thật đẹp~ quà cho mọi người nè~ hãy giật tem đi~~
ps: tên chương nói lên tất cả... )
Đại trạch Văn gia.
Văn Dịch Kế còn đang lật xem tình huống điều tra sự kiện rừng dị thú của hai học viện, ngẩng đầu, nhìn thấy Quý lão bên cạnh một mặt buồn ngủ.
"Thầy, nếu không thầy đi nghỉ trước đi." Văn Dịch Kế nói.
Quý lão lắc đầu, cố gắng chịu đựng tinh thần một chút, lật xem tài liệu trên tay. "Ở trong rừng dị thú của hai học viện đều đồng dạng phát hiện bột phấn không rõ vi lượng, em thấy thế nào."
"Học trò không dám phán đoán vọng tưởng, phải đợi hai ngày nữa bên Viện Nghiên Cứu đo lường ra kết quả đi. Thế nhưng chỗ bột phấn đó làm em cảm thấy, chuyện này nhất định là có người gây ra." Văn Dịch Kế nói.
Quý lão gật đầu, hiện nhiên là tán đồng với lời giải thích của Văn Dịch Kế.
"Gia chủ, có người tìm." Quản gia bỗng nhiên tiến vào báo cáo.
"Đã trễ thế này, muốn bái phỏng thì bảo hắn ngày khác lại đến đi." Văn Dịch Kế có chút không vui.
"Đối phương tự xưng là Khổng tiên sinh, nói là mang người mà ngài muốn đến." Quản gia dựa theo tình hình thực tế mà nói.
"Nhanh mời hắn vào." Người tiếp lời lại là Quý lão.
Cố Thần bị Khổng Vu Dương nửa kéo mang vào trong.
Nhìn thấy Cố Thần toàn thân áo choàng đen che kín mít, ánh mắt Văn Dịch Kế cùng Quý lão đều mang theo tìm tòi nghiên cứu.
"Cái này, mấy người đừng hiểu lầm, mấy người muốn tìm ai tôi không rõ lắm, tôi chỉ là đến đây đưa thư cho đạo sư Văn." Cố Thần quyết định ra tay trước. Hai người trước mặt đều tản ra khí thế không giận tự uy, làm cho cậu cảm thấy có chút áp lực.
Cố Thần nói được nửa câu bị Khổng Vu Dương đánh gãy.
"Cậu trai cậu nói gì vậy, Quý lão, Văn gia chủ, chính là cậu trai này, ngày đó chính là cậu ấy bán thẻ cho tôi."
Ánh mắt Văn Dịch Kế sắc bén nhìn chằm chằm Cố Thần, thả ra chút Tinh thần lực.
Hồi lâu.
"Cậu là Tinh thần lực cấp bốn?" Văn Dịch Kế nói. Ngay sau đó bỗng nhiên một trận gió xoáy thổi bay áo choàng đen bao kín kẽ lấy Cố Thần.
Cố Thần nhìn thấy chỗ phía sau vốn trống trơn của Văn Dịch Kế bỗng nhiên xuất hiện một con Kỳ Lân toàn thân hỏa diễm. Đây là Vật cộng sinh Tinh thần lực của người này sao? Cố Thần nghĩ thầm.
Trong lúc Cố Thần đánh giá Kỳ Lân Liệt Diễm của Văn Dịch Kế, Quý lão cùng Văn Dịch Kế đồng dạng đánh giá tiểu Hắc Long trong lồng ngực cậu.
Văn Dịch Kế âm thầm buồn bực, trong lồng ngực người này chẳng lẽ là Vật cộng sinh Tinh thần lực?
Nhưng người trước mắt này mới chỉ có Tinh thần lực cấp bốn mà thôi, làm sao có khả năng sản sinh ra Vật cộng sinh Tinh thần lực? Nhưng nếu không phải, thì cũng không thể là dị thú, dị thú Long tộc đều là dị thú cấp cao, căn bản không thể thuần dưỡng.
Quý lão ngược lại không dò hỏi nhiều, ông quan tâm là một chuyện khác.
"Mấy tấm thẻ bài này, là do cậu chế tác?" Quý lão từ trong không gian chứa đồ lấy ra một xấp thẻ bài.
Cố Thần vừa nhìn, quả thật là đống thẻ bài bán cho Khổng Vu Dương ở chợ đen lần trước.
Cố Thần trong lòng vừa nghĩ, suy đoán có lẽ thẻ bài có vấn đề gì đó. Nếu như là khiếm khuyết, nhìn nhà ở tráng lệ như này của hai người, chắc sẽ không tính toán, như vậy rất có thể là tình huống gì đó của cậu, kết hợp với những gì trước đây Khổng Vu Dương nói với mình, có lẽ là thẻ bài có điểm đặc thù nào đó mà mình không phát hiện.
"Không không không, mấy tấm thẻ bài đó là tôi phát hiện trong bí cảnh." Cố Thần lại lấy ra một bộ lý do từ lâu trước đó. Cậu nhớ Mộ Dung Trác Thất trước đó từng nói với cậu, nếu như bị người phát hiện ra thẻ bài mình làm có chỗ nào không đúng, cứ đẩy toàn bộ cho bí cảnh.
Quý lão nhíu mày: "Phát hiện ở bên trong bí cảnh?"
Ông quan sát Cố Thần trên dưới một chút, thiếu niên trước mắt này khuôn mặt thanh tú tuổi còn nhỏ, ông vốn chỉ muốn biết nếu như đối phương là một nhân tài nắm giữ năng lực đặc thù mà không biết rồi bị mai một, ông liền nhận lấy cậu làm đồ đệ của con trai mình, dù sao có Chế thẻ sư cấp chín dẫn đường, thiếu niên này có thể đi ít đi một chút đường vòng.
Thế nhưng hiện tại thiếu niên nói thẻ bài là phát hiện trong bí cảnh, ông cũng cảm thấy có chút thất vọng. "Là bí cảnh nào?" Quý lão hỏi. Mấy cái bí cảnh mở ra gần đây đều là bí cảnh cấp thấp mở ra theo định kỳ, ông có chút kỳ quái bí cảnh có thể phát hiện ra loại thẻ bài như vậy làm sao có thể vô thanh vô tức, để cho một thiếu niên bán ra.
"Bí cảnh Chiêu Linh." Cố Thần trả lời.
Văn Dịch Kế cau mày. Vừa nãy Cố Thần nói thực ra hắn cũng tin ba phần, bởi vì hắn thực sự không hi vọng cái bánh rơi trên trời như vậy, tùy tiện mua thẻ bài lại có thể phát hiện một thiên tài Chế thẻ sư.
Thiên tài Chế thẻ sư nếu tìm thấy dễ như vậy, mọi người cũng sẽ không nâng Chế thẻ sư cấp cao trên lòng bàn tay. Cố Thần nói là phát hiện thẻ bài ở trong bí cảnh, hắn cũng cảm thấy đúng tình hợp lý, nghĩ chắc là tiểu công tử tiểu thế gia nhà ai mà hắn không quen biết, đi vào loại bí cảnh có độ khó không lớn không có trân bảo gì, nhìn thấy mấy tấm thẻ bài này chỉ coi là thẻ bài cấp thấp, gia tộc không chú ý, cho phép cậu dùng, cậu lại cầm thẻ bài đi bán ở chợ đen.
Nhưng Cố Thần vừa nói là bí cảnh Chiêu Linh, ba phần tin tưởng kia nhất thời tan thành mây khói. Bởi vì danh môn vọng tộc ở Trung Ương Tinh đều biết bí cảnh Chiêu Linh là bí cảnh của Mộ Dung gia, nhưng chưa từng nghe nói Mộ Dung gia còn có một tiểu công tử như vậy, cũng không thể là con riêng của Nguyên soái Mộ Dung đi?
Nghĩ tới đây, Văn Dịch Kế chợt nhớ tới: "Tiểu Hắc Long này, không phải là Vật cộng sinh của Mộ Dung Trác Thất sao?"
Cố Thần nghe nói vậy, vội vàng hướng mặt tiểu Hắc Long vào trong lòng mình, giấu đầu hở đuôi.
"Cậu là học sinh Học viện Triều Đế?" Văn Dịch Kế ngược lại không xoắn xuýt vấn đề vừa rồi, tiếp tục hỏi.
Bỗng nhiên hắn lại nhớ tới vừa nãy còn cảm thấy thiếu niên tuấn tú này phi thường quen mắt.
Lúc trước khi định thu Mộ Dung Trác Thất làm đệ tử bế môn, hắn xem qua không ít video tác chiến của cậu ấy, bao gồm là thi đấu hợp tác hồi trước, Chế thẻ sư lần đó cũng không nổi bật, đẳng cấp thẻ bài chế tác cũng không cao, hắn cũng không quan tâm kỹ càng, cho nên vừa nãy trong thời gian ngắn không nhớ ra được.
Hiện tại nhìn lại, bỗng nhiên phát hiện người này chính là thiếu niên thoạt nhìn yên lặng trong video.
Văn Dịch Kế lại nhìn một chút tiểu Hắc Long được Cố Thần ôm trong lòng, thấy đây đúng là Vật cộng sinh của Mộ Dung Trác Thất, mặc dù có chút kỳ quái tiểu Hắc Long làm thế nào có thể rời khỏi Mộ Dung Trác Thất đơn độc ở cùng với Cố Thần, nhưng việc này không phải mấu chốt của vấn đề.
"Nếu như thẻ bài này là do trò chế tác, trò hãy nói ra, không sao hết, chúng tôi sẽ không thương tổn đến trò." Văn Dịch Kế nói, hắn đoán được Cố Thần có thể đang lo lắng điều gì.
"Cậu ấy là học sinh Học viện Triều Đế?" Quý lão cũng hiếu kì, làm cựu hiệu trưởng, ông dù sao cũng có chút xa lạ với học viện bây giờ. "Nếu như là thẻ bài trò làm, như vậy ta liền để Nỗ Mân thu trò làm đồ đệ. Có nó dẫn dắt trò, trò có thể tiến bộ càng nhành hơn." Quý lão nói, lời này là thực lòng, cũng không có ý tứ cưỡng bức dụ dỗ.
Nếu như là người khác, vừa nghe thấy được Quý Nỗ Mân thu làm đồ đệ, thì đã sớm mừng đến phát khóc cảm thán mộ tổ tiên khói xanh, nhưng đáng tiếc tên ngốc Cố Thần này, căn bản không nhớ nổi Quý Nỗ Mân là ai, âm thầm nghi hoặc, đấy là ai, làm đồ đệ của hắn rất đáng gờm sao?
"Thẻ bài em cũng không rõ ràng, hơn nữa em cũng có thầy giáo rồi." Cố Thần nói.
"Thầy giáo của trò là ai?" Văn Dịch Kế thuận miệng hỏi, dù sao hắn cũng là chủ nhiệm ngành Ma thẻ sư, đối với chuyên ngành Chế thẻ sư cũng không quan tâm lắm.
"Thiên Linh." Cố Thần nói.
Lần này người sửng sốt là Quý lão, cái tên Thiên Linh này Quý lão vẫn khắc sâu ấn tượng, năm đó lúc ông vẫn còn là hiệu trưởng, Thiên Linh chính là một trong những học sinh xuất sắc nhất trong trường.
Một thế hệ Tứ đại tài tử của Triều Đế kia, lại đáng tiếc.
Quý lão nhớ lại một ít ký ức không vui lắm, khi đó, bốn học sinh tốt mất thì một chết, một lui về buôn bán, một mất tịch, còn lại một người Thiên Linh miễn cưỡng coi như còn ở trong vòng này, nhưng đáng tiếc chỉ nguyện làm ổ trong trường học rời xa phàm tục.
"Thiên Linh là thầy giáo của trò, ta cũng coi như yên tâm." Quý lão nói. Sau đó nghĩ tới điều gì đó "Tính cách Thiên Linh quái lạ còn hơi xảo quyệt, thế nhưng con người vẫn rất hiền lành, trò phải nhớ nghe lời, biết không?"
Cái từ lương thiện này cùng với Thiên Linh thì có cái quan hệ gì chứ? Lương thiện đến sắp khóc rồi. Cố Thần ở trong lòng phun tào.
Văn Dịch Kế còn muốn tiếp tục gây áp lực với Cố Thần để nói ra mấy tấm thẻ bài này là do mình chế tác, lại bị Quý lão ngăn lại.
Đứa bé này nếu có nỗi khổ trong lòng, vậy không nên bức bách, huống hồ có Thiên Linh dẫn dắt, đứa nhỏ này có thể trưởng thành tốt.
"Không sao rồi, trò về sớm một chút nghỉ ngơi đi." Quý lão nói.
Cố Thần quay người, bỗng nhiên nhớ đến: "Em quên mất chuyện chính, đạo sư Văn, có người muốn nhờ em đưa cho thầy một lá thư."
Văn Dịch Kế có chút kỳ quái, như nào vừa vặn như vậy, chính mình muốn tìm người này, người này lại đang có đồ vật muốn đưa cho mình, có sự tình trùng hợp như vậy sao?
Cố Thần đưa lá thư từ trong túi cho hắn.
"Là ai đưa?" Văn Dịch Kế hờ hững hỏi, lúc nhìn đến chữ trên phong bì bỗng nhiên mở to hai mắt, vội vàng mở thư ra.
Chữ viết quen thuộc, cho dù là mười mấy năm trôi qua, hắn vẫn như cũ nhận ra được.
"Đây là..." Giọng nói Văn Dịch Kế có chút nghẹn ngào, làm cho Quý lão cùng Cố Thần khó hiểu.
"Tiểu Văn trò sao vậy?" Quý lão hỏi.
Văn Dịch Kế không hề trả lời, mà liên tục nhìn chằm chằm vào trong bức thư trên tay, dường như muốn nhìn tờ giấy ra một cái động.
Qua hồi lâu, Văn Dịch Kế khống chế tâm tình, mở miệng nói: "Ngụy Ninh trở về."
Quý lão ngẩn ra, nhận lấy lá thư Văn Dịch Kế đưa tới.
Xem xong thư, Quý lão cũng rơi vào một trạng thái không nói lên lời.
Cố Thần có loại lúng túng đi cũng không được, không đi cũng không được, nhìn thấy hai người đều không lên tiếng, không thể nào gì khác hơn là sợ hãi mở miệng: "Nếu không còn chuyện gì, vậy em cáo từ trước."
"Đứng lại!" Văn Dịch Kế hét lớn một tiếng, làm Cố Thần sợ hết hồn.
"Ngụy Ninh ... cậu ấy ở đâu?" Giọng nói lập tức mềm nhũn xuống, còn mang theo chút cầu xin.
Cố Thần có chút không quen với nam tử vừa rồi còn một thân sát khí bỗng nhiên giống như biến thành người khác, trở nên vừa yếu đuối vừa đáng thương.
"Chú... chú ấy rất tốt." Cố Thần không nói gì, cậu không biết Ngụy Ninh có muốn gặp người trước mắt này không, nếu như muốn gặp, chính chú ấy sẽ đến đây gặp hắn, nếu không nói gì, thì coi như là không muốn gặp.
"Dẫn tôi đi gặp cậu ấy." Văn Dịch Kế rất kiên trì.
Cố Thần lắc đầu.
"Thôi, tiểu Văn, tiểu Ngụy khẳng định có nỗi khổ tâm trong lòng nó, chờ đến lúc nó muốn gặp trò, tự nhiên sẽ đến gặp, hiện tại không gặp, khẳng định có lý do của nó." Quý lão nói.
Văn Dịch Kế đưa lá thư tiếp theo cho Quý lão: "Em tin tưởng lời tiểu Ngụy nói, chỉ là tại sao lúc trước cậu ấy không đến tìm em, em hoàn toàn có thể đối mặt cùng cậu ấy."
Quý lão tiếp nhận lá thư, nhìn một hồi, sắc mặt bỗng nhiên có chút biến ảo không ngừng: "Chương tướng quân?"
"Vô luận là dính đến ai, em nhất định phải điều tra ra chân tướng sự tình, em nhất trả lại sự trong sạch cho tiểu Ngụy." Trên mặt Văn Dịch Kế mang theo kiên nghị.
Quý lão không nói tiếp, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
"Thư đã đưa rồi, vậy em đi trước?" Cố Thần cận thận dò hỏi.
Có vẻ sự kiện mười hai năm trước rất nghiêm trọng, cậu cũng không định tham dự, kinh nghiệm đọc sách sử nhiều nằm cho cậu biết, nếu không có năng lực lớn thì tuyệt đối đừng tham dự vào mấy chuyện này, dễ dàng rước họa vào thân. Cậu cẩn thận nghiên cứu làm sao tiếp tục tăng cao cấp sao của thẻ Hoa Đà, chữa trị tốt bệnh của tiểu Ngộ là được rồi.
"Vậy, tình huống tiểu Ngụy thế nào?" Văn Dịch Kế khẩn cầu, cuối cùng còn bổ sung một câu. "Trò nói cho thầy một chút được không?"
Cố Thần cũng chỉ mới gặp Ngụy Ninh có hai lần, thật sự không cách nào phán đoán tình huống Ngụy Ninh tốt hay không tốt, do dự một chút rồi nói: "Bình thường thôi, chẳng qua có tiểu Ngộ ở đấy, chú ấy nhất định sẽ rất kiên cường."
"Tiểu Ngộ?" Văn Dịch Kế nghi hoặc. Lẽ nào bên người Ngụy Ninh đã có người mới?
"Chính là con của Ngụy tiên sinh." Cố Thần giải thích.
Văn Dịch Kế há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Cố Thần. "Cậu ấy có con?"
Cố Thần có chút ngạc nhiên sao người này lại phản ứng mạnh như vậy, không muốn để ý, định quay người, trong đầu điện quang chợt lóe. Ngụy Ninh nói chú ấy mười hai năm trước mang thai tiểu Ngộ, như vậy nhất định phải có một nửa kia đi. Nhìn phản ứng vừa nãy của Văn tiên sinh, chắc không phải là...
Cố Thần hiếu kỳ đánh giá Văn Dịch Kế vẫn còn đang sững sờ, thực sự cảm thấy khí chất hai không xứng.
Ngụy Ninh mặc dù một thân lôi thôi, nhưng cảm giác mang lại cho người khác cũng là trơn bóng như ngọc, người trước mắt này nhìn có vẻ dã man, cũng không biết năm đó làm sao đến với nhau nữa.
"Cái này, tiểu Ngộ năm nay 12 tuổi." Cố Thần quyết định nhắc nhở một chút, miễn cho bản thân lung tung chia rẽ một đôi uyên ương.
Văn Dịch Kế lần nữa sửng sốt. 12 tuổi... khi đó Ngụy Ninh còn ở bên mình đi, như vậy tiểu Ngộ kia chẳng phải là...
Văn Dịch Kế che miệng, một bộ dáng không thể tin được.
Hắn làm cha rồi? Văn Dịch Kế nhất thời ngàn vạn tâm tình xông lên đầu.
Trước tiên là niềm vui sướng người yêu trở về, lại có đả kích cho rằng người yêu có tân hoan, sau đó lại là kinh hỉ người yêu không phản bội còn mình là phụ thân, bỗng dưng nghĩ đến Ngụy Ninh mười mấy năm qua một mình mang theo con trốn đông nấp tây, không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Ngàn vạn tâm tình tràn vào trong lòng Văn Dịch Kế.
"Không được, trò nhất định phải mang thầy đi xem Ngụy Ninh, cậu ấy cần thầy!" Giọng nói Văn Dịch Kế mang theo vẻ không thể nghi ngờ.
Cố Thần trong lòng yên lặng phun tào, nói có con từ mười hai năm trước liền là của mi chắc?
Nói chưa chắc người ta gặp được người không tiện nói ra với mi, đã có con từ trước, mi đừng có tưởng bở nữa đi. Nhân sinh luôn phát triển theo xu hướng kịch hóa, đừng làm bản thân cảm thấy quá thỏa mãn.
Cố Thần tuy rằng phun tào như vậy, nhưng cũng biết loại suy đoán này căn bản không có khả năng, lại chưa nói Ngụy Ninh thoạt nhìn cũng không phải người như vậy, hơn nữa sau khi tình huống tiểu Ngộ chuyển biến tốt, Ngụy Ninh muốn đi điều tra chân tướng, người đầu tiên muốn cầu viện là Văn Dịch Kế, có thể thấy được trong chú ấy tín nhiệm nhất vẫn là Văn Dịch Kế.
"Chú ấy muốn tìm thầy tự nhiên sẽ tới tìm thầy mà, nếu không đến khẳng định có lý do của chú ấy, thầy việc gì phải miễn cưỡng." Cố Thần rất thông minh nói lại lời vừa rồi của Quý lão một lần nữa.
Văn Dịch Kế không phải người có thể nhanh mồm nhanh miệng, vừa bị Cố Thần nói thế, tựa hồ không tìm được lý do để dây dưa nữa.
Cố Thần thấy hắn đã không còn việc gì, quay người rời đi. Thuận tiện cảm thán một chút cậu chỉ muốn đi đưa thẻ bài cho tiểu Ngộ, tại sao lại phát sinh nhiều chuyện như vậy chứ.
Sau khi Cố Thần rời đi, Văn Dịch Kế nhìn Quý Trường Lân còn đang suy tư.
"Quý lão, chuyện này em nhất định sẽ đi thăm dò cái tên cháy nhà ra mặt chuột này, đừng nói là một tướng quân, chính là sau có nhân vật lợi hại hơn nữa, em cũng không thể để Ngụy Ninh bị oan." Văn Dịch Kế.
Quý Trường Lân ngẩng đầu liếc nhìn hắn: "Tiểu Văn, thầy cũng không phải lo lắng thân phận của Chương tướng quân, chỉ là bỗng nhiên thầy nghĩ đến, những chuyện này đều rất tương tự."
Vừa nghe vậy, sắc mặt Văn Dịch Kế càng thêm thâm trầm: "Quý lão thầy nói sự kiện mười hai năm trước cùng sự kiện rừng dị thú học viện có quan hệ?"
Quý lão trầm mặc hồi lâu, mở miệng: "Không chỉ như vậy, còn có thủy triều dị thú mười năm trước. Chỉ mong là thầy suy nghĩ nhiều thôi, lần thủy triều dị thú trước đấy tuy rằng tình huống bạo phát rất giống triều cường theo quy luật phổ thông, thế nhưng bất kể là thời gian suy đoán hay là kích cỡ quy mô, đều cách rất xa với thủy triều dị thú quy luật."
Quý lão ngừng lại hồi lâu, tiếp tục nói: "Hơn nữa trò có nhớ không, ban đầu đi trợ giúp Duy Ma Tinh vực chống lại thủy triều dị thú, còn có Quân Mười Bốn Liên Bang. Vào lúc ấy, chủ soái của Quân Mười Bốn Liên Bang là Bách tướng quân, Chương tướng quân là phó chủ soái. Sau đó Bách tướng quân chết trong thủy triều dị thú, theo lý thuyết còn chưa đến lượt Chương Dục Kỵ làm tướng quân, nhưng cuối cùng Liên Bang đề cử Chương Dục Kỵ lên thế thân vào vị trí trống. Nói cách khác, ở trong những người có tiếng nói của Liên Bang, nhất định có người chống đỡ cho Chương Dục Kỵ."
Trong gian phòng trầm mặc thật lâu, Văn Dịch Kế bỗng nhiên cảm giác một trận hàn băng từ lòng bàn chân lan lên.
Trận thủy triều dị thú mười năm trước là ký ức mà rất nhiều người không muốn nhắc tới, chỉ riêng Học viện Triều Đế bọn họ, thì có quá nhiều anh tài đã mất định trong trận chiến ấy.
Thế nhưng qua nhiều năm như vậy chưa từng có người nào cho rằng, đây không phải là một lần thủy triều dị thú bình thường.
=
=
=
Ada: đọc chương này mới nhận ra cái từ 元帅 này còn dùng để chỉ người đứng đầu chiến tuyến/quân đoàn... aka chủ soái chứ không nhất định là sĩ quan có danh xưng là Nguyên soái... đúng hông... tui nghĩ Nguyên soái là giống như trong bộ Quân Giáo Sinh ấy là người ở cấp cao hơn đại tướng quân... mấy người này chỉ là tướng quân, không biết là thiếu tướng trung tướng hay đại tướng... mà không biết trong bộ này có phân ra như thế không nữa... thật đau đầu...
còn đau đầu cả vụ xưng hô nữa... nếu để nguyên là ngươi-ta thì dễ hơn, nhưng cá nhân tui thì thích Việt hóa nó hơn, cơ mà lại không biết nên để thế nào thì phù hợp, mọi người cho chút ý kiến đi... chủ yếu là do tuổi tác của các nhân vật không rõ ràng... rất khó chọn cách xưng hô...
=
=
=
------------------
(Ada:100~ một con số thật đẹp~ quà cho mọi người nè~ hãy giật tem đi~~
ps: tên chương nói lên tất cả... )
Đại trạch Văn gia.
Văn Dịch Kế còn đang lật xem tình huống điều tra sự kiện rừng dị thú của hai học viện, ngẩng đầu, nhìn thấy Quý lão bên cạnh một mặt buồn ngủ.
"Thầy, nếu không thầy đi nghỉ trước đi." Văn Dịch Kế nói.
Quý lão lắc đầu, cố gắng chịu đựng tinh thần một chút, lật xem tài liệu trên tay. "Ở trong rừng dị thú của hai học viện đều đồng dạng phát hiện bột phấn không rõ vi lượng, em thấy thế nào."
"Học trò không dám phán đoán vọng tưởng, phải đợi hai ngày nữa bên Viện Nghiên Cứu đo lường ra kết quả đi. Thế nhưng chỗ bột phấn đó làm em cảm thấy, chuyện này nhất định là có người gây ra." Văn Dịch Kế nói.
Quý lão gật đầu, hiện nhiên là tán đồng với lời giải thích của Văn Dịch Kế.
"Gia chủ, có người tìm." Quản gia bỗng nhiên tiến vào báo cáo.
"Đã trễ thế này, muốn bái phỏng thì bảo hắn ngày khác lại đến đi." Văn Dịch Kế có chút không vui.
"Đối phương tự xưng là Khổng tiên sinh, nói là mang người mà ngài muốn đến." Quản gia dựa theo tình hình thực tế mà nói.
"Nhanh mời hắn vào." Người tiếp lời lại là Quý lão.
Cố Thần bị Khổng Vu Dương nửa kéo mang vào trong.
Nhìn thấy Cố Thần toàn thân áo choàng đen che kín mít, ánh mắt Văn Dịch Kế cùng Quý lão đều mang theo tìm tòi nghiên cứu.
"Cái này, mấy người đừng hiểu lầm, mấy người muốn tìm ai tôi không rõ lắm, tôi chỉ là đến đây đưa thư cho đạo sư Văn." Cố Thần quyết định ra tay trước. Hai người trước mặt đều tản ra khí thế không giận tự uy, làm cho cậu cảm thấy có chút áp lực.
Cố Thần nói được nửa câu bị Khổng Vu Dương đánh gãy.
"Cậu trai cậu nói gì vậy, Quý lão, Văn gia chủ, chính là cậu trai này, ngày đó chính là cậu ấy bán thẻ cho tôi."
Ánh mắt Văn Dịch Kế sắc bén nhìn chằm chằm Cố Thần, thả ra chút Tinh thần lực.
Hồi lâu.
"Cậu là Tinh thần lực cấp bốn?" Văn Dịch Kế nói. Ngay sau đó bỗng nhiên một trận gió xoáy thổi bay áo choàng đen bao kín kẽ lấy Cố Thần.
Cố Thần nhìn thấy chỗ phía sau vốn trống trơn của Văn Dịch Kế bỗng nhiên xuất hiện một con Kỳ Lân toàn thân hỏa diễm. Đây là Vật cộng sinh Tinh thần lực của người này sao? Cố Thần nghĩ thầm.
Trong lúc Cố Thần đánh giá Kỳ Lân Liệt Diễm của Văn Dịch Kế, Quý lão cùng Văn Dịch Kế đồng dạng đánh giá tiểu Hắc Long trong lồng ngực cậu.
Văn Dịch Kế âm thầm buồn bực, trong lồng ngực người này chẳng lẽ là Vật cộng sinh Tinh thần lực?
Nhưng người trước mắt này mới chỉ có Tinh thần lực cấp bốn mà thôi, làm sao có khả năng sản sinh ra Vật cộng sinh Tinh thần lực? Nhưng nếu không phải, thì cũng không thể là dị thú, dị thú Long tộc đều là dị thú cấp cao, căn bản không thể thuần dưỡng.
Quý lão ngược lại không dò hỏi nhiều, ông quan tâm là một chuyện khác.
"Mấy tấm thẻ bài này, là do cậu chế tác?" Quý lão từ trong không gian chứa đồ lấy ra một xấp thẻ bài.
Cố Thần vừa nhìn, quả thật là đống thẻ bài bán cho Khổng Vu Dương ở chợ đen lần trước.
Cố Thần trong lòng vừa nghĩ, suy đoán có lẽ thẻ bài có vấn đề gì đó. Nếu như là khiếm khuyết, nhìn nhà ở tráng lệ như này của hai người, chắc sẽ không tính toán, như vậy rất có thể là tình huống gì đó của cậu, kết hợp với những gì trước đây Khổng Vu Dương nói với mình, có lẽ là thẻ bài có điểm đặc thù nào đó mà mình không phát hiện.
"Không không không, mấy tấm thẻ bài đó là tôi phát hiện trong bí cảnh." Cố Thần lại lấy ra một bộ lý do từ lâu trước đó. Cậu nhớ Mộ Dung Trác Thất trước đó từng nói với cậu, nếu như bị người phát hiện ra thẻ bài mình làm có chỗ nào không đúng, cứ đẩy toàn bộ cho bí cảnh.
Quý lão nhíu mày: "Phát hiện ở bên trong bí cảnh?"
Ông quan sát Cố Thần trên dưới một chút, thiếu niên trước mắt này khuôn mặt thanh tú tuổi còn nhỏ, ông vốn chỉ muốn biết nếu như đối phương là một nhân tài nắm giữ năng lực đặc thù mà không biết rồi bị mai một, ông liền nhận lấy cậu làm đồ đệ của con trai mình, dù sao có Chế thẻ sư cấp chín dẫn đường, thiếu niên này có thể đi ít đi một chút đường vòng.
Thế nhưng hiện tại thiếu niên nói thẻ bài là phát hiện trong bí cảnh, ông cũng cảm thấy có chút thất vọng. "Là bí cảnh nào?" Quý lão hỏi. Mấy cái bí cảnh mở ra gần đây đều là bí cảnh cấp thấp mở ra theo định kỳ, ông có chút kỳ quái bí cảnh có thể phát hiện ra loại thẻ bài như vậy làm sao có thể vô thanh vô tức, để cho một thiếu niên bán ra.
"Bí cảnh Chiêu Linh." Cố Thần trả lời.
Văn Dịch Kế cau mày. Vừa nãy Cố Thần nói thực ra hắn cũng tin ba phần, bởi vì hắn thực sự không hi vọng cái bánh rơi trên trời như vậy, tùy tiện mua thẻ bài lại có thể phát hiện một thiên tài Chế thẻ sư.
Thiên tài Chế thẻ sư nếu tìm thấy dễ như vậy, mọi người cũng sẽ không nâng Chế thẻ sư cấp cao trên lòng bàn tay. Cố Thần nói là phát hiện thẻ bài ở trong bí cảnh, hắn cũng cảm thấy đúng tình hợp lý, nghĩ chắc là tiểu công tử tiểu thế gia nhà ai mà hắn không quen biết, đi vào loại bí cảnh có độ khó không lớn không có trân bảo gì, nhìn thấy mấy tấm thẻ bài này chỉ coi là thẻ bài cấp thấp, gia tộc không chú ý, cho phép cậu dùng, cậu lại cầm thẻ bài đi bán ở chợ đen.
Nhưng Cố Thần vừa nói là bí cảnh Chiêu Linh, ba phần tin tưởng kia nhất thời tan thành mây khói. Bởi vì danh môn vọng tộc ở Trung Ương Tinh đều biết bí cảnh Chiêu Linh là bí cảnh của Mộ Dung gia, nhưng chưa từng nghe nói Mộ Dung gia còn có một tiểu công tử như vậy, cũng không thể là con riêng của Nguyên soái Mộ Dung đi?
Nghĩ tới đây, Văn Dịch Kế chợt nhớ tới: "Tiểu Hắc Long này, không phải là Vật cộng sinh của Mộ Dung Trác Thất sao?"
Cố Thần nghe nói vậy, vội vàng hướng mặt tiểu Hắc Long vào trong lòng mình, giấu đầu hở đuôi.
"Cậu là học sinh Học viện Triều Đế?" Văn Dịch Kế ngược lại không xoắn xuýt vấn đề vừa rồi, tiếp tục hỏi.
Bỗng nhiên hắn lại nhớ tới vừa nãy còn cảm thấy thiếu niên tuấn tú này phi thường quen mắt.
Lúc trước khi định thu Mộ Dung Trác Thất làm đệ tử bế môn, hắn xem qua không ít video tác chiến của cậu ấy, bao gồm là thi đấu hợp tác hồi trước, Chế thẻ sư lần đó cũng không nổi bật, đẳng cấp thẻ bài chế tác cũng không cao, hắn cũng không quan tâm kỹ càng, cho nên vừa nãy trong thời gian ngắn không nhớ ra được.
Hiện tại nhìn lại, bỗng nhiên phát hiện người này chính là thiếu niên thoạt nhìn yên lặng trong video.
Văn Dịch Kế lại nhìn một chút tiểu Hắc Long được Cố Thần ôm trong lòng, thấy đây đúng là Vật cộng sinh của Mộ Dung Trác Thất, mặc dù có chút kỳ quái tiểu Hắc Long làm thế nào có thể rời khỏi Mộ Dung Trác Thất đơn độc ở cùng với Cố Thần, nhưng việc này không phải mấu chốt của vấn đề.
"Nếu như thẻ bài này là do trò chế tác, trò hãy nói ra, không sao hết, chúng tôi sẽ không thương tổn đến trò." Văn Dịch Kế nói, hắn đoán được Cố Thần có thể đang lo lắng điều gì.
"Cậu ấy là học sinh Học viện Triều Đế?" Quý lão cũng hiếu kì, làm cựu hiệu trưởng, ông dù sao cũng có chút xa lạ với học viện bây giờ. "Nếu như là thẻ bài trò làm, như vậy ta liền để Nỗ Mân thu trò làm đồ đệ. Có nó dẫn dắt trò, trò có thể tiến bộ càng nhành hơn." Quý lão nói, lời này là thực lòng, cũng không có ý tứ cưỡng bức dụ dỗ.
Nếu như là người khác, vừa nghe thấy được Quý Nỗ Mân thu làm đồ đệ, thì đã sớm mừng đến phát khóc cảm thán mộ tổ tiên khói xanh, nhưng đáng tiếc tên ngốc Cố Thần này, căn bản không nhớ nổi Quý Nỗ Mân là ai, âm thầm nghi hoặc, đấy là ai, làm đồ đệ của hắn rất đáng gờm sao?
"Thẻ bài em cũng không rõ ràng, hơn nữa em cũng có thầy giáo rồi." Cố Thần nói.
"Thầy giáo của trò là ai?" Văn Dịch Kế thuận miệng hỏi, dù sao hắn cũng là chủ nhiệm ngành Ma thẻ sư, đối với chuyên ngành Chế thẻ sư cũng không quan tâm lắm.
"Thiên Linh." Cố Thần nói.
Lần này người sửng sốt là Quý lão, cái tên Thiên Linh này Quý lão vẫn khắc sâu ấn tượng, năm đó lúc ông vẫn còn là hiệu trưởng, Thiên Linh chính là một trong những học sinh xuất sắc nhất trong trường.
Một thế hệ Tứ đại tài tử của Triều Đế kia, lại đáng tiếc.
Quý lão nhớ lại một ít ký ức không vui lắm, khi đó, bốn học sinh tốt mất thì một chết, một lui về buôn bán, một mất tịch, còn lại một người Thiên Linh miễn cưỡng coi như còn ở trong vòng này, nhưng đáng tiếc chỉ nguyện làm ổ trong trường học rời xa phàm tục.
"Thiên Linh là thầy giáo của trò, ta cũng coi như yên tâm." Quý lão nói. Sau đó nghĩ tới điều gì đó "Tính cách Thiên Linh quái lạ còn hơi xảo quyệt, thế nhưng con người vẫn rất hiền lành, trò phải nhớ nghe lời, biết không?"
Cái từ lương thiện này cùng với Thiên Linh thì có cái quan hệ gì chứ? Lương thiện đến sắp khóc rồi. Cố Thần ở trong lòng phun tào.
Văn Dịch Kế còn muốn tiếp tục gây áp lực với Cố Thần để nói ra mấy tấm thẻ bài này là do mình chế tác, lại bị Quý lão ngăn lại.
Đứa bé này nếu có nỗi khổ trong lòng, vậy không nên bức bách, huống hồ có Thiên Linh dẫn dắt, đứa nhỏ này có thể trưởng thành tốt.
"Không sao rồi, trò về sớm một chút nghỉ ngơi đi." Quý lão nói.
Cố Thần quay người, bỗng nhiên nhớ đến: "Em quên mất chuyện chính, đạo sư Văn, có người muốn nhờ em đưa cho thầy một lá thư."
Văn Dịch Kế có chút kỳ quái, như nào vừa vặn như vậy, chính mình muốn tìm người này, người này lại đang có đồ vật muốn đưa cho mình, có sự tình trùng hợp như vậy sao?
Cố Thần đưa lá thư từ trong túi cho hắn.
"Là ai đưa?" Văn Dịch Kế hờ hững hỏi, lúc nhìn đến chữ trên phong bì bỗng nhiên mở to hai mắt, vội vàng mở thư ra.
Chữ viết quen thuộc, cho dù là mười mấy năm trôi qua, hắn vẫn như cũ nhận ra được.
"Đây là..." Giọng nói Văn Dịch Kế có chút nghẹn ngào, làm cho Quý lão cùng Cố Thần khó hiểu.
"Tiểu Văn trò sao vậy?" Quý lão hỏi.
Văn Dịch Kế không hề trả lời, mà liên tục nhìn chằm chằm vào trong bức thư trên tay, dường như muốn nhìn tờ giấy ra một cái động.
Qua hồi lâu, Văn Dịch Kế khống chế tâm tình, mở miệng nói: "Ngụy Ninh trở về."
Quý lão ngẩn ra, nhận lấy lá thư Văn Dịch Kế đưa tới.
Xem xong thư, Quý lão cũng rơi vào một trạng thái không nói lên lời.
Cố Thần có loại lúng túng đi cũng không được, không đi cũng không được, nhìn thấy hai người đều không lên tiếng, không thể nào gì khác hơn là sợ hãi mở miệng: "Nếu không còn chuyện gì, vậy em cáo từ trước."
"Đứng lại!" Văn Dịch Kế hét lớn một tiếng, làm Cố Thần sợ hết hồn.
"Ngụy Ninh ... cậu ấy ở đâu?" Giọng nói lập tức mềm nhũn xuống, còn mang theo chút cầu xin.
Cố Thần có chút không quen với nam tử vừa rồi còn một thân sát khí bỗng nhiên giống như biến thành người khác, trở nên vừa yếu đuối vừa đáng thương.
"Chú... chú ấy rất tốt." Cố Thần không nói gì, cậu không biết Ngụy Ninh có muốn gặp người trước mắt này không, nếu như muốn gặp, chính chú ấy sẽ đến đây gặp hắn, nếu không nói gì, thì coi như là không muốn gặp.
"Dẫn tôi đi gặp cậu ấy." Văn Dịch Kế rất kiên trì.
Cố Thần lắc đầu.
"Thôi, tiểu Văn, tiểu Ngụy khẳng định có nỗi khổ tâm trong lòng nó, chờ đến lúc nó muốn gặp trò, tự nhiên sẽ đến gặp, hiện tại không gặp, khẳng định có lý do của nó." Quý lão nói.
Văn Dịch Kế đưa lá thư tiếp theo cho Quý lão: "Em tin tưởng lời tiểu Ngụy nói, chỉ là tại sao lúc trước cậu ấy không đến tìm em, em hoàn toàn có thể đối mặt cùng cậu ấy."
Quý lão tiếp nhận lá thư, nhìn một hồi, sắc mặt bỗng nhiên có chút biến ảo không ngừng: "Chương tướng quân?"
"Vô luận là dính đến ai, em nhất định phải điều tra ra chân tướng sự tình, em nhất trả lại sự trong sạch cho tiểu Ngụy." Trên mặt Văn Dịch Kế mang theo kiên nghị.
Quý lão không nói tiếp, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
"Thư đã đưa rồi, vậy em đi trước?" Cố Thần cận thận dò hỏi.
Có vẻ sự kiện mười hai năm trước rất nghiêm trọng, cậu cũng không định tham dự, kinh nghiệm đọc sách sử nhiều nằm cho cậu biết, nếu không có năng lực lớn thì tuyệt đối đừng tham dự vào mấy chuyện này, dễ dàng rước họa vào thân. Cậu cẩn thận nghiên cứu làm sao tiếp tục tăng cao cấp sao của thẻ Hoa Đà, chữa trị tốt bệnh của tiểu Ngộ là được rồi.
"Vậy, tình huống tiểu Ngụy thế nào?" Văn Dịch Kế khẩn cầu, cuối cùng còn bổ sung một câu. "Trò nói cho thầy một chút được không?"
Cố Thần cũng chỉ mới gặp Ngụy Ninh có hai lần, thật sự không cách nào phán đoán tình huống Ngụy Ninh tốt hay không tốt, do dự một chút rồi nói: "Bình thường thôi, chẳng qua có tiểu Ngộ ở đấy, chú ấy nhất định sẽ rất kiên cường."
"Tiểu Ngộ?" Văn Dịch Kế nghi hoặc. Lẽ nào bên người Ngụy Ninh đã có người mới?
"Chính là con của Ngụy tiên sinh." Cố Thần giải thích.
Văn Dịch Kế há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Cố Thần. "Cậu ấy có con?"
Cố Thần có chút ngạc nhiên sao người này lại phản ứng mạnh như vậy, không muốn để ý, định quay người, trong đầu điện quang chợt lóe. Ngụy Ninh nói chú ấy mười hai năm trước mang thai tiểu Ngộ, như vậy nhất định phải có một nửa kia đi. Nhìn phản ứng vừa nãy của Văn tiên sinh, chắc không phải là...
Cố Thần hiếu kỳ đánh giá Văn Dịch Kế vẫn còn đang sững sờ, thực sự cảm thấy khí chất hai không xứng.
Ngụy Ninh mặc dù một thân lôi thôi, nhưng cảm giác mang lại cho người khác cũng là trơn bóng như ngọc, người trước mắt này nhìn có vẻ dã man, cũng không biết năm đó làm sao đến với nhau nữa.
"Cái này, tiểu Ngộ năm nay 12 tuổi." Cố Thần quyết định nhắc nhở một chút, miễn cho bản thân lung tung chia rẽ một đôi uyên ương.
Văn Dịch Kế lần nữa sửng sốt. 12 tuổi... khi đó Ngụy Ninh còn ở bên mình đi, như vậy tiểu Ngộ kia chẳng phải là...
Văn Dịch Kế che miệng, một bộ dáng không thể tin được.
Hắn làm cha rồi? Văn Dịch Kế nhất thời ngàn vạn tâm tình xông lên đầu.
Trước tiên là niềm vui sướng người yêu trở về, lại có đả kích cho rằng người yêu có tân hoan, sau đó lại là kinh hỉ người yêu không phản bội còn mình là phụ thân, bỗng dưng nghĩ đến Ngụy Ninh mười mấy năm qua một mình mang theo con trốn đông nấp tây, không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Ngàn vạn tâm tình tràn vào trong lòng Văn Dịch Kế.
"Không được, trò nhất định phải mang thầy đi xem Ngụy Ninh, cậu ấy cần thầy!" Giọng nói Văn Dịch Kế mang theo vẻ không thể nghi ngờ.
Cố Thần trong lòng yên lặng phun tào, nói có con từ mười hai năm trước liền là của mi chắc?
Nói chưa chắc người ta gặp được người không tiện nói ra với mi, đã có con từ trước, mi đừng có tưởng bở nữa đi. Nhân sinh luôn phát triển theo xu hướng kịch hóa, đừng làm bản thân cảm thấy quá thỏa mãn.
Cố Thần tuy rằng phun tào như vậy, nhưng cũng biết loại suy đoán này căn bản không có khả năng, lại chưa nói Ngụy Ninh thoạt nhìn cũng không phải người như vậy, hơn nữa sau khi tình huống tiểu Ngộ chuyển biến tốt, Ngụy Ninh muốn đi điều tra chân tướng, người đầu tiên muốn cầu viện là Văn Dịch Kế, có thể thấy được trong chú ấy tín nhiệm nhất vẫn là Văn Dịch Kế.
"Chú ấy muốn tìm thầy tự nhiên sẽ tới tìm thầy mà, nếu không đến khẳng định có lý do của chú ấy, thầy việc gì phải miễn cưỡng." Cố Thần rất thông minh nói lại lời vừa rồi của Quý lão một lần nữa.
Văn Dịch Kế không phải người có thể nhanh mồm nhanh miệng, vừa bị Cố Thần nói thế, tựa hồ không tìm được lý do để dây dưa nữa.
Cố Thần thấy hắn đã không còn việc gì, quay người rời đi. Thuận tiện cảm thán một chút cậu chỉ muốn đi đưa thẻ bài cho tiểu Ngộ, tại sao lại phát sinh nhiều chuyện như vậy chứ.
Sau khi Cố Thần rời đi, Văn Dịch Kế nhìn Quý Trường Lân còn đang suy tư.
"Quý lão, chuyện này em nhất định sẽ đi thăm dò cái tên cháy nhà ra mặt chuột này, đừng nói là một tướng quân, chính là sau có nhân vật lợi hại hơn nữa, em cũng không thể để Ngụy Ninh bị oan." Văn Dịch Kế.
Quý Trường Lân ngẩng đầu liếc nhìn hắn: "Tiểu Văn, thầy cũng không phải lo lắng thân phận của Chương tướng quân, chỉ là bỗng nhiên thầy nghĩ đến, những chuyện này đều rất tương tự."
Vừa nghe vậy, sắc mặt Văn Dịch Kế càng thêm thâm trầm: "Quý lão thầy nói sự kiện mười hai năm trước cùng sự kiện rừng dị thú học viện có quan hệ?"
Quý lão trầm mặc hồi lâu, mở miệng: "Không chỉ như vậy, còn có thủy triều dị thú mười năm trước. Chỉ mong là thầy suy nghĩ nhiều thôi, lần thủy triều dị thú trước đấy tuy rằng tình huống bạo phát rất giống triều cường theo quy luật phổ thông, thế nhưng bất kể là thời gian suy đoán hay là kích cỡ quy mô, đều cách rất xa với thủy triều dị thú quy luật."
Quý lão ngừng lại hồi lâu, tiếp tục nói: "Hơn nữa trò có nhớ không, ban đầu đi trợ giúp Duy Ma Tinh vực chống lại thủy triều dị thú, còn có Quân Mười Bốn Liên Bang. Vào lúc ấy, chủ soái của Quân Mười Bốn Liên Bang là Bách tướng quân, Chương tướng quân là phó chủ soái. Sau đó Bách tướng quân chết trong thủy triều dị thú, theo lý thuyết còn chưa đến lượt Chương Dục Kỵ làm tướng quân, nhưng cuối cùng Liên Bang đề cử Chương Dục Kỵ lên thế thân vào vị trí trống. Nói cách khác, ở trong những người có tiếng nói của Liên Bang, nhất định có người chống đỡ cho Chương Dục Kỵ."
Trong gian phòng trầm mặc thật lâu, Văn Dịch Kế bỗng nhiên cảm giác một trận hàn băng từ lòng bàn chân lan lên.
Trận thủy triều dị thú mười năm trước là ký ức mà rất nhiều người không muốn nhắc tới, chỉ riêng Học viện Triều Đế bọn họ, thì có quá nhiều anh tài đã mất định trong trận chiến ấy.
Thế nhưng qua nhiều năm như vậy chưa từng có người nào cho rằng, đây không phải là một lần thủy triều dị thú bình thường.
=
=
=
Ada: đọc chương này mới nhận ra cái từ 元帅 này còn dùng để chỉ người đứng đầu chiến tuyến/quân đoàn... aka chủ soái chứ không nhất định là sĩ quan có danh xưng là Nguyên soái... đúng hông... tui nghĩ Nguyên soái là giống như trong bộ Quân Giáo Sinh ấy là người ở cấp cao hơn đại tướng quân... mấy người này chỉ là tướng quân, không biết là thiếu tướng trung tướng hay đại tướng... mà không biết trong bộ này có phân ra như thế không nữa... thật đau đầu...
còn đau đầu cả vụ xưng hô nữa... nếu để nguyên là ngươi-ta thì dễ hơn, nhưng cá nhân tui thì thích Việt hóa nó hơn, cơ mà lại không biết nên để thế nào thì phù hợp, mọi người cho chút ý kiến đi... chủ yếu là do tuổi tác của các nhân vật không rõ ràng... rất khó chọn cách xưng hô...
=
=
=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất