Chương 111: Kinh hồn lúc nửa đêm
Chương 121: Kinh hồn lúc nửa đêm
(chưa soát lỗi chính tả, hoan nghênh soi lỗi và chỉ ra)
-----------------
Nhân sinh hai mươi mấy năm trước khi xuyên luôn bình thản không có gì lạ, Cố Thần đối với chuyện như tới hiện trường án mạng vẫn tồn tại một hưng phấn cùng sợ sệt không tả rõ được.
Mộ Dung Trác Thất nhìn thấy thần tình phức tạp của tiểu trạch nam, theo thói quen mà xoa tóc cậu, phủ thêm áo khoác cho cậu: "Đừng lo lắng, vật chứng thi thể ở hiện trường án mạng khẳng định đều bị lực lượng cảnh sát mang đi."
Tối nay có chút mát.
Khu biệt thự Thang Sân sống nằm ở đoạn đường phồn hoa của Trung Ương Tinh, Cố Thần có thể cảm nhận được một đường đèn đuốc náo động. Ngược lại sau khi tiến vào khu biệt thự, lại lập tức trở nên quạnh quẽ u ám.
Khoảng cách giữa mỗi tòa biệt thự rất lớn, nếu như không phải Mộ Dung Trác Thất dẫn đường, Cố Thần cảm thấy mình nhất định sẽ lạc đường.
Hai người đi tới tòa biệt thự độc lập Thang Sân sống. Cửa sắt vườn hoa nhỏ ở bên ngoài bị dán giấy niêm phong, xuyên thấu qua lan can, mơ hồ có thể nhìn thấy cửa lớn trong biệt thự cũng bị dán giấy niêm phong tương tự.
"Trèo vào? Phá khóa đi vào?" Cố Thần trưng cầu ý kiến.
Mộ Dung Trác Thất bất đắc dĩ nở nụ cười, triệu hóa tiểu Hắc Long ra. Tiểu Hắc Long bị lạnh nhạt một thời gian vừa được triệu hóa ra liền bay vào lòng Cố Thần, bị Mộ Dung Trác Thất vồ trở về.
"Mang bọn tao đi lên." Mộ Dung Trác Thất chỉ vào nóc nhà biệt thự.
Tiểu Hắc Long bất đắc dĩ biến lớn hơn một ít, chở hai người, bay lên nóc nhà, lại biến trở về kích thước mini.
Nóc nhà là một cái sân thượng, trên sân thượng để mấy cái ghế mây bàn gỗ cùng không ít chậu hoa. Đại khái là do chủ nhân ít chăm sóc, cây trong chậu hoa đã khô héo.
Sân thượng có một cánh của dẫn vào trong nhà, cửa cũ kỹ, khóa dùng bị hỏng, không biết là do lâu năm không tu sửa hay là do chủ nhân thích dùng phong cách này.
Hai người một rồng từ trên đi xuống.
Mộ Dung Trác Thất rất cảnh giác, không dám bật đèn của biệt thự, dù sao biệt thự đã bị phong tỏa bỗng nhiên đèn đuốc sáng choang, khẳng định sẽ khiến người khác hoài nghi, mặc dù nơi này hoang vắng, không nhất định sẽ có người thấy.
Mộ Dung Trác Thất gọi ra ba đóa Hoa Dạ Quang, hai đóa kề sát ở trên cánh của tiểu Hắc Long, một đóa bó ở trên đuôi.
(Ada: phụt không thể tưởng tượng được hình tượng của bé Hắc bây giờ trông buồn cười thế nào... sao chủ nhân của em ác thế...)
Tiểu Hắc Long bị chủ nhân hóa trang thành hoa cô nương, phiền muộn đến cực điểm, muốn chui vào trong lòng Cố Thần, bị Mộ Dung Trác Thất ném về phía trước chiếu sáng dò đường.
Biệt thự của Thang Sân rất đơn giản, cơ bản đều là màu trắng màu xám cùng màu gỗ nguyên bản, gia cụ ít, ngăn cách ít, gian phòng không nhiều nhưng mỗi gian đều rất lớn, nội thất cũng không chú ý trang hoàng gì cả.
"Trang trí kiểu này, tựa hồ không quá giống phong cách của hắn." Mộ Dung Trác Thất nói.
Những năm tháng sau khi xuất ngũ của Thang Sân rất sống động trên màn anh, cũng từng xưng 'Tố hai người bình luận bá đạo' với Nhan Trì. Cho người khác cảm giác hắn cũng không phải loại hình người ít giao du bên ngoài, điệu thấp ít nói.
Mộ Dung Trác Thất cùng Cố Thần dạo qua vài vòng trong biệt thự, ngoại trừ phòng khách có một khu vực bị cảnh sát vây lại đánh dấu, có lẽ là chỗ thi thể được phát hiện trước đó, chỗ khác không phát hiện dị thường gì. Mà bên trong toàn bộ biệt thự ngoại trừ thư phòng, thì phòng ngủ, tủ đầu giường, phòng khách ghế sô pha của Thang Sân đều không có sách báo nào.
"Xem ra chúng ta vẫn phải tra xét thư phòng." Mộ Dung Trác Thất nói.
Thư phòng của Thang Sân rất lớn, toàn bộ tầng hai trừ phòng ngủ chính là thư phòng, chủng loại sách báo cũng phi thường phong phú, chỉ kém hơn Mộ Dung gia một ít.
Mộ Dung Trác Thất giúp Cố Thần thiết trí một chút trang tìm kiếm của mạng Tinh Tế và chương trình lấy số liệu, Cố Thần chỉ cần nhập tên sách vào, là có thể căn cứ vào con số tổ hợp từ báo chí trước đó tìm ra chữ trong sách.
Cố Thần nhìn thư phòng đầy sách gật đầu, nếu như không có chức năng này, nếu không bọn họ chắc phải mất mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc tìm xem được hết tất cả sách trong này.
Tuy nói như vậy, nhưng chỉ đọc tên sách sau đó chuyển nhập thì lượng công trình cũng không ít. Hai người đều tự tìm một giá sách, sau đó vùi đầu vào tìm sách.
Cố Thần chọn giá sách này vừa vặn đều là một ít thư tịch ghi chép về phong thổ tinh cầu, lịch sử tinh cầu vân vân, điều này làm cho Cố Thần khá có hứng thú. Cố Thần yêu sách nhịn không được chọn một quyển lật ra vài trang, sau đó hoàn toàn trầm mê trong đó, quên mất nhiệm vụ trọng yếu nhất là tìm ra thư tích đối ứng mật mã.
Mộ Dung Trác Thất lật xem rất nhanh, chốc lát liền xem xong một giá sách, quay người nhìn thấy Cố Thần đang say sưa ngon lành lật sách, không khỏi nở nụ cười. Cái tên nhóc này vĩnh viễn luôn bình tĩnh như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra việc khác.
Nếu như là người khác, Mộ Dung Trác Thất có thể sẽ tức giận không làm việc đàng hoàng, nhưng đối với Cố Thần, Mộ Dung Trác Thất chỉ cảm thấy đáng yêu, nghĩ tới đây Mộ Dung Trác Thất đột nhiên cảm thấy mình thật sự không có nguyên tắc.
Đang muốn đi qua xoa vai cho đối phương, Mộ Dung Trác Thất chợt nghe được âm thanh nhỏ vụn.
Có người.
Mộ Dung Trác Thất lập tức gọi về Hoa Dạ Quang cùng tiểu Hắc Long, ở trong bóng tối cấp tốc nhét mấy quyển sách Cố Thần tán loạn trên sàn trở lại giá sách, nhìn quanh bốn phía một vòng, ôm lấy Cố Thần chui vào dưới gầm bàn.
Bị Mộ Dung Trác Thất ôm vào trong lòng, Cố Thần bị động tĩnh đột ngột này làm cho mơ màng, nửa ngày còn chưa hồi thần, dùng ánh mắt dò hỏi Mộ Dung Trác Thất.
Mộ Dung Trác Thất điều chỉnh tư thế một chút, để cho đối phương thoải mái hơn, sau đó thấp giọng nói bên tai Cố Thần, "Có người, đừng lên tiếng."
Tim Cố Thần đập thật nhanh, cậu không biết là do có người khác tiến vào biệt thự này mà cảm thấy nguy hiểm, hay là do hô hấp của Mộ Dung Trác Thất bồi hồi ở bên tai quá mức trêu ghẹo người.
Hai người chậm rãi đợi chốc lát, liền nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn, Mộ Dung Trác Thất phán đoán một chút, có hai người.
Hai người kia tựa hồ không chút kiêng kị gì, vừa vào nhà liền bật toàn bộ đèn trong biệt thự lên, ngay cả mấy người Mộ Dung Trác Thất ở tầng hai cũng có thể cảm giác được ánh đèn truyền lên.
Cố Thần có chút sốt sắng nắm chặt tay Mộ Dung Trác Thất. Toàn bộ lòng bàn tay của tiểu trạch nam đều ướt nhẹp, lan truyền tâm tình của mình sang cho Mộ Dung Trác Thất.
Mộ Dung Trác Thất cảm nhận được bàn tay dính dính, hắn cũng dùng sức nắm chặt lại tay đối phương, muốn làm cho cảm giác căng thẳng của đối phương giảm bớt một ít.
Mộ Dung Trác Thất không cách nào phán đoán dụng ý của người tới là gì, dù sao chủ nhân đã qua đời, giấy niêm phong còn chưa huỷ đi, đối phương chắc sẽ không phải giống như bọn họ đến điều tra đi.
Hai tiếng bước chân bồi hồi thật lâu ở tầng dưới, rốt cuộc bắt đầu hướng lên tầng trên.
Cố Thần cảm giác cuống họng mình bị chặn ngang, đầu trống rỗng.
"Tiếp tục tìm một chút, nhìn xem còn có cái gì." Một giọng nói thanh lệ truyền đến, khá là dễ nghe, mà Cố Thần nhịn không được run rẩy một chút, bởi vì bên trong giọng nói dễ nghe này đều là âm lãnh.
"Tại sao ngươi muốn gϊếŧ hắn, thủ pháp còn hung tàn như vậy." Một giọng nam khác hỏi, giọng nói ôn hòa.
Giọng nói dễ nghe kia nở nụ cười một tiếng, nói: "Người quá yêu thích nghiên cứu truy tìm, tóm lại không có kết quả tốt, ví dụ như Thang Sân. Còn phân thây hả, cái này hết cách rồi, sủng vật nhỏ nhà ta chính là phong cách này, ta còn làm được gì nữa."
Giọng nam còn lại không nói thêm lời nào.
Tim Cố Thần lại nhảy lên rầm rầm, Mộ Dung Trác Thất càng thêm dùng sức ôm lấy cậu, dùng bàn tay ngăn lại miệng Cố Thần.
Nghe được lời nói này, người tới chính là hung thủ sát hại Thang Sân. Đã vậy còn quá hung hăng, gϊếŧ người xong còn quang minh chính đại hành tẩu trong phòng.
"Chờ chút." Giọng nói thanh lệ kia bỗng nhiên nói. "Ta thế nào lại cảm giác có người từng đến đây?"
Lúc này một nam tử khác cười lạnh: "Ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, Liên Bang cùng tổ điều tra có lẽ đều đã tới."
"Không đúng, ta luôn cảm thấy, có người, vào lúc này."
Giờ khác này, ngay cả Mộ Dung Trác Thất cũng không cách nào bảo trì bình tĩnh, nếu như đối phương phát hiện ra bọn họ, bọn họ phải làm gì?
Liều mạng với đối phương? Nhưng bọn họ cũng không biết khả năng sâu cạn của đối phương, thủ đoạn đối phương hung tàn như vậy, chắc chắn không phải người dễ đối phó.
"Ta đến phòng ngủ, ngươi đến nhìn thư phòng, ta ngược lại muốn xem có người gì."
Đèn thư phòng sáng lên.
Hai người dưới bàn nghe được một tiếng bước chân chậm rãi hành tẩu trong thư phòng, thản nhiên tự đắc giống như đang tìm trên giá sách có sách mình thích hay không.
Tâm tư Mộ Dung Trác Thất xoa chuyển nhanh chóng.
Hiện tại chỉ có một người, tuy rằng không biết thực lực của người này sâu cạn thế nào, nhưng ít ra dễ đối phó hơn hai người một ít.
Thế nhưng Mộ Dung Trác Thất lại lo cho Cố Thần. Cố Thần không có năng lực tác chiến, nếu như lúc chiến đấu khó bảo toà sẽ không liên lụy đến Cố Thần, lúc đó Cố Thần có biện pháp nào để tự vệ hay không liền trở thành biến số.
Nếu không thể nhanh chóng giải quyết, một người khác lại đây, tình huống kia càng thêm không lạc quan.
Hai người nhìn cái bóng dưới đất đi tới hướng bọn họ, Mộ Dung Trác Thất đã cầm thẻ bài trên tay, làm xong công tác chuẩn bị chiến đấu.
Thân ảnh kia dừng lại trước bàn đọc sách.
Mộ Dung Trác Thất không cách nào phán đoán là đối phương vừa vặn dừng lại trước bàn đọc sách, hay là đã phát hiện ra bọn họ.
Chốc lát sau, thân ảnh kia li khai chỗ này, tiếp tục đi về phía trước.
Cố Thần không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Mộ Dung Trác Thất lại không thả lỏng, hắn không có cách nào xác định đối phương có phải là nhìn thấy bọn họ sau đó cố tình rời đi, làm cho bọn họ thả lỏng cảnh giác.
Thân ảnh kia bồi hồi một lát trong thư phòng, mãi cho đến khi một giọng nói khác vang lên. "Chỗ ta không có ai."
"Bên này cũng không có, cảm giác của ngươi, không phải rất chuẩn sao." Giọng nam ôn hòa trong thư phòng nói.
"Hừ, thật vô vị. Xem ra cái tên này quả thật không lưu lại cái gì, coi như hắn thức thời." Giọng nam thanh lệ hừ lạnh, bước chậm xuống lầu.
Mãi cho đến khi bước chân hai người dần dần đi xa, tiếng đóng cửa biệt thự truyền đến, Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất mới hơi thả lỏng một chút.
Cố Thần muốn bò ra từ gầm bàn mở rộng gân cốt một chút, lại bị Mộ Dung Trác Thất kéo, thấp giọng nói: "Trước tiên đừng đi ra ngoài."
Cố Thần biết Mộ Dung rất cẩn thận, không tự ý hành động, cứ như vậy lẳng lặng ngồi dựa vào lồng ngực hắn.
Mộ Dung Trác Thất gọi ra hai tấm Chuột Phiên Phiên, để chúng đi thăm dò động tĩnh. Mãi cho đến khi xác định trong phạm vi mười dặm quanh biệt thự đều không có người khác, hai người mời đi ra từ gầm bàn.
Cố Thần đi tới bên cạnh bàn đọc sách, nhìn xuống vị trí dưới gầm. "Cái người vừa rồi chắc là đứng chỗ này đi, chỗ này, nhất định có thể nhìn thấy chúng ta, vì sao hắn làm như không nhìn thấy." Cố Thần có chút ngạc nhiên.
Mộ Dung Trác Thất đồng dạng nghi hoặc. Hắn sẽ không lừa người dối mình cho là đối phương vừa nãy không nhìn thấy bọn họ. Dưới gầm bàn không có gì che chắn, phía trước chỉ có một cái ghế, mặc dù không thể nói là vừa nhìn liền biết ngay, nhưng cũng không che giấu được người.
Mộ Dung Trác Thất lúc đầu cho là đối phương cố ý làm bọn họ thả lỏng cảm giác, giả ý không phát hiện, sau đó đồng bạn của hắn hội hợp lại rồi sẽ đối phó bọn họ.
Nhưng lúc này nhìn lại thì cũng không phải, lẽ nào đối phương là cố ý thả đường sống cho bọn họ?
Nhưng tại sao lại như vậy?
Trong hai người thì một người rút cạn Tinh thần lực của chủ nhân biệt thự rồi phân thây, đồng bạn của hắn lại thiện tâm quá độ buông tha bọn họ.
Cũng có thể là, hai người kia, chỉ là bạn bè bên ngoài?
Mộ Dung Trác Thất suy đoán rất nhiều, nhưng thủy chung không có manh mối.
Cố Thần cũng không quấy rầy hắn, móc đèn pin tay ra, tiếp tục tìm tòi tên sách trên giá sách. Mộ Dung Trác Thất suy nghĩ không có kết quả, tiếp tục cùng Cố Thần đầu nhập vào hàng ngũ tìm sách.
Một lúc lâu, hai người không hẹn mà cùng thở dài, thoạt nhìn không có kết quả gì.
"Xem ra lối suy nghĩ của tôi không đúng, hoặc là tôi suy nghĩ qua nhiều rồi, đối phương chỉ là nghiêm cẩn một chút muốn liệt ra một ít số liệu?" Cố Thần có chút phiền muộn.
Mộ Dung Trác Thất ôm lấy vai cậu, động viên nói: "Không sao, chẳng qua chúng ta làm lại từ đầu, đi tìm tư liệu thôi." Vì an ủi Cố Thần, Mộ Dung Trác Thất triệu hoán ra tiểu Hắc Long, nhét tiểu Hắc Long vào lòng Cố Thần.
Cố Thần ôm tiểu Hắc Long, tâm tình lập tức vui vẻ không ít, xem ra cũng có thể như thế này, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.
Hai người đang định tiếp tục từ tầng cao nhất rời đi, lại nghe được tiếng chuông truyền đến từ dưới lầu. Tiếng chuông quỷ dị vang lên trong biệt thự hắc ám, có chút làm cho người ta sợ hãi.
Cố Thần hồi tưởng lại lúc đi một vòng quanh toàn bộ biệt thự, xác thực có chú ý tới dưới lầu có một cái đồng hồ quả lắc. Khi đó cậu còn đặc biệt chăm chú nhìn thêm, bởi vì cái đồng hồ lớn phi thường này có phong cách đồ cổ.
Không biết vì sao, Cố Thần bỗng nhiên muốn đi xuống tầng nhìn một cái. "Chúng ta đi xuống xem thử một chút đi."
Mộ Dung Trác Thất đương nhiên sẽ không phản đối.
Bên trong đại sảnh, đồng hồ quả lắc còn đang vang, chính là mười hai giờ đêm. Phía trên đồng hồ có một vật đưa ra, mấy giây sau lại co trở lại, liên tục nhiều lần. Vì ánh sáng quá mờ, thấy không rõ lắm là cái gì.
Tiểu Hắc Long không chỉ có thể đoán được tâm tư của chủ nhân, còn có thể đoán được tâm tư của Cố Thần, vẫy vẫy hai cái quả cầu lửa nhỏ trên đuôi sáng lên, bay lên trên đồng hồ quả lắc. Dựa vào ánh sáng quả cầu lửa, hai người đều nhìn thấy, đồ vật duỗi ra từ bên trong không phải loài chim hay là hình thiên sứ thường thấy, mà là một quyển sách.
Có chuyện trùng hợp như thế? Thật sự 'vô tâm cắm liễu liễu xanh um'? Sau rặng hoa liễu lại thêm một thôn*? Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất hai mặt nhìn nhau, lấy sách xuống.
*Liễu ám hoa minh hữu nhất thôn: câu thơ trong bài "Du sơn tây thôn" của Lục Du:
Sơn trùng thủy phụ nghi vô lộ (Trùng điệp sông núi tưởng hết đường)
Liễu ám hoa minh hữu nhất thôn (Sau rặng liễu hoa thêm một thôn)
ý chỉ trong lúc khó khăn, đường cùng thì xuất hiện hi vọng, cách giải quyết.
Đây là một món đồ trang trí, cũng không phải một quyển sách thật.
"Giản lược lịch sử Tinh Tế, một quyển sách lịch sử thường dùng, chúng cũng từng điều tra." Mộ Dung Trác Thất nói.
Cố Thần nhận lấy, quả thật là một món đồ trang trí khéo léo tinh xảo. Cố Thần lật nhìn một lát, chợt nhớ tới cái gì, trừ trong túi xách lấy ra một lưỡi dao, cắt vào chính giữa quyển sách trang trí.
"Để tôi làm đi." Mộ Dung Trác Thất đoán được ý đồ của Cố Thần, nhận lấy lưỡi dao cùng quyển sách trang trí. Rất nhanh đồ trang tí bị cắt ra, bên trong lẳng lặng đặt một quyển sách.
Hai người liếc nhìn nhau.
Mộ Dung Trác Thất lật xem chốc lát: "Chưa từng thấy sách như vậy bao giờ, nhìn trình độ cũ mới thì có lẽ phải mấy trăm năm lịch sử.
Cố Thần gật đầu: "Tôi vừa mới tìm trên thư viện mạng Tinh Tế một chút, không thấy tên sách này."
"Thử cho chuỗi mã này vào xem?" Mộ Dung hỏi.
Không có cách nào dùng chương trình tự động tìm kiếm, hai người chỉ có thể lật từng tờ từng tờ sau đó ghi chép, rất nhanh, một hàng chữ liền xuất hiện ở trước mặt.
"Đồ vật đặt ở Quý Lâu Trung Ương Tinh cửa hàng số 9 quỹ chứa đồ 1183. mật mã: 48952179" Cố Thần từng câu từng chữ đọc ra, sau đó một mặt nghi hoặc nhìn Mộ Dung Trác Thất.
"Quý Lâu là sản nghiệp của Quý gia, chuyên môn phụ trách bảo tồn những món đồ quý giá, rất nhiều người thích gửi những món đồ văn kiện tài vụ trọng yếu cất ở đó." Mộ Dung Trác Thất nói.
Giờ khắc này, Mộ Dung Trác Thất trong lòng nổi sóng, bất kể là thông tin ẩn giấu trong báo chí thật sự là bí mật ẩn giấu, hay là hai người đến thăm không rõ khác, cũng nói rõ Thang Sân vô cùng có khả năng biết được tin tức sự tình.
Mộ Dung Trác Thất đầy bụng nghi vấn bất định, Cố Thần thì lạc quan hơn nhiều. "Vậy chúng ta bây giờ xuất phát đi Quý Lâu lấy đồ vật?"
Nhìn Cố Thần có chút tinh thần phấn chấn còn có thể không ngủ mấy ngày đêm, Mộ Dung Trác Thất không khỏi cười ra tiếng.
"Đi về nghỉ ngơi trước, ngài mai chúng ta cùng đi, hơn nửa đêm Quý Lâu cũng không kinh doanh." Mộ Dung Trác Thất nói.
=
=
Ada: ôi mẹ ơi, tui làm chương này mà cứ run cầm cập, tim yếu biểu thị cầu ngưng ngược cầu ngưng kinh dị trinh thám vân vân mây mây...
=
=
=
=
(chưa soát lỗi chính tả, hoan nghênh soi lỗi và chỉ ra)
-----------------
Nhân sinh hai mươi mấy năm trước khi xuyên luôn bình thản không có gì lạ, Cố Thần đối với chuyện như tới hiện trường án mạng vẫn tồn tại một hưng phấn cùng sợ sệt không tả rõ được.
Mộ Dung Trác Thất nhìn thấy thần tình phức tạp của tiểu trạch nam, theo thói quen mà xoa tóc cậu, phủ thêm áo khoác cho cậu: "Đừng lo lắng, vật chứng thi thể ở hiện trường án mạng khẳng định đều bị lực lượng cảnh sát mang đi."
Tối nay có chút mát.
Khu biệt thự Thang Sân sống nằm ở đoạn đường phồn hoa của Trung Ương Tinh, Cố Thần có thể cảm nhận được một đường đèn đuốc náo động. Ngược lại sau khi tiến vào khu biệt thự, lại lập tức trở nên quạnh quẽ u ám.
Khoảng cách giữa mỗi tòa biệt thự rất lớn, nếu như không phải Mộ Dung Trác Thất dẫn đường, Cố Thần cảm thấy mình nhất định sẽ lạc đường.
Hai người đi tới tòa biệt thự độc lập Thang Sân sống. Cửa sắt vườn hoa nhỏ ở bên ngoài bị dán giấy niêm phong, xuyên thấu qua lan can, mơ hồ có thể nhìn thấy cửa lớn trong biệt thự cũng bị dán giấy niêm phong tương tự.
"Trèo vào? Phá khóa đi vào?" Cố Thần trưng cầu ý kiến.
Mộ Dung Trác Thất bất đắc dĩ nở nụ cười, triệu hóa tiểu Hắc Long ra. Tiểu Hắc Long bị lạnh nhạt một thời gian vừa được triệu hóa ra liền bay vào lòng Cố Thần, bị Mộ Dung Trác Thất vồ trở về.
"Mang bọn tao đi lên." Mộ Dung Trác Thất chỉ vào nóc nhà biệt thự.
Tiểu Hắc Long bất đắc dĩ biến lớn hơn một ít, chở hai người, bay lên nóc nhà, lại biến trở về kích thước mini.
Nóc nhà là một cái sân thượng, trên sân thượng để mấy cái ghế mây bàn gỗ cùng không ít chậu hoa. Đại khái là do chủ nhân ít chăm sóc, cây trong chậu hoa đã khô héo.
Sân thượng có một cánh của dẫn vào trong nhà, cửa cũ kỹ, khóa dùng bị hỏng, không biết là do lâu năm không tu sửa hay là do chủ nhân thích dùng phong cách này.
Hai người một rồng từ trên đi xuống.
Mộ Dung Trác Thất rất cảnh giác, không dám bật đèn của biệt thự, dù sao biệt thự đã bị phong tỏa bỗng nhiên đèn đuốc sáng choang, khẳng định sẽ khiến người khác hoài nghi, mặc dù nơi này hoang vắng, không nhất định sẽ có người thấy.
Mộ Dung Trác Thất gọi ra ba đóa Hoa Dạ Quang, hai đóa kề sát ở trên cánh của tiểu Hắc Long, một đóa bó ở trên đuôi.
(Ada: phụt không thể tưởng tượng được hình tượng của bé Hắc bây giờ trông buồn cười thế nào... sao chủ nhân của em ác thế...)
Tiểu Hắc Long bị chủ nhân hóa trang thành hoa cô nương, phiền muộn đến cực điểm, muốn chui vào trong lòng Cố Thần, bị Mộ Dung Trác Thất ném về phía trước chiếu sáng dò đường.
Biệt thự của Thang Sân rất đơn giản, cơ bản đều là màu trắng màu xám cùng màu gỗ nguyên bản, gia cụ ít, ngăn cách ít, gian phòng không nhiều nhưng mỗi gian đều rất lớn, nội thất cũng không chú ý trang hoàng gì cả.
"Trang trí kiểu này, tựa hồ không quá giống phong cách của hắn." Mộ Dung Trác Thất nói.
Những năm tháng sau khi xuất ngũ của Thang Sân rất sống động trên màn anh, cũng từng xưng 'Tố hai người bình luận bá đạo' với Nhan Trì. Cho người khác cảm giác hắn cũng không phải loại hình người ít giao du bên ngoài, điệu thấp ít nói.
Mộ Dung Trác Thất cùng Cố Thần dạo qua vài vòng trong biệt thự, ngoại trừ phòng khách có một khu vực bị cảnh sát vây lại đánh dấu, có lẽ là chỗ thi thể được phát hiện trước đó, chỗ khác không phát hiện dị thường gì. Mà bên trong toàn bộ biệt thự ngoại trừ thư phòng, thì phòng ngủ, tủ đầu giường, phòng khách ghế sô pha của Thang Sân đều không có sách báo nào.
"Xem ra chúng ta vẫn phải tra xét thư phòng." Mộ Dung Trác Thất nói.
Thư phòng của Thang Sân rất lớn, toàn bộ tầng hai trừ phòng ngủ chính là thư phòng, chủng loại sách báo cũng phi thường phong phú, chỉ kém hơn Mộ Dung gia một ít.
Mộ Dung Trác Thất giúp Cố Thần thiết trí một chút trang tìm kiếm của mạng Tinh Tế và chương trình lấy số liệu, Cố Thần chỉ cần nhập tên sách vào, là có thể căn cứ vào con số tổ hợp từ báo chí trước đó tìm ra chữ trong sách.
Cố Thần nhìn thư phòng đầy sách gật đầu, nếu như không có chức năng này, nếu không bọn họ chắc phải mất mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc tìm xem được hết tất cả sách trong này.
Tuy nói như vậy, nhưng chỉ đọc tên sách sau đó chuyển nhập thì lượng công trình cũng không ít. Hai người đều tự tìm một giá sách, sau đó vùi đầu vào tìm sách.
Cố Thần chọn giá sách này vừa vặn đều là một ít thư tịch ghi chép về phong thổ tinh cầu, lịch sử tinh cầu vân vân, điều này làm cho Cố Thần khá có hứng thú. Cố Thần yêu sách nhịn không được chọn một quyển lật ra vài trang, sau đó hoàn toàn trầm mê trong đó, quên mất nhiệm vụ trọng yếu nhất là tìm ra thư tích đối ứng mật mã.
Mộ Dung Trác Thất lật xem rất nhanh, chốc lát liền xem xong một giá sách, quay người nhìn thấy Cố Thần đang say sưa ngon lành lật sách, không khỏi nở nụ cười. Cái tên nhóc này vĩnh viễn luôn bình tĩnh như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra việc khác.
Nếu như là người khác, Mộ Dung Trác Thất có thể sẽ tức giận không làm việc đàng hoàng, nhưng đối với Cố Thần, Mộ Dung Trác Thất chỉ cảm thấy đáng yêu, nghĩ tới đây Mộ Dung Trác Thất đột nhiên cảm thấy mình thật sự không có nguyên tắc.
Đang muốn đi qua xoa vai cho đối phương, Mộ Dung Trác Thất chợt nghe được âm thanh nhỏ vụn.
Có người.
Mộ Dung Trác Thất lập tức gọi về Hoa Dạ Quang cùng tiểu Hắc Long, ở trong bóng tối cấp tốc nhét mấy quyển sách Cố Thần tán loạn trên sàn trở lại giá sách, nhìn quanh bốn phía một vòng, ôm lấy Cố Thần chui vào dưới gầm bàn.
Bị Mộ Dung Trác Thất ôm vào trong lòng, Cố Thần bị động tĩnh đột ngột này làm cho mơ màng, nửa ngày còn chưa hồi thần, dùng ánh mắt dò hỏi Mộ Dung Trác Thất.
Mộ Dung Trác Thất điều chỉnh tư thế một chút, để cho đối phương thoải mái hơn, sau đó thấp giọng nói bên tai Cố Thần, "Có người, đừng lên tiếng."
Tim Cố Thần đập thật nhanh, cậu không biết là do có người khác tiến vào biệt thự này mà cảm thấy nguy hiểm, hay là do hô hấp của Mộ Dung Trác Thất bồi hồi ở bên tai quá mức trêu ghẹo người.
Hai người chậm rãi đợi chốc lát, liền nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn, Mộ Dung Trác Thất phán đoán một chút, có hai người.
Hai người kia tựa hồ không chút kiêng kị gì, vừa vào nhà liền bật toàn bộ đèn trong biệt thự lên, ngay cả mấy người Mộ Dung Trác Thất ở tầng hai cũng có thể cảm giác được ánh đèn truyền lên.
Cố Thần có chút sốt sắng nắm chặt tay Mộ Dung Trác Thất. Toàn bộ lòng bàn tay của tiểu trạch nam đều ướt nhẹp, lan truyền tâm tình của mình sang cho Mộ Dung Trác Thất.
Mộ Dung Trác Thất cảm nhận được bàn tay dính dính, hắn cũng dùng sức nắm chặt lại tay đối phương, muốn làm cho cảm giác căng thẳng của đối phương giảm bớt một ít.
Mộ Dung Trác Thất không cách nào phán đoán dụng ý của người tới là gì, dù sao chủ nhân đã qua đời, giấy niêm phong còn chưa huỷ đi, đối phương chắc sẽ không phải giống như bọn họ đến điều tra đi.
Hai tiếng bước chân bồi hồi thật lâu ở tầng dưới, rốt cuộc bắt đầu hướng lên tầng trên.
Cố Thần cảm giác cuống họng mình bị chặn ngang, đầu trống rỗng.
"Tiếp tục tìm một chút, nhìn xem còn có cái gì." Một giọng nói thanh lệ truyền đến, khá là dễ nghe, mà Cố Thần nhịn không được run rẩy một chút, bởi vì bên trong giọng nói dễ nghe này đều là âm lãnh.
"Tại sao ngươi muốn gϊếŧ hắn, thủ pháp còn hung tàn như vậy." Một giọng nam khác hỏi, giọng nói ôn hòa.
Giọng nói dễ nghe kia nở nụ cười một tiếng, nói: "Người quá yêu thích nghiên cứu truy tìm, tóm lại không có kết quả tốt, ví dụ như Thang Sân. Còn phân thây hả, cái này hết cách rồi, sủng vật nhỏ nhà ta chính là phong cách này, ta còn làm được gì nữa."
Giọng nam còn lại không nói thêm lời nào.
Tim Cố Thần lại nhảy lên rầm rầm, Mộ Dung Trác Thất càng thêm dùng sức ôm lấy cậu, dùng bàn tay ngăn lại miệng Cố Thần.
Nghe được lời nói này, người tới chính là hung thủ sát hại Thang Sân. Đã vậy còn quá hung hăng, gϊếŧ người xong còn quang minh chính đại hành tẩu trong phòng.
"Chờ chút." Giọng nói thanh lệ kia bỗng nhiên nói. "Ta thế nào lại cảm giác có người từng đến đây?"
Lúc này một nam tử khác cười lạnh: "Ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, Liên Bang cùng tổ điều tra có lẽ đều đã tới."
"Không đúng, ta luôn cảm thấy, có người, vào lúc này."
Giờ khác này, ngay cả Mộ Dung Trác Thất cũng không cách nào bảo trì bình tĩnh, nếu như đối phương phát hiện ra bọn họ, bọn họ phải làm gì?
Liều mạng với đối phương? Nhưng bọn họ cũng không biết khả năng sâu cạn của đối phương, thủ đoạn đối phương hung tàn như vậy, chắc chắn không phải người dễ đối phó.
"Ta đến phòng ngủ, ngươi đến nhìn thư phòng, ta ngược lại muốn xem có người gì."
Đèn thư phòng sáng lên.
Hai người dưới bàn nghe được một tiếng bước chân chậm rãi hành tẩu trong thư phòng, thản nhiên tự đắc giống như đang tìm trên giá sách có sách mình thích hay không.
Tâm tư Mộ Dung Trác Thất xoa chuyển nhanh chóng.
Hiện tại chỉ có một người, tuy rằng không biết thực lực của người này sâu cạn thế nào, nhưng ít ra dễ đối phó hơn hai người một ít.
Thế nhưng Mộ Dung Trác Thất lại lo cho Cố Thần. Cố Thần không có năng lực tác chiến, nếu như lúc chiến đấu khó bảo toà sẽ không liên lụy đến Cố Thần, lúc đó Cố Thần có biện pháp nào để tự vệ hay không liền trở thành biến số.
Nếu không thể nhanh chóng giải quyết, một người khác lại đây, tình huống kia càng thêm không lạc quan.
Hai người nhìn cái bóng dưới đất đi tới hướng bọn họ, Mộ Dung Trác Thất đã cầm thẻ bài trên tay, làm xong công tác chuẩn bị chiến đấu.
Thân ảnh kia dừng lại trước bàn đọc sách.
Mộ Dung Trác Thất không cách nào phán đoán là đối phương vừa vặn dừng lại trước bàn đọc sách, hay là đã phát hiện ra bọn họ.
Chốc lát sau, thân ảnh kia li khai chỗ này, tiếp tục đi về phía trước.
Cố Thần không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Mộ Dung Trác Thất lại không thả lỏng, hắn không có cách nào xác định đối phương có phải là nhìn thấy bọn họ sau đó cố tình rời đi, làm cho bọn họ thả lỏng cảnh giác.
Thân ảnh kia bồi hồi một lát trong thư phòng, mãi cho đến khi một giọng nói khác vang lên. "Chỗ ta không có ai."
"Bên này cũng không có, cảm giác của ngươi, không phải rất chuẩn sao." Giọng nam ôn hòa trong thư phòng nói.
"Hừ, thật vô vị. Xem ra cái tên này quả thật không lưu lại cái gì, coi như hắn thức thời." Giọng nam thanh lệ hừ lạnh, bước chậm xuống lầu.
Mãi cho đến khi bước chân hai người dần dần đi xa, tiếng đóng cửa biệt thự truyền đến, Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất mới hơi thả lỏng một chút.
Cố Thần muốn bò ra từ gầm bàn mở rộng gân cốt một chút, lại bị Mộ Dung Trác Thất kéo, thấp giọng nói: "Trước tiên đừng đi ra ngoài."
Cố Thần biết Mộ Dung rất cẩn thận, không tự ý hành động, cứ như vậy lẳng lặng ngồi dựa vào lồng ngực hắn.
Mộ Dung Trác Thất gọi ra hai tấm Chuột Phiên Phiên, để chúng đi thăm dò động tĩnh. Mãi cho đến khi xác định trong phạm vi mười dặm quanh biệt thự đều không có người khác, hai người mời đi ra từ gầm bàn.
Cố Thần đi tới bên cạnh bàn đọc sách, nhìn xuống vị trí dưới gầm. "Cái người vừa rồi chắc là đứng chỗ này đi, chỗ này, nhất định có thể nhìn thấy chúng ta, vì sao hắn làm như không nhìn thấy." Cố Thần có chút ngạc nhiên.
Mộ Dung Trác Thất đồng dạng nghi hoặc. Hắn sẽ không lừa người dối mình cho là đối phương vừa nãy không nhìn thấy bọn họ. Dưới gầm bàn không có gì che chắn, phía trước chỉ có một cái ghế, mặc dù không thể nói là vừa nhìn liền biết ngay, nhưng cũng không che giấu được người.
Mộ Dung Trác Thất lúc đầu cho là đối phương cố ý làm bọn họ thả lỏng cảm giác, giả ý không phát hiện, sau đó đồng bạn của hắn hội hợp lại rồi sẽ đối phó bọn họ.
Nhưng lúc này nhìn lại thì cũng không phải, lẽ nào đối phương là cố ý thả đường sống cho bọn họ?
Nhưng tại sao lại như vậy?
Trong hai người thì một người rút cạn Tinh thần lực của chủ nhân biệt thự rồi phân thây, đồng bạn của hắn lại thiện tâm quá độ buông tha bọn họ.
Cũng có thể là, hai người kia, chỉ là bạn bè bên ngoài?
Mộ Dung Trác Thất suy đoán rất nhiều, nhưng thủy chung không có manh mối.
Cố Thần cũng không quấy rầy hắn, móc đèn pin tay ra, tiếp tục tìm tòi tên sách trên giá sách. Mộ Dung Trác Thất suy nghĩ không có kết quả, tiếp tục cùng Cố Thần đầu nhập vào hàng ngũ tìm sách.
Một lúc lâu, hai người không hẹn mà cùng thở dài, thoạt nhìn không có kết quả gì.
"Xem ra lối suy nghĩ của tôi không đúng, hoặc là tôi suy nghĩ qua nhiều rồi, đối phương chỉ là nghiêm cẩn một chút muốn liệt ra một ít số liệu?" Cố Thần có chút phiền muộn.
Mộ Dung Trác Thất ôm lấy vai cậu, động viên nói: "Không sao, chẳng qua chúng ta làm lại từ đầu, đi tìm tư liệu thôi." Vì an ủi Cố Thần, Mộ Dung Trác Thất triệu hoán ra tiểu Hắc Long, nhét tiểu Hắc Long vào lòng Cố Thần.
Cố Thần ôm tiểu Hắc Long, tâm tình lập tức vui vẻ không ít, xem ra cũng có thể như thế này, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.
Hai người đang định tiếp tục từ tầng cao nhất rời đi, lại nghe được tiếng chuông truyền đến từ dưới lầu. Tiếng chuông quỷ dị vang lên trong biệt thự hắc ám, có chút làm cho người ta sợ hãi.
Cố Thần hồi tưởng lại lúc đi một vòng quanh toàn bộ biệt thự, xác thực có chú ý tới dưới lầu có một cái đồng hồ quả lắc. Khi đó cậu còn đặc biệt chăm chú nhìn thêm, bởi vì cái đồng hồ lớn phi thường này có phong cách đồ cổ.
Không biết vì sao, Cố Thần bỗng nhiên muốn đi xuống tầng nhìn một cái. "Chúng ta đi xuống xem thử một chút đi."
Mộ Dung Trác Thất đương nhiên sẽ không phản đối.
Bên trong đại sảnh, đồng hồ quả lắc còn đang vang, chính là mười hai giờ đêm. Phía trên đồng hồ có một vật đưa ra, mấy giây sau lại co trở lại, liên tục nhiều lần. Vì ánh sáng quá mờ, thấy không rõ lắm là cái gì.
Tiểu Hắc Long không chỉ có thể đoán được tâm tư của chủ nhân, còn có thể đoán được tâm tư của Cố Thần, vẫy vẫy hai cái quả cầu lửa nhỏ trên đuôi sáng lên, bay lên trên đồng hồ quả lắc. Dựa vào ánh sáng quả cầu lửa, hai người đều nhìn thấy, đồ vật duỗi ra từ bên trong không phải loài chim hay là hình thiên sứ thường thấy, mà là một quyển sách.
Có chuyện trùng hợp như thế? Thật sự 'vô tâm cắm liễu liễu xanh um'? Sau rặng hoa liễu lại thêm một thôn*? Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất hai mặt nhìn nhau, lấy sách xuống.
*Liễu ám hoa minh hữu nhất thôn: câu thơ trong bài "Du sơn tây thôn" của Lục Du:
Sơn trùng thủy phụ nghi vô lộ (Trùng điệp sông núi tưởng hết đường)
Liễu ám hoa minh hữu nhất thôn (Sau rặng liễu hoa thêm một thôn)
ý chỉ trong lúc khó khăn, đường cùng thì xuất hiện hi vọng, cách giải quyết.
Đây là một món đồ trang trí, cũng không phải một quyển sách thật.
"Giản lược lịch sử Tinh Tế, một quyển sách lịch sử thường dùng, chúng cũng từng điều tra." Mộ Dung Trác Thất nói.
Cố Thần nhận lấy, quả thật là một món đồ trang trí khéo léo tinh xảo. Cố Thần lật nhìn một lát, chợt nhớ tới cái gì, trừ trong túi xách lấy ra một lưỡi dao, cắt vào chính giữa quyển sách trang trí.
"Để tôi làm đi." Mộ Dung Trác Thất đoán được ý đồ của Cố Thần, nhận lấy lưỡi dao cùng quyển sách trang trí. Rất nhanh đồ trang tí bị cắt ra, bên trong lẳng lặng đặt một quyển sách.
Hai người liếc nhìn nhau.
Mộ Dung Trác Thất lật xem chốc lát: "Chưa từng thấy sách như vậy bao giờ, nhìn trình độ cũ mới thì có lẽ phải mấy trăm năm lịch sử.
Cố Thần gật đầu: "Tôi vừa mới tìm trên thư viện mạng Tinh Tế một chút, không thấy tên sách này."
"Thử cho chuỗi mã này vào xem?" Mộ Dung hỏi.
Không có cách nào dùng chương trình tự động tìm kiếm, hai người chỉ có thể lật từng tờ từng tờ sau đó ghi chép, rất nhanh, một hàng chữ liền xuất hiện ở trước mặt.
"Đồ vật đặt ở Quý Lâu Trung Ương Tinh cửa hàng số 9 quỹ chứa đồ 1183. mật mã: 48952179" Cố Thần từng câu từng chữ đọc ra, sau đó một mặt nghi hoặc nhìn Mộ Dung Trác Thất.
"Quý Lâu là sản nghiệp của Quý gia, chuyên môn phụ trách bảo tồn những món đồ quý giá, rất nhiều người thích gửi những món đồ văn kiện tài vụ trọng yếu cất ở đó." Mộ Dung Trác Thất nói.
Giờ khắc này, Mộ Dung Trác Thất trong lòng nổi sóng, bất kể là thông tin ẩn giấu trong báo chí thật sự là bí mật ẩn giấu, hay là hai người đến thăm không rõ khác, cũng nói rõ Thang Sân vô cùng có khả năng biết được tin tức sự tình.
Mộ Dung Trác Thất đầy bụng nghi vấn bất định, Cố Thần thì lạc quan hơn nhiều. "Vậy chúng ta bây giờ xuất phát đi Quý Lâu lấy đồ vật?"
Nhìn Cố Thần có chút tinh thần phấn chấn còn có thể không ngủ mấy ngày đêm, Mộ Dung Trác Thất không khỏi cười ra tiếng.
"Đi về nghỉ ngơi trước, ngài mai chúng ta cùng đi, hơn nửa đêm Quý Lâu cũng không kinh doanh." Mộ Dung Trác Thất nói.
=
=
Ada: ôi mẹ ơi, tui làm chương này mà cứ run cầm cập, tim yếu biểu thị cầu ngưng ngược cầu ngưng kinh dị trinh thám vân vân mây mây...
=
=
=
=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất