Tôi Bị Kẻ Thù Cũ Ký Hiệu Rồi

Chương 19: Hạn hán gặp mưa

Trước Sau
Một khi đã tiến vào kỳ phát tình thực sự, tin tức tố của omega sẽ còn dày đặc hơn lúc nãy gấp bội, Tô Chiêm không kịp chuẩn bị, tin tức tố ngọt ngào của nam sinh kia liền hướng tới cậu mà phóng tới, kỳ động dục của cậu vốn đã bị kìm hãm giờ lại càng thêm không ổn định.

Bước chân của cậu ta lảo đảo, suýt nữa lại ngã nhào xuống đất, tin tức tố không khống chế được phát tán ra ngoài nồng đậm.

Văn Mặc cau mày, bất luận dù là một alpha có vẻ ngoài lịch sự, nhưng trong tận xương tủy đều cất giấu những ý nghĩ muốn chiếm giữ lấy đối phương, alpha đối với omega là bản năng ở trong gen, bọn họ sẽ muốn đánh dấu omega có sức hấp dẫn với mình.

Đối với Văn Mặc mà nói, tin tức tố của Tô Chiêm phá lệ dễ ngửi, lúc này đây chính là mùi hương mà hắn yêu thích nhất. (mùi của vợ không thích sao được:))))

Nam sinh omega tiến vào kỳ phát tình túm lấy ống quần Văn Mặc, cả người cậu ta vô lực không tài nào đứng lên nổi, giọng khàn khàn gọi: "Văn Mặc, cậu giúp tôi một chút... xin cậu hãy giúp tôi đi... không phải là cậu...... lấy việc giúp mọi người làm niềm vui sao?"

Văn Mặc mí mắt cũng không nhấc lên, trực tiếp đánh ngất nam sinh omega kia.

Tô Chiêm lờ mờ nghe thấy một tiếng vật nặng rơi xuống cái 'Rầm', nghẹn ngào kêu lên một tiếng.

Tin tức tố mùi hương hoa quấn quanh Văn Mặc, dẫn dắt hắn phát ra một chút tin tức tố thuộc về alpha.

Tô Chiêm cậu cảm giác được tuyến thể sau gáy cậu dường như muốn nhảy nhót, phảng phất lại cảm nhận được mùi hương tin tức tố quen thuộc mà cậu đã chờ mong từ lâu, nơi địa phương mẫn cảm như muốn nhảy lên một cái, Tô Chiêm muốn đứng thẳng cũng không được, muốn thuận theo bản năng tìm đến tuyến thể sau gáy của Văn Mặc.

Tuyến thể của alpha là nơi phát ra nhiều tin tức tố nồng đậm nhất.

Tuyến thể của alpha tuy không yếu ớt mong manh như tuyến thể của omega, nhưng cũng rất mẫn cảm, Tô Chiêm như một con cún nhỏ cứ như thế đến gần tuyến thể của Văn Mặc, hô hấp cậu nóng rực phả vào sau gáy hắn.

Văn Mặc nhắm mắt lại, vẻ mặt hắn u ám đến đáng sợ.

Trước mắt hắn là một người sạch sẽ, đơn thuần lại đáng yêu, không bị người nào khác đánh dấu qua lại mang theo mùi hương mà hắn yêu thích, người ấy đang ngửi lấy tuyến thể của hắn.

Hắn có chút không muốn làm người nữa rồi.

Hắn cụp mắt xuốn kéo Tô Chiêm đang nằm trong lồng ngực hắn ra.

Trong cặp mắt màu hổ phách của Tô Chiêm mang theo một tầng hơi nước, long lanh giống như những giọt sương trong suốt của sương mù mùa đông, vừa đẹp lại vừa dễ tan.

Hắn trầm mặc chốc lát, khóe miệng hắn nhếch lên lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là dùng một tay đỡ lấy Tô Chiêm, tay còn lại tìm trong cặp sách tự tiêm cho chính mình một liều thuốc ức chế dành cho alpha.

Trước tiên hắn cần tỉnh táo một chút.

Thuốc ức chế của alpha rất nhanh đã có hiệu quả, tin tức tố của Văn Mặc được thu lại, Tô Chiêm bất mãn nhăn mũi, cậu thấp giọng làu bàu

Văn Mặc khôi phục lại được lý trí, cúi đầu nhìn Tô Chiêm trong lòng đang nỗ lực ngửi lấy tuyến thể của hắn, hắn suy nghĩ bỗng nhiên một suy đoán xẹt qua đầu.

"Tô Chiêm?" giọng Văn Mặc trầm thấp gọi Tô Chiêm một tiếng, âm thanh có chút khàn khàn: "Cậu yêu thích tin tức tố của tôi như thế sao?"

"A...... Không......" tuy rằng đầu óc Tô Chiêm không tỉnh táo lắm, nhưng theo bản năng đối nghịch với Văn Mặc, bảo vệ bí mật sâu nhất của chính mình: "Không có... cậu... cậu đừng suy nghĩ nhiều......"

Giọng nói của cậu mơ hồ mềm mại.

Văn Mặc cau mày, cảm thấy tình huống có chút không đúng.



Một ống thuốc ức chế đã được tiêm xuống, theo lý mà nói kỳ phát tình của cậu đã được đè xuống, nhưng không.

Tin tức tố của Tô Chiêm không chỉ không giảm xuống mà ngược lại còn phát tán ra nhiều hơn, nếu còn tiếp tục như vậy, cậu có thể sẽ chính thức bước vào kỳ phát tình.

Văn Mặc thấp giọng hỏi: "Tô Chiêm, tại sao thuốc ức chế lại không có tác dụng đối với cậu?"

Tô Chiêm thở hổn hển, đầu óc cậu mơ hồ, cậu ngắt quãng nói với Văn Mặc: "Có... có hiệu quả...... "

Thế nhưng lời cậu còn chưa nói hết, bỗng nhiên chân cậu mềm nhũn suýt ngã chổng vó.

Văn Mặc đỡ lấy Tô Chiêm, sắc mặt hắn biến đổi.

Tin tức tố của Tô Chiêm một lần nữa lại phát tán ra nhiều hơn, nếu còn tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc cậu sẽ tiến vào kỳ phát tình.

Như vậy không được.

Văn Mặc cắn chặt răng, lấy ra một ống thuốc ức chế tiêm vào sau tuyến thể cậu.

Cả hai ống thuốc ức chế đều đã được tiêm xuống, nhưng tình huống của Tô Chiêm cũng không có chuyển biến tốt, ngược lại còn đang có dấu hiệu tăng lên.

Mặt Tô Chiêm càng ngày càng ửng hồ, thở gấp, ý thức cậu mơ hồ, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng căn bản lại không có sức lực mở miệng.

Tin tức tố của Văn Mặc chính là thuốc giải của chứng ỷ lại tin tức tố của cậu, cậu đối với tuyến thể của hắn bị mê hoặc giống như mèo con với bạc hà mèo.

Văn Mặc mím môi, hiện tại muốn chặn lại kỳ phát tình của Tô Chiêm đại khái chỉ còn một cách.

Bản năng của Tô Chiêm cảm nhận được gì đó, cậu không muốn bị Văn Mặc đánh dấu, cho dù là đánh dấu tạm thời cậu cũng không muốn, cậu quật cường kiêu ngạo không muốn bị kẻ thù cũ đánh dấu.

"Không... tôi... tôi không......" Tô Chiêm dùng hết sức lực nói.

Giọng nói khàn khàn của Văn Mặc bên tai Tô Chiêm hỏi: "Không cái gì, cậu không muốn tin tức tố của tôi sao, cậu yêu thích tin tức tố của tôi mà, còn lại gần như vậy để ngửi nữa."

"Tôi không, không thích......" Tô Chiêm miễn cưỡng nói, khó chịu phản bác lại, thỉnh thoảng lại thở hổn hển, âm thanh phát ra như một chú mèo nhỏ: "Tôi không thích, rất không thích, mùi gỗ mục ngửi rất khó chịu."

Văn Mặc hơi nheo mắt lại, vẻ mặt có chút nguy hiểm, giọng nói vẫn khàn khàn, giống như đàn cello* kết cấu mờ, thanh nhã trầm thấp, "Không thích, cậu không muốn tin tức tố của tôi sao?"

Tô Chiêm nói không nên lời.

Văn Mặc ung dung nói: "Nếu như vậy, cậu phải cầu xin tôi, tôi mới có thể giúp cậu."

Ý chí của Văn Mặc khá tốt, hắn nói muốn Tô Chiêm cầu xin hắn, liền đứng tại chỗ chờ đợi.

Tô Chiêm gần như bị kỳ phát tình cùng tin tức tố dằn vặt, lại có chứng ỷ lại tin tức tố cậu theo bản năng đến gần Văn Mặc, lại phát hiện tin ức tố của hắn đều được thu lại cẩn thận không cho cậu ngửi.

Tuyến thể sau gáy cậu đã bắt đầu ngứa đến lợi hại, cậu khó chịu cắn môi, quật cường nhìn Văn Mặc, cái gì cũng không chịu nói.

Văn Mặc cúi đầu nhìn cậu, alpha cao to đẹp trai trầm mặc nhìn cậu trong chốc lát, thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: "Quêm đi."



Đối xử với tiểu khả ái, không thể nóng vội, cứ từ từ, một ngày nào đó tiểu khả ái sẽ phải cầu xin hắn.

Hăn đột nhiên xoay người Tô Chiêm lại, đưa lưng cậu về phía hắn, tuyến thể sau gáy cậu hoàn toàn lộ ra trong mắt Văn Mặc.

Hắn chạm vào tuyến thể của Tô Chiêm, nhẹ giọng nói: "Quên đi, sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải cầu xin tôi."

Tin tức tố của alpha truyền vào trong tuyến thể của Tô Chiêm, cả người cậu co rúm lại, vô lực cúi đầu.

Việc này đã làm sức lực của cậu như muốn tan biến hết, nửa tỉnh nửa mê, vô lực dựa vào hai tay Văn Mặc để đứng thẳng.

Văn Mặc để tay lên eo Tô Chiêm, ký hiệu tạm thời còn chưa hoàn thành.

Bản năng của alpha một mực kêu gào trong tận xương tủy hắn, Tô Chiêm mang theo tin tức tố vẫn quẩn quanh xung quanh hắn.

Hắn nhắm mắt lại, sau khi đánh dấu xong, hắn ép buộc chính mình rời khỏi gáy của Tô Chiêm, cấp tốc xoay cơ thể cậu lại để mặt đối mặt, không nhìn đến tuyến thể của cậu.

Hai mắt Văn Mặc lúc này có chút đỏ lên, nhưng vẻ mặt hắn đã trở lại bình tĩnh, khàn khàn nói: "Bạn nhỏ, đến lúc cậu phải tỉnh táo lại rồi."

Omega sau khi bị đánh dấu tạm thời sẽ có một khoảng thời gian thất thần, Tô Chiêm giống như hạn hắn gặp mưa, vô lực dựa vào lòng Văn Mặc, vài phút sau mới tỉnh táo lại.

Văn Mặc hạ mi mắt, thấy đuôi mắt của cậu đỏ chót, hắn hơi nhếch môi, con ngươi màu hổ phách của cậu tràn đầy hơi nước thiếu niên tuấn tú chậm rãi tỉnh lại, ánh mắt cậu từ mông lung cho đến tỉnh táo, cuối cùng lại trợn mắt lên, vẻ mặt xấu hổ, lúng túng mang theo đủ các loại tâm tình.

Vừa phức tạp lại vừa thú vị.

Tay của Văn Mặc nguyên bản đỡ ở bên hông cậu hắn liền nhanh tay đặt lên bả vai cậu hỏi: "Cậu có thể đứng vững không?"

Tô Chiêm thực sự không biết mình nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Văn Mặc, cậu thế mà lại bị kẻ thù cũ đánh dấu lần hai, hơn nữa... hơn nữa......

Cậu... cậu kỳ thực lúc Văn Mặc nói muốn cậu cầu xin hắn, cậu đã có chút không chịu nổi, cậu thật sự đã muốn cầu xin.

May là Văn Mặc nhún nhườn cậu một bước liền cắn tới, nếu không như vậy, không biết cậu sẽ bị mất mặt đến mức độ nào.

Cậu giận dữ với xấu hổ gần chết, cắn răng nói: "Đương nhiên là tôi có thể."

Văn Mặc liền buông tay, thế nhưng Tô Chiêm lại lảo đảo một cái, hai chân như sơi mì, mềm oặt ngã nhào xuống đất.

Một bàn tay lớn vươn ra đỡ lấy cậu, Tô Chiêm cậu xin thề, cậu rõ ràng đã nghe được tiếng cười trầm thấp giống như tiếng đàn cello.

Cái tên tao hóa Văn Mặc này đang cười cậu!

Cậu tự cho là mình hung ác, nhưng trên thực tế lại không có một chút uy hiếp nào trừng mắt nhìn Văn Mặc.

Tô Chiêm cậu thật sự là không hiểu alpha, nếu như câu hiểu, cậu sẽ không dùng ánh mắt này nhìn Văn Mặc, vì ánh mắt này không những không hù dọa được alpha, mà còn có thể làm cho alpha nổi nên ý nghĩ ác liệt muốn cướp đoạt.

Tác giả có lời muốn nói: Rất cảm ơn mọi người đã cùng tôi đi đến chương truyện này, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.

*Đàn cello: còn tên gọi khác là trung hồ cầm là một loại đàn cùng họ với vĩ cầm. Giống như đàn Violin và đàn Viola, Đàn Cello cũng được tạo ra âm thanh dựa vào sự cộng hưởng của thùng đàn và việc kéo cây vĩ với dây đàn, khác với đàn violin 1 chút chỉ là việc đàn cello kéo ngang vì kích thước đàn khá lớn nên không thể dựa vào vai mà để vào nền còn nhạc công sẽ ngồi trên ghế kẹp hồ cầm giữa hai chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau