Mỹ Vị Song Tính Bạn Cùng Phòng
Chương 2
Phát hiện bí mật, nụ hôn đầu tiên, vú bị véo
Triệu Trạch nhìn xem cơ thể dâm đãng không chịu nổi của Trình Cảnh trên mặt lại một bộ dáng u mê thuần tình, ý vị thâm trường liếm liếm môi mỏng, hạ giọng nói: "Lẳng lơ, tự mình chơi đến sảng khoái sao?" Lúc này Trình Cảnh mới phản ứng lại, cấp tốc kéo chăn qua phủ lên cơ thể của mình, hơn nữa ngồi dậy lui lại rúc vào bên trong giường, dường như muốn né xa cái người phát hiện bí mật của mình một chút, đôi mắt đầy nước lộ rõ sự sợ hãi cùng hoảng hốt, tay lôi kéo chăn mền cũng run nhè nhẹ, môi đỏ bị cậu cắn đến kiều diễm ướt át khẽ mở nói: "Triệu Trạch cậu làm gì", lúc này bởi vì đèn ở trước giường, Triệu Trạch lại đứng ở mép giường, khiến cho Trịnh Trạch núp ở trong giường bị cái bóng của Triệu Trạch bao phủ hoàn toàn. Triệu Trạch từ trên cao nhìn xuống xem mỹ nhân ở trên giường hốt hoảng, giống như một con thú nhỏ vừa hoảng sợ lại bất lực, đôi mắt thanh tịnh sạch sẽ tràn đầy phòng bị nhìn qua chính mình, nhưng lại nghĩ tới thần sắc vừa mới cao trào động lòng người của cậu, đôi mắt thâm thúy của Triệu Trạch trầm xuống, liền cúi người chống một tay ở bên giường, một tay đưa tới bắt được cổ chân tinh tế của Trình Cảnh bị lộ ngoài chăn, tiếp đó dùng sức kéo một phát, liền đem người kéo đến bày ra cơ thể nằm ngang ở trên giường, sau đó Triệu Trạch vén chăn lên, phủ thân mình đè lên một cách cường thế lại không thể kháng cự.
Trình Cảnh bị cử động của đối phương dọa sợ, sợ hãi giãy dụa, cánh tay chống đỡ lồng ngực bền chắc của đối phương hòng kéo ra khoảng cách, lại bị đối phương dễ dàng bắt lấy, hai cái cổ tay bị một tay của Triệu Trạch đặt tại đỉnh đầu, lần này Trình Cảnh chỉ có thể bị ép trần như nhọng không có sức phản kháng mà nằm ở dưới thân Triệu Trạch. Trên gương mặt thanh tú của Trình Cảnh tất cả đều là sợ hãi, ngay cả con ngươi trong suốt đều chứa đầy hơi nước, nhưng trong miệng toàn phô trương thanh thế nói: "Triệu Trạch cậu đi ra, đừng làm loạn, nếu không tôi sẽ gọi người đó, cậu bỏ ra", Triệu Trạch nhìn người dưới thân ra vẻ tỉnh táo, rõ ràng là một con thỏ nhỏ, nhất định phải giả làm con hổ lớn, còn giả bộ không giống, thực sự là dễ thương, nhưng cậu càng làm như vậy, thì hắn càng muốn đem cậu khi dễ đến ác hơn thôi. Bên trong mắt đen thâm thúy của Triệu Trạch lộ ra dục vọng, môi mỏng sắc bén hơi nhếch lên, khẽ cười nói: "Tốt, em hô đi, để cho tất cả mọi người tới xem cái huyệt dâm này của em, còn có cái mông lẳng lơ chảy đầy nước này nữa", nói xong hắn liền lấy một cái tay khác tại vòng eo nhỏ gầy cùng cái mông mập mạp vung cao của Trình Cảnh vuốt ve nắn bóp, hắn thế nhưng là suy nghĩ cả đêm, xúc cảm so với trong tưởng tượng tốt hơn nhiều.
Trình Cảnh thấy đối phương phản ứng không có sợ hãi gì, cậu lập tức yên lặng giống như khí cầu bị đâm thủng, cậu chính xác không dám la, chỉ có thể dùng một đôi mắt ướt át đáng thương vô cùng nhìn hắn, đồng thời cầu khẩn đối phương nói: "Triệu Trạch cầu xin cậu đừng nói ra ngoài có được hay không, cậu không nên sợ loạn, dừng tay", Triệu Trạch nhìn bộ dáng như vậy của Trình Cảnh, bên trong mắt đen mang theo ý cười, không có lòng tốt nói: "Có thể, nhưng mà em muốn cảm ơn tôi làm sao đây?" Trình Cảnh sau khi nghe xong tròng mắt ủy khuất ba ba nói: "Cậu muốn cái gì thì tôi sẽ tận lực thỏa mãn cậu" "Tôi muốn em có được không" Triệu Trạch nói xong liền cúi đầu ở trên đôi môi mọng nước đó hôn một cái. Trình Cảnh ngây dại, cậu nghĩ Triệu Trạch sẽ muốn tiền bạc hoặc là đồ vật khác, nhưng không nghĩ tới đối phương có thể trả lời như vậy, lại còn hôn một cái nữa chứ, trong nháy mắt Trình Cảnh sau khi phản ứng lại ngước mắt muốn nói không thể, còn chưa kịp mở miệng, liền lập tức chạm đến trong mắt đối phương, đôi mắt đen ấy như vực sâu không đáy, mang theo áp bách cùng xâm lược, lập tức để cho Trình Cảnh có ảo giác chính mình sẽ bị ăn hết, hơn nữa bây giờ chính mình còn trần như nhộng mà nằm dưới thân đối phương, càng làm cho Trình Cảnh cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm không biết làm thế nào, liền càng sợ hãi, nhưng lại sợ quá mức mà trực tiếp cự tuyệt chọc giận hắn, thế là hoảng hốt ủy khuất nói: "Không thể được không", Triệu Trạch nhìn dáng vẻ người dưới thân sợ nhưng lại thận trọng khả ái, vui vẻ mà cười nhẹ, nhưng nói ra lời lại là vô tình mà tàn khốc: "Không được".
Triệu Trạch nhìn người dưới thân khóc đến lê hoa đái vũ, nghe được muốn nghe lời nói, cười cúi đầu ôn nhu hôn khuôn mặt trắng nõn hoàn mỹ của Trịnh Cảnh nói: "Như vậy mới ngoan nha, nghe lời một chút, em sẽ bớt ăn đau khổ", nói xong buông ra cánh tay của Trình Cảnh, còn đứng dậy xuống giường, tiếp đó cưỡng ép đem Trình Cảnh bế lên, đi về giường của mình. Mặc dù Triệu Trạch rất muốn trực tiếp ở trên giường của Trình Cảnh mà thao cậu, nhưng giường của Trình Cảnh có cái màn cản ánh sáng, khiến hắn nhìn không rõ, cho nên đem người ôm lại giường của mình, hắn phải cẩn thận nhìn dáng vẻ Trình Cảnh kêu đau lúc bị hắn phá thân, cũng muốn nhìn kỹ vẻ mặt Trình Cảnh lúc bị làm đến cao trào môi đỏ khẽ nhếch bất lực thở dốc động lòng người.
Trình Cảnh thấy hắn cự tuyệt, lập tức không biết nói gì, không thể để cho hắn nói ra, nếu như bị mọi người biết bí mật của mình, thật sự là không còn mặt mũi đi học ở đây, thế nhưng là cũng không thể bị hắn làm, nghĩ đi nghĩ lại Trình Cảnh ủy khuất đến hơi nước trong mắt ngày càng nhiều, cuối cùng ngưng kết lại trở thành giọt nước mắt, từ đuôi mắt ửng đỏ trượt xuống chui vào trong tóc. Triệu Trạch nhìn Trình Cảnh khóc lên đáng thương, liền ngừng lại bàn tay đang sợ soạn lung tung khắp nơi, vì người dưới thân lau nước mắt: "Như thế nào yếu ớt như vậy, hôn một chút lại khóc", lúc này Trình Cảnh có chút khống chế không được cảm xúc, lại uốn éo người giãy dụa, còn khóc thút thít hô: "Cậu thả tôi xuống mau lên, cậu đáng ghét chết được!" Giáo dưỡng tốt đẹp để cho Trình Cảnh mắng người cũng không có sức uy hiếp chút nào, Triệu Trạch đều cho là cậu đang làm nũng, hơn nữa thân thể Trình Cảnh trần truồng còn ở dưới thân hắn loạn động, cọ tới hắn đều cháy, tính khí phía dưới đã thức tỉnh cứng đến nỗi phát đau, Triệu Trạch vỗ vỗ cái mông nở nang kia một cách nhục nhã, đè nén dục vọng trầm giọng hỏi: "Lẳng lơ, nói cho tôi biết, bức của em, trước kia có bị nam nhân làm chưa?", Trình Cảnh nghe lời nói càn rỡ của hắn, lập tức tiểu huyệt căng thẳng lại ngăn không được chảy nước, nhưng trong lòng bị cảm giác khuất nhục, cũng không trả lời chỉ tiếp tục khóc lóc giãy dụa thét lên: "Thả tôi ra hạ lưu thả ra thả ra", không có được câu trả lời, Triệu Trạch có chút tức giận người dưới thân không nghe lời, liền đối hạt đậu trước ngực cậu nặng nề bấm một cái.
Trình Cảnh từ trước tới nay còn chưa có bị đối xử như vậy, đau đến cậu lập tức kêu lên: "A~ Không muốn đau", Triệu Trạch thấy cậu còn chưa trả lời, cũng không nói chuyện, chỉ làm bộ lại muốn bóp, Trình Cảnh thấy thế vội vàng khóc nói: "Không muốn đừng bóp nữa, không có bị", Trình Cảnh nói đến đây liền im lặng, những lời kia cậu thực sự nói không nên lời. Mà Triệu Trạch tựa hồ còn không hài lòng lắm, nhíu mày ra lệnh: "Không có bị cái gì? Nói đầy đủ", Trình Cảnh mang theo tiếng khóc nức nở nhỏ giọng nói: "Không có bị nam nhân làm", Triệu Trạch uy hiếp đưa tay đặt ở ngực Trình Cảnh hỏi lần nữa: "Cái gì không có bị nam nhân làm?", Trình Cảnh bất đắc dĩ, cậu thực sự nói không nên lời, chỉ ủy khuất dùng ánh mắt cầu xin hắn, hy vọng hắn không cần quá đáng như thế. Nhưng Trịnh Trạch không chút nào động đậy, thấy Trình Cảnh không mở miệng, lần nữa bóp núm vú bên khác, cười tà nói: "Không nghe lời như vậy? Hửm? Có tin tôi đem tao núm vú của em ngắt ra hay không", Trình Cảnh đau đến lần nữa khóc lên, nhỏ giọng nói: "Tôi không có bị nam nhân làm" "To hơn một tí" "...", Triệu Trạch thấy Trình Cảnh lại không nói, trực tiếp cúi đầu hướng về phía cái núm vú bị bóp đỏ cắn một ngụm, trên quầng vú so với nam nhân bình thường lớn hơn một chút lưu lại một cái dấu răng rõ ràng, cắn xong Triệu Trạch ngước mắt, nhìn chằm chằm Trình Cảnh nói: "Tôi bảo em nói to hơn một chút", Trình Cảnh do dự, nhưng thấy Triệu Trạch lại cúi đầu muốn đi cắn một bên khác, vội vàng khóc mở miệng nói lớn tiếng: "Tôi..bức của tôi không có bị nam nhân làm, cậu hài lòng chưa", nói xong những lời này, Trình Cảnh khuất nhục mà nhắm mắt lại nghiêng đầu đi, nhưng nước mắt vẫn là ngăn không được mà từ khóe mắt chảy ra.
Triệu Trạch nhìn xem cơ thể dâm đãng không chịu nổi của Trình Cảnh trên mặt lại một bộ dáng u mê thuần tình, ý vị thâm trường liếm liếm môi mỏng, hạ giọng nói: "Lẳng lơ, tự mình chơi đến sảng khoái sao?" Lúc này Trình Cảnh mới phản ứng lại, cấp tốc kéo chăn qua phủ lên cơ thể của mình, hơn nữa ngồi dậy lui lại rúc vào bên trong giường, dường như muốn né xa cái người phát hiện bí mật của mình một chút, đôi mắt đầy nước lộ rõ sự sợ hãi cùng hoảng hốt, tay lôi kéo chăn mền cũng run nhè nhẹ, môi đỏ bị cậu cắn đến kiều diễm ướt át khẽ mở nói: "Triệu Trạch cậu làm gì", lúc này bởi vì đèn ở trước giường, Triệu Trạch lại đứng ở mép giường, khiến cho Trịnh Trạch núp ở trong giường bị cái bóng của Triệu Trạch bao phủ hoàn toàn. Triệu Trạch từ trên cao nhìn xuống xem mỹ nhân ở trên giường hốt hoảng, giống như một con thú nhỏ vừa hoảng sợ lại bất lực, đôi mắt thanh tịnh sạch sẽ tràn đầy phòng bị nhìn qua chính mình, nhưng lại nghĩ tới thần sắc vừa mới cao trào động lòng người của cậu, đôi mắt thâm thúy của Triệu Trạch trầm xuống, liền cúi người chống một tay ở bên giường, một tay đưa tới bắt được cổ chân tinh tế của Trình Cảnh bị lộ ngoài chăn, tiếp đó dùng sức kéo một phát, liền đem người kéo đến bày ra cơ thể nằm ngang ở trên giường, sau đó Triệu Trạch vén chăn lên, phủ thân mình đè lên một cách cường thế lại không thể kháng cự.
Trình Cảnh bị cử động của đối phương dọa sợ, sợ hãi giãy dụa, cánh tay chống đỡ lồng ngực bền chắc của đối phương hòng kéo ra khoảng cách, lại bị đối phương dễ dàng bắt lấy, hai cái cổ tay bị một tay của Triệu Trạch đặt tại đỉnh đầu, lần này Trình Cảnh chỉ có thể bị ép trần như nhọng không có sức phản kháng mà nằm ở dưới thân Triệu Trạch. Trên gương mặt thanh tú của Trình Cảnh tất cả đều là sợ hãi, ngay cả con ngươi trong suốt đều chứa đầy hơi nước, nhưng trong miệng toàn phô trương thanh thế nói: "Triệu Trạch cậu đi ra, đừng làm loạn, nếu không tôi sẽ gọi người đó, cậu bỏ ra", Triệu Trạch nhìn người dưới thân ra vẻ tỉnh táo, rõ ràng là một con thỏ nhỏ, nhất định phải giả làm con hổ lớn, còn giả bộ không giống, thực sự là dễ thương, nhưng cậu càng làm như vậy, thì hắn càng muốn đem cậu khi dễ đến ác hơn thôi. Bên trong mắt đen thâm thúy của Triệu Trạch lộ ra dục vọng, môi mỏng sắc bén hơi nhếch lên, khẽ cười nói: "Tốt, em hô đi, để cho tất cả mọi người tới xem cái huyệt dâm này của em, còn có cái mông lẳng lơ chảy đầy nước này nữa", nói xong hắn liền lấy một cái tay khác tại vòng eo nhỏ gầy cùng cái mông mập mạp vung cao của Trình Cảnh vuốt ve nắn bóp, hắn thế nhưng là suy nghĩ cả đêm, xúc cảm so với trong tưởng tượng tốt hơn nhiều.
Trình Cảnh thấy đối phương phản ứng không có sợ hãi gì, cậu lập tức yên lặng giống như khí cầu bị đâm thủng, cậu chính xác không dám la, chỉ có thể dùng một đôi mắt ướt át đáng thương vô cùng nhìn hắn, đồng thời cầu khẩn đối phương nói: "Triệu Trạch cầu xin cậu đừng nói ra ngoài có được hay không, cậu không nên sợ loạn, dừng tay", Triệu Trạch nhìn bộ dáng như vậy của Trình Cảnh, bên trong mắt đen mang theo ý cười, không có lòng tốt nói: "Có thể, nhưng mà em muốn cảm ơn tôi làm sao đây?" Trình Cảnh sau khi nghe xong tròng mắt ủy khuất ba ba nói: "Cậu muốn cái gì thì tôi sẽ tận lực thỏa mãn cậu" "Tôi muốn em có được không" Triệu Trạch nói xong liền cúi đầu ở trên đôi môi mọng nước đó hôn một cái. Trình Cảnh ngây dại, cậu nghĩ Triệu Trạch sẽ muốn tiền bạc hoặc là đồ vật khác, nhưng không nghĩ tới đối phương có thể trả lời như vậy, lại còn hôn một cái nữa chứ, trong nháy mắt Trình Cảnh sau khi phản ứng lại ngước mắt muốn nói không thể, còn chưa kịp mở miệng, liền lập tức chạm đến trong mắt đối phương, đôi mắt đen ấy như vực sâu không đáy, mang theo áp bách cùng xâm lược, lập tức để cho Trình Cảnh có ảo giác chính mình sẽ bị ăn hết, hơn nữa bây giờ chính mình còn trần như nhộng mà nằm dưới thân đối phương, càng làm cho Trình Cảnh cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm không biết làm thế nào, liền càng sợ hãi, nhưng lại sợ quá mức mà trực tiếp cự tuyệt chọc giận hắn, thế là hoảng hốt ủy khuất nói: "Không thể được không", Triệu Trạch nhìn dáng vẻ người dưới thân sợ nhưng lại thận trọng khả ái, vui vẻ mà cười nhẹ, nhưng nói ra lời lại là vô tình mà tàn khốc: "Không được".
Triệu Trạch nhìn người dưới thân khóc đến lê hoa đái vũ, nghe được muốn nghe lời nói, cười cúi đầu ôn nhu hôn khuôn mặt trắng nõn hoàn mỹ của Trịnh Cảnh nói: "Như vậy mới ngoan nha, nghe lời một chút, em sẽ bớt ăn đau khổ", nói xong buông ra cánh tay của Trình Cảnh, còn đứng dậy xuống giường, tiếp đó cưỡng ép đem Trình Cảnh bế lên, đi về giường của mình. Mặc dù Triệu Trạch rất muốn trực tiếp ở trên giường của Trình Cảnh mà thao cậu, nhưng giường của Trình Cảnh có cái màn cản ánh sáng, khiến hắn nhìn không rõ, cho nên đem người ôm lại giường của mình, hắn phải cẩn thận nhìn dáng vẻ Trình Cảnh kêu đau lúc bị hắn phá thân, cũng muốn nhìn kỹ vẻ mặt Trình Cảnh lúc bị làm đến cao trào môi đỏ khẽ nhếch bất lực thở dốc động lòng người.
Trình Cảnh thấy hắn cự tuyệt, lập tức không biết nói gì, không thể để cho hắn nói ra, nếu như bị mọi người biết bí mật của mình, thật sự là không còn mặt mũi đi học ở đây, thế nhưng là cũng không thể bị hắn làm, nghĩ đi nghĩ lại Trình Cảnh ủy khuất đến hơi nước trong mắt ngày càng nhiều, cuối cùng ngưng kết lại trở thành giọt nước mắt, từ đuôi mắt ửng đỏ trượt xuống chui vào trong tóc. Triệu Trạch nhìn Trình Cảnh khóc lên đáng thương, liền ngừng lại bàn tay đang sợ soạn lung tung khắp nơi, vì người dưới thân lau nước mắt: "Như thế nào yếu ớt như vậy, hôn một chút lại khóc", lúc này Trình Cảnh có chút khống chế không được cảm xúc, lại uốn éo người giãy dụa, còn khóc thút thít hô: "Cậu thả tôi xuống mau lên, cậu đáng ghét chết được!" Giáo dưỡng tốt đẹp để cho Trình Cảnh mắng người cũng không có sức uy hiếp chút nào, Triệu Trạch đều cho là cậu đang làm nũng, hơn nữa thân thể Trình Cảnh trần truồng còn ở dưới thân hắn loạn động, cọ tới hắn đều cháy, tính khí phía dưới đã thức tỉnh cứng đến nỗi phát đau, Triệu Trạch vỗ vỗ cái mông nở nang kia một cách nhục nhã, đè nén dục vọng trầm giọng hỏi: "Lẳng lơ, nói cho tôi biết, bức của em, trước kia có bị nam nhân làm chưa?", Trình Cảnh nghe lời nói càn rỡ của hắn, lập tức tiểu huyệt căng thẳng lại ngăn không được chảy nước, nhưng trong lòng bị cảm giác khuất nhục, cũng không trả lời chỉ tiếp tục khóc lóc giãy dụa thét lên: "Thả tôi ra hạ lưu thả ra thả ra", không có được câu trả lời, Triệu Trạch có chút tức giận người dưới thân không nghe lời, liền đối hạt đậu trước ngực cậu nặng nề bấm một cái.
Trình Cảnh từ trước tới nay còn chưa có bị đối xử như vậy, đau đến cậu lập tức kêu lên: "A~ Không muốn đau", Triệu Trạch thấy cậu còn chưa trả lời, cũng không nói chuyện, chỉ làm bộ lại muốn bóp, Trình Cảnh thấy thế vội vàng khóc nói: "Không muốn đừng bóp nữa, không có bị", Trình Cảnh nói đến đây liền im lặng, những lời kia cậu thực sự nói không nên lời. Mà Triệu Trạch tựa hồ còn không hài lòng lắm, nhíu mày ra lệnh: "Không có bị cái gì? Nói đầy đủ", Trình Cảnh mang theo tiếng khóc nức nở nhỏ giọng nói: "Không có bị nam nhân làm", Triệu Trạch uy hiếp đưa tay đặt ở ngực Trình Cảnh hỏi lần nữa: "Cái gì không có bị nam nhân làm?", Trình Cảnh bất đắc dĩ, cậu thực sự nói không nên lời, chỉ ủy khuất dùng ánh mắt cầu xin hắn, hy vọng hắn không cần quá đáng như thế. Nhưng Trịnh Trạch không chút nào động đậy, thấy Trình Cảnh không mở miệng, lần nữa bóp núm vú bên khác, cười tà nói: "Không nghe lời như vậy? Hửm? Có tin tôi đem tao núm vú của em ngắt ra hay không", Trình Cảnh đau đến lần nữa khóc lên, nhỏ giọng nói: "Tôi không có bị nam nhân làm" "To hơn một tí" "...", Triệu Trạch thấy Trình Cảnh lại không nói, trực tiếp cúi đầu hướng về phía cái núm vú bị bóp đỏ cắn một ngụm, trên quầng vú so với nam nhân bình thường lớn hơn một chút lưu lại một cái dấu răng rõ ràng, cắn xong Triệu Trạch ngước mắt, nhìn chằm chằm Trình Cảnh nói: "Tôi bảo em nói to hơn một chút", Trình Cảnh do dự, nhưng thấy Triệu Trạch lại cúi đầu muốn đi cắn một bên khác, vội vàng khóc mở miệng nói lớn tiếng: "Tôi..bức của tôi không có bị nam nhân làm, cậu hài lòng chưa", nói xong những lời này, Trình Cảnh khuất nhục mà nhắm mắt lại nghiêng đầu đi, nhưng nước mắt vẫn là ngăn không được mà từ khóe mắt chảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất