Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Nguy Hiểm
Chương 11: Quyến luyến tình thâm
Ra khỏi sân luyện tập không bao lâu, Mộ Quân Niên đột nhiên hỏi: "Sư tôn, trên phong có nguyên liệu nấu ăn không?"
"Hả? Ngươi muốn tự làm?" Vốn định trực tiếp mang Mộ Quân Niên đi Thịnh Soạn đường ăn cơm, không nghĩ tới đồ đệ lại muốn tự mình xuống bếp. Liên tưởng đến tay nghề kiếp trước của Mộ Quân Niên, trong lòng Hoạ Khanh Nhan không khỏi có thêm mấy phần chờ mong, "Ta nhớ rõ mấy ngày trước đây Phong Trì sư huynh đem đến một ít nguyên liệu nấu ăn, đều để ở phòng bếp nhỏ. Ngươi đi xem đi."
Thần sắc Mộ Quân Niên hơi đổi khi nghe được tên Lục Phong Trì, nhưng chút cảm xúc ghét bỏ đó đã bị y giấu đi nhanh chóng. Y nói: "Vâng."
Mộ Quân Niên vào phòng bếp tìm được nguyên liệu nấu ăn liền bắt đầu xuống tay nấu cơm.
Họa Khanh Nhan ngồi ở ngoài phòng, dùng mu bàn tay chống gương mặt, nghiêng người nhìn đồ nhi bận rộn trong phòng bếp.
Không thể không nói, Bộ dáng Mộ Quân Niên nấu cơm thật sự rất đẹp mắt. Y sinh ra thật đẹp, dáng người lại tốt, không có loại đơn bạc của thiếu niên, ngược lại có vài phần cường kiện kiên cố của người trưởng thành. Đôi tay có hớp xương thon dài của y vì rửa rau mà dính lên vô số bọt nước trong suốt, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào của sổ làm khung cảnh lúc này càng thêm ấm áp.
"Khụ......" Ý thức được mình nhìn chằm chằm y như vậy giống như đang có ý đồ gì với y. Họa Khanh Nhan lập tức che giấu mà khụ một tiếng, quay đầu đi, đem tầm mắt chuyển đến nơi khác, làm bộ tùy ý mà thưởng thức phong cảnh.
*
Mộ Quân Niên nấu cơm rất nhanh, khi y đem đồ ăn bày ra bàn xong, Họa Khanh Nhan vẫn như đi vào cõi thần tiên.
"Sư tôn, đồ ăn đều làm xong, người dùng bữa đi." Mộ Quân Niên gọi lại thần trí đang suy nghĩ lung tung của sư tôn, đặt chén cơm ở lên bàn.
Họa Khanh Nhan nâng mắt lên nhìn, oa! Thế nhưng đều là đồ mà hắn thích ăn.
Hắn lập tức từ ghế đá đứng dậy, đi đến ngồi xuống trước bàn.
Mộ Quân Niên nói: "Đệ tử không biết sư tôn thích ăn cái gì, tùy tiện làm một ít, hy vọng có thể hợp khẩu vị sư tôn."
Họa Khanh Nhan không chút nghĩ ngợi đáp: "Không có việc gì, đồ ngươi làm ta đều thích."
Đáy lòng thiếu niên khẽ nhúc nhích, y hơi cong khóe môi, nói: "Vậy thì tốt rồi, sư tôn ăn nhiều một chút."
"Được." Họa Khanh Nhan tuy sớm đã tích cốc, trong xương cốt vẫn còn thích hương vị của đồ ăn. Nhưng trù nghệ hắn quá thấp, từng xuống bếp vài lần, đem cả phòng bếp nấu luôn một thể, rốt cuộc sau đó không thể gợi lại ý niệm xuống bếp. Lục Phong Trì ngẫu nhiên biết được hắn thế nhưng lại thích đồ ăn thế gian, liền thường xuyên mang một ít tới cùng hắn nếm thử.
Dù sao tu luyện đến cảnh giới này của bọn họ, ăn ngũ cốc hoa màu gì đó vài lần cũng không đáng ngại. Một viên hóa thực đan là có thể xoá đi trọc khí trong cơ thể do thức ăn để lại.
Kiếp trước Họa Khanh Nhan bị nhốt trên đảo Quân Sơn, kim đan trong cơ thể lại bị hao tổn nghiêm trọng, không thể tiếp tục tu luyện. Hắn ngày ngày nhàn nhã, sống thật nhàm chán. Mộ Quân Niên thấy vậy thì thường tự mình xuống bếp, làm đủ loại kiểu dáng mỹ thực cho hắn. Sau đó chuyện ăn uống của Họa Khanh Nhan đều do Mộ Quân Niên chịu trách nhiệm, lúc ăn những món khác chỉ cảm thấy vô vị.
Hiện giờ lại nếm được tay nghề đồ đệ, trong lòng Họa Khanh Nhan không biết có bao nhiêu cao hứng. Một bữa cơm trưa ăn đến no căng cả bụng.
Chủ yếu là Mộ Quân Niên ở trên bàn cơm vẫn luôn gắp đồ ăn vào bát hắn. Đồ đệ vừa dọn đến Phiêu Miểu Phong, muốn xun xoe tạo niềm vui cho hắn, hắn làm sư tôn không thể không cho y mặt mũi. Mới không phải bởi vì hắn tham ăn!
Vì thế, Mộ Quân Niên tự giác thu dọn sau khi ăn xong. Họa Khanh Nhan đi không nổi, chống bụng ngồi trên ghế chờ tiêu thực.
Mộ Quân Niên rửa xong chén đũa trở về, "Sư tôn, người muốn nghỉ trưa sao? Ta đi giúp người chuẩn bị giường."
"Hả? Ừ......" Họa Khanh Nhan hàm hồ lên tiếng, bất động thanh sắc ngồi đó, duỗi thẳng sống lưng nói: "Ngươi đi trước đi, vi sư...... sẽ tới sau."
Ánh mắt Mộ Quân Niên sâu thẳm mà nhìn hắn, cũng không nói gì nhiều, chỉ đáp một tiếng: "Được." Liền quay đầu đi rồi.
Nhìn theo bóng lưng đồ đệ rời đi, thân thể Họa Khanh Nhan đoan chính thẳng lưng nháy mắt cong xuống. Hắn hít một hơi thật sâu rồi mới chống bàn đứng lên, nện bước chậm rãi đi về phòng ngủ.
Kỳ thật hôm nay Họa Khanh Nhan dậy muộn, hiện tại không buồn ngủ, đặc biệt là bụng còn no, càng không muốn ngủ trưa. Nhưng Mộ Quân Niên đã chuẩn bị tốt mọi thứ, hắn cũng không cần phải làm bộ từ chối, chỉ nói: "Ngươi cũng ngủ đi, buổi chiều lại dạy ngươi mấy thức sau của kiếm pháp."
"Vâng, sư tôn nghỉ ngơi đi." Mộ Quân Niên ra khỏi phòng ngủ, còn đóng cửa giúp hắn.
Họa Khanh Nhan chờ y hoàn toàn đi xa mới đem giày vớ cọ rớt, bò lên trên giường nhắm mắt đả tọa, dùng chân khí tiêu hóa đồ ăn trong bụng.
Buổi chiều đến, Mộ Quân Niên gõ vang cửa phòng hắn. Họa Khanh Nhan một thân thoải mái mở cửa, "Đi thôi."
Dương quang sau giờ Ngọ cực thoải mái, không gắt cũng không chói mắt. Mộ Quân Niên theo Thanh Phong Tiên tôn "chỉ điểm", rất nhanh đã thuần thục nắm giữ Khôn giai của Biển xanh triều sinh. Y đúng mực nắm chắc thật tốt, động tác như nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui đồng thời cũng không mất sắc bén và uy thế. Cổ tay của y thậm chí phát ra khí lực mạnh mẽ, hàn kiếm ở trong tay tựa như thần binh lợi khí, mau lẹ mà tấn mãnh, mang theo một trận khí cường thế!
Đáy mắt Họa Khanh Nhan không giấu được vui mừng và thưởng thức, Mộ Quân Niên ngẫu nhiên liếc mắt nhìn về phía hắn, lại tiện đà dời tầm mắt, động tác múa kiếm kế tiếp càng thêm hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
Ánh mặt trời vừa phải, gió nhẹ phất qua, hoa đào bay lả tả.
Họa Khanh Nhan nằm trên ghế phơi nắng mơ màng sắp ngủ. Lát sau đầu hắn lệch về một bên, gối gió nhẹ với ánh sáng ấm áp, ngủ rồi.
Cánh hoa ửng đỏ khoan thai mà bay xuống, dừng ở tay áo Họa Khanh Nhan, điểm xuyết bạch y thuần tịnh của hắn.
Bỗng nhiên, Mộ Quân Niên quay đầu lại, vừa nhìn thấy liền dừng hết thảy động tác. Y vung tay lên, hàn kiếm trong tay được thu hồi, biến mất không thấy.
Y cứ lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, ánh mắt quyến luyến dài lâu. Gió nhẹ cuốn lên tóc đen của y, phiêu nhiên mà nhộn nhạo trên không trung, như ba ngàn tình ý triền miên mà đau khổ.
Sư tôn......
Y xé rách thời không, phá nát luân hồi, trong tam giới mênh mang rốt cuộc tìm được người. Đó là -- người y yêu.
Người còn sống sờ sờ, sống thật tốt dưới mí mắt y. Không có những y mĩ cùng ô trọc, giữa bọn họ cũng không có sợ hãi, không có lạnh lẽo và bi thương.
Y còn có thể...... sạch sẽ mà đứng ở trước mặt hắn, gọi hắn một câu: "Sư tôn."
Ánh nắng dần dần ngả về tây, gió được dương quang sưởi ấm đã bắt đầu chuyển lạnh. Mộ Quân Niên nhẹ chỉnh lại tóc đen rơi trên má Họa Khanh Nhan, thấp giọng nói: "Sư tôn, buổi tối lạnh lẽo, về phòng ngủ đi."
"Ưm......" Họa Khanh Nhan mơ mơ màng màng lên tiếng, theo thói quen duỗi tay. Mộ Quân Niên hơi bất ngờ, khom lưng một tay đem hắn bế lên, để hắn như lọt thỏm vào trong khuỷu tay y.
Họa Khanh Nhan nửa mộng nửa tỉnh cọ cọ lồng ngực Mộ Quân Niên, cọ cho tóc dán trên má làm hắn phát ngứa rơi xuống.
Mộ Quân Niên nhìn hành động nhỏ này, hơi cong cong khóe môi, đang muốn giúp sư tôn xử lí đám tóc không thành thật kia, Họa Khanh Nhan lại hoảng hốt tỉnh dậy.
Hắn từ từ hướng tầm mắt lên trên, vừa lúc giao hội cùng ánh mắt Mộ Quân Niên đang cúi đầu nhìn về hắn. Thấy được ẩn nhẫn khắc chế và thâm tình trong mắt Mộ Quân Niên, tim Họa Khanh Nhan chợt nhảy dựng. Nhưng lúc hắn nhìn lại lần nữa, cảm xúc vừa rồi trong đó đã không còn, một chút dấu vết cũng tìm không ra.
Là...... ảo giác sao?
Sau đó, hắn mới hậu tri hậu giác* mà chú ý tới chính mình thế nhưng đang nằm trong lồng ngực Mộ Quân Niên, tim lại bỗng nhiên chấn động một chút, nháy mắt cả kinh.
*Hậu tri hậu giác: theo mình hiểu là chậm rãi nhận ra.
Muốn chết! Hắn lại để thiếu niên nhỏ hơn mấy trăm tuổi ôm hắn lên!
Họa Khanh Nhan xấu hổ quả thực muốn đem chính mình vùi vào trong đất. Chỉ mê mang một chút, hắn còn tưởng rằng đây là kiếp trước, tự nhiên mà vươn tay ra, ý muốn bảo Mộ Quân Niên ôm hắn về phòng......
Động tác này cũng không thể quen thuộc như vậy chứ! Hắn nên giải thích như thế nào để giảm bớt xấu hổ đây?
Thân thể Họa Khanh Nhan cứng đờ, mất một lúc lâu lại không nghĩ được nên nói gì. Mộ Quân Niên chậm rãi mở miệng: "Đồ nhi thấy sư tôn ngủ rất ngon nên không đánh thức người, tự chủ trương ôm người vào phòng, mong rằng sư tôn không trách."
"Khụ...... không, không đáng ngại." Họa Khanh Nhan nói: "Ngươi trước tiên để ta xuống dưới đi, ta quá nặng, đè nặng ngươi."
"Không nặng." Mộ Quân Niên ôm hắn, cảm giác thịt trên người sư tôn cũng không được mấy lượng. Xem ra còn phải dưỡng thêm, dưỡng béo một chút.
Y suy nghĩ miên man trong lòng, tay lại rất thành thật. Mộ Quân Niên buông sư tôn xuống, để tránh hắn xấu hổ quá mức, "Sư tôn nếu còn chưa hết buồn ngủ, có thể về phòng nghỉ một lát, ta làm xong cơm chiều sẽ gọi người."
"Khụ, không cần." Họa Khanh Nhan đã sớm tỉnh đến không thể tỉnh hơn, nào còn buồn ngủ? Hắn nhẹ giọng nói với y: "Cơm chiều ngươi ăn một mình đi, không cần kêu ta."
Mộ Quân Niên nhìn chăm chú vào vạt áo rối loạn của hắn, ánh mắt tối lại, vẻ mặt y không đổi giấu đi sự khác thường của bản thân, nói: "Được, vậy sư tôn nghỉ ngơi cho tốt."
"Hả? Ngươi muốn tự làm?" Vốn định trực tiếp mang Mộ Quân Niên đi Thịnh Soạn đường ăn cơm, không nghĩ tới đồ đệ lại muốn tự mình xuống bếp. Liên tưởng đến tay nghề kiếp trước của Mộ Quân Niên, trong lòng Hoạ Khanh Nhan không khỏi có thêm mấy phần chờ mong, "Ta nhớ rõ mấy ngày trước đây Phong Trì sư huynh đem đến một ít nguyên liệu nấu ăn, đều để ở phòng bếp nhỏ. Ngươi đi xem đi."
Thần sắc Mộ Quân Niên hơi đổi khi nghe được tên Lục Phong Trì, nhưng chút cảm xúc ghét bỏ đó đã bị y giấu đi nhanh chóng. Y nói: "Vâng."
Mộ Quân Niên vào phòng bếp tìm được nguyên liệu nấu ăn liền bắt đầu xuống tay nấu cơm.
Họa Khanh Nhan ngồi ở ngoài phòng, dùng mu bàn tay chống gương mặt, nghiêng người nhìn đồ nhi bận rộn trong phòng bếp.
Không thể không nói, Bộ dáng Mộ Quân Niên nấu cơm thật sự rất đẹp mắt. Y sinh ra thật đẹp, dáng người lại tốt, không có loại đơn bạc của thiếu niên, ngược lại có vài phần cường kiện kiên cố của người trưởng thành. Đôi tay có hớp xương thon dài của y vì rửa rau mà dính lên vô số bọt nước trong suốt, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào của sổ làm khung cảnh lúc này càng thêm ấm áp.
"Khụ......" Ý thức được mình nhìn chằm chằm y như vậy giống như đang có ý đồ gì với y. Họa Khanh Nhan lập tức che giấu mà khụ một tiếng, quay đầu đi, đem tầm mắt chuyển đến nơi khác, làm bộ tùy ý mà thưởng thức phong cảnh.
*
Mộ Quân Niên nấu cơm rất nhanh, khi y đem đồ ăn bày ra bàn xong, Họa Khanh Nhan vẫn như đi vào cõi thần tiên.
"Sư tôn, đồ ăn đều làm xong, người dùng bữa đi." Mộ Quân Niên gọi lại thần trí đang suy nghĩ lung tung của sư tôn, đặt chén cơm ở lên bàn.
Họa Khanh Nhan nâng mắt lên nhìn, oa! Thế nhưng đều là đồ mà hắn thích ăn.
Hắn lập tức từ ghế đá đứng dậy, đi đến ngồi xuống trước bàn.
Mộ Quân Niên nói: "Đệ tử không biết sư tôn thích ăn cái gì, tùy tiện làm một ít, hy vọng có thể hợp khẩu vị sư tôn."
Họa Khanh Nhan không chút nghĩ ngợi đáp: "Không có việc gì, đồ ngươi làm ta đều thích."
Đáy lòng thiếu niên khẽ nhúc nhích, y hơi cong khóe môi, nói: "Vậy thì tốt rồi, sư tôn ăn nhiều một chút."
"Được." Họa Khanh Nhan tuy sớm đã tích cốc, trong xương cốt vẫn còn thích hương vị của đồ ăn. Nhưng trù nghệ hắn quá thấp, từng xuống bếp vài lần, đem cả phòng bếp nấu luôn một thể, rốt cuộc sau đó không thể gợi lại ý niệm xuống bếp. Lục Phong Trì ngẫu nhiên biết được hắn thế nhưng lại thích đồ ăn thế gian, liền thường xuyên mang một ít tới cùng hắn nếm thử.
Dù sao tu luyện đến cảnh giới này của bọn họ, ăn ngũ cốc hoa màu gì đó vài lần cũng không đáng ngại. Một viên hóa thực đan là có thể xoá đi trọc khí trong cơ thể do thức ăn để lại.
Kiếp trước Họa Khanh Nhan bị nhốt trên đảo Quân Sơn, kim đan trong cơ thể lại bị hao tổn nghiêm trọng, không thể tiếp tục tu luyện. Hắn ngày ngày nhàn nhã, sống thật nhàm chán. Mộ Quân Niên thấy vậy thì thường tự mình xuống bếp, làm đủ loại kiểu dáng mỹ thực cho hắn. Sau đó chuyện ăn uống của Họa Khanh Nhan đều do Mộ Quân Niên chịu trách nhiệm, lúc ăn những món khác chỉ cảm thấy vô vị.
Hiện giờ lại nếm được tay nghề đồ đệ, trong lòng Họa Khanh Nhan không biết có bao nhiêu cao hứng. Một bữa cơm trưa ăn đến no căng cả bụng.
Chủ yếu là Mộ Quân Niên ở trên bàn cơm vẫn luôn gắp đồ ăn vào bát hắn. Đồ đệ vừa dọn đến Phiêu Miểu Phong, muốn xun xoe tạo niềm vui cho hắn, hắn làm sư tôn không thể không cho y mặt mũi. Mới không phải bởi vì hắn tham ăn!
Vì thế, Mộ Quân Niên tự giác thu dọn sau khi ăn xong. Họa Khanh Nhan đi không nổi, chống bụng ngồi trên ghế chờ tiêu thực.
Mộ Quân Niên rửa xong chén đũa trở về, "Sư tôn, người muốn nghỉ trưa sao? Ta đi giúp người chuẩn bị giường."
"Hả? Ừ......" Họa Khanh Nhan hàm hồ lên tiếng, bất động thanh sắc ngồi đó, duỗi thẳng sống lưng nói: "Ngươi đi trước đi, vi sư...... sẽ tới sau."
Ánh mắt Mộ Quân Niên sâu thẳm mà nhìn hắn, cũng không nói gì nhiều, chỉ đáp một tiếng: "Được." Liền quay đầu đi rồi.
Nhìn theo bóng lưng đồ đệ rời đi, thân thể Họa Khanh Nhan đoan chính thẳng lưng nháy mắt cong xuống. Hắn hít một hơi thật sâu rồi mới chống bàn đứng lên, nện bước chậm rãi đi về phòng ngủ.
Kỳ thật hôm nay Họa Khanh Nhan dậy muộn, hiện tại không buồn ngủ, đặc biệt là bụng còn no, càng không muốn ngủ trưa. Nhưng Mộ Quân Niên đã chuẩn bị tốt mọi thứ, hắn cũng không cần phải làm bộ từ chối, chỉ nói: "Ngươi cũng ngủ đi, buổi chiều lại dạy ngươi mấy thức sau của kiếm pháp."
"Vâng, sư tôn nghỉ ngơi đi." Mộ Quân Niên ra khỏi phòng ngủ, còn đóng cửa giúp hắn.
Họa Khanh Nhan chờ y hoàn toàn đi xa mới đem giày vớ cọ rớt, bò lên trên giường nhắm mắt đả tọa, dùng chân khí tiêu hóa đồ ăn trong bụng.
Buổi chiều đến, Mộ Quân Niên gõ vang cửa phòng hắn. Họa Khanh Nhan một thân thoải mái mở cửa, "Đi thôi."
Dương quang sau giờ Ngọ cực thoải mái, không gắt cũng không chói mắt. Mộ Quân Niên theo Thanh Phong Tiên tôn "chỉ điểm", rất nhanh đã thuần thục nắm giữ Khôn giai của Biển xanh triều sinh. Y đúng mực nắm chắc thật tốt, động tác như nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui đồng thời cũng không mất sắc bén và uy thế. Cổ tay của y thậm chí phát ra khí lực mạnh mẽ, hàn kiếm ở trong tay tựa như thần binh lợi khí, mau lẹ mà tấn mãnh, mang theo một trận khí cường thế!
Đáy mắt Họa Khanh Nhan không giấu được vui mừng và thưởng thức, Mộ Quân Niên ngẫu nhiên liếc mắt nhìn về phía hắn, lại tiện đà dời tầm mắt, động tác múa kiếm kế tiếp càng thêm hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
Ánh mặt trời vừa phải, gió nhẹ phất qua, hoa đào bay lả tả.
Họa Khanh Nhan nằm trên ghế phơi nắng mơ màng sắp ngủ. Lát sau đầu hắn lệch về một bên, gối gió nhẹ với ánh sáng ấm áp, ngủ rồi.
Cánh hoa ửng đỏ khoan thai mà bay xuống, dừng ở tay áo Họa Khanh Nhan, điểm xuyết bạch y thuần tịnh của hắn.
Bỗng nhiên, Mộ Quân Niên quay đầu lại, vừa nhìn thấy liền dừng hết thảy động tác. Y vung tay lên, hàn kiếm trong tay được thu hồi, biến mất không thấy.
Y cứ lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, ánh mắt quyến luyến dài lâu. Gió nhẹ cuốn lên tóc đen của y, phiêu nhiên mà nhộn nhạo trên không trung, như ba ngàn tình ý triền miên mà đau khổ.
Sư tôn......
Y xé rách thời không, phá nát luân hồi, trong tam giới mênh mang rốt cuộc tìm được người. Đó là -- người y yêu.
Người còn sống sờ sờ, sống thật tốt dưới mí mắt y. Không có những y mĩ cùng ô trọc, giữa bọn họ cũng không có sợ hãi, không có lạnh lẽo và bi thương.
Y còn có thể...... sạch sẽ mà đứng ở trước mặt hắn, gọi hắn một câu: "Sư tôn."
Ánh nắng dần dần ngả về tây, gió được dương quang sưởi ấm đã bắt đầu chuyển lạnh. Mộ Quân Niên nhẹ chỉnh lại tóc đen rơi trên má Họa Khanh Nhan, thấp giọng nói: "Sư tôn, buổi tối lạnh lẽo, về phòng ngủ đi."
"Ưm......" Họa Khanh Nhan mơ mơ màng màng lên tiếng, theo thói quen duỗi tay. Mộ Quân Niên hơi bất ngờ, khom lưng một tay đem hắn bế lên, để hắn như lọt thỏm vào trong khuỷu tay y.
Họa Khanh Nhan nửa mộng nửa tỉnh cọ cọ lồng ngực Mộ Quân Niên, cọ cho tóc dán trên má làm hắn phát ngứa rơi xuống.
Mộ Quân Niên nhìn hành động nhỏ này, hơi cong cong khóe môi, đang muốn giúp sư tôn xử lí đám tóc không thành thật kia, Họa Khanh Nhan lại hoảng hốt tỉnh dậy.
Hắn từ từ hướng tầm mắt lên trên, vừa lúc giao hội cùng ánh mắt Mộ Quân Niên đang cúi đầu nhìn về hắn. Thấy được ẩn nhẫn khắc chế và thâm tình trong mắt Mộ Quân Niên, tim Họa Khanh Nhan chợt nhảy dựng. Nhưng lúc hắn nhìn lại lần nữa, cảm xúc vừa rồi trong đó đã không còn, một chút dấu vết cũng tìm không ra.
Là...... ảo giác sao?
Sau đó, hắn mới hậu tri hậu giác* mà chú ý tới chính mình thế nhưng đang nằm trong lồng ngực Mộ Quân Niên, tim lại bỗng nhiên chấn động một chút, nháy mắt cả kinh.
*Hậu tri hậu giác: theo mình hiểu là chậm rãi nhận ra.
Muốn chết! Hắn lại để thiếu niên nhỏ hơn mấy trăm tuổi ôm hắn lên!
Họa Khanh Nhan xấu hổ quả thực muốn đem chính mình vùi vào trong đất. Chỉ mê mang một chút, hắn còn tưởng rằng đây là kiếp trước, tự nhiên mà vươn tay ra, ý muốn bảo Mộ Quân Niên ôm hắn về phòng......
Động tác này cũng không thể quen thuộc như vậy chứ! Hắn nên giải thích như thế nào để giảm bớt xấu hổ đây?
Thân thể Họa Khanh Nhan cứng đờ, mất một lúc lâu lại không nghĩ được nên nói gì. Mộ Quân Niên chậm rãi mở miệng: "Đồ nhi thấy sư tôn ngủ rất ngon nên không đánh thức người, tự chủ trương ôm người vào phòng, mong rằng sư tôn không trách."
"Khụ...... không, không đáng ngại." Họa Khanh Nhan nói: "Ngươi trước tiên để ta xuống dưới đi, ta quá nặng, đè nặng ngươi."
"Không nặng." Mộ Quân Niên ôm hắn, cảm giác thịt trên người sư tôn cũng không được mấy lượng. Xem ra còn phải dưỡng thêm, dưỡng béo một chút.
Y suy nghĩ miên man trong lòng, tay lại rất thành thật. Mộ Quân Niên buông sư tôn xuống, để tránh hắn xấu hổ quá mức, "Sư tôn nếu còn chưa hết buồn ngủ, có thể về phòng nghỉ một lát, ta làm xong cơm chiều sẽ gọi người."
"Khụ, không cần." Họa Khanh Nhan đã sớm tỉnh đến không thể tỉnh hơn, nào còn buồn ngủ? Hắn nhẹ giọng nói với y: "Cơm chiều ngươi ăn một mình đi, không cần kêu ta."
Mộ Quân Niên nhìn chăm chú vào vạt áo rối loạn của hắn, ánh mắt tối lại, vẻ mặt y không đổi giấu đi sự khác thường của bản thân, nói: "Được, vậy sư tôn nghỉ ngơi cho tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất