Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Nguy Hiểm

Chương 12: Vật nơi dị thế

Trước Sau
Gió lạnh nhẹ thổi, trời sáng khí trong. Mộ Quân Niên theo lời giáo thụ của Họa Khanh Nhan “luyện tập” tân kiếm pháp.

Chỉ qua mấy tháng thời gian, thân hình thiếu niên đã trở nên càng thêm kiện thạc đĩnh bạt. Tuổi tác này của y đúng là thời điểm trổ mã cao lớn hơn. Vóc dáng Mộ Quân Niên từ từ lớn lên, thể xác và tinh thần y vốn đã thành thục, hoàn toàn rút đi vẻ non nớt cùng đơn bạc của thiếu niên, biến thành một nam tử tuấn lãng thân cao vai rộng.

Mộ Quân Niên ngộ tính tu luyện cực cao, rất nhiều lần đều không cần Họa Khanh Nhan lặp lại lần thứ hai đã có thể lý giải đúng chỗ, hoàn mỹ mà triển khai thuật pháp.

Thế nên, mấy tháng qua Họa Khanh Nhan cơ hồ không có một chút cơ hội để thể hiện bản thân, phát huy tác dụng làm sư tôn. Hắn chỉ có thể lười nhác mà dựa cả người lên ghế nằm phơi nắng, ăn điểm tâm ngọt xem thoại bản.

Họa Khanh Nhan đem sách chắn tầm nhìn kéo xuống một chút, nhìn thử tiến độ luyện tập của Mộ Quân Niên. Trong nháy mắt Mộ Quân Niên xốc lên kiếm khí sắc bén kia, đột nhiên xảy ra vấn đề. Kiếm phong Mộ Quân Niên chém ra hơi hơi chếch đi, tuy chỉ là độ cung nhỏ, nhưng bởi vì một “sai lầm”, lại không thể tự nhiên dung hợp sử dụng chiêu thức tiếp theo.

Họa Khanh Nhan rốt cuộc cũng bắt được cơ hội biểu hiện trước mặt đồ đệ, ánh mắt sáng lên, vội nói: “Chiêu này của ngươi không đúng.”

Họa Khanh Nhan buông sách xuống, vỗ vỗ đánh rơi vụn bánh ngọt trong tay, đứng dậy đi đến bên người Mộ Quân Niên: “Hướng đi chính xác của kiếm phong hẳn phải là đây.”

Hắn vừa nói vừa nắm chuôi kiếm của Mộ Quân Niên, ôn thanh tiếp tục lên tiếng: “Đến, ta dạy ngươi. Nhìn cho rõ.”

Mộ Quân Niên trơ mắt mà nhìn sư tôn cầm cả tay y lẫn chuôi kiếm, lòng bàn tay hắn áp lên mu bàn tay y, bên tai Mộ Quân Niên tức thì vang lên một trận âm thanh vù vù, trong đầu trống rỗng.

Mười dặm gió nhẹ từ từ lướt qua, nhu tình thổi quét trên gò má hai người. Vài sợi tóc đen của Họa Khanh Nhan phất qua đầu ngón tay Mộ Quân Niên, mang đến cho tâm y một loại cảm xúc run rẩy.

Mộ Quân Niên được sư tôn nắm lấy tay giáo tập, tim nhảy lên lộn xộn, vô pháp bình tĩnh, càng không đè được gợn sóng tạp niệm.

Kỳ thật mấy thứ này y đã sớm biết, y có được ký ức kiếp trước, tu luyện quả thực đã khắc vào thân thể y, tồn tại trong đầu y, nhưng y vẫn lựa chọn cố ý làm sai.

Lúc trước Mộ Quân Niên vẫn luôn cho rằng, cố làm ra vẻ cố lộng huyền hư* là việc thật ngu xuẩn. Giờ khắc này y mới biết được, tàng xảo với vụng** so với việc kia còn ngốc hơn. Rung động và khắc chế, dễ tra tấn nhân tâm nhất.

(*) Cố lộng huyền hư: Làm ra vẻ cao siêu, hiểu biết nhiều chuyện.

(**) Tàng xảo với vụng: Cố ý tỏ ra vụng về.

Mộ Quân Niên cả người cứng đờ, ngay cả lòng bàn tay cũng thấm đầy mồ hôi.

Họa Khanh Nhan cầm tay y, mang theo y múa may một hồi, nghiêng đầu hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”

Lá phong như hỏa bay xuống đầu trải đầy đất, màu đỏ ấy giống như nỗi lòng đang cuộn trào của Mộ Quân Niên.



Họa Khanh Nhan thần kinh đại điều vẫn chưa nhận thấy được y khác thường, hắn thấy Mộ Quân Niên mím chặt môi không đáp lại, còn tưởng rằng y không nhớ kỹ nhưng lại ngượng ngùng không muốn nói.

Thanh Phong Tiên tôn liền “Thiện giải nhân ý” nói: “Chưa rõ cũng không sao, ta lại giúp ngươi……” Luyện tập thêm lần nữa là được.

Nửa câu sau còn chưa nói xong, Mộ Quân Niên phục hồi tinh thần lại, vội vàng ngắt lời hắn: “Đa tạ sư tôn, ta đã nhớ kỹ.”

“A, nhớ kỹ rồi?” Họa Khanh Nhan còn có chút tiếc nuối nói: “Cũng tốt, vậy ngươi tiếp tục luyện. Ta nhìn.”

Hắn dứt lời, buông lỏng tay Mộ Quân Niên, vẫy vẫy ống tay áo to rộng, quay về ngồi trên ghế bập bênh, lại cầm điểm tâm ngọt Mộ Quân Niên làm cho hắn lên ăn.

Ngón tay vẫn còn một ít độ ấm khi sư tôn rời đi, gió lạnh thổi qua, cũng thổi tan độ ấm tàn lưu. Mộ Quân Niên rũ mắt, khôi phục thần sắc bình thường. Y giơ kiếm lên, lại tiếp tục luyện tập.

Lúc này, sư huynh của Thanh Phong Tiên tôn Lục Phong Trì đi tới Phiêu Miểu Phong.

Kiếm Tôn ngự kiếm đến, vừa rơi xuống đất liền đem kiếm thu lại. Y bước đến chỗ Hoạ Khanh Nhan, nói: “Mấy tháng không gặp, cuộc sống này của ngươi cũng thật dễ chịu.”

“Hả? Sư huynh tới.” Họa Khanh Nhan buông điểm tâm trong tay, vung tay lên biến ra thêm một cái ghế. Hắn vỗ vỗ mặt ghế nói: “Sư huynh, ngồi.”

Mộ Quân Niên thu kiếm, ánh mắt âm trầm mà nhìn Kiếm Tôn.

Lục Phong Trì tựa như cảm giác được nghiêng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy thiếu niên đeo kiếm đứng phía dưới cây phong. Tàng cây che khuất khuôn mặt y, che đi đáy mắt sâu thẳm cùng lãnh lệ của y.

“Đó là đệ tử ngươi thu, Mộ Quân Niên?” Không biết vì sao, Lục Phòng Trì lại có cảm giác thiếu niên mang địch ý với mình?

“Đúng vậy, y ngộ tính thật cao.” Nói đến Mộ Quân Niên, Họa Khanh Nhan rất cao hứng, ôm tâm lý khoe đồ đệ, khen đồ đệ này của hắn khiến người bớt lo. Tu luyện cơ hồ không cần dạy dỗ, nói ít hiểu nhiều. Trừ bỏ việc tu hành, y còn đem phương diện áo cơm cuộc sống hàng ngày hết thảy chiếu cố sư tôn thật chu toàn.

Quả thực là một cái áo bông nhỏ tri kỉ!

“Trách không được ta thấy trên mặt ngươi nhiều thêm một ít thịt.” Lục Phong Trì lại cười nói: “Hoá ra là do đồ đệ ngươi nuôi ra.”

“Cái gì? Ta béo?!” Họa Khanh Nhan đột nhiên để ý sai “trọng điểm”, điểm tâm trong tay cũng không thấy thơm nữa. Hắn vội vàng nhéo thịt trên mặt mình, bi ai phát hiện: “Ta lúc này thật giống một khối thịt lớn!”

“Ngươi như vậy cũng khá tốt, khi trước ngươi quá gầy rồi.”



Họa Khanh Nhan trong lòng ngao ngao kêu, trên người đột nhiên được khoác thêm một cái áo choàng. Mộ Quân Niên không biết đi tới bên cạnh hắn lúc nào, ngồi xổm xuống dùng khăn tay tinh tế chà lau ngón tay hắn, miệng nói: “Sư tôn, sắc trời đã tối, gió đã chuyển lạnh, chúng ta trở về đi.”

Hử? Không phải mới hơn nửa ngày thôi sao? Họa Khanh Nhan nghiêng nghiêng đầu, vừa định nói: “Ta không cảm thấy thời tiết lạnh.” Lại nghe thấy thanh âm Lục Phong Trì vang lên: “Vừa đúng lúc, ta có chính sự muốn nói với ngươi. Sư đệ, chúng ta vào nhà nói đi.”

Họa Khanh Nhan nuốt lời nói đã đến bên miệng xuống, đứng lên, “Vậy thì vào nhà thôi.”

Mộ Quân Niên yên lặng mà gấp khăn tay cất đi, không nói gì cũng không có biểu tình gì. Chỉ có ở nơi sâu trong đồng tử, biển đen yên tĩnh đạm mạc dần dần nổi sóng.

Thật lâu sau, y mới khôi phục thàn sắc bình thường, đứng dậy đuổi kịp sư tôn đã bước một chân vào cửa.

Lục Phong Trì tới tìm Họa Khanh Nhan đúng là để nói chuyện đêm đó, việc màn trời đột nhiên xuất hiện khe hở.

“Mấy ngày qua, ta đã tra được một chút manh mối.” Lục Phong Trì nói: “Ta cũng đã dùng phù đưa tin thông báo việc này với chưởng môn.”

“Hắn nói như thế nào?”

“Ngươi cũng biết, chưởng môn đã đến Đại Thừa kỳ hậu kỳ, hiện giờ hắn bế quan chỉ để đột phá cảnh giới, độ kiếp phi thăng.” Việc bên ngoài, hắn nào còn có tâm tư quản? Lục Phong Trì hàm súc nói: “Cho nên, ý tứ của chưởng môn là, việc này toàn bộ giao cho chúng ta xử lý.”

Có thể làm ra thiên nứt, thực lực nhất định không thể tưởng tượng. Hơn nữa, sách cổ ghi lại: Thiên nứt, vật nơi dị thế phá ranh giới, đại ma xuất hiện, giáng thiên phạt.

Ma vật kia, cực kỳ có khả năng không phải người của thế giới này……

Trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra, không nhiều lời nữa. Biểu cảm Mộ Quân Niên đứng ở ngoài cửa hơi cứng lại, đáy mắt hiện lên một tia ý vị không rõ.

Kiếm Tôn và Thanh Phong Tiên tôn trong phòng lại nói gì đó, Họa Khanh Nhan đứng dậy, hai người cũng nhau đi ra ngoài. Thân hình Mộ Quân Niên chợt lóe, sau đó biến mất.

Đợi buổi chiều qua đi, lúc đêm khuya thanh vắng, Họa Khanh Nhan mới đạp hàn lộ chậm chạp trở về. Quan Tinh các xem xét giám định, ma khí đêm đó xé rách trời cao mà đến xác thực thuộc về ngoại giới.

Chỉ là này vật ngoại giới này, đến tột cùng là vật ngoài tam giới Nhân gian, Tu chân giới, Ma giới, hay là vật hoàn toàn không thuộc về thế giới này? Xuyên qua từ một thế giới khác giống như hắn?

Trong lòng Họa Khanh Nhan có muôn vàn suy nghĩ, nhưng bất luận hắn suy tư như thế nào cũng không thể biết suy nghĩ của mình có chính xác không.

Bóng đêm mênh mang vô biên, như sương mù ở đáy lòng hắn. Đột nhiên, bước chân Họa Khanh Nhan ngừng lại. Hắn ngước mắt nhìn nơi cách đây không xa, trong bóng đêm yên tĩnh hiện lên ánh sáng màu cam nhạt, xua tan hắc ám vô tận.

Mộ Quân Niên đứng trong bóng đêm, cầm một trản đèn sáng, lẳng lặng chờ đợi hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau