Nhiếp Chính Vương Hít Mèo Mỗi Ngày

Chương 4: Trẫm chịu nhục

Trước Sau
Tiêu Cư Mạo sau khi ăn uống no đủ, lại ngủ thêm một giấc ngon lành. Sau khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao, ve kêu bên tai râm ran không dứt.

Thói quen mở miệng gọi Triệu Toàn, lại nghe được thanh âm phát ra từ cổ họng mình là tiếng meow~.

Tiêu Cư Mạo sượng người, lại lần nữa quay về trong ổ, một mặt buồn rầu, hắn thiếu chút nữa liền quên mình đã biến thành một con mèo, hơn nữa còn là một con mèo sủng vật xém chút nữa bị Đàm Thời Quan bỏ đói tới chết.

Nghĩ đến tối hôm qua mình còn ăn đồ Đàm Thời Quan cho, sau đó còn nằm trong ngực Đàm Thời Quan ngủ thiếp đi, hắn liền lặng lẽ hận mình, cảm thấy mình nhất định đã biến thành một con mèo ngâu.

Cái mũi hồng hồng hít hà mùi hương chăn đệm vải vóc dưới thân mình, tựa hồ còn mang chút mùi hương trên người Đàm Thời Quan, Tiêu Cư Mạo không khỏi đứng dậy dùng móng vuốt cào cào mấy cái, phát hiện thì ra mình nằm trên quần áo trước đây Đàm Thời Quan từng mặc qua.

Ghét bỏ liếm liếm móng vuốt, sau đó giương mắt nhìn lên, phát hiện chỗ này không phải thiện sảnh, nhìn cách bài trí kiểu này tựa hồ là một gian phòng ngủ.

Trong phòng vật trưng bày rất đơn giản, Tiêu Cư Mạo liếc qua một loạt khắp nơi, mỗi một món đồ vật ở đây nhìn tuy đơn giản nhưng đều cực kì quý giá, nếu đoán không sai, đây cũng là phòng ngủ của Đàm Thời Quan.

Cửa gian phòng vẫn đang đóng, nhưng cửa sổ lại mở ra. Tiêu Cư Mạo thả người nhảy lên, phóng lên bệ cửa sổ, nhìn nhìn thị vệ gác cổng, giật giật lỗ tai mấy cái, lại nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, dáng người ưu nhã cao quý lướt qua trước mặt bọn thị vệ.

Đêm qua mặc dù ăn không ít thịt cá, nhưng qua thời gian một đêm, bây giờ hắn lại có chút đói bụng, chi bằng đi tìm lão đầu kia để lão cho hắn đồ ăn ngon.

"Nguyên Bảo ngươi tỉnh rồi?" Thị vệ gác cổng nhìn thấy Tiêu Cư Mạo, liền đùa tựa như cùng hắn lên tiếng chào hỏi.

Tiêu Cư Mạo ngẩng lên cái đầu nhỏ, con ngươi màu vàng óng bễ nghễ nhìn qua thị vệ kia, cũng không để ý đến hắn, nhìn ngạo mạn cực kì.

Thị vệ cũng không có để ở trong lòng, dù sao một con mèo cũng nghe không hiểu hắn đang nói gì đâu.

Tiêu Cư Mạo xoay người chậm rãi ung dung đi dạo, tản bộ, hiện tại thời điểm tảo triều sớm đã trôi qua rồi, bây giờ mình không cách nào xử lý quốc sự, Đàm Thời Quan thân là Nhiếp chính vương đương nhiên sẽ là người coi quản triều chính.

Bất quá cho dù mình sinh long hoạt hổ, đại bộ phận chính sự trên triều đình vẫn là phải qua tay Đàm Thời Quan, nghĩ như thế, hắn làm chức Hoàng thượng này thực chất chẳng có nghĩa lí gì.



Nhưng bất luận như thế nào, hắn cũng không thể để mình cứ mãi sống trong thân xác của một con mèo, hắn nhất định phải tìm mọi cách vào trong cung nhìn xem thân thể của mình như thế nào, sau đó lại tìm biện pháp để trở lại như cũ.

Nhưng Hoàng cung hiện tại đề phòng nghiêm ngặt, hắn bây giờ hiển nhiên không có cách nào trà trộn vào, biện pháp đơn giản nhất chính là để Đàm Thời Quan mang theo hắn tiến cung, chỉ cần tiến vào Hoàng cung rồi hắn lúc ấy chắc chắn sẽ có cơ hội đi xem thử thân xác của mình.

Tiêu Cư Mạo lúc trong lồng bị bỏ đói vài ngày hoàn toàn không hề nhàn rỗi như trong tưởng tượng, hắn suy nghĩ rất nhiều, thế lực triều chính hiện tại vẫn luôn nghiêng về phía Đàm Thời quan, nhân số không ít, mà bản thân người nọ lại nắm giữ trong tay không ít bí mật, Tiêu Cư Mạo hắn vì sao không mượn cơ hội lần này, dựa vào thân xác mèo đương nhiên sẽ không thể làm cho người ta nảy sinh nghi ngờ được, sau đó tiếp cận Đàm Thời Quan lấy được tín nhiệm của hắn ha?

Vừa hay, hắn có thể trừng phạt Đàm Thời Quan bằng cách mỗi ngày đều bắt hắn cho mình ăn; thứ hai, hắn có thể thám thính bí mật của Đàm Thời Quan, xem hắn rốt cuộc là đã làm qua bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí, như thế sẽ là một mũi tên trúng hai đích!

Tiêu Cư Mạo nghĩ đi nghĩ lại, mấy cọng râu hai bên mép hưng phấn run run lên, hắn phảng phất đã thấy trước được tương lai của Đàm Thời Quan, đối mặt với tình cảnh bị hắn moi móc bí mật không thể nói ra ngoài, biểu cảm chấn kinh hốt hoảng, không thể tin nổi, run rẩy như cái sàng, nhào đến dập đầu cầu xin tha thứ, nước mắt nước mũi chảy tèm lem.... ( Haha:))

"Nghĩ gì thế?" Mùi hương thanh mát nhàn nhạt xộc vào mũi, nương theo thanh âm trầm thấp ấy Tiêu Cư Mạo bị ai đó nâng lên, hắn bỗng nhiên lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại ngay trước mắt!

Người này đi đường không có phát ra âm thanh hả?! Hù chết trẫm!

Bất quá, trước kia không nhìn ra, hiện tại nhìn gần như thế này, phát hiện kì thực Đàm Thời Quan ngoại hình rất không tồi nha.

Không có màu sắc tô điểm, lúc này Đàm Thời Quan ở trong mắt Tiêu Cư Mạo chính là một bức tranh thủy mặc, lông mày toát lên vẻ anh tuấn, mũi cao môi lại mỏng, một đôi mắt thâm thúy tinh tế giống như hồ nước lạnh sâu trong hang động, thần bí khó lường.

Tiêu Cư Mạo bị nắm không thoải mái, duỗi móng vuốt định cào hắn một phát, chỉ tiếc rằng chân trước của mèo bệ hạ quá ngắn, chỉ có thể ở không trung vẫy vẫy quơ quơ nhìn giống như mấy con mèo chiêu tài, căn bản không hề chạm đến được một cọng lông cọng tóc nào của nam nhân.

Hình như nhìn có hơi ngâu.

Nếu không phải trên mặt có lông che bớt, Tiêu Cư Mạo đoán chừng mặt hắn bây giờ đỏ rực, bởi vì hắn từ trong mắt Đàm Thời Quan nhìn thấy toàn là ý cười.

"Đi. " Đàm Thời Quan một tay bế hắn lên, lòng bàn tay ấm áp dán sát vào trước ngực của mèo nhỏ Tiêu Cư Mạo, ngón tay thon dài có lực vòng qua hai đầu ngón chân nhỏ xíu của hắn, đầu ngón tay thì rơi vào trên lưng hắn "Mang ngươi đi tắm rửa."

Tiêu Cư Mạo đã từng ngồi qua ngự liễn, vì mấy lần vi phục xuất tuần để xem xét tình hình dân chúng, đồng thời cũng vì an nguy của đế vương, Ngự liễn xưa nay ngồi vào vững chãi vô cùng, nhưng bây giờ chẳng biết tại sao, hắn cảm giác cái tay này so với Ngự liễn gì gì kia còn vững vàng hơn nhiều lắm, hắn yên lòng rủ xuống chân sau cùng cái đuôi dài nhỏ, thích ý nheo lại đôi mắt mèo.



Vốn cho rằng Đàm Thời Quan nói tắm rửa chính là đem hắn quẳng vào trong một cái thùng tắm liền xong chuyện, không nghĩ tới Đàm Thời Quan thế mà để cho người ta cầm tới một cái chậu gỗ thấp, đặt ở trong viện, bên trong đựng đầy nước ấm, sau đó đem hắn bỏ vào bên trong chậu, Tiêu Cư Mạo lập tức bị nước vây lấy.

Mèo vốn dĩ rất ghét tắm rửa, hoặc thân thể bị ướt, thế nhưng Tiêu Cư Mạo không có sợ nha, mà hắn thực sự cảm thấy mình bẩn thế này rất mất hình tượng, hiện tại Đàm Thời Quan cho hắn tắm rửa, hắn không vui mới là lạ.

Đàm Thời Quan bắt gặp bộ dạng mê mẩn hưởng thụ tắm rửa của Tiêu Cư Mạo, lần nữa cảm thấy cực kỳ giống Bệ hạ, trong mắt không khỏi lộ ra ý cười, "Không nghĩ tới ngươi lúc này vẫn rất ngoan, Bổn vương đã cho thiện phòng chuẩn bị cho ngươi chút thức ăn, chờ sau khi tắm xong liền có thể ăn." Hắn cũng mặc kệ Tiêu Cư Mạo có nghe hiểu hay không, cứ trực tiếp nói ra, đại khái là chỉ khi đối mặt động vật, hắn mới sẽ không có chỗ cố kỵ.

Đúng lúc này, Lưu Phúc từ ngoài viện bước vào, đầu tiên là cúi người hành lễ với Đàm Thời Quan, xong xuôi mới nói: "Vương gia, thức ăn ngài phân phó chuẩn bị cho mèo đã làm xong, có cần phải lập tức mang đến hay không?"

Đàm Thời Quan nhìn về phía Tiêu Cư Mạo, Tiêu Cư Mạo ánh mắt sáng lên, vàng óng ánh, cực kỳ giống như một viên bảo thạch đang tỏa sáng.

"Vậy cho người mang đến đi." Đàm Thời Quan đầu tiên là giao phó cho Lưu Phúc, sau đó hướng Tiêu Cư Mạo nói, "Ngươi cứ tiếp tục ngâm trong chậu, bản vương đút ngươi ăn."

Tiêu Cư Mạo nhìn qua nụ cười trên môi Đàm Thời Quan, nhìn ngây ngẩn cả mèo, không nghĩ tới Đàm Thời Quan đối với một con mèo còn ôn nhu hơn gấp mấy lần đối với hắn.

Trong lòng mặc dù có hơi chậm mất mấy nhịp, cũng cảm thấy không vui, nhưng Tiêu Cư Mạo hiện tại không muốn ủy khuất mình, được Đàm Thời Quan tự mình đút cho ăn, khi hắn thân là Hoàng thượng còn chưa có phúc phần hưởng thụ qua đãi ngộ toẹt zời này đâu.

Đàm Thời Quan nhận lấy chén nhỏ trong tay Lưu Phúc, dùng muỗng múc một chút canh cá, đưa tới bên miệng Tiêu Cư Mạo, Tiêu Cư Mạo rất là phối hợp há miệng ra, bởi vì bận ăn canh, hắn liền không thấy được đáy mắt Đàm Thời Quan đột nhiên trầm xuống âm u.

Một người một mèo ngược lại là cực kì hài hòa.

Nhưng mới uống chưa được mấy ngụm, ngoài viện liền có hạ nhân đến bẩm báo, "Vương gia, bên ngoài phủ có mấy vị đại nhân cầu kiến."

Đàm Thời Quan dừng lại một chút, nhìn đến màu vàng kim trong con ngươi của Tiêu Cư Mạo, hắn che đậy tia sáng lóe lên trong đáy mắt, tiếp tục chậm rãi cho mèo ăn, "Mời bọn họ mời đến đây."

Lỗ tai Tiêu Cư Mạo lập tức phấn chấn dựng đứng lên.

Mà biến hóa này hoàn toàn không thoát khỏi ánh mắt của Đàm Thời Quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau