Nhiếp Chính Vương Hít Mèo Mỗi Ngày

Chương 37: Trẫm sẽ không chui hang nữa đâu

Trước Sau
Từ khi Hoàng thượng hạ một đạo thánh chỉ lưu lại tiếng sấm vang dội trong đầu mấy tên công tử bột, về sau mấy xóm làng chơi trong kinh thành đều trở nên vắng tanh, nói đúng hơn là cực ít khi thấy sự xuất hiện của mấy thiếu gia công tử, mọi người hầu hết đều tránh trong nhà tạm né đầu sóng ngọn gió. Trong lòng thầm nghĩ nếu may mắn để Hoàng thượng vui mắt vui tai một khoảng thời gian, biết đâu chừng người sẽ hủy bỏ chính lệnh ấy thì sao?

Hôm nay lúc tảo triều, lại có đại thần trình tấu sớ lên khuyên ngăn Hoàng thượng. Dù sao cũng là chuyện lớn liên quan tới con cháu đại thần này nọ, còn nhỏ tuổi như thế đã bắt đi đầu quân huấn luyện, đích thực cần châm chước kĩ càng rồi mới quyết định. Hơn nữa bọn họ ai cũng thấp thỏm mong Hoàng thượng có thể thu hồi thánh lệnh, mà nếu không được nữa thì hi vọng có thể tăng lên tuổi đi vào quân doanh. Con cháu ai nấy mấy năm nay ở trong nhà ăn không ngồi rồi nuôi trắng trẻo mập mạp, chưa từng làm việc nặng, bây giờ lại đi đầu quân chịu cực chịu khổ. Khoan nói đến chuyện đám con cháu trong nhà kêu la ỏm tỏi, bọn họ thân là phụ mẫu cũng đau lòng chứ.

Hoàng thượng nghe xong như thế, cho phép bọn họ tự đề xuất ra điều lệ quy trình, về sau trình lên lại bàn tiếp.

Mấy đại thần sau khi tảo triều xong, liền quẹo thẳng tới phủ Nhiếp chính vương.

Tiêu Cư Mạo buổi sáng nằm ỳ một chỗ, đến bây giờ vẫn không động đậy, Đàm Thời Quan gọi hắn hắn cũng làm bộ như ta không nghe thấy, vẫn tiếp tục xoay người, nhắm mắt lại. Mà sự thật trong đó là bởi vì tối qua mải đọc cố sự, đọc tới mê mẩn, thức suốt một đêm tới giờ sửu mới bắt đầu ngủ, hiện tại xác thực là lết dậy không nổi.

Trước kia trong cung xem sách đều là sách kinh sử văn thơ này nọ, hoặc là đạo trị quốc, nào có người dám cho hắn xem mấy sách này đâu? Cho nên, bây giờ hễ dán mắt vào là dừng không được.

Không nghĩ tới người như Đàm Thời Quan mà lén cất giấu nhiều thoại bản như thế!

"Nguyên Bảo, rời giường ăn cơm." Đàm Thời Quan sợ hắn đói quá sẽ đau bụng, cho nên nhịn không được quả quyết bế hắn lên.

Tiêu Cư Mạo đầu óc mụ mị, rất là lười động đậy, bị Đàm Thời Quan ôm tới thiện sảnh từ khi nào cũng không biết, mãi cho đến khi một muỗng nước canh đưa tới bên miệng hắn mới nhúc nhích cái mũi nhỏ, há miệng uống.

Lúc này, Lưu Vệ đến báo, nói là bên ngoài phủ có mấy vị đại thần cầu kiến.

"Nói bọn họ ở sảnh chính chờ đi." Đàm Thời Quan không ngẩng đầu trả lời.

Lưu Vệ thấy con mèo quýt trong ngực Vương gia nhà mình càng ngày càng phì ra, trong lòng âm thầm thở một hơi dài thượt. Con mèo này càng béo càng lười, nắng chiếu tới mông rồi mà vẫn chưa chịu mở mắt, còn để Vương gia phải dỗ cho ăn.

Vương gia trước kia trong quân đội kỷ luật nghiêm minh, trị quân nghiêm cẩn, nếu như thủ hạ tướng sĩ mà giống như Nguyên Bảo lười nhát như thế, chắc chắn bị quân pháp xử trí.

Thật đúng là người còn không bằng một con mèo nha!

Đàm Thời Quan cho Tiêu Cư Mạo ăn xong, liền trả hắn về trên giường để mèo bệ hạ tiếp tục ngủ, sau đó hắn đi đến đại sảnh, ngồi xuống ghế nói: "Mấy vị đại nhân tìm bổn vương là vì chuyện nhập quân huấn luyện?"

"Hóa ra Nhiếp chính vương đã nghe nói chuyện tảo triều hôm nay," Binh bộ Thượng thư Tống Thành thở dài, "Kỳ thật tâm tư Hoàng thượng không khó đoán, chính là vì muốn đốc thúc con cháu quan lại quý tộc nghiêm mình tu tâm dưỡng tính. Nhưng mà, thời gian ba năm thực sự quá dài đi. Tư chất của mỗi người mỗi khác, phân chia rạch ròi, nếu ai cũng lấy mức ba năm huấn luyện rồi mới khảo hạch thì có chút không công bằng. Chi bằng định trước mức khảo hạch và thời gian khảo hạch, nếu như có người trong quá trình huấn luyện đạt được tiêu chuẩn sớm hơn quy định, thì có thể đi trước, như thế sẽ không lãng phí thời gian."

Đàm Thời Quan vuốt vuốt ống tay áo còn dính lông mèo, gỡ từng sợi nắm trong tay vo thành một bó nhỏ, sau đó cất vào trong ống tay áo, nhìn thoáng qua Tống Thành, "Tống đại nhân cho rằng, ở trong quân doanh huấn luyện là lãng phí thời gian?"

Tống Thành nghe ngữ điệu này xong cả người lạnh toát, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, nghĩ tới Đàm Thời Quan vốn xuất thân từ quân doanh mà ra chứ đâu, nhận ra mình vừa nãy nói năng không biết suy nghĩ, vội vàng biện minh: "Nhiếp chính vương, hạ quan cũng không phải là có ý này, chỉ là, vào quân doanh huấn luyện dù có thể rèn luyện thân thể khỏe mạnh rất hiệu quả, nhưng không phải người nào vào quân doanh rồi cũng có thể học nghệ thành tài. Lấy ví dụ như, có người thiên về thi từ ca phú, có người lại thích múa đao lộng thương; cũng không thể quơ đũa cả nắm được, mấy loại người quần áo lụa là ăn chơi cũng chỉ là số ít trong đó mà thôi."

Những người khác nghe thế phụ họa gật đầu.

"Tống đại nhân có ý kiến gì, đừng ngại, cứ nói thẳng ra đi."

Tống Thành đành phải kiên trì móc ra một quyển sách: "Nhiếp chính vương, đây là hạ quan cùng mấy vị đại nhân mấy ngày nay phác thảo sơ qua điều lệ, hôm nay vào triều còn chưa dám trình lên cho Hoàng thượng vì sợ sơ sót, nghĩ rằng nên mời Nhiếp chính vương xem qua trước, nhìn xem có chỗ nào không ổn."

Đàm Thời Quan nhận lấy, đặt ở trên bàn, "Bổn vương sau khi xem xong sẽ cho người đưa về phủ, hôm nay còn có chuyện quan trọng, thứ lỗi không thể tiếp tục."

Tống Thành bọn họ đành phải đứng dậy cáo từ.

Đàm Thời quan cầm sổ đi tới thư phòng, lật ra cẩn thận xem, phía trên sổ đề ra nguyên tắc chi tiết về việc để cho con cháu quan lại nhập quân doanh huấn luyện, nhìn qua thì nghiêm cẩn, kì thực quá lỏng lẻo. Xem ra ý nghĩ này của Hoàng thượng nếu muốn áp dụng gặp trở ngại không nhỏ.

Cũng không biết Bệ hạ là nhất thời xúc động, hay là sớm đã có ý này.

Hắn vừa nhìn vừa chấp bút ghi lại một số điểm xuất sắc nên giữ lại, lại viết xuống bên dưới ý kiến của bản thân, đến khi viết mới xong giật mình vì đã qua gần nửa ngày.

Răng Sói nằm bên cạnh chân hắn vẫn luôn yên lặng nằm rạp trên mặt đất, chợt vui mừng chạy tới ra tới cổng, Đàm Thời Quan dừng ngòi bút, liền nhìn thấy Nguyên bảo ngạo mạn tránh né Răng Sói, đi tới trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn.

"Tỉnh ngủ rồi sao?" Đàm Thời Quan ôm hắn đặt lên trên thư án, vuốt thuận lông cho mèo bệ hạ.

Răng Sói cho tới bây giờ chưa từng bị chủ nhân đối đã tệ bạc như thế, nghĩ đến bản thân nó cũng không làm cho chủ nhân vui vẻ, còn bị tiểu đồng bọn ghét bỏ, trong nội tâm nghĩ khó quá thì nên bỏ qua, cho nên đành phải yên lặng ra khỏi thư phòng, dự định tìm đồng bọn mới chơi cùng.

Tiêu Cư Mạo cúi đầu nhìn mấy điều trần chi tiết viết trên sổ, biết là do mấy đại thần kia phác thảo điều lệ, thế là dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ.

Đàm Thời Quan vừa nhìn liền biết ý, "Nguyên Bảo muốn xem?"

Tiêu Cư Mạo nghiêng cái đầu tròn, con ngươi như lưu ly nhìn về phía Đàm Thời Quan, nếu biết rồi còn không mau lật ra.

Đàm Thời Quan rất là tận chức tận trách, cho mèo bệ hạ đọc xong điều lệ, than một tiếng nói: "Nguyên Bảo, ngươi nói ta phải làm sao mới cùng Bệ hạ thương lượng việc này?"

Cái đuôi xù xù của Tiêu Cư Mạo yên lặng đảo qua đảo lại trên bàn; Ngươi muốn nói gì thì nói đi, Trẫm sẽ không trách ngươi.

"Bọn họ không đồng ý chính lệnh của Hoàng thượng, chẳng qua là do điều này đối với bọn hắn không có lợi, như vậy chỉ cần cho bọn họ chút ngon ngọt, thì vấn đề trở ngại này cũng không khó giải quyết như vậy."

Tiêu Cư Mạo trong lòng gật gật đầu, có lý.

Đàm Thời Quan thấy hắn ngưng thần nghe, liền tiếp tục nói: "Không bằng như thế này, theo tuổi tác vào quân doanh huấn luyện vẫn theo thể lệ như cũ, nhưng nên ban cho bọn họ ân sủng thích hợp. Nói ví dụ như, ưu tiên vào làm quan, hoặc là nhận bổng lộc quốc gia, hay là ban cho bọn họ phẩm cấp thích hợp."

Ừ, rất có đạo lý, nói tiếp.

Tiêu Cư Mạo híp con ngươi ở bên cạnh suy tư, vừa chờ Đàm Thời Quan nói tiếp.

Nam nhân lại không nói nữa, ngược lại ôm lấy Tiêu Cư Mạo, đặt lên trên đùi, "Chỉ tiếc, Bệ hạ vốn không tín nhiệm ta, bây giờ ta không được tham dự triều chính, lời ta nói, hắn sẽ không đồng ý."

Tiêu Cư Mạo nghe trong lời nói của nam nhân có hơi sa sút, liền dùng mặt cọ xát tay của hắn, thầm nghĩ: Để ngươi nhàn rỗi chẳng qua là để ngươi thư giãn tí, ngươi nếu thật sự muốn vào triều, Trẫm đây cho phép ngươi vào là được.

Lúc chiều, Tiêu Cư Mạo thừa dịp Đàm Thời Quan còn đang chỉnh lý điều lệ, liền lén chạy ra ngoài, trở lại lỗ nhỏ chỗ ấy, phí hết sức chín trâu hai hổ, còn cọ rơi một nhúm lông trên lưng, lúc này mới chui vào được bên trong.

Một đường đi tránh né thị vệ, chạy đến cung điện của mẫu phi khi còn sống, bắt đầu xếp lại mấy tảng đá dưới đất, dùng nó để truyền tin tức cho thân tín trong cung.

Trước đó hắn cũng không biết mẫu phi nói kiếp nạn sẽ là như thế nào, nhưng đã nói là kiếp nạn, mà không phải tử kiếp, đoán chừng mình không có nguy hiểm tính mạng, bởi vậy, hắn liền cùng nhóm thân tín bồi dưỡng được cùng nhau nghiên cứu ám ngữ, nghĩ đến có lẽ sẽ có lúc cần dùng đến, không nghĩ tới đúng thật là có cơ hội dùng tới thật.

Bày xong mấy khối đá dưới đất, hắn lại cẩn thận đi ra khỏi cung điện, lặng lẽ chạy trở về, lại chợt nghe nơi hẻo lánh cách đó không xa có thanh âm yếu ớt vang lên.

Mèo bệ hạ vốn không thích xen vào việc của người khác, thế nhưng là thanh âm kia nghe thật là khiến người ta lo lắng, hắn liền nhìn khắp bốn phía, không thấy ai, Tiêu Cư Mạo nhẹ nhàng đi tới.

Chỉ thấy phía sau bụi cỏ hoang vu, một con mèo nhỏ trắng thuần đang thống thiết há miệng kêu to, tròng mắt màu xanh lam như ngọc bích, bên trong trong veo ánh lên chút hơi nước, lông trên người lốm đốm máu đỏ loang lổ nổi bật trên nền lông màu trắng tựa như mai tuyết, tàn khốc đến nỗi khiến người ta kinh sợ.

Đây không phải là mèo con của Tiêu Chỉ Ninh sao? Thế nào lại bị thương thành dạng như thế này?

Đôi con ngươi mông lung đầy sương của mèo con vừa nhìn thấy Tiêu Cư Mạo liền tựa hồ sáng lên một chút, muốn đứng dậy chạy tới chỗ hắn, chỉ tiếc một cái chân của nó đã gãy mất, vừa nhúc nhích một cái đã đau đến nỗi trong mắt lập tức ầng ậng nước ngập lên, nước mắt lưng tròng mở ra miệng nhỏ yếu ớt kêu.

Tiêu Cư Mạo nghĩ tới Tiêu Chỉ Ninh ngày đó, nàng chẳng qua là xem Tuyết Cầu như công cụ hấp dẫn ánh mắt Đàm Thời Quan. Tuyết Cầu này nói ra thì chính là sủng vật của công chúa, người trong cung đương nhiên không ai dám đối đãi với nó tàn nhẫn như thế, biến thành bộ dạng bê bết máu mê như bây giờ, vậy thì còn ai ngoài Tiêu Chỉ Ninh nữa đây?

Tiêu Chỉ Ninh được nuông chiều từ nhỏ lớn lên tính tình càng cực xấu, bây giờ bị cấm túc một tháng, Thái hậu cũng mất thế, trong lòng nàng tất nhiên không cam lòng, lấy Tuyết Cầu ra làm chỗ trút giận cũng không phải không có khả năng.

Như vậy nói cho cùng, Tuyết Cầu bị Tiêu Chỉ Ninh bắt về, sau đó chịu cảnh như thế này, gián tiếp cũng chính là do Tiêu Cư Mạo mà ra. Nếu đã như thế, hắn liền mang Tuyết Cầu ra khỏi cung thôi.

Tuyết Cầu chính là một con mèo con miệng còn hôi sữa, thân thể nhỏ xíu, Tiêu Cư Mạo trực tiếp dùng miệng nhẹ nhàng ngậm chặt, nó lập tức an tĩnh lại, tựa hồ là biết mình được cứu, ánh mắt đang thương hề hề nhìn Tiêu Cư Mạo.

Thời điểm chạy tới trước của hang, mèo Bệ hạ trước tiên đem Tuyết Cầu đẩy ra ngoài trước, sau đó chính mình liều mạng chui qua, lại cọ rơi thêm một đám lông.

Vừa trở lại Nhiếp chính vương phủ, trước mắt liền xuất hiện một đôi giày, hắn ngẩng đầu nhìn lên.

Đàm Thời Quan sao lại đứng chỗ này?

Đàm Thời Quan nhìn thấy Tiêu Cư Mạo toàn thân chật vật, trong miệng còn ngậm một con mèo trắng muốt, trong lòng thở dài một tiếng, khom người ôm Tiêu Cư Mạo lên, sau đó lấy đi mèo nhỏ bị thương từ trong miệng hắn ra.

"Lưu Vệ."

Lưu Vệ lập tức xuất hiện trước mặt Đàm Thời Quan, chắp tay, "Vương gia có gì phân phó?"

Đàm Thời Quan đem Tuyết Cầu đưa qua cho Lưu Vệ, "Đưa cho Chu Thạc đi, để hắn chữa trị cho nó."

Lưu Vệ lập tức bế lấy tiểu miêu miêu đang hấp hối chạy đến trong viện Chu Thạc, "Chu đại phu, mau ra đây chữa bệnh nè."

Chu Thạc đầu tóc rối bù như ổ quạ bước ra, mở ra cửa phòng, một mặt uể oải, "Gì gì gì? Ai? Ai bệnh thế?"

Lưu Vệ động tác mây trôi nước chảy giơ một phát đến trước mặt Chu Thạc một con mèo con, "Ngươi mau lên, nó hình như sắp không xong rồi."

Chu Thạc cúi đầu xem xét, sắc mặt hết sức phức tạp, nhận lấy mèo con, "Ta nói nha, trở về nói cho Vương gia nhà mấy người biết. Lão tử là đại phu, không phải bác sĩ thú y!", Sau đó quặm mặt sập cửa cái đùng, không quên ở trong nói vọng ra, "Chữa khỏi sẽ trả về cho!"

Lưu Vệ vô duyên cô cớ ăn đầy một miệng cám, trong lòng lại trộm vui, Chu đại phu thật sự là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ đó nha!

Tiêu Cư Mạo bị Đàm Thời Quan ôm về, tắm rửa một cái, sau đó lại nằm trên đùi nam nhân ngủ một giấc, hôm nay chạy nhiều như vậy, hắn đúng thực có chút mệt mỏi.

Cứ ngủ như thế cho tới tận thời gian dùng bữa tối, mèo bệ hạ vừa mở mắt ra đã cảm thấy thần thanh khí sảng. Lại được Đàm Thời Quan sau khi cho ăn no bế lên giường, trong lòng Tiêu Cư mạo lại bắt đầu ngứa ngáy. Đêm qua hắn thừa dịp Đàm Thời Quan ngủ, vụng trộm lật cố sự đọc, dù sao mắt mèo trong đêm không cần ánh nến cũng vẫn nhìn thấy rõ như ban ngày, chi bằng đêm nay cũng làm như thế?

Ai ngờ lúc Đàm Thời Quan tắm rửa xong leo lên giường, bỗng nhiên liền ôm Tiêu Cư Mạo vào trong ngực, mèo bệ hạ căn bản là không có cơ hội thoát ra ngoài. Hắn vừa mới ngủ một giấc tràn đầy, bây giờ tinh lực dư thừa, làm sao mà ngủ được nữa. Cũng chỉ có thể nằm đó trừng mắt nhìn mặt Đàm Thời Quan.

Trước kia mỗi lần nhìn Đàm Thời Quan, nam nhân đều luôn luôn cúi đầu nhìn đất, nói đó là thứ nên làm giữa quân thần, mà khi ấy Đàm Thời Quan vẫn một mực nghiêm túc lạnh lùng, trên thân còn mang theo ý chí sát phạt máu lạnh trên chiến trường, nhìn một chốc sẽ khiến người ta có cảm giác rờn rợn sống lưng, hãi hùng khiếp vía. Cho nên bản thân Tiêu Cư Mạo tới nay vẫn không cẩn thận chú ý tới vẻ ngoài của người này, chỉ biết là nam nhân lớn lên cũng rất không tệ, ngoài ra thì không còn ấn tượng nào khác.

Những ngày qua, hắn với Đàm Thời Quan cùng ăn cùng ngủ, đối với khí tức trên người hắn sớm đã quen thuộc đến cực điểm, căn bản sẽ không lại có e ngại, ngược lại cảm thấy rất an tâm là đằng khác.

Bây giờ nhìn Đàm Thời Quan, chỉ cảm thấy người này quả thực là mỹ nam tử trong truyền thuyết, ừm, mặc dù so với mình hơi thua chút á, nhưng cũng tương đối đẹp mắt rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Cư Mạo hai mí mắt dính vào nhau, cuối cùng vẫn ngủ.

Sáng sớm hôm sau, mèo bệ hạ vừa cơm nước xong xuôi, Triệu Toàn liền dẫn theo người mang Thánh chỉ tới phủ, Tiêu Cư Mạo đương nhiên biết đạo thánh chỉ này nói gì, bên trong nói là ý của Hoàng thượng để Nhiếp chính vương phục chức quay về triều, đồng thời ban cho nơi ở là điện Văn Đức.

Đàm Thời Quan sau khi tiếp chỉ đã đích thân đưa Triệu Toàn ra khỏi phủ, trở lại liền nhìn thấy mèo nhỏ Nguyên Bảo đang đứng trên thềm tự chơi đùa với đuôi của mình, ánh nắng hắt xuống chiếu lên bộ lông óng mượt màu quýt, vừa mỹ lệ vừa đáng yêu.

"Nguyên Bảo, về sau chúng ta sẽ ở điện Văn Đức."

Tiêu Cư Mạo liếc hắn một chút, đó là đương nhiên rồi, Trẫm để ngươi ở điện Văn Đức, còn không phải là vì phòng ngừa Trẫm lại phải chui hang hay sao?

Lưu Vệ thu thập xong xuôi cho Vương gia nhà mình mấy bộ quần áo, đưa đến trước cửa cung, lúc này mới trở về Vương phủ.

Đàm Thời Quan vừa đến điện Văn Đức, Triệu Toàn liền đến truyền lời, nói là Hoàng Thượng triệu kiến.

Đàm Thời Quan lật ra một quyển thoại bản, tiện tay đặt ở trên thư án, sau đó theo Triệu Toàn đi tới Ngự thư phòng.

Tiêu Cư Mạo nhìn thấy người đã đi xa, lúc này mới nhảy lên thư án, dùng móng vuốt lật giấy, mặc dù không tiện lắm, nhưng chỉ cần có thể xem thoại bản, chút phiền toái nhỏ này có là gì đâu.

Trong ngự thư phòng, 'Hoàng thượng' đứng trước mặt Đàm Thời Quan, nghe hắn trần thuật lại điều lệ nhập quân doanh huấn luyện, cuối cùng vuốt cằm nói: "Vậy cứ theo biện pháp như thế giao phó xuống dưới để thực thi, bất quá, người quản giáo huấn luyện sẽ là ai đây?"

Đàm Thời Quan suy nghĩ một lát, nói: "Vi thần nghĩ là, Uy viễn hầu Trần Phong là lựa chọn thích hợp, hắn trong quân đội đã lâu, chiến công rõ rệt, lại thêm tước vị Uy viễn hầu cũng đã đủ chấn nhiếp mấy công tử quyền quý đó."

"Vậy chọn hắn đi."

Vừa dứt lời, bên ngoài Ngự thư phòng liền vang lên tiếng Triệu Toàn: "Hoàng Thượng, phủ doãn Kinh Triệu Tôn đại nhân cầu kiến."

'Hoàng thượng' mắt thấy chuyện nhập quân doanh huấn luyện đã thương lượng xong, thuận miệng nói: "Cho truyền."

Tôn Kế Thành vô cùng lo lắng tiến vào Ngự thư phòng, vừa vào liền quỳ xuống đất dập đầu, "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thất hoàng tử nước Ô Phượng chết rồi."

Đàm Thời Quan lông mày nhảy lên một cái.

"Chết như thế nào?" 'Hoàng thượng' vẻ mặt không biểu tình, trầm giọng hỏi.

Tôn Kế Thành biểu cảm càng thêm sợ sệt, run giọng nói: "Là bị người giết hại, hiện trường phát hiện có thanh đao vẫn luôn không rời tay Uy viễn hầu, qua kết quả ngỗ tác kiểm nghiệm, Thất hoàng tử đích thật là chết do cây đao kia đâm phải."

'Hoàng thượng' trầm mặc nửa ngày, không khỏi nhìn về phía Đàm Thời Quan.

Đàm Thời Quan cất tiếng hỏi: "Trần Phong hiện đang ở đâu?"



Tôn Kế Thành trên trán mồ hôi chảy ròng ròng rơi xuống đất, "Vi thần sau khi biết chuyện, liền lập tức tiến cung cầu kiến bệ hạ." Hắn nào dám có gan trực tiếp đi bắt Trần Phong? Đương nhiên là tới tìm bệ hạ trước để người định đoạt rồi.

"Hoàng Thượng, việc này có quan hệ với nước Ô Phượng cùng với Uy viễn hầu Trần Phong, nhất định phải cẩn thận xử lí, bây giờ phải tất yếu tìm được Uy viễn hầu, trước hỏi cho rõ nguyên do trong đó."

"Được, Nhiếp chính vương đốc thúc án này, phủ Kinh Triệu toàn lực hiệp trợ, sớm tra ra chân tướng." 'Hoàng thượng' cũng không có cách nào khác, may mắn hôm qua bệ hạ truyền lại tin tức, nói hễ có chuyện gì khó giải quyết thì đều có thể hỏi qua Nhiếp chính vương sau đó theo ý Vương gia mà làm, bằng không hắn thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.

Đàm Thời Quan cùng Tôn Kế Thành ra khỏi Ngự thư phòng, liền đi đến điện Văn Đức

Tôn Kế Thành cùng theo sau lưng hắn, "Nhiếp chính vương, này là muốn đi đâu thế?" Hình như hướng này đâu phải hướng xuất cung đâu?

Đàm Thời Quan nói: "Tôn đại nhân xuất cung trước để cho nha dịch tìm Uy viễn hầu, ta sẽ đến ngay."

Tôn Kế Thành có Hoàng thượng cùng nhiếp chính vương song trọng cam đoan, rốt cục cũng dám phái người đi bắt Trần Phong, liền không chối từ nữa, đi thẳng ra khỏi hoàng cung.

Đàm Thời Quan trở lại điện Văn Đức, nhìn thấy Nguyên bảo uốn người nằm trên thư án nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh thoại bản có chút vết nhăn, trong lòng buồn cười, trên mặt lại không hiện ra.

"Nguyên Bảo, Vu Hành chết rồi, là bị đao của Trần Phong đâm chết, Hoàng thượng phái ta hiệp trợ phủ Kinh Triệu điều tra án này, bây giờ lập tức xuất cung."

Tiêu Cư Mạo lập tức mở to mắt, lập tức nhảy dựng lên hướng tới lồng ngực nam nhân nhào tới, Trẫm cũng muốn đi!

Đàm Thời Quan vững vàng tiếp nhận hắn, ôm vào trong ngực, "Thôi được, mang ngươi theo vậy."

Vụ án phát sinh địa điểm là nhã gian của Túy Hương cư, theo như hỏa kế trong tiệm nói, Thất hoàng tử Vu Hành là trong lúc hắn đi xuống lấy thức ăn để đem lên thì bị sát hại, không có động tĩnh gì lớn. Thời điểm hỏa kế nhìn thấy, Vu Hành đã bị ai đó dùng đao đâm xuyên ngực, nằm bên cạnh bàn, dưới thân là một vũng máu lớn, còn thanh đao dính máu kia đã đặt bên cạnh.

Hắn rất sợ hãi, liền lập tức báo quan.

Thời điểm Đàm Thời Quan mang Tiêu Cư mạo tới, Túy Hương cư bốn phía đã vây đầy bách tính, quan phủ nha dịch ở bên ngoài trên đường duy trì trật tự, Tiêu Cư Mạo còn chưa tiến vào Túy Hương cư, liền ngửi được một mùi thơm quen thuộc.

Tang Nhu cũng ở đây.

Quả nhiên, lúc bước vào Túy Hương cư đã nhìn thấy Tang Nhu ánh mắt đỏ bừng, Tôn Kế Thành đứng một bên lau mồ hôi liên tục bồi tội với nàng.

Nước mắt thuận theo gò má trắng nõn của Tang Nhu trượt xuống, nàng dùng khăn lau đi, nhu nhược nói: "Tôn đại nhân, ta với hoàng huynh vốn là tới đây nghị hòa, hoàng huynh bây giờ lại không minh bạch chết ở chỗ này, các người phải chăng nên cho ta với nước Ô Phượng một lời giải thích công bằng đi chứ?"

Mỹ nhân rơi lệ, lòng thấy mà yêu.

Tôn Kế Thành thấy đầu mình càng ngày càng phình ra, hắn cũng muốn chủ trì công đạo a, muốn cho lời giải thích nha, thế nhưng mà bây giờ nghi phạm án mạng này là Uy viễn hầu, này bảo hắn làm gì đây? Nha dịch phái đi tới phủ Uy viễn hầu mời người tới còn chưa quay lại, nhất định là đã bị chặn đứng rồi.

Đang nghĩ ngợi làm sao đáp lời, liền nhìn thấy Đàm Thời Quan rốt cuộc cũng ôm mèo cưng đi tới, hắn vội vàng đi ra phía trước, "Nhiếp chính vương, người có muốn lên phía trên nhìn xem chút không?"

Hiện trường phát hiện ra án mạng hắn đã cho người canh giữ nghiêm ngặt, bảo vệ hiện trường, chỉ còn đợi Đàm Thời Quan tới xem qua một chút thôi.

Đàm Thời Quan gật đầu bước lên lầu hai, Tang Nhu bỗng nhiên sau đó cũng đứng dậy theo, "Bổn cung cũng đi xem một chút."

Tiêu Cư Mạo: Hóa ra nàng đến bây giờ đều chưa nhìn thấy thi thể của Vu Hành sao?

Đám người đi tới nhã gian, vừa vào cửa liền thấy Vu Hành cả người lẫn xung quanh đầy máu trợn to mắt nằm tên đất, vẻ mặt không thể tin nổi vĩnh viễn đọng lại trên mặt của hắn.

Tang Nhu chỉ nhìn thoáng qua, liền quay đầu sang chỗ khác, dường như không đành lòng nhìn tiếp.

Tiêu Cư Mạo từ trong ngực Đàm Thời Quan nhảy xuống, ở trong phòng đi dạo vài vòng.

Đàm Thời Quan hỏi Tôn Kế Thành: "Vu Hành hôm nay đến Túy Hương cư còn có ai theo nữa không?"

"Hỏa kế nói, chỉ một mình hắn."

"Bên người có mang theo thị vệ?"

"Chủ quán nói không mang."

Tiêu Cư Mạo nhảy đến trên bệ cửa sổ, phố xá dưới lầu liền nhìn thấy không sót thứ gì, nghĩ thầm: Vu Hành một thân một mình chạy tới vui chơi giải trí, một người thị vệ cũng không mang theo?

Tôn Kế Thành lại nói: "Nhiếp chính vương, bệ cửa sổ nguy hiểm, người có muốn để mèo xuống trước rồi nói?"

Tiêu Cư Mạo nghe vậy, quay đầu liếc hắn một chút, Đàm Thời Quan trong lòng bất đắc dĩ: "Không cần, vẫn là nên nói chuyện án mạng trước đi."

Tiêu Cư Mạo đứng gần cửa sổ quan sát phố xá trong chốc lát, liền nhảy xuống, chạy đến một bên cửa sổ khác. Mà cửa sổ này lại đóng chặt, theo lý thuyết mà nói, loại thời tiết như ngày hôm nay, đáng lí ra nên mở cửa thông gió cho mát chứ, vì sao lại đóng kín như vậy?

"Trần Phong còn chưa đưa đến?"

Tôn Kế Thành nghe xong mặt trầm xuống, "Hạ quan đã cho người đi mời, nhưng nha dịch tới bây giờ còn chưa trở lại."

Tiêu Cư Mạo bởi vì cửa sổ bên này đóng, không có cách nào nhảy lên được, liền chạy tới bên chân Đàm Thời Quan, duỗi móng vuốt đập đập hắn.

Đàm Thời Quan vừa cúi đầu liền đối diện với một đôi mắt mèo vàng rực, trong lòng thoáng cái mềm nhũn, không khỏi cúi người đem Tiêu Cư Mạo bế lên, đi tới bên cửa sổ, đang muốn đưa tay mở cửa sổ ra, liền nghe Tang Nhu đứng một bên kinh hô: "Đây là cái gì?"

Đàm Thời Quan quay người lại, thấy nàng chỉ vào tay phải đang nắm chặt thành quyền của Vu Hành, thần sắc kinh ngạc.

Tôn Kế Thành thấy thế vội vàng cúi người xem xét, chỉ thấy Vu Hành nắm bên trong là một mảnh vải rách hơi ló ra bên ngoài, thầm nghĩ những người này làm việc càng ngày càng không đáng tin cậy, thế mà không phát hiện ra cái này?

Hắn sai người đem cái này vải rách lấy ra, "Đi tra rõ mảnh vải này."

Nha dịch của Phủ doãn Kinh Triệu phá án vẫn có chút kinh nghiệm, nghe vậy lập tức nhận lấy đi điều tra lai lịch mảnh vải, Tôn Kế Thành cố tình ở tại hiện trường thu thập nhiều thứ một chút, chứng cứ càng nhiều thì càng có lợi cho phá án.

Tiêu Cư Mạo híp mắt, sâu kín nhìn Tang Nhu vẫn đứng bên kia chấm nước mắt, sau đó há miệng cắn nhẹ lên tay Đàm Thời Quan.

Đàm Thời Quan được nhắc liền hiểu ý, lần nữa xoay người đến bên cửa sổ, mở ra. Cửa sổ vừa mở, nhã gian lập tức có gió mát lùa vào, thổi bay đi bớt mùi hương trên người Tang Nhu.

Tiêu Cư Mạo bám vào trên bệ cửa sổ, nhìn xuống dưới.

Phía dưới là một đầu hẻm nhỏ, người ở thưa thớt, bên trong bày ra đầy các loại tạp vật, ngõ nhỏ bên khác là mấy căn nhà cũ nát.

Chỉ cách một con hẻm, nhưng dường như cả hai thế giới, một bên là đậm mùi phú quý, ôn nhu chi hương, một bên còn lại thì nghèo khổ không tả nỗi, mùi vị ẩm mốc trên từng thước vuông, thật khiến người nhìn cảm thán một phen.

Không nghĩ tới trong Kinh thành còn có dạng nhà nghèo khổ đến mức này, hóa ra là bởi vì bị giấu sau lầu cát cao sang, không người biết tới.

Tiêu Cư Mạo trong lòng sinh ra một chút áy náy, thôi không nhìn nữa. Nhưng vẫn bám trên bệ cửa sổ băn khoăn một hồi. Đột nhiên, râu bên ria mép khẽ động, Tiêu Cư Mạo kìm lòng không được duỗi chân ra trước nằm sấp trên rìa cửa sổ, thò đầu ra.

Đàm Thời Quan thấy thế ôm chặt hắn, theo ánh mắt của Tiêu Cư Mạo nhìn qua, chỉ thấy bên vách tường bên dưới bệ cửa sổ có một vệt nhỏ màu đỏ, nhìn giống như vết máu đọng lại.

"Tôn đại nhân." Đàm Thời Quan quay đầu, "Phái người vào trong hẻm này cẩn thận tìm kiếm."

Tôn Kế Thành không nói hai lời, lập tức sai người đi.

Tang Nhu hỏi: "Các ngươi phát hiện gì sao?"

Đàm Thời Quan lắc đầu, "Xung quanh Túy Hương cư này phải cẩn thận xem xét hết toàn bộ mới được."

Đúng lúc này, có nha sai thở hồng hộc chạy tới, "Đại nhân! Đại nhân!"

Tôn Kế Thành cả người đều không vui, "Nhiếp chính vương đang ở đây." Không có mắt nhìn!

Nha sai lập tức khom mình hành lễ, "Tiểu nhân bái kiến Nhiếp chính vương."

Đàm Thời Quan gật đầu, "Xảy ra chuyện gì?"

"Hồi bẩm Nhiếp chính vương, đại nhân, tiểu nhân phụng mệnh đi mời Uy viễn hầu, thế nhưng khi đến Viễn hầu phủ, Uy viễn hầu vẫn còn đang ngủ, tiểu nhân gọi mãi không dậy, đành phải trở về."

Đàm Thời Quan nhíu nhíu mày, Trần Phong trong quân đội nhiều năm như thế, không có khả năng một chút cảnh giác cũng không có, người đến gọi đều gọi không dậy? Chuyện này không đúng.

Tôn Kế Thành cũng hết cách "Nhiếp chính vương, người nói xem chuyện này...?"

"Phái người đến đây canh giữ nghiêm mật, không cho ai tiếp cận. Tôn đại nhân, ngươi cùng bổn vương đến Uy Viễn hầu phủ. Còn về phần Tang Nhu công chúa hôm nay đã bị kinh sợ, không bằng trước tiên nên về nghỉ ngơi, án này nhất định tra rõ đòi lại công đạo cho quý quốc."

Vu Hành chết ở Tiêu quốc cũng không phải chuyện nhỏ, bọn họ đương nhiên phải thận trọng giải quyết thỏa đáng.

Tang Nhu nghe vậy đành phải rời khỏi Túy Hương cư trở về.

Đàm Thời Quan cùng Tôn Kế Thành mang theo mấy tên nha dịch, cấp tốc đi đến đến trước cửa phủ Uy viễn hầu.

Quản gia trong phủ vừa nhìn đương nhiên nhận ra hai người họ, không dám chậm trễ nghênh đón vào trong, than một tiếng, rồi nói: "Hầu gia ở ngay trong phòng riêng nghỉ ngơi. Vương gia, đại nhân, kính mời đi theo tiểu nhân một chuyến."

Hắn biết chuyện Hầu gia trở thành nghi phạm, Nhiếp chính vương cùng Tôn Kế Thành đến là để tra án, tuy nói hắn không tin Hầu gia sẽ giết người, nhưng chống cự tra án cũng không thể được.

Đi tới phòng ngủ của Trần Phong, cửa phòng vừa mở ra, một mùi rượu nồng nặc liền xộc vào khoang mũi, Tiêu Cư Mạo giật giật cái mũi, ghét bỏ nhìn Trần Phong đang say mèm ngủ trên giường.

"Đây là làm sao vậy?" Đàm Thời Quan hỏi quản gia.

Xem ra nha dịch chỉ nói ngủ say, là để cho Trần Phong chút mặt mũi.

"Hầu gia mấy ngày nay tâm trạng không tốt, uống ngày uống đêm, đến đêm qua thực sự ngăn không được, thời điểm hồi phủ vẫn phải nhờ mấy nha hoàn trong phủ dìu tới phòng." Quản gia đáp.

Tuy nói như này có thể sẽ khiến Hầu gia nhà hắn mất hết mặt mũi, nhưng cũng chỉ có thể làm vậy để giúp Hầu gia tránh khỏi hiềm nghi, dù sao một người say bí tỉ như này, làm sao có thể chạy đi giết người?

"Hắn hôm nay vẫn luôn ở trong phòng ngủ?"

"Vâng."

"Ai có thể chứng minh?"

Quản gia nhất thời nghẹn lời, này muốn chứng minh như nào?

"Hầu gia vẫn luôn ở trong phòng chưa hề ra ngoài."

Tôn Kế Thành có kinh nghiệm phá án, nghe xong liền phản bác: "Các ngươi không nhìn thấy hắn ra ngoài cũng không có nghĩa là hắn sẽ không."

Quản gia vẻ mặt đau khổ, "Hầu gia uống tới như vậy, đâu còn có thể..."

Hắn lời còn chưa dứt, chỉ thấy Đàm Thời Quan từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ, ánh đao sắc lạnh, xoát một cái đã đến ngay bên cạnh Trần Phong, cắm xuống giường.

Quản gia cùng Tôn Kế Thành tim xoắn lại một cục.

Một giây sau, càng làm bọn hắn hơn khiếp sợ là, Trần - gọi không tỉnh - Phong lập tức mở mắt theo phản xạ tay mò xuống bên hông.

Nhưng bên hông đâu còn có đao? Hắn trong nháy mắt liền thanh tỉnh lại, nhìn về phía mấy người đang đứng, nghi ngờ nói: "Mấy người sao lại ở đây?"

Tôn Kế Thành không dám trả lời trước, đành phải chờ Đàm Thời Quan nói.

"Uy viễn hầu, Thất hoàng tử Vu Hành nước Ô Phượng chết rồi." Lúc nam nhân nói ra câu này vẫn luôn chăm chú quan sát sắc mặt Trần Phong.

Trần Phong nghe vậy giật nảy cả mình, "Chết như thế nào?" Hắn lập tức đứng dậy, ngay cả việc quần áo trên người không chỉnh tề cũng quên mất.

Tiêu Cư Mạo ngửi thấy trên người hắn toàn mùi rượu, không khỏi nhìn thoáng qua Đàm Thời Quan, thầm nghĩ các ngươi trị quân cũng không quá nghiêm minh nha, đường đường là Đại tướng quân thế mà say rượu tới mức này, khó coi chết được.

Đàm Thời Quan nhìn thấy góc áo của hắn thiếu một mảnh vải nhỏ, xoay người ra khỏi phòng nói: "Chuẩn bị đi, theo ta ra ngoài một chuyến."

Trần Phong cũng cảm thấy việc này có chút không đúng, liền nhanh chúng chỉnh lí y phục gọn gàng, vốn định mang theo đao, kết quả phát hiện đao đã không cánh mà bay!

Hắn gọi quản gia, "Ngậm Sương của ta đâu?"



Quản gia lắc đầu, "Hầu gia, thời điểm người về phủ tối qua trên người cũng không có mang theo đao."

Trần Phong và đao của hắn trước nay như hình với bóng, là vật bất li thân. Trừ phi chính bản thân hắn thực sự bất tỉnh nhân sự, người khác mới có thể tùy tiện lấy Ngậm Sương đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?

"Đi thôi." Đàm Thời Quan ôm Tiêu Cư Mạo cất bước rời khỏi Hầu phủ, Tôn Kế Thành theo sát đằng sau, Trần Phong bây giờ cũng không thể bận tâm tìm đao của hắn được, cho nên cũng nhanh chân theo sau.

Tiêu Cư Mạo từ trong miệng người khác có nghe qua chút phong thanh về Trần Phong, lần trước cũng đã thấy Trần Phong tỉ thí một trận với Vu Nam, đối với Trần Phong xem như có ấn tượng không tệ, nói hắn yêu nước tận trung thì điểm này đương nhiên không thể phủ nhận. Người như thế này rõ ràng biết chừng mực, trên võ đài dù thế nào cũng không dám tùy tiện đả thương Vu Nam, nói chi đến chuyện giết chết Vu Hành? Hơn nữa quan sát ánh mắt và sắc mặt của hắn, cũng không giống giả mạo.

Đám người lần nữa trở lại Túy Hương cư, Tôn Kế Thành mang Trần Phong đi tới nhã gian lầu hai, chỉ thanh đao vẫn còn nằm trên mặt đất, còn chưa kịp hỏi, Trần Phong đã ngạc nhiên nói: "Sao đao của ta lại nằm đây?"

Chờ đến khi tầm mắt hắn chuyển đến trên người Vu Hành, Trần Phong lại trầm mặc, lần này xem như biết được Đàm Thời Quan cùng với Nhiếp chính vương đến tìm hắn để làm gì rồi, Trần Phong thấy hơi choáng một chút...

"Không biết Uy viễn hầu sáng hôm nay đang ở đâu? Đã làm gì?" Ánh mắt không chút gợn sóng của Đàm Thời Quan rơi vào trên khuôn mặt Trần Phong, Trần Phong nghe hỏi cũng nhìn Đàm Thời Quan nhưng hắn căn bản không nhìn ra nam nhân đang có chủ ý gì, nhưng chính bởi vì biểu tình lãnh đạm này của nam nhân, hắn mới càng thêm e ngại không nắm chắc.

Thanh đao vốn dĩ không rời thân lại thành hung khí giết Vu Hành, đối với Trần Phong mà nói chính là kẻ có hiềm nghi lớn nhất.

"Đêm qua ta uống say, sau khi hồi phủ thì vẫn ngủ cho tới tận bây giờ, toàn bộ hạ nhân trong phủ đều có thể làm chứng." Trần Phong thanh minh.

"Ngoại trừ ngươi trong phủ ngươi, còn có người nào có thể làm chứng?"

Trần Phong cau mày nói: "Ta đêm qua ở Túy Hương cư uống rượu, chủ quán có thể làm chứng."

Ở Túy Hương cư uống rượu, sau khi uống say hồi phủ, sau đó ngày hôm sau phát hiện Vu Hành chết dưới đao của hắn, vấn đề này nghe sao cũng thấy trùng hợp đến mức không thể chối cãi.

Tôn Kế Thành gọi chủ quán cùng với hỏa kế đến, chủ quán cùng với hỏa kế đều làm chứng được Trần Phong đêm qua đích thực là uống rượu ở quán của bọn họ, sau khi uống say thì được hạ nhân cẩn thận dìu lên xe ngựa trở về.

"Thời điểm hồi phủ, trên người có không có mang đao?"

"Khi đó đều rất muộn, tiểu nhân nhìn thấy không rõ lắm, sắc trời lại tối, nhất thời đúng là không có chú ý đến." Chủ quán cũng không giống đang nói dối.

Trần Phong trong lòng biết là mình uống rượu gây hoạ, mặc kệ Thất hoàng tử Vu Hành có phải do hắn giết hay không, tội này cũng khó trốn thoát.

"Đem thi thể Thất hoàng tử an táng long trọng, đến phủ doãn Kinh Triệu." Chỗ này dù sao cũng là phố xá sầm uất, quá nhiều bách tính vây xem rất bất lợi cho việc tra án, Đàm Thời Quan liền quyết định trước tiên rời khỏi Túy Hương cư rồi tính sau.

Nếu như kẻ giết người quả thật không phải Trần Phong, âm mưu của kẻ đứng sau hắt nước bẩn xem như đã thành, phá hỏng nghị hòa giữa Tiêu quốc cùng với nước Ô Phượng, lại khiến Tiêu quốc mất đi một đại tướng tài ba.

Nếu như chuyện này không có cách nào lần ra manh mối rõ ràng, và Tiêu quốc cũng muốn trả công đạo cho nước Ô Phượng, Trần Phong là kẻ hiềm nghi lớn nhất, cho nên nhất định không thoát khỏi tội chết.

Sau khi đến phủ doãn Kinh Triệu, Tôn Kế Thành gấp đến độ trên trán toàn là mồ hôi, hắn cũng không biết nên làm thế nào mới phải, chỉ có thể hỏi ý kiến Đàm Thời Quan với Trần Phong: "Nhiếp chính vương, Uy viễn hầu, không biết hai vị có kiến giải gì không?"

Đàm Thời Quan đặt Tiêu Cư Mạo lên đùi, nhìn về phía Trần Phong, "Uy viễn hầu có thể kể một chút xem vì sao đêm qua muốn uống rượu?"

Trần Phong nghe hỏi trên mặt liền lộ ra thần sắc khó xử, dường như khó mà mở miệng.

Tiêu Cư Mạo híp mắt nhìn, trong đầu đột nhiên nghĩ tới lần đó bị Lâm Tĩnh Xu nhặt về Lâm phủ, nghe được Lâm Du với Lâm Tĩnh Xu nói chuyện.

Lâm phủ muốn cùng Uy viễn hầu kết thông gia, lúc ấy hắn chỉ cảm thấy đây đại khái là chuyện sẽ chẳng thành được, dù sao Lâm phủ rớt đài là chuyện hiển nhiên trong tính toán của hắn, với cả Lâm Tĩnh Xu cũng không thích Trần Phong, nhưng hắn không nghĩ tới, nhân vật Trần Phong này có nguyện ý hay không.

Trần Phong thân phận cao quý, lại lẻ loi một mình, không việc gia đình chèn ép phiền nhiễu, hiện tại quốc gia bình yên không chiến sự, không rõ lí do chạy tới Túy Hương cư uống rượu đến say mèm rốt cuộc là vì lí do gì? Ngoại trừ tổn thương vì tình ra chắc cũng chẳng còn lí do nào hợp lí hơn?

Lâm phủ không còn, Lâm Tĩnh Xu cũng rời khỏi kinh thành, có lẽ cả đời này cũng không có cách nào gặp lại được nàng, Trần Phong nếu thực sự tương tư Lâm tiểu thư kia, tâm trạng thương cảm như thế mấy ngày nay cũng xem như đã có lời giải đáp rõ ràng.

Tiêu Cư Mạo liếc nhìn Trần Phong một chút, người này vóc dáng cao lớn thô kệch, không ngờ lại si tình như vậy.

"Trong lòng ưu phiền, mượn rượu giải sầu thôi, chỉ là không nghĩ tới chuyện say tới bất tỉnh nhân sự." Trần Phong cuối cùng vẫn không nói rõ lí do.

Tôn Kế Thành đứng một bên cười cười, không biết nói gì cho phải.

Đàm Thời Quan thôi không nhìn hắn nữa, nhìn về phía Tôn Kế Thành, "Bổn vương còn có một chuyện thắc mắc, vì sao Vu Hành đến Túy Hương cư dùng bữa mà không mang theo bất kì cận vệ nào bên cạnh?"

Tôn Kế Thành nghe hỏi lập tức nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ, đột nhiên mắt sáng lên nói, "Hỏa kế có khai báo, Thất hoàng tử lúc đến dùng bữa còn phân phó cho hắn mang lên hai bộ bát đũa, đây không phải là hẹn ai đó cùng ăn chung sao?"

Đúng thật có khả năng này.

Nhưng, cuối cùng là ai giết Vu Hành?

Đàm Thời Quan cùng với Trần Phong mặc dù quan hệ không tính là quá tốt đẹp, thế nhưng Đàm Thời Quan tin tưởng cách làm người của Trần Phong, người này nhất định sẽ không làm ra chuyện sát hại sứ thần, trong lòng nam nhân vốn dĩ đã loại Trần Phong ra khỏi danh sách kẻ hiềm nghi.

Tiêu Cư Mạo cảm thấy vụ án này không có khả năng đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ, nhưng mặc kệ phức tạp thế nào, cũng phải tra ra cho bằng được.

Đúng lúc này, nha dịch được Tôn Kế Thành phái đi tra xét đã trở về.

"Nhiếp chính vương, Uy viễn hầu, đại nhân, tiểu nhân tra xét vòng quanh sau hẻm nhỏ ở gần Túy Hương cứ đúng thật là phát hiện ra chút dấu vết."

Tôn Kế Thành cấp tốc đứng dậy, "Đi xem."

Còn chưa đi hai bước, lại có nha dịch chạy tới bẩm báo, "Tiểu nhân đã tra rõ mảnh vải này.. " hắn cẩn thận nhìn Trần Phong một cái, cúi đầu đáp: "Đúng là vải của y phục trên người Uy viễn hầu."

Trần Phong im lặng không nói, đối phương quả nhiên xem hắn là con dê béo thế mạng.

Tôn Kế Thành "Ách" nửa ngày cũng không nói ra câu nào, lén liếc mắt nhìn Đàm Thời Quan, nhỏ giọng hỏi, "Nhiếp chính vương, chi bằng trước tiên chúng ta đến hẻm nhỏ đó xem thử?"

"Chờ một chút." Trần Phong bỗng nhiên mở miệng, vừa tỉnh dậy đã cả tá chuyện ập đến khiến hắn mơ hồ không thông suốt kịp, bây giờ đầu óc tỉnh táo lại, liền nhớ tới một chuyện.

"Ta có thể xem thi thể Vu Hành?"

Tôn Kế Thành nhìn Đàm Thời Quan.

Đàm Thời Quan gật đầu, "Cùng xem."

Bởi vì vụ án cò chưa có điều tra rõ, thi thể của Vu Hành được để trong phòng riêng ở phủ doãn Kinh Triệu, cho người trông coi cẩn thận.

Trần Phong đến bên cạnh người Vu Hành, bên cạnh vẫn còn đặt Ngậm Sương, hắn ngồi xổm xuống, xem xét miệng vết thương chí mạng trên người Vu Hành. Hình dạng vết thương này đích thực là do đao của hắn gây ra, điểm này không thể nghi ngờ, không ai quan thuộc với nhát chém của Ngậm Sương hơn hắn. Nhưng mà cũng chính vì hắn quá quen thuộc Ngậm Sương, cho nên mới kịp nhìn ra chút manh mối.

"Đao là của ta, nhưng dùng đao người không phải ta." Trần Phong khẳng định nói, hắn dùng đao giết người không phải loại thủ pháp này.

Tôn Kế Thành: "..." Tự ngươi nói không phải ngươi làm, ai tin ngươi nổi?

"Nhìn kĩ?" Đàm Thời Quan hỏi hắn.

Trần Phong gật gật đầu, hắn kỳ thực rất cảm tạ Đàm Thời Quan không dùng quyền thế ép hắn giam vào ngục, mà là để cho Trần Phong theo bên cạnh cùng tra án.

"Vậy đi đến hẻm nhỏ nhìn xem."

Rất nhanh, cả đám người đi vào con hẻm nhỏ phía sau Túy Hương cư, chỗ này có nha dịch trông coi, tạm thời không cho phép người không phận sự tùy ý ra vào.

"Vương gia, Hầu gia, đại nhân, tiểu nhân ở chỗ này phát hiện có dấu chân khả nghi." Nha dịch chỉ vào một mảnh đất, phía trên kia đúng là có in lại một dấu chân rất nhạt, dấu chân đã hơi khô nứt.

Tôn Kế Thành nghi hoặc, "Nơi này sao lại xuất hiện dấu chân?" Trời cũng không mưa, mặt đất khô ráo như này, dấu chân từ đâu ra?

Tiêu Cư Mạo cũng rất hoang mang.

Trần Phong giải thích nói: "Nơi này ít ai lui tới, nếu có tình thế cấp bách thì đương nhiên ở nơi hẻo lánh thế này càng thuận tiện, nhưng bởi vì nơi này rất cao, không dễ làm."

Tôn Kế Thành nghe xong trố mắt cảm thán, hóa ra còn có khả năng này.

Tiêu Cư Mạo nhìn dấu chân kia, bàn chân vừa rộng lại vừa to.

Tiêu Cư Mạo từ trong ngực Đàm Thời Quan nhảy xuống trên nền đất, trong hẻm nhỏ chậm rãi đi dạo mấy vòng, cảm giác có chỗ nào đó không hợp lí, nhưng nói cụ thể thế nào thì nói không ra.

Đàm Thời Quan đi đến trước mặt Tiêu Cư Mạo, ngửa đầu nhìn thoáng qua khung cửa sổ ở nhã gian lầu hai, lông mày khẽ động.

Tiêu Cư Mạo cũng ngay lúc này chợt ngộ ra chân tướng, gấp đến độ muốn lập tức nói ra, thế nhưng không có cách nào mở miệng, liền chạy tới móc móc vạt áo Đàm Thời quan. Đàm Thời Quan thấy thế ôm hắn lên, cười cười vuốt lông cho mèo bệ hạ, sau đó gọi Tôn Kế Thành đến.

"Ngươi phái một người đến lầu hai, để cho hắn nhìn thử xem, có thể từ cửa sổ đó nhìn thấy bổn vương đứng đây hay không?"

Tôn Kế Thành vẫn chớp nhoáng không nói lời nào lập tức phái người đi, đợi cũng không lâu lắm, nha dịch chạy đến báo. Nói rằng từ cửa sổ nơi đó nhìn ra ngoài, vị trí của Đàm Thời Quan là góc chết, nhìn không tới được.

"Tôn Kế Thành, ngươi sai người đi hỏi mấy hộ dân trong hẻm nhỏ này chút, có ai nhìn thấy chuyện gì kì lạ hoặc động tĩnh khác thường hay không."

Nếu như có người leo từ cửa sổ này lên giết Vu Hành, sau khi giết xong, từ cửa sổ nhìn xuống đây không thấy ai, chắc chắn trong tình huống khẩn cấp sẽ bò từ cửa sổ xuống. Nhưng trong mắt kẻ đứng trên lầu, hắn nhìn thấy đúng là không có người, nhưng không nhất định là không có người.

Tiêu Cư Mạo thỏa mãn uốn người trên cánh tay Đàm Thời Quan, Nhiếp chính vương không hổ là rường cột nước nhà, thông minh y chang hắn.

Mấy hộ gia đình ở nơi này chủ yếu đều là nông dân nghèo, nhìn thấy nhiều quan binh như thế tới bao vây, sớm đã sợ hãi tránh trong nhà, không dám ra ngoài. Chờ lúc quan binh chạy đến hỏi chuyện, đều lắc đầu bảo không biết.

Nha dịch hỏi thăm hồi lâu không có kết quả, đang muốn đi, chỉ thấy một đi ra từ căn nhà tranh bên cạnh, hắn mới vừa rồi đi qua căn nhà này, thầm nghĩ cái nhà nhỏ không khác gì cái chuồng gà này chắc là nhà hoang, không nghĩ rằng còn có người ở.

Người kia nhìn thấy quan binh tới lập tức giật nảy mình, lập tức tranh thủ bỏ chạy.

Nha dịch một hai bước chân đã đuổi kịp hắn, "Chạy cái gì? Đứng lại."

"Quan gia, ngài có cái gì cứ hỏi, tiểu nhân biết nhất định sẽ khai!" Người nọ vừa bị tóm sắc mặt liền có chút hèn mọn, bắt đầu nịnh hót.

"Ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi có thấy ai từ lầu hai trên kia leo xuống đây không?"

"Có a!" Người kia cười hắc hắc, "Tiểu nhân lúc ấy còn giật nảy mình, kết quả người ta rõ ràng là bay xuống, ngoài ra không có làm chuyện gì khác. Quan gia, ngài hỏi cái này làm gì ạ?"

"Nếu đã nhìn thấy, vậy mời theo ta, đại nhân có chuyện hỏi ngươi."

Nha dịch đem người đến trước mặt Đàm Thời Quan nói: "Vương gia, Hầu gia, đại nhân, người này là nhân chứng."

Người kia nghe được xưng hô như thế, lập tức bị dọa suýt tè ra quần, vội vàng quỳ xuống, dập đầu hành lễ.

"Đứng lên nói." Đàm Thời Quan hỏi, "Ngươi chắc chắn nhìn thấy có kẻ từ lầu hai nhảy xuống?"

"Vâng ạ."

"Bộ dạng bên ngoài thế nào?"

"Tiểu nhân lúc ấy nhất thời kinh hoảng, tốc độ của hắn lại nhanh, không thấy rõ ràng, chờ hắn nhảy xuống, tiểu nhân sợ hãi bị phát hiện liền trốn đi, chỉ cảm thấy hắn rất cao rất khỏe mạnh, dáng dấp có chút hung dữ, rất dọa người a."

"Còn có điểm khác biệt nào nữa?" Đàm Thời Quan nghe người nọ miêu tả xong trong đầu liền hiện ra một bóng người, nhưng còn chưa xác định.

"A, trên cổ hắn hình như có đeo một cái vòng cổ, kiểu dáng của nó tiểu nhân chưa thấy qua bao giờ, cho nên có chút ấn tượng."

Trần Phong bỗng nhiên nhìn về phía Đàm Thời Quan, "Ta nghĩ đến một người."

Tiêu Cư Mạo: Trẫm cũng nghĩ đến.

Đàm Thời Quan phân phó người mang tới giấy bút, đặt Tiêu Cư Mạo xuống, cầm lấy bút trên giấy vẽ vẽ mấy nét, chẳng lâu sau, một cái vòng cổ hình dạng kì lạ liền hiện ra.

"Vòng cổ ngươi nhìn thấy là thế này?"

Người kia liên tục gật đầu, "Đại nhân vẽ rất giống!"

Đàm Thời Quan nhìn thoáng qua Trần Phong, "Quả thật là hắn."

Tôn Kế Thành: "..."

Mấy người còn bày đặt chơi trò thần bí làm gì thế hả!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau