Chương 6
Aldrich đi đến buồng lái, một lần nữa mở ra tinh đồ và điều chỉnh lộ tuyến tự động: "Đi đến Thúy Vi."
Ngân Dực không rõ: "Không phải đi Thiên Nga tinh sao?"
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, hiện tại Thiên Nga tinh chắc chắn sẽ có cảnh giác, đi đến đó liền trở thành bia ngắm. Thúy Vi chắc chắn là con đường dễ dàng hơn." Ý tứ là muốn đem Chu Cẩn ném ở nơi đó.
"Nơi đó loạn như vậy, ngài xác định đem một Omega mảnh mai như thế vứt ở đấy sẽ không có vấn đề?"
Aldrich huýt sáo: "Ta có biện pháp, chẳng lẽ để tất cả mọi người biết nhị hoàng tử vô dụng của đế quốc đang đến sao?"
Ngân Dực lắc lắc dây thần kinh, cảm thấy hình ảnh kia rất đẹp.
"Thật đáng tiếc. Nếu như tư liệu Omega của liên bang và đế quốc liên kết với nhau thì tốt rồi, như vậy tui có thể thay ngài tra một chút về tình huống trong nhà của Antaro. Ra tay từ chỗ thân thuộc kiểu nào cũng sẽ dễ dàng hơn một chút."
Adrich ngồi thoải mái trên chiếc ghế tựa của mình, tùy ỳ để hai chân tréo nguẩy: "Ngươi là cơ giáp, chỉ phù hợp với việc đánh bại sâu bọ và Tinh Đạo. Chuyện mai mối như vầy, không hợp với khí chất của ngươi."
Ngân Dực yên lặng mở máy giám sát khoang trị liệu ra, Chu Cẩn đang một mặt vô tội nhìn hai chân của mình, ước chừng vì mới biết bản thân có thể trở về nhà, trên mặt mang theo mấy phần vui sướng rõ ràng. Vầng trán của Chu Cẩn no đầy, nhô lên một hình cung hoàng mỹ. Mặc dù là châu Á nhưng da dẻ lại rất trắng nõn, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng, là màu phấn hồng dễ nhìn.
"Quả thật là một mỹ nhân." Aldrich than thở tự đáy lòng.
"Một mỹ nhân hiếm có."
"Cho nên a, một mỹ nhân hiếm có như vậy, nên mặc lễ phúc giơ cao đế ly trong tiệc rượu và hưởng thụ được sự chú ý của muôn người mới đúng." Aldrich không mang theo lưu luyến tắt đi video giám sát.
Chu Cẩn trong khoang trị liệu một lát sau ngẩng đầu lên, tầm mắt như có như không đảo qua góc ở ngay phía trước. Trên mặt đã không có nét mừng rỡ mà Aldrich vừa nhìn thấy, trái lại là đặc biệt lãnh đạm. Dù chỉ là thoáng nhìn qua trong phút chốc, cậu đã biết rõ tay phải của người máy này bị thuốc hóa học ăn mòn.
Chu Cẩn nhắm mắt lại, người với tinh thần lực cao chót vót có thể thông qua thần thức cảm trụ được tình huống trong phạm vi nhất định. Cảm thụ tốc độ phi hành của Ngân Dực: "Cấp S." Cậu cúi đầu, tự lẩm bẩm. Cơ giáp cấp S, có nghĩa là vật liệu sử dụng thời điểm chế tạo thấp nhất cũng phải là cấp S. Mỗi mối hàn đều sẽ phải trải qua ít nhất năm lần xử lý chống phân hủy, vốn là tinh tế từ vũ trang cho đến đinh vít.
Cơ giáp như vậy, cư nhiên sẽ bị Tinh Đạo ăn mòn rơi mất bàn tay trong lúc chiến đấu với đối phương.
Chu Cẩn mở bàn tay của mình ra, tỉ mỉ nhìn một chút: "Thật biết điều."
Thúy Vi là một trạm trung chuyển và một bến cảng cự đại gần nhất với chủ tinh, số lượng ra vào mỗi ngày nhiều kinh người. Hàng hóa được vận chuyển về chủ tinh cơ hồ đều phải tạm thời dừng lại ở nơi này, thuận tiện cho việc kiểm dịch.
Chu Cẩn một bộ không hiểu: "Tang Kỳ tiên sinh, chúng ta không phải nên đi về Thiên Nga tinh sao?"
"A, chuyện đó à." Aldrich giả vờ giả vịt, "Nguồn năng lượng của cơ giáp đã tiêu hao hết, chỉ có thể đến nơi này tiếp tế một chút."
Trên mặt Chu Cẩn lộ ra thần sắc lo lắng: "Tang Kỳ tiên sinh, có phải tôi tạo thêm phiền toái cho anh không? Tôi nghe nói nguồn năng lượng của cơ giáp phi thường quý giá..."
Aldrich không ngờ tới đối phương sẽ tri tình thức thời như vậy, hầm của anh mới đào được một nửa, đối phương đã có xu hướng muốn nhảy vào: "Không không không, không phiền phức như vậy. Chỉ là một hồi nếu không nhận được tiếp tế, tôi chỉ có thể để cậu ngồi phi thuyền trở về."
Chu Cẩn thở phào nhẹ nhõm: "Không phiền phức là tốt rồi. Tôi sẽ tự mình mua vé tàu." Chu Cẩn nhanh chóng mở ra quang não, dùng tốc độ nhanh nhất mua vé tàu đi Thiên Nga Tinh.
"Chuyến nhanh nhất đến tận hai tiếng sau mới xuất phát." Trong giọng nói của Chu Cẩn có vài phần tiếc nuối.
Aldrich than thở trong lòng, Omega hiểu chuyện như thế thật sự không nhiều. Trên mặt của anh rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười mấy phần chân tâm. Anh mở ra quang não và bản đồ: "Gần đây nghe đâu có một nhà hàng, chúng ta đến ngồi một hồi, cậu cũng nên ăn một chút gì đi."
Hai người một trước một sau tiêu sái ở trên đường, Chu Cẩn lấy ra mũ lưỡi trai đeo lên, vành mũ ép tới rất thấp, cơ hồ che được hơn nửa khuôn mặt. Aldrich liếc mắt nhìn, đầy khó hiểu cảm thấy y như rằng cả người Chu Cẩn đang núp trong bóng tối, kỳ quái hỏi: "Cậu đây là?"
"Tôi lần đầu không cùng người trong nhà đi ngoài đường, cảm thấy có chút không quen." Chu Cẩn liền đè lưỡi mũ xuống.
Aldrich lúc này mới phát hiện chính mình bỏ sót chuyện quan trọng nhất. Tuy rằng Chu Cẩn còn chưa trưởng thành nhưng Omega cứ bình thản lộ ra nơi đánh dấu trên đường đi như vậy, quả thật là khiến người khác chú ý.
Anh bất động thanh sắc thả ra tin tức tố của mình, đem Chu Cẩn lồng vào trong. Chu Cẩn lập tức bị tin tức tố tràn ngập ý tứ xâm lược của Aldrich làm cho kinh sợ. Cậu hoang mang ngẩng đầu lên: "Gì vậy, Tang Kỳ tiên sinh?"
"Như vậy ít nhất có thể tránh khỏi một phần quấy rối." Aldrich cười cười với Chu Cẩn, "Bất quá nếu đụng phải một Alpha mạnh mẽ cũng không được." Anh khổ não nắm tóc, "Tìm đường nhỏ mà đi, chắc sẽ có ít người hơn."
Tin tức tố của Aldrich thật sự quá bá đạo, Chu Cẩn theo bản năng giương tay vòng lấy chính mình.
Aldrich mở bản đồ ra, mang theo Chu Cẩn một đường bảy lừa tám gạt tiến vào một đường hẻm, quả nhiên ít người hơn rất nhiều. Anh lập tức thu hồi tin tức tố, Chu Cẩn liền thở phào nhẹ nhõm.
Quá bá đạo. Chu Cẩn dùng khóe mắt liếc nhìn nghiêng Aldrich đang đi ở phía trước, trên y phục phảng phất còn lưu lại khí tức của đối phương. Cậu lúc này mới dạm nhẹ nhàng ngửi một cái, nếu như dùng tin tức tố để phân thắng bại trong cuộc chiến giữa những Alpha, vị "Tang Kỳ" trước mắt này đại khái tới thả chỗ nào chắc chắn cũng sẽ không thua. Cho dù thể chất và tinh thần lực của Chu Cẩn đều là cấp S, chỉ sợ cũng phải vật lộn rất vật vã.
Ít nhất tinh thần lực cấp S, tận lực che giấu thông tin về thân phận, cơ giáp cấp S khờ khạo kia... Ánh mắt của Chu Cẩn chậm rãi biến lạnh, theo bản năng bước chậm lại, cơ hồ ngay lúc đó Aldrich liền xoay người lại, một bước che chắn ở trước người Chu Cẩn, lạnh lùng nói: "Bước ra đi."
Trong lòng Chu Cẩn căng thẳng, trong góc đường nhỏ trên phố, cư nhiên có mấy người lục tục đi đến.
Một tên trong đó nhìn chằm chằm Chu Cẩn, trong mắt tràn đầy tham lam: "Omega, đây chính là hàng hiếm nha."
Chu Cẩn co lại ở phía sau Aldrich, tiếng như muỗi kêu: "Tang Kỳ tiên sinh..."
Người đang đi đến huýt sáo: "Giọng nói cũng không tồi, là hàng thượng đẳng."
Khí tràng của Aldrich lập tức toàn bộ khai hỏa, không chút khách khí thả ra tin tức tố của mình, Chu Cẩn cách anh gần nhất lập tức cảm thấy bản thân bị áp chế đến không thở nổi. Đối phương hiển nhiên cũng không hơn gì, nhưng dường như khát vọng đối với Omega đã áp chế sự sợ hãi khi đối mặt với cường giả mất rồi. Năm người đem hai người bao quanh bốn phía, không ngừng thu nhỏ vòng vây.
Mọi giác quan của Chu Cẩn tràn ngập tin tức tố tỏa ra từ sáu Alpha khác nhau này. Bị Alpha với thiên tính xâm lược đe dọa, cả người cậu cũng không nhịn được mà run lẩy bẩy. Aldrich hơi híp mắt: "Muốn tìm chết."
Anh bỗng nhiên vứt ra một cây chủy thủ, thừa dịp đối phương đang phân trần mà một cước đem người đạp bay, lập tức nhanh chóng xoay người, lấy cùi chỏ đánh mạnh vào một người đang tới gần. Lúc đối phương đang ngã sấp về sau mà tiện tay kéo lấy chân của đối phương, sau đó dùng lực vặn một cái, tiếng xương cốt gãy vỡ và tiếng kêu thảm thiết của đối phương đồng thời truyền đến. Chu Cẩn che miệng, cả mặt thoạt nhìn đầy vẻ sợ hãi.
Ba người còn lại dừng bước chân, một tên trong đó hô lên: "Cùng tiến lên!"
Ba người đồng thời hướng Aldrich đập tới.
Aldrich nhanh chóng ngã lăn xuống đất, sau khi ba người tụ lại thành một vòng, thuận thế duỗi một chân ra, khiến cho đối phương ngã ngược ra phía sau, rồi thuận theo nước chảy mây trôi mà nhảy cá chép đứng dậy. Anh thành công đạp lên lưng đối phương, lực cực lớn làm cho người kia rốt cuộc không thể gượng dậy nữa. Bất quá sau khi giải quyết xong ba người trong vòng vài giây, Adrich lắc lắc cổ tay, khí định thần nhàn ngoắc ngoắc tay với hai người còn lại: "Tiếp không?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhào tới. Adrich thoáng hạ thấp cả người, thủ thế chờ đợi, ánh mắt của anh không ngừng nhìn chằm chằm hai người. Trong chớp mắt, một bóng đen từ phía sau Chu Cẩn đột nhiên nhảy ra, lao thẳng về phía Chu Cẩn.
"Cẩn thận!" Aldrich lên tiếng nhắc nhở, một bên cấp tốc xuất quyền đem hai người kia giải quyết, song dường như đối phương đã mưu tính từ lâu, Chu Cẩn căn bản không thể nào tránh né, ngã nhào thật mạnh xuống đất.
Aldrich đã có thể thấy đối phương đưa ra răng nanh, hung ác chuẩn bị táp tới sau gáy của Chu Cẩn.
Coi như bây giờ Aldrich trên người có mọc ra cánh cũng không có khả năng cứu được Chu Cẩn. Đối phương sẽ tạo cho cậu một ký hiệu ngắn ngủi, sau đó bởi vì thiên tính mà cậu sẽ chủ động thuần phục nhân vật không biết tên này.
"Gay go rồi!" Aldrich tiếc nuối nghĩ, "Cư nhiên để cho rác thải chiếm tiện nghi, hi vọng gã không phải bọn buôn người."
Ngay lúc răng nanh của đối phương muốn tiếp xúc với Chu Cẩn, động tác của người kia chợt dừng lại, sau đó như con rối hình người bị mất sóng, vô lực ngã xuống trên người Chu Cẩn. Đại não của Aldrich vẫn chưa hoàn toàn phân tích xong dãy thông tin này, anh liền nhìn thấy Chu Cẩn một tay đem người lật tung, từ trên mặt đất chậm rãi bò dậy.
Cậu vẫn còn hơi sợ hãi mà sờ sờ cổ, sau đó không chút khách khí dùng chân đạp một cú lên miệng của đối phương: "Hôi rình!"
Aldrich: "..."
Anh bỏ ra vài điểm công phu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Antaro, cậu không sao chứ?"
"Xém một chút nữa!" Trong giọng nói của Chu Cẩn tràn đầy tức giận, "Xém một chút nữa liền bị cắn! Muốn chiếm tiện nghi của tôi! Nếu có công cụ, tôi muốn bẻ gãy răng nanh của hắn, đỡ phải cắn người linh tinh!"
Aldrich: "..."
Anh đi tới nhìn người trên đất lại bị Chu Cẩn đạp mấy phát, đụng vài lần, phát hiện đối phương hoài toàn mất đi ý thức. Cho dù bị đạp qua vài chân cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Aldrich tìm tòi nghiên cứu nhìn Chu Cẩn, "Cậu đẩy ngã gã như thế nào?"
Chu Cẩn đang trong cơn phẫn nộ rốt cuộc khôi phục lại một chút lý trí khi Aldrich dò hỏi. Cậu hít sâu một hơi, vẻ tức giận trên mặt đã tản đi, thay vào đó chính là nghi hoặc sâu sắc: "Không phải anh làm sao?"
Aldrich: "..." Anh hắng giọng một cái, "Antaro, tôi không thể không nhắc nhỡ cậu, nơi này chỉ còn có tôi và cậu."
"Cho nên?"
Trong thang máy chỉ có hai người, người đánh rắm không phải tôi thì chính là cậu! Chuyện rõ rành rành như thế, Aldrich kinh ngạc phát hiện đối phương lại chống chế một cách đầy nghiêm túc!
Chu Cẩn chính là không hề né tránh mà nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, trên mặt là một vẻ vô tội và nghi ngờ. Aldrich cơ hồ liền phải tin tưởng rằng người trên đất ngất đi một cách kỳ bí, hoàn toàn không có liên quan đến Omega tên là Antaro này.
Nhưng có khả năng này sao?
Biết được vị trí khoang thoát hiểm của Tinh Đạo, có thủ đoạn nhanh chóng gây mê một tên Alpha, ánh mắt Aldrich nhìn Chu Cẩn dần dần trở nên đầy hứng thú. Là anh đợi quá lâu trên vũ trụ rồi sao? Cho nên mới không biết bây giờ Omega đã có khả năng như vậy.
Khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười. Đang muốn cùng Chu Cẩn hảo hảo đàm luận, mấy chiếc xe cảnh dụng đã tụ lại từ xa đến gần.
Chu Cẩn xoay người lại nhìn, mấy đội cảnh sát đang từ trên xe nhảy xuống. Thần kinh căng thẳng của cậu thư giản khá nhiều. Ít nhất cậu không cần phải lo lắng trên đường sẽ xảy ra biến cố gì nữa. Lực lượng cảnh sát liếc mắt nhìn nhận ra Chu Cẩn.
Tiểu đội trưởng đi đầu tựa hồ còn có điểm kích động: "Chu tiên sinh! Quả thật là ngài, ngài không sao chứ?
"Chu?" Aldrich mang theo tiếng chế nhạo vang lên từ phía sau Chu Cẩn.
Chu Cẩn không hề hổ thẹn trả lời: "Há, Tang Kỳ tiên sinh, quên nói mất, tôi họ Chu."
Tiểu đội trưởng liếc nhìn người đang nằm ngổn ngang trên đất, lệnh thủ hạ đem người ôm lên, trên dưới đánh giá Aldrich: "Mọi người đều biết ngài xảy ra chuyện, hiện tại ai cũng gấp cả, ngài an toàn là tốt rồi. Vị này chính là?"
Aldrich vươn tay ra: "Tôi thuộc bộ vũ trụ, bây giờ đang chấp hành nhiệm vụ." Hai người chớp mắt bắt tay nhau, Aldrich khai hỏa toàn bộ khí tràng để tiểu đội trưởng cảm nhận được sức mạnh của mình, "Nhiệm vụ của tôi còn chưa hoàn toàn, tôi trước tiên đưa Chu... Chu tiên sinh trở về, hi vọng sẽ không bị lộ ra ngoài."
Đối phương lập tức biết rõ gật đầu: "Tốt." Lập tức lấy ra bộ đàm, nói rằng, "Báo cáo ba mươi sáu tiểu phân đội, đã phát hiện Chu Cẩn, đã phát hiện Chu Cẩn, người rất an toàn. Over!"
Aldrich nhìn Chu Cẩn. Chu Cẩn ý thức được Aldrich đang nhìn mình liền mỉm cười với anh. Phong độ như một công tử quý phái, chẳng hề cảm thấy khó chịu khi nửa lời nói dối đã bị vạch trần, cũng không hổ thẹn vì đã lừa gạt ân nhân cứu mạng.
"Có ý tứ..." Aldrich ở trong lòng cảm thán.
Cảnh đội đều toàn là Beta, dù vậy, anh cũng có thể rõ ràng cảm nhận được độ nổi tiếng của vị Chu Cẩn dùng tên giả Antaro trong đám người này.
Báo cáo xong tình huống, tiểu đội trưởng dò hỏi Aldrich: "Vị tiên sinh này, chúng ta muốn lập tức mang Chu tiên sinh trở về cảnh đội để phục mệnh, ngài đây?"
"Há, tôi đây liền muốn đi nhận tiếp tế, sau đó tiếp tục chấp hành nhiệm vụ."
Đối phương lập tức hiểu rõ, mang theo Chu Cẩn ngồi xe huyền phù.
Aldrich nhìn theo đoàn người rời đi. Đi được hai bước, từ trên mặt đất trong góc đường nhặt lên một chiếc mũ lưỡi trai. Anh vỗ vỗ, điều chỉnh độ to nhỏ, tiện tay đeo ở trên đầu. Cho dù đã điều chỉnh thành lớn nhất, nhưng vẫn là mũ dành cho Omega, vẫn hơi nhỏ đối với anh, chỉ có thể miễn cưỡng che được quả đầu. Tóc vàng lồi ra từ trong mũ, thoạt nhìn có điểm không ra ngô ra khoai.
Aldrich sửa sang lại mũ, nhàn nhã tiêu sái ở trên đường. Sau khi đi dạo nửa giờ anh mới phát hiện, những điều anh nghĩ vẫn còn quá ít. Vị Chu Cẩn có kỹ năng diễn xuất hơn người này, lại còn là tôn tử của Chu tướng quân ở liên bang, video đầy đường cơ hồ đều báo tin Chu Cẩn đã được tìm về. Thậm chí còn có phóng viên đăng lên cảnh Chu Cẩn từ trên xe xuống, khóe miệng bị thương tổn hẳn là đã được chữa trị xong. Khi ống kính loáng qua, Chu Cẩn liền chú ý đến máy thu hình, ôn hòa nở nụ cười, phất phất tay với máy.
Mộ bộ công tử quý phái nhẹ nhàng.
Hồi tưởng lại một ngày một đêm ở chung, Aldrich cảm thấy quý công tử này cũng thật là một nhân vật thần kỳ.
Anh hạ thấp vành mũ xuống, một đường tản bộ đến bến cảng.
Ngân Dực không rõ: "Không phải đi Thiên Nga tinh sao?"
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, hiện tại Thiên Nga tinh chắc chắn sẽ có cảnh giác, đi đến đó liền trở thành bia ngắm. Thúy Vi chắc chắn là con đường dễ dàng hơn." Ý tứ là muốn đem Chu Cẩn ném ở nơi đó.
"Nơi đó loạn như vậy, ngài xác định đem một Omega mảnh mai như thế vứt ở đấy sẽ không có vấn đề?"
Aldrich huýt sáo: "Ta có biện pháp, chẳng lẽ để tất cả mọi người biết nhị hoàng tử vô dụng của đế quốc đang đến sao?"
Ngân Dực lắc lắc dây thần kinh, cảm thấy hình ảnh kia rất đẹp.
"Thật đáng tiếc. Nếu như tư liệu Omega của liên bang và đế quốc liên kết với nhau thì tốt rồi, như vậy tui có thể thay ngài tra một chút về tình huống trong nhà của Antaro. Ra tay từ chỗ thân thuộc kiểu nào cũng sẽ dễ dàng hơn một chút."
Adrich ngồi thoải mái trên chiếc ghế tựa của mình, tùy ỳ để hai chân tréo nguẩy: "Ngươi là cơ giáp, chỉ phù hợp với việc đánh bại sâu bọ và Tinh Đạo. Chuyện mai mối như vầy, không hợp với khí chất của ngươi."
Ngân Dực yên lặng mở máy giám sát khoang trị liệu ra, Chu Cẩn đang một mặt vô tội nhìn hai chân của mình, ước chừng vì mới biết bản thân có thể trở về nhà, trên mặt mang theo mấy phần vui sướng rõ ràng. Vầng trán của Chu Cẩn no đầy, nhô lên một hình cung hoàng mỹ. Mặc dù là châu Á nhưng da dẻ lại rất trắng nõn, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng, là màu phấn hồng dễ nhìn.
"Quả thật là một mỹ nhân." Aldrich than thở tự đáy lòng.
"Một mỹ nhân hiếm có."
"Cho nên a, một mỹ nhân hiếm có như vậy, nên mặc lễ phúc giơ cao đế ly trong tiệc rượu và hưởng thụ được sự chú ý của muôn người mới đúng." Aldrich không mang theo lưu luyến tắt đi video giám sát.
Chu Cẩn trong khoang trị liệu một lát sau ngẩng đầu lên, tầm mắt như có như không đảo qua góc ở ngay phía trước. Trên mặt đã không có nét mừng rỡ mà Aldrich vừa nhìn thấy, trái lại là đặc biệt lãnh đạm. Dù chỉ là thoáng nhìn qua trong phút chốc, cậu đã biết rõ tay phải của người máy này bị thuốc hóa học ăn mòn.
Chu Cẩn nhắm mắt lại, người với tinh thần lực cao chót vót có thể thông qua thần thức cảm trụ được tình huống trong phạm vi nhất định. Cảm thụ tốc độ phi hành của Ngân Dực: "Cấp S." Cậu cúi đầu, tự lẩm bẩm. Cơ giáp cấp S, có nghĩa là vật liệu sử dụng thời điểm chế tạo thấp nhất cũng phải là cấp S. Mỗi mối hàn đều sẽ phải trải qua ít nhất năm lần xử lý chống phân hủy, vốn là tinh tế từ vũ trang cho đến đinh vít.
Cơ giáp như vậy, cư nhiên sẽ bị Tinh Đạo ăn mòn rơi mất bàn tay trong lúc chiến đấu với đối phương.
Chu Cẩn mở bàn tay của mình ra, tỉ mỉ nhìn một chút: "Thật biết điều."
Thúy Vi là một trạm trung chuyển và một bến cảng cự đại gần nhất với chủ tinh, số lượng ra vào mỗi ngày nhiều kinh người. Hàng hóa được vận chuyển về chủ tinh cơ hồ đều phải tạm thời dừng lại ở nơi này, thuận tiện cho việc kiểm dịch.
Chu Cẩn một bộ không hiểu: "Tang Kỳ tiên sinh, chúng ta không phải nên đi về Thiên Nga tinh sao?"
"A, chuyện đó à." Aldrich giả vờ giả vịt, "Nguồn năng lượng của cơ giáp đã tiêu hao hết, chỉ có thể đến nơi này tiếp tế một chút."
Trên mặt Chu Cẩn lộ ra thần sắc lo lắng: "Tang Kỳ tiên sinh, có phải tôi tạo thêm phiền toái cho anh không? Tôi nghe nói nguồn năng lượng của cơ giáp phi thường quý giá..."
Aldrich không ngờ tới đối phương sẽ tri tình thức thời như vậy, hầm của anh mới đào được một nửa, đối phương đã có xu hướng muốn nhảy vào: "Không không không, không phiền phức như vậy. Chỉ là một hồi nếu không nhận được tiếp tế, tôi chỉ có thể để cậu ngồi phi thuyền trở về."
Chu Cẩn thở phào nhẹ nhõm: "Không phiền phức là tốt rồi. Tôi sẽ tự mình mua vé tàu." Chu Cẩn nhanh chóng mở ra quang não, dùng tốc độ nhanh nhất mua vé tàu đi Thiên Nga Tinh.
"Chuyến nhanh nhất đến tận hai tiếng sau mới xuất phát." Trong giọng nói của Chu Cẩn có vài phần tiếc nuối.
Aldrich than thở trong lòng, Omega hiểu chuyện như thế thật sự không nhiều. Trên mặt của anh rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười mấy phần chân tâm. Anh mở ra quang não và bản đồ: "Gần đây nghe đâu có một nhà hàng, chúng ta đến ngồi một hồi, cậu cũng nên ăn một chút gì đi."
Hai người một trước một sau tiêu sái ở trên đường, Chu Cẩn lấy ra mũ lưỡi trai đeo lên, vành mũ ép tới rất thấp, cơ hồ che được hơn nửa khuôn mặt. Aldrich liếc mắt nhìn, đầy khó hiểu cảm thấy y như rằng cả người Chu Cẩn đang núp trong bóng tối, kỳ quái hỏi: "Cậu đây là?"
"Tôi lần đầu không cùng người trong nhà đi ngoài đường, cảm thấy có chút không quen." Chu Cẩn liền đè lưỡi mũ xuống.
Aldrich lúc này mới phát hiện chính mình bỏ sót chuyện quan trọng nhất. Tuy rằng Chu Cẩn còn chưa trưởng thành nhưng Omega cứ bình thản lộ ra nơi đánh dấu trên đường đi như vậy, quả thật là khiến người khác chú ý.
Anh bất động thanh sắc thả ra tin tức tố của mình, đem Chu Cẩn lồng vào trong. Chu Cẩn lập tức bị tin tức tố tràn ngập ý tứ xâm lược của Aldrich làm cho kinh sợ. Cậu hoang mang ngẩng đầu lên: "Gì vậy, Tang Kỳ tiên sinh?"
"Như vậy ít nhất có thể tránh khỏi một phần quấy rối." Aldrich cười cười với Chu Cẩn, "Bất quá nếu đụng phải một Alpha mạnh mẽ cũng không được." Anh khổ não nắm tóc, "Tìm đường nhỏ mà đi, chắc sẽ có ít người hơn."
Tin tức tố của Aldrich thật sự quá bá đạo, Chu Cẩn theo bản năng giương tay vòng lấy chính mình.
Aldrich mở bản đồ ra, mang theo Chu Cẩn một đường bảy lừa tám gạt tiến vào một đường hẻm, quả nhiên ít người hơn rất nhiều. Anh lập tức thu hồi tin tức tố, Chu Cẩn liền thở phào nhẹ nhõm.
Quá bá đạo. Chu Cẩn dùng khóe mắt liếc nhìn nghiêng Aldrich đang đi ở phía trước, trên y phục phảng phất còn lưu lại khí tức của đối phương. Cậu lúc này mới dạm nhẹ nhàng ngửi một cái, nếu như dùng tin tức tố để phân thắng bại trong cuộc chiến giữa những Alpha, vị "Tang Kỳ" trước mắt này đại khái tới thả chỗ nào chắc chắn cũng sẽ không thua. Cho dù thể chất và tinh thần lực của Chu Cẩn đều là cấp S, chỉ sợ cũng phải vật lộn rất vật vã.
Ít nhất tinh thần lực cấp S, tận lực che giấu thông tin về thân phận, cơ giáp cấp S khờ khạo kia... Ánh mắt của Chu Cẩn chậm rãi biến lạnh, theo bản năng bước chậm lại, cơ hồ ngay lúc đó Aldrich liền xoay người lại, một bước che chắn ở trước người Chu Cẩn, lạnh lùng nói: "Bước ra đi."
Trong lòng Chu Cẩn căng thẳng, trong góc đường nhỏ trên phố, cư nhiên có mấy người lục tục đi đến.
Một tên trong đó nhìn chằm chằm Chu Cẩn, trong mắt tràn đầy tham lam: "Omega, đây chính là hàng hiếm nha."
Chu Cẩn co lại ở phía sau Aldrich, tiếng như muỗi kêu: "Tang Kỳ tiên sinh..."
Người đang đi đến huýt sáo: "Giọng nói cũng không tồi, là hàng thượng đẳng."
Khí tràng của Aldrich lập tức toàn bộ khai hỏa, không chút khách khí thả ra tin tức tố của mình, Chu Cẩn cách anh gần nhất lập tức cảm thấy bản thân bị áp chế đến không thở nổi. Đối phương hiển nhiên cũng không hơn gì, nhưng dường như khát vọng đối với Omega đã áp chế sự sợ hãi khi đối mặt với cường giả mất rồi. Năm người đem hai người bao quanh bốn phía, không ngừng thu nhỏ vòng vây.
Mọi giác quan của Chu Cẩn tràn ngập tin tức tố tỏa ra từ sáu Alpha khác nhau này. Bị Alpha với thiên tính xâm lược đe dọa, cả người cậu cũng không nhịn được mà run lẩy bẩy. Aldrich hơi híp mắt: "Muốn tìm chết."
Anh bỗng nhiên vứt ra một cây chủy thủ, thừa dịp đối phương đang phân trần mà một cước đem người đạp bay, lập tức nhanh chóng xoay người, lấy cùi chỏ đánh mạnh vào một người đang tới gần. Lúc đối phương đang ngã sấp về sau mà tiện tay kéo lấy chân của đối phương, sau đó dùng lực vặn một cái, tiếng xương cốt gãy vỡ và tiếng kêu thảm thiết của đối phương đồng thời truyền đến. Chu Cẩn che miệng, cả mặt thoạt nhìn đầy vẻ sợ hãi.
Ba người còn lại dừng bước chân, một tên trong đó hô lên: "Cùng tiến lên!"
Ba người đồng thời hướng Aldrich đập tới.
Aldrich nhanh chóng ngã lăn xuống đất, sau khi ba người tụ lại thành một vòng, thuận thế duỗi một chân ra, khiến cho đối phương ngã ngược ra phía sau, rồi thuận theo nước chảy mây trôi mà nhảy cá chép đứng dậy. Anh thành công đạp lên lưng đối phương, lực cực lớn làm cho người kia rốt cuộc không thể gượng dậy nữa. Bất quá sau khi giải quyết xong ba người trong vòng vài giây, Adrich lắc lắc cổ tay, khí định thần nhàn ngoắc ngoắc tay với hai người còn lại: "Tiếp không?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhào tới. Adrich thoáng hạ thấp cả người, thủ thế chờ đợi, ánh mắt của anh không ngừng nhìn chằm chằm hai người. Trong chớp mắt, một bóng đen từ phía sau Chu Cẩn đột nhiên nhảy ra, lao thẳng về phía Chu Cẩn.
"Cẩn thận!" Aldrich lên tiếng nhắc nhở, một bên cấp tốc xuất quyền đem hai người kia giải quyết, song dường như đối phương đã mưu tính từ lâu, Chu Cẩn căn bản không thể nào tránh né, ngã nhào thật mạnh xuống đất.
Aldrich đã có thể thấy đối phương đưa ra răng nanh, hung ác chuẩn bị táp tới sau gáy của Chu Cẩn.
Coi như bây giờ Aldrich trên người có mọc ra cánh cũng không có khả năng cứu được Chu Cẩn. Đối phương sẽ tạo cho cậu một ký hiệu ngắn ngủi, sau đó bởi vì thiên tính mà cậu sẽ chủ động thuần phục nhân vật không biết tên này.
"Gay go rồi!" Aldrich tiếc nuối nghĩ, "Cư nhiên để cho rác thải chiếm tiện nghi, hi vọng gã không phải bọn buôn người."
Ngay lúc răng nanh của đối phương muốn tiếp xúc với Chu Cẩn, động tác của người kia chợt dừng lại, sau đó như con rối hình người bị mất sóng, vô lực ngã xuống trên người Chu Cẩn. Đại não của Aldrich vẫn chưa hoàn toàn phân tích xong dãy thông tin này, anh liền nhìn thấy Chu Cẩn một tay đem người lật tung, từ trên mặt đất chậm rãi bò dậy.
Cậu vẫn còn hơi sợ hãi mà sờ sờ cổ, sau đó không chút khách khí dùng chân đạp một cú lên miệng của đối phương: "Hôi rình!"
Aldrich: "..."
Anh bỏ ra vài điểm công phu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Antaro, cậu không sao chứ?"
"Xém một chút nữa!" Trong giọng nói của Chu Cẩn tràn đầy tức giận, "Xém một chút nữa liền bị cắn! Muốn chiếm tiện nghi của tôi! Nếu có công cụ, tôi muốn bẻ gãy răng nanh của hắn, đỡ phải cắn người linh tinh!"
Aldrich: "..."
Anh đi tới nhìn người trên đất lại bị Chu Cẩn đạp mấy phát, đụng vài lần, phát hiện đối phương hoài toàn mất đi ý thức. Cho dù bị đạp qua vài chân cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Aldrich tìm tòi nghiên cứu nhìn Chu Cẩn, "Cậu đẩy ngã gã như thế nào?"
Chu Cẩn đang trong cơn phẫn nộ rốt cuộc khôi phục lại một chút lý trí khi Aldrich dò hỏi. Cậu hít sâu một hơi, vẻ tức giận trên mặt đã tản đi, thay vào đó chính là nghi hoặc sâu sắc: "Không phải anh làm sao?"
Aldrich: "..." Anh hắng giọng một cái, "Antaro, tôi không thể không nhắc nhỡ cậu, nơi này chỉ còn có tôi và cậu."
"Cho nên?"
Trong thang máy chỉ có hai người, người đánh rắm không phải tôi thì chính là cậu! Chuyện rõ rành rành như thế, Aldrich kinh ngạc phát hiện đối phương lại chống chế một cách đầy nghiêm túc!
Chu Cẩn chính là không hề né tránh mà nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, trên mặt là một vẻ vô tội và nghi ngờ. Aldrich cơ hồ liền phải tin tưởng rằng người trên đất ngất đi một cách kỳ bí, hoàn toàn không có liên quan đến Omega tên là Antaro này.
Nhưng có khả năng này sao?
Biết được vị trí khoang thoát hiểm của Tinh Đạo, có thủ đoạn nhanh chóng gây mê một tên Alpha, ánh mắt Aldrich nhìn Chu Cẩn dần dần trở nên đầy hứng thú. Là anh đợi quá lâu trên vũ trụ rồi sao? Cho nên mới không biết bây giờ Omega đã có khả năng như vậy.
Khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười. Đang muốn cùng Chu Cẩn hảo hảo đàm luận, mấy chiếc xe cảnh dụng đã tụ lại từ xa đến gần.
Chu Cẩn xoay người lại nhìn, mấy đội cảnh sát đang từ trên xe nhảy xuống. Thần kinh căng thẳng của cậu thư giản khá nhiều. Ít nhất cậu không cần phải lo lắng trên đường sẽ xảy ra biến cố gì nữa. Lực lượng cảnh sát liếc mắt nhìn nhận ra Chu Cẩn.
Tiểu đội trưởng đi đầu tựa hồ còn có điểm kích động: "Chu tiên sinh! Quả thật là ngài, ngài không sao chứ?
"Chu?" Aldrich mang theo tiếng chế nhạo vang lên từ phía sau Chu Cẩn.
Chu Cẩn không hề hổ thẹn trả lời: "Há, Tang Kỳ tiên sinh, quên nói mất, tôi họ Chu."
Tiểu đội trưởng liếc nhìn người đang nằm ngổn ngang trên đất, lệnh thủ hạ đem người ôm lên, trên dưới đánh giá Aldrich: "Mọi người đều biết ngài xảy ra chuyện, hiện tại ai cũng gấp cả, ngài an toàn là tốt rồi. Vị này chính là?"
Aldrich vươn tay ra: "Tôi thuộc bộ vũ trụ, bây giờ đang chấp hành nhiệm vụ." Hai người chớp mắt bắt tay nhau, Aldrich khai hỏa toàn bộ khí tràng để tiểu đội trưởng cảm nhận được sức mạnh của mình, "Nhiệm vụ của tôi còn chưa hoàn toàn, tôi trước tiên đưa Chu... Chu tiên sinh trở về, hi vọng sẽ không bị lộ ra ngoài."
Đối phương lập tức biết rõ gật đầu: "Tốt." Lập tức lấy ra bộ đàm, nói rằng, "Báo cáo ba mươi sáu tiểu phân đội, đã phát hiện Chu Cẩn, đã phát hiện Chu Cẩn, người rất an toàn. Over!"
Aldrich nhìn Chu Cẩn. Chu Cẩn ý thức được Aldrich đang nhìn mình liền mỉm cười với anh. Phong độ như một công tử quý phái, chẳng hề cảm thấy khó chịu khi nửa lời nói dối đã bị vạch trần, cũng không hổ thẹn vì đã lừa gạt ân nhân cứu mạng.
"Có ý tứ..." Aldrich ở trong lòng cảm thán.
Cảnh đội đều toàn là Beta, dù vậy, anh cũng có thể rõ ràng cảm nhận được độ nổi tiếng của vị Chu Cẩn dùng tên giả Antaro trong đám người này.
Báo cáo xong tình huống, tiểu đội trưởng dò hỏi Aldrich: "Vị tiên sinh này, chúng ta muốn lập tức mang Chu tiên sinh trở về cảnh đội để phục mệnh, ngài đây?"
"Há, tôi đây liền muốn đi nhận tiếp tế, sau đó tiếp tục chấp hành nhiệm vụ."
Đối phương lập tức hiểu rõ, mang theo Chu Cẩn ngồi xe huyền phù.
Aldrich nhìn theo đoàn người rời đi. Đi được hai bước, từ trên mặt đất trong góc đường nhặt lên một chiếc mũ lưỡi trai. Anh vỗ vỗ, điều chỉnh độ to nhỏ, tiện tay đeo ở trên đầu. Cho dù đã điều chỉnh thành lớn nhất, nhưng vẫn là mũ dành cho Omega, vẫn hơi nhỏ đối với anh, chỉ có thể miễn cưỡng che được quả đầu. Tóc vàng lồi ra từ trong mũ, thoạt nhìn có điểm không ra ngô ra khoai.
Aldrich sửa sang lại mũ, nhàn nhã tiêu sái ở trên đường. Sau khi đi dạo nửa giờ anh mới phát hiện, những điều anh nghĩ vẫn còn quá ít. Vị Chu Cẩn có kỹ năng diễn xuất hơn người này, lại còn là tôn tử của Chu tướng quân ở liên bang, video đầy đường cơ hồ đều báo tin Chu Cẩn đã được tìm về. Thậm chí còn có phóng viên đăng lên cảnh Chu Cẩn từ trên xe xuống, khóe miệng bị thương tổn hẳn là đã được chữa trị xong. Khi ống kính loáng qua, Chu Cẩn liền chú ý đến máy thu hình, ôn hòa nở nụ cười, phất phất tay với máy.
Mộ bộ công tử quý phái nhẹ nhàng.
Hồi tưởng lại một ngày một đêm ở chung, Aldrich cảm thấy quý công tử này cũng thật là một nhân vật thần kỳ.
Anh hạ thấp vành mũ xuống, một đường tản bộ đến bến cảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất