Chương 61
Biểu tình của Aldrich là hiếm thấy nghiêm túc, Chu Cẩn lúc này mới kinh ngạc phát hiện bản thân quá hấp tấp, cậu cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại: "Là tôi cân nhắc không chu đáo, không biết tại sao lại đột nhiên rất nóng lòng."
Chu Cẩn nhìn video ghi hình, xem lại nhiều lần để bản thân bình tĩnh, cậu cưỡng ép chính mình đi phân tích, Edmon mặc dù chỉ chợt hiện ra, nhưng địa điểm xuất hiện là ở cửa khai thác, nơi cơ giáp ra vào cùng với khoáng thạch được vận tải, cũng không phải là một nơi mà những người không có liên quan có thể tùy ý đi vào. Huống chi Tạ gia lại tận lực đầu tư vào khoản an ninh như vậy.
Hơn nữa sự cách biệt giữa lượng dùng trong phòng thí nghiệm và lượng khai thác trên lý thuyết cách biệt thật sự xa, Chu Cẩn bỗng nhiên có một suy đoán lớn mật: "Edmon có phải là tới lấy khoáng thạch hay không?" Cậu nhanh chóng nói, "Theo quy định, ở cửa khai thác có đối trọng, mỗi lần xe ô tô mỏ ra vào đều sẽ ghi lại cân nặng, lượng khai thác liền sẽ tự động được ghi vào hệ thống. Nếu như Tạ gia thật sự có vấn đề, một năm này, liên bang sẽ không một chút đầu mối đều chẳng hề phát hiện. Khả năng duy nhất là, có người trực tiếp tiến vào trong giếng mỏ, trực tiếp đi khai thác khoáng thạch."
"Nếu như Edmon chính là người đi vào lấy khoáng thạch kia, như vậy này liền không cần lo lắng. Ít nhất hắn sẽ còn xuất hiện, chỉ là vấn đề hiện tại của chúng ta là, ai theo dõi hắn." Chu Cẩn suy tư nhìn Aldrich.
Không thể lại là người khác. Vừa đến khẳng định không thể để cho Chu Cẩn đi, thứ hai tất cả những điều này chỉ là suy đoán của Chu Cẩn, cũng không thể đánh trống khua chiêng để người liên bang đến. Nếu như Tạ gia thật sự có vấn đề, chỉ bằng bố trí của Tạ gia ở Hoàn Giới tinh, e rằng trong thời gian ngắn liên bang cũng rất khó tiến vào Hoàn Giới tinh, huống chi cứ như vậy sẽ có khả năng đánh rắn động cỏ.
Aldrich thức thời nói: "Để ta đi, ngược lại ta còn mấy ngày nghỉ. Lại nói sau khi đưa em trở về phòng thí nghiệm, ta cũng không có chuyện gì để làm." Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Chu Cẩn, "Nhưng hôm nay em nhất định phải để ta đưa em trở về phòng thí nghiệm." Đối phương lừa bịp lâu như vậy, bất kể là nguyên nhân gì đều có thể đoán được người nọ là một kẻ liều mạng. Aldrich tuy rằng không cho rằng đối phương có có thể thắng được bản lĩnh của mình, nhưng anh cũng không muốn để Chu Cẩn mạo hiểm như vậy.
Chu Cẩn tỉnh táo lại tự nhiên có thể biết rõ Aldrich đang lo lắng, cậu sảng khoái gật gật đầu, để Aldrich đưa cậu trở về phòng thí nghiệm. Trên đường trở về Aldrich lật lịch nhìn ngày, Chu Cẩn hỏi: "Kỳ nghỉ của anh còn bao nhiêu ngày?"
"Năm ngày." Aldrich lúc này mới phát hiện vấn đề mấu chốt, "Cũng không biết thời điểm đó có thể tìm được Edmon trước ngày trở về sau kỳ nghỉ hay không nữa."
"Nếu như không trở về vệ đội có vấn đề gì hay không?"
"Đương nhiên là có vấn đề, nếu không nói, cha ta liền sẽ không bỏ qua cho ta."
"Kỷ luật thì sao? Sẽ xử phạt à?"
Aldrich nhớ đến kỷ luật của vệ đội một chút: "Một khi đến kỳ không về, liền sẽ bị vệ đội khai trừ."
Khóe miệng Chu Cẩn tràn ra một vệt cười không có ý tốt: "Anh để anh mình tích lũy nhân khí thế nào rồi?" Cậu thấy bộ dáng không phản ứng lại của Aldrich, nói, "Đây không phải lại là một cơ hội để tích lũy nhân khí cho anh của anh sao?"
Aldrich vốn đang tính toán có nên xin thêm vài ngày nghỉ hay không, nhưng e rằng Vệ đội trưởng sẽ không đáp ứng, chứ đừng nói chi là lão Lorrin. Thực sự không được, đại khái liền như Chu Cẩn đã nói, thẳng thắn không về đơn vị, trở lại nhận phạt. Chỉ là đáng tiếc anh mới tạo dựng hình tượng trong vệ đội xong, chẳng biết sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của người khác đối với Sandy hay không.
Nhưng nghe ý tứ của Chu Cẩn, chẳng những sẽ không ảnh hưởng, trái lại là cơ hội tăng cường nhân khí cho Sandy. Aldrich không nghĩ ra điểm kết nối trong này, chỉ có thể mờ mịt nhìn Chu Cẩn.
"Anh lại xin nghỉ mấy ngày, phụ hoàng anh nhất định sẽ không đồng ý có đúng hay không?"
Aldrich nghe xong gật gật đầu, Chu Cẩn nói tiếp: "Nếu như anh khăng khăng thì sao?" Lão Lorrin tự nhiên sẽ tức giận đến giơ chân, e rằng còn có thể cởi giày bạo đánh Aldrich.
Chu Cẩn chỉ nhìn mặt Aldrich liền biết anh đang suy nghĩ gì, không có ý tốt cười nói: "Cho nên a, nếu anh khăng khăng đòi nghỉ, vậy hoàng đế nhất định sẽ tìm anh có đúng hay không? Anh mới vừa biểu hiện ra bộ dáng muốn trở về con đường ngay thẳng, chưa mấy ngày liền chứng nào tật nấy, hoàng đế mới thấy có hi vọng không chỉ muốn tìm anh mà còn có thể nổi trận lôi đình. Thời điểm đó chỉ sợ sẽ có một đống người thay phiên đến thuyết phục anh trở về vệ đội, nếu như lúc này, anh là ai cũng không nghe chỉ nghe lời anh của anh thì sao đây?"
Aldrich: "..." E rằng tất cả mọi người sẽ có một nhận thức mới về phân lượng của Sandy trong mắt anh, lúc đó nếu như anh lại diễn một chút, khuếch đại sự sùng bái đối với Sandy một chút, Lorrin già như vậy ngày sau lại muốn phong anh là vua chỉ sợ cũng sẽ rất khó khăn —— dù sao để Aldrich làm hoàng đế thật sự không bằng trực tiếp để Sandy kế vị, ai cũng không hy vọng hoàng đế ngồi ở vương vị chỉ là con rối của một người nào đó.
Chiêu này của Chu Cẩn quả thực là một mũi tên trúng hai con nhạn, Aldrich ngốc trệ một lát rồi đột nhiên cảm thấy rằng hơn hai mươi năm phóng túng của mình, xác thực đáng chịu hai từ "ngu xuẩn".
Aldrich đem Chu Cẩn đuổi về phòng thí nghiệm, trước khi đi Chu Cẩn căn dặn hết lời, một khi tìm thấy Edmon nhất định phải liên lạc với cậu.
Aldrich luôn bảo đảm mãi, Chu Cẩn mới lên phi thuyền tới đón cậu.
"Còn nữa." Chu Cẩn quay người, đứng tại chỗ bốn mắt chạm vào nhau, nhìn Aldrich đang đứng đối diện, "Nhất định phải chú ý an toàn."
Câu nói này hẳn là thứ ngôn ngữ mỹ diệu nhất Aldrich từng nghe qua, cảm giác hạnh phúc quanh thân cơ hồ muốn làm cho anh bay lên: "Ta biết rồi." Dưới ánh nhìn chằm chằm của anh, Chu Cẩn nỗ lực duy trì thái độ tự nhiên, bên tai lại từ từ không tự chủ được đỏ lên.
"Không ai sẽ là đối thủ của ta." Aldrich nói, "Yên tâm đi."
Cửa phi thuyền rốt cuộc đóng lại, Aldrich đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn phi thuyền đi xa, nụ cười lớn trên mặt cơ hồ không vơi đi được.
Thời điểm Chu Cẩn trở lại phòng thực nghiệm, Tống Tinh Viễn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: "Cậu rốt cuộc cũng trở về."
Chu Cẩn cũng không hề ghi hận Tống Tinh Viễn, Chu Hạ đã từng đề cập tới một câu, Tống Tinh Viễn tựa hồ là bị Tề Dương hãm hại. Cậu làm bộ không nhìn thấy vẻ lúng túng trên mặt Tống Tinh Viễn: "Tôi đã trở về. Đã lâu không gặp Tống bộ trưởng." Chu Cẩn cầm nút không gian trong tay đưa tới, "Đây là khoáng thạch Dịch Minh giáo sư để tôi đi lấy, ông ấy muốn tinh chế thành hợp chất kim loại."
Thái độ của Chu Cẩn làm cho Tống Tinh Viễn yên lòng: "Ta đã liên lạc xong với viện hóa chất, đem đồ vật đưa tới là được rồi. Tôi đi thông tri với Dịch Minh đại sư một chút, sau đó chúng ta trực tiếp đi qua kia."
Tống Tinh Viễn gửi một yêu cầu truyền tin với Dịch Minh, một lát sau đối phương đồng ý yêu cầu, nhưng hình chiếu ba chiều lại không thấy ảnh người.
"Dịch Minh đại sư? Người đâu rồi?" Chu Cẩn nghi ngờ nói.
Tống Tinh Viễn tựa hồ đối với tình huống như thế phi thường bình tĩnh, hắn trực tiếp nói với không khí: "Dịch Minh đại sư, Chu Cẩn đã mang khoáng thạch trở về, chúng tôi dự định lập tức đi đến viện hóa chất."
"Chờ đã!" Giọng nói của Dịch Minh truyền đến, mấy giây sau, hình chiếu rốt cuộc có bóng người của ông, mái tóc của Dịch Minh ngổn ngang đến không ra hình thù gì, tuốt ống tay áo lên thở hồng hộc, tựa hồ là mới trải qua một trận đánh ác liệt.
"Lát nữa tôi sẽ qua đó, Chu Cẩn cậu cực khổ rồi, cậu đến đó chờ ta một chút."
Chu Cẩn không hiểu nhìn Dịch Minh: "Dịch Minh đại sư, ngài làm sao vậy?"
Dịch Minh hừ một tiếng: "Cậu trở về là tốt rồi, như vậy một ít người nên rời đi."
Lập tức gọn gàng cắt đứt truyền tin. Chu Cẩn mờ mịt nhìn Tống Tinh Viễn: "Dịch Minh đại sư là nói Michelson giáo sư?"
Tống Tinh Viễn đối với tình huống hai người mỗi ngày đều muốn ẩu đả một lần này đã tạo thành thói quen tự nhiên: "Đúng rồi, mấy ngày gần đây đều rất náo nhiệt." Lập tức hắn nghĩ tới vấn đề làm hắn đau đầu, "Mới vừa rồi Dịch Minh đại sư có phải là nói muốn cho Michelson giáo sư rời đi không? Trời ơi!" Michelson làm sao có khả năng sẽ đáp ứng? Quả thực có thể tưởng tượng, hai người liền sẽ tạo ra một hồi ác chiến.
"Cậu có biết Dịch Minh giáo sư và Michelson giáo sư đến cùng có mối oán xưa gì không?" Cho nên mỗi ngày đều muốn náo loạn trong phòng thí nghiệm.
Chu Cẩn không xác định chuyện Michelson theo đuổi Dịch Minh có thể nói hay không, do dự mãi vẫn lắc đầu nói: "Cũng không rõ ràng, tôi chỉ biết là bọn họ tựa hồ quen biết nhau đã lâu."
Tống Tinh Viễn mang theo Chu Cẩn đi ra ngoài, nghĩ đến Chu Cẩn còn chưa từng thấy hình thức ở chung của hai người, không thể không sớm tiêm một cú dự phòng: "Lúc thấy bọn họ cũng đừng kinh ngạc, nếu có đánh nhau cậu nhớ trốn xa một chút."
Chu Cẩn: "..."
Hai người đang nói chuyện, một binh sĩ đi tới: "Tống bộ trưởng, vật liệu cần thiết lần này tôi đã nhập kho, mời ngài đối chiếu xong xuôi rồi đến ký tên giùm tôi."
Chu Cẩn liếc nhìn đối phương, là khuôn mặt mới mà cậu không quen biết. Tống Tinh Viễn xong xuôi thủ tục mới giải thích: "Thay thế Vạn đoàn trưởng." Hắn cẩn thận quan sát thần sắc của Chu Cẩn, phát hiện đối phương cũng không có phản ứng phản cảm gì mới yên tâm tiếp tục nói, "Vạn đoàn trưởng đã bị điều đi. Đây là người mới tới tên Vu Minh, chuyên phụ trách vận chuyển vật liệu."
Chu Cẩn nghe thấy Vạn Nghiệp Vi bị điều đi cũng không thấy quá kinh ngạc, qua sự kiện kia, vô luận Vạn Nghiệp Vi tự nguyện hay là bị người cưỡng bức, Chu Hạ cũng không thể để hắn tiếp tục có cơ hội ra vào phòng thí nghiệm nữa.
"Kỳ thực Vạn đoàn trưởng ngày đó cũng là bị thiết kế." Tống Tinh Viễn nói, "Tề Dương và Phan Hiểu Thần dùng thuốc xịt cưỡng chế khơi gợi cơn phát tình của cậu xong, hai người bọn họ cố ý nói đến chuyện Omega bị cưỡng chế đánh dấu."
"Lúc đầu tôi cũng nghe không hiểu, tin rằng Vạn đoàn trưởng cũng vậy. Thẳng đến về sau Tề Dương nói rằng thuốc kích thích trong túi đã bị hư tổn, tôi và Vạn đoàn trưởng mới phát hiện ra điểm không đúng. Chỉ là lúc đó tôi còn mang hy vọng xa vời trong lòng, có lẽ không chừng là sai lầm, mãi đến lúc Tề Dương nói "Có lẽ nên để Rupert đi làm." "
"Rupert?"
"Đội trưởng phụ trách công việc của Tề Dương, có thể nói là thân tín của Tề Dương, đến nay vẫn chưa kết hôn." Trên mặt Tống Tinh Viễn có lúng túng, "Nói thật, cho dù là đến bước này, lúc đó tôi cũng không thể xác nhận. Tôi không nghĩ tới lá gan của Tề Dương cư nhiên lại lớn như vậy, gian lận trước mặt tôi và Vạn đoàn trưởng."
"Hoàn hảo Vạn đoàn trưởng phản ứng trước tôi một bước xông về phòng thí nghiệm. Chuyện sau đó, cậu cũng đều biết."
"Tống bộ trưởng tại sao muốn nói với tôi điều này?" Dùng Chu Cẩn biết rõ, Tống Tinh Viễn cũng không phải là người sẽ để ý đến những chuyện ngoài việc thiết kế.
Trên mặt Tống Tinh Viễn có chút lúng túng: "Là Vạn đoàn trưởng nhờ tôi giải thích với cậu, hắn nói hắn bị cậu kéo vào danh sách đen. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy có lẽ quả thật Vạn đoàn trưởng thành đến thích hợp hơn Aldrich một chút. Ít nhất như vậy cậu vẫn có thể ở lại liên bang."
Chu Cẩn nhìn video ghi hình, xem lại nhiều lần để bản thân bình tĩnh, cậu cưỡng ép chính mình đi phân tích, Edmon mặc dù chỉ chợt hiện ra, nhưng địa điểm xuất hiện là ở cửa khai thác, nơi cơ giáp ra vào cùng với khoáng thạch được vận tải, cũng không phải là một nơi mà những người không có liên quan có thể tùy ý đi vào. Huống chi Tạ gia lại tận lực đầu tư vào khoản an ninh như vậy.
Hơn nữa sự cách biệt giữa lượng dùng trong phòng thí nghiệm và lượng khai thác trên lý thuyết cách biệt thật sự xa, Chu Cẩn bỗng nhiên có một suy đoán lớn mật: "Edmon có phải là tới lấy khoáng thạch hay không?" Cậu nhanh chóng nói, "Theo quy định, ở cửa khai thác có đối trọng, mỗi lần xe ô tô mỏ ra vào đều sẽ ghi lại cân nặng, lượng khai thác liền sẽ tự động được ghi vào hệ thống. Nếu như Tạ gia thật sự có vấn đề, một năm này, liên bang sẽ không một chút đầu mối đều chẳng hề phát hiện. Khả năng duy nhất là, có người trực tiếp tiến vào trong giếng mỏ, trực tiếp đi khai thác khoáng thạch."
"Nếu như Edmon chính là người đi vào lấy khoáng thạch kia, như vậy này liền không cần lo lắng. Ít nhất hắn sẽ còn xuất hiện, chỉ là vấn đề hiện tại của chúng ta là, ai theo dõi hắn." Chu Cẩn suy tư nhìn Aldrich.
Không thể lại là người khác. Vừa đến khẳng định không thể để cho Chu Cẩn đi, thứ hai tất cả những điều này chỉ là suy đoán của Chu Cẩn, cũng không thể đánh trống khua chiêng để người liên bang đến. Nếu như Tạ gia thật sự có vấn đề, chỉ bằng bố trí của Tạ gia ở Hoàn Giới tinh, e rằng trong thời gian ngắn liên bang cũng rất khó tiến vào Hoàn Giới tinh, huống chi cứ như vậy sẽ có khả năng đánh rắn động cỏ.
Aldrich thức thời nói: "Để ta đi, ngược lại ta còn mấy ngày nghỉ. Lại nói sau khi đưa em trở về phòng thí nghiệm, ta cũng không có chuyện gì để làm." Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Chu Cẩn, "Nhưng hôm nay em nhất định phải để ta đưa em trở về phòng thí nghiệm." Đối phương lừa bịp lâu như vậy, bất kể là nguyên nhân gì đều có thể đoán được người nọ là một kẻ liều mạng. Aldrich tuy rằng không cho rằng đối phương có có thể thắng được bản lĩnh của mình, nhưng anh cũng không muốn để Chu Cẩn mạo hiểm như vậy.
Chu Cẩn tỉnh táo lại tự nhiên có thể biết rõ Aldrich đang lo lắng, cậu sảng khoái gật gật đầu, để Aldrich đưa cậu trở về phòng thí nghiệm. Trên đường trở về Aldrich lật lịch nhìn ngày, Chu Cẩn hỏi: "Kỳ nghỉ của anh còn bao nhiêu ngày?"
"Năm ngày." Aldrich lúc này mới phát hiện vấn đề mấu chốt, "Cũng không biết thời điểm đó có thể tìm được Edmon trước ngày trở về sau kỳ nghỉ hay không nữa."
"Nếu như không trở về vệ đội có vấn đề gì hay không?"
"Đương nhiên là có vấn đề, nếu không nói, cha ta liền sẽ không bỏ qua cho ta."
"Kỷ luật thì sao? Sẽ xử phạt à?"
Aldrich nhớ đến kỷ luật của vệ đội một chút: "Một khi đến kỳ không về, liền sẽ bị vệ đội khai trừ."
Khóe miệng Chu Cẩn tràn ra một vệt cười không có ý tốt: "Anh để anh mình tích lũy nhân khí thế nào rồi?" Cậu thấy bộ dáng không phản ứng lại của Aldrich, nói, "Đây không phải lại là một cơ hội để tích lũy nhân khí cho anh của anh sao?"
Aldrich vốn đang tính toán có nên xin thêm vài ngày nghỉ hay không, nhưng e rằng Vệ đội trưởng sẽ không đáp ứng, chứ đừng nói chi là lão Lorrin. Thực sự không được, đại khái liền như Chu Cẩn đã nói, thẳng thắn không về đơn vị, trở lại nhận phạt. Chỉ là đáng tiếc anh mới tạo dựng hình tượng trong vệ đội xong, chẳng biết sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của người khác đối với Sandy hay không.
Nhưng nghe ý tứ của Chu Cẩn, chẳng những sẽ không ảnh hưởng, trái lại là cơ hội tăng cường nhân khí cho Sandy. Aldrich không nghĩ ra điểm kết nối trong này, chỉ có thể mờ mịt nhìn Chu Cẩn.
"Anh lại xin nghỉ mấy ngày, phụ hoàng anh nhất định sẽ không đồng ý có đúng hay không?"
Aldrich nghe xong gật gật đầu, Chu Cẩn nói tiếp: "Nếu như anh khăng khăng thì sao?" Lão Lorrin tự nhiên sẽ tức giận đến giơ chân, e rằng còn có thể cởi giày bạo đánh Aldrich.
Chu Cẩn chỉ nhìn mặt Aldrich liền biết anh đang suy nghĩ gì, không có ý tốt cười nói: "Cho nên a, nếu anh khăng khăng đòi nghỉ, vậy hoàng đế nhất định sẽ tìm anh có đúng hay không? Anh mới vừa biểu hiện ra bộ dáng muốn trở về con đường ngay thẳng, chưa mấy ngày liền chứng nào tật nấy, hoàng đế mới thấy có hi vọng không chỉ muốn tìm anh mà còn có thể nổi trận lôi đình. Thời điểm đó chỉ sợ sẽ có một đống người thay phiên đến thuyết phục anh trở về vệ đội, nếu như lúc này, anh là ai cũng không nghe chỉ nghe lời anh của anh thì sao đây?"
Aldrich: "..." E rằng tất cả mọi người sẽ có một nhận thức mới về phân lượng của Sandy trong mắt anh, lúc đó nếu như anh lại diễn một chút, khuếch đại sự sùng bái đối với Sandy một chút, Lorrin già như vậy ngày sau lại muốn phong anh là vua chỉ sợ cũng sẽ rất khó khăn —— dù sao để Aldrich làm hoàng đế thật sự không bằng trực tiếp để Sandy kế vị, ai cũng không hy vọng hoàng đế ngồi ở vương vị chỉ là con rối của một người nào đó.
Chiêu này của Chu Cẩn quả thực là một mũi tên trúng hai con nhạn, Aldrich ngốc trệ một lát rồi đột nhiên cảm thấy rằng hơn hai mươi năm phóng túng của mình, xác thực đáng chịu hai từ "ngu xuẩn".
Aldrich đem Chu Cẩn đuổi về phòng thí nghiệm, trước khi đi Chu Cẩn căn dặn hết lời, một khi tìm thấy Edmon nhất định phải liên lạc với cậu.
Aldrich luôn bảo đảm mãi, Chu Cẩn mới lên phi thuyền tới đón cậu.
"Còn nữa." Chu Cẩn quay người, đứng tại chỗ bốn mắt chạm vào nhau, nhìn Aldrich đang đứng đối diện, "Nhất định phải chú ý an toàn."
Câu nói này hẳn là thứ ngôn ngữ mỹ diệu nhất Aldrich từng nghe qua, cảm giác hạnh phúc quanh thân cơ hồ muốn làm cho anh bay lên: "Ta biết rồi." Dưới ánh nhìn chằm chằm của anh, Chu Cẩn nỗ lực duy trì thái độ tự nhiên, bên tai lại từ từ không tự chủ được đỏ lên.
"Không ai sẽ là đối thủ của ta." Aldrich nói, "Yên tâm đi."
Cửa phi thuyền rốt cuộc đóng lại, Aldrich đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn phi thuyền đi xa, nụ cười lớn trên mặt cơ hồ không vơi đi được.
Thời điểm Chu Cẩn trở lại phòng thực nghiệm, Tống Tinh Viễn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: "Cậu rốt cuộc cũng trở về."
Chu Cẩn cũng không hề ghi hận Tống Tinh Viễn, Chu Hạ đã từng đề cập tới một câu, Tống Tinh Viễn tựa hồ là bị Tề Dương hãm hại. Cậu làm bộ không nhìn thấy vẻ lúng túng trên mặt Tống Tinh Viễn: "Tôi đã trở về. Đã lâu không gặp Tống bộ trưởng." Chu Cẩn cầm nút không gian trong tay đưa tới, "Đây là khoáng thạch Dịch Minh giáo sư để tôi đi lấy, ông ấy muốn tinh chế thành hợp chất kim loại."
Thái độ của Chu Cẩn làm cho Tống Tinh Viễn yên lòng: "Ta đã liên lạc xong với viện hóa chất, đem đồ vật đưa tới là được rồi. Tôi đi thông tri với Dịch Minh đại sư một chút, sau đó chúng ta trực tiếp đi qua kia."
Tống Tinh Viễn gửi một yêu cầu truyền tin với Dịch Minh, một lát sau đối phương đồng ý yêu cầu, nhưng hình chiếu ba chiều lại không thấy ảnh người.
"Dịch Minh đại sư? Người đâu rồi?" Chu Cẩn nghi ngờ nói.
Tống Tinh Viễn tựa hồ đối với tình huống như thế phi thường bình tĩnh, hắn trực tiếp nói với không khí: "Dịch Minh đại sư, Chu Cẩn đã mang khoáng thạch trở về, chúng tôi dự định lập tức đi đến viện hóa chất."
"Chờ đã!" Giọng nói của Dịch Minh truyền đến, mấy giây sau, hình chiếu rốt cuộc có bóng người của ông, mái tóc của Dịch Minh ngổn ngang đến không ra hình thù gì, tuốt ống tay áo lên thở hồng hộc, tựa hồ là mới trải qua một trận đánh ác liệt.
"Lát nữa tôi sẽ qua đó, Chu Cẩn cậu cực khổ rồi, cậu đến đó chờ ta một chút."
Chu Cẩn không hiểu nhìn Dịch Minh: "Dịch Minh đại sư, ngài làm sao vậy?"
Dịch Minh hừ một tiếng: "Cậu trở về là tốt rồi, như vậy một ít người nên rời đi."
Lập tức gọn gàng cắt đứt truyền tin. Chu Cẩn mờ mịt nhìn Tống Tinh Viễn: "Dịch Minh đại sư là nói Michelson giáo sư?"
Tống Tinh Viễn đối với tình huống hai người mỗi ngày đều muốn ẩu đả một lần này đã tạo thành thói quen tự nhiên: "Đúng rồi, mấy ngày gần đây đều rất náo nhiệt." Lập tức hắn nghĩ tới vấn đề làm hắn đau đầu, "Mới vừa rồi Dịch Minh đại sư có phải là nói muốn cho Michelson giáo sư rời đi không? Trời ơi!" Michelson làm sao có khả năng sẽ đáp ứng? Quả thực có thể tưởng tượng, hai người liền sẽ tạo ra một hồi ác chiến.
"Cậu có biết Dịch Minh giáo sư và Michelson giáo sư đến cùng có mối oán xưa gì không?" Cho nên mỗi ngày đều muốn náo loạn trong phòng thí nghiệm.
Chu Cẩn không xác định chuyện Michelson theo đuổi Dịch Minh có thể nói hay không, do dự mãi vẫn lắc đầu nói: "Cũng không rõ ràng, tôi chỉ biết là bọn họ tựa hồ quen biết nhau đã lâu."
Tống Tinh Viễn mang theo Chu Cẩn đi ra ngoài, nghĩ đến Chu Cẩn còn chưa từng thấy hình thức ở chung của hai người, không thể không sớm tiêm một cú dự phòng: "Lúc thấy bọn họ cũng đừng kinh ngạc, nếu có đánh nhau cậu nhớ trốn xa một chút."
Chu Cẩn: "..."
Hai người đang nói chuyện, một binh sĩ đi tới: "Tống bộ trưởng, vật liệu cần thiết lần này tôi đã nhập kho, mời ngài đối chiếu xong xuôi rồi đến ký tên giùm tôi."
Chu Cẩn liếc nhìn đối phương, là khuôn mặt mới mà cậu không quen biết. Tống Tinh Viễn xong xuôi thủ tục mới giải thích: "Thay thế Vạn đoàn trưởng." Hắn cẩn thận quan sát thần sắc của Chu Cẩn, phát hiện đối phương cũng không có phản ứng phản cảm gì mới yên tâm tiếp tục nói, "Vạn đoàn trưởng đã bị điều đi. Đây là người mới tới tên Vu Minh, chuyên phụ trách vận chuyển vật liệu."
Chu Cẩn nghe thấy Vạn Nghiệp Vi bị điều đi cũng không thấy quá kinh ngạc, qua sự kiện kia, vô luận Vạn Nghiệp Vi tự nguyện hay là bị người cưỡng bức, Chu Hạ cũng không thể để hắn tiếp tục có cơ hội ra vào phòng thí nghiệm nữa.
"Kỳ thực Vạn đoàn trưởng ngày đó cũng là bị thiết kế." Tống Tinh Viễn nói, "Tề Dương và Phan Hiểu Thần dùng thuốc xịt cưỡng chế khơi gợi cơn phát tình của cậu xong, hai người bọn họ cố ý nói đến chuyện Omega bị cưỡng chế đánh dấu."
"Lúc đầu tôi cũng nghe không hiểu, tin rằng Vạn đoàn trưởng cũng vậy. Thẳng đến về sau Tề Dương nói rằng thuốc kích thích trong túi đã bị hư tổn, tôi và Vạn đoàn trưởng mới phát hiện ra điểm không đúng. Chỉ là lúc đó tôi còn mang hy vọng xa vời trong lòng, có lẽ không chừng là sai lầm, mãi đến lúc Tề Dương nói "Có lẽ nên để Rupert đi làm." "
"Rupert?"
"Đội trưởng phụ trách công việc của Tề Dương, có thể nói là thân tín của Tề Dương, đến nay vẫn chưa kết hôn." Trên mặt Tống Tinh Viễn có lúng túng, "Nói thật, cho dù là đến bước này, lúc đó tôi cũng không thể xác nhận. Tôi không nghĩ tới lá gan của Tề Dương cư nhiên lại lớn như vậy, gian lận trước mặt tôi và Vạn đoàn trưởng."
"Hoàn hảo Vạn đoàn trưởng phản ứng trước tôi một bước xông về phòng thí nghiệm. Chuyện sau đó, cậu cũng đều biết."
"Tống bộ trưởng tại sao muốn nói với tôi điều này?" Dùng Chu Cẩn biết rõ, Tống Tinh Viễn cũng không phải là người sẽ để ý đến những chuyện ngoài việc thiết kế.
Trên mặt Tống Tinh Viễn có chút lúng túng: "Là Vạn đoàn trưởng nhờ tôi giải thích với cậu, hắn nói hắn bị cậu kéo vào danh sách đen. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy có lẽ quả thật Vạn đoàn trưởng thành đến thích hợp hơn Aldrich một chút. Ít nhất như vậy cậu vẫn có thể ở lại liên bang."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất