Chương 56
Hoa Phụng Tường nằm thẳng trên giường, cho dù sau lưng thỉnh thoảng truyền tới cảm giác đau rát khiến tâm trạng hắn không vui vẻ gì, nhưng hắn không muốn động đậy. Mã Võ chịu đấm lưng cho hắn, nếu không phải vì muội muội của y, có lẽ y quyết không chịu làm.
Màn giường rũ thấp, Hoa Phụng Tường mặc đồ ngủ nhắm mắt nghỉ ngơi cùng Mã Võ thần sắc cứng đờ tâm sự nặng nề, cảnh này nhìn sao cũng thấy mờ ám quái lạ__ không biết hai người trong cuộc có chú ý thấy hay không?
Hồi sau, Hoa Phụng Tường cuối cùng khẽ cử động, hắn nghiêng người qua, đột nhiên vươn tay nắm cổ tay Mã Võ, Mã Võ lập tức run rẩy một chút, y không nén được muốn rút về, nhưng Hoa Phụng Tường lại dồn thêm sức, cổ tay bị siết chặt phát đau, sắc mặt Mã Võ thay đổi, lại nhìn Hoa Phụng Tường, phần ngực áo của hắn không biết từ lúc nào đã mở rộng, nửa che nửa hở, ánh mắt biếng nhác khẽ híp lại, nhưng sự âm u dị thường lại khiến y sợ hãi, lồng ngực nghèn nghẹt, cổ họng khô khàn, Mã Võ làm sao còn nói được nửa chữ.
Thấy Mã Võ hoảng loạn không thể che giấu, vết sẹo chói mắt kia cũng càng tím hơn, Hoa Phụng Tường nắm chặt, “… Suốt đường về, ngươi trốn gia giỏi lắm.” Giống như không để tâm, Hoa Phụng Tường nói tiếp, “… Ngươi muốn cứu họ sao?”
Mã Võ không biết phải nói gì, lát sau, khó khăn gật đầu, “… Xin ngài… giơ cao đánh khẽ…”
“Giơ cao đánh khẽ?” Hoa Phụng Tường bật cười, “Gia ta cả đời có hai chuyện không làm, một là vô dụng, hai là không vui, của ngươi tính là loại nào đây?”
“…”
Hoa Phụng Tường không nói nữa, thản nhiên đánh giá Mã Võ đang đau đớn giãy dụa, tiểu tử này, không phải không biết ý của hắn chứ? Hắn thật muốn xem thử y sẽ ứng đối thế nào!
Trong lòng Mã Võ hoàn toàn rối lên, y đau khổ hoang mang giãy dụa, Hoa Phụng Tường đã buông y ra, nhưng, cảm giác bị giữ chặt lại không hề tiêu tan, ngược lại càng khiến y nghẹt thở, y hiểu ý Hoa Phụng Tường, kỳ thật suốt đường về, y làm sao không hiểu mỗi khi hắn trừng y, từ lâu y đã mơ hồ cảm nhận được rồi sẽ có một ngày Hoa Phụng Tường sẽ tính sổ với mình, tuy không biết tại sao Hoa Phụng Tường sẽ làm thế, mình thô kệch thế này, mặt còn biến dạng dọa người, rốt cuộc tại sao hắn đã lâu như vậy vẫn không chịu buông tha y? Mà chuyện đến hôm nay, y còn có thể làm gì nữa sao?
Nghĩ tới sự phản kháng và khuất phục của mình từ trước tới giờ, nghĩ tới sự giằng co khổ sở lâu như thế, đến cùng chẳng qua vẫn là kết quả này, mắt Mã Võ không khỏi nóng lên, “Phải làm sao… ngài mới tha cho họ…”
Khóe môi Hoa Phụng Tường nhẹ cong lên khó nhận ra, nhưng, sau đó hắn lại nhíu mày, “Cậu nói xem?”
Mã Võ nghẹn lời, mặt y, tím lại rồi tái trắng, lát sau, y đột nhiên cong gối quỳ xuống, y chính là không làm được, y không cách nào đối diện với chuyện đó__ thà là quỳ cầu xin hắn!
Mã Võ cúi thấp đầu, đỉnh đầu hoàn toàn không có âm thanh, y cũng không thể suy nghĩ gì khác.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong phòng yên ắng vô cùng, cuối cùng, trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân trần gọn gàng sạch sẽ, sau đó, Mã Võ chỉ cảm thấy một đôi tay thò tới đặt lên áo mình.
Mã Võ rụt lại, nhưng, cũng chỉ rụt một chút mà thôi, sau đó y không động đậy tùy ý đôi tay đó chậm rãi cởi từng nút áo của mình, tầm mắt cúi thấp trợn trừng nhìn áo dần bị cởi, nhưng y không thể làm gì cả.
Hoa Phụng Tường thấy đầu Mã Võ càng cúi càng thấp, y đang run rẩy sao? Cảm nhận được y khuất nhục nhẫn nhịn bất lực tuyệt vọng, Hoa Phụng Tường lại tuyệt không dừng tay. Lồng ngực chắc nịch đã quá lâu chưa được thấy đang dần lộ ra, Hoa Phụng Tường kìm lòng không đậu hít sâu một hơi, không ngờ một lần nữa nhìn thấy thân thể nam nhân này, tim hắn lại đập kịch liệt như thế, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, Hoa Phụng Tường cố khắc chế.
Khi cuối cùng cũng cởi quần Mã Võ, Hoa Phụng Tường đã không thể nhẫn nại được nữa, một tay kéo lưng quần Mã Võ, một tay kéo y dậy, không nói hai lời đè lên giường, động tác của hắn có chút nóng nảy, lẽ nào là do nghẹn quá lâu rồi sao? Nhiều ngày dồn nén toàn bộ bạo phát vào lúc này, Hoa Phụng Tường cũng không lo nghĩ được nhiều, chỉ ước gì lập tức được tiến vào.
Mã Võ đổ mồ hôi lạnh, sự vội vàng của Hoa Phụng Tường khiến y đau đớn không thôi, quần còn chưa cởi ra hẳn, hắn đã nâng người y lên, vật cứng rắn tì lên muốn tiến vào, sau đó là cảm giác đau đớn truyền tới. Lúc này hắn mới hơi tỉnh táo lại, thấy Mã Võ dưới thân đã tái mét, hắn còn chưa bắt đầu đâu! Hoa Phụng Tường lúc này, thật sự là muốn tiến không được muốn lùi không nỡ.
Đột nhiên, Hoa Phụng Tường như chợt nghĩ ra gì đó, hắn rút ra, nhổ một chút nước bọt vào tay mình, bôi lên thứ cứng rắn, sau đó nghiền ngẫm một chút, lại nhổ thêm chút nước bọt bôi phía dưới của Mã Võ, Mã Võ trong lúc mơ mơ màng màng giật mình một chút, căng thẳng khó chịu muốn né tránh, Hoa Phụng Tường lại đè lên áp chế y, tay không dừng lại, lại nhổ thêm vài lần xoa ấn, đối với Hoa Phụng Tường mà nói, đây thật sự là hành động từ khi sinh ra đến nay chưa từng có. Chỗ xấu hổ truyền tới xúc cảm như vậy, Mã Võ cũng là lần đầu gặp phải từ lúc sinh ra, mặt y đỏ bừng, “Ngươi… đừng…”
Nhưng Hoa Phụng Tường bỏ ngoài tai, lại xoa nắn thêm một lát, cảm thấy đã đủ ẩm ướt, hắn mới thở ra, lại đặt thứ sưng to càng thêm kinh người kia vào, “A…” Quá lâu không làm chuyện này, Mã Võ kìm nén đau đớn, Hoa Phụng Tường lần này không dừng lại nữa, chấp nhất tiến vào, chậm rãi rút ra thăm dò, nhưng không ngờ chỉ nhẹ động chưa bao lâu, cảm giác mãnh liệt đã ào lên, thoáng cái Hoa Phụng Tường gần như khẽ run, không nhịn được muốn rên rỉ ra tiếng, trước kia, lúc ở trên người nam nhân này, hắn đạt được tư vi tuyệt diệu khác với bình thường, lần này, dường như còn vượt qua bất cứ lần nào trước đó, Hoa Phụng Tường động vài cái, không nhịn được nữa, bắt đầu mạnh mẽ đâm xuyên đỉnh động.
Màn giường rũ thấp, Hoa Phụng Tường mặc đồ ngủ nhắm mắt nghỉ ngơi cùng Mã Võ thần sắc cứng đờ tâm sự nặng nề, cảnh này nhìn sao cũng thấy mờ ám quái lạ__ không biết hai người trong cuộc có chú ý thấy hay không?
Hồi sau, Hoa Phụng Tường cuối cùng khẽ cử động, hắn nghiêng người qua, đột nhiên vươn tay nắm cổ tay Mã Võ, Mã Võ lập tức run rẩy một chút, y không nén được muốn rút về, nhưng Hoa Phụng Tường lại dồn thêm sức, cổ tay bị siết chặt phát đau, sắc mặt Mã Võ thay đổi, lại nhìn Hoa Phụng Tường, phần ngực áo của hắn không biết từ lúc nào đã mở rộng, nửa che nửa hở, ánh mắt biếng nhác khẽ híp lại, nhưng sự âm u dị thường lại khiến y sợ hãi, lồng ngực nghèn nghẹt, cổ họng khô khàn, Mã Võ làm sao còn nói được nửa chữ.
Thấy Mã Võ hoảng loạn không thể che giấu, vết sẹo chói mắt kia cũng càng tím hơn, Hoa Phụng Tường nắm chặt, “… Suốt đường về, ngươi trốn gia giỏi lắm.” Giống như không để tâm, Hoa Phụng Tường nói tiếp, “… Ngươi muốn cứu họ sao?”
Mã Võ không biết phải nói gì, lát sau, khó khăn gật đầu, “… Xin ngài… giơ cao đánh khẽ…”
“Giơ cao đánh khẽ?” Hoa Phụng Tường bật cười, “Gia ta cả đời có hai chuyện không làm, một là vô dụng, hai là không vui, của ngươi tính là loại nào đây?”
“…”
Hoa Phụng Tường không nói nữa, thản nhiên đánh giá Mã Võ đang đau đớn giãy dụa, tiểu tử này, không phải không biết ý của hắn chứ? Hắn thật muốn xem thử y sẽ ứng đối thế nào!
Trong lòng Mã Võ hoàn toàn rối lên, y đau khổ hoang mang giãy dụa, Hoa Phụng Tường đã buông y ra, nhưng, cảm giác bị giữ chặt lại không hề tiêu tan, ngược lại càng khiến y nghẹt thở, y hiểu ý Hoa Phụng Tường, kỳ thật suốt đường về, y làm sao không hiểu mỗi khi hắn trừng y, từ lâu y đã mơ hồ cảm nhận được rồi sẽ có một ngày Hoa Phụng Tường sẽ tính sổ với mình, tuy không biết tại sao Hoa Phụng Tường sẽ làm thế, mình thô kệch thế này, mặt còn biến dạng dọa người, rốt cuộc tại sao hắn đã lâu như vậy vẫn không chịu buông tha y? Mà chuyện đến hôm nay, y còn có thể làm gì nữa sao?
Nghĩ tới sự phản kháng và khuất phục của mình từ trước tới giờ, nghĩ tới sự giằng co khổ sở lâu như thế, đến cùng chẳng qua vẫn là kết quả này, mắt Mã Võ không khỏi nóng lên, “Phải làm sao… ngài mới tha cho họ…”
Khóe môi Hoa Phụng Tường nhẹ cong lên khó nhận ra, nhưng, sau đó hắn lại nhíu mày, “Cậu nói xem?”
Mã Võ nghẹn lời, mặt y, tím lại rồi tái trắng, lát sau, y đột nhiên cong gối quỳ xuống, y chính là không làm được, y không cách nào đối diện với chuyện đó__ thà là quỳ cầu xin hắn!
Mã Võ cúi thấp đầu, đỉnh đầu hoàn toàn không có âm thanh, y cũng không thể suy nghĩ gì khác.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong phòng yên ắng vô cùng, cuối cùng, trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân trần gọn gàng sạch sẽ, sau đó, Mã Võ chỉ cảm thấy một đôi tay thò tới đặt lên áo mình.
Mã Võ rụt lại, nhưng, cũng chỉ rụt một chút mà thôi, sau đó y không động đậy tùy ý đôi tay đó chậm rãi cởi từng nút áo của mình, tầm mắt cúi thấp trợn trừng nhìn áo dần bị cởi, nhưng y không thể làm gì cả.
Hoa Phụng Tường thấy đầu Mã Võ càng cúi càng thấp, y đang run rẩy sao? Cảm nhận được y khuất nhục nhẫn nhịn bất lực tuyệt vọng, Hoa Phụng Tường lại tuyệt không dừng tay. Lồng ngực chắc nịch đã quá lâu chưa được thấy đang dần lộ ra, Hoa Phụng Tường kìm lòng không đậu hít sâu một hơi, không ngờ một lần nữa nhìn thấy thân thể nam nhân này, tim hắn lại đập kịch liệt như thế, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, Hoa Phụng Tường cố khắc chế.
Khi cuối cùng cũng cởi quần Mã Võ, Hoa Phụng Tường đã không thể nhẫn nại được nữa, một tay kéo lưng quần Mã Võ, một tay kéo y dậy, không nói hai lời đè lên giường, động tác của hắn có chút nóng nảy, lẽ nào là do nghẹn quá lâu rồi sao? Nhiều ngày dồn nén toàn bộ bạo phát vào lúc này, Hoa Phụng Tường cũng không lo nghĩ được nhiều, chỉ ước gì lập tức được tiến vào.
Mã Võ đổ mồ hôi lạnh, sự vội vàng của Hoa Phụng Tường khiến y đau đớn không thôi, quần còn chưa cởi ra hẳn, hắn đã nâng người y lên, vật cứng rắn tì lên muốn tiến vào, sau đó là cảm giác đau đớn truyền tới. Lúc này hắn mới hơi tỉnh táo lại, thấy Mã Võ dưới thân đã tái mét, hắn còn chưa bắt đầu đâu! Hoa Phụng Tường lúc này, thật sự là muốn tiến không được muốn lùi không nỡ.
Đột nhiên, Hoa Phụng Tường như chợt nghĩ ra gì đó, hắn rút ra, nhổ một chút nước bọt vào tay mình, bôi lên thứ cứng rắn, sau đó nghiền ngẫm một chút, lại nhổ thêm chút nước bọt bôi phía dưới của Mã Võ, Mã Võ trong lúc mơ mơ màng màng giật mình một chút, căng thẳng khó chịu muốn né tránh, Hoa Phụng Tường lại đè lên áp chế y, tay không dừng lại, lại nhổ thêm vài lần xoa ấn, đối với Hoa Phụng Tường mà nói, đây thật sự là hành động từ khi sinh ra đến nay chưa từng có. Chỗ xấu hổ truyền tới xúc cảm như vậy, Mã Võ cũng là lần đầu gặp phải từ lúc sinh ra, mặt y đỏ bừng, “Ngươi… đừng…”
Nhưng Hoa Phụng Tường bỏ ngoài tai, lại xoa nắn thêm một lát, cảm thấy đã đủ ẩm ướt, hắn mới thở ra, lại đặt thứ sưng to càng thêm kinh người kia vào, “A…” Quá lâu không làm chuyện này, Mã Võ kìm nén đau đớn, Hoa Phụng Tường lần này không dừng lại nữa, chấp nhất tiến vào, chậm rãi rút ra thăm dò, nhưng không ngờ chỉ nhẹ động chưa bao lâu, cảm giác mãnh liệt đã ào lên, thoáng cái Hoa Phụng Tường gần như khẽ run, không nhịn được muốn rên rỉ ra tiếng, trước kia, lúc ở trên người nam nhân này, hắn đạt được tư vi tuyệt diệu khác với bình thường, lần này, dường như còn vượt qua bất cứ lần nào trước đó, Hoa Phụng Tường động vài cái, không nhịn được nữa, bắt đầu mạnh mẽ đâm xuyên đỉnh động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất