Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau
Chương 65: Con vịt chết, vẫn cứng mỏ(*)
(*)Mỏ vịt vốn dĩ rất cứng, cho dù chết thì vẫn cứ cứng như vậy. Sau này mọi người dùng "vịt chết cứng mỏ" để chỉ người cãi chày cãi cối, chết cũng không nhận sai.
Đi đâu?
Đi Ma Vực.
Một ngày khuếch trương bằng mấy trăm năm, nuốt chửng núi non, sông ngòi và lý trí của hết thảy sinh vật trên dưới mặt đất. Bản đồ của Ma Vực thậm chí còn rộng gấp mấy lần đất đai của Nhân tộc ở Đại Diễn, nơi đó có chú phong đen sì ngày đêm không ngớt, làm mục nát vạn vật, mây đen thì giăng kín bầu trời, chỗ sâu nhất ở Ma Vực đã mấy trăm năm chưa từng thấy ánh nắng.
Nơi đó cũng là đại bản doanh của yêu ma chú thú, chúng bị chú lực ăn mòn đến vặn vẹo, ngoại trừ dục vọng khát máu thì còn có được tuổi thọ cao, chỉ cần sống đủ lâu thì sức mạnh thậm chí có thể đạt ngang với cảnh giới đại tông sư.
Đương nhiên, yêu ma chú thú tranh đấu lẫn nhau, dùng đồng loại làm thức ăn, số sống được lâu dài trong bọn chúng cũng hiếm như lá mùa thu.
Mặc dù những nơi như Ma Vực thế này không tìm thấy linh dược, nhưng mà máu, thịt và xương của yêu ma chú thú tuổi thọ cao cũng có tác dụng thần kỳ. Nếu như được chuẩn bị kĩ lưỡng và không đi vào sâu thì phần rìa Ma Vực quả đúng là một nơi rất tốt để tập luyện cho các tông môn đệ tử.
Nhưng Xa Sơn Tuyết nói đi Ma Vực, rất rõ ràng không phải là để rèn luyện như trong lời của Kham Nguy.
Ít nhất là ở mức độ thâm nhập Ma Vực.
Từ xưa đến nay, rất ít người có thể sống sót sau khi đi vào trong Ma Vực, trong số những người đi ra, nếu không phải vốn đã nổi tiếng khắp thiên hạ thì chính là sau này cũng sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ.
Các thiếu niên trẻ tuổi ngông cuồng mới sẽ không để ý tới điều này, ở trong mắt bọn họ, có thể làm được chuyện người khác không làm được đã đủ đáng khen ngợi rồi.
"Nếu như ngươi muốn đi", thiếu niên Kham Nguy nói: "Ta đương nhiên sẽ không chậm hơn ngươi nửa bước."
"Mới là lạ."
Âm thanh quen thuộc vang lên, cảnh tượng lời mời và hứa hẹn giữa các thiếu niên này đột nhiên bị dừng lại.
Xa Sơn Tuyết 25 tuổi xuất hiện ở bên cạnh Xa Sơn Tuyết 107 tuổi, làn tóc đen huyền của bọn họ đan xen vào nhau trong gió thu, tuy hai mà một.
Hắn nghiêng mặt nhìn khuôn mặt không cảm xúc của "mình", hỏi: "Cải cách Đại Cung Phụng viện? Cải cách phương thức tuyển chọn quan lại? Cải tiến ruộng dâu?"
Ánh mắt Xa Sơn Tuyết 107 tuổi ngưng lại.
Xa Sơn Tuyết 25 tuổi nở nụ cười trên môi, tiếp tục truy hỏi: "Tìm kiếm linh mạch bảo châu? Dò hỏi nguồn gốc địa mạch? Thậm chí là mục đích cuối cùng... phục sinh dương địa mạch?"
Xa Sơn Tuyết 107 tuổi không trả lời.
"Kham Nguy cho rằng ngươi vứt bỏ lời hứa hẹn, nhưng trên thực tế, trong nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn hướng về mục tiêu ấy. Chỉ cần dương địa mạch phục sinh, sau khi điều động toàn bộ đại Cung Phụng viện thì trong vòng mười năm có thể làm Ma Vực tiêu vong hoàn toàn, về sau ai cũng có thể đi lại bình thường ở những nơi sâu xa nhất từng thuộc về Ma Vực", Xa Sơn Tuyết 25 tuổi chậc lưỡi: "Cứ cho là không xuất hiện biến cố ngoài ý muốn như ta này, vào lúc ấy, Kham Nguy cũng có thể rõ ràng ngươi chưa từng quên lời hứa năm xưa."
Hắn đứng ở trước mặt Xa Sơn Tuyết 107 tuổi, ngẩng đầu lên, đánh giá một "chính mình" có vẻ bề ngoài hoàn toàn giống mình này.
"Đừng khẩu thị tâm phi nữa", hắn tổng kết: "Trong sáu mươi năm ấy ngươi căn bản là không thể cắt đứt được ý niệm kia ở trong lòng, trái lại là làm cho ngươi tìm được một con đường khác để đi tới đích. Thừa nhận rằng bây giờ mình vẫn thích hắn khó như vậy sao?"
"Ta không thích."
Xa Sơn Tuyết 107 tuổi bình tĩnh trả lời.
"Bất kể là có Kham Nguy hay không thì phục sinh dương địa mạch vẫn là chuyện ta cần làm, không phải bởi vì đây là tâm nguyện của Ngu gia, cũng không phải là bởi vì di ngôn của phụ thân."
Nói tới đây y dừng lại, suy tư một chút để tìm từ.
"Nhờ có một trăm năm thái bình này, số lượng bách tính Đại Diễn tăng lên gấp mấy lần. Chưa nói tới người Man bên ngoài kia, lúc ta rời khỏi Đại Cung Phụng viện để tiếp nhận Đại Diễn, vấn đề to lớn nhất mà đại ca để lại chính là lương thực."
"Đại Diễn quá nhỏ, hơn nữa còn bởi vì bị Ma Vực uy hiếp mà không ngừng thu nhỏ lại. Đào phủ nằm ở phía đông nam, từ trước đến giờ là vùng đất phì nhiêu, nhưng bởi vì lần chú tuyết này mà lương thực gieo xuống năm vừa rồi không thu hoạch được một hạt nào. Cho dù dùng đại trận "ba ngàn linh nguyên trận", trực tiếp kích thích cây cỏ sinh trưởng thì những côn trùng bé nhỏ đó cũng cần một, hai năm mới có thể khôi phục được..."
Xa Sơn Tuyết đi lên trước mấy bước, phóng tầm mắt về phía tây chân núi Thanh Thành, ở xa xa kia là nơi Ma Vực hoạt động, có đất đai bao la.
"Nếu như tiêu diệt được Ma Vực thì bất kể là lương thực, hay là đất chật người đông đều không còn là vấn đề."
Sử dụng xe kéo Thiết Long để tăng nhanh tốc độ vận chuyển lương thực, cải cách ruộng dâu để lấy lại đất đai từ tay thế gia về cho dân thường, xây dựng Bạch Trạch cục để nghiên cứu ra giống cây mới, phát minh ra công cụ lao động tốt hơn... Những hành động này chẳng qua chỉ là để nỗ lực vắt ép hết tiềm lực của mảnh đất nho nhỏ mà Nhân tộc đang chiếm cứ, rồi cuối cùng cũng sẽ đến một ngày cạn kiệt. Còn tiêu diệt Ma Vực, dành lại mảnh đất đã từng là của Nhân tộc, mới là giải pháp tốt nhất.
"Để làm được điều đó thì nhất định phải phục sinh dương địa mạch." Xa Sơn Tuyết quay đầu, nhìn về phía mình của thời trẻ: "Ta mới không phải là vì —— "
"Một chút cũng không có sao?" Xa Sơn Tuyết 25 tuổi cắt lời y: "Không có một chút nào là do lời hứa hẹn ấy sao?"
Xa Sơn Tuyết 107 tuổi nói chắc như đinh đóng cột: "Không có một chút nào."
Sự cố chấp được tạo thành sau nhiều năm khổ tu cũng không phải dăm ba câu là có thể dao động được, cho dù người muốn dao động y là bản thân y cũng thế.
"Xem ra là không nói được nữa rồi." Xa Sơn Tuyết 25 tuổi đau đầu xoa thái dương của mình.
Xa Sơn Tuyết lớn tuổi thì lại giang hai tay ra, muốn ôm mình của thời trẻ một cái.
Bây giờ Xa Sơn Tuyết đã hiểu ra giấc mộng này có ý nghĩa gì.
Đêm hôm ấy ở hồ Lạc Nhạn, thương tổn do đỉnh đầu bị đụng vào tảng đá dưới đáy nước vẫn còn lưu lại đến bây giờ. Một Xa Sơn Tuyết không có ký ức của khoảng thời gian mình bị mất trí nhớ thì cũng không phải là một Xa Sơn Tuyết hoàn chỉnh, đây là vết thương ở phần hồn, dễ có khi không khép lại được.
Càng không cần nhắc tới là khi còn bị mất trí nhớ y đã nhiều lần tiếp xúc với lệ quỷ, dù cho bên ngoài không nhìn thấy được nhưng trên thực tế đã bị ảnh hưởng, gây trở ngại quá trình khôi phục.
Giấc mơ này là để y chữa trị cho linh hồn của mình.
Thế nhưng...
Bí thuật mộng chiêm, từ trước đến giờ chỉ có nữ nhân Ngu gia mới có thể kế thừa được mà?
Chẳng lẽ ở lúc bản thân cũng không biết, y đã thay đổi giới tính sao? Câu đùa này cũng chẳng có tí buồn cười nào.
Xa Sơn Tuyết cảm giác mọi chuyện lại một lần nữa thoát khỏi tầm kiểm soát còn đau đầu hơn mình của thời trẻ, mãi cho đến khi một mảnh hồn chia ra từ trên người y kia giang hai tay ra ôm lấy y.
"Có một việc ngươi nhất định phải biết", Xa Sơn Tuyết 25 tuổi ghé vào tai y nói: "Trên núi Thanh Thành, lúc ta lần đầu tiên nhìn thấy Kham Nguy, thần hồn của hắn bất ổn."
"Bởi vì cưỡng ép xuất quan sao?" Xa Sơn Tuyết hỏi.
"Không phải, là do linh hồn và thân thể không hòa hợp với nhau mới dẫn đến bất ổn", Xa Sơn Tuyết 25 tuổi nói: "Ta nghĩ rằng ngươi đã có suy đoán, cho nên rốt cuộc làm sao Kham Nguy có thể biết được một số chuyện hắn vốn không nên biết đến, hẳn là không cần ta nói cho ngươi."
Hắn híp mắt cười nhìn bản thân mình cau mày, nhón chân lên hôn khẽ trán y.
Chợt thân thể hắn hòa vào cùng cơ thể của Xa Sơn Tuyết, vô số ký ức và cảm giác lúc đó đồng thời chảy về phía Xa Sơn Tuyết 107 tuổi, trong nháy mắt đã đến phần cuối cùng.
Trong linh giác, y nhìn thấy Kham Nguy cúi người về phía mình, cảm giác được thân thể bị cực nóng mở ra, cảm giác được thứ không rõ là khó chịu hay là vui thích nhảy vọt lên...
"Ngươi không nhớ rõ", Xa Sơn Tuyết 25 tuổi cười nói: "Nhưng mà đêm giao thừa hôm đó... Ta đã rất hài lòng."
***
Xa Sơn Tuyết chợt bừng tỉnh giấc.
Khuôn mặt y không khống chế được mà ửng hồng bởi vì cảnh cuối cùng trong giấc mơ, cả người trở nên hơi nóng bừng và run rẩy, mãi cho đến một lát sau y cưỡng ép bản thân mình tỉnh táo lại, lúc đứng dậy mới phát hiện ra Kham Nguy đang nằm ở bên cạnh mình, một lần nữa.
Xa Sơn Tuyết: "..."
Đã là lần thứ ba, y thật sự sẽ không còn kinh ngạc vì chuyện này nữa.
Chú thuật hô hoán sương lạnh đã nằm ở trong tay Xa Sơn Tuyết, y nhìn khuôn mặt đang say giấc nồng của Kham Nguy, nhớ tới chuyện một "mình" khác trong giấc mơ nói cho y, tâm trạng khó chịu tản đi một ít, nhưng trái lại sự rối rắm lại tăng lên.
Tạm thời không muốn nói chuyện với tên khốn này, Xa Sơn Tuyết nghĩ.
Thế là y loại bỏ cái chú thuật kia đi, đổi thành chúc thuật ngăn cản ác mộng giúp người yên giấc.
Điểm sáng màu xám nhạt rơi vào trên người Kham Nguy, sau khi xác định Thanh Thành Kiếm thánh không tỉnh lại, Xa Sơn Tuyết mới vượt qua người Kham Nguy, bước xuống giường .
Tắm sơ qua xong xuôi, y rời phòng, tìm thấy Lý Nhạc Thành và Cung Nhu ở cách đó không xa.
Hai đứa nhỏ này tới đây là để gác đêm cho sư phụ mình, chỉ có điều bọn họ lại còn ngủ trước cả Xa Sơn Tuyết. Lúc này bị đánh thức, sau khi vuốt mắt ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Xa Sơn Tuyết, bọn họ đều sợ đến nỗi không dám lên tiếng.
"Khuyên mọi người đi nghỉ ngơi hết", Xa Sơn Tuyết xử Lý Nhạc Thành trước: "To gan thật đấy, lão tam."
"Sư phụ và các sư huynh, sư tỷ đều thực sự là cần phải được nghỉ ngơi. Thật ra, nếu như Kham chưởng môn không tới thì con cũng sẽ tự mình đi khuyên sư phụ". Lý Nhạc Thành cúi đầu, nhưng ý tứ trong lời nói thì lại là chết cũng không nhận sai: "Nếu sư phụ muốn trách phạt, con tuyệt đối sẽ không trốn tránh."
Cung Nhu không ngờ rằng Tam sư huynh nhà mình lại bướng bỉnh như thế, kinh ngạc thốt lên: "Sư huynh!"
Xa Sơn Tuyết giơ tay lên, ngắt lời nàng.
Y nhớ lại sự không tự nhiên lúc Kham Nguy nhắc tới Lý Nhạc Thành trong thời gian y bị mất trí nhớ, dùng ánh mắt hoàn toàn mới mà nhìn người đồ đệ mọt sách này.
"Tốt", Xa Sơn Tuyết gật gật đầu: "Vậy con không cần phải quản nhân sự cùng Diêu Thiên Minh nữa, bây giờ đi làm việc với nhóm trận sư đi, tổng hợp lại các phương án trận pháp bọn họ tính toán ra, bao giờ có kết luận thì đưa cho ta xem."
Cái này nghe qua dường như chỉ là một nhiệm vụ thông thường, không có chút liên quan nào tới trừng phạt. Lý Nhạc Thành và Cung Nhu nhìn Xa Sơn Tuyết, không thể tin nổi lần này y lại phạt nhẹ như thế.
Nhẹ đến nỗi Cung Nhu phải xoắn dây thừng thật nhiều ngày tức giận bất bình.
Nhưng mà Xa Sơn Tuyết còn chưa dứt lời.
"Phương án ta sẽ chỉ xem một lần, sẽ không đưa ra ý kiến sửa chữa, càng sẽ không đặt xuống để các con làm lại. Nói cách khác, phương án các con đưa lên chính là phương án cuối cùng, đã hiểu chưa?"
Lý Nhạc Thành sững sờ, còn Cung Nhu đang tức giận bất bình thì lại càng kinh ngạc đến ngây người.
Xa Sơn Tuyết cũng không để ý mình vừa quăng ra lời động trời như thế nào, phất tay áo quay người.
"Lão tứ, đi theo ta."
Cung Nhu vội vàng đuổi theo, làm một cái mặt quỷ tự cầu phúc với Lý Nhạc Thành.
Không thấy phương án mà đám trận sư lão làng kia mỗi ngày đưa ra đã làm Đại quốc sư đau đầu như thế nào hả? Nhiệm vụ của Lý Nhạc Thành căn bản không phải là phối hợp để làm việc với bọn họ, mà là thay mặt Đại quốc sư để tổng hợp, cân nhắc, sửa chữa những ý kiến ấy, mãi cho đến khi phương án không có một sai sót nào.
Ở trong mắt Cung Nhu, đây không phải là việc người nên làm.
Chỉ có chúc sư bộc lộ tài năng ở phương diện trận pháp thì mới được gọi là trận sư, trận sư càng lão làng thì lại càng kiêu ngạo, động đến trận pháp bọn họ định ra thì cũng giống như là đụng tới mạng của bọn họ. Rốt cuộc chỉ có Đại quốc sư với trình độ trận pháp uyên thâm mới có thể làm cho bọn họ tán đồng những sửa chữa của y.
Cho dù Lý Nhạc Thành là đệ tử của Đại quốc sư, nhưng là một vãn bối, hắn cũng không có tư cách này.
Xem ra mấy ngày sau lão tam đều phải sống trong sự tra tấn, nghĩ tới đây, Cung Nhu lại lo lắng bất an vô cùng.
Tuy rằng nàng cảm thấy gần đây mình không phạm tội gì, nhưng ai dám chắc là sẽ không bị giận cá chém thớt bởi Lý Nhạc Thành đâu chứ?
"Sư phụ ơi", bị Xa Sơn Tuyết dùng quỷ độn kéo đi, nàng hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?"
Xa Sơn Tuyết không trả lời, hỏi ngược lại: "Lần trước giao cho con một quỷ hồn, con vẫn chưa thẩm vấn đúng không?"
Mặt Cung Nhu cứng đờ.
Nàng hoàn toàn quên mất chuyện này!
Xa Sơn Tuyết liếc nàng một cái, nói: "Lâu lắm rồi con không nộp bài tập gọi hồn cho ta xem, vừa vặn ngày hôm nay làm xong một thể đi, để ta xem con có tiến bộ không nào?"
Âm phong quanh người tản ra, một lớn một nhỏ đã tới nơi rồi.
Là hòn đảo có ngọn núi lửa lúc trước cố định âm địa mạch, nơi này còn có vô số vong hồn của nông dân cực khổ được Xa Sơn Tuyết hứa hẹn đang chờ đợi.
Đi đâu?
Đi Ma Vực.
Một ngày khuếch trương bằng mấy trăm năm, nuốt chửng núi non, sông ngòi và lý trí của hết thảy sinh vật trên dưới mặt đất. Bản đồ của Ma Vực thậm chí còn rộng gấp mấy lần đất đai của Nhân tộc ở Đại Diễn, nơi đó có chú phong đen sì ngày đêm không ngớt, làm mục nát vạn vật, mây đen thì giăng kín bầu trời, chỗ sâu nhất ở Ma Vực đã mấy trăm năm chưa từng thấy ánh nắng.
Nơi đó cũng là đại bản doanh của yêu ma chú thú, chúng bị chú lực ăn mòn đến vặn vẹo, ngoại trừ dục vọng khát máu thì còn có được tuổi thọ cao, chỉ cần sống đủ lâu thì sức mạnh thậm chí có thể đạt ngang với cảnh giới đại tông sư.
Đương nhiên, yêu ma chú thú tranh đấu lẫn nhau, dùng đồng loại làm thức ăn, số sống được lâu dài trong bọn chúng cũng hiếm như lá mùa thu.
Mặc dù những nơi như Ma Vực thế này không tìm thấy linh dược, nhưng mà máu, thịt và xương của yêu ma chú thú tuổi thọ cao cũng có tác dụng thần kỳ. Nếu như được chuẩn bị kĩ lưỡng và không đi vào sâu thì phần rìa Ma Vực quả đúng là một nơi rất tốt để tập luyện cho các tông môn đệ tử.
Nhưng Xa Sơn Tuyết nói đi Ma Vực, rất rõ ràng không phải là để rèn luyện như trong lời của Kham Nguy.
Ít nhất là ở mức độ thâm nhập Ma Vực.
Từ xưa đến nay, rất ít người có thể sống sót sau khi đi vào trong Ma Vực, trong số những người đi ra, nếu không phải vốn đã nổi tiếng khắp thiên hạ thì chính là sau này cũng sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ.
Các thiếu niên trẻ tuổi ngông cuồng mới sẽ không để ý tới điều này, ở trong mắt bọn họ, có thể làm được chuyện người khác không làm được đã đủ đáng khen ngợi rồi.
"Nếu như ngươi muốn đi", thiếu niên Kham Nguy nói: "Ta đương nhiên sẽ không chậm hơn ngươi nửa bước."
"Mới là lạ."
Âm thanh quen thuộc vang lên, cảnh tượng lời mời và hứa hẹn giữa các thiếu niên này đột nhiên bị dừng lại.
Xa Sơn Tuyết 25 tuổi xuất hiện ở bên cạnh Xa Sơn Tuyết 107 tuổi, làn tóc đen huyền của bọn họ đan xen vào nhau trong gió thu, tuy hai mà một.
Hắn nghiêng mặt nhìn khuôn mặt không cảm xúc của "mình", hỏi: "Cải cách Đại Cung Phụng viện? Cải cách phương thức tuyển chọn quan lại? Cải tiến ruộng dâu?"
Ánh mắt Xa Sơn Tuyết 107 tuổi ngưng lại.
Xa Sơn Tuyết 25 tuổi nở nụ cười trên môi, tiếp tục truy hỏi: "Tìm kiếm linh mạch bảo châu? Dò hỏi nguồn gốc địa mạch? Thậm chí là mục đích cuối cùng... phục sinh dương địa mạch?"
Xa Sơn Tuyết 107 tuổi không trả lời.
"Kham Nguy cho rằng ngươi vứt bỏ lời hứa hẹn, nhưng trên thực tế, trong nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn hướng về mục tiêu ấy. Chỉ cần dương địa mạch phục sinh, sau khi điều động toàn bộ đại Cung Phụng viện thì trong vòng mười năm có thể làm Ma Vực tiêu vong hoàn toàn, về sau ai cũng có thể đi lại bình thường ở những nơi sâu xa nhất từng thuộc về Ma Vực", Xa Sơn Tuyết 25 tuổi chậc lưỡi: "Cứ cho là không xuất hiện biến cố ngoài ý muốn như ta này, vào lúc ấy, Kham Nguy cũng có thể rõ ràng ngươi chưa từng quên lời hứa năm xưa."
Hắn đứng ở trước mặt Xa Sơn Tuyết 107 tuổi, ngẩng đầu lên, đánh giá một "chính mình" có vẻ bề ngoài hoàn toàn giống mình này.
"Đừng khẩu thị tâm phi nữa", hắn tổng kết: "Trong sáu mươi năm ấy ngươi căn bản là không thể cắt đứt được ý niệm kia ở trong lòng, trái lại là làm cho ngươi tìm được một con đường khác để đi tới đích. Thừa nhận rằng bây giờ mình vẫn thích hắn khó như vậy sao?"
"Ta không thích."
Xa Sơn Tuyết 107 tuổi bình tĩnh trả lời.
"Bất kể là có Kham Nguy hay không thì phục sinh dương địa mạch vẫn là chuyện ta cần làm, không phải bởi vì đây là tâm nguyện của Ngu gia, cũng không phải là bởi vì di ngôn của phụ thân."
Nói tới đây y dừng lại, suy tư một chút để tìm từ.
"Nhờ có một trăm năm thái bình này, số lượng bách tính Đại Diễn tăng lên gấp mấy lần. Chưa nói tới người Man bên ngoài kia, lúc ta rời khỏi Đại Cung Phụng viện để tiếp nhận Đại Diễn, vấn đề to lớn nhất mà đại ca để lại chính là lương thực."
"Đại Diễn quá nhỏ, hơn nữa còn bởi vì bị Ma Vực uy hiếp mà không ngừng thu nhỏ lại. Đào phủ nằm ở phía đông nam, từ trước đến giờ là vùng đất phì nhiêu, nhưng bởi vì lần chú tuyết này mà lương thực gieo xuống năm vừa rồi không thu hoạch được một hạt nào. Cho dù dùng đại trận "ba ngàn linh nguyên trận", trực tiếp kích thích cây cỏ sinh trưởng thì những côn trùng bé nhỏ đó cũng cần một, hai năm mới có thể khôi phục được..."
Xa Sơn Tuyết đi lên trước mấy bước, phóng tầm mắt về phía tây chân núi Thanh Thành, ở xa xa kia là nơi Ma Vực hoạt động, có đất đai bao la.
"Nếu như tiêu diệt được Ma Vực thì bất kể là lương thực, hay là đất chật người đông đều không còn là vấn đề."
Sử dụng xe kéo Thiết Long để tăng nhanh tốc độ vận chuyển lương thực, cải cách ruộng dâu để lấy lại đất đai từ tay thế gia về cho dân thường, xây dựng Bạch Trạch cục để nghiên cứu ra giống cây mới, phát minh ra công cụ lao động tốt hơn... Những hành động này chẳng qua chỉ là để nỗ lực vắt ép hết tiềm lực của mảnh đất nho nhỏ mà Nhân tộc đang chiếm cứ, rồi cuối cùng cũng sẽ đến một ngày cạn kiệt. Còn tiêu diệt Ma Vực, dành lại mảnh đất đã từng là của Nhân tộc, mới là giải pháp tốt nhất.
"Để làm được điều đó thì nhất định phải phục sinh dương địa mạch." Xa Sơn Tuyết quay đầu, nhìn về phía mình của thời trẻ: "Ta mới không phải là vì —— "
"Một chút cũng không có sao?" Xa Sơn Tuyết 25 tuổi cắt lời y: "Không có một chút nào là do lời hứa hẹn ấy sao?"
Xa Sơn Tuyết 107 tuổi nói chắc như đinh đóng cột: "Không có một chút nào."
Sự cố chấp được tạo thành sau nhiều năm khổ tu cũng không phải dăm ba câu là có thể dao động được, cho dù người muốn dao động y là bản thân y cũng thế.
"Xem ra là không nói được nữa rồi." Xa Sơn Tuyết 25 tuổi đau đầu xoa thái dương của mình.
Xa Sơn Tuyết lớn tuổi thì lại giang hai tay ra, muốn ôm mình của thời trẻ một cái.
Bây giờ Xa Sơn Tuyết đã hiểu ra giấc mộng này có ý nghĩa gì.
Đêm hôm ấy ở hồ Lạc Nhạn, thương tổn do đỉnh đầu bị đụng vào tảng đá dưới đáy nước vẫn còn lưu lại đến bây giờ. Một Xa Sơn Tuyết không có ký ức của khoảng thời gian mình bị mất trí nhớ thì cũng không phải là một Xa Sơn Tuyết hoàn chỉnh, đây là vết thương ở phần hồn, dễ có khi không khép lại được.
Càng không cần nhắc tới là khi còn bị mất trí nhớ y đã nhiều lần tiếp xúc với lệ quỷ, dù cho bên ngoài không nhìn thấy được nhưng trên thực tế đã bị ảnh hưởng, gây trở ngại quá trình khôi phục.
Giấc mơ này là để y chữa trị cho linh hồn của mình.
Thế nhưng...
Bí thuật mộng chiêm, từ trước đến giờ chỉ có nữ nhân Ngu gia mới có thể kế thừa được mà?
Chẳng lẽ ở lúc bản thân cũng không biết, y đã thay đổi giới tính sao? Câu đùa này cũng chẳng có tí buồn cười nào.
Xa Sơn Tuyết cảm giác mọi chuyện lại một lần nữa thoát khỏi tầm kiểm soát còn đau đầu hơn mình của thời trẻ, mãi cho đến khi một mảnh hồn chia ra từ trên người y kia giang hai tay ra ôm lấy y.
"Có một việc ngươi nhất định phải biết", Xa Sơn Tuyết 25 tuổi ghé vào tai y nói: "Trên núi Thanh Thành, lúc ta lần đầu tiên nhìn thấy Kham Nguy, thần hồn của hắn bất ổn."
"Bởi vì cưỡng ép xuất quan sao?" Xa Sơn Tuyết hỏi.
"Không phải, là do linh hồn và thân thể không hòa hợp với nhau mới dẫn đến bất ổn", Xa Sơn Tuyết 25 tuổi nói: "Ta nghĩ rằng ngươi đã có suy đoán, cho nên rốt cuộc làm sao Kham Nguy có thể biết được một số chuyện hắn vốn không nên biết đến, hẳn là không cần ta nói cho ngươi."
Hắn híp mắt cười nhìn bản thân mình cau mày, nhón chân lên hôn khẽ trán y.
Chợt thân thể hắn hòa vào cùng cơ thể của Xa Sơn Tuyết, vô số ký ức và cảm giác lúc đó đồng thời chảy về phía Xa Sơn Tuyết 107 tuổi, trong nháy mắt đã đến phần cuối cùng.
Trong linh giác, y nhìn thấy Kham Nguy cúi người về phía mình, cảm giác được thân thể bị cực nóng mở ra, cảm giác được thứ không rõ là khó chịu hay là vui thích nhảy vọt lên...
"Ngươi không nhớ rõ", Xa Sơn Tuyết 25 tuổi cười nói: "Nhưng mà đêm giao thừa hôm đó... Ta đã rất hài lòng."
***
Xa Sơn Tuyết chợt bừng tỉnh giấc.
Khuôn mặt y không khống chế được mà ửng hồng bởi vì cảnh cuối cùng trong giấc mơ, cả người trở nên hơi nóng bừng và run rẩy, mãi cho đến một lát sau y cưỡng ép bản thân mình tỉnh táo lại, lúc đứng dậy mới phát hiện ra Kham Nguy đang nằm ở bên cạnh mình, một lần nữa.
Xa Sơn Tuyết: "..."
Đã là lần thứ ba, y thật sự sẽ không còn kinh ngạc vì chuyện này nữa.
Chú thuật hô hoán sương lạnh đã nằm ở trong tay Xa Sơn Tuyết, y nhìn khuôn mặt đang say giấc nồng của Kham Nguy, nhớ tới chuyện một "mình" khác trong giấc mơ nói cho y, tâm trạng khó chịu tản đi một ít, nhưng trái lại sự rối rắm lại tăng lên.
Tạm thời không muốn nói chuyện với tên khốn này, Xa Sơn Tuyết nghĩ.
Thế là y loại bỏ cái chú thuật kia đi, đổi thành chúc thuật ngăn cản ác mộng giúp người yên giấc.
Điểm sáng màu xám nhạt rơi vào trên người Kham Nguy, sau khi xác định Thanh Thành Kiếm thánh không tỉnh lại, Xa Sơn Tuyết mới vượt qua người Kham Nguy, bước xuống giường .
Tắm sơ qua xong xuôi, y rời phòng, tìm thấy Lý Nhạc Thành và Cung Nhu ở cách đó không xa.
Hai đứa nhỏ này tới đây là để gác đêm cho sư phụ mình, chỉ có điều bọn họ lại còn ngủ trước cả Xa Sơn Tuyết. Lúc này bị đánh thức, sau khi vuốt mắt ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Xa Sơn Tuyết, bọn họ đều sợ đến nỗi không dám lên tiếng.
"Khuyên mọi người đi nghỉ ngơi hết", Xa Sơn Tuyết xử Lý Nhạc Thành trước: "To gan thật đấy, lão tam."
"Sư phụ và các sư huynh, sư tỷ đều thực sự là cần phải được nghỉ ngơi. Thật ra, nếu như Kham chưởng môn không tới thì con cũng sẽ tự mình đi khuyên sư phụ". Lý Nhạc Thành cúi đầu, nhưng ý tứ trong lời nói thì lại là chết cũng không nhận sai: "Nếu sư phụ muốn trách phạt, con tuyệt đối sẽ không trốn tránh."
Cung Nhu không ngờ rằng Tam sư huynh nhà mình lại bướng bỉnh như thế, kinh ngạc thốt lên: "Sư huynh!"
Xa Sơn Tuyết giơ tay lên, ngắt lời nàng.
Y nhớ lại sự không tự nhiên lúc Kham Nguy nhắc tới Lý Nhạc Thành trong thời gian y bị mất trí nhớ, dùng ánh mắt hoàn toàn mới mà nhìn người đồ đệ mọt sách này.
"Tốt", Xa Sơn Tuyết gật gật đầu: "Vậy con không cần phải quản nhân sự cùng Diêu Thiên Minh nữa, bây giờ đi làm việc với nhóm trận sư đi, tổng hợp lại các phương án trận pháp bọn họ tính toán ra, bao giờ có kết luận thì đưa cho ta xem."
Cái này nghe qua dường như chỉ là một nhiệm vụ thông thường, không có chút liên quan nào tới trừng phạt. Lý Nhạc Thành và Cung Nhu nhìn Xa Sơn Tuyết, không thể tin nổi lần này y lại phạt nhẹ như thế.
Nhẹ đến nỗi Cung Nhu phải xoắn dây thừng thật nhiều ngày tức giận bất bình.
Nhưng mà Xa Sơn Tuyết còn chưa dứt lời.
"Phương án ta sẽ chỉ xem một lần, sẽ không đưa ra ý kiến sửa chữa, càng sẽ không đặt xuống để các con làm lại. Nói cách khác, phương án các con đưa lên chính là phương án cuối cùng, đã hiểu chưa?"
Lý Nhạc Thành sững sờ, còn Cung Nhu đang tức giận bất bình thì lại càng kinh ngạc đến ngây người.
Xa Sơn Tuyết cũng không để ý mình vừa quăng ra lời động trời như thế nào, phất tay áo quay người.
"Lão tứ, đi theo ta."
Cung Nhu vội vàng đuổi theo, làm một cái mặt quỷ tự cầu phúc với Lý Nhạc Thành.
Không thấy phương án mà đám trận sư lão làng kia mỗi ngày đưa ra đã làm Đại quốc sư đau đầu như thế nào hả? Nhiệm vụ của Lý Nhạc Thành căn bản không phải là phối hợp để làm việc với bọn họ, mà là thay mặt Đại quốc sư để tổng hợp, cân nhắc, sửa chữa những ý kiến ấy, mãi cho đến khi phương án không có một sai sót nào.
Ở trong mắt Cung Nhu, đây không phải là việc người nên làm.
Chỉ có chúc sư bộc lộ tài năng ở phương diện trận pháp thì mới được gọi là trận sư, trận sư càng lão làng thì lại càng kiêu ngạo, động đến trận pháp bọn họ định ra thì cũng giống như là đụng tới mạng của bọn họ. Rốt cuộc chỉ có Đại quốc sư với trình độ trận pháp uyên thâm mới có thể làm cho bọn họ tán đồng những sửa chữa của y.
Cho dù Lý Nhạc Thành là đệ tử của Đại quốc sư, nhưng là một vãn bối, hắn cũng không có tư cách này.
Xem ra mấy ngày sau lão tam đều phải sống trong sự tra tấn, nghĩ tới đây, Cung Nhu lại lo lắng bất an vô cùng.
Tuy rằng nàng cảm thấy gần đây mình không phạm tội gì, nhưng ai dám chắc là sẽ không bị giận cá chém thớt bởi Lý Nhạc Thành đâu chứ?
"Sư phụ ơi", bị Xa Sơn Tuyết dùng quỷ độn kéo đi, nàng hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?"
Xa Sơn Tuyết không trả lời, hỏi ngược lại: "Lần trước giao cho con một quỷ hồn, con vẫn chưa thẩm vấn đúng không?"
Mặt Cung Nhu cứng đờ.
Nàng hoàn toàn quên mất chuyện này!
Xa Sơn Tuyết liếc nàng một cái, nói: "Lâu lắm rồi con không nộp bài tập gọi hồn cho ta xem, vừa vặn ngày hôm nay làm xong một thể đi, để ta xem con có tiến bộ không nào?"
Âm phong quanh người tản ra, một lớn một nhỏ đã tới nơi rồi.
Là hòn đảo có ngọn núi lửa lúc trước cố định âm địa mạch, nơi này còn có vô số vong hồn của nông dân cực khổ được Xa Sơn Tuyết hứa hẹn đang chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất