Chương 17
Lục Sâm sau khi về phòng thì gọi điện thoại cho thư ký, an bài công tác kế tiếp, thuận tiện nhờ thư ký giúp anh đặt vé máy bay ngày mai trở về.
Sau khi Lục Sâm vào phòng tắm tắm rửa, trong phòng ấm áp nên chỉ mặc một cái áo tắm dài cũng không lạnh. Anh tùy ý mở chai rượu vang đỏ, ngồi trên sô pha ngụm có ngụm không mà uống.
Buồn ngủ đánh úp lại, Lục Sâm vốn định nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ vậy mà ngủ thật luôn.
Ở trong mơ, anh gặp được Quý Thức năm mười tám tuổi, còn không phải là Quý Thức không dễ nhìn thấu như vậy.
Trong mơ, đôi mắt kia vô cùng nhiệt liệt nhìn anh, ngoan ngoãn cười vưới anh. Giống như ngoài anh lại không đặt bất cứ kẻ nào vào mắt.
Lục Sâm cảm thấy rất thỏa mãn, đồng thời lại có chút không thể tránh khỏi mất mát. Cũng biết trong mơ như vậy, mở mắt ra cái gì cũng đều không còn nữa.
Trăng dưới nước, hoa trong gương, người trong mộng, từ trước đến giờ đều không thể giữ lại được.
Lúc Lục Sâm mở to mắt trời đã tối đen, Quý Thức không biết về bao lâu rồi, ngồi trên thảm cạnh sô pha ngửa đầu nhìn anh. Trong nháy mắt kia, Quý Thức hiện giờ cùng với Quý Thức trong mơ hợp lại với nhau, ngay cả cảm xúc dày đặc trong mắt cũng giống như nhau.
Sắc trời mờ nhạt, trong phòng không bật đèn, Quý Thức lại ngồi trong bóng tối, Lục Sâm không biết có phải mình gặp ảo giác hay không, hơi hơi cúi người muốn nhìn rõ hơn, Quý Thức lại quay mặt đi, trong chớp mắt đã khôi phục bộ dáng thường ngày.
"Về bao lâu rồi?"
"Vừa mới đây thôi". Quý Thức vừa trả lời, vừa lấy chai rượu rót vào ly trong tay.
Lục Sâm ấn mở đèn đặt dưới đất bên cạnh sô pha, ánh sáng màu vàng ấm áp lập tức bao phủ trên người hai người, vừa trống rỗng, lại có vài phần ái muội.
Cũng có lẽ không phải là trống rỗng, bởi vì Lục Sâm đã sớm tâm viên ý mã, giờ phút này Quý Thức làm anh không thể không thể nhớ tới ngày đó bọn họ gặp nhau. Anh cũng là cầm ly rượu như thế này không chút để ý mà lay động, màu đỏ sậm cũng lảo đảo trong lòng.
Ngày đó anh như bị ma xui quỷ khiến đem người mang về nhà, lúc này lại vô cùng thanh tỉnh vươn tay, ngón tay xuyên qua khuôn mặt xinh đẹp của Quý Thức, hơi dùng chút lực khiến cho Quý Thức ngẩng đầu lên, cổ thon dài yếu ớt kéo thành một đường cung, mỗi một tấc da thịt đều có thể thấy được rõ ràng.
Anh biết mình có thể hôn môi, liếm láp, hoặc cắn lên, Quý Thức cũng sẽ không phản kháng, cũng chỉ dùng ánh mắt mê ly như vậy mà nhìn anh. Dù cho động tác áp bức cũng không có ý muốn giãy giụa gì.
Nhưng Lục Sâm cũng không làm gì.
Anh chỉ là rút ly rượu từ tay Quý Thức ra, đem số rượu còn lại uống một hơi cạn sạch, sau đó nâng cằm Quý Thức lên, ngậm lấy môi cậu.
Nụ hôn này không có bất luận tính xâm lược nào, cạy môi răng dây dưa nhẹ nhàng ôn nhu. Lục Sâm từng chút từng chút khai thác lãnh địa, chạm đến mọi nơi mềm mại vào trong túi.
Hai người cùng uống rượu, lúc này giữa môi lưỡi là mùi thơm ngọt ngào, khoang miệng tràn ngập xúc cảm, là một loại men say khác.
Quý Thức nhẹ giọng thở dốc, Lục Sâm buông cậu ra, đáy mắt lửa dục chưa lui, lại không tiến hành động tác tiếp theo.
Anh thấp giọng nói: "Đói bụng không?"
Quý Thức liếm liếm môi, lộ ra một biểu tình đương nhiên: "Đói".
Lục Sâm liền gọi phục vụ đem cơm chiều đem lên, hai người ngồi ở trước bàn ăn, an an tĩnh tĩnh ăn cơm.
Quý Thức tuy rằng ngoài miệng nói đói, lúc ăn thật sự lại cảm giác như không muốn ăn gì. Hơn nửa ngày cũng không nhúc nhích hai chiếc đũa.
Lục Sâm múc một chén canh đưa tới trước mặt anh, nói: "Anh ngày mai sẽ trở về".
Quý Thức ngoan ngoãn ăn canh, nghe vậy, đầu cũng không ngẩng lên nói: "A"
"Lạnh lùng như vậy?"
Quý Thức khẽ cười một tiếng, làm một bộ dáng rất nghiêm túc nói: "Em sẽ nhớ anh".
Lục Sâm cũng cười rộ lên theo, tiếp nhận lời hứa hẹn này mặc kệ là thật hay giả.
Sau khi cơm nước xong, thời gian đã không còn sớm. Quý Thức đứng lên nói: "Anh nghỉ ngơi đi, em về phòng của mình"
Lục Sâm có chút kinh ngạc, trên mặt lướt qua thanh sắc bất động, chỉ gật gật đầu: "Được".
Nhưng Quý Thức không lập tức đi, chỉ đứng ở cửa, nghiêng nghiêng người nhìn Lục Sâm không nói một lời, thậm chí trên mặt không có biểu tình gì khác.
Nhưng Lục Sâm cảm thấy cậu giống như có chút khổ sở.
Đáy lòng hiện lên một ý niệm không thể tưởng tượng được, Lục Sâm nhớ tới ngày bọn họ chia tay bảy năm trước, cùng với tình hình hiện tại thế nhưng lại có chút mạc danh tương tự.
Anh bị động tiếp nhận vấn đề Quý Thức ném qua, không hề đưa ra lựa chọn khác.
Bảy năm trước anh đáp ứng, rồi từ đó mất đi Quý Thức, vậy nếu anh lúc đó cự tuyệt thì......
Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, ánh mắt Quý Thức rời khỏi người anh, xoay người đặt tay lên nắm đấm cửa.
Lục Sâm đột nhiên tiến lên kéo cái tay kia xuống, ấn Quý Thức lên cửa mà hôn.
# Hết chương 17
Sau khi Lục Sâm vào phòng tắm tắm rửa, trong phòng ấm áp nên chỉ mặc một cái áo tắm dài cũng không lạnh. Anh tùy ý mở chai rượu vang đỏ, ngồi trên sô pha ngụm có ngụm không mà uống.
Buồn ngủ đánh úp lại, Lục Sâm vốn định nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ vậy mà ngủ thật luôn.
Ở trong mơ, anh gặp được Quý Thức năm mười tám tuổi, còn không phải là Quý Thức không dễ nhìn thấu như vậy.
Trong mơ, đôi mắt kia vô cùng nhiệt liệt nhìn anh, ngoan ngoãn cười vưới anh. Giống như ngoài anh lại không đặt bất cứ kẻ nào vào mắt.
Lục Sâm cảm thấy rất thỏa mãn, đồng thời lại có chút không thể tránh khỏi mất mát. Cũng biết trong mơ như vậy, mở mắt ra cái gì cũng đều không còn nữa.
Trăng dưới nước, hoa trong gương, người trong mộng, từ trước đến giờ đều không thể giữ lại được.
Lúc Lục Sâm mở to mắt trời đã tối đen, Quý Thức không biết về bao lâu rồi, ngồi trên thảm cạnh sô pha ngửa đầu nhìn anh. Trong nháy mắt kia, Quý Thức hiện giờ cùng với Quý Thức trong mơ hợp lại với nhau, ngay cả cảm xúc dày đặc trong mắt cũng giống như nhau.
Sắc trời mờ nhạt, trong phòng không bật đèn, Quý Thức lại ngồi trong bóng tối, Lục Sâm không biết có phải mình gặp ảo giác hay không, hơi hơi cúi người muốn nhìn rõ hơn, Quý Thức lại quay mặt đi, trong chớp mắt đã khôi phục bộ dáng thường ngày.
"Về bao lâu rồi?"
"Vừa mới đây thôi". Quý Thức vừa trả lời, vừa lấy chai rượu rót vào ly trong tay.
Lục Sâm ấn mở đèn đặt dưới đất bên cạnh sô pha, ánh sáng màu vàng ấm áp lập tức bao phủ trên người hai người, vừa trống rỗng, lại có vài phần ái muội.
Cũng có lẽ không phải là trống rỗng, bởi vì Lục Sâm đã sớm tâm viên ý mã, giờ phút này Quý Thức làm anh không thể không thể nhớ tới ngày đó bọn họ gặp nhau. Anh cũng là cầm ly rượu như thế này không chút để ý mà lay động, màu đỏ sậm cũng lảo đảo trong lòng.
Ngày đó anh như bị ma xui quỷ khiến đem người mang về nhà, lúc này lại vô cùng thanh tỉnh vươn tay, ngón tay xuyên qua khuôn mặt xinh đẹp của Quý Thức, hơi dùng chút lực khiến cho Quý Thức ngẩng đầu lên, cổ thon dài yếu ớt kéo thành một đường cung, mỗi một tấc da thịt đều có thể thấy được rõ ràng.
Anh biết mình có thể hôn môi, liếm láp, hoặc cắn lên, Quý Thức cũng sẽ không phản kháng, cũng chỉ dùng ánh mắt mê ly như vậy mà nhìn anh. Dù cho động tác áp bức cũng không có ý muốn giãy giụa gì.
Nhưng Lục Sâm cũng không làm gì.
Anh chỉ là rút ly rượu từ tay Quý Thức ra, đem số rượu còn lại uống một hơi cạn sạch, sau đó nâng cằm Quý Thức lên, ngậm lấy môi cậu.
Nụ hôn này không có bất luận tính xâm lược nào, cạy môi răng dây dưa nhẹ nhàng ôn nhu. Lục Sâm từng chút từng chút khai thác lãnh địa, chạm đến mọi nơi mềm mại vào trong túi.
Hai người cùng uống rượu, lúc này giữa môi lưỡi là mùi thơm ngọt ngào, khoang miệng tràn ngập xúc cảm, là một loại men say khác.
Quý Thức nhẹ giọng thở dốc, Lục Sâm buông cậu ra, đáy mắt lửa dục chưa lui, lại không tiến hành động tác tiếp theo.
Anh thấp giọng nói: "Đói bụng không?"
Quý Thức liếm liếm môi, lộ ra một biểu tình đương nhiên: "Đói".
Lục Sâm liền gọi phục vụ đem cơm chiều đem lên, hai người ngồi ở trước bàn ăn, an an tĩnh tĩnh ăn cơm.
Quý Thức tuy rằng ngoài miệng nói đói, lúc ăn thật sự lại cảm giác như không muốn ăn gì. Hơn nửa ngày cũng không nhúc nhích hai chiếc đũa.
Lục Sâm múc một chén canh đưa tới trước mặt anh, nói: "Anh ngày mai sẽ trở về".
Quý Thức ngoan ngoãn ăn canh, nghe vậy, đầu cũng không ngẩng lên nói: "A"
"Lạnh lùng như vậy?"
Quý Thức khẽ cười một tiếng, làm một bộ dáng rất nghiêm túc nói: "Em sẽ nhớ anh".
Lục Sâm cũng cười rộ lên theo, tiếp nhận lời hứa hẹn này mặc kệ là thật hay giả.
Sau khi cơm nước xong, thời gian đã không còn sớm. Quý Thức đứng lên nói: "Anh nghỉ ngơi đi, em về phòng của mình"
Lục Sâm có chút kinh ngạc, trên mặt lướt qua thanh sắc bất động, chỉ gật gật đầu: "Được".
Nhưng Quý Thức không lập tức đi, chỉ đứng ở cửa, nghiêng nghiêng người nhìn Lục Sâm không nói một lời, thậm chí trên mặt không có biểu tình gì khác.
Nhưng Lục Sâm cảm thấy cậu giống như có chút khổ sở.
Đáy lòng hiện lên một ý niệm không thể tưởng tượng được, Lục Sâm nhớ tới ngày bọn họ chia tay bảy năm trước, cùng với tình hình hiện tại thế nhưng lại có chút mạc danh tương tự.
Anh bị động tiếp nhận vấn đề Quý Thức ném qua, không hề đưa ra lựa chọn khác.
Bảy năm trước anh đáp ứng, rồi từ đó mất đi Quý Thức, vậy nếu anh lúc đó cự tuyệt thì......
Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, ánh mắt Quý Thức rời khỏi người anh, xoay người đặt tay lên nắm đấm cửa.
Lục Sâm đột nhiên tiến lên kéo cái tay kia xuống, ấn Quý Thức lên cửa mà hôn.
# Hết chương 17
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất