Chương 10: Chương 10
Ban đầu Mộc Xuân chân nhân còn nghĩ —— đại đồ đệ tuy tính tình phóng khoáng, nhưng quá kiêu căng, tiểu đồ đệ mặc dù có thể ngưng thần tĩnh tâm, nhưng hay để ý mấy chuyện vụn vặt, hai đứa nhỏ này nếu có thể bổ sung cho nhau, thì không còn gì tốt bằng.
Tiếc là, còn chưa kịp bổ sung cho nhau, hai đứa đã sắp bật dậy đánh nhau rồi.
Mộc Xuân chân nhân không thể làm gì khác ngoài việc dùng bạo lực tách hai người ra, lệnh cho đạo đồng dẫn Trình Tiềm vì luyện kiếm mà cả người đầy mồ hôi đi tắm rửa thay y phục, sau đó tập trung hoả lực để đối phó đại đồ đệ khó nhai nhất, ông cứ không ngừng lải nhải “Thanh tĩnh kinh”.
Sư phụ đọc kinh hoàn hảo đến độ “tai nghe mắt thấy”, điệu bộ như chồn, chất giọng vịt đực, thành công quấy nhiễu được cái đồng hồ cát trơ trơ trên bàn, khiến đệ tử khai sơn của ông tâm phiền ý loạn, sắp nhảy tới cắn người.
Nghiêm Tranh Minh không thể nhịn được nữa, ném dao khắc lên bàn, tức giận nói: “Sư phụ, người làm cái gì vậy?”
Cả mí mắt sư phụ cũng không thèm nâng lên, nói: “Đồ nhi, tâm con không tĩnh, vi sư đọc thanh tĩnh kinh để cho con thanh tâm.”
Trong lúc sư phụ đang há miệng đọc kinh đày đoạ Nghiêm Tranh Minh, Trình Tiềm đã trở lại. Nghiêm Tranh Minh đang rất đau đầu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội đáp trả, y hơi khụt khịt mũi, bực tức nói: “Các ngươi dùng đàn hương xông y phục sao? Đây là chuyện quái gở gì thế? Có phải sau này muốn xuất gia làm hoà thượng không?”
Đạo đồng khúm núm, không dám nói là do Trình Tiềm muốn.
Nghiêm Tranh Minh gào to với đạo đồng: “Đổi thành phù dung —— ”
Giọng Mộc Xuân chân nhân càng cất cao: ” —— Nên đời thanh mà đục…”
Giọng đọc này giống như tiếng cưa gỗ cót két, Nghiêm Tranh Minh nuốt không nổi: “Sư phụ, tâm con đâu có không tĩnh!”
Mộc Xuân nhướn mí mắt, ôn hoà nhã nhặn nói: “Tâm không tĩnh mới bị bên ngoài quấy nhiễu, mới bận tâm mùi đàn hương hay mùi phù dung, không bằng như vậy đi, chớ nói tam sư đệ con là lư hương, để giúp con tu hành, hay để hôm nay vi sư đến Ôn Nhu Hương, đọc kinh văn cho con nghe một đêm có được không?”
Nghiêm Tranh Minh: “…”
Lão chồn này đọc kinh thành nghiện rồi, gì chứ chuyện này lão tuyệt đối nói được làm được, bị ông đọc kinh văn một đêm còn có đường sống sao?
Nghiêm Tranh Minh đành nén giận ngồi xuống, coi mảnh gỗ như mùi đàn hương, tức giận cầm dao làm như có thù mà khắc xuống miếng gỗ.
Lư hương Trình Tiềm yên lặng ngồi xuống tiếp tục bài học, coi người ngồi bên cạnh như một con thỏ lớn lắm lông nổi khùng.
Sư phụ nói Hàn Uyên nóng nảy hấp tấp, cũng không biết ai mới thật sự là nóng nảy hấp tấp, ít nhất Hàn Uyên kia chỉ xốc nổi với chính gã, vị này thì ngược lại, còn phải vạ lây những người bên cạnh một lần.
Trình Tiềm bắt đầu phát hiện ích lợi khi mình ở cùng một chỗ với đại sư huynh rồi —— phân rõ cao thấp.
Trình Tiềm rất nghiêm túc, thật có thể làm được câu “không bị bên ngoài quấy nhiễu”, nó đem tấm ván gỗ môn quy trong trí nhớ ra, cẩn thận viết ra, rất nhanh đã chìm vào niềm vui viết chữ, mùi đàn hương quanh quẩn bên người cũng có tác dụng an thần, từng chút quên luôn đại sư huynh chẳng có định lực bên cạnh.
Nghiêm Tranh Minh khó chịu trong lòng, lại đòi ăn điểm tâm, ăn xong lại thấy đầy bụng, đành phải đứng lên đi tới đi lui mấy vòng trong đình.
Rất nhanh, y phát hiện ra chẳng ai bận tâm. Sư phụ ngồi ngay ngắn trên đệm cói, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, ngồi thiền không nhúc nhích, trong miệng còn lẩm bẩm, không chịu buông tha mà đắm chìm trong mớ kinh văn mới nãy, tên nhãi con mới tới kia thì đang nắn nót mớ chữ viết không bằng chữ của heo chó, không ngẩng đầu lên lần nào.
Một già một trẻ, bầu không khí trong đình yên tĩnh đến gần như đông lại, ngay cả đạo đồng bên cạnh cũng không nhịn được mà trầm ngâm nín lặng.
Sự yên lặng này làm Nghiêm thiếu gia cảm thấy có chút lúng túng vô vị, hết cách đành phải trở lại ngồi trước đồng hồ cát, không có gì làm mà ngẩn người một lát, cam chịu cầm dao khắc lần hai, luyện tập theo khuôn khổ.
Lần này, dĩ nhiên y không gây náo loạn nữa, mãi đến khi đồng hồ cát trên bàn đột ngột kêu một tiếng vang nhỏ, Nghiêm Tranh Minh mới hồi phục tinh thần, phát hiện thời gian luyện tập phù chú hôm nay của y lại kết thúc sớm như vậy.
Mấy ngày tiếp theo đều là như thế này, sáng sớm, bốn người không đành lòng mà nghe sư phụ đọc kinh.
Chẳng biết sư phụ tìm đâu ra lắm kinh như thế, mỗi ngày đọc một bộ, gần như chưa từng bị trùng, đọc hết kinh Đạo rồi tới kinh Phật, đọc xong kinh Phật thì đến kinh tự biên, nội dung như ngựa thần lướt gió tung mây, không theo bất kỳ môn phái nào, thế nên thường xuyên tự mâu thuẫn lẫn nhau.
Đọc kinh xong là đến luyện mộc kiếm.
Nghiêm Tranh Minh quả nhiên không biết xấu hổ mà làm như mình đã thấu hiểu ba thức trước, hiểu biết sơ sài theo sát sư phụ đòi học thức thứ tư, Lý Quân cũng bởi vì học chiêu mới nên bớt phóng túng, không còn cả ngày đều chạy lên núi trêu mèo chọc chó, Trình Tiềm thì khỏi phải nói, chỉ có Hàn Uyên vẫn vững vàng tụt ở phía sau, không đầu không óc gây hoạ cho mấy tổ chim gần Truyền Đạo đường.
Buổi chiều, Nghiêm Tranh Minh bị nhốt ở Truyền Đạo đường, mây đen tụ lại trên đầu mà khắc gỗ, có khi Trình Tiềm sẽ ở một bên viết bài, có khi giúp sư phụ cắt tỉa cây cảnh. Dường như sư phụ có ý muốn bù đắp lại quãng thời gian thuở nhỏ không được yêu thương của nó, cuối ngày hay để lại vài món đồ ăn vặt mà trẻ con thường thích cho nó, có khi cố tình kêu Trình Tiềm nghỉ ngơi một lát rồi kể cho nó nghe vài mẩu chuyện dân gian ly kỳ cổ quái, trong khi đó Nghiêm Tranh Minh đang oán giận khắc gỗ.
Có đôi khi Nghiêm Tranh Minh cảm thấy tên nhóc lùn này chỉ muốn tranh thủ tình cảm, nhưng không thể phủ nhận, có Trình Tiềm ở bên cạnh, y cũng có chút gần đèn mà rạng.
Hôm đó, đồng hồ cát chảy thẳng một mạch, Nghiêm Tranh Minh cầm dao khắc đến tê tay, cả người ngơ ngác. Mới vừa rồi, trong lúc dao khắc chạm vào mảnh gỗ y cảm thấy có một sức mạnh huyền dạo nào đó được sinh ra.
Có một âm thanh khàn khàn vang bên tai y: “Ngưng thần, dẫn khí nhập hải, đại viết thệ, thệ viết viễn, viễn viết phản, chu nhi phục thủy, thử dụng vô cùng * ——”
*Tạm dịch: Ngưng thần, dẫn khí nhập hải, lớn là tràn khắp, tràn khắp là đi xa, đi xa là trở về, vòng đi vòng lại, dùng đến vô tận. (đạo đức kinh)
Trình Tiềm rất biết quan sát, không đợi sư phụ nói, nó đã tự động đứng lên lui ra sau một bước, cùng lúc đó, nó cảm giác một luồng khí khó nói thành lời xoay quanh người nó trong chốc lát, sau đó như Trường Giang và Hoàng Hà đổ vào biển, hướng về người đại sư huynh.
Đó là lần đầu tiên nó tiếp xúc với thế giới huyền bí này, Trình Tiềm không biết lúc đó Nghiêm Tranh Minh có cảm giác gì, nhưng nó nghe thấy một âm thanh mơ hồ. Lúc này, ánh tà dương đã khuất bên kia núi Phù Dao, ngọn núi tràn đầy linh khí này như có muôn vàn tiếng vọng lại, tập trung vô số âm thanh của rất nhiều người, đột nhiên Trình Tiềm có một loại cảm nhận kỳ quái, trong chớp nhoáng đó, nó nghe được tiếng thì thầm giữa quá khứ đã qua và tương lai phía trước, nó dốc sức muốn nghe rõ, những âm thanh này lại như cát chảy theo năm tháng, lướt nhẹ ra sau người nó.
Trình Tiềm gần như ngây dại.
Đột nhiên, có một bàn tay nắm lấy bả vai nó, Trình Tiềm như giật mình tỉnh giấc trong cơn mê đầy sắc màu rực rỡ, đột nhiên kích động, quay đầu nhìn thấy Mộc Xuân chân nhân.
Mộc Xuân từ trên cao nhìn xuống nó, Trình Tiềm cảm thấy trên mặt hơi lạnh, đưa tay lau một cái, mới phát hiện chẳng biết từ khi nào mình đã lệ rơi đầy mặt.
Nó vừa xấu hổ, vừa không rõ nguyên do, không biết làm gì ngoài ngỡ ngàng nhìn sư phụ.
“Ngũ sắc làm người ta mù mắt, ngũ âm khiến người điếc tai, ngũ vị làm miệng sai.” Giọng nói của Mộc Xuân chân nhân như ngưng tụ thành một sợi dây, xuyên thẳng vào trong tai Trình Tiềm, “Thấy nhiều biết nhiều nghĩ nhiều nhớ nhiều, con còn có thể tu hành tự tại thế nào? Tỉnh lại!” (Ngũ sắc: xanh, vàng, đỏ, trắng, đen. Ngũ âm: Năm âm thanh chính của nhạc cổ là cung, thương, chủy, giốc, vũ. Ngũ vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn)
Câu “tỉnh lại” giống như đòn cảnh tỉnh, trong đầu Trình Tiềm “Ong” một tiếng, mở mắt ra, đại sư huynh vẫn ngồi tại chỗ như cũ, dường như đã nhập định, trên bàn là một đống mảnh gỗ đã bị khắc tán loạn.
Trình Tiềm ngơ ngác được Mộc Xuân chân nhân xoa đầu, hỏi: “Sư phụ, vừa rồi con nghe có người nói chuyện…”
Mộc Xuân chân nhân nói: “À, đó là liệt tổ liệt tông của phái ta.”
Trình Tiềm lấy làm kinh hãi.
Mộc Xuân chân nhân nói: “Phái ta truyền thừa đến nay đã hơn một nghìn năm, có một nhóm tổ tông thì có gì lạ đâu?”
Trình Tiềm: “Bây giờ bọn họ ở đâu?”
Mộc Xuân chân nhân nói: “Tất nhiên đều chết cả rồi.”
Trình Tiềm mở to hai mắt: “Không phải đắc đạo thăng thiên sao?”
Mộc Xuân chân nhân cúi đầu, hiền từ nhìn nó, hỏi ngược lại: “Đắc đạo thăng thiên và chết có gì khác nhau sao?”
Trình Tiềm nói: “Đương nhiên là khác nhau, đắc đạo thăng thiên không phải là nói trường sinh bất tử à?”
Mộc Xuân chân nhân ngẩn người, sau đó như bị nó chọc cười, không trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Con đó… Tiểu đậu tử, nói cái gì chết hay không chết, đợi con trưởng thành sẽ hiểu.” (Tiểu đậu tử là cách gọi trẻ con)
Nói xong, ông đi mấy bước, trở lại chủ vị trong Truyền Đạo đường, đặt mông ngồi xuống, nhìn Nghiêm Tranh Minh, có chút đăm chiêu ủ dột, Trình Tiềm nghe ông nói thầm: “Sao lại nhập định lúc này? Thật biết chọn thời điểm, bữa tối đi đâu dùng đây?”
Trình Tiềm: “…”
Kết quả cơm tối bị dời đến Truyền Đạo đường “truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc”, ở nơi phù chú kinh văn rải rác khắp chốn, một con gà quay nằm ngang khoe ngọc thể, xung quanh còn có một ít rau cải, và đại sư huynh đã nhập định chẳng biết việc đời.
Mộc Xuân để Trình Tiềm ngồi chung với mình, ông giống như Hàn đại thúc nhà bên gắp một miếng thịt cho Trình Tiềm, kéo một tờ giấy chép kinh không biết của ai lót trên mặt bàn khắc phù chú, dặn dò: “Ăn nhiều một chút cho nhanh lớn —— đây, nhả xương trên này.”
Trình Tiềm lẳng lặng bưng bát cơm lên, cảm thấy mình sau này khó mà có lòng kính nể với Truyền Đạo đường.
Sau khi ăn xong, Mộc Xuân ở lại trông coi đại sư huynh, dặn dò đạo đồng gói nửa cân điểm tâm cho Trình Tiềm, để phòng nó nửa đêm đói bụng, ngày hôm đó là mười lăm, là ngày cấm vào sơn huyệt trong truyền thuyết, nhưng Mộc Xuân không căn dặn Trình Tiềm gì nhiều, giống như xác định buổi tối nó sẽ chép môn quy đàng hoàng, sẽ không ra ngoài gây sự.
Trình Tiềm quả thật sẽ không, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không.
Chân trước nó vừa bước vào Thanh An cư, chân sau Hàn Uyên đã theo tới. Hàn Uyên vừa vào cửa, trước hết là ngạc nhiên một phen, tiếp đó tiện tay bốc điểm tâm đặt ở trong viện của Trình Tiềm, tấm tắc khen ngợi mà ăn hơn phân nửa, lúc này mới phun vụn bánh nói rằng: “Cả ngày ngươi cứ quanh quẫn một chỗ với đại sư huynh có gì vui —— còn không bằng mỗi ngày theo chúng ta đi, nhị sư huynh dạy ta nhiều chiêu lắm, thức thứ nhất ta sẽ học xong nhanh thôi.”
Trình Tiềm né vụn bánh bay như tuyết, cười không nói mà nhìn gã sư đệ ngu xuẩn của nó, trong lòng thầm nói, mới đây mà học xong thức thứ nhất, chưa tới hai ngày nữa, nói như gã vậy là có thể bay lên trời rồi.
Hàn Uyên chỉ chi trỏ trỏ tiểu viện của Trình Tiềm nói: “Chỗ của ngươi tồi tàn quá, chỉ hơn nơi ở của sư phụ một chút. Ngày mai cho ngươi xem chỗ ở của ta, viện ta lớn gấp mười lần chỗ này, ở sau còn có một cái hồ nước lớn, mùa hè có thể đi xuống bơi —— ngươi biết bơi chứ? Ôi, thôi đi, mấy đứa trẻ được nuôi trong nhà chẳng đứa nào dám ra khỏi cửa, khỏi phải nói tới chuyện xuống nước. Sau này ta sẽ dẫn ngươi đi, đảm bảo chỉ một mùa hè, giúp ngươi trở thành lãng lý bạch điều*.”
(*)là biệt danh của Trương Thuận trong truyện Thuỷ Hử, có kỹ năng bơi rất giỏi.
Đối với ý tốt này, Trình Tiềm thật lòng xin từ chối, nó không muốn chơi cùng hạng người cặn bã như Hàn Uyên.
Nhóc ăn mày lợi dụng lúc nói chuyện trời đất, ăn hết điểm tâm Trình Tiềm mang về, mới chịu ngừng mớ chuyện phím vô nghĩa mà nói chuyện chính.
Gã ợ một cái, ngồi thẳng, nhỏ giọng nói: “Ngươi còn nhớ chuyện nhị sư huynh nói… Chuyện sơn huyệt đó?”
Trình Tiềm đã sớm đoán được trò này của gã, bèn bình thản đáp: “Sư đệ, đó là vi phạm môn quy —— đệ đã học được kiếm pháp bản môn không chút trở ngại, chữ trên môn quy đệ đã biết hết chưa?”
Hàn Uyên cảm thấy sư huynh nhỏ tuổi hơn mình có chút bất chấp lý lẽ, liền tràn đầy cảm giác ưu việt mà dạy dỗ: “Thuộc môn quy thì có ích gì? Thật sự ta chưa từng thấy qua ai thiếu đầu óc như ngươi, ngươi không nghe nhị sư huynh nói sao, không cảm được khí thì học xong nguyên bộ kiếm pháp cũng chỉ giống như nhảy đại thần (một nghi thức tôn giáo mê tín nguyên thuỷ). Bước từng bước vậy phải bước đến khi nào? Làm người không thể quá thủ… Thủ cái gì đó.”
Trình Tiềm: “Bảo thủ không chịu thay đổi.”
Hàn Uyên khoát tay: “Thích cái gì thì là cái đó, nói chung ta muốn đi sơn huyệt, ngươi có đi không?”
Trình Tiềm làm vẻ mặt “trung hậu thành thật” trải chăn bằng phẳng cho Hàn Uyên nhìn, nói rằng: “Ta cũng không dám.”
Nó không cần suy nghĩ đã nói từ chối, mới đầu Hàn Uyên còn thấy thất vọng, sau lại thấy chẳng đáng —— loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển này không quen nhìn Trình Tiềm “khúm núm” như vậy, chỉ biết làm đứa trẻ “ngoan”.
“Đồ nuôi trong nhà.” Hàn Uyên chậc lưỡi, tỏ vẻ mất hứng lườm Trình Tiềm.
Về phần Trình Tiềm, nó hoàn toàn xem gã sư đệ như một con chó trụi lông không có trí khôn, cảm thấy yêu thích căm ghét gì với gã đều lãng phí tình cảm. Vì vậy nó không tỏ thái độ gì mà bưng chén trà lên.
Hàn Uyên lại nhìn hai mắt nó, nhớ lại bao hạt thông đường lúc trước, dần dần cũng nguôi giận, gã làm ra vẻ thương tiếc “Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh”*, còn thêm vẻ chó hoang giữ nhà mèo ăn trên ngồi trước, quay đầu nhìn Trình Tiềm lắc đầu thở dài lần hai: “Mấy đứa trẻ nuôi trong nhà, toàn làm bằng sứ.”
(*) thấy người bất hạnh cảm thấy bi ai, phẫn nộ vì thấy người không biết đấu tranh – Lỗ Tấn
Chiều nay ở Truyền Đạo đường, Trình Tiềm đã cảm thấy núi này có linh tính và ẩn giấu nhiều huyền cơ, đồng thời nó cũng biết Lý Quân đang nghĩ cái gì. Nhất định là Lý Quân tò mò đêm mùng một mười lăm trong sơn huyệt có gì, lại không dám mạo hiểm vi phạm môn quy, đại khái đã sớm lên kế hoạch tìm một kẻ chết thay cho mình.
Hàn Uyên ăn chực xong bữa khuya chỗ Trình Tiềm, mặc dù không lay chuyển được người, nhưng cũng không tính là trắng tay. Trình Tiềm “làm bằng sứ” tao nhã lễ phép tiễn Hàn Uyên đến tận cửa, nhìn gã rời đi, chờ xem kết cục của tên oan uổng này.
“Vi phạm môn quy thì như thế nào nhỉ?” Trình Tiềm không đếm xỉa thầm nghĩ, “Đánh vài hèo? Khẽ lòng bàn tay? Chép kinh —— nếu là chép kinh thì không có gì đáng ngại.”
Thế nhưng nó không nghĩ tới, đến tận ngày thứ hai rồi, Hàn Uyên cũng chưa trở về.
Tiếc là, còn chưa kịp bổ sung cho nhau, hai đứa đã sắp bật dậy đánh nhau rồi.
Mộc Xuân chân nhân không thể làm gì khác ngoài việc dùng bạo lực tách hai người ra, lệnh cho đạo đồng dẫn Trình Tiềm vì luyện kiếm mà cả người đầy mồ hôi đi tắm rửa thay y phục, sau đó tập trung hoả lực để đối phó đại đồ đệ khó nhai nhất, ông cứ không ngừng lải nhải “Thanh tĩnh kinh”.
Sư phụ đọc kinh hoàn hảo đến độ “tai nghe mắt thấy”, điệu bộ như chồn, chất giọng vịt đực, thành công quấy nhiễu được cái đồng hồ cát trơ trơ trên bàn, khiến đệ tử khai sơn của ông tâm phiền ý loạn, sắp nhảy tới cắn người.
Nghiêm Tranh Minh không thể nhịn được nữa, ném dao khắc lên bàn, tức giận nói: “Sư phụ, người làm cái gì vậy?”
Cả mí mắt sư phụ cũng không thèm nâng lên, nói: “Đồ nhi, tâm con không tĩnh, vi sư đọc thanh tĩnh kinh để cho con thanh tâm.”
Trong lúc sư phụ đang há miệng đọc kinh đày đoạ Nghiêm Tranh Minh, Trình Tiềm đã trở lại. Nghiêm Tranh Minh đang rất đau đầu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội đáp trả, y hơi khụt khịt mũi, bực tức nói: “Các ngươi dùng đàn hương xông y phục sao? Đây là chuyện quái gở gì thế? Có phải sau này muốn xuất gia làm hoà thượng không?”
Đạo đồng khúm núm, không dám nói là do Trình Tiềm muốn.
Nghiêm Tranh Minh gào to với đạo đồng: “Đổi thành phù dung —— ”
Giọng Mộc Xuân chân nhân càng cất cao: ” —— Nên đời thanh mà đục…”
Giọng đọc này giống như tiếng cưa gỗ cót két, Nghiêm Tranh Minh nuốt không nổi: “Sư phụ, tâm con đâu có không tĩnh!”
Mộc Xuân nhướn mí mắt, ôn hoà nhã nhặn nói: “Tâm không tĩnh mới bị bên ngoài quấy nhiễu, mới bận tâm mùi đàn hương hay mùi phù dung, không bằng như vậy đi, chớ nói tam sư đệ con là lư hương, để giúp con tu hành, hay để hôm nay vi sư đến Ôn Nhu Hương, đọc kinh văn cho con nghe một đêm có được không?”
Nghiêm Tranh Minh: “…”
Lão chồn này đọc kinh thành nghiện rồi, gì chứ chuyện này lão tuyệt đối nói được làm được, bị ông đọc kinh văn một đêm còn có đường sống sao?
Nghiêm Tranh Minh đành nén giận ngồi xuống, coi mảnh gỗ như mùi đàn hương, tức giận cầm dao làm như có thù mà khắc xuống miếng gỗ.
Lư hương Trình Tiềm yên lặng ngồi xuống tiếp tục bài học, coi người ngồi bên cạnh như một con thỏ lớn lắm lông nổi khùng.
Sư phụ nói Hàn Uyên nóng nảy hấp tấp, cũng không biết ai mới thật sự là nóng nảy hấp tấp, ít nhất Hàn Uyên kia chỉ xốc nổi với chính gã, vị này thì ngược lại, còn phải vạ lây những người bên cạnh một lần.
Trình Tiềm bắt đầu phát hiện ích lợi khi mình ở cùng một chỗ với đại sư huynh rồi —— phân rõ cao thấp.
Trình Tiềm rất nghiêm túc, thật có thể làm được câu “không bị bên ngoài quấy nhiễu”, nó đem tấm ván gỗ môn quy trong trí nhớ ra, cẩn thận viết ra, rất nhanh đã chìm vào niềm vui viết chữ, mùi đàn hương quanh quẩn bên người cũng có tác dụng an thần, từng chút quên luôn đại sư huynh chẳng có định lực bên cạnh.
Nghiêm Tranh Minh khó chịu trong lòng, lại đòi ăn điểm tâm, ăn xong lại thấy đầy bụng, đành phải đứng lên đi tới đi lui mấy vòng trong đình.
Rất nhanh, y phát hiện ra chẳng ai bận tâm. Sư phụ ngồi ngay ngắn trên đệm cói, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, ngồi thiền không nhúc nhích, trong miệng còn lẩm bẩm, không chịu buông tha mà đắm chìm trong mớ kinh văn mới nãy, tên nhãi con mới tới kia thì đang nắn nót mớ chữ viết không bằng chữ của heo chó, không ngẩng đầu lên lần nào.
Một già một trẻ, bầu không khí trong đình yên tĩnh đến gần như đông lại, ngay cả đạo đồng bên cạnh cũng không nhịn được mà trầm ngâm nín lặng.
Sự yên lặng này làm Nghiêm thiếu gia cảm thấy có chút lúng túng vô vị, hết cách đành phải trở lại ngồi trước đồng hồ cát, không có gì làm mà ngẩn người một lát, cam chịu cầm dao khắc lần hai, luyện tập theo khuôn khổ.
Lần này, dĩ nhiên y không gây náo loạn nữa, mãi đến khi đồng hồ cát trên bàn đột ngột kêu một tiếng vang nhỏ, Nghiêm Tranh Minh mới hồi phục tinh thần, phát hiện thời gian luyện tập phù chú hôm nay của y lại kết thúc sớm như vậy.
Mấy ngày tiếp theo đều là như thế này, sáng sớm, bốn người không đành lòng mà nghe sư phụ đọc kinh.
Chẳng biết sư phụ tìm đâu ra lắm kinh như thế, mỗi ngày đọc một bộ, gần như chưa từng bị trùng, đọc hết kinh Đạo rồi tới kinh Phật, đọc xong kinh Phật thì đến kinh tự biên, nội dung như ngựa thần lướt gió tung mây, không theo bất kỳ môn phái nào, thế nên thường xuyên tự mâu thuẫn lẫn nhau.
Đọc kinh xong là đến luyện mộc kiếm.
Nghiêm Tranh Minh quả nhiên không biết xấu hổ mà làm như mình đã thấu hiểu ba thức trước, hiểu biết sơ sài theo sát sư phụ đòi học thức thứ tư, Lý Quân cũng bởi vì học chiêu mới nên bớt phóng túng, không còn cả ngày đều chạy lên núi trêu mèo chọc chó, Trình Tiềm thì khỏi phải nói, chỉ có Hàn Uyên vẫn vững vàng tụt ở phía sau, không đầu không óc gây hoạ cho mấy tổ chim gần Truyền Đạo đường.
Buổi chiều, Nghiêm Tranh Minh bị nhốt ở Truyền Đạo đường, mây đen tụ lại trên đầu mà khắc gỗ, có khi Trình Tiềm sẽ ở một bên viết bài, có khi giúp sư phụ cắt tỉa cây cảnh. Dường như sư phụ có ý muốn bù đắp lại quãng thời gian thuở nhỏ không được yêu thương của nó, cuối ngày hay để lại vài món đồ ăn vặt mà trẻ con thường thích cho nó, có khi cố tình kêu Trình Tiềm nghỉ ngơi một lát rồi kể cho nó nghe vài mẩu chuyện dân gian ly kỳ cổ quái, trong khi đó Nghiêm Tranh Minh đang oán giận khắc gỗ.
Có đôi khi Nghiêm Tranh Minh cảm thấy tên nhóc lùn này chỉ muốn tranh thủ tình cảm, nhưng không thể phủ nhận, có Trình Tiềm ở bên cạnh, y cũng có chút gần đèn mà rạng.
Hôm đó, đồng hồ cát chảy thẳng một mạch, Nghiêm Tranh Minh cầm dao khắc đến tê tay, cả người ngơ ngác. Mới vừa rồi, trong lúc dao khắc chạm vào mảnh gỗ y cảm thấy có một sức mạnh huyền dạo nào đó được sinh ra.
Có một âm thanh khàn khàn vang bên tai y: “Ngưng thần, dẫn khí nhập hải, đại viết thệ, thệ viết viễn, viễn viết phản, chu nhi phục thủy, thử dụng vô cùng * ——”
*Tạm dịch: Ngưng thần, dẫn khí nhập hải, lớn là tràn khắp, tràn khắp là đi xa, đi xa là trở về, vòng đi vòng lại, dùng đến vô tận. (đạo đức kinh)
Trình Tiềm rất biết quan sát, không đợi sư phụ nói, nó đã tự động đứng lên lui ra sau một bước, cùng lúc đó, nó cảm giác một luồng khí khó nói thành lời xoay quanh người nó trong chốc lát, sau đó như Trường Giang và Hoàng Hà đổ vào biển, hướng về người đại sư huynh.
Đó là lần đầu tiên nó tiếp xúc với thế giới huyền bí này, Trình Tiềm không biết lúc đó Nghiêm Tranh Minh có cảm giác gì, nhưng nó nghe thấy một âm thanh mơ hồ. Lúc này, ánh tà dương đã khuất bên kia núi Phù Dao, ngọn núi tràn đầy linh khí này như có muôn vàn tiếng vọng lại, tập trung vô số âm thanh của rất nhiều người, đột nhiên Trình Tiềm có một loại cảm nhận kỳ quái, trong chớp nhoáng đó, nó nghe được tiếng thì thầm giữa quá khứ đã qua và tương lai phía trước, nó dốc sức muốn nghe rõ, những âm thanh này lại như cát chảy theo năm tháng, lướt nhẹ ra sau người nó.
Trình Tiềm gần như ngây dại.
Đột nhiên, có một bàn tay nắm lấy bả vai nó, Trình Tiềm như giật mình tỉnh giấc trong cơn mê đầy sắc màu rực rỡ, đột nhiên kích động, quay đầu nhìn thấy Mộc Xuân chân nhân.
Mộc Xuân từ trên cao nhìn xuống nó, Trình Tiềm cảm thấy trên mặt hơi lạnh, đưa tay lau một cái, mới phát hiện chẳng biết từ khi nào mình đã lệ rơi đầy mặt.
Nó vừa xấu hổ, vừa không rõ nguyên do, không biết làm gì ngoài ngỡ ngàng nhìn sư phụ.
“Ngũ sắc làm người ta mù mắt, ngũ âm khiến người điếc tai, ngũ vị làm miệng sai.” Giọng nói của Mộc Xuân chân nhân như ngưng tụ thành một sợi dây, xuyên thẳng vào trong tai Trình Tiềm, “Thấy nhiều biết nhiều nghĩ nhiều nhớ nhiều, con còn có thể tu hành tự tại thế nào? Tỉnh lại!” (Ngũ sắc: xanh, vàng, đỏ, trắng, đen. Ngũ âm: Năm âm thanh chính của nhạc cổ là cung, thương, chủy, giốc, vũ. Ngũ vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn)
Câu “tỉnh lại” giống như đòn cảnh tỉnh, trong đầu Trình Tiềm “Ong” một tiếng, mở mắt ra, đại sư huynh vẫn ngồi tại chỗ như cũ, dường như đã nhập định, trên bàn là một đống mảnh gỗ đã bị khắc tán loạn.
Trình Tiềm ngơ ngác được Mộc Xuân chân nhân xoa đầu, hỏi: “Sư phụ, vừa rồi con nghe có người nói chuyện…”
Mộc Xuân chân nhân nói: “À, đó là liệt tổ liệt tông của phái ta.”
Trình Tiềm lấy làm kinh hãi.
Mộc Xuân chân nhân nói: “Phái ta truyền thừa đến nay đã hơn một nghìn năm, có một nhóm tổ tông thì có gì lạ đâu?”
Trình Tiềm: “Bây giờ bọn họ ở đâu?”
Mộc Xuân chân nhân nói: “Tất nhiên đều chết cả rồi.”
Trình Tiềm mở to hai mắt: “Không phải đắc đạo thăng thiên sao?”
Mộc Xuân chân nhân cúi đầu, hiền từ nhìn nó, hỏi ngược lại: “Đắc đạo thăng thiên và chết có gì khác nhau sao?”
Trình Tiềm nói: “Đương nhiên là khác nhau, đắc đạo thăng thiên không phải là nói trường sinh bất tử à?”
Mộc Xuân chân nhân ngẩn người, sau đó như bị nó chọc cười, không trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Con đó… Tiểu đậu tử, nói cái gì chết hay không chết, đợi con trưởng thành sẽ hiểu.” (Tiểu đậu tử là cách gọi trẻ con)
Nói xong, ông đi mấy bước, trở lại chủ vị trong Truyền Đạo đường, đặt mông ngồi xuống, nhìn Nghiêm Tranh Minh, có chút đăm chiêu ủ dột, Trình Tiềm nghe ông nói thầm: “Sao lại nhập định lúc này? Thật biết chọn thời điểm, bữa tối đi đâu dùng đây?”
Trình Tiềm: “…”
Kết quả cơm tối bị dời đến Truyền Đạo đường “truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc”, ở nơi phù chú kinh văn rải rác khắp chốn, một con gà quay nằm ngang khoe ngọc thể, xung quanh còn có một ít rau cải, và đại sư huynh đã nhập định chẳng biết việc đời.
Mộc Xuân để Trình Tiềm ngồi chung với mình, ông giống như Hàn đại thúc nhà bên gắp một miếng thịt cho Trình Tiềm, kéo một tờ giấy chép kinh không biết của ai lót trên mặt bàn khắc phù chú, dặn dò: “Ăn nhiều một chút cho nhanh lớn —— đây, nhả xương trên này.”
Trình Tiềm lẳng lặng bưng bát cơm lên, cảm thấy mình sau này khó mà có lòng kính nể với Truyền Đạo đường.
Sau khi ăn xong, Mộc Xuân ở lại trông coi đại sư huynh, dặn dò đạo đồng gói nửa cân điểm tâm cho Trình Tiềm, để phòng nó nửa đêm đói bụng, ngày hôm đó là mười lăm, là ngày cấm vào sơn huyệt trong truyền thuyết, nhưng Mộc Xuân không căn dặn Trình Tiềm gì nhiều, giống như xác định buổi tối nó sẽ chép môn quy đàng hoàng, sẽ không ra ngoài gây sự.
Trình Tiềm quả thật sẽ không, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không.
Chân trước nó vừa bước vào Thanh An cư, chân sau Hàn Uyên đã theo tới. Hàn Uyên vừa vào cửa, trước hết là ngạc nhiên một phen, tiếp đó tiện tay bốc điểm tâm đặt ở trong viện của Trình Tiềm, tấm tắc khen ngợi mà ăn hơn phân nửa, lúc này mới phun vụn bánh nói rằng: “Cả ngày ngươi cứ quanh quẫn một chỗ với đại sư huynh có gì vui —— còn không bằng mỗi ngày theo chúng ta đi, nhị sư huynh dạy ta nhiều chiêu lắm, thức thứ nhất ta sẽ học xong nhanh thôi.”
Trình Tiềm né vụn bánh bay như tuyết, cười không nói mà nhìn gã sư đệ ngu xuẩn của nó, trong lòng thầm nói, mới đây mà học xong thức thứ nhất, chưa tới hai ngày nữa, nói như gã vậy là có thể bay lên trời rồi.
Hàn Uyên chỉ chi trỏ trỏ tiểu viện của Trình Tiềm nói: “Chỗ của ngươi tồi tàn quá, chỉ hơn nơi ở của sư phụ một chút. Ngày mai cho ngươi xem chỗ ở của ta, viện ta lớn gấp mười lần chỗ này, ở sau còn có một cái hồ nước lớn, mùa hè có thể đi xuống bơi —— ngươi biết bơi chứ? Ôi, thôi đi, mấy đứa trẻ được nuôi trong nhà chẳng đứa nào dám ra khỏi cửa, khỏi phải nói tới chuyện xuống nước. Sau này ta sẽ dẫn ngươi đi, đảm bảo chỉ một mùa hè, giúp ngươi trở thành lãng lý bạch điều*.”
(*)là biệt danh của Trương Thuận trong truyện Thuỷ Hử, có kỹ năng bơi rất giỏi.
Đối với ý tốt này, Trình Tiềm thật lòng xin từ chối, nó không muốn chơi cùng hạng người cặn bã như Hàn Uyên.
Nhóc ăn mày lợi dụng lúc nói chuyện trời đất, ăn hết điểm tâm Trình Tiềm mang về, mới chịu ngừng mớ chuyện phím vô nghĩa mà nói chuyện chính.
Gã ợ một cái, ngồi thẳng, nhỏ giọng nói: “Ngươi còn nhớ chuyện nhị sư huynh nói… Chuyện sơn huyệt đó?”
Trình Tiềm đã sớm đoán được trò này của gã, bèn bình thản đáp: “Sư đệ, đó là vi phạm môn quy —— đệ đã học được kiếm pháp bản môn không chút trở ngại, chữ trên môn quy đệ đã biết hết chưa?”
Hàn Uyên cảm thấy sư huynh nhỏ tuổi hơn mình có chút bất chấp lý lẽ, liền tràn đầy cảm giác ưu việt mà dạy dỗ: “Thuộc môn quy thì có ích gì? Thật sự ta chưa từng thấy qua ai thiếu đầu óc như ngươi, ngươi không nghe nhị sư huynh nói sao, không cảm được khí thì học xong nguyên bộ kiếm pháp cũng chỉ giống như nhảy đại thần (một nghi thức tôn giáo mê tín nguyên thuỷ). Bước từng bước vậy phải bước đến khi nào? Làm người không thể quá thủ… Thủ cái gì đó.”
Trình Tiềm: “Bảo thủ không chịu thay đổi.”
Hàn Uyên khoát tay: “Thích cái gì thì là cái đó, nói chung ta muốn đi sơn huyệt, ngươi có đi không?”
Trình Tiềm làm vẻ mặt “trung hậu thành thật” trải chăn bằng phẳng cho Hàn Uyên nhìn, nói rằng: “Ta cũng không dám.”
Nó không cần suy nghĩ đã nói từ chối, mới đầu Hàn Uyên còn thấy thất vọng, sau lại thấy chẳng đáng —— loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển này không quen nhìn Trình Tiềm “khúm núm” như vậy, chỉ biết làm đứa trẻ “ngoan”.
“Đồ nuôi trong nhà.” Hàn Uyên chậc lưỡi, tỏ vẻ mất hứng lườm Trình Tiềm.
Về phần Trình Tiềm, nó hoàn toàn xem gã sư đệ như một con chó trụi lông không có trí khôn, cảm thấy yêu thích căm ghét gì với gã đều lãng phí tình cảm. Vì vậy nó không tỏ thái độ gì mà bưng chén trà lên.
Hàn Uyên lại nhìn hai mắt nó, nhớ lại bao hạt thông đường lúc trước, dần dần cũng nguôi giận, gã làm ra vẻ thương tiếc “Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh”*, còn thêm vẻ chó hoang giữ nhà mèo ăn trên ngồi trước, quay đầu nhìn Trình Tiềm lắc đầu thở dài lần hai: “Mấy đứa trẻ nuôi trong nhà, toàn làm bằng sứ.”
(*) thấy người bất hạnh cảm thấy bi ai, phẫn nộ vì thấy người không biết đấu tranh – Lỗ Tấn
Chiều nay ở Truyền Đạo đường, Trình Tiềm đã cảm thấy núi này có linh tính và ẩn giấu nhiều huyền cơ, đồng thời nó cũng biết Lý Quân đang nghĩ cái gì. Nhất định là Lý Quân tò mò đêm mùng một mười lăm trong sơn huyệt có gì, lại không dám mạo hiểm vi phạm môn quy, đại khái đã sớm lên kế hoạch tìm một kẻ chết thay cho mình.
Hàn Uyên ăn chực xong bữa khuya chỗ Trình Tiềm, mặc dù không lay chuyển được người, nhưng cũng không tính là trắng tay. Trình Tiềm “làm bằng sứ” tao nhã lễ phép tiễn Hàn Uyên đến tận cửa, nhìn gã rời đi, chờ xem kết cục của tên oan uổng này.
“Vi phạm môn quy thì như thế nào nhỉ?” Trình Tiềm không đếm xỉa thầm nghĩ, “Đánh vài hèo? Khẽ lòng bàn tay? Chép kinh —— nếu là chép kinh thì không có gì đáng ngại.”
Thế nhưng nó không nghĩ tới, đến tận ngày thứ hai rồi, Hàn Uyên cũng chưa trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất