Lục Hào

Chương 29: Chương 29

Trước Sau
Lời vừa nói ra, trên biển nhất thời lặng ngắt như tờ.

Đối với sư huynh đệ bốn người phái Phù Dao mà nói, bóng đen đột nhiên xuất hiện này hơi quen mắt. Ngoại trừ Nghiêm Tranh Minh nghe lén đôi câu vài lời, những người khác đều không rõ cái người bám vào trên tấm bảng gỗ kia làm sao chạy đến đây, nhưng trong lòng mấy người đều rõ, người này nhất định có quan hệ mật thiết với môn phái.

Chỉ vì lần trước ở trong Yêu cốc, vị ma đầu đệ nhất thiên hạ này hiền hoà hơn nhiều, tuy luôn miệng lừa gạt đám trẻ nhỏ, nhưng bị vạch trần thẳng mặt cũng không tức giận, có thể thấy tính tình không tệ.

Lúc này đây, hầu như ông đã thay đổi hoàn toàn.

Nghiêm Tranh Minh ở trên boong thuyền lớn cũng cảm giác được lệ khí bạo ngược cuồn cuộn trên người ông, mặt biển dậy sóng bất ổn.

Sắc mặt Tưởng Bằng đầu tiên là biến đổi, lập tức thả người nhảy thẳng từ đám mây xuống, đáp chính xác xuống chiếc thuyền chở đám kiếm tu.

Nói thì chậm chứ xảy ra thì nhanh, chỉ thấy mới vừa rồi còn kiếm quang lẫm liệt, các kiếm tu ngươi tới ta đi biểu hiện trọn vẹn thế nào là “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, bọn họ như sủi cảo tự động nhảy vào biển, khiến xung quanh dâng lên một trận bọt nước tung toé, rất hùng vĩ.

Mặt biển nổi gió giông như sắp có bão, ba đào nổi lên, Nghiêm Tranh Minh lảo đảo một cái, suýt nữa ngã nhào.

Cũng may thuyền đắt có đạo lý của đắt, xung quanh thân tàu có khắc phù chú, còn có công dụng ngăn cản một trận. Đợi khi y đứng vững lại, ngực Nghiêm Tranh Minh trầm xuống, sư phụ và con thuyền nhỏ của ông đều không thấy!

“Kêu người chèo thuyền lui thuyền lại,” Nghiêm Tranh Minh nhanh chóng phân phó đạo đồng, “Trong hành lý của ta có ‘kính viễn vọng’, đem tới cho ta… Trình Tiềm, đệ con mẹ nó muốn làm gì, cút xuống dưới cho ta!”

Nghiêm Tranh Minh không chú ý một lát, tam sư đệ Trình Tiềm của y đã leo lên cột buồm, không sợ chết mà nhìn xung quanh.

Nghiêm Tranh Minh vén tay áo lên, ỷ vào chân dài mà bước, nhấc tay ôm lấy thắt lưng Trình Tiềm, tự mình đưa nó xuống.

Lúc này Trình Tiềm toàn tâm toàn ý mà tìm kiếm Mộc Xuân chân nhân, còn chưa tìm thấy đã bị người ôm hai chân cách đất như ôm gà, lập tức liều mạng giãy dụa: “Huynh làm gì vậy?”

Nghiêm Tranh Minh một tay ôm nó, đồng thời quát vào tai nó: “Ta còn chưa hỏi đệ làm gì đấy!”

Trình Tiềm: “Đệ muốn tìm sư phụ!”

Nghiêm Tranh Minh: “Ta thấy đệ là muốn tìm chết!”

Nghiêm Tranh Minh bị Trình Tiềm chọc đến bực bội, y nhìn thoáng thấy Tuyết Thanh, liền xông tới chỗ Tuyết Thanh nói: “Này… Này, ngươi tên gì? Mau lại đây, giúp ta quản tiểu tử này, đừng để cho nó…”

Câu tiếp theo “Đừng để cho nó” chưa kịp ra khỏi miệng, thân thuyền lớn đã bị chấn động lần nữa. Không biết Bắc Minh quân và Tưởng Bằng đã thăm hỏi đến xảy ra địa chấn lần nữa.

Thuỷ long nổi lên mặt nước gầm rống lần hai, ngay cả thuyền lớn có một không hai của phái Phù Dao cũng không chịu nổi mà nghiêng sang một bên. Nghiêm Tranh Minh chưa kịp giao Trình Tiềm cho Tuyết Thanh, trước khi ngã xuống đã kịp vòng tay lại, che chở Trình Tiềm vững vàng trong ngực, sau lưng va phải khoang thuyền ngổn ngang, toàn bộ phù chú trên thân tàu đều phát ra tiếng kêu ong ong điên cuồng.

Một ma tu đại năng có thể thu lấy nguyên thần Đường Chẩn vào trong Phệ Hồn đăng, một là vạn ma chi tông Bắc Minh quân, khí thế hai người như dời sông lấp biển, khuấy đến chúng sinh trên biển như đám kiến tầm thường bị gió thổi.

Mà Nghiêm Tranh Minh sau một hồi sức đầu mẻ trán, cuối cùng nhịn không được nói lên cảm tưởng của mình.

Nghiêm Tranh Minh: “Ta đã nói sớm không nên xuất môn rồi mà!”

Trình Tiềm khó khăn ngẩng đầu, lên án: “Huynh đè trúng xương sườn đệ.”

Nghiêm Tranh Minh dùng cả tay chân mà bò dậy, trở tay nhét Trình Tiềm vào khoang thuyền: “Đó là do đệ quá lùn, cánh tay của ta chỉ chạm tới xương sườn đệ!”

Toàn bộ phù chú phòng hộ trên thuyền đều triển khai, ngọn đèn bão kiên cường vô cùng giữa nơi chao đảo đầy nguy cơ, trải qua trận này, sợ rằng sư phụ không thể uốn nắn Nghiêm thiếu gia theo lý luận “Hàng rẻ không tốt, hàng tốt không rẻ” nữa.

Đến tận lúc này, Nghiêm Tranh Minh thở gấp một hơi, rồi mới rảnh rỗi mà nhìn lướt qua chiến cuộc.

Với nhãn lực của y, đương nhiên cái gì cũng đều thấy không rõ, bất giác y lại nhớ đến mấy câu của ông chủ Ôn. Nghe trong lời nói của ông… Bắc Minh quân này chắc là một vị tiền bối trong phái. Vị tiền bối này tuy thân rơi vào ma đạo, lòng lại hướng về môn phái, thậm chí lần trước còn dùng một phần hồn của ông để trấn trong Yêu cốc.

Nhớ tới việc này, Nghiêm Tranh Minh có chút lo lắng, ba hồn thiếu mất một, như vậy bóng đen trước mặt bọn họ e rằng là một nguyên thần không hoàn chỉnh. Quỷ đạo là khắc tinh của nguyên thần, gã ma tu quỷ đạo kia thoạt nhìn không phải dễ chọc, cho dù đích thân Bắc Minh quân tới, có thua thiệt không?

Một khắc sau, y lại cảm thấy mình ăn no rững mỡ. Hai gã ma đầu đánh nhau, ai quan tâm chuyện thua thiệt chứ. Nghiêm Tranh Minh điều chỉnh biểu tình nghiêm túc lại, chuẩn bị trở về giáo huấn Trình Tiềm, nhưng vừa quay đầu lại, Nghiêm Tranh Minh kinh hãi phát hiện. Mình chỉ thất thần trong nháy mắt, Trình Tiềm đã không thấy!

Đồng thời Thuỷ Khanh cũng không còn.



Nhất thời Nghiêm Tranh Minh thở không nổi, trong bụng một trận kinh hồn bạt vía, y cuống quít tìm khắp nơi, lo lắng hai tên nhóc con bị ma tu quỷ ảnh bắt mất, hoặc là trong hỗn loạn bị rơi xuống nước.

“Thiếu gia, bọn tam sư thúc ở đằng kia!”

Nghiêm Tranh Minh lảo đảo chạy tới, theo ngón tay đạo đồng vừa chỉ, Trình Tiềm và Thuỷ Khanh thần không biết quỷ không hay chạy tới con thuyền nhỏ tồi tàn của sư phụ.

Cánh trên lưng sư muội Thuỷ Khanh còn chưa kịp thu, không cần nghĩ cũng biết hai người bọn họ làm sao đi xuống. Nghiêm Tranh Minh không đoán được Trình Tiềm giao tiếp với nhỏ bằng cách nào.

Lúc này, hai đại ma đầu đang giằng co trên không trung, dưới tình hình nghiêm túc như vậy, Nghiêm Tranh Minh thật sự không tiện vịn thân thuyền la to lên, chỉ có thể hung hăng trừng mắt Trình Tiềm ở xa xa. Nhìn thấy nhãi con ở trên thuyền nhỏ tràn nước bốn bề thản nhiên vẫy vẫy tay với mình. Nghiêm Tranh Minh cảm thấy đau dạ dày.

Y phát hiện sư đệ “Điềm đạm” của mình luôn kiêu căng không coi sống chết ra gì, quản chi trời sập đất lở, trong mắt nó chỉ có mấy người như vậy. Dù cho hai đại ma đầu chọt thủng bầu trời một lỗ, nó cũng không quan tâm chỉ lo tìm sư phụ.

Mộc Xuân chân nhân bị hai đồ đệ đột nhiên bay tới doạ sợ đến lục phủ ngũ tạng đều lộn mèo, vội vàng dùng ngón tay bắn ra một đạo chân khí, đánh rơi Trình Tiềm và Thuỷ Khanh, giơ tay tiếp được.

Ông chưa kịp nổi giận, Trình Tiềm đã kéo ống tay áo ông, câu đầu tiên là: “Sư phụ người không sao chứ!”

Thuỷ Khanh phụ hoạ nói: “A a!”

Mí mắt Mộc Xuân chân nhân dựng thẳng, thấy ngứa ngáy tay, hận không thể đánh mông hai tên nhãi con này, đồng thời bị một câu kia của Trình Tiềm làm cho vừa chua xót vừa mềm lòng, không đánh nổi.

Lúc này, trên không trung truyền đến tiếng rít, chỉ thấy thân thể Tưởng Bằng gần như trong suốt, ngực như có một ngọn lửa âm lãnh, hắc khí như mực cuồn cuộn xông đến mặt gã, ngay cả đôi mắt kiêu ngạo cũng nhìn không thấy.

Mộc Xuân chân nhân ngẩn người, lẩm bẩm: “Lấy thân làm đèn… Hắn điên thật rồi sao?”

Sau đó, Mộc Xuân chân nhân biến sắc, mộc kiếm trong tay cắm mạnh vào boong thuyền. Mộc kiếm trong tay ông giống một thanh lợi khí chém sắt như chém bùn, không tốn chút sức đã cắm sâu vào ván gỗ. Đồng thời, nước biển hai bên tạo thành một lớp màng nước mỏng, bao quanh ba thầy trò bên trong.

Sau một khắc, chợt có tiếng kêu thảm thiết không thể hình dung, ngay cả màng nước do Mộc Xuân chân nhân dựng lên cũng khó chống đỡ. Vạn quỷ cùng khóc thê lương oán khí xông thẳng chín tầng trời, mây đen trên bầu trời chợt ngưng tụ, mơ hồ có sấm sét ẩn hiện. Bầu trời như có một tấm màn che khuất tất cả, mà Bắc Minh quân như một con chim bay cao vạn trượng, bóng dáng ngút ngàn không đáng nhắc tới.

Quỷ ảnh đầy trời càng thêm hung hăng ngang ngược, Bắc Minh quân hiện ra càng đơn bạc. Biển xanh dưới chân dập dềnh, ông dường như trở thành một cây gai khinh ngạo bất tuân giữa thiên địa.

Trình Tiềm nhìn tấm lưng kia, trong nháy mắt có một câu nói phúc đến thì lòng sáng ra —— tuy đối phương có vạn người cũng thản nhiên bước tới.

Đại ma có thể luyện hoá nguyên thần với nữ đạo sĩ khốn cùng, thuỷ long vạn trượng với mộc kiếm không mũi ba thước, sấm sét chín tầng với tàn hồn nhất ảnh Bắc Minh quân…

Đường Vãn Thu kiếm quang sáng như tuyết, đầu ngón tay sư phụ sót lại vụn gỗ với bóng lưng đơn độc của Bắc Minh quân gặp một lần… Nhất thời tất cả đều hiện lên trước mắt Trình Tiềm, có thứ gì đó chảy vào kinh mạch chưa khôi phục vẫn còn âm ỉ đau của nó, toàn thân một trận đau nhức.

Mộc Xuân chân nhân lấy làm kinh hãi, đưa tay tiếp được Trình Tiềm đột nhiên ngã quỵ, không ngờ tới lần đầu tiên nhập định của nó lại dưới tình huống như vậy. Cũng không biết là do tiểu đệ tử của ông to gan lớn mật, hay là tương lai sẽ đi vào lối rẽ hung hiểm.

Nhưng tình huống lúc này lại không thể an toàn, chợ tiên hàng năm đều ở trên đảo Đông Hải này, là nơi hải vực tiên sơn san sát, vốn là một nơi ma tính, lượng linh khí dồi dào sẽ bị Trình Tiềm hút toàn bộ vào người. Giống như nước biển nơi đại dương rót về sông suối nhỏ, kinh mạch nhỏ bé yếu ớt của nó sẽ bị vỡ mất.

Thuỷ Khanh bị doạ đến tắt tiếng, ngơ ngác nhìn tam sư huynh đột nhiên đau đến co quắp.

Trên trời, cả người Tưởng Bằng đã nhìn không thấy, gã biến thành một cái Phệ Hồn đăng to lớn, vô số quỷ ảnh như dương liễu đong đưa, trong khoảng khắc bị hoả quang chẳng lành cuốn vào. Khói đen trên người Bắc Minh quân hầu như tan hết, nhưng không đợi người nhìn thấy rõ hình dáng, ông chợt lội ngược dòng, xông thẳng tới Phệ Hồn đăng.

Nơi đó giống như có muôn vàn đom đóm bay vào lửa, Thuỷ Khanh đột nhiên bị vật gì cuốn lấy, không gió tự động bay lên.

Mộc Xuân chân nhân một bên lo cho Trình Tiềm, một bên luống cuống tay chân nắm lấy y phục Thuỷ Khanh.

Lúc này ông mới để ý, trên người cô bé nhỏ mập mạp chẳng biết từ khi nào có mang thắt lưng, nhỏ ngay cả eo còn không có thì mặc thắt lưng làm chi? Mộc Xuân chân nhân đưa tay bắt được dải lụa màu loè loẹt, sẵn tay túm xuống luôn.

Cổ tay Mộc Xuân run run, từ trong lụa màu giũ ra một mảnh gỗ có phù chú, chính là “Truy tung phù” do Trình Tiềm chỉ Nghiêm Tranh Minh khắc.

Bản thân Trình Tiềm là người mới học, cấm kỵ và cách thức trong phù chú còn ù ù cạc cạc, Nghiêm Tranh Minh lại là tên lõm bõm trăm phần trăm, hai người chung sức hợp tác, còn phải cãi vã ầm ĩ mấy bận, làm sao có thể khắc ra Truy Tung phù chính xác?

Mộc Xuân chân nhân quét mắt qua một cái, không thể nhìn ra đây là đồ chơi gì trong lần đầu tiên.

Chẳng ra cái giống gì, nhiều nhất là lãng phí một khối gỗ. Nhưng có thể liều một phen, cái phù chú không rõ công hiệu lúc này như bị kích động!

Ngay khi Bắc Minh quân và Phệ Hồn đăng khó thể nhường nhịn, nháy mắt cực sáng và cực tối đụng nhau giữa không trung. Thời khắc đó phù chú không biết tên chợt bạo phát một trận cường quang, như đốm lửa bay lên, thế đến không thể đỡ nhanh chóng lan tràn, bay thẳng lên không trung. Cùng đạo sấm sét đầu tiên đánh xuống đụng vào nhau, lúc này bầu trời tối đen, nhân gian một mảnh trắng xoá.



Chẳng biết qua bao lâu, ánh sáng vừa rồi mới tán đi, Bắc Minh quân và Tưởng Bằng đều không thấy bóng dáng. Cả Mộc Xuân chân nhân và hai đệ tử nhỏ của ông cũng biến mất không thấy, chỉ sót lại một mớ vải lụa màu rách nát nơi đó.

Trình Tiềm không biết đã chịu bao nhiêu đau đớn thiên đao vạn quả, ngay lúc nó cảm thấy mình sắp chết rồi, quanh thân bỗng nhẹ hẳn. Trong lúc mơ hồ, hình như nó nghe được tiếng khóc, đó là… Tiểu sư muội sao?

Sau đó, nó nghe một người thấp giọng dụ dỗ nói: “Suỵt —— đừng làm ồn.”

Tiếng khóc Thuỷ Khanh nhỏ dần, mọi thứ cũng dần rời xa Trình Tiềm. Trước hết nó bắt đầu không cảm giác được tứ chi của mình, tiếp theo là mất cảm giác về mình, nó như chìm vào một nơi không biết tên, hợp lại làm một với chân thật.

Không biết qua bao lâu, Trình Tiềm mới tỉnh lại, trước giờ chưa từng cảm thấy cả người thoải mái như vậy, uể oải và nội thương nhiều ngày liên tiếp đều tan thành mây khói.

Nó chậm rãi thở ra một hơi, đến lúc mở mắt ra lại, phát hiện mình đến một nơi xa lạ.

Dường như là một sơn cốc, bên trong có một cái cây lớn đến khó tin, phần rễ nổi trên đất phỏng chừng to bằng căn nhà, dưới tàng cây có đặt một bộ hài cốt lâu ngày.

Bên cạnh hài cốt là tiểu sư muội Thuỷ Khanh của nó, cùng với một người nam nhân xa lạ.

Trình Tiềm lấy làm kinh hãi, dùng một tay chống người dậy: “Ông… Tiền bối, ông là ai?”

Người này nó biết, đúng là người trong nửa bức hoạ mà nó nhìn thấy trong tầng hai Kinh lâu. Dưới chân người này còn có một con chồn nhỏ dài, nằm lặng im trên mặt đất, chẳng rõ sống chết.

Thuỷ Khanh cũng tò mò nhìn “người xa lạ” này, nửa phần người của nhỏ không biết người trước mặt, nửa phần yêu lại cảm thấy ông rất quen thuộc.

“Người xa lạ” quay qua nhìn Trình Tiềm, khẽ mỉm cười nói: “Nhắm mắt rồi mở mắt, ngay cả sư phụ con cũng nhận không ra?”

Chân Trình Tiềm đang bị tê, nghe xong giọng nói quen thuộc của người xa lạ này, mới đặt mông ngồi trở lại: “Sư phụ?”

Sư phụ lưng dài chân ngắn của nó thế nào lại thành một người nghiêm chỉnh như thế!

Hai chữ “sư phụ” dạy vô số lần, Thuỷ Khanh nghe hiểu được, nhỏ giật mình “a” một tiếng, vẹo đầu, dường như có manh mối nào đó, ngờ nghệch làm bộ suy tư, chảy một hàng nước miếng trong suốt.

Nam nhân trường y thấy thế thở dài, cẩn thận lau nước miếng cho nhỏ như người mẹ, cằn nhằn lải nhải: “Chỉ có sư phụ mới không chê con bẩn thôi. Bé bẩn à, nếu đổi lại là đại sư huynh của con, sớm muộn cũng bỏ con vào nồi hầm.”

Giọng nói quen thuộc lập tức khiến Thuỷ Khanh cảm thấy thân thiết, nhỏ chớp mắt liền quên bộ dáng sư phụ, vui vẻ “a ô” mấy tiếng, dán khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem vào vạt áo trước của nam nhân.

Trình Tiềm như người lạc đường, cảm thấy mình vừa nằm mơ, chỉ có thể hỏi việc quan trọng nhất: “Sư phụ, đây là đâu? Người… Sao người biến thành như vậy?”

Mộc Xuân chân nhân lấy ra mảnh gỗ đã được cắt làm hai, vứt xuống trước mặt Trình Tiềm, tức giận nói: “Con còn dám hỏi ta? Mấy đứa khắc cái gì đây?”

Trình Tiềm liếc mắt thành quả của ba người đêm đó, lúng ta lúng túng nói: “Đây… Đây là một cái Truy tung phù.”

Mộc Xuân chân nhân thở dài: “Mấy đứa gà mờ mà cũng dám tự tiện động vào phù chú chưa thấy qua, thật sự là mật lớn đến mức có thể nhắm rượu… Truy tung phù của con không chỉ sai một nét, biến thành một cái Truy hồn phù nửa thành nửa không. Vốn cũng không có tác dụng gì, không ngờ bị Phệ Hồn đăng và nguyên thần mạnh mẽ của vạn ma chi tông kích phát, lúc này nó mới men theo nguyên thần của Bắc Minh quân, đuổi tới nơi chôn Bắc Minh quân.”

Ánh mắt Trình Tiềm không tự chủ mà hạ xuống bộ hài cốt bên cạnh đại thụ.

Xương kia là Bắc Minh quân?

Không đúng, Bắc Minh quân đã chết?

Tâm tư Trình Tiềm chuyển nhanh, hỏi dò: “Sư phụ, người quen ông ta sao?”

Mộc Xuân chân nhân lộ ra một nụ cười khổ: “Nhờ phúc mấy đứa, thầy cũng mới nhận ra.”

Sau đó, ông lấy một đồng tiền từ trong ống tay áo ra, nói rằng: “Năm đó Ôn Nhã huynh cho thầy ba đồng tiền, hôm nay chỉ còn mỗi cái này.”

Đầu ngón tay trắng tái của ông nổi bật trên đồng tiền loang lổ rỉ sét có phần chói mắt, Trình Tiềm phát hiện nó vẫn quen hình tượng hèn mọn với chòm râu dê của ông hơn —— người nam nhân từ trong bức hoạ bước ra này, thoạt nhìn khiến nó có loại cảm giác khó đến gần, cứ như sau một khắc ông sẽ trở về trong bức hoạ vậy.

Đầu ngón tay Mộc Xuân chân nhân khẽ bắn đồng tiền ra, chỉ nghe “keng” một tiếng, một làn khói từ đồng tiền toả ra, ở đúng nơi vị Bắc Minh quân kia nằm xuống.

Mộc Xuân chân nhân nhìn đối phương chốc lát, ôm Thuỷ Khanh chậm rãi quỳ xuống, miệng nói: “Sư phụ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau