Lục Hào

Chương 85: Chương 85

Trước Sau
Nhân sinh vô căn đế, phiêu như mạch thượng trần.

Phân tán trục phong chuyển, thử dĩ phi thường thân.

(Tạp thi kỳ 1 – Đào Tiềm/Đào Uyên Minh: Đời người không vướng bận, nhẹ nhàng cát bụi bay

Tấm thân vô thường này, hợp tan dần xoay chuyển – Người dịch: Trần Thanh Hà)

Vào tiên môn thì có thể thoát khỏi trần thế sao?

Thần thông quảng đại thì có thể vạn sự tuỳ tâm sao?

Đại năng làm mây làm mưa như Đồng Như, hôm nay hồn về nơi nào?

Huống hồ bọn hắn những tiểu bối mù mờ chẳng biết.

Nghiêm Tranh Minh chưa từng nói chuyện với Đồng Như, lòng lại có mấy phần mơ hồ gút mắc. Có đôi khi y lại nhịn không được miên man suy nghĩ: Nếu không phải Đồng Như xen vào việc người khác, làm Túc Hạ đường gì đó, cũng sẽ không dẫn tới người khác hiềm nghi, sẽ không dẫn đến vào tam sinh bí cảnh.

Cho dù vào tam sinh bí cảnh, nếu ông không cực đoan, chẳng tin lời tiên tri mê tín, an phận một chút, không nên khư khư cố chấp như vậy, nghe lời bằng hữu khuyên, hoặc lòng không có nhiều suy nghĩ không an phận như vậy…

Nói không chừng sư phụ sẽ không chết, sẽ không vào trong thân thể con chồn tàn.

Phái Phù Dao cũng không đến mức gượng dậy không nổi.

Mấy người bọn hắn sẽ như những đệ tử ngu ngốc bất tài ở sơn trang Bạch Hổ, tu vi vặt vãnh, đầu óc chút chút, vừa nhìn sẽ không thể nào gặp qua quen mặt, xuất môn làm việc chắc chắn hỏng chuyện, vài tên ma tu là có thể đùa bỡn đến xoay vòng vòng.

Không ai gọi y là chưởng môn, cũng không có ai gọi y tiền bối, y chỉ là một đại sư huynh không thể nào thành tài.

Nhưng mà Nghiêm Tranh Minh lại hiểu rõ Đồng Như, y ở trong ấn chưởng môn nhiều lần nhớ lại Đồng Như đi qua con đường kia, mỗi một lần xem, y đều nơm nớp lo sợ thật lâu. Trong tay y cầm ấn chưởng môn, y như bước vào vực sâu, như đối diện phiến băng mỏng, không dám thả lỏng phút nào, luôn nhắc nhở mình lấy người làm gương, trăm triệu không thể bước theo sư tổ.

Y phải thanh tĩnh, phải tự do, phải quả dục, phải rộng lòng…

Nhưng lúc này, Nghiêm Tranh Minh nghe thấy tiếng tim đập của Trình Tiềm truyền từ phía sau tới, tất cả gút mắc mà y dành cho Đồng Như đều tan thành mây khói.

“Suy nghĩ không an phận” nếu có thể đè nén, sao lại nảy sinh?

Một cái đập nước chắn trong lòng y từ trước đến nay, như một đống cát, nguy hiểm rình rập mà giả vờ sừng sững, một ngón tay đủ để nó sụp đổ. Một đời người, nếu không có cảm giác trong phút chốc, đất trời điên đảo, thịt nát xương tan cũng cam tâm tình nguyện, ngay cả tương lai phi thăng vào đại đạo, thì có gì đáng nói chứ?

“Ngươi còn đang chờ cái gì đây?” Ngực Nghiêm Tranh Minh có một âm thanh hỏi như vậy, “Như tên ngốc Đồng Như kia vậy, đợi đến sông cạn đá mòn, âm dương hai nơi sao?”

Nghiêm Tranh Minh cầm tay Trình Tiềm ở trước người mình, nhẹ nhàng kéo hai cánh tay hắn ra. Trong bóng tối, y xoay người nhìn chằm chằm mặt Trình Tiềm, đè thấp giọng hỏi: “Đệ có biết việc này hoang đường thế nào? Đệ có biết đây là trái thiên lý luân thường không?”

Trình Tiềm mặt không đổi sắc: “Sư phụ cho đệ tự tại.”

Nghiêm Tranh Minh: “Nhưng sư phụ không cho đệ phóng túng! Phóng túng thất tình lục dục, đệ không sợ lúc phi thăng, bị thiên kiếp chém cháy sao?”

Trình Tiềm: “Vậy thân huynh rơi vào tâm ma, còn đắc ý cái gì?”

Nghiêm Tranh Minh không lời chống đỡ.

Trình Tiềm nhìn y, gằn từng chữ một: “Sư huynh, đệ không sợ thiên kiếp, chỉ sợ huynh.”

Nghiêm Tranh Minh nghe xong lời này, ngực bùm bùm một tiếng, y nghĩ: “Xong, vạn kiếp bất phục.”

Y đứng ngẩn ngơ một lúc lâu, dưới chân như mọc rễ, hoa tâm chưa từng nở rộ, trái lại thêm một tia bi ý trống rỗng không nói rõ được.

“Tiểu Tiềm,” cuối cùng y ngọ nguậy người, “Sau này cấm đệ hối hận.”

Trình Tiềm nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nhìn y: “Sư huynh, huynh lau nước mắt trước đã.”

“Qua đây.” Nghiêm Tranh Minh đưa tay kéo Trình Tiềm qua, vẻ mặt căng thẳng, thoạt nhìn có vài phần lãnh đạm khác thường.

Y lãnh đạm vậy là vì thầm nghĩ: “Ta xin lỗi tiểu Tiềm.”

Sau đó, y giữ ót Trình Tiềm, nghiêng người hôn môi, vốn dĩ chỉ định nếm thử, kết quả nhịn không được.

Trình Tiềm “ưm” một tiếng, theo bản năng ngửa đầu ra sau chút, lại bị hai cánh tay vững vàng khoá lại, cảm thấy cả người được mùi hoa lan quen thuộc bao phủ. Đầu tiên hắn có hơi hoảng sợ, bị động mà thừa nhận. Lần đầu tiên biết còn có thể như vậy, vừa quai quái vừa khó chịu, nhưng khi hắn ý thức được người trước mặt là ai, cảm giác quai quái mơ hồ ấy đột nhiên thay đổi.

Thân mật đặc biệt bất chợt khiến da đầu và thắt lưng Trình Tiềm tê dại, cột sống cứng như một cây chày gỗ, hồng trần nghìn trượng nghe tiếng đã lâu mà chưa thấy hình nay kín kẽ bao vây hắn lại. Trong lòng hắn bỗng sinh ra xao động xa lạ, cổ họng khô khốc, bất giác nuốt xuống một chút, cảm thấy mình phải đọc Thanh Tĩnh kinh thôi.

Nghiêm Tranh Minh say sưa ôm Trình Tiềm, thầm nghĩ: “Con cũng… xin lỗi sư phụ.”



Tâm ma ấn giữa chân mày y vô tình biến thành màu chu sa thuần tuý, tiện đà thu luôn một giọt máu, không vào giữa trán y mà biến mất không thấy. Ấn chưởng môn trước ngực y bỗng dưng phát ra ánh sáng trắng chói mắt.

Nghiêm Tranh Minh bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, không biết ấn chưởng môn uống nhầm thuốc gì, áp trán Trình Tiềm vào vai, nhắm mắt nói: “Đi ra trước, nơi đây không phải chỗ tốt để ở.”

Trình Tiềm mặt mày cổ quái nhìn Nghiêm Tranh Minh từ trên xuống dưới, trạng thái như không: “Đây đều là huynh học được từ quyển giả Thanh Tĩnh kinh kia à?”

Đầu hắn chân thật cảm giác được, đại sư huynh ra vẻ đạo mạo hình như biết nhiều chuyện lắm.

Nghiêm Tranh Minh suýt nữa quên cả thở, tiện tay lau vết bẩn với vết máu trên tay áo Trình Tiềm: “Câm miệng.”

Ấn chưởng môn tuôn ra bạch quang phóng tới mặt đất, thành hình một cái lông vũ, theo bạch quang bên trong loé lên, lông vũ nhẹ nhàng run run, như chỉ phương hướng phía trước.

Nghiêm Tranh Minh hơi giơ tiểu ấn phát quang trong tay lên, men theo lông vũ dẫn đường, nói với Trình Tiềm: “Theo ta.”

Trình Tiềm nhờ bạch quang, nhìn thoáng qua khuôn mặt y đã khôi phục huyết sắc, hơi yên lòng, nói: “Được rồi, huynh…”

Nghiêm Tranh Minh ngắt lời hắn: “Không được! Không có khả năng! Đừng có nằm mơ! Quyển tà thư kia đã bị ta đốt!”

Trình Tiềm: “… Là đệ muốn hỏi huynh câu “Kiếm tu mỗi bước mỗi tâm ma” kia là có ý gì, huynh nghĩ gì vậy?”

Nghiêm chưởng môn suy bụng ta ra bụng người lúc này mới phát hiện, không phải tất cả mọi người đều như y tình cảm nồng nàn mà không học tốt. Xấu hổ đến không dám quay đầu, ho khan một tiếng, giọng nói y nhỏ hơn ba phần: “Kiếm tu lệ khí nặng, sát khí nặng. Ngày trước chú trọng rèn thân lơ là tu tâm, lúc bắt đầu không rõ, càng về sau càng dễ sinh tâm ma. Đây là sau khi nhập môn sư phụ nói với ta, ông nói ‘Cùng với tu vi là cảnh giới, động khởi thủ lai, kiếm tu là đứng nhất. Bởi vậy con đường này cũng đặc biệt khó đi, tu luyện càng gian nan, đau đớn cũng nhiều hơn’.”

Y nói đến đây, khoé miệng vẫn căng thẳng cuối cùng lộ ra một nụ cười như có như không: “Lúc đó ta nghe những lời này, phản ứng đầu tiên chính là năn nỉ sư phụ phế bỏ khí cảm của ta, kiên quyết không làm kiếm tu, nhất định phải đổi một đường khác.”

Y hiếm khi chủ động nhắc tới chuyện quá khứ, Trình Tiềm lẳng lặng nghe, cảm giác lời này đại sư huynh nên nói ra.

“Sau sư phụ doạ ta, nói có thể phế bỏ khí cảm nhưng quá trình này không khác gì lăn trên giường đinh, xuống chảo dầu, rất nhiều người chịu không nổi nên dứt khoát chết thẳng cẳng, xong hết mọi chuyện cũng không quan tâm nhập đạo từ đâu.” Nghiêm Tranh Minh tự giễu nói, “Thế mà ta lại tin chuyện hoang đường của ổng, tự mình cân nhắc, tuy rằng đi đạo kiếm tu thì đau khổ nhưng tốt xấu gì cũng hơn chết, đành phải thoả hiệp.”

Trình Tiềm nhìn chăm chú vào bóng lưng y, theo tiếng nói của y, bất giác nhớ lại cảnh mới đầu gặp gỡ Nghiêm Tranh Minh.

Ôn Nhu Hương yêu khí còn nặng hơn Quần Yêu cốc, theo cổ yêu khí đầu tiên hắn nhìn thấy đại sư huynh, lúc đó hắn đã nghĩ: “Người này nhìn thật đẹp.”

Chỉ sau một khắc, cảm nghĩ hắn liền biến thành: “Người này cũng không có gì tốt.”

“Vậy cái này của huynh…” Trình Tiềm giơ tay lên nhẹ nhàng chạm mi tâm mình, “Bắt đầu từ khi nào?”

Nghiêm Tranh Minh trầm mặc một hồi: “Ta không biết.”

Là ở tháp Chu Tước sao? Hay là ở sơn trang Phù Dao lúc trước? Hay là trăm năm chia ly… Thậm chí khi còn trẻ lông bông ở đảo Thanh Long?

Suy nghĩ vừa lướt qua, liền cảm giác quá mức phức tạp, không nghĩ ra chưa từng áy náy cũng đã động tâm.

Nghiêm Tranh Minh trăm mối cảm xúc ngổn ngang mà nhìn Trình Tiềm, đưa tay sửa lại chút tóc rối bời nơi trán hắn, nhẹ giọng nói: “Không biết, đừng hỏi.”

Trình Tiềm nghe lời đổi đề tài, nói: “Cũng không biết chúng ta bị vây trong này bao lâu, núi Thái Âm thế nào?”

Nghiêm Tranh Minh: “Thiên Diễn Xử nguy cơ sớm tối, Hàn Uyên chắc cũng là nỏ mạnh hết đà, chẳng ai quản được ai. Chỉ sợ sau Trảm ma trận, Thiên Diễn Xử không còn hậu chiêu.”

Trình Tiềm lặng lẽ, không có kiến thức nên không rõ ràng lắm, tận mắt trải qua một phen hắn mới hiểu được. Nếu như không phải có người âm thầm phản bội Thiên Diễn Xử lén đổi trận pháp, nếu không phải bọn hắn bị cuốn vào, nếu trong tay Lý Quân không có một lá Chân Long kỳ, không ai có thể đơn thương độc mã mà phá trận.

Ngô Trường Thiên ở ngoài núi Phù Dao đặt cạm bẫy, tuyệt đối không chỉ vì suy giảm lực chiến của Hàn Uyên, đây là một sát cục.

Hôm nay Trảm ma trận phá, sợ rằng Thiên Diễn Xử sẽ không có gì có thể ngăn cản bước chân Hàn Uyên, gã sẽ đi thẳng tới Thái Hành, tàn sát tất cả những tu sĩ không biết lượng sức muốn mưu toan ngăn cản con đường gã. Tiếp đó lên kinh thành phía bắc, báo thù giữa gã với Thiên Diễn Xử, và những người phàm trong triều ——

“Thiên Diễn Xử chết chưa hết tội.” Nghiêm Tranh Minh nói, “Cái tên ngồi long ỷ trong kinh thành —— ta tuyệt đối không tin gã là người phàm. Mỗi ngày gã đều tự xưng vạn tuế, có thể chịu vài thập niên vinh hoa rồi râu tóc hoa râm chết già, nhìn thủ hạ Thiên Diễn Xử của mình trường tồn lâu dài sao? Không thể nào.”

Trình Tiềm: “Tu sĩ không quan tâm chuyện đời, căn bản là ước định mà thành. Chuyện vặt phàm trần dễ phân tâm, nếu không phải tư chất cao, nhất định trở ngại tu hành, gã làm sao có thể vừa làm hoàng đế còn muốn trường sinh bất lão?”

“Cái hoàng gia có là tiền, có rất nhiều cửa ngõ, công pháp với đan dược muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, luyện không thành thì đổ thuốc vào,” Nghiêm Tranh Minh nói, “Hơn nữa đệ không có nghe ra ý của Ngô Trường Thiên sao? Thiên Diễn Xử ở trong triều đình nhất định bị người nào đó quản lý, bọn họ toàn những tên tự cho mình vô cùng chính nghĩa, coi mạng người như rơm rác giả thanh cao, sao chịu người phàm quản lý? Trái lại những người này có chết hay không, với chúng ta cũng không trở ngại gì, thế nhưng Hàn Uyên dẫn theo quần ma trên đường bắc tiến, sát nghiệt tất nhiên sâu nặng, đến lúc đó chúng ta giết gã hay không giết?”

Ngay lúc này, Nghiêm Tranh Minh ngừng bước chân, y nhìn theo một phương hướng, chỉ thấy nơi đó hình như truyền ra ánh sáng nhỏ.

Lông vũ dẫn đường trực tiếp theo tia sáng kia mà vào, đi theo hướng nguồn sáng chừng một nén nhang, tầm mắt sáng tỏ thông suốt.

Là một thềm đá bừng bừng trước mắt.

Thềm đá hoặc tựa núi, hoặc tựa lầu, trùng điệp mà lên. Nhưng thềm đá nơi này lại không có gì cả, một bậc rồi một bậc bày ra trống rỗng, dường như nối tận trời, nhìn không thấy đích.

Trình Tiềm đột nhiên cảm giác được chân nguyên trong cơ thể bị một lực lượng không rõ nào đó chế trụ, nhất thời hắn biến thành người phàm chân chính, đứng dưới thềm đá, như con kiến nhỏ bé đến vô hình.

Trình Tiềm: “Đây là...”



Nghiêm Tranh Minh nhíu nhíu mày, nói: “Hình như là đài Bất Hối.”

Đài Bất Hối cao mười vạn tám ngàn bậc, nơi đây tất thảy người lên trời hay xuống đất đều như người phàm, nhất định phải tự mình bước từng bước một. Lần đầu tiên Trình Tiềm biết cái gì gọi là ngửa gãy cổ, người thường nhìn lên đã sinh lòng sợ hại, đừng nói tự mình đi.

Nghiêm Tranh Minh thử thăm dò bước lên một bậc, còn chưa đứng vững, một trận gió liền xốc qua trước mặt, lúc y nhớ ra chân nguyên hộ thể của mình không có, trận gió kia đã ép tới trước mắt, Nghiêm Tranh Minh vội vã lui về sau, nhảy từ bậc đá xuống. Tuy động tác y nhanh lẹ, vẫn bị phá hư một cái tay áo.

Vậy Đồng Như làm thế nào đi lên!

Tâm trạng hai người đều hoảng sợ, Nghiêm Tranh Minh thầm nghĩ: “Ta còn tưởng sư tổ là vì luẩn quẩn trong lòng, không ngờ ổng nghĩ đến thế này!”

Trình Tiềm nhớ lại số lần tiếp xúc ít ỏi với Bắc Minh quân, khi đó hắn còn nhỏ, nhìn không ra Bắc Minh quân lợi hại thế nào. Đến tận lúc này, hắn mới phát hiện mình và sư tổ như khoảng cách giữa lạch trời và cái hào rộng.

Hắn đang nhập thần, Nghiêm Tranh Minh bỗng nhiên ghé vào lỗ tai hắn vỗ một cái, Trình Tiềm bị vỗ tỉnh táo lại.

“Ta biết đệ đang nghĩ gì,” Nghiêm Tranh Minh nói, “Từ lúc ông ra khỏi tam sinh bí cảnh đã tẩu hỏa nhập ma, người điên với người thường khác nhau. Đường ông đi đệ đi không được, không nhất định là vì ông lợi hại.”

Y cúi đầu nhìn thoáng qua ống tay áo mình, cười nói: “Cái này rách thật rồi, đài Bất Hối này rất tà môn, đừng dừng lại nơi đây nữa.”

Trình Tiềm buông một tay bên người, khẽ gõ vỏ Sương Nhẫn, vừa đi vừa nói: “Nếu là huynh, huynh sẽ lên đài Bất Hối cầu xin khối đá tâm muốn việc thành sao?”

Nghiêm Tranh Minh thầm nghĩ: “Thật sẽ hỏi.”

Nếu như chấp niệm trong lòng y không phải trùng hợp với Đồng Như, ở trong ấn chưởng môn, thần thức của y làm sao bám theo người Đồng Như?

Nếu như y không biết cảm giác tẩu hỏa nhập ma, tại sao ở đài Toả Tiên lại nâng mạnh tu vi mình, không quan tâm mà xông vào trực tiếp?

Tất nhiên, những lời này không tiện nói với Trình Tiềm.

Nghiêm Tranh Minh nghĩ một đàng nói một nẻo rất nghĩa chánh ngôn từ: “Tất nhiên không rồi, vui buồn hợp tan, tình cảm khuyết tròn đều là trạng thái bình thường của nhân gian. Nếu đệ chưa phi thăng thành tiên, vẫn còn là người phàm. Nếu đệ tự biết thì phải rõ, đã là thân thể phàm thai, làm sao tất cả đều vừa lòng, luôn có lúc sức không đủ dùng, cầu không được cũng chưa chắc không phải tu hành. Nếu mọi chuyện đều tốt đẹp quá đà, nhất định không thể lâu dài.”

Đường hoàng cỡ nào…

Trình Tiềm nghe xong không đáp, nghiêng đầu nở nụ cười, vẫn bị Nghiêm Tranh Minh nhạy bén bắt được.

Nghiêm Tranh Minh: “Đệ cười cái gì?”

“Cười huynh nói so với hát còn dễ nghe hơn.” Trình Tiềm không nể mặt mà vạch trần nói, “Mới vừa rồi không biết là ai bị vây trong tâm ma ra không được.”

Nghiêm Tranh Minh: “...”

“Bây giờ đệ câm miệng thì ta không so đo nữa.” Nghiêm Tranh Minh xoay người đứng ngoài hai bước, nửa câu sau không nói ra khỏi miệng đọng trên khóe mắt đuôi lông mày —— “Nhanh lăn qua đây xin lỗi ta.”

Trình Tiềm không nói gì, thầm nghĩ: “Dung túng loại tính tình này, về sau làm thế nào đây?”

Ngay sau đó, hắn thầm lắc đầu: “Được rồi, không phải vẫn là loại đức hạnh này sao?”

Vì vậy Trình Tiềm chắp tay có lệ nói: “Dạ, sư huynh đại nhân đại lượng, nói với hát đều êm tai như nhau —— Đúng rồi, nếu nơi này chính là sau núi Phù Dao, chúng ta có thể từ nơi này trở về không?”

“Nghĩ cho lắm,” Nghiêm chưởng môn ra vẻ nói, “Núi Phù Dao là núi Phù Dao, cốc Tâm Ma là cốc Tâm Ma, hai nơi này tuy là láng giềng nhưng cũng niêm phong chung với nhau… Ể?”

Y vừa nói đến đây, đã nhìn thấy mặt sau đài Bất Hối lại có một cánh cửa, Nghiêm Tranh Minh đang nói đột nhiên ngừng, thầm nghĩ: “Miệng quạ đen thật, vừa nói xong thì bẽ mặt, đừng nói đi qua được thật chứ?”

Lông vũ dẫn đường trong ấn chưởng môn đong đưa rơi xuống trước cửa, biến mất không thấy, trên cửa có mộ cái lõm nho nhỏ, hình dạng không khác gì ấn chưởng môn.

Nghiêm Tranh Minh thử gỡ ấn chưởng môn ra, cẩn thận đặt vào cái lõm, vừa khít, cứ như vốn chung một chỗ.

Lúc này, tiếng ù ù đinh tai nhức óc vang lên, một cửa đá cao chừng mười trượng lộ ra, từ từ mở.

Trong cửa đột nhiên bay ra ba tấm bảng gỗ, lần lượt khắc ba chữ “Thiên” “Địa” và “Nhân”, Nghiêm Tranh Minh vốn định nắm lấy, ai ngờ vừa duỗi tay về phía tấm chữ “Thiên”, hai cái khác có khuynh hướng lui về sau, hẳn là ba cái chỉ có thể chọn một.

“Chọn tấm “Thiên” là có thể lập tức phi thăng lên trời sao?” Nghiêm Tranh Minh cười nói, “Đệ chọn hay không?”

Trình Tiềm không lên tiếng, mang theo chút ý cười nhìn y, thấy Nghiêm Tranh Minh không được tự nhiên, nói thầm: “Đừng có dụ dỗ đệ.”

Nói xong, hắn không hề nghĩ ngợi mà tháo tấm “Nhân” xuống, nghe một tiếng “rắc”, chưởng môn ấn tự động từ trên cửa đá rơi xuống, trực tiếp trở lại cổ y. Sau đó, bạch quang trên tấm bảng gỗ đột nhiên toả sáng mạnh, đài Bất Hối và cửa đá cổ quái xung quanh toàn bộ lùi xa, trước mắt hiện lên vô số người và vô số âm thanh, tiếng thét chói tai lẫn tiếng thì thào.

Theo hai chữ “Phù Dao” hoàn thành, tấm bia đá cổ kính có mấy nghìn mấy vạn năm truyền thừa, chín tầng Kinh lâu xuất hiện mà sinh, cổng lớn nhỏ, rộng, hẹp dần dần hiện ra vết chân, hoặc mỏng như lụa, hoặc khắc sâu vào đá, toàn bộ biến mất hầu như không còn. Chỉ có u đàm khe suối cây cỏ ven bờ, năm rồi năm, dần dần thành sóng xanh.

Biển cả với nương dâu, mưa phùn và gió nhẹ rơi vào quên lãng nghìn xưa chưa từng đổi, trải qua suy tàn chỉ còn thăng trầm luân hồi.

Còn ba cực này chính là nhân đạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau