Sau Khi Trở Thành Võ Đế, Tôi Lại Xuyên Về

Chương 3: Sống được một năm nữa

Trước Sau
Edit: Khải Hoàn

Beta: Gián

Xung quanh vang lên tiếng la hét, tất cả người đi đường đều mở to mắt nhìn chiếc xe tải to lớn màu đỏ lao tới cán qua hai mẹ con vừa thoát nạn trên bãi cỏ.

Hành động như vậy có thể được gọi là cố ý giết người mà không kiêng dè bất cứ điều gì, khiến người ta sốc không nói nên lời.

Ở một khoảng cách rất ngắn, cho dù tốc độ xe tải không nhanh lắm, nhưng một cú đè nặng như vậy vẫn khiến người ta không thể nghĩ tới bất kỳ khả năng trốn thoát nào.

Mọi người không kiềm chế được mà nhắm mắt lại, trốn tránh cảnh tượng đẫm máu sắp xảy ra.

Đúng như dự đoán, một tiếng "két" bị bóp nghẹt vang lên, khiến một số người yếu lòng bên đường lập tức quay đi.

Nhưng ngay sau đó, một âm thanh khác vang lên, đó là tiếng bánh xe quay nhanh ma sát với mặt cỏ, lại giống như thân xe đang mắc kẹt trong bùn, vùng vẫykhông thể tự thoát ra.

"Hả?"

"Làm thế nào mà có thể được?"

Sau tiếng la hét là tiếng thở hổn hển vang lên, nhưng tiếng thở hổn hển này không không mang ý bùi ngùi cho cảnh thảm thương không nỡ nhìn, mà là tiếng của sự nghi hoặc và không thể tưởng tượng nổi.

Những người qua đường trước đó đã che mắt không khỏi thận trọng mở mắt nhìn về phía hai mẹ con tội nghiệp trên bãi cỏ.

Cảnh tượng tiếp theo ảnh hưởng sâu sắc đến nhận thức của họ.

Cậu bé mặc bộ đồng phục cấp ba màu trắng xanh xen kẽ, vươn bàn tay đầy máu, chống vững trên đèn pha của chiếc xe tải màu đỏ, vững vàng bảo vệ mẹ trong lòng.

Bánh xe đang quay nhanh, nhưng chúng chỉ có thể chà xát một cách vô ích trên bãi cỏ mà cỏ thì văng tung tóe, và không thể tiến về phía trước dù chỉ là một khoảng nhỏ.

Dường như cánh tay mảnh khảnh của cậu bé trước đầu xe tải, như rào chắn mạnh nhất trên thế giới, nó ngăn chặn mọi nguy hiểm với thế giới bên ngoài, chỉ để bảo vệ người thân yêu nhất bên cạnh cậu.

Với một tiếng "cạch", chiếc chụp đèn mỏng manh vỡ tan tành, và lớp vỏ vỡ vụn dễ dàng cắt xuyên qua da thịt Lâm Sâm Miểu, khiến lòng bàn tay vốn đã thâm tím của cậu càng thêm thảm thương không nỡ nhìn, nhưng cánh tay cậu vẫn kiên quyết chặn lấy chiếc xe tải phía trước.

Tiếng vang lập tức làm cho Chương Mật Phương đang chìm trong đờ đẫn bừng tỉnh, bà vẫn giữ nguyên tư thế muốn đẩy con trai ra, nhưng giờ khi nhìn thấy máu chảy ra từ cánh tay của Lâm Sâm Miểu, cả người bà như muốn phát điên lên.

"Miểu Miểu? Miểu Miểu con có sao không? Tay của con! Tay của con!"

Chương Mật Phương quả thật không dám tưởng tượng con trai mình bị thương nghiêm trọng như thế nào, bà gào thét một cách thê thảm với xung quanh: "Xe cấp cứu! Ai đó gọi xe cấp cứu giúp tôi với! Cứu con trai tôi với!"

Tài xế ngồi trên xe cũng choáng váng, sau khi gia nhập gã nhận được không biết bao nhiêu đơn hàng làm ăn kiểu này rồi, đây là lần đầu tiên gã gặp phải tình huống thần bí như vậy.

Một đứa trẻ mới trưởng thành chặn xe tải bằng một tay? Làm sao có thể? Lẽ nào vấn đề là ở chỗ chiếc xe?

Đột nhiên tài xế cảm thấy chiếc xe tải rung lên, ngay sau đó nó từ từ lùi lại.

Cậu thiếu niên phía trước chiếc xe rút tay lại, tuy rằng cánh tay nhìn có vẻ chi chích vết thương, nhưng rõ ràng không có vết thương nào nghiêm trọng, Lâm Sâm Miểu thậm chí còn vươn tay an ủi người mẹ đang hoảng sợ: "Mẹ, con không sao, mẹ nhìn đi, tay con không sao cả."

Nhưng cả người tài xế đều đang hoảng loạn vì chiếc xe tải thế mà lại không còn chịu nghe theo sự kiểm soát của gã!

Chiếc xe tải từ từ lùi vào con đường trống trãi và cứ thế dừng lại. Những người đang bị sốc xung quanh theo bản năng tránh xa khỏi chiếc xe tải nguy hiểm này.

Nhận thấy vụ làm ăn không thành, tài xế quay vô lăng muốn bỏ đi, nhưng dù cho gã có đạp ga thế nào thì chiếc xe cũng không có phản ứng.

"Tình huống gì thế này?" Người lái xe thầm mắng, sớm biết gặp phải tình huống quỷ dị như vậy, gã không nên nhận vụ làm ăn này.

Nhưng tài xế bình tĩnh lại rất nhanh, bọn họ có tổ chức, khi nhận đơn thì dự liệu trước kết quả, chẳng qua là say rượu lái xe mà thôi. Đến lúc đó tổ chức sẽ cố gắng đưa họ ra ngoài.

Nhưng khi tài xế đang tự an ủi mình, gã vừa ngẩn đầu nhìn lên gương chiếu hậu liền mồ hôi nhễ nhại, xấu hổ đỏ mặt, da đầu người tài xế nổ tung ngay tức khắc.

Trong xe sao mà nóng thế này!

Nhiệt độ khác thường khiến kẻ giết người lập tức hoảng sợ, gã không rảnh quan tâm đến điều gì khác, lập tức mở cửa xe ra. Như để chứng minh cho nỗi tuyệt vọng đang dâng lên trong lòng, cửa xe không mở được, ngay cả cửa sổ xe cũng không hạ xuống được.

Tình huống này... Tình huống này...

Trong đầu tài xế chợt lóe lên một ý nghĩ, lúc này gã tình cờ bắt gặp một đôi mắt vô cùng lạnh lùng, khó có thể tin được đó là ánh mắt của một cậu bé vừa mới trưởng thành.

Ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên xuyên qua bầu không khí nóng hổi bên trong xe khiến tài xế không khỏi rùng mình.

Tài xế cũng đã từng gặp qua loại ánh mắt xem người khác như con sâu con kiến thế này. Bởi vì gã mơ hồ biết rằng trong thế giới tưởng như yên bình này, có một loại người nắm giữ quyền lực lâu đời nhất và bí ẩn nhất.

Trong tổ chức của bọn họ có một loại quy tắc như vậy, tuyệt đối tuyệt đối không thể nhận đơn từ những người như vậy.

Nhưng ngay sau đó, người lái xe thậm chí không có cơ hội để hối hận, chiếc xe tải đã bị nhấn chiềm trong ngọn lửa bùng cháy.



Đám đông xung quanh điên cuồng lùi lại vì sợ chiếc xe tải nổ tung.

Nhưng cũng giống như chuỗi sự việc kỳ lạ trước đó, ngọn lửa này chỉ lẳng lặng bùng cháy, lẳng lặng dập tắt, không gây ra bất kỳ tổn hại gì đến xung quanh.

"Mẹ, không sao rồi, chúng ta không sao rồi." Lâm Sâm Miểu vẫn ngồi đó, nhẹ nhàng an ủi những thay đổi thất thường, lúc này cả người Chương Mật Phương đang khóc không ra hơi.

Ở một góc mà Chương Mật Phương không thể nhìn thấy, Lâm Sâm Miểu thờ ơ nhìn chằm chằm người tài xế bị thiêu thành tro trên xe. Những ký ức đau buồn chôn sâu trong tâm trí lại lóe lên trước mắt Lâm Sâm Miểu.

Khi cậu đến hiện trường vụ tai nạn xe hơi của mẹ, thi thể của mẹ cậu sắp bị mang đi, Lâm Sâm Miểu đã khóc và xé tấm vải trắng trên cáng, những gì cậu nhìn thấy là một cái xác gần như không còn hình dạng con người.

Nghiền nát nhiều lần, nghiền nát nhiều lần!

Cuối cùng câu trả lời cậu nhận được thế mà chỉ là ngoài ý muốn, dưới sự vận hành của nhà họ Bạch, tất cả mọi chuyện đều được che đậy bằng kết quả có vẻ hợp lý.

Tại lễ tang của mẹ cậu, lần đầu bố cậu Lâm Tiềm Uyên nhận ra con trai, nhưng mà là để đe dọa cậu đừng đuổi theo gã như một người bố.

Mà cuối cùng Lâm Sâm Miểu biết được sự thật là mẹ mình bị mưu sát nhờ Bạch Dật Phong, người anh cùng cha khác mẹ của mình dương dương tự đắt khoe khoang. Nhưng cuối cùng vẫn là cậu đánh giá quá cao lương tâm của người nhà họ Bạch, cậu còn chưa kịp lên tiếng tra hỏi thì đã bị Bạch Dật Phong đã đẩy từ trên mái nhà xuống.

Vào giây phút cuối cùng Lâm Sâm Miểu ở lại thế giới này, những gì cậu nhìn thấy là khuôn mặt tươi cười của gia đình ba người Bạch Dật Phong.

Bây giờ, tóm lại cậu đúng là đã trở lại. Lâm Sâm Miểu tựa vào bên cổ mẹ giống như một đứa trẻ, nhưng ánh đen trong mắt cậu càng ngày càng đậm.

"Miểu Miểu? Miểu Miểu chúng ta phải đi bệnh viện, tay của con..."

Giọng nói của Chương Mật Phương thu hút sự chú ý của Lâm Sâm Miểu, làm cho u ám trong mắt cậu lập tức giảm bớt.

Lâm Sâm Miểu chăm chú nhìn mẹ, lúc này mới cúi đầu dưới cái nhìn của mẹ như thường lệ: "Mẹ, con không sao, tay con chỉ bị trầy xước thôi, chúng ta về nhà đi."

"Này, được..." Chương Mật Phương nhạy cảm cảm thấy con trai mình có vẻ khác thường, bà nắm chặt tay con trai mình, giống như khi Lâm Tiềm Uyên bỏ rơi gia đình bà và bỏ rơi con trai bà vậy.

Mây tan, nắng chiều lại đổ xuống, Lâm Sâm Miểu lau vết máu trên tay, giữa hàng lông mày trên mặt cậu hiện lên vẻ mệt mỏi.

Nhưng... thật tốt, có thể quay lại vào lúc này.

Sau đó, cảnh sát đến hiện trường, nhưng mặc dù có những người đi đường xung quanh quay video, nhưng không ai thực sự tin rằng, Lâm Sâm Miểu một học sinh trung học gầy gò và ốm yếu lại có thể chặn được một chiếc xe tải. Chỉ nghĩ có điều gì đó không ổn với chiếc xe tự bốc cháy.

Hơn nữa, có thể nói đầu sỏ đằng sau sự việc này có liên quan tới nhà họ Bạch, và tổ chức đứng đằng sau nhanh chóng bị đè xuống, Lâm Sâm Miểu và Chương Mật Phương cũng ghi chép qua loa cho xong chuyện.

Cảnh sát gần như giải quyết xong hết chuyện này chỉ trong nháy mắt, nhà họ Bạch ở Lâm Thành lại náo loạn, bởi vì không biết tại sao mà Bạch Lâm Lâm đại tiểu thư nhà họ Bạch lại một lần nữa nổi nóng.

"Mấy người sao vậy? Sao người phụ nữ đó vẫn chưa chết?" Bạch Lâm Lâm hổn hển tức giận hét vào điện thoại.

Mà trong điện thoại truyền đến một giọng nam đều đều và lãnh đạm:

"Cô Bạch, yêu cầu của cô không phù hợp với quy định của tổ chức chúng tôi, hơn nữa còn mang tới cho chúng tôi phiền toái rất lớn, từ đó tổ chức của chúng tôi sẽ từ chối giao dịch vĩnh viễn với cô, hơn nữa không bao giờ nhận giao dịch liên quan tới vị phu nhân kia nữa."

"Này này! Mấy người có ý gì, tôi đã đặt đơn hàng với mấy người thông qua nhà họ Bạch, nhà họ Bạch! Chi nhánh của nhà họ Bạch ở Thủ đô có biết không?" Bạch Lâm Lâm không ngừng nhấn mạnh bối cảnh của mình, nhưng người đàn ông trong điện thoại kia không hề bị lay chuyển.

"Ôi chờ đã, mấy người không phải là vì muốn kiếm tiền sao?" Bạch Lâm Lâm ác độc híp mắt lại nói: "Vậy tôi chi ra năm lần, không gấp mười lần giá tiền! Mấy người đừng đụng tới người đàn bà đó, giết chết con trai của bà ta cho tôi!"

Nếu hiện giờ bà ta biết hai người này đang bí mật sống dưới mí mắt bà ta, Bạch Lâm Lâm dù thế nào cũng sẽ không buông tha cho bọn họ!

Nhưng vừa nghe lời này của Bạch Lâm Lâm, nếu nói lúc đầu người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn còn nể mặt của nhà họ Bạch mà khách sáo vài phần, lúc này không nói hai lời liền cúp máy.

Tín hiệu máy bận truyền đến từ đầu dây bên kia, bất giác còn mang theo một loại ý tứ bối rối và sợ hãi.

"Đây là tổ chức nát gì vậy, không phải chỉ là giết một thằng nhãi không có bối cảnh không có bản lĩnh thôi sao? Đã nói thế nào với tôi lại gây ra chuyện gì như thế!" Bạch Lâm Lâm tức giận ném văng chiếc điện thoại di động, thật sự không nghĩ ra vì sao kết quả lại như này.

Chương Mật Phương cuối cùng vẫn lo lắng đưa Lâm Sâm Miểu tới bệnh viện, cẩn thận chụp X-quang. Sau khi xác nhận cánh tay của con trai thật sự không có việc gì, Chương Mật Phương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, để cho bác sĩ băng bó một chút trầy xước trên tay của Lâm Sâm Miểu, rooid mang con quay về.

Lúc hai người về đến nhà thì trời đã sập tối, bước vào ngôi nhà nhỏ mờ tối này, lúc này Lâm Sâm Miểu rốt cục mới có cảm giác đã về nhà.

"Tới đấy, Miểu Miểu, mau ngồi xuống." Chương Mật Phương dịu dàng đẩy Lâm Sâm Miểu ngồi xuống chiếc sô pha cũ nát nhưng lại gọn gàng sạch ở giữa nhà: "Này, cẩn thận một chút đừng để đụng vào miệng vết thương."

Dọc đoạn đường đi này, cả hai ăn ý không nhắc đến chuyện náo loạn trong trường.

Chương Mật Phương thận trọng quan tâm lo lắng đến tâm lý của con trai mình, trong khi Lâm Sâm Miểu không biết nên làm thế nào để nói với mẹ cậu về điều này.

Sau khi sự phấn khích của việc quay trở lại tan biến, Lâm Sâm Miểu thực sự... không biết phải làm thế nào để sống chung hòa thuận với mẹ mình.

Hai mẹ con dần trở nên im lặng, lúc này sau khi về đến nhà, lại trở lại tình huống tương đối im lặng lúc ban đầu.

Chương Mật Phương nhìn tay của con trai mình, không khỏi thở dài và nói:



"Con đó, lớn vậy rồi cũng không biết cẩn thận chút, nhìn xem để mình té thành dáng vẻ này. Vẫn còn may là chiếc xe kia có vấn đề, bằng không cánh tay này của con có thể sẽ bị..."

Nói đến đây, Chương Mật Phương nhớ đến con trai mình trước giờ không thích bà càm ràm, lập tức im lặng.

"Ừm..." Lâm Sâm Miểu khe khẽ lên tiếng.

Hai mẹ con nhìn nhau, rõ ràng đều có chuyện muốn nói, nhưng không ai lên tiếng, trong phòng khách nhỏ được bao phủ bởi sự lặng im nhàn nhạt.

Đây mới là hình thức chung sống bình thường của Lâm Sâm Miểu vừa mới mười tám tuổi với Chương Mật Phương, rõ ràng là người thân thiết nhất nhưng lại mang theo một loại ngăn cách không nói nên lời.

"Đói rồi nhỉ, mẹ đi nấu bữa tối." Chương Mật Phương nhìn cậu con trai đang im lặng của mình, con trai bà lớn lên trông rất giống bà, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú dường như quá tinh tế, chỉ có đôi lông mày hơi sắc nét, ngay thẳng làm nổi bật lên tính quật cường của cậu thiếu niên này.

"Dạ." Lâm Sâm Miểu gật đầu, đừng thấy cậu có thể thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của mình ở hiện trường vụ tai nạn xe hơi, nhưng cậu lúc này càng ít có thể hòa hợp với mẹ so với mười tám tuổi năm đó.

Bởi vì trở về từ một thế giới khác cậu suy nghĩ càng nhiều, muốn che giấu cũng càng nhiều.

Nhìn thấy bóng dáng mẹ mình đang từ từ đi về phía nhà bếp, cảnh tượng quen thuộc này khiến mắt Lâm Sâm Miểu chua xót. Cậu đứng dậy trong vô thức, gọi: "Mẹ!"

"Sao vậy?" Chương Mật Phương quay lại nhìn con trai mỉm cười, bà không biết rằng, cảnh tường như thế này đã lặp đi lặp lại trong giấc mơ của Lâm Sâm Miểu bao nhiêu năm.

Lâm Sâm Miểu mở miệng, những lời muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng, cuối cùng anh chỉ nghẹn ra một câu: "Không có chuyện gì, con về phòng nghỉ ngơi một lát."

"Vậy được rồi, lát nữa nấu xong mẹ sẽ gọi cho con." Chương Mật Phương thấy mắt con trai mình sáng lên, liền mỉm cười đi vào bếp.

Trước đây, Lâm Sâm Miểu về tới nhà liền lập tức vào phòng đóng cửa không ra ngoài, gần nhất do bận bài vở cuối cấp lại càng như thế. Cho nên bây giờ con trai có thể nói một câu với bà như thế này, cũng đã làm cho Chương Mật Phương rất vui mừng.

Lâm Sâm Miểu chậm rãi mở cửa bước vào, sau khi nhìn thấy bài trí rất lâu chưa thấy, cũng không có nhiều cảm xúc mà cậu lập tức khoanh chân ngồi trên giường.

Cậu không rõ bản thân làm thế nào thay đổi thời không mà về tới thời điểm lúc này, nhưng sóng gió mà cậu gặp phải khi đi qua đường hầm đã gây ra tổn thương nghiêm trọng cho cơ thể cậu.

Càng phiền phúc là, cơ thể ở các thời kỳ khác nhau của cậu lại hòa hợp với nhau một cách bất ngờ.

Mặc dù điều này đã mang lại cơ hội sống cho Lâm Sâm Miểu, nhưng nó cũng để lại cho cậu một rắc rối lớn về sau.

Lâm Sâm Miểu kiểm tra qua cơ thể của mình, mở mắt với khuôn mặt tái nhợt. Dấu vết thời gian trên cơ thể thuộc về Võ Đế, cũng hòa hợp vào cậu năm mười tám tuổi, điều này làm cho tuổi thọ của cậu rút ngắn lại.

Đừng thấy lúc này cậu vẫn duy trì dáng vẻ của một thiếu niên, nhưng trên thực tế tuổi thọ của Lâm Sâm Miểu bây giờ chưa tới một năm!

Để thuận lợi thông qua con đường cậu gần như tiêu tan toàn bộ tu vi, việc này vốn dĩ đối với cậu mà nói là vấn đề bé nhỏ không đáng nói, lại lập tức trở thành sự kiện lớn khó giải quyết.

Lâm Sâm Miểu cảm thấy luồng linh khí yếu ớt và hỗn hợp xung quanh mình, lông mày cậu gần như thắt lại.

Cậu vươn tay ra, không gian dao động nhẹ, tựa như có một không gian chứa đồ cực lớn sắp mở ra, nhưng sau đó dao động này liền mất sạch sức lực mà tiêu tán giống như bình thường, chỉ có một chiếc nhẫn nhỏ lăn ra.

Cầm chiếc nhẫn này, sắc mặt Lâm Sâm Miểu càng đen hơn.

Hiện tại năng lực mở ra không gian chứa đồ cậu còn không có!

Lấy ra một chiếc nhẫn duy nhất, đồ vật chứa trong đó chỉ là những viên đan dược cấp thấp mà cậu có thể sử dụng khi tu vi của mình còn thấp.

Những viên đan dược này đối với cậu của hiện tại không có bất kỳ chỗ nào để dùng!

Nếu như chỉ dựa vào những viên đan dược này và linh lực yếu ớt xung quanh để chữa thương và tu luyện, một năm tuổi thọ còn thiếu rất nhiều.

Trừ phi cậu có thể tìm được nơi ẩn chứa linh khí bảo vật trời đất, hoặc là... là lúc phân tán cậu kết tinh tinh thể.

Lâm Sâm Miểu đã sống ở một thế giới khác hàng nghìn năm, mọi thứ đều sẽ để lại một đường lui cho chính mình.

Lúc cậu đang phân tán trong đường hầm, không để cho tu vị trong cơ thể tiêu tán, mà ngưng tụ tinh thể thành đường đi, để ngăn không cho con đường sụp đổ khi bản thân thật là tay không trói gà không chặt.

Phương hướng mà tinh thể tu vi kết tinh lan ra không đều, nhưng thời điểm đó gần với thế giới này như vậy, đương nhiên sẽ có tinh thể rơi đến đây.

Nhưng... cậu vừa mới trở về, lẽ nào thật sự phải dùng thời gian một năm còn lại này, tìm kiếm kết tinh tu vi xa vời, mà không phải là đồng hành cùng mẹ sao?

Lâm Sâm Miểu quay lại nhìn về phía nhà bếp.

Bây giờ tu vi của cậu đã không còn, trên người còn bị thương, trước đó cậu có thể chặn chiếc xe tải cũng là liều mạng tiến vào tia tu vi cuối cùng.

Dáng vẻ này làm sao có thể đấu với nhà họ Bạch? Nếu người phụ nữ họ Bạch còn có Lâm Tiềm Uyên, lại muốn đối phó với mẹ cậu thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu đã trở về, cậu phải thay đổi số phận của mình và mẹ. Dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu, lần này cậu tuyệt đối không bao giờ chịu thua.

Ánh mắt Lâm Sâm Miểu từ từ trở nên ngưng tụ. Lúc này, bên ngoài phòng đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Sâm Miểu.

"Tao mặc kệ! Tao với ông ấy đều chưa ăn cơm, làm con dâu như mày làm sao có thể mặc kệ chứ hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau