[Đồng Nhân Băng Cửu] Abo Xuân Sơn Hận

Chương 19

Trước
Lạc Băng Hà để Nhạc Thanh Nguyên đi ra khỏi cửa, cũng không làm khó hắn.

Chạm vào Nhạc Thanh Nguyên, Thẩm Thanh Thu lại nên cáu kỉnh. Nên dù ghen đến tức giận, Lạc Băng Hà cũng không muốn chạm vào điểm mấu chốt của Thẩm Thanh Thu.

“Cùng ta trở về.” Lạc Băng Hà nói, hướng về Thẩm Thanh Thu vươn tay.

Thẩm Thanh Thu cười cười, rút ra tu nhã kiếm. “Không đi theo ngươi, ta muốn ngươi chết.”

Chọc giận hắn đi, Thẩm Thanh Thu, để hắn giết ngươi, ngươi sẽ không phải chịu thêm mệt mỏi.

Muốn gặp cũng đã gặp được, có phải cũng nên thanh toán hay không. Đánh mất người bên cạnh, luôn là việc điên cuồng.

Không có linh lực, không có chiêu thức, Thẩm Thanh Thu chỉ biết lần lượt quơ kiếm loạn phách.

Là trả thù, cũng là muốn chết.

Lạc Băng Hà, ngươi thật rất hay sinh khí a, từ nhỏ đến lớn làm chuyện tàn nhẫn nhiều lần như vậy, vì cái gì lần này lại luôn chịu đựng?

“Ngươi không thể làm tổn thương đến ta.” Màu đỏ tươi giữa trán càng tăng lên, Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, không có tâm tình muốn thưởng thức bộ dáng chật vật như vậy của hắn. “Ngươi như vậy, là vì muốn báo thù cho Nhạc Thanh Nguyên?”

“Đúng vậy, tiểu súc sinh ngươi đáng chết.” Cầu ngươi tức giận, chấm dứt đi. “Ta biến thành phế nhân như vậy, đều là do ngươi ban tặng.”

“Trừ bỏ hận thù, ngươi thật sự không có một chút cảm tình đối với ta sao?”

Thẩm Thanh Thu không có trả lời, toàn bộ khổ sở mà hắn đã chịu đựng dường như trong khoảnh khắc này chớp mắt bùng nổ, hắn chịu đựng không nổi.

Giết ta, giết ta, giết ta, mỗi lần đưa kiếm, trong lòng lại Thẩm Thanh Thu mặc niệm mấy lần.

Đến cùng lại không có dũng khí nói ra.

Giữ một thân bất kham lụi bại, Thẩm Thanh Thu đến dũng khí tự tuyệt đều không có, nợ máu khổ thương, cuộc đời này không còn gì nói, hẳn kiếp sau hắn vẫn sẽ là thứ tạp chủng không ai muốn đi.

Ôm vết thương một người khóc, ngẩng đầu nhìn người còn không dám thật tình cười. Thẩm Thanh Thu muốn hỏi chính mình một câu, ngươi không mệt sao.

Hoặc là, ngươi đã sớm không muốn để tâm? Thẩm Thanh Thu cười cười, phất tay ném tu nhã kiếm.

“Lạc Băng Hà, ngươi biết ta chán ghét ngươi vì cái gì sao?”

Chán ghét ngươi thứ gì cũng có?



Cũng không phải.

Hay là chán ghét Lạc Băng Hà được người khác ôm ấp che chở, cảm thụ quá ấm áp, mà chính mình chỉ xứng ngã vào lòng bàn chân hắn mà giãy giụa?

Thật lòng nghĩ thì cũng không phải.

Thẩm Thanh Thu hắn ghét người khác, vốn không cần cái gì lý do. Chính hắn, vốn dĩ đã là thứ khiến người chán ghét, hà tất cho người khác quyến luyến.

“Không cần biết.” Cho dù biết không có tình cảm, bị giam cầm bên nhau một đời cũng hảo. “Ta chỉ biết, sư tôn vì Nhạc Thanh Nguyên, cái gì cũng chịu làm.”

Lạc Băng Hà không cho hắn chết.

“Theo ta đi.” Lại lần nữa duỗi tay, nhưng lần này ngữ khí Lạc Băng Hà lại cường ngạnh rất nhiều. Vết thương vừa mới bị chém ra chỉ chốc lát liền khép lại. Chỉ có tổn hại quần áo, chứng minh hết tất cả mọi thứ vừa phát sinh là sự thật.

Thẩm Thanh Thu cười cười. “Không phải ngươi đã nói sẽ trả cho ta tự do sao? Hiện tại lại ép ta?”

Để Thẩm Thanh Thu lưu lại Thương Khuynh Sơn, Lạc Băng Hà không có khả năng yên tâm. Không nói đến Nhạc Thanh Nguyên, chỉ đơn thuần nhìn trạng thái hiện tại của Thẩm Thanh Thu, cũng đã đủ để Lạc Băng Hà hạ quyết tâm dẫn hắn trở về.

“Tiểu gia hỏa gần đây thân thể yếu đuối, hẳn là do nhớ ngươi.” Sư tôn chưa bao giờ để ý đến ta, nếu làm như thế này, có thể ràng buộc sư tôn thì cũng tốt.

Thẩm Thanh Thu sai khai ánh mắt. “Ta từ nhỏ đã độc thân một người, việc của người khác, cùng ta có quan hệ gì?”

Nghe một câu kia, Lạc Băng Hà lập tức liền nổi giận. “Vâgj dựa vào cái gì chuyện của Nhạc Thanh Nguyên ngươi liền phải quản!”

Tâm ma kiếm hàn quang chính thịnh, tâm tình của Lạc Băng Hà cũng không bình tĩnh được.

“Bởi vì hắn là Thất ca của ta.” Bởi vì, ta thiếu hắn.

Bởi vì, ngươi đối với ta không tốt bằng hắn đối tốt với ta.

“Hay, thực hay.” Lạc Băng Hà vẫn như cũ cười cười. “Nếu như vậy, hay là để đệ tử giúp sư tôn làm quyết định đi.”

Bị mạnh mẽ mang về địa cung, Thẩm Thanh Thu cũng không bất ngờ chút nào. “Lạc Băng Hà! Nếu ngươi có nửa điểm cốt khí, liền dứt khoát giết ta đi. Tra tấn người khác đến nghiện? Tiểu súc sinh sao có thể tiện như vậy a?”

Bị kéo lên giường, Lạc Băng Hà đè ở trên người Thẩm Thanh Thu, mạnh mẽ xé xiêm y của hắn. Mà sức khỏe của Thẩm Thanh Thu vẫn còn suy yếu, hoàn toàn không phản kháng được.

“Súc sinh! Ngươi muốn làm gì?” Nhìn Lạc Băng Hà giảo phá ngón tay, Thẩm Thanh Thu đột nhiên sợ hãi.

“Sư tôn, chúng ta cùng nhau đọa ma thì sẽ như thế nào a?” Ở cùng Thẩm Thanh Thu vài thập niên, không bằng tranh cãi nữa chút thời đại ra tới, Lạc Băng Hà thừa nhận, hắn luyến tiếc buông tay. “Sẽ khá đau, đắc tội rồi.”



“Không cần! Lạc Băng Hà! Không cần!” Máu ở trên người Thẩm Thanh Thu hiện ra quỷ dị ấn ký, Thẩm Thanh Thu kịch liệt giãy giụa. “Lạc Băng Hà! Ngươi tỉnh táo lại! Không cần!”

Cả đời này quá khó qua, bất tử bất diệt lại phải chịu ít nhiều khổ sở.

Cảm thụ được cơn đau thấm vào xương cốt, Thẩm Thanh Thu ôm lấy cổ Lạc Băng Hà, khép mắt lại.

“Lạc Băng Hà... Muốn ta thích ngươi ra sao... Ta đều nghe ngươi... Cầu ngươi... Đừng như vậy...”

Nghe được thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, Lạc Băng Hà tìm về một chút thần trí. “Sư tôn...”

Liếc mắt người dưới thân bị Thiên Ma máu làm cho chật vật, Lạc Băng Hà ngây ngẩn cả người, vội vàng rút tay về, chặt đứt chú ấn.

“Ta... Sư tôn đau sao...” Nhìn Thẩm Thanh Thu khóe mắt còn vương nước mắt, Lạc Băng Hà đau lòng không được.

Đau a, quả thực đau muốn chết. Bất quá vẫn có thể nhẫn, sớm đã thành thói quen.

“Lạc Băng Hà, để ta ngủ một chút đi.” Ý thức tinh thần sa sút, Thẩm Thanh Thu cả người đều rơi vào giường.

“Sư tôn...” Lạc Băng Hà vươn tay, nhưng chỉ ngừng ở không trung, không dám chạm vào hắn.

Suy yếu muốn mệnh, bị đụng vào một chút sẽ không vỡ vụn chứ.

“Sư tôn, thực xin lỗi.” Lạc Băng Hà do dự một hồi, mới duỗi tay bế Thẩm Thanh Thu lên. Đương nhiên tắm rửa vẫn phải làm.

Tắm xong Thẩm Thanh Thu vẫn không có tỉnh lại, Lạc Băng Hà nhìn hắn ngủ mà sửng sốt.

Chính mình nói thực xin lỗi? Lạc Băng Hà suy nghĩ đã lâu, cũng không nghĩ ra bản thân mình có chỗ nào có lỗi với Thẩm Thanh Thu.

Cuối cùng cũng không nghĩ nữa, nhấc chăn lên nằm ở bên cạnh Thẩm Thanh Thu. “Tỉnh lại đi, ta rất thích ngươi, ở bên nhau không tốt sao.”

Thời gian còn lại, thật sự không dài a.

Thẩm Thanh Thu chưa bao giờ làm theo ý của Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà biết hắn không có việc gì, nhưng hắn lại cố tình không chịu tỉnh.

Không mở miệng, không trợn mắt, cứ như vậy.

Lạc Băng Hà nhìn đã lâu, xoay người ra khỏi cửa, khi trở về, đem đồ vật mới vừa mua, tùy tay đặt ở trên góc bàn.

Một buổi tối, cũng đã đủ để hai người có thể bình tĩnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước