Chương 49: Ánh mắt
Edit: Hanna
Tiểu tử đội mũ kia liếc mắt quan sát Lưu Nhạc Xuyên từ trên xuống dưới một phen, cuối cùng tầm mắt rơi lên bàn tay đối phương, bỗng dưng tỉnh ngộ, hỏi: "Ngươi đến tìm đại phu trị bệnh mụn ngứa đúng không? Vào Hồi Xuân đường là gặp được... Đại phu nhà bọn họ rất am hiểu trị cái này."
"Đây là y quán sao? Sao lại đang bán cháo?"
"Ai nói y quán thì không được bán cháo?"
...
Lưu Nhạc Xuyên cùng Đường Thế Dung bên cạnh hai mặt nhìn nhau. Hai người bọn họ là học sinh ở huyện lân cận, lần này tới Lâm An để học tập cùng du ngoạn một chút. Vừa mới xuống thuyền, trên tay Lưu Nhạc Xuyên liền nổi lên mụn bọc ngứa không rõ nguyên do. Chúng sưng tấy một mảng, tất cả đều chỉ nhỏ nhỏ trồi lên khỏi da, nhìn trông lít nha lít nhít, còn đáng sợ hơn cả nổi da gà. Tuy rằng không đau không ngứa nhưng thoại nhìn cực kỳ dọa người, vì vậy hai người liền quyết định đến y quán tìm đại phu chẩn trị một phen.
Bọn họ vừa định tìm người hỏi một chút y quán gần nhất là ở đâu. Kết quả người người liền chỉ vào một quán bán cháo và nói với họ đây là một y quán. Đã vậy thì chớ, chỗ kia đúng là một y quán đặc biệt, cư nhiên bán cháo ngay ngoài cửa, khiến một đoàn người vây quanh mua cháo làm bọn họ suýt nữa thì hiểu lầm.
Lưu Nhạc Xuyên nói với Đường Thế Dung bên cạnh: "Vậy ta vào y quán này tìm đại phu đây."
Đường Thế Dung gật đầu, sau lại nói: "Lưu huynh đi vào trong tìm đại phu trước đi. Ta thấy nơi này nhiều người vây quanh như vậy nên cũng muốn xếp hàng ăn thử chén cháo."
Lưu Nhạc Xuyên đáp ứng, hắn sốt ruột muốn chữa bệnh, đối với cháo bán ngoài cửa một tí ti hứng thú cũng không có. Nhưng đúng là không thể nói không có hứng thú, lúc hắn vượt qua cửa y quán vẫn nhịn không được xoa xoa mũi, nghĩ thầm mùi vị cháo này thật là dụ người.
Đi vào trong y quán, gặp được một vị đại phu mặc bạch y ở khu khám bệnh. Vị đại phu này đúng là tuổi trẻ tuấn mỹ, Lưu Nhạc Xuyên vừa kinh ngạc vừa lấy làm kỳ lạ, đồng thời trong lòng sinh ra một luồng cảm giác hoài nghi: Sao đám thư sinh đọc sách bọn họ lại không có một thân khí chất văn thơ phong nhã bằng vị đại phu trước mắt này vậy?
Nhìn thấy đối phương luôn khó mà giải thích nổi có một cảm giác như tìm đồng môn chữa bệnh.
"Vị công tử này, huynh cũng phải chuẩn bị tham gia khoa cử sao?"
Khóe miệng Bùi Sơ giật giật mấy cái, hắn chẳng ưa thích thi cử chút nào nha. Hắn thản nhiên liếc nhìn trên người Lưu Nhạc Xuyên mấy bận liền đưa một hộp thuốc mỡ cho cậu ta, mấy ngày nay hắn đã gặp không ít người mắc phải triệu chứng này, dường như chẳng cần nghĩ cũng biết phải ra chẩn đoán như thế nào, "Nếu có thời gian chờ thì nên đợi ở trong y quán uống một chén thuốc trước, sẽ càng nhanh khỏi. Đương nhiên, cậu cũng có thể mua về tự mình sắc."
Loại thư sinh tứ chi không đụng nước như Lưu Nhạc Xuyên đương nhiên là chọn đợi ở trong y quán nhờ người ta sắc thuốc cho. Hắn hi vọng mụn ngứa trên tay sớm lặn mất, nếu không cứ ở cái bộ dạng này thì không thể chấp bút viết chữ được. Nếu như mụn ngứa mọc ở bộ phận khác trên người còn đỡ, cố tình lại mọc ở trên tay, thật sự là quá lỡ dở việc học hành.
Lưu Nhạc Xuyên ngồi bên trong y quán, chờ người làm giúp mình sắc thuốc ở hậu viên. Đường Thế Dung lúc này bưng một bát cháo tới cạnh hắn, hơn nữa còn thập phần hưởng thụ, "Lưu huynh à, cháo nhà y quán này đúng là ăn ngon lắm luôn, chẳng trách lại có nhiều người xếp hàng như vậy."
"Sao rồi, tay huynh đại phu khám cho chưa?"
"Khám rồi, đã bôi thuốc mỡ, lại uống chén thuốc là sẽ khỏi."
Đường Thế Dung gật đầu, lại một lần nữa nhịn không được cảm khái nói: "Đây đúng là nhờ phúc của Lưu huynh, nếu không ta cũng không có lộc ăn dược bát cháo mỹ vị đến thế."
Con người Đường Thế Dung này gặp phải đồ ngon đều thích chậm rãi thưởng thức, cái miệng vừa húp từng ngụm cháo nhỏ, một bên khen lấy khen để mùi vị, ngồi ăn cháo ở trong sảnh đường y quán toàn mùi thuốc còn hưng phấn hứng khỏi ngâm một câu thơ.
Lưu Nhạc Xuyên ngồi bên cạnh tay bôi đầy thuốc mỡ nhìn đối phương ăn cháo, trong lòng cảm thấy quá khó chịu. Cỗ mùi cháo cứ câu đến lỗ mũi rồi quanh quẩn ở đó, khiến cho hắn không nhịn được mà cuồn cuộn một luồng giấm chua loét cồn cào trong bụng: "Cháo này thật là thơm a."
"Thơm không? Ta không ngửi thấy được. Thế nhưng Lưu huynh à, mùi vị của cháo này đại khái có thể coi như là bát cháo ngon nhất ta từng ăn qua. Hôm nay ta đúng là có lộc ăn rồi..."
Ngữ khí Lưu Nhạc Xuyên chua loét hỏi: "Đường huynh sao lại không giúp ta mua một bát chứ?"
Ta uống thuốc đắng còn ngươi ăn cháo ngon, tình nghĩa huynh đệ còn có bền lâu?
Sớm biết thế đã không chọn người này đi du học cùng với mình.
Bùi Sơ lúc này bưng thuốc của Lưu Nhạc Xuyên tới trước người hắn. Lưu Nhạc Xuyên trong lòng thập phần chua xót mà nhận lấy chén thuốc, nhớ tới mầy ngày qua chính mình phải chịu tội thực là khổ không thể tả hết. Vừa ra khỏi cửa thì thời tiết ẩm thấp liên tục mấy ngày, trong không khí luôn có chút ngột ngạt, hun đầu hắn choáng váng. Đã thế Đường Thế Dung bên cạnh lại không hề than thở, làm hắn cũng ngại không dám oán thán câu nào. Cùng là đại nam nhân, sao thân thể hắn lại yếu ớt như gà vậy chứ?
Hắn ăn cơm thì ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không yên, này thì thôi cũng không tính. Vậy mà Đường huynh bên cạnh hắn kia ăn ngon ngủ kỹ, ban đêm còn không ngừng ngáy khò khò... chuyện này hắn cũng có thể nhẫn. Đã thế hắn lại còn nhà dột gặp mưa, trên tay lại mọc đủ loại mụn ngứa không rõ nguyên do, phải tới y quán uống thuốc đắng nghét, mà đối phương thì lại được ăn bát cháo siêu thơm ngọt. So sánh hai bên với nhau, Lưu Nhạc Xuyên đúng là cay đắng đến rơi lệ.
Tại sao người chịu tội luôn là hắn chứ?
Lưu Nhạc Xuyên ngửa đầu dốc cạn bát thuốc, nhất thời mặt liền nhăn thành trái khổ qua.
Sau khi Bùi Sơ đưa thuốc cho Lưu Nhạc Xuyên xong, thuận tiện liếc nhìn Đường Thế Dung bên cạnh đối phương, rồi lên tiếng hỏi: "Cậu cũng tới khám bệnh sao?"
Có lúc Bùi Sơ cũng không khỏi bội phục những bệnh nhân là mấy kẻ tham ăn tái thế, dù cho trên người có đủ loại chứng bệnh khó chịu nhưng trước tiên phải ăn ngon một bữa rồi mới bàn tiếp.
Đường Thế Dung chỉ vào mặt mình, cực kỳ khó hiểu: "Ta sao? Trên người ta không có bệnh mà."
"Mũi của cậu."
Đường Thế Dung lúc này bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Đúng đúng đúng, mũi của ta đúng là có vấn đề, đã dở chứng đã nhiều năm, lúc tắc lúc thông, đặc biệt vào buổi tối là nghiêm trọng nhất, toàn phải dùng miệng hô hấp..."
"Đại phu, bệnh này có thể trị không?"
"Có thể, không khó, ta cho cậu một ít thuốc là được."
Lúc này, Lưu Nhạc Xuyên ở bên cạnh không nhịn được hưng phấn, đối phương cũng phải ăn thuốc đắng, đây thật đúng là người cùng khổ, hai huynh đệ họ rốt cục cũng có phúc cùng hưởng rồi, "Đại phu, đây cũng phải uống thuốc đắng mấy ngày sao?"
"Đó không cần phải uống thuốc đâu."
Lưu Nhạc Xuyên cảm thấy thất vọng, xem ra vị huynh đệ tốt họ Đường này của hắn chính là trời sinh gặp may, cho dù bị bệnh cũng cảm thấy thoải mái hơn so với hắn.
Bùi Sơ đi lấy chút dược liệu, che lại tầm mắt mọi người, dùng nội lực trực tiếp truyền lên làm cho những dược liệu này bị nát thành trạng thái bụi phấn. Hắn cầm một tờ giấy trắng, cuốn lại hỗn hợp thuốc bột này giống như cuốn thuốc lá, rồi lại để cho Đường Thế Dung cầm cây thuốc lá này ngồi sang một bên, châm lửa, lấy khói thuốc màu xanh trắng đang bay lên để huân mũi.
Đường Thế Dung đốt bột thuốc, đặt ở gần lỗ mũi hun hun. Không bao lấu sau, một luồng mùi vị cay độc hăng nồng mãnh liệt xộc vào trong mũi gã, hun đến nối nước mắt nước mũi gã chảy ròng ròng. Sau khi huân xong chỉ cảm thấy quanh thân mình độc một mùi thịt nướng khét.
Lưu Nhạc Xuyên sau khi thấy thảm trạng của gã, mạnh mẽ bưng kín mũi mình lại, đồng thời trong lòng thầm nghĩ: bọn họ không cần có phúc cùng hưởng mới tốt a.
"Trời ơi, mùi này quả lá quá khó ngửi luôn á." Đường Thế Dung xoa xoa đôi mắt mình, cảm thấy bát cháo mình ăn vừa nãy không còn mùi vị gì nữa rồi.
"Không được không được, ta cảm thấy chính mình cũng sắp bị nướng khét rồi... Đây là mùi gì vậy? Quá nồng nặc, quá nồng nặc rồi!"
Nhưng mà sau khi huân xong, đúng là mũi có thoải mái hơn thật, từ trước tới nay chưa từng thông thoáng thoải mái như thế.
Bùi Sơ nhanh chóng làm cho gã mười lăm cây thuốc cuộn cho gã, dặn dò: "Sau này mỗi ngày huân một lần, nửa tháng sao là có thể khỏi hẳn."
"Hả? Mười lăm lần, đây chẳng phải chịu tội đến nửa tháng sao?"
Lưu Nhạc Xuyên bên cạnh nghe mà cũng tuyệt vọng. Hắn cùng ăn cùng ngủ với Đường Thế Dung, đối phương mà phải huân mũi thì hắn cũng chẳng phải bị huân ngần đó thời gian sao?
Lần này chính là bị ép không thể không 'có nạn cùng chịu' còn gì nữa.
"Đi lấy nước! Đi lấy nước mau! Mùi khét ở đâu bay tới?"
"Thứ gì cháy vậy?"
"Sặc chết người rồi! Đây là cái mùi gì thế?"
Ngửi thấy mùi lửa chét khét lẹt kỳ dị này, những người bên cạnh ai cũng chạy vào trong y quán hỏi có phải là bị cháy gì đó không. Tiết Thanh Linh cũng bịt mũi mà chạy đến, Bùi Sơ cười lấy một cái khăn cho cậu dùng để bịt mũi lại, còn bản thân hắn thì không sợ bất kỳ mùi lạ nảo.
Bởi vì hắn đã sớm cơ trí mà phong bế hơi thở.
Khứu giác Tiết Thanh Linh cực nhạy bén, không chạy ra khỏi phòng thì không sao, vừa mới chạy ra đã bị huân đến càng thêm khó chịu. Bùi Sơ ôm lấy vai cậu, quan tâm hỏi: "Có muốn ta dùng châm niêm phong khứu giác của em lại không?"
Sau khi nói xong, giữa kẽ ngón tay hắn xuất hiện ba cây kim trúc.
Tiết Thanh Linh lắc đầu, chạy về hậu viện rửa dâu nhưỡng rượu. Cho dù cậu không muốn ngửi thấy cái mùi hắc chết người kia, cũng không muốn để châm trúc đâm trên mặt rồi nhiệt liệt khoe khoang chạy khắp nơi.
Bùi Sơ nhìn bóng lưng trốn chạy của cậu, không kìm được cong khóe miệng nở nụ cười.
【 kí chủ: Bùi Sơ 】
【 điểm trị liệu: 875 】
【 đếm ngược tử vong: 875 canh giờ 】
Bùi Sơ tính toán điểm trị liệu của mình, những ngày này hắn đã chữa bệnh cho một số lượng lớn bệnh nhân phong thấp, còn có các loại bệnh trạng thấp khớp lở loét tổ đỉa ác tính, cùng với một số loại bệnh lung ta lung tung to to nhỏ nhỏ khác, giúp cho hắn kiếm được không ít điểm trị liệu. Hiện giờ mấy ngày đã trôi qua, người mắc bệnh phong thấp tích tụ nhiều năm trong thành gần như đã tới tìm hắn xem bệnh khỏi hết rồi, lúc này trời quang mây tạnh, bệnh nhân trong y quán so với mấy bữa trước giảm đi nhiều lắm.
Số điểm trị liệu này có thể đổi ra bạc, hơn nữa còn một đống tiền chữa trị đang chôn trong hang kia, còn có tiền dược liệu mà gần đây hắn bán được, thượng vàng hạ cám trộn lại với nhau cũng phải được đến một ngàn bốn, một ngàn năm trăm lượng bạc ròng. Bùi Sơ tính trước tiên đi mua một cái trạch viện trong Lâm An thành trước.
Bất kể là cổ đại hay hiện đại, muốn lập gia đình... thì phải có nhà đã.
Bùi Sơ lựa một ngày y quán nhàn rỗi, né tránh Tiết Thanh Linh, tự mình chạy ra khỏi y quán, định tìm một người môi giới dẫn đi xem nhà. Tuy rằng không biết số tiền trong tay có đủ không nhưng việc mua trạch viện trong Lâm An thành không phải trong thời gian ngắn là có thể quyết định được, hắn phải đi xem nhiều nhà một chút mới tốt.
Bùi Sơ bước chân ra cửa, từ trong Hồi Xuân đường đi ra ngoài.
"Phu nhân phu nhân, ra rồi ra rồi!"
Lúc này, Liễu Ngọc Chỉ nguyên bản đang ngồi trên lầu hai của một quán ăn chậm rãi thong thả dùng trà bỏ lại bánh hoa mai lại đĩa, đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa vặn liền thấy một người mặc bạch y đi ra từ trong tiệm bán dược liệu. Chỉ thấy người kia hiện ra giữa dòng người qua lại như hạc trong bầy gà, một thân khí độ nổi bật bất phàm, mặc dù chỉ là nhìn sang từ xa nhưng cũng có thể thấy được dung mạo, thân hình và khí chân của đối phương đều cực kỳ xuất sắc.
Liễu Ngọc Chỉ không khỏi gật đầu, nghĩ thầm còn trai mình đúng là vẫn rất có mắt nhìn.
Quả là mẹ nào con nấy.
Hết chương 61
Tiểu tử đội mũ kia liếc mắt quan sát Lưu Nhạc Xuyên từ trên xuống dưới một phen, cuối cùng tầm mắt rơi lên bàn tay đối phương, bỗng dưng tỉnh ngộ, hỏi: "Ngươi đến tìm đại phu trị bệnh mụn ngứa đúng không? Vào Hồi Xuân đường là gặp được... Đại phu nhà bọn họ rất am hiểu trị cái này."
"Đây là y quán sao? Sao lại đang bán cháo?"
"Ai nói y quán thì không được bán cháo?"
...
Lưu Nhạc Xuyên cùng Đường Thế Dung bên cạnh hai mặt nhìn nhau. Hai người bọn họ là học sinh ở huyện lân cận, lần này tới Lâm An để học tập cùng du ngoạn một chút. Vừa mới xuống thuyền, trên tay Lưu Nhạc Xuyên liền nổi lên mụn bọc ngứa không rõ nguyên do. Chúng sưng tấy một mảng, tất cả đều chỉ nhỏ nhỏ trồi lên khỏi da, nhìn trông lít nha lít nhít, còn đáng sợ hơn cả nổi da gà. Tuy rằng không đau không ngứa nhưng thoại nhìn cực kỳ dọa người, vì vậy hai người liền quyết định đến y quán tìm đại phu chẩn trị một phen.
Bọn họ vừa định tìm người hỏi một chút y quán gần nhất là ở đâu. Kết quả người người liền chỉ vào một quán bán cháo và nói với họ đây là một y quán. Đã vậy thì chớ, chỗ kia đúng là một y quán đặc biệt, cư nhiên bán cháo ngay ngoài cửa, khiến một đoàn người vây quanh mua cháo làm bọn họ suýt nữa thì hiểu lầm.
Lưu Nhạc Xuyên nói với Đường Thế Dung bên cạnh: "Vậy ta vào y quán này tìm đại phu đây."
Đường Thế Dung gật đầu, sau lại nói: "Lưu huynh đi vào trong tìm đại phu trước đi. Ta thấy nơi này nhiều người vây quanh như vậy nên cũng muốn xếp hàng ăn thử chén cháo."
Lưu Nhạc Xuyên đáp ứng, hắn sốt ruột muốn chữa bệnh, đối với cháo bán ngoài cửa một tí ti hứng thú cũng không có. Nhưng đúng là không thể nói không có hứng thú, lúc hắn vượt qua cửa y quán vẫn nhịn không được xoa xoa mũi, nghĩ thầm mùi vị cháo này thật là dụ người.
Đi vào trong y quán, gặp được một vị đại phu mặc bạch y ở khu khám bệnh. Vị đại phu này đúng là tuổi trẻ tuấn mỹ, Lưu Nhạc Xuyên vừa kinh ngạc vừa lấy làm kỳ lạ, đồng thời trong lòng sinh ra một luồng cảm giác hoài nghi: Sao đám thư sinh đọc sách bọn họ lại không có một thân khí chất văn thơ phong nhã bằng vị đại phu trước mắt này vậy?
Nhìn thấy đối phương luôn khó mà giải thích nổi có một cảm giác như tìm đồng môn chữa bệnh.
"Vị công tử này, huynh cũng phải chuẩn bị tham gia khoa cử sao?"
Khóe miệng Bùi Sơ giật giật mấy cái, hắn chẳng ưa thích thi cử chút nào nha. Hắn thản nhiên liếc nhìn trên người Lưu Nhạc Xuyên mấy bận liền đưa một hộp thuốc mỡ cho cậu ta, mấy ngày nay hắn đã gặp không ít người mắc phải triệu chứng này, dường như chẳng cần nghĩ cũng biết phải ra chẩn đoán như thế nào, "Nếu có thời gian chờ thì nên đợi ở trong y quán uống một chén thuốc trước, sẽ càng nhanh khỏi. Đương nhiên, cậu cũng có thể mua về tự mình sắc."
Loại thư sinh tứ chi không đụng nước như Lưu Nhạc Xuyên đương nhiên là chọn đợi ở trong y quán nhờ người ta sắc thuốc cho. Hắn hi vọng mụn ngứa trên tay sớm lặn mất, nếu không cứ ở cái bộ dạng này thì không thể chấp bút viết chữ được. Nếu như mụn ngứa mọc ở bộ phận khác trên người còn đỡ, cố tình lại mọc ở trên tay, thật sự là quá lỡ dở việc học hành.
Lưu Nhạc Xuyên ngồi bên trong y quán, chờ người làm giúp mình sắc thuốc ở hậu viên. Đường Thế Dung lúc này bưng một bát cháo tới cạnh hắn, hơn nữa còn thập phần hưởng thụ, "Lưu huynh à, cháo nhà y quán này đúng là ăn ngon lắm luôn, chẳng trách lại có nhiều người xếp hàng như vậy."
"Sao rồi, tay huynh đại phu khám cho chưa?"
"Khám rồi, đã bôi thuốc mỡ, lại uống chén thuốc là sẽ khỏi."
Đường Thế Dung gật đầu, lại một lần nữa nhịn không được cảm khái nói: "Đây đúng là nhờ phúc của Lưu huynh, nếu không ta cũng không có lộc ăn dược bát cháo mỹ vị đến thế."
Con người Đường Thế Dung này gặp phải đồ ngon đều thích chậm rãi thưởng thức, cái miệng vừa húp từng ngụm cháo nhỏ, một bên khen lấy khen để mùi vị, ngồi ăn cháo ở trong sảnh đường y quán toàn mùi thuốc còn hưng phấn hứng khỏi ngâm một câu thơ.
Lưu Nhạc Xuyên ngồi bên cạnh tay bôi đầy thuốc mỡ nhìn đối phương ăn cháo, trong lòng cảm thấy quá khó chịu. Cỗ mùi cháo cứ câu đến lỗ mũi rồi quanh quẩn ở đó, khiến cho hắn không nhịn được mà cuồn cuộn một luồng giấm chua loét cồn cào trong bụng: "Cháo này thật là thơm a."
"Thơm không? Ta không ngửi thấy được. Thế nhưng Lưu huynh à, mùi vị của cháo này đại khái có thể coi như là bát cháo ngon nhất ta từng ăn qua. Hôm nay ta đúng là có lộc ăn rồi..."
Ngữ khí Lưu Nhạc Xuyên chua loét hỏi: "Đường huynh sao lại không giúp ta mua một bát chứ?"
Ta uống thuốc đắng còn ngươi ăn cháo ngon, tình nghĩa huynh đệ còn có bền lâu?
Sớm biết thế đã không chọn người này đi du học cùng với mình.
Bùi Sơ lúc này bưng thuốc của Lưu Nhạc Xuyên tới trước người hắn. Lưu Nhạc Xuyên trong lòng thập phần chua xót mà nhận lấy chén thuốc, nhớ tới mầy ngày qua chính mình phải chịu tội thực là khổ không thể tả hết. Vừa ra khỏi cửa thì thời tiết ẩm thấp liên tục mấy ngày, trong không khí luôn có chút ngột ngạt, hun đầu hắn choáng váng. Đã thế Đường Thế Dung bên cạnh lại không hề than thở, làm hắn cũng ngại không dám oán thán câu nào. Cùng là đại nam nhân, sao thân thể hắn lại yếu ớt như gà vậy chứ?
Hắn ăn cơm thì ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không yên, này thì thôi cũng không tính. Vậy mà Đường huynh bên cạnh hắn kia ăn ngon ngủ kỹ, ban đêm còn không ngừng ngáy khò khò... chuyện này hắn cũng có thể nhẫn. Đã thế hắn lại còn nhà dột gặp mưa, trên tay lại mọc đủ loại mụn ngứa không rõ nguyên do, phải tới y quán uống thuốc đắng nghét, mà đối phương thì lại được ăn bát cháo siêu thơm ngọt. So sánh hai bên với nhau, Lưu Nhạc Xuyên đúng là cay đắng đến rơi lệ.
Tại sao người chịu tội luôn là hắn chứ?
Lưu Nhạc Xuyên ngửa đầu dốc cạn bát thuốc, nhất thời mặt liền nhăn thành trái khổ qua.
Sau khi Bùi Sơ đưa thuốc cho Lưu Nhạc Xuyên xong, thuận tiện liếc nhìn Đường Thế Dung bên cạnh đối phương, rồi lên tiếng hỏi: "Cậu cũng tới khám bệnh sao?"
Có lúc Bùi Sơ cũng không khỏi bội phục những bệnh nhân là mấy kẻ tham ăn tái thế, dù cho trên người có đủ loại chứng bệnh khó chịu nhưng trước tiên phải ăn ngon một bữa rồi mới bàn tiếp.
Đường Thế Dung chỉ vào mặt mình, cực kỳ khó hiểu: "Ta sao? Trên người ta không có bệnh mà."
"Mũi của cậu."
Đường Thế Dung lúc này bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Đúng đúng đúng, mũi của ta đúng là có vấn đề, đã dở chứng đã nhiều năm, lúc tắc lúc thông, đặc biệt vào buổi tối là nghiêm trọng nhất, toàn phải dùng miệng hô hấp..."
"Đại phu, bệnh này có thể trị không?"
"Có thể, không khó, ta cho cậu một ít thuốc là được."
Lúc này, Lưu Nhạc Xuyên ở bên cạnh không nhịn được hưng phấn, đối phương cũng phải ăn thuốc đắng, đây thật đúng là người cùng khổ, hai huynh đệ họ rốt cục cũng có phúc cùng hưởng rồi, "Đại phu, đây cũng phải uống thuốc đắng mấy ngày sao?"
"Đó không cần phải uống thuốc đâu."
Lưu Nhạc Xuyên cảm thấy thất vọng, xem ra vị huynh đệ tốt họ Đường này của hắn chính là trời sinh gặp may, cho dù bị bệnh cũng cảm thấy thoải mái hơn so với hắn.
Bùi Sơ đi lấy chút dược liệu, che lại tầm mắt mọi người, dùng nội lực trực tiếp truyền lên làm cho những dược liệu này bị nát thành trạng thái bụi phấn. Hắn cầm một tờ giấy trắng, cuốn lại hỗn hợp thuốc bột này giống như cuốn thuốc lá, rồi lại để cho Đường Thế Dung cầm cây thuốc lá này ngồi sang một bên, châm lửa, lấy khói thuốc màu xanh trắng đang bay lên để huân mũi.
Đường Thế Dung đốt bột thuốc, đặt ở gần lỗ mũi hun hun. Không bao lấu sau, một luồng mùi vị cay độc hăng nồng mãnh liệt xộc vào trong mũi gã, hun đến nối nước mắt nước mũi gã chảy ròng ròng. Sau khi huân xong chỉ cảm thấy quanh thân mình độc một mùi thịt nướng khét.
Lưu Nhạc Xuyên sau khi thấy thảm trạng của gã, mạnh mẽ bưng kín mũi mình lại, đồng thời trong lòng thầm nghĩ: bọn họ không cần có phúc cùng hưởng mới tốt a.
"Trời ơi, mùi này quả lá quá khó ngửi luôn á." Đường Thế Dung xoa xoa đôi mắt mình, cảm thấy bát cháo mình ăn vừa nãy không còn mùi vị gì nữa rồi.
"Không được không được, ta cảm thấy chính mình cũng sắp bị nướng khét rồi... Đây là mùi gì vậy? Quá nồng nặc, quá nồng nặc rồi!"
Nhưng mà sau khi huân xong, đúng là mũi có thoải mái hơn thật, từ trước tới nay chưa từng thông thoáng thoải mái như thế.
Bùi Sơ nhanh chóng làm cho gã mười lăm cây thuốc cuộn cho gã, dặn dò: "Sau này mỗi ngày huân một lần, nửa tháng sao là có thể khỏi hẳn."
"Hả? Mười lăm lần, đây chẳng phải chịu tội đến nửa tháng sao?"
Lưu Nhạc Xuyên bên cạnh nghe mà cũng tuyệt vọng. Hắn cùng ăn cùng ngủ với Đường Thế Dung, đối phương mà phải huân mũi thì hắn cũng chẳng phải bị huân ngần đó thời gian sao?
Lần này chính là bị ép không thể không 'có nạn cùng chịu' còn gì nữa.
"Đi lấy nước! Đi lấy nước mau! Mùi khét ở đâu bay tới?"
"Thứ gì cháy vậy?"
"Sặc chết người rồi! Đây là cái mùi gì thế?"
Ngửi thấy mùi lửa chét khét lẹt kỳ dị này, những người bên cạnh ai cũng chạy vào trong y quán hỏi có phải là bị cháy gì đó không. Tiết Thanh Linh cũng bịt mũi mà chạy đến, Bùi Sơ cười lấy một cái khăn cho cậu dùng để bịt mũi lại, còn bản thân hắn thì không sợ bất kỳ mùi lạ nảo.
Bởi vì hắn đã sớm cơ trí mà phong bế hơi thở.
Khứu giác Tiết Thanh Linh cực nhạy bén, không chạy ra khỏi phòng thì không sao, vừa mới chạy ra đã bị huân đến càng thêm khó chịu. Bùi Sơ ôm lấy vai cậu, quan tâm hỏi: "Có muốn ta dùng châm niêm phong khứu giác của em lại không?"
Sau khi nói xong, giữa kẽ ngón tay hắn xuất hiện ba cây kim trúc.
Tiết Thanh Linh lắc đầu, chạy về hậu viện rửa dâu nhưỡng rượu. Cho dù cậu không muốn ngửi thấy cái mùi hắc chết người kia, cũng không muốn để châm trúc đâm trên mặt rồi nhiệt liệt khoe khoang chạy khắp nơi.
Bùi Sơ nhìn bóng lưng trốn chạy của cậu, không kìm được cong khóe miệng nở nụ cười.
【 kí chủ: Bùi Sơ 】
【 điểm trị liệu: 875 】
【 đếm ngược tử vong: 875 canh giờ 】
Bùi Sơ tính toán điểm trị liệu của mình, những ngày này hắn đã chữa bệnh cho một số lượng lớn bệnh nhân phong thấp, còn có các loại bệnh trạng thấp khớp lở loét tổ đỉa ác tính, cùng với một số loại bệnh lung ta lung tung to to nhỏ nhỏ khác, giúp cho hắn kiếm được không ít điểm trị liệu. Hiện giờ mấy ngày đã trôi qua, người mắc bệnh phong thấp tích tụ nhiều năm trong thành gần như đã tới tìm hắn xem bệnh khỏi hết rồi, lúc này trời quang mây tạnh, bệnh nhân trong y quán so với mấy bữa trước giảm đi nhiều lắm.
Số điểm trị liệu này có thể đổi ra bạc, hơn nữa còn một đống tiền chữa trị đang chôn trong hang kia, còn có tiền dược liệu mà gần đây hắn bán được, thượng vàng hạ cám trộn lại với nhau cũng phải được đến một ngàn bốn, một ngàn năm trăm lượng bạc ròng. Bùi Sơ tính trước tiên đi mua một cái trạch viện trong Lâm An thành trước.
Bất kể là cổ đại hay hiện đại, muốn lập gia đình... thì phải có nhà đã.
Bùi Sơ lựa một ngày y quán nhàn rỗi, né tránh Tiết Thanh Linh, tự mình chạy ra khỏi y quán, định tìm một người môi giới dẫn đi xem nhà. Tuy rằng không biết số tiền trong tay có đủ không nhưng việc mua trạch viện trong Lâm An thành không phải trong thời gian ngắn là có thể quyết định được, hắn phải đi xem nhiều nhà một chút mới tốt.
Bùi Sơ bước chân ra cửa, từ trong Hồi Xuân đường đi ra ngoài.
"Phu nhân phu nhân, ra rồi ra rồi!"
Lúc này, Liễu Ngọc Chỉ nguyên bản đang ngồi trên lầu hai của một quán ăn chậm rãi thong thả dùng trà bỏ lại bánh hoa mai lại đĩa, đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa vặn liền thấy một người mặc bạch y đi ra từ trong tiệm bán dược liệu. Chỉ thấy người kia hiện ra giữa dòng người qua lại như hạc trong bầy gà, một thân khí độ nổi bật bất phàm, mặc dù chỉ là nhìn sang từ xa nhưng cũng có thể thấy được dung mạo, thân hình và khí chân của đối phương đều cực kỳ xuất sắc.
Liễu Ngọc Chỉ không khỏi gật đầu, nghĩ thầm còn trai mình đúng là vẫn rất có mắt nhìn.
Quả là mẹ nào con nấy.
Hết chương 61
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất