Chương 79: Liều mạng
Edit: hanna
Do trong nhà Bùi Sơ không còn trưởng bối nào khác, không cần dẫn Tiết Thanh Linh đi nhận mặt làm quen, cho nên bà mối Lưu không thể làm gì khác là chủ động dẫn Tiết gia tiểu công tử đi xung quanh trạch viện Bùi gia thăm thú một chút.
Vừa đi, bà mối Lưu còn liên miệng lải nhải giới thiệu.
Tiết Thanh Linh nghe bà mối Lưu câu được câu không, lúc đi tới bên hồ nước, không kìm lòng lại gần, cúi đầu tìm kiếm dưới nước đàn cá chép đỏ đang khỏe mạnh trưởng thành. Dưới sự giám sát của Tiểu Bùi đại phu, đàn cá chép nhỏ đáng thương không bị chim ưng mặp Tiểu Thương kia trộm cắp đi con nào. Nhóm cá chép đỏ đang mặc sức nô đùa dưới những phiến đá, đuôi cá nghịch ngợm uốn éo lắc lư.
Tiết Thanh Linh ngồi xuống bên cạnh ngắm đàn cá đỏ, lòng cảm thấy triệt để thỏa mãn, đợi sau khi cậu gả tới sẽ cẩn thận chăm nom đám cá chép đỏ này, không bao lâu sau là có thể bưng chúng nó lên bàn cơm rồi!
Sau khi đàn cá giống này lớn lên, lại thả một đàn cá giống khác vào, như vậy... sau này có thể có rất nhiều rất nhiều cá ăn a!
Thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ thèm ăn của một chủ một sủng vật kia.
Bà mối Lưu thấy đối phương có hứng thú với đàn cá chép đỏ trong hồ, từ miệng liền một mực khen ngợi, "Tiết tiểu công tử nhìn đàn cá nhỏ trong nước này đi, đỏ rực bao hỉ khí nha..."
"Đây chính là cá hồng sơn cẩm đặc biệt của thành Lâm An chúng ta đó, lớn lên trông thật đẹp mắt..." Con ngươi bà mối Lưu đảo một vòng, lập tức giới thiệu loại cá hồng sơn cẩm này, lời trong miệng một tràng tuôn ra: "Cá hồng sơn cẩm còn có một hàm nghĩa tốt đẹp khác, nói cho cậu một cái bí mật nhỏ nha, Bùi công tử chính là vì nghênh đón cậu vào cửa mới cố ý nuôi hồng sơn cẩm ở đây đó."
Tiết Thanh Linh: "..." Cá hồng sơn cẩm này rõ ràng là cậu đề nghị nuôi mà!
Là đồ ăn ngon đấy!
Tiết Thanh Linh một hồi muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là không mở miệng, tùy ý để bà mối Lưu nói vài lời ngon tiếng ngọt một cách vô căn cứ. Dù sao... hình thức bên ngoài còn phải giả dạng chút, cậu không thể để lộ ra trước đây cậu thường xuyên chạy tới Bùi trạch được.
Bà mối Lưu cười hỏi: "Tiết tiểu công tử có chỗ nào không hài lòng sao? Nếu như cậu không tiện nói, lát nữa ta sẽ nói nhỏ cho Bùi công tử biết."
Tiết Thanh Linh lắc đầu một cái. Cậu thì có chỗ nào không hài lòng chứ? Tòa nhà này chính là cải biến dưới sự giám sát của cậu đấy. So với bà mối Lưu có khi cậu còn quen thuộc nơi này hơn.
Sau khi bà mối Lưu đi mệt rồi, Tiết Thanh Linh liền bảo bà vào trong một đình nhỏ ven đường ngồi nghỉ ngơi, mà chính cậu thì tràn đầy phấn khởi đi tới đi lui dạo quanh khu vườn, vừa đi vừa tìm kiếm tổ chim của Tiểu Thương, đồng thơi lưu ý những nơi nào sau này có thể dùng để đào hầm giấu rượu.
Bà mối Lưu cầm khăn tay lau mặt, nhìn Tiết gia tiểu công tử kia đối với căn nhà này không có chút xa lạ nào, bỏ mặc bà ở trong đình xong liền giống như một chú khỉ nhỏ được thả vào trong rừng rậm bay nhảy khắp chốn.
"Tiết tiểu công tử à, cậu cẩn thận chút, đừng đi lạc đó nha!"
Tiết Thanh Linh đáp lại một câu, "Biết rồi mà bà mối Lưu, bà yên tâm đi, ta không đi lạc được đâu."
Tiết Thanh Linh cứ tiến thẳng về phía trước, ngẩng đầu nhìn lên liền phát hiện một cái tổ của Tiểu Thương trên ngọn cây, nhất thời ánh mắt cậu sáng lên, cảm thấy chú ưng Tiểu Thương này có ánh mắt cực kỳ không tệ. Buổi sáng sớm nơi này khẳng định sẽ được mặt trời chiếu vào rất ấm áp, tên tiểu tử này nhất định sẽ núp trong ổ nhỏ của nó mà thoải mái tắm nắng một phen.
Vào lúc cậu đang phát hiện cái tổ của Tiểu Thương, trên không trung chợt có một cái bóng trắng bay xẹt qua, sau đó cành lá trên đầu rung lên, ưng trắng Tiểu Thương nhào vào ổ ưng của mình, từ trên cao nhìn xuống Tiết Thanh Linh đắc ý kêu vài tiếng.
Tựa hồ đang hỏi cậu có mang thịt theo không? phihan.wordpress
Tiết Thanh Linh lắc lắc cái đầu với Tiểu Thương. Hôm nay cậu đi cùng bà mối Lưu tới đây, sao có khả năng bí mật mang thịt ba rọi cùng tới chứ. Nếu như cậu mà lén lút mang thịt đến đây, bà mối Lưu sẽ dùng loại ánh mắt gì để nhìn Tiết gia tiểu công tử cậu hả?
Tiểu Thương thất vọng ngã chổng vó vào ổ ưng của mình, phảng phất như biến thành một con cá mắm bị phơi khô quắt.
Tiết Thanh Linh nhìn con ưng ngã rớt xuống tổ chim của mình kia, dáng vẻ thất vọng chỉ còn lại mấy cọng lông ngốc đang chìa ra bên ngoài, nhất thời nở nụ cười. Xem ra ngày cậu thành hôn hẳn phải cho Tiểu Thương bảy tám cân thịt mới được rồi.
"Tiểu Thương, lần sau ta sẽ mang thịt cho ngươi ăn nhé."
Nói chuyện với Tiểu Thương xong, Tiết Thanh Linh tiếp tục chui loạn khắp nơi thăm dò, cuối cùng cũng nhớ được vài chỗ tương đối bí mật để giấu rượu. Cậu thỏa mãn gật đầu, đợi đến lần cất rượu đầu tiên sau khi cậu gả tới đây thì sẽ giấu vào những chỗ này.
Tiết Thanh Linh sau khi kiểm tra hết những chỗ giấu bảo bối liền đi xuyên qua lâm viên trở về tìm bà mối Lưu, bà mối Lưu thấy cậu, vội vã gọi cậu tới đình nhỏ nghỉ ngơi một lát đi. Bà mối Lưu thở dài trong lòng một hơi. Tiết gia tiểu công tử này đúng là kẻ gan to nhất mà bà từng gặp, còn chưa gả tới mà đã dám chạy tới chạy lui trong nhà phu gia, nom khuôn mặt nhỏ đã đỏ chót thành cái dạng gì rồi kìa.
"Tới, uống ngụm nước đi, nghỉ ngơi chút."
Tiết Thanh Linh gật đầu, nhận lấy chén trà, cúi đầu miệng nhấp một ngụm trà nhỏ. Trà và điểm tâm là do hạ nhân Bùi trạch mới vừa bưng tới. Tiết Thanh Linh uống trà bên trong chén, có chút nhớ nhung Bùi Sơ. Hôm nay cậu không tới y quán, từ sáng tới giờ lại không thấy đối phương, toàn bộ thời gian đều là bà mối Lưu dẫn cậu đi dạo trong nhà.
Bà mối Lưu thấy cậu uống trà nghỉ ngơi được một lát rồi, liền lấy ra một cái lì xì nhét vào trong tay Tiết Thanh Linh. Vốn bao lì xì này phải là do trưởng bối trong nhà Bùi Sơ đưa cho, song nhà Bùi Sơ lại không có trưởng bối, cũng chỉ có thể nhờ bà thay mặt một phen.
Tiết Thanh Linh sau khi nhận bao lì xì bà mối đưa, biết thừa là do Bùi Sơ sai người đưa tới, cũng chính là nói bao lì xì dày cộp này là do Tiểu Bùi đại phu nhà cậu tự tay chuẩn bị. Cậu áng chừng bao lì xì trong tay một chút, đợi sau đó ở sau lưng bà mối Lưu, Tiết Thanh Linh phát hiện trong cái bao lì xì có nhét ngân phiếu và bạc tổng cộng là tám mươi tám lượng...
Tiết Thanh Linh: "..."
Bùi Sơ luôn nói trên người hắn một cắc tiền cũng không có, thế... Tiểu Bùi đại phu trên người không một xu dính túi, tiền lương tháng và tiền chữa trị cũng không cần, vậy tám mươi tám lượng bạc này lấy ở đâu ra?
Hừ, còn nói sau khi kết hôn toàn bộ tiền đều để cậu quản.
Rõ ràng là lén giấu quỹ đen sau lưng.
Sau khi Tiết Thanh Linh nhét cái bao lì xì dày cộp này vào trong hầu bao của mình, trong lòng thầm nghĩ cách làm sao có thể bắt tận tay Tiểu Bùi đại phu đang giấu tiền riêng kia.
"Sắp tới giữa trưa rồi, Tiết tiểu công tử, cùng đi dùng bữa thôi."
Tiết Thanh Linh gật đầu, cùng hạ nhân Bùi trạch tới nơi dùng cơm, còn bà mối Lưu thì không ăn cùng với bọn họ, được mời đi một nơi khác. Bùi Sơ dặn dò hạ nhân chuẩn bị tốt đĩa trái cây và trà bánh, sắp xếp lần lượt bưng từng món từng món đồ ăn vào bàn. Khi hắn nhìn thấy Tiết gia tiểu công tử cũng làm bộ như chưa được gặp mặt bao nhiêu lần, lễ phép mà xa lạ chào hỏi vài câu, cực kỳ khách khí mời Tiết tiểu công tử vào chỗ ngồi.
"Tiết tiểu công tử lần đầu tiên tới nhà ta, nhất định sẽ không bạc đãi em đâu."
Tiết Thanh Linh chậc chậc vài tiếng, cậu thực sự chịu không nổi bộ dáng giả vờ không quen biết của Bùi Sơ mà. Dù gì thì bà mối Lưu cũng không ở đây, Tiết gia tiểu công tử liền mặt dày dính đến bên người Bùi Sơ, cầm lấy tay trái đối phương, gãi nhẹ vào lòng bàn tay hắn, nhân tiện ngẩng đầu chăm chú nhìn một đôi mắt hoa đào của đối phương. Cậu trợn mắt nhìn, phảng phất như đang dùng mắt nói: Chàng còn giả vờ cái chi?
Bùi Sơ không nhịn được cười, kéo người ngồi xuống ghế nhỏ, tri kỷ rót cho một chén trà.
Bàn tròn trước mắt bọn họ lúc này cũng chuẩn bị ba mươi sáu món ăn, phần lớn đều là món Bùi Sơ đặt ở Túy Tiên lầu. Còn hai món cuối cùng là hắn tự tay làm... chính là một phần dưa hấu đông lạnh và một phần bánh kem sữa mát. Những món khác thì hắn không biết, lại càng không thể để Tiết gia tiểu công tử nhà hắn ăn hỏng dạ dày được.
"Tới đây, nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không."
"Chàng đều chọn món ăn em yêu thích, đương nhiên là hợp khầu vị nha." Tiết Thanh Linh nhận thấy ba mươi sáu món ăn trên bàn đều là món mà cậu rất yêu thích, điều này làm cho cậu không nhịn được thấy ngọt hết cả tim. Chỉ là... "Chàng đâu cần phải chuẩn bị nhiều đồ ăn ưa thích của em như vậy đâu, tám món là được rồi."
Dù sao toàn bộ số thức ăn này cuối cùng cũng sẽ bị Tiểu Bùi đại phu nhà cậu tống hết vào bụng hắn, Tiết Thanh Linh nhiều nhất cũng chỉ ăn được bảy tám món mà thôi.
"Như vậy sao được, dù sao đây cũng là 'lần đầu tiên' em tới nhà ta."
Tiết Thanh Linh giơ tay bụm hai má, thỏa hiệp giả đò tiếp: "Vậy cũng được, đây là vinh hạnh của em, lần đầu tiên tới nhà Tiểu Bùi đại phu, bổn công tử rất ư là hài lòng."
"Hài lòng là tốt rồi." Bùi Sơ cười gắp cho cậu một phần ngó sen non. "Hôm nay giao cho em một nhiệm vụ, mỗi món ăn trên bàn này đều phải thưởng thức một lần mới được."
"Hả?" Tiết Thanh Linh ngây ngốc nhìn hơn ba mươi món ăn trên bàn, cho dù mỗi món ăn một miếng cũng sẽ làm cho cậu ăn no chết luôn ấy chứ!
"Sao hử? Không muốn à?"
Tiết Thanh Linh ủy ủy khuất khuất nói: "Ăn thì ăn được... nhưng chàng đừng có gắp ngó sen cho em nữa! ! !"
Mới có một món mà gắp nhiều như thế, nếu ăn đủ ba mươi sáu món thì cái bụng của Tiết Thanh Linh cậu chắc chắn sẽ nổ tung. Hôm cầu thân nọ, nương cậu đánh hắn bao nhiêu đòn phủ đầu như vậy, hôm nay cậu đến nhà đối phương quả nhiên cũng bị đánh đòn phủ đầu nha.
"Em thích ăn ngó sen cho nên ta mới gắp thật nhiều cho em mà... Thôi được rồi, đừng sợ, đùa em chút thôi, sao có thể ép em thử hết tất cả các món được?" Bùi Sơ cười nâng tay xoa đầu đối phương, ngữ khí cực kỳ ôn nhu, "Hôm nay bà mối Lưu bảo ta nghĩ một biện pháp làm khó dễ em một chút, nhưng ta suy nghĩ hồi lâu vẫn không nỡ làm khó dễ em chút nào, cho nên không cần phải sợ."
Tuy rằng Bùi Sơ nói như thế, song Tiết Thanh Linh vẫn thành thật ép mình nếm thử lần lượt ba mươi sáu món ăn một lần. Người này lúc ở nhà cậu đã vượt qua tất cả các thử thách cầm kỳ thư họa một lần rồi, Tiết tiểu công tử cậu sao có thể không vượt qua được cửa ải 'ăn uống' này chứ?!
Sau khi ăn xong, Tiết Thanh Linh no đến mức trực tiếp dựa vào người Bùi Sơ mà nấc. Bùi Sơ không thể làm gì khác ngoài ôm người vào trong lòng, xoa bụng theo chiều kim đồng hồ cho cậu tiêu cơm. Tiết gia tiểu công tử chôn mặt vào trong ống tay áo Bùi Sơ, vừa bức thiết yêu cầu nói: "Sao chàng không giúp em ngừng nấc lại, hic – hic – "
Bùi Sơ nghe tiếng đối phương nấc lên lên xuống mà không nhịn được cười, nghĩ thầm chẳng phải là do nhạc khúc tươi đẹp này so với tiếng sáo của hắn còn dễ nghe hơn à. Hắn thưởng thức một chốc mới điểm vào huyệt đạo của cậu giúp cậu ngừng cơn nấc lại, "Chúc mừng Tiết gia tiểu công tử của chúng ta vượt qua cửa ải này."
Tiết Thanh Linh xoa xoa bụng mình, nghĩ thầm hôm nay mình đúng là liều mạng thật. "Cùng vui cùng vui mà!"
"Xem dáng vẻ này của em kìa, may hôm nay ta không chuẩn bị năm mươi, sáu mươi món ăn đấy. Vốn ta nghĩ chuẩn bị nhiều một chút, sau đó ngẫm lại mới..."
Tiết Thanh Linh: "..."
"Tiểu Bùi đại phu, chàng đang không hài lòng với vị hôn phu lang của chàng sao?"
"Tất nhiên không phải, ta là hết sức hài lòng nha... Bụng còn khó chịu không? Ta xoa xoa cho em một chút, lát nữa dựa vào người ta mà ngủ một giấc, buổi chiều chúng ta cùng nhau tới Diệu Ẩn tự dâng hương."
Hết chương 91
Do trong nhà Bùi Sơ không còn trưởng bối nào khác, không cần dẫn Tiết Thanh Linh đi nhận mặt làm quen, cho nên bà mối Lưu không thể làm gì khác là chủ động dẫn Tiết gia tiểu công tử đi xung quanh trạch viện Bùi gia thăm thú một chút.
Vừa đi, bà mối Lưu còn liên miệng lải nhải giới thiệu.
Tiết Thanh Linh nghe bà mối Lưu câu được câu không, lúc đi tới bên hồ nước, không kìm lòng lại gần, cúi đầu tìm kiếm dưới nước đàn cá chép đỏ đang khỏe mạnh trưởng thành. Dưới sự giám sát của Tiểu Bùi đại phu, đàn cá chép nhỏ đáng thương không bị chim ưng mặp Tiểu Thương kia trộm cắp đi con nào. Nhóm cá chép đỏ đang mặc sức nô đùa dưới những phiến đá, đuôi cá nghịch ngợm uốn éo lắc lư.
Tiết Thanh Linh ngồi xuống bên cạnh ngắm đàn cá đỏ, lòng cảm thấy triệt để thỏa mãn, đợi sau khi cậu gả tới sẽ cẩn thận chăm nom đám cá chép đỏ này, không bao lâu sau là có thể bưng chúng nó lên bàn cơm rồi!
Sau khi đàn cá giống này lớn lên, lại thả một đàn cá giống khác vào, như vậy... sau này có thể có rất nhiều rất nhiều cá ăn a!
Thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ thèm ăn của một chủ một sủng vật kia.
Bà mối Lưu thấy đối phương có hứng thú với đàn cá chép đỏ trong hồ, từ miệng liền một mực khen ngợi, "Tiết tiểu công tử nhìn đàn cá nhỏ trong nước này đi, đỏ rực bao hỉ khí nha..."
"Đây chính là cá hồng sơn cẩm đặc biệt của thành Lâm An chúng ta đó, lớn lên trông thật đẹp mắt..." Con ngươi bà mối Lưu đảo một vòng, lập tức giới thiệu loại cá hồng sơn cẩm này, lời trong miệng một tràng tuôn ra: "Cá hồng sơn cẩm còn có một hàm nghĩa tốt đẹp khác, nói cho cậu một cái bí mật nhỏ nha, Bùi công tử chính là vì nghênh đón cậu vào cửa mới cố ý nuôi hồng sơn cẩm ở đây đó."
Tiết Thanh Linh: "..." Cá hồng sơn cẩm này rõ ràng là cậu đề nghị nuôi mà!
Là đồ ăn ngon đấy!
Tiết Thanh Linh một hồi muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là không mở miệng, tùy ý để bà mối Lưu nói vài lời ngon tiếng ngọt một cách vô căn cứ. Dù sao... hình thức bên ngoài còn phải giả dạng chút, cậu không thể để lộ ra trước đây cậu thường xuyên chạy tới Bùi trạch được.
Bà mối Lưu cười hỏi: "Tiết tiểu công tử có chỗ nào không hài lòng sao? Nếu như cậu không tiện nói, lát nữa ta sẽ nói nhỏ cho Bùi công tử biết."
Tiết Thanh Linh lắc đầu một cái. Cậu thì có chỗ nào không hài lòng chứ? Tòa nhà này chính là cải biến dưới sự giám sát của cậu đấy. So với bà mối Lưu có khi cậu còn quen thuộc nơi này hơn.
Sau khi bà mối Lưu đi mệt rồi, Tiết Thanh Linh liền bảo bà vào trong một đình nhỏ ven đường ngồi nghỉ ngơi, mà chính cậu thì tràn đầy phấn khởi đi tới đi lui dạo quanh khu vườn, vừa đi vừa tìm kiếm tổ chim của Tiểu Thương, đồng thơi lưu ý những nơi nào sau này có thể dùng để đào hầm giấu rượu.
Bà mối Lưu cầm khăn tay lau mặt, nhìn Tiết gia tiểu công tử kia đối với căn nhà này không có chút xa lạ nào, bỏ mặc bà ở trong đình xong liền giống như một chú khỉ nhỏ được thả vào trong rừng rậm bay nhảy khắp chốn.
"Tiết tiểu công tử à, cậu cẩn thận chút, đừng đi lạc đó nha!"
Tiết Thanh Linh đáp lại một câu, "Biết rồi mà bà mối Lưu, bà yên tâm đi, ta không đi lạc được đâu."
Tiết Thanh Linh cứ tiến thẳng về phía trước, ngẩng đầu nhìn lên liền phát hiện một cái tổ của Tiểu Thương trên ngọn cây, nhất thời ánh mắt cậu sáng lên, cảm thấy chú ưng Tiểu Thương này có ánh mắt cực kỳ không tệ. Buổi sáng sớm nơi này khẳng định sẽ được mặt trời chiếu vào rất ấm áp, tên tiểu tử này nhất định sẽ núp trong ổ nhỏ của nó mà thoải mái tắm nắng một phen.
Vào lúc cậu đang phát hiện cái tổ của Tiểu Thương, trên không trung chợt có một cái bóng trắng bay xẹt qua, sau đó cành lá trên đầu rung lên, ưng trắng Tiểu Thương nhào vào ổ ưng của mình, từ trên cao nhìn xuống Tiết Thanh Linh đắc ý kêu vài tiếng.
Tựa hồ đang hỏi cậu có mang thịt theo không? phihan.wordpress
Tiết Thanh Linh lắc lắc cái đầu với Tiểu Thương. Hôm nay cậu đi cùng bà mối Lưu tới đây, sao có khả năng bí mật mang thịt ba rọi cùng tới chứ. Nếu như cậu mà lén lút mang thịt đến đây, bà mối Lưu sẽ dùng loại ánh mắt gì để nhìn Tiết gia tiểu công tử cậu hả?
Tiểu Thương thất vọng ngã chổng vó vào ổ ưng của mình, phảng phất như biến thành một con cá mắm bị phơi khô quắt.
Tiết Thanh Linh nhìn con ưng ngã rớt xuống tổ chim của mình kia, dáng vẻ thất vọng chỉ còn lại mấy cọng lông ngốc đang chìa ra bên ngoài, nhất thời nở nụ cười. Xem ra ngày cậu thành hôn hẳn phải cho Tiểu Thương bảy tám cân thịt mới được rồi.
"Tiểu Thương, lần sau ta sẽ mang thịt cho ngươi ăn nhé."
Nói chuyện với Tiểu Thương xong, Tiết Thanh Linh tiếp tục chui loạn khắp nơi thăm dò, cuối cùng cũng nhớ được vài chỗ tương đối bí mật để giấu rượu. Cậu thỏa mãn gật đầu, đợi đến lần cất rượu đầu tiên sau khi cậu gả tới đây thì sẽ giấu vào những chỗ này.
Tiết Thanh Linh sau khi kiểm tra hết những chỗ giấu bảo bối liền đi xuyên qua lâm viên trở về tìm bà mối Lưu, bà mối Lưu thấy cậu, vội vã gọi cậu tới đình nhỏ nghỉ ngơi một lát đi. Bà mối Lưu thở dài trong lòng một hơi. Tiết gia tiểu công tử này đúng là kẻ gan to nhất mà bà từng gặp, còn chưa gả tới mà đã dám chạy tới chạy lui trong nhà phu gia, nom khuôn mặt nhỏ đã đỏ chót thành cái dạng gì rồi kìa.
"Tới, uống ngụm nước đi, nghỉ ngơi chút."
Tiết Thanh Linh gật đầu, nhận lấy chén trà, cúi đầu miệng nhấp một ngụm trà nhỏ. Trà và điểm tâm là do hạ nhân Bùi trạch mới vừa bưng tới. Tiết Thanh Linh uống trà bên trong chén, có chút nhớ nhung Bùi Sơ. Hôm nay cậu không tới y quán, từ sáng tới giờ lại không thấy đối phương, toàn bộ thời gian đều là bà mối Lưu dẫn cậu đi dạo trong nhà.
Bà mối Lưu thấy cậu uống trà nghỉ ngơi được một lát rồi, liền lấy ra một cái lì xì nhét vào trong tay Tiết Thanh Linh. Vốn bao lì xì này phải là do trưởng bối trong nhà Bùi Sơ đưa cho, song nhà Bùi Sơ lại không có trưởng bối, cũng chỉ có thể nhờ bà thay mặt một phen.
Tiết Thanh Linh sau khi nhận bao lì xì bà mối đưa, biết thừa là do Bùi Sơ sai người đưa tới, cũng chính là nói bao lì xì dày cộp này là do Tiểu Bùi đại phu nhà cậu tự tay chuẩn bị. Cậu áng chừng bao lì xì trong tay một chút, đợi sau đó ở sau lưng bà mối Lưu, Tiết Thanh Linh phát hiện trong cái bao lì xì có nhét ngân phiếu và bạc tổng cộng là tám mươi tám lượng...
Tiết Thanh Linh: "..."
Bùi Sơ luôn nói trên người hắn một cắc tiền cũng không có, thế... Tiểu Bùi đại phu trên người không một xu dính túi, tiền lương tháng và tiền chữa trị cũng không cần, vậy tám mươi tám lượng bạc này lấy ở đâu ra?
Hừ, còn nói sau khi kết hôn toàn bộ tiền đều để cậu quản.
Rõ ràng là lén giấu quỹ đen sau lưng.
Sau khi Tiết Thanh Linh nhét cái bao lì xì dày cộp này vào trong hầu bao của mình, trong lòng thầm nghĩ cách làm sao có thể bắt tận tay Tiểu Bùi đại phu đang giấu tiền riêng kia.
"Sắp tới giữa trưa rồi, Tiết tiểu công tử, cùng đi dùng bữa thôi."
Tiết Thanh Linh gật đầu, cùng hạ nhân Bùi trạch tới nơi dùng cơm, còn bà mối Lưu thì không ăn cùng với bọn họ, được mời đi một nơi khác. Bùi Sơ dặn dò hạ nhân chuẩn bị tốt đĩa trái cây và trà bánh, sắp xếp lần lượt bưng từng món từng món đồ ăn vào bàn. Khi hắn nhìn thấy Tiết gia tiểu công tử cũng làm bộ như chưa được gặp mặt bao nhiêu lần, lễ phép mà xa lạ chào hỏi vài câu, cực kỳ khách khí mời Tiết tiểu công tử vào chỗ ngồi.
"Tiết tiểu công tử lần đầu tiên tới nhà ta, nhất định sẽ không bạc đãi em đâu."
Tiết Thanh Linh chậc chậc vài tiếng, cậu thực sự chịu không nổi bộ dáng giả vờ không quen biết của Bùi Sơ mà. Dù gì thì bà mối Lưu cũng không ở đây, Tiết gia tiểu công tử liền mặt dày dính đến bên người Bùi Sơ, cầm lấy tay trái đối phương, gãi nhẹ vào lòng bàn tay hắn, nhân tiện ngẩng đầu chăm chú nhìn một đôi mắt hoa đào của đối phương. Cậu trợn mắt nhìn, phảng phất như đang dùng mắt nói: Chàng còn giả vờ cái chi?
Bùi Sơ không nhịn được cười, kéo người ngồi xuống ghế nhỏ, tri kỷ rót cho một chén trà.
Bàn tròn trước mắt bọn họ lúc này cũng chuẩn bị ba mươi sáu món ăn, phần lớn đều là món Bùi Sơ đặt ở Túy Tiên lầu. Còn hai món cuối cùng là hắn tự tay làm... chính là một phần dưa hấu đông lạnh và một phần bánh kem sữa mát. Những món khác thì hắn không biết, lại càng không thể để Tiết gia tiểu công tử nhà hắn ăn hỏng dạ dày được.
"Tới đây, nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không."
"Chàng đều chọn món ăn em yêu thích, đương nhiên là hợp khầu vị nha." Tiết Thanh Linh nhận thấy ba mươi sáu món ăn trên bàn đều là món mà cậu rất yêu thích, điều này làm cho cậu không nhịn được thấy ngọt hết cả tim. Chỉ là... "Chàng đâu cần phải chuẩn bị nhiều đồ ăn ưa thích của em như vậy đâu, tám món là được rồi."
Dù sao toàn bộ số thức ăn này cuối cùng cũng sẽ bị Tiểu Bùi đại phu nhà cậu tống hết vào bụng hắn, Tiết Thanh Linh nhiều nhất cũng chỉ ăn được bảy tám món mà thôi.
"Như vậy sao được, dù sao đây cũng là 'lần đầu tiên' em tới nhà ta."
Tiết Thanh Linh giơ tay bụm hai má, thỏa hiệp giả đò tiếp: "Vậy cũng được, đây là vinh hạnh của em, lần đầu tiên tới nhà Tiểu Bùi đại phu, bổn công tử rất ư là hài lòng."
"Hài lòng là tốt rồi." Bùi Sơ cười gắp cho cậu một phần ngó sen non. "Hôm nay giao cho em một nhiệm vụ, mỗi món ăn trên bàn này đều phải thưởng thức một lần mới được."
"Hả?" Tiết Thanh Linh ngây ngốc nhìn hơn ba mươi món ăn trên bàn, cho dù mỗi món ăn một miếng cũng sẽ làm cho cậu ăn no chết luôn ấy chứ!
"Sao hử? Không muốn à?"
Tiết Thanh Linh ủy ủy khuất khuất nói: "Ăn thì ăn được... nhưng chàng đừng có gắp ngó sen cho em nữa! ! !"
Mới có một món mà gắp nhiều như thế, nếu ăn đủ ba mươi sáu món thì cái bụng của Tiết Thanh Linh cậu chắc chắn sẽ nổ tung. Hôm cầu thân nọ, nương cậu đánh hắn bao nhiêu đòn phủ đầu như vậy, hôm nay cậu đến nhà đối phương quả nhiên cũng bị đánh đòn phủ đầu nha.
"Em thích ăn ngó sen cho nên ta mới gắp thật nhiều cho em mà... Thôi được rồi, đừng sợ, đùa em chút thôi, sao có thể ép em thử hết tất cả các món được?" Bùi Sơ cười nâng tay xoa đầu đối phương, ngữ khí cực kỳ ôn nhu, "Hôm nay bà mối Lưu bảo ta nghĩ một biện pháp làm khó dễ em một chút, nhưng ta suy nghĩ hồi lâu vẫn không nỡ làm khó dễ em chút nào, cho nên không cần phải sợ."
Tuy rằng Bùi Sơ nói như thế, song Tiết Thanh Linh vẫn thành thật ép mình nếm thử lần lượt ba mươi sáu món ăn một lần. Người này lúc ở nhà cậu đã vượt qua tất cả các thử thách cầm kỳ thư họa một lần rồi, Tiết tiểu công tử cậu sao có thể không vượt qua được cửa ải 'ăn uống' này chứ?!
Sau khi ăn xong, Tiết Thanh Linh no đến mức trực tiếp dựa vào người Bùi Sơ mà nấc. Bùi Sơ không thể làm gì khác ngoài ôm người vào trong lòng, xoa bụng theo chiều kim đồng hồ cho cậu tiêu cơm. Tiết gia tiểu công tử chôn mặt vào trong ống tay áo Bùi Sơ, vừa bức thiết yêu cầu nói: "Sao chàng không giúp em ngừng nấc lại, hic – hic – "
Bùi Sơ nghe tiếng đối phương nấc lên lên xuống mà không nhịn được cười, nghĩ thầm chẳng phải là do nhạc khúc tươi đẹp này so với tiếng sáo của hắn còn dễ nghe hơn à. Hắn thưởng thức một chốc mới điểm vào huyệt đạo của cậu giúp cậu ngừng cơn nấc lại, "Chúc mừng Tiết gia tiểu công tử của chúng ta vượt qua cửa ải này."
Tiết Thanh Linh xoa xoa bụng mình, nghĩ thầm hôm nay mình đúng là liều mạng thật. "Cùng vui cùng vui mà!"
"Xem dáng vẻ này của em kìa, may hôm nay ta không chuẩn bị năm mươi, sáu mươi món ăn đấy. Vốn ta nghĩ chuẩn bị nhiều một chút, sau đó ngẫm lại mới..."
Tiết Thanh Linh: "..."
"Tiểu Bùi đại phu, chàng đang không hài lòng với vị hôn phu lang của chàng sao?"
"Tất nhiên không phải, ta là hết sức hài lòng nha... Bụng còn khó chịu không? Ta xoa xoa cho em một chút, lát nữa dựa vào người ta mà ngủ một giấc, buổi chiều chúng ta cùng nhau tới Diệu Ẩn tự dâng hương."
Hết chương 91
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất