[Harrypotter + Naruto] Uzumaki (Lốc Xoáy)
Chương 3: Định cư
Sau khi Harry đồng ý cùng Naruto ở chung, Naruto mới biết được thì ra Harry đã năm tuổi chứ không phải như anh suy nghĩ - ba tuổi. Bề ngoài chưa nói gì nhưng chính anh cũng biết là do vẻ ngoài gầy yếu nhỏ bé của Harry nên mới khiến anh có suy nghĩ sai lầm. Tuy rằng chính anh hồi nhỏ cũng không biết tự chăm sóc bản thân nhưng sau này vì Sakura bắt anh học nấu ăn mà bây giờ Naruto hoàn toàn có đủ tự tin tự nhận việc đem Harry dưỡng béo hoàn toàn không thành vấn đề.
Nếu Naruto quyết định muốn nhận nuôi Harry như vậy có một số việc phải nói rõ cho cậu biết. Hogwarts đã nói cho anh về thân thế cũng như cái biệt danh " Cứu Thế Chủ " mà thế giới phép thuật cho cậu, Naruto khi nghe đến đó không khỏi trầm mặc thật lâu mới đưa ra quyết định nói cho Harry biết, anh cho rằng Harry hoàn toàn có quyền biết thân thế của cậu. Huống chi, nếu sau này Harry biết được thân thế mình từ miệng kẻ khác, vạn nhất giống cái tên hỗn đản đã lừa Sasuke thì sao? Kẻ báo thù luôn thống khổ, mà anh vạn lần thế nào cũng không muốn Harry đi lên con đường như Sasuke.
Yên lặng nghe xong lời Naruto nói, Harry chung quy vẫn không thể nhịn xuống nước mắt. Nguyên lai cậu không phải là " quái vật " như dì dượng nói, cậu là phù thủy, nguyên lai cha mẹ không phải chết do tai nạn giao thông, thì ra vết sẹo trên đầu cậu là như vậy....
" Hận gã sao? Cái người tên Voldemort. " Ôm lấy Harry vào ngực, thay cậu lau đi nước mắt, Naruto nhẹ nhàng mở miệng.
" Hận. Nếu không tại gã ba ba và mẹ đã không sao..."
" Muốn báo thù sao?"
" Dạ."
" Vậy sau khi báo thù xong thì sao?"
Harry mê mang ngẩng đầu ngước nhìn Naruto, không hiểu ý Naruto là gì. Sau khi báo thù xong, Harry thật sự nghĩ không ra bản thân sẽ như thế nào, dẫu sao rốt cuộc cậu cũng chỉ là một hài tử.
" Con hận gã là đúng, bởi vì gã giết chết cha mẹ con. Muốn báo thù cũng bình thường, ta có thể lý giải. Nhưng ta hy vọng con sẽ không lấy việc báo thù là lẽ sống, ta đã gặp nhiều người coi báo thù là cuộc sống là tất cả bọn họ đều sống rất đau khổ. Thậm chí... có người sau khi báo thù xong họ không thể nào tiếp tục sống vì đã đánh mất mục tiêu, ta không muốn con như thế. Con hiện tại có thể không hiểu, nhưng con có thể ghi nhớ khi nào tìm ra đáp án thì nói cho ta được không?" Báo thù là con đường hắc ám quá trình rất thống khổ, Naruto xoa xoa tóc Harry, chân thành hy vọng Harry tương lai sẽ không cần đi lên con đường kia.
" Naruto, thúc vẫn muốn giết người đó sao?" Nhìn thấy được nét bi thương trong mắt Naruto, Harry không tự chủ được hỏi một câu.
" Đúng vậy, hơn nữa ta quả thật cũng giết hắn. Nhưng mục đích của ta không phải bởi vì hận, mà bởi vì nếu ta không giết hắn, thì sẽ ngày càng còn nhiều người ta quan tâm từng người từng người chết đi trong tay hắn." Nghiêm túc tự hỏi, tựa hồ chỉ có Uchiha Madara đi? Cho dù người gián tiếp hại chết cha mẹ anh là Danzo nhưng về sau vẫn sống bình thường. Mà còn một người khác.... cuối cùng anh vẫn không thể hạ thủ được. Naruto không khỏi cười khổ nghĩ.
" Cho nên, thúc là bởi vì không hy vọng người thúc quan tâm lại bị hắn giết chết, cho nên mới giết hắn, phải không?"
" Đúng vậy. Ngoại trừ hắn, ta trước đó chưa từng giết qua ai, ta lúc đó cứ cho rằng bản thân sẽ không thể nào hạ thủ được, ta cứ thế hết lần này đến lần khác tha cho hắn. Cho đến tận khi huynh đệ ta vì cứu ta mà chết trong tay hắn, lúc đó trong ta chỉ có một suy nghĩ ta phải giết chết hắn." Cảm giác được Harry có chút run rẩy, Naruto vỗ vỗ trấn an. " Giết người không phải là hành vi cao hứng cũng chả phải sự kiện vinh quang gì, nó không phải là việc dễ dàng, thật lâu về sau cứ mỗi đêm ta luôn mơ thấy tình cảnh đó. Nhưng ta vẫn thật sự không nhìn được cảnh bạn bè ta chết dưới tay hắn, đặc biệt là vì bảo hộ ta. " Harry gật gật đầu, Hogwarts không phải từng nói vì bảo bộ cậu mà cha mẹ cũng chết dưới tay Voldemort sao, nhưng cậu tình nguyện cậu chết chỉ mong cha mẹ họ còn sống. Cậu có thể hiểu được tâm tình của Naruto. " Vậy bạn bè chú, còn sống sao?"
" Vẫn còn, nhưng rất ít, ít nhất thời điểm ta đến đây hắn vẫn còn sống. Đúng rồi, con và hắn có màu mắt giống nhau đều là màu xanh lục bảo xinh đẹp. Bất quá, mắt của con to hơn hắn, càng xinh đẹp hơn." Mỉm cười, Naruto không khỏi ảo tưởng nếu Harry và Gaara đúng chung với nhau thế nào mọi người đều cho rằng Harry là con của Gaara. " Như vậy, Harry, con vẫn cảm thấy chính bản thân là chúa cứu thế sao?"
" Sao có thể?!" Dễ dàng bị Naruto di chuyển đề tài, Harry mở to hai mắt nhìn. " Nếu con thật sự là chúa cứu thế, thì sao có thể không đánh lại Dudley?"
Xem ra không cần tiếp tục lo lắng Harry sẽ vì cái danh hào đó mà áp lực, Naruto yên tâm cười rộ. " Kỳ thật chính bản thân ta cũng từng bị kêu là đứa con của lời tiên tri, nói ta sẽ thay đổi Nhẫn giới. Chính là con biết không, Harry, ở Nhẫn giới ta luôn đội sổ, chính là luôn đúng dưới cùng. Nhưng cuối cùng ta thật sự đã thay đổi Nhẫn giới, nhưng đó không phải vì bản thân ta có năng lực mà vì ta có rất nhiều người tán thành thừa nhận hết thảy nỗ lực của ta, mà không phải vì cái gì mà lời tiên tri. Harry, con phải nhớ, chỉ có thông qua chính bản thân nỗ lực hết mình mới có thể chân chính được mọi người công nhận, nhớ kỹ chưa?"
" Dạ, con nhớ rồi." Mạnh mẽ gật đầu, Harry rất rõ ràng điểm này. Tựa như cậu phải hoàn thành công việc dì dượng giao, cậu mới có thể ăn cơm.
" Như vậy, Harry liền theo ta học pháp thuật đi." Hogwarts vốn vẫn luôn an tĩnh canh giữ ở một bên rốt cuộc cũng lên tiếng, một phen ôm lấy Harry trong lòng Nauto xoay xoay vòng, chọc cho cậu cười khanh khách. Quả nhiên vẫn là tiểu bao tử dễ thương nhất, ngẫm lại cái tên Harry ở không gian khác so với hồ ly còn gian xảo hơn, Hogwarts ước gì Harry cứ như thế đừng lớn lên.
" Ta có thể học không?" Gần đây anh luôn tự hỏi pháp thuật và nhẫn thuật có gì khác nhau không, Naruto chung quy cảm thấy Harry dù sao trong tương lai cũng phải đến thế giới phép thuật, chính mình cũng không thể đối với phép thuật cái gì cũng không biết, đó không phải là tác phong của Uzumaki Naruto anh. " Tuy ta biết nhẫn thuật cùng pháp thuật có khác biệt rất lớn nhưng mặc kệ nói như thế cũng là vận dụng nguồn lực trong cơ thể không phải sao? Hơn nữa ta cũng sẽ dạy cho Harry một ít thể thuật cùng nhẫn thuật căn bản, ta không hy vọng Harry trưởng thành sẽ như cái đám phù thủy mỏng manh yếu đuối không có gì ngoài đũa phép kia."
Tuy rằng, anh không hề nghĩ cái gì cũng sẽ dựa vào Hog, nhưng hiện tại bất luận thế giới phép thuật hay Muggle anh đều chưa thích ứng được. Nếu một mình anh còn tốt, nhưng có thêm Harry, anh không muốn Harry theo anh chịu khổ. Bởi vậy dù cảm thấy áy náy, Naruto cũng chỉ có thể tiếp thu đề nghị của Hog mà sống tại Rừng Cấm. Đến nỗi việc cứu thế chủ mất tích khiến cho thế giới phép thuật hỗn loạn, Naruto cũng chả có bất kỳ áy náy gì. Nhiều người trưởng thành như vậy, cư nhiên lại bất một đứa nhỏ mới ra đời chưa bao lớn làm cứu thế chủ, còn mặc kệ đứa nhỏ ở nhà thân thích bị bắt nạt! Naruto lần nữa không thể nào hiểu nổi cấu tạo não của đám phù thủy này, chẳng sợ ở Konoha tùy tiện kéo đến một ninja mới tốt nghiệp còn so với bọn chúng có trách nhiệm hơn.
Còn về cái vết sẹo trên trán của Harry, Naruto đi hỏi Hog, trực giác anh cho biết vết sẹo này không đơn giản. Sau khi nghe Hog nói thì ra cái vết sẹo kia là một mảnh nhỏ linh hồn của cái tên Voldemort gì đó, anh đen mặt. Này rốt cuộc cái tên này bệnh thế nào vậy mà dám lấy linh hồn mình ra cắt?! Dù có là Orochimaru hay Yakushi Kabuto cũng nhiều lắm là lấy thân thể ra cải tạo thôi, ít nhất đám đó còn não không lấy linh hồn mình ra khai đao! Buồn bực nhìn cái lâu đài cao chót vót ngoài Rừng Cấm kia, Naruto lần nữa bắt đầu hoài nghi cái trường học này học được sao.
Nói thật, Naruto thật sự không đem mảnh hồn nhỏ đó để vào mắt. Nghĩ mà xem dù gì anh cũng là Jinchuuriki của Cửu Vĩ hơn ba mươi năm, ai có thể so với anh càng rành hơn việc khống chế và bị khống chế. Nói tiếp, không phải gia tộc Uzumaki còn có bí thuật phong ấn đó sao? Nếu không phải Hog nói Harry tuổi còn quá nhỏ không chịu nổi thống khổ, Naruto đã trực tiếp phong ấn cái linh hồn kia rồi. Ít nhất anh thấy bí thuật của tộc Uzumaki so với cái lão già râu bạc kia đáng tin hơn nhiều. Đáng tiếc, Naruto hoàn toàn không chú ý cái ánh mắt tràn đầy khinh bỉ kia của mình làm Hogwarts trộm cười thật lâu, thậm chí cái bộ dáng bĩu môi của anh cũng khiến Harry cười trộm.
Mỗi buổi sáng, Naruto cùng Harry theo Hogwarts học pháp thuật, cả hai bắt đầu từ con số 0. Đối với phép thuật Naruto cau mày tự hỏi cả buổi trưa, ôm tâm thái đem chakra xem như pháp thuật mà dùng dù sao không phải đều trong cơ thể mình sao? Đến cuối cùng kết quả cũng không làm Naruto thất vọng tuy nó không có quá nhiều sức sát thương. Đồng thời so với ngọn lửa của Harry còn nhỏ hơn nhưng ít nhất cũng chứng minh chakra cũng có thể dùng làm phép thuật.
Mà buổi chiều là thời gian Naruto dạy Harry nhẫn thuật cùng thể thuật cơ bản. Anh từ tận đáy lòng mà khinh bỉ cái đám phù thủy cả ngày chỉ có thể phụ thuộc vào cái cây gỗ nhỏ kia làm thân thể yếu đến không thể yếu hơn được nữa. Đặc biệt sau khi anh biết ma lực cùng chakra đều tiêu hao giống nhau, vậy trên chiến trường nếu như tiêu hết ma lực thì sao mà đánh, cộng thêm cái thân thể quanh năm không rèn luyện kia lấy sức đâu mà chạy. Mà đối với Harry, cậu từ nhỏ đến lớn đều bị Dudley khi dễ càng hiểu được sự quan trọng của việc rèn luyện thân thể, đặc biệt sau khi thấy Naruto ném kunai cậu càng thêm hạ quyết tâm rèn luyện. Bởi vậy, Harry cũng không hề cảm thấy buồn tẻ hay vất vả, ngược lại còn tự giác dựa theo lời dạy của Naruto mà chăm chỉ đi làm, việc này khiến Naruto thật cao hứng.
Buổi tối là khoảng thời gian Harry thích nhất, Naruto sẽ ôm lấy cậu cùng nhau ngắm sao trời, kể cho cậu nghe về Thế giới Ninja của thúc ấy, những chuyến phiêu lưu những trận đấu nguy hiểm cùng bạn bè. Sau đó, Harry biết Naruto cùng cậu giống nhau đều là cô nhi, qua đời do chiến tranh, hơn nữa hại chết cha mẹ Naruto chính là con Cửu vĩ hồ, sau đó còn đem nó phong ấn trong cơ thể của thúc ấy, sau đó cậu cảm thấy so với thúc ấy chuyện của mình cũng không là gì. Ít nhất Voldemort không có xuất hiện trước mặt cậu ( lúc này Harry vẫn chưa biết nguyên nhân của vết sẹo), không những thế mà thúc ấy còn phải thời thời khắc khắc cẩn thận sợ bị con hồ ly kia cướp lấy lý trí. Tuy rằng, cậu không hiểu vì sao Cửu vĩ hồ có thể ở trong người của Naruto, nhưng cậu cảm thấy mỗi ngày phải sống cùng kẻ thù thật quá thống khổ.
Harry thực thích nghe Naruto kể chuyện thế giới ninja, nó giúp cậu hiểu rõ hơn về thế giới của Naruto, làm cậu không còn cảm thấy mình xa lạ nữa. Tỷ như cái ngươi có con mắt xanh ngọc bích giống cậu tên là Graa ở thế giới ninja là bạn tốt của Naruto, là một người rất rất lợi hại. Hay cô nàng tên Haruno Sasuke tuy là con gái như có thể một quyền đánh ra một cái hố to, khó trách mỗi lần Naruto nhắc tới tên đều sợ hãi. Cả cái người chuyên gia lười biếng nhưng thật sự thông minh hiểu rõ lòng người Shikamaru, Harry cảm thấy người đó thông minh như vậy có tật lười cũng không sao.
Bất quá Harry thích nhất vẫn là nghe chuyện Hatake Kakashi, cậu luôn cảm thấy cái người thích mang mặt nạ kia thật bí ẩn. Hơn nữa cậu cảm thấy mỗi lần nhắc đến Hatake Kakashi Naruto cười rất vui vẻ, bất đắc dĩ mà lại ấm áp, cậu thích nụ cười đó. Cậu cảm thấy trong ánh mắt của Naruto là cả một bầu trời rộng lớn, bao dung mọi thứ như bầu trời vậy. Chính là Hogwarts lại nói ánh mắt của Naruto không chỉ giống bầu trời và có cả biển rộng, bất quá Harry chưa từng nhìn thấy biển ra sao, cậu quyết định sau này lớn lên sẽ đi xem biển cả là gì.
" Vui vẻ sao?" Nhìn Naruto như thường lệ đem chăn đắp tốt cho Harry, Hogwarts tựa cửa nhìn nhìn cười.
" Ừm " Đầu tiên là sửng sốt, nhưng giây tiếp theo Naruto liền cười " Rất vui. Cuối cùng thì ta cũng hiểu cái niềm vui có con của Shikamaru, cũng hiểu vì sao thầy Kakashi luôn thích trêu cợt ta. "
Nhìn Naruto cứ thế không phòng bị mà nằm xuống, trên mặt mang theo tươi cười, Hogwarts có điểm không thể bình tĩnh. Hắn không biết Naruto có biết tình cảm của mình không, cũng không biết hắn trong lòng Naruto có vị trí như thế nào. Chính hắn cũng biết, Naruto đã từng thích một cô gái thì rất khó mà bị bẻ cong. Nhướng mày, nhưng không sao Hogwarts cảm thấy may mắn ở đây hắn có đủ thời gian để Naruto chậm rãi quen hắn bên người, ỷ vào hắn. Cùng lắm thì bắt đầu từ tình bạn. Nghĩ đến đây, Hogwarts chậm rãi tiến đến mép giường ngồi xuống, Hogwarts chỉ lo lắng bản thân nhịn không được mà nhào qua.
" Kì thật ta cảm thấy Harry đã coi cậu là phụ thân rồi." Nhìn cái ánh mắt Harry dành cho Naruto rõ ràng là ánh mắt tính nhiệm của con dành cho cha, Hogwarts cảm thấy có lẽ Harry có thể hỗ trợ hắn? Lấy yêu thương của Naruto dành cho Harry, không phải không có khả năng.
" Ta chỉ cần Harry xem ta là người nhà, ta đã thực thỏa mãn." Nhàn nhạt nói, Naruto không khỏi nhớ đến cảnh các trưởng lão thúc giục anh kết hôn. Anh tự hỏi sao lúc đó mình lại chống đối việc kết hôn thế nhỉ? Nếu có một hài tử như Harry cũng không tồi.
Nghe lời nói tràn đầy cô đơn của Naruto, Hogwarts không nhịn được mà bắt lấy tay Naruto. Cái tên ngốc này... luôn thật dễ thỏa mãn nhưng chính điều đó làm anh thật đau lòng,chỉ muốn đem tất cả thứ tốt nhất cho cậu ấy. " Ta không tính sao? Chẳng lẽ cậu cảm thấy ba chúng ta hiện tại không giống gia đình sao?"
Giương mắt nhìn biểu tình nghiêm túc Hogwarts, Naruto không biết làm sao " Hog... tuy rằng anh nói đời trước chúng ta có quen biết nhau nhưng trước sau gì ta cũng thấy anh quá tốt với ta, ta cũng không biết nên hồi báo như thế nào. Huống chi sự tình đời trước ta căn bản không biết, tổng nghĩ lại cứ cảm thấy đang chiếm tiện nghi anh."
" Ta không cần cậu hồi báo." Nhịn không được mà thở dài, Hogwarts bỗng nhiên không biết nên như thế nào với Naruto. " Ta chỉ cần cậu bình bình an an vui vui vẻ vẻ là được, chỉ có một mong ước nhỏ bé là cậu đừng như trong trí nhớ ta mất đi hô hấp là đủ rồi."
Đối mặt với áp lực đau thương từ Hog, bỗng nhiên Naruto cảm thấy đau lòng, anh không biết cảm giác này là gì. Cái cảm giác có người chết đi trước mặt như thế này không phải anh chưa từng trải qua, có phải Hog cũng thế, cũng rất thống khổ? Nhưng đã qua một khoảng thời gian dài như vậy nhưng Hog vẫn trước sau chưa quên được, có phải hay không chứng minh hiện bây giờ Hog vẫn còn đau lòng? " Cái kia, Hog, ta không biết việc kiếp trước anh nói ra sao mà cũng không định tìm hiểu. Nhưng giống như anh nói, dù trước đây có xảy ra chuyện gì thì hiện tại ba người chúng ta không phải là một gia đình sao, anh cũng là người nhà của ta. Yên tâm đi, ta đường đường là Hokage Uzumaki Naruto, cả cái lão bất tử Madara ta không phải còn đánh bại được sao?"
Naruto bên cạnh cười xán lạn, gần trong gang tấc gần đến mức Hogwarts có thể nhìn thấy hình ảnh của hắn trong mắt Naruto, Hogwarts thật lòng hy vọng một ngày nào đó trong mắt Naruto chỉ có mình hắn. " Biết vậy thì đừng có mà nghĩ cứ luôn nợ ta, chẳng phải như cậu nói chúng ta là người nhà mà. "
★ ★ ★ ★ ★ ★ ★
Hog: Ta khi nào mới có thể đè Naruto?
Tô: Ta làm sao biết.
Hog [ nhe răng ]: Ngươi là tác giả, không phải ngươi viết sao?
Tô: Naruto cũng phải gật đầu ta mới có thể viết chứ.
Hog [ quay đầu, cười ]: Naruto, ta muốn đè ngươi.
Naruto: A? Chẳng lẽ rồng cũng có thói quen đè ngươi sao? [ quay đầu hỏi Tô ] cái này..... rồng cùng Akamaru có sở thích giống nhau sao?
Tô [ cười đến xán lạn ]: A, ai biết được.
Hog [ bi phẫn vẽ xoắn ốc ]:......
Nếu Naruto quyết định muốn nhận nuôi Harry như vậy có một số việc phải nói rõ cho cậu biết. Hogwarts đã nói cho anh về thân thế cũng như cái biệt danh " Cứu Thế Chủ " mà thế giới phép thuật cho cậu, Naruto khi nghe đến đó không khỏi trầm mặc thật lâu mới đưa ra quyết định nói cho Harry biết, anh cho rằng Harry hoàn toàn có quyền biết thân thế của cậu. Huống chi, nếu sau này Harry biết được thân thế mình từ miệng kẻ khác, vạn nhất giống cái tên hỗn đản đã lừa Sasuke thì sao? Kẻ báo thù luôn thống khổ, mà anh vạn lần thế nào cũng không muốn Harry đi lên con đường như Sasuke.
Yên lặng nghe xong lời Naruto nói, Harry chung quy vẫn không thể nhịn xuống nước mắt. Nguyên lai cậu không phải là " quái vật " như dì dượng nói, cậu là phù thủy, nguyên lai cha mẹ không phải chết do tai nạn giao thông, thì ra vết sẹo trên đầu cậu là như vậy....
" Hận gã sao? Cái người tên Voldemort. " Ôm lấy Harry vào ngực, thay cậu lau đi nước mắt, Naruto nhẹ nhàng mở miệng.
" Hận. Nếu không tại gã ba ba và mẹ đã không sao..."
" Muốn báo thù sao?"
" Dạ."
" Vậy sau khi báo thù xong thì sao?"
Harry mê mang ngẩng đầu ngước nhìn Naruto, không hiểu ý Naruto là gì. Sau khi báo thù xong, Harry thật sự nghĩ không ra bản thân sẽ như thế nào, dẫu sao rốt cuộc cậu cũng chỉ là một hài tử.
" Con hận gã là đúng, bởi vì gã giết chết cha mẹ con. Muốn báo thù cũng bình thường, ta có thể lý giải. Nhưng ta hy vọng con sẽ không lấy việc báo thù là lẽ sống, ta đã gặp nhiều người coi báo thù là cuộc sống là tất cả bọn họ đều sống rất đau khổ. Thậm chí... có người sau khi báo thù xong họ không thể nào tiếp tục sống vì đã đánh mất mục tiêu, ta không muốn con như thế. Con hiện tại có thể không hiểu, nhưng con có thể ghi nhớ khi nào tìm ra đáp án thì nói cho ta được không?" Báo thù là con đường hắc ám quá trình rất thống khổ, Naruto xoa xoa tóc Harry, chân thành hy vọng Harry tương lai sẽ không cần đi lên con đường kia.
" Naruto, thúc vẫn muốn giết người đó sao?" Nhìn thấy được nét bi thương trong mắt Naruto, Harry không tự chủ được hỏi một câu.
" Đúng vậy, hơn nữa ta quả thật cũng giết hắn. Nhưng mục đích của ta không phải bởi vì hận, mà bởi vì nếu ta không giết hắn, thì sẽ ngày càng còn nhiều người ta quan tâm từng người từng người chết đi trong tay hắn." Nghiêm túc tự hỏi, tựa hồ chỉ có Uchiha Madara đi? Cho dù người gián tiếp hại chết cha mẹ anh là Danzo nhưng về sau vẫn sống bình thường. Mà còn một người khác.... cuối cùng anh vẫn không thể hạ thủ được. Naruto không khỏi cười khổ nghĩ.
" Cho nên, thúc là bởi vì không hy vọng người thúc quan tâm lại bị hắn giết chết, cho nên mới giết hắn, phải không?"
" Đúng vậy. Ngoại trừ hắn, ta trước đó chưa từng giết qua ai, ta lúc đó cứ cho rằng bản thân sẽ không thể nào hạ thủ được, ta cứ thế hết lần này đến lần khác tha cho hắn. Cho đến tận khi huynh đệ ta vì cứu ta mà chết trong tay hắn, lúc đó trong ta chỉ có một suy nghĩ ta phải giết chết hắn." Cảm giác được Harry có chút run rẩy, Naruto vỗ vỗ trấn an. " Giết người không phải là hành vi cao hứng cũng chả phải sự kiện vinh quang gì, nó không phải là việc dễ dàng, thật lâu về sau cứ mỗi đêm ta luôn mơ thấy tình cảnh đó. Nhưng ta vẫn thật sự không nhìn được cảnh bạn bè ta chết dưới tay hắn, đặc biệt là vì bảo hộ ta. " Harry gật gật đầu, Hogwarts không phải từng nói vì bảo bộ cậu mà cha mẹ cũng chết dưới tay Voldemort sao, nhưng cậu tình nguyện cậu chết chỉ mong cha mẹ họ còn sống. Cậu có thể hiểu được tâm tình của Naruto. " Vậy bạn bè chú, còn sống sao?"
" Vẫn còn, nhưng rất ít, ít nhất thời điểm ta đến đây hắn vẫn còn sống. Đúng rồi, con và hắn có màu mắt giống nhau đều là màu xanh lục bảo xinh đẹp. Bất quá, mắt của con to hơn hắn, càng xinh đẹp hơn." Mỉm cười, Naruto không khỏi ảo tưởng nếu Harry và Gaara đúng chung với nhau thế nào mọi người đều cho rằng Harry là con của Gaara. " Như vậy, Harry, con vẫn cảm thấy chính bản thân là chúa cứu thế sao?"
" Sao có thể?!" Dễ dàng bị Naruto di chuyển đề tài, Harry mở to hai mắt nhìn. " Nếu con thật sự là chúa cứu thế, thì sao có thể không đánh lại Dudley?"
Xem ra không cần tiếp tục lo lắng Harry sẽ vì cái danh hào đó mà áp lực, Naruto yên tâm cười rộ. " Kỳ thật chính bản thân ta cũng từng bị kêu là đứa con của lời tiên tri, nói ta sẽ thay đổi Nhẫn giới. Chính là con biết không, Harry, ở Nhẫn giới ta luôn đội sổ, chính là luôn đúng dưới cùng. Nhưng cuối cùng ta thật sự đã thay đổi Nhẫn giới, nhưng đó không phải vì bản thân ta có năng lực mà vì ta có rất nhiều người tán thành thừa nhận hết thảy nỗ lực của ta, mà không phải vì cái gì mà lời tiên tri. Harry, con phải nhớ, chỉ có thông qua chính bản thân nỗ lực hết mình mới có thể chân chính được mọi người công nhận, nhớ kỹ chưa?"
" Dạ, con nhớ rồi." Mạnh mẽ gật đầu, Harry rất rõ ràng điểm này. Tựa như cậu phải hoàn thành công việc dì dượng giao, cậu mới có thể ăn cơm.
" Như vậy, Harry liền theo ta học pháp thuật đi." Hogwarts vốn vẫn luôn an tĩnh canh giữ ở một bên rốt cuộc cũng lên tiếng, một phen ôm lấy Harry trong lòng Nauto xoay xoay vòng, chọc cho cậu cười khanh khách. Quả nhiên vẫn là tiểu bao tử dễ thương nhất, ngẫm lại cái tên Harry ở không gian khác so với hồ ly còn gian xảo hơn, Hogwarts ước gì Harry cứ như thế đừng lớn lên.
" Ta có thể học không?" Gần đây anh luôn tự hỏi pháp thuật và nhẫn thuật có gì khác nhau không, Naruto chung quy cảm thấy Harry dù sao trong tương lai cũng phải đến thế giới phép thuật, chính mình cũng không thể đối với phép thuật cái gì cũng không biết, đó không phải là tác phong của Uzumaki Naruto anh. " Tuy ta biết nhẫn thuật cùng pháp thuật có khác biệt rất lớn nhưng mặc kệ nói như thế cũng là vận dụng nguồn lực trong cơ thể không phải sao? Hơn nữa ta cũng sẽ dạy cho Harry một ít thể thuật cùng nhẫn thuật căn bản, ta không hy vọng Harry trưởng thành sẽ như cái đám phù thủy mỏng manh yếu đuối không có gì ngoài đũa phép kia."
Tuy rằng, anh không hề nghĩ cái gì cũng sẽ dựa vào Hog, nhưng hiện tại bất luận thế giới phép thuật hay Muggle anh đều chưa thích ứng được. Nếu một mình anh còn tốt, nhưng có thêm Harry, anh không muốn Harry theo anh chịu khổ. Bởi vậy dù cảm thấy áy náy, Naruto cũng chỉ có thể tiếp thu đề nghị của Hog mà sống tại Rừng Cấm. Đến nỗi việc cứu thế chủ mất tích khiến cho thế giới phép thuật hỗn loạn, Naruto cũng chả có bất kỳ áy náy gì. Nhiều người trưởng thành như vậy, cư nhiên lại bất một đứa nhỏ mới ra đời chưa bao lớn làm cứu thế chủ, còn mặc kệ đứa nhỏ ở nhà thân thích bị bắt nạt! Naruto lần nữa không thể nào hiểu nổi cấu tạo não của đám phù thủy này, chẳng sợ ở Konoha tùy tiện kéo đến một ninja mới tốt nghiệp còn so với bọn chúng có trách nhiệm hơn.
Còn về cái vết sẹo trên trán của Harry, Naruto đi hỏi Hog, trực giác anh cho biết vết sẹo này không đơn giản. Sau khi nghe Hog nói thì ra cái vết sẹo kia là một mảnh nhỏ linh hồn của cái tên Voldemort gì đó, anh đen mặt. Này rốt cuộc cái tên này bệnh thế nào vậy mà dám lấy linh hồn mình ra cắt?! Dù có là Orochimaru hay Yakushi Kabuto cũng nhiều lắm là lấy thân thể ra cải tạo thôi, ít nhất đám đó còn não không lấy linh hồn mình ra khai đao! Buồn bực nhìn cái lâu đài cao chót vót ngoài Rừng Cấm kia, Naruto lần nữa bắt đầu hoài nghi cái trường học này học được sao.
Nói thật, Naruto thật sự không đem mảnh hồn nhỏ đó để vào mắt. Nghĩ mà xem dù gì anh cũng là Jinchuuriki của Cửu Vĩ hơn ba mươi năm, ai có thể so với anh càng rành hơn việc khống chế và bị khống chế. Nói tiếp, không phải gia tộc Uzumaki còn có bí thuật phong ấn đó sao? Nếu không phải Hog nói Harry tuổi còn quá nhỏ không chịu nổi thống khổ, Naruto đã trực tiếp phong ấn cái linh hồn kia rồi. Ít nhất anh thấy bí thuật của tộc Uzumaki so với cái lão già râu bạc kia đáng tin hơn nhiều. Đáng tiếc, Naruto hoàn toàn không chú ý cái ánh mắt tràn đầy khinh bỉ kia của mình làm Hogwarts trộm cười thật lâu, thậm chí cái bộ dáng bĩu môi của anh cũng khiến Harry cười trộm.
Mỗi buổi sáng, Naruto cùng Harry theo Hogwarts học pháp thuật, cả hai bắt đầu từ con số 0. Đối với phép thuật Naruto cau mày tự hỏi cả buổi trưa, ôm tâm thái đem chakra xem như pháp thuật mà dùng dù sao không phải đều trong cơ thể mình sao? Đến cuối cùng kết quả cũng không làm Naruto thất vọng tuy nó không có quá nhiều sức sát thương. Đồng thời so với ngọn lửa của Harry còn nhỏ hơn nhưng ít nhất cũng chứng minh chakra cũng có thể dùng làm phép thuật.
Mà buổi chiều là thời gian Naruto dạy Harry nhẫn thuật cùng thể thuật cơ bản. Anh từ tận đáy lòng mà khinh bỉ cái đám phù thủy cả ngày chỉ có thể phụ thuộc vào cái cây gỗ nhỏ kia làm thân thể yếu đến không thể yếu hơn được nữa. Đặc biệt sau khi anh biết ma lực cùng chakra đều tiêu hao giống nhau, vậy trên chiến trường nếu như tiêu hết ma lực thì sao mà đánh, cộng thêm cái thân thể quanh năm không rèn luyện kia lấy sức đâu mà chạy. Mà đối với Harry, cậu từ nhỏ đến lớn đều bị Dudley khi dễ càng hiểu được sự quan trọng của việc rèn luyện thân thể, đặc biệt sau khi thấy Naruto ném kunai cậu càng thêm hạ quyết tâm rèn luyện. Bởi vậy, Harry cũng không hề cảm thấy buồn tẻ hay vất vả, ngược lại còn tự giác dựa theo lời dạy của Naruto mà chăm chỉ đi làm, việc này khiến Naruto thật cao hứng.
Buổi tối là khoảng thời gian Harry thích nhất, Naruto sẽ ôm lấy cậu cùng nhau ngắm sao trời, kể cho cậu nghe về Thế giới Ninja của thúc ấy, những chuyến phiêu lưu những trận đấu nguy hiểm cùng bạn bè. Sau đó, Harry biết Naruto cùng cậu giống nhau đều là cô nhi, qua đời do chiến tranh, hơn nữa hại chết cha mẹ Naruto chính là con Cửu vĩ hồ, sau đó còn đem nó phong ấn trong cơ thể của thúc ấy, sau đó cậu cảm thấy so với thúc ấy chuyện của mình cũng không là gì. Ít nhất Voldemort không có xuất hiện trước mặt cậu ( lúc này Harry vẫn chưa biết nguyên nhân của vết sẹo), không những thế mà thúc ấy còn phải thời thời khắc khắc cẩn thận sợ bị con hồ ly kia cướp lấy lý trí. Tuy rằng, cậu không hiểu vì sao Cửu vĩ hồ có thể ở trong người của Naruto, nhưng cậu cảm thấy mỗi ngày phải sống cùng kẻ thù thật quá thống khổ.
Harry thực thích nghe Naruto kể chuyện thế giới ninja, nó giúp cậu hiểu rõ hơn về thế giới của Naruto, làm cậu không còn cảm thấy mình xa lạ nữa. Tỷ như cái ngươi có con mắt xanh ngọc bích giống cậu tên là Graa ở thế giới ninja là bạn tốt của Naruto, là một người rất rất lợi hại. Hay cô nàng tên Haruno Sasuke tuy là con gái như có thể một quyền đánh ra một cái hố to, khó trách mỗi lần Naruto nhắc tới tên đều sợ hãi. Cả cái người chuyên gia lười biếng nhưng thật sự thông minh hiểu rõ lòng người Shikamaru, Harry cảm thấy người đó thông minh như vậy có tật lười cũng không sao.
Bất quá Harry thích nhất vẫn là nghe chuyện Hatake Kakashi, cậu luôn cảm thấy cái người thích mang mặt nạ kia thật bí ẩn. Hơn nữa cậu cảm thấy mỗi lần nhắc đến Hatake Kakashi Naruto cười rất vui vẻ, bất đắc dĩ mà lại ấm áp, cậu thích nụ cười đó. Cậu cảm thấy trong ánh mắt của Naruto là cả một bầu trời rộng lớn, bao dung mọi thứ như bầu trời vậy. Chính là Hogwarts lại nói ánh mắt của Naruto không chỉ giống bầu trời và có cả biển rộng, bất quá Harry chưa từng nhìn thấy biển ra sao, cậu quyết định sau này lớn lên sẽ đi xem biển cả là gì.
" Vui vẻ sao?" Nhìn Naruto như thường lệ đem chăn đắp tốt cho Harry, Hogwarts tựa cửa nhìn nhìn cười.
" Ừm " Đầu tiên là sửng sốt, nhưng giây tiếp theo Naruto liền cười " Rất vui. Cuối cùng thì ta cũng hiểu cái niềm vui có con của Shikamaru, cũng hiểu vì sao thầy Kakashi luôn thích trêu cợt ta. "
Nhìn Naruto cứ thế không phòng bị mà nằm xuống, trên mặt mang theo tươi cười, Hogwarts có điểm không thể bình tĩnh. Hắn không biết Naruto có biết tình cảm của mình không, cũng không biết hắn trong lòng Naruto có vị trí như thế nào. Chính hắn cũng biết, Naruto đã từng thích một cô gái thì rất khó mà bị bẻ cong. Nhướng mày, nhưng không sao Hogwarts cảm thấy may mắn ở đây hắn có đủ thời gian để Naruto chậm rãi quen hắn bên người, ỷ vào hắn. Cùng lắm thì bắt đầu từ tình bạn. Nghĩ đến đây, Hogwarts chậm rãi tiến đến mép giường ngồi xuống, Hogwarts chỉ lo lắng bản thân nhịn không được mà nhào qua.
" Kì thật ta cảm thấy Harry đã coi cậu là phụ thân rồi." Nhìn cái ánh mắt Harry dành cho Naruto rõ ràng là ánh mắt tính nhiệm của con dành cho cha, Hogwarts cảm thấy có lẽ Harry có thể hỗ trợ hắn? Lấy yêu thương của Naruto dành cho Harry, không phải không có khả năng.
" Ta chỉ cần Harry xem ta là người nhà, ta đã thực thỏa mãn." Nhàn nhạt nói, Naruto không khỏi nhớ đến cảnh các trưởng lão thúc giục anh kết hôn. Anh tự hỏi sao lúc đó mình lại chống đối việc kết hôn thế nhỉ? Nếu có một hài tử như Harry cũng không tồi.
Nghe lời nói tràn đầy cô đơn của Naruto, Hogwarts không nhịn được mà bắt lấy tay Naruto. Cái tên ngốc này... luôn thật dễ thỏa mãn nhưng chính điều đó làm anh thật đau lòng,chỉ muốn đem tất cả thứ tốt nhất cho cậu ấy. " Ta không tính sao? Chẳng lẽ cậu cảm thấy ba chúng ta hiện tại không giống gia đình sao?"
Giương mắt nhìn biểu tình nghiêm túc Hogwarts, Naruto không biết làm sao " Hog... tuy rằng anh nói đời trước chúng ta có quen biết nhau nhưng trước sau gì ta cũng thấy anh quá tốt với ta, ta cũng không biết nên hồi báo như thế nào. Huống chi sự tình đời trước ta căn bản không biết, tổng nghĩ lại cứ cảm thấy đang chiếm tiện nghi anh."
" Ta không cần cậu hồi báo." Nhịn không được mà thở dài, Hogwarts bỗng nhiên không biết nên như thế nào với Naruto. " Ta chỉ cần cậu bình bình an an vui vui vẻ vẻ là được, chỉ có một mong ước nhỏ bé là cậu đừng như trong trí nhớ ta mất đi hô hấp là đủ rồi."
Đối mặt với áp lực đau thương từ Hog, bỗng nhiên Naruto cảm thấy đau lòng, anh không biết cảm giác này là gì. Cái cảm giác có người chết đi trước mặt như thế này không phải anh chưa từng trải qua, có phải Hog cũng thế, cũng rất thống khổ? Nhưng đã qua một khoảng thời gian dài như vậy nhưng Hog vẫn trước sau chưa quên được, có phải hay không chứng minh hiện bây giờ Hog vẫn còn đau lòng? " Cái kia, Hog, ta không biết việc kiếp trước anh nói ra sao mà cũng không định tìm hiểu. Nhưng giống như anh nói, dù trước đây có xảy ra chuyện gì thì hiện tại ba người chúng ta không phải là một gia đình sao, anh cũng là người nhà của ta. Yên tâm đi, ta đường đường là Hokage Uzumaki Naruto, cả cái lão bất tử Madara ta không phải còn đánh bại được sao?"
Naruto bên cạnh cười xán lạn, gần trong gang tấc gần đến mức Hogwarts có thể nhìn thấy hình ảnh của hắn trong mắt Naruto, Hogwarts thật lòng hy vọng một ngày nào đó trong mắt Naruto chỉ có mình hắn. " Biết vậy thì đừng có mà nghĩ cứ luôn nợ ta, chẳng phải như cậu nói chúng ta là người nhà mà. "
★ ★ ★ ★ ★ ★ ★
Hog: Ta khi nào mới có thể đè Naruto?
Tô: Ta làm sao biết.
Hog [ nhe răng ]: Ngươi là tác giả, không phải ngươi viết sao?
Tô: Naruto cũng phải gật đầu ta mới có thể viết chứ.
Hog [ quay đầu, cười ]: Naruto, ta muốn đè ngươi.
Naruto: A? Chẳng lẽ rồng cũng có thói quen đè ngươi sao? [ quay đầu hỏi Tô ] cái này..... rồng cùng Akamaru có sở thích giống nhau sao?
Tô [ cười đến xán lạn ]: A, ai biết được.
Hog [ bi phẫn vẽ xoắn ốc ]:......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất