Chương 18: Vùng sông nước, ba
Khu vườn này có kết cấu phức tạp, nơi pho tượng kia ngồi xem như là tâm điểm hình tròn, xung quanh có bốn phương, tám hướng, kéo dài đến xa xa theo chiều ngược kim đồng hồ, có lối rẽ vào trong nơi đất có nhiều cây um tùm, cũng có lối rẽ thông đến một tòa nhà, còn có cả những cây cầu nhỏ có hình vòm, nối đuôi nhau chạy về phía xa xa.
Nói thật, Nhiễm Văn Ninh hướng nào cũng không muốn đi. May Trì Thác không khùng mà để mỗi người đi một đường, anh nói: "Hai người một nhóm, cùng thăm dò một hướng ha. Tôi với Nhiễm Văn Ninh đi chung; Giang Tuyết Đào với Lâm Nhất cùng đi một hướng."
Tuy Trì Thác tên này ngày thường rất lười biếng, không ngồi trên sô pha ngẩn người cũng sẽ ru rú ở mãi trong phòng, nhưng người ta ít nhiều gì cũng là một đội trưởng, lại còn có liên quan đến đời thứ hai, Nhiễm Văn Ninh rất hài lòng, ôm cái bắp đùi này cũng thoải mái.
Tiếp theo là việc chọn lối rẽ, dù sao mộng cảnh quá lớn, cũng không thể đi hết từng ngõ ngách được, Trì Thác cùng Nhiễm Văn Ninh quyết định cùng rẽ vào con đường trên cây cầu nhỏ, còn Giang Tuyết Đào và Lâm Nhất sẽ đi về hướng một tòa nhà.
Nói là cây cầu nhỏ, nhưng số lượng của nó rất nhiều, lại còn nối đuôi nhau, vì vậy nên nó trở nên khá to lớn và phức tạp. Nhiễm Văn Ninh đi qua hai cây cầu hình vòm nhỏ, thấy đi kiểu này hơi bị phiền phức, hỏi Trì Thác; "Hay chúng ta trực tiếp nhảy qua kia luôn, anh thấy sao?'
Người trong mộng có thể dùng ý thức làm được nhiều chuyện mà trong thực tế khó có thể thực hiện. Dời sông lấp biển trong mộng cảnh đặc thù có hơi bị xàm, nhưng chỉ nhảy mấy mét thôi thì cũng không phải việc gì khó.
Nhiễm Văn Ninh hiện đang theo đuôi Trì Thác. Nghe cậu đề nghị như vậy, Trì Thác quay đầu lại nói: "Được hay không thì cũng được thôi, nhưng cậu phải khống chế mình cho chính xác một chút ở đây, nếu không sẽ rớt vào trong nước."
Nhiễm Văn Ninh làm một cái dấu tay, ra hiệu không thành vấn đề, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, vượt qua hai cây cầu nhỏ, rơi xuống lan can của cây cầu tiếp theo, tuy chỗ ấy hẹp, không hợp làm điểm đặt chân, nhưng ít nhiều gì Nhiễm Văn Ninh cũng đã không còn là tay mơ cái gì cũng không biết như hồi mới bước chân vào mộng cảnh nữa, Nhiễm Văn Ninh giữ thăng bằng, sau đó lại nhảy xuống trên cầu.
Lúc Nhiễm Văn Ninh quay đầu lại nhìn Trì Thác, một tay anh ta cắm túi, một chân nhấc lên, vậy mà đã qua tới rồi. Thật sự là núi cao còn có núi cao hơn.
"Nền tảng khống chế ý thức của cậu trong mộng cảnh không tệ nha." Trì Thác bình luận.
"Nhưng tôi chưa từng gặp qua nguy hiểm nào chân chính cả, cũng sẽ không xử lí tình huống khẩn cấp nha." Nhiễm Văn Ninh thật lòng nói.
Trì Thác nói rằng bây giờ Nhiễm Văn Ninh lo như vậy là sớm quá, mộng cảnh thăm dò nào đơn giản đến vậy.
"Tôi sẽ bảo vệ cậu chu đáo." Trì Thác nhìn thấy Nhiễm Văn Ninh vẫn còn lo lắng, bèn nghiêm túc cam đoan.
Cảnh tượng này nếu như được đặt trong một bộ phim tình cảm thì Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình sắp yêu Trì Thác tới nơi rồi, dù sao bây giờ cậu cũng không muốn rời xa đội trưởng mến yêu.
"Nhưng cậu vẫn phải trưởng thành nhanh lên ha." Trì Thác thêm một câu, nói với Nhiễm Văn Ninh như vậy.
Sau khi băng qua vài cây cầu nhỏ, khu vực họ tiến đến có chút thay đổi, nếu như nói lúc trước, sân trước vẫn là kiến trúc hình vuông thời Minh-Thanh, thì bây giờ sân này lại giống như vườn cây của một tòa nhà Giang Nam vậy, nó có hành lang, một cái vọng lâu, nhiều cây cảnh và hoa cỏ hơn hẳn. Kết cấu sân tuy rằng vẫn khá phức tạp, nối tiếp nhau, nhưng nó lại không mang đến cảm giác tù túng như cái sân kia, nơi chỉ có mỗi một cái sân trống, xung quanh bị vây lấy. Có thể nói cái sân này có không gian mở hơn cái sân lúc trước.
Nhiễm Văn Ninh cùng Trì Thác đi tới một căn phòng khá lớn, chuẩn bị bắt đầu thăm dò từ nơi đây.
Lối vào tầng kế tiếp của mộng cảnh cũng sẽ khác với lẽ thường, một thứ linh tinh lộn xộn cũng có thể là chìa khóa mở ra tầng kế tiếp. Ý thức của những người đã lạc lối kia ngoài trực tiếp tiêu tan ra thì thường thường sẽ bị rơi vào tầng sâu hơn của mộng cảnh, sau đó hóa thân thành loại sinh vật như ma trơi, lay lắt tồn tại.
Nhiễm Văn Ninh cũng không rõ lắm làm cách nào để khiến họ tỉnh lại, lúc cậu còn đi học, Từ ca có nói phương pháp để làm việc này sẽ khác nhau tùy theo mỗi người, và rằng người có thâm niên có thể làm như vậy được thôi.
Trì Thác đẩy cửa phòng, khiến nó phát ra một loạt tiếng động. Nhiễm Văn Ninh vừa nghe xong đã cảm thấy da đầu mình tê tái, đây không phải loại âm thanh két két lúc cửa gỗ bị đẩy ra bình thường, mà là tiếng xương khớp kêu vang lúc con người ta duỗi người chuyển động.
Nhiễm Văn Ninh duy trì năng lực nhận biết của mình ở khoảng 20 để phòng ngừa đột nhiên có thứ đánh lén cậu khiến cậu đau đến không động đậy được, thế nhưng cậu không có ý định chiến đấu trực tiếp, chỉ chuẩn bị tinh thần chạy trốn mà thôi.
Trong phòng tối thui, Trì Thác chỉ vào mắt mình cho Nhiễm Văn Ninh thấy, Nhiễm Văn Ninh hiểu ý, bèn tăng thị lực của mình lên, kéo theo sự tăng lên của năng lực nhận biết.
Sau khi Nhiễm Văn Ninh gần như có thể trông rõ một vài thứ, cậu cũng không dám tăng năng lực của cảm giác nữa, hơn nữa, tăng thị lực lên cực hạn cũng y như nhìn qua lăng kính máy quay ở chế độ ban đêm vậy, nơi nhạt nhòa vẫn nhạt nhòa, hơn nữa, mấy thứ ấy được nhìn dưới dạng này thì trông hơi ghê rợn.
Cách trang trí đồ dùng của toàn bộ gian nhà cũng không quá thoải mái, ở giữa phòng có một cái bàn trà, xung quanh có bốn cái ghế Thái sư[1], nhưng ghế lại quay lưng vào bàn trà, hướng mặt ra bên ngoài. Bốn cái ghế bị đặt sát vào cạnh bàn trà, trên khay trà còn có một ngọn đèn, thoạt nhìn đang chiếu sáng một góc. Mấy thứ đồ dùng trong nhà còn sót lại cũng bị bày trí rất quái đản, giống như trẻ nít bày trò chơi đồ hàng vậy, ở đây dồn thành một nùi, ở kia lại chỉ có một vài cái ghế dựa, còn có vài cái ghế vây thành hình vòng tròn ở xa xa nữa.
Nơi chỉ có bốn cái ghế kia xem ra là nơi quái dị nhất, Trì Thác đi kiểm tra rồi. Nhiễm Văn Ninh bèn nhìn mấy bức tranh treo tường xung quanh.
Tuy lúc trước Giang Tuyết Đào có dặn cậu đừng xem mấy thứ khiến tinh thần vấy bẩn này nhiều quá, nhưng Nhiễm Văn Ninh lại chủ quan cho rằng tinh thần lực mình bây giờ cao hơn chút so với trước, cậu bèn quan sát tranh vẽ.
Xung quanh tối quá, Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể nhìn ra được trên cái tấm tranh này có vẽ mấy hình người, hình như có cử động, lúc cậu tập trung sự chú ý của mình vào đó trong chốc lát, đột nhiên mấy hình người nhỏ trong tranh lại thực hiện mấy động tác, hù Nhiễm Văn Ninh sợ tới kêu lên một tiếng á.
"Làm sao vậy?" Trì Thác đến gần, hỏi.
Nhiễm Văn Ninh bình tĩnh trong chốc lát, sau đó nói: "Hình vẽ gì gì ở trên đó cử động."
"Đấy là chuyện khá bình thường, cậu nhường chỗ xíu, tôi quan sát một chút." Nhiễm Văn Ninh nghe thế tránh ra nhường chỗ cho Trì Thác nhìn.
Trong bóng đêm, Nhiễm Văn Ninh nhìn không rõ biểu cảm trên mặt Trì Thác cho lắm, thế nhưng, lần này Trì Thác quan sát thứ ấy hơi lâu.
"Đúng là hơi lạ." Trì Thác xoay người nói với Nhiễm Văn Ninh.
"Lạ thế nào?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Trì Thác khua khua tay, nói: "Tôi không thể có kết luận nhanh đến thế, mình cùng xem lại một chút. Vật còn sống trong mộng cảnh này hẳn là đang ở trong bức tranh này, trước tiên đừng đi làm phiền tụi nó, lỡ đâu chúng tỉnh thì rất khó đối phó."
Những thứ đồ trang trí khác trong phòng cũng gần giống thế, trên bình hoa có hoa văn, nếu nhìn lâu hoa văn sẽ vặn vẹo, giống như nhỏ một giọt mực vào nước vậy, mực sẽ lan ra bốn phía. Nếu Nhiễm Văn Ninh nhìn lâu vào thứ như thế, tinh thần lực của cậu rớt dần đến 291, nhưng nếu nhìn đã quen rồi thì giảm rất chậm.
Lục soát xong toàn bộ căn phòng, Trì Thác ra dấu, ý bảo có thể qua một gian mới nhìn thử. Nhiễm Văn Ninh lúc ấy đang nhìn một thứ đồ nhỏ, nghe xong Trì Thác ra lệnh, cậu đành lùi về sau hai bước, xoay người muốn theo kịp Trì Thác, thế nhưng, lúc xoay người, Nhiễm Văn Ninh lại bị đồ đạc trong gian phòng đẩy một cái.
Nhiễm Văn Ninh vì không muốn rớt về phía sau nên tìm đường chết mà đặt mông rớt xuống một trong số bốn cái ghế quái dị ban nãy. Trong lúc ấy, năng lực nhận biết của Nhiễm Văn Ninh thật sự không cao, chỉ có 38, nhưng cậu vẫn cảm thấy lúc mình ngồi xuống, cái ghế kia đặt lên lưng cậu một thứ gì đó rất nhẹ và mỏng, hệt như một tầng giấy, phất qua hệt như một cơn gió nhẹ. Thứ này hù Nhiễm Văn Ninh tới kinh hoảng, cậu vèo một phát đã bật dậy.
Nhiễm Văn Ninh chạy đến cạnh Trì Thác trong chớp mắt, cậu nhìn cái ghế Thái sư trống rỗng kia, nỗi lòng kinh hoảng: "Trên cái ghế kia có cái gì đó."
"Cậu không có chuyện gì chứ?" Trì Thác nắm vai Nhiễm Văn Ninh, xoay cậu một vòng, nhìn nhìn thì ý thức thân thể của cậu cũng không có gì đáng lo.
"Hình như không có việc gì, tôi có cảm giác có thứ gì đó, nhưng lúc sờ thấy nó thì không có xúc cảm, giống như gió vậy." Nhiễm Văn Ninh nhớ lại một chút rồi nói.
"Năng lực nhận biết của cậu dường như rất nhạy cảm, tôi lại không thấy bất kì cái gì cả." Trì Thác nói.
Trì Thác đóng cửa gian phòng lại một lần nữa, nói: "Cũng có thể là do chúng ta không nhìn thấy nó, nhưng tính công kích của mấy thứ kia rất thấp, khiến tôi cảm thấy có chút lạ."
"Đây không phải chuyện tốt hả?" Nhiễm Văn Ninh hệt như vẫn còn cảm thấy cái thứ quỷ kia trên người, trong lòng sợ hãi.
Trì Thác lắc lắc đầu, giải thích: "Bình thường, tính công kích của mấy thứ này cũng sẽ rất cao, cho dù không có đi nữa thì cũng sẽ khiến tinh thần lực của cậu bị tổn thương. Nhưng mấy thứ trước mắt lại không động vào chúng ta, có nghĩa là chúng ta chưa đạt đủ một số điều kiện."
Nhiễm Văn Ninh suy nghĩ một chốc những điều lưu ý đã được dặn lúc trước, hỏi: "Đừng bảo là phải chiếu sáng tụi nó nhé?"
"Tôi nghĩ có hai loại sinh vật trong mộng cảnh, một loại là nếu cậu không dùng nguồn sáng thì không cảm nhận được, mà loại trong phòng này rõ ràng không giống loại kia, chí ít cậu còn có thể cảm nhận được nó." Trì Thác đã sải bước đến một gian phòng xa hơn.
Gian phòng tiếp theo cũng gần như vậy, nhìn chung thì cả hai đều có chút giống nhau. Nhiễm Văn Ninh luôn cảm thấy mấy hoa văn thủy mặc trên mấy thứ trang trí đều là vật còn sống, chỉ có điều chúng nó không ra được. Lúc Nhiễm Văn Ninh đi ngang một cái ghế, cậu lại cảm thấy bên chân mình có cảm giác gió nhẹ phất qua da, nhưng trên ghế không có ai ngồi cả. Cũng may Nhiễm Văn Ninh cũng chả thấy được nó là gì, cậu cũng không muốn thấy yêu ma quỷ quái gì ngồi trên ghế đâu.
Hai người đi quan sát thêm năm sáu phòng nữa, Nhiễm Văn Ninh giơ tay hỏi: "Không lẽ mình phải xem từng gian tới hết vậy mãi hả anh?"
"Không cần phải thế, mình chỉ đang tìm quy luật thôi, mỗi một mộng cảnh đều có quy tắc của mình." Trì Thác giải thích.
Bây giờ, thứ họ đã biết là hoa văn họa tiết trên đồ vật đều là vật còn sống, trong không khí có vật gì đó tồn tại nhưng không thể nhìn thấy, động vào nó còn có thể dẫn ra một vài thứ khác. Nhiễm Văn Ninh cảm thấy có chút không có tiến triển, bình thường, mấy lúc như vầy cần một sự đột phá, vì thế cậu lấy một cái bình hoa nhỏ trong phòng ra ngoài phòng, đặt nó xuống, hỏi Trì Thác: "Nếu không thì mình chọc cho cái thứ trên đây chui ra ngoài xem thế nào?"
"Ừ thì vẫn được, có điều cậu..." Trì Thác có chút do dự.
Nhiễm Văn Ninh lập tức nói tiếp, "Tôi không chịu trách nhiệm vụ này, chỉ có anh đối phó nó thôi."
"Được thôi." Trì Thác sờ bình hoa một chốc. Sờ soạng cũng không gây nên kích thích lớn với chúng nó, tuy nhìn chằm chằm vào đó thì hoa văn sẽ trở nên sinh động, nhưng không sao, hạ tinh thần lực xuống là được.
Trì Thác nghĩ dù sao cạnh anh cũng tòi ra một Nhiễm Văn Ninh, vẫn là nhẹ nhàng một chút tốt hơn, kết quả Nhiễm Văn Ninh nhìn cái bình không hề có phản ứng gì trong tay Trì Thác, trực tiếp nói, "Đội trưởng, anh ném vỡ nó thử xem?"
Thật sự là nghé con mới sinh không sợ cọp, nhưng cách đấy đúng là cũng có thể thử xem, trình độ này đối với Trì Thác thì không khó ứng đối.
"Vậy cậu tránh ra xa một chút ha." Trì Thác cầm bình bông, chuẩn bị ném một cái, Nhiễm Văn Ninh lủi đến phía sau một cây cột.
Ngay lúc bình hoa rơi xuống đất, Nhiễm Văn Ninh trông thấy những mảnh vỡ hòa cùng với nước trong bình văng tung tóe trên sàn, sau đó, bên tai cậu đột nhiên có một âm thanh cao vút, như tiếng con nít vậy, ngay sau đó thì mấy mảnh vỡ kia đột nhiên hệt như bị tỉnh giấc, bắt đầu gào thét bày tỏ cảm xúc của mình.
Trên mấy mảnh vỡ là hoa văn đang uốn lượn, trong nháy mắt ấy, chúng nó dường như đã dừng một chút, sau đó đột nhiên điên cuồng uốn éo, giống như mấy con cá chạch trong chợ vậy. Nhiễm Văn Ninh thấy hoa văn đụng vào rìa mấy mảnh vỡ, sau đó giống như đã sờ thấy cái gì, đột nhiên lại vèo một cái chui ra khỏi đó, giống như mấy cái bóng vậy, chúng nó chui ra ngoài, bò loằng ngoằng trên mặt đất.
"Ồ? Mình thả tụi nó ra khỏi bình hoa rồi đúng không anh?" Nhiễm Văn Ninh hỏi Trì Thác.
Thế nhưng, Trì Thác vốn chỉ đứng yên trên nơi đất ấy, đã biến mất.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
[1] Ghế Thái sư như hình dưới:
Lời editor:
Cái cánh cửa phát ra tiếng xương khớp đó mà có thêm mùi dầu gió là biết ai rồi đó, là tui chứ ai.
Bonus cái hình nhìn qua máy quay chế độ ban đêm trong game Outlast cho dễ hình dung tầm nhìn của hai bạn bây giờ nè:
Nói thật, Nhiễm Văn Ninh hướng nào cũng không muốn đi. May Trì Thác không khùng mà để mỗi người đi một đường, anh nói: "Hai người một nhóm, cùng thăm dò một hướng ha. Tôi với Nhiễm Văn Ninh đi chung; Giang Tuyết Đào với Lâm Nhất cùng đi một hướng."
Tuy Trì Thác tên này ngày thường rất lười biếng, không ngồi trên sô pha ngẩn người cũng sẽ ru rú ở mãi trong phòng, nhưng người ta ít nhiều gì cũng là một đội trưởng, lại còn có liên quan đến đời thứ hai, Nhiễm Văn Ninh rất hài lòng, ôm cái bắp đùi này cũng thoải mái.
Tiếp theo là việc chọn lối rẽ, dù sao mộng cảnh quá lớn, cũng không thể đi hết từng ngõ ngách được, Trì Thác cùng Nhiễm Văn Ninh quyết định cùng rẽ vào con đường trên cây cầu nhỏ, còn Giang Tuyết Đào và Lâm Nhất sẽ đi về hướng một tòa nhà.
Nói là cây cầu nhỏ, nhưng số lượng của nó rất nhiều, lại còn nối đuôi nhau, vì vậy nên nó trở nên khá to lớn và phức tạp. Nhiễm Văn Ninh đi qua hai cây cầu hình vòm nhỏ, thấy đi kiểu này hơi bị phiền phức, hỏi Trì Thác; "Hay chúng ta trực tiếp nhảy qua kia luôn, anh thấy sao?'
Người trong mộng có thể dùng ý thức làm được nhiều chuyện mà trong thực tế khó có thể thực hiện. Dời sông lấp biển trong mộng cảnh đặc thù có hơi bị xàm, nhưng chỉ nhảy mấy mét thôi thì cũng không phải việc gì khó.
Nhiễm Văn Ninh hiện đang theo đuôi Trì Thác. Nghe cậu đề nghị như vậy, Trì Thác quay đầu lại nói: "Được hay không thì cũng được thôi, nhưng cậu phải khống chế mình cho chính xác một chút ở đây, nếu không sẽ rớt vào trong nước."
Nhiễm Văn Ninh làm một cái dấu tay, ra hiệu không thành vấn đề, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, vượt qua hai cây cầu nhỏ, rơi xuống lan can của cây cầu tiếp theo, tuy chỗ ấy hẹp, không hợp làm điểm đặt chân, nhưng ít nhiều gì Nhiễm Văn Ninh cũng đã không còn là tay mơ cái gì cũng không biết như hồi mới bước chân vào mộng cảnh nữa, Nhiễm Văn Ninh giữ thăng bằng, sau đó lại nhảy xuống trên cầu.
Lúc Nhiễm Văn Ninh quay đầu lại nhìn Trì Thác, một tay anh ta cắm túi, một chân nhấc lên, vậy mà đã qua tới rồi. Thật sự là núi cao còn có núi cao hơn.
"Nền tảng khống chế ý thức của cậu trong mộng cảnh không tệ nha." Trì Thác bình luận.
"Nhưng tôi chưa từng gặp qua nguy hiểm nào chân chính cả, cũng sẽ không xử lí tình huống khẩn cấp nha." Nhiễm Văn Ninh thật lòng nói.
Trì Thác nói rằng bây giờ Nhiễm Văn Ninh lo như vậy là sớm quá, mộng cảnh thăm dò nào đơn giản đến vậy.
"Tôi sẽ bảo vệ cậu chu đáo." Trì Thác nhìn thấy Nhiễm Văn Ninh vẫn còn lo lắng, bèn nghiêm túc cam đoan.
Cảnh tượng này nếu như được đặt trong một bộ phim tình cảm thì Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình sắp yêu Trì Thác tới nơi rồi, dù sao bây giờ cậu cũng không muốn rời xa đội trưởng mến yêu.
"Nhưng cậu vẫn phải trưởng thành nhanh lên ha." Trì Thác thêm một câu, nói với Nhiễm Văn Ninh như vậy.
Sau khi băng qua vài cây cầu nhỏ, khu vực họ tiến đến có chút thay đổi, nếu như nói lúc trước, sân trước vẫn là kiến trúc hình vuông thời Minh-Thanh, thì bây giờ sân này lại giống như vườn cây của một tòa nhà Giang Nam vậy, nó có hành lang, một cái vọng lâu, nhiều cây cảnh và hoa cỏ hơn hẳn. Kết cấu sân tuy rằng vẫn khá phức tạp, nối tiếp nhau, nhưng nó lại không mang đến cảm giác tù túng như cái sân kia, nơi chỉ có mỗi một cái sân trống, xung quanh bị vây lấy. Có thể nói cái sân này có không gian mở hơn cái sân lúc trước.
Nhiễm Văn Ninh cùng Trì Thác đi tới một căn phòng khá lớn, chuẩn bị bắt đầu thăm dò từ nơi đây.
Lối vào tầng kế tiếp của mộng cảnh cũng sẽ khác với lẽ thường, một thứ linh tinh lộn xộn cũng có thể là chìa khóa mở ra tầng kế tiếp. Ý thức của những người đã lạc lối kia ngoài trực tiếp tiêu tan ra thì thường thường sẽ bị rơi vào tầng sâu hơn của mộng cảnh, sau đó hóa thân thành loại sinh vật như ma trơi, lay lắt tồn tại.
Nhiễm Văn Ninh cũng không rõ lắm làm cách nào để khiến họ tỉnh lại, lúc cậu còn đi học, Từ ca có nói phương pháp để làm việc này sẽ khác nhau tùy theo mỗi người, và rằng người có thâm niên có thể làm như vậy được thôi.
Trì Thác đẩy cửa phòng, khiến nó phát ra một loạt tiếng động. Nhiễm Văn Ninh vừa nghe xong đã cảm thấy da đầu mình tê tái, đây không phải loại âm thanh két két lúc cửa gỗ bị đẩy ra bình thường, mà là tiếng xương khớp kêu vang lúc con người ta duỗi người chuyển động.
Nhiễm Văn Ninh duy trì năng lực nhận biết của mình ở khoảng 20 để phòng ngừa đột nhiên có thứ đánh lén cậu khiến cậu đau đến không động đậy được, thế nhưng cậu không có ý định chiến đấu trực tiếp, chỉ chuẩn bị tinh thần chạy trốn mà thôi.
Trong phòng tối thui, Trì Thác chỉ vào mắt mình cho Nhiễm Văn Ninh thấy, Nhiễm Văn Ninh hiểu ý, bèn tăng thị lực của mình lên, kéo theo sự tăng lên của năng lực nhận biết.
Sau khi Nhiễm Văn Ninh gần như có thể trông rõ một vài thứ, cậu cũng không dám tăng năng lực của cảm giác nữa, hơn nữa, tăng thị lực lên cực hạn cũng y như nhìn qua lăng kính máy quay ở chế độ ban đêm vậy, nơi nhạt nhòa vẫn nhạt nhòa, hơn nữa, mấy thứ ấy được nhìn dưới dạng này thì trông hơi ghê rợn.
Cách trang trí đồ dùng của toàn bộ gian nhà cũng không quá thoải mái, ở giữa phòng có một cái bàn trà, xung quanh có bốn cái ghế Thái sư[1], nhưng ghế lại quay lưng vào bàn trà, hướng mặt ra bên ngoài. Bốn cái ghế bị đặt sát vào cạnh bàn trà, trên khay trà còn có một ngọn đèn, thoạt nhìn đang chiếu sáng một góc. Mấy thứ đồ dùng trong nhà còn sót lại cũng bị bày trí rất quái đản, giống như trẻ nít bày trò chơi đồ hàng vậy, ở đây dồn thành một nùi, ở kia lại chỉ có một vài cái ghế dựa, còn có vài cái ghế vây thành hình vòng tròn ở xa xa nữa.
Nơi chỉ có bốn cái ghế kia xem ra là nơi quái dị nhất, Trì Thác đi kiểm tra rồi. Nhiễm Văn Ninh bèn nhìn mấy bức tranh treo tường xung quanh.
Tuy lúc trước Giang Tuyết Đào có dặn cậu đừng xem mấy thứ khiến tinh thần vấy bẩn này nhiều quá, nhưng Nhiễm Văn Ninh lại chủ quan cho rằng tinh thần lực mình bây giờ cao hơn chút so với trước, cậu bèn quan sát tranh vẽ.
Xung quanh tối quá, Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể nhìn ra được trên cái tấm tranh này có vẽ mấy hình người, hình như có cử động, lúc cậu tập trung sự chú ý của mình vào đó trong chốc lát, đột nhiên mấy hình người nhỏ trong tranh lại thực hiện mấy động tác, hù Nhiễm Văn Ninh sợ tới kêu lên một tiếng á.
"Làm sao vậy?" Trì Thác đến gần, hỏi.
Nhiễm Văn Ninh bình tĩnh trong chốc lát, sau đó nói: "Hình vẽ gì gì ở trên đó cử động."
"Đấy là chuyện khá bình thường, cậu nhường chỗ xíu, tôi quan sát một chút." Nhiễm Văn Ninh nghe thế tránh ra nhường chỗ cho Trì Thác nhìn.
Trong bóng đêm, Nhiễm Văn Ninh nhìn không rõ biểu cảm trên mặt Trì Thác cho lắm, thế nhưng, lần này Trì Thác quan sát thứ ấy hơi lâu.
"Đúng là hơi lạ." Trì Thác xoay người nói với Nhiễm Văn Ninh.
"Lạ thế nào?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Trì Thác khua khua tay, nói: "Tôi không thể có kết luận nhanh đến thế, mình cùng xem lại một chút. Vật còn sống trong mộng cảnh này hẳn là đang ở trong bức tranh này, trước tiên đừng đi làm phiền tụi nó, lỡ đâu chúng tỉnh thì rất khó đối phó."
Những thứ đồ trang trí khác trong phòng cũng gần giống thế, trên bình hoa có hoa văn, nếu nhìn lâu hoa văn sẽ vặn vẹo, giống như nhỏ một giọt mực vào nước vậy, mực sẽ lan ra bốn phía. Nếu Nhiễm Văn Ninh nhìn lâu vào thứ như thế, tinh thần lực của cậu rớt dần đến 291, nhưng nếu nhìn đã quen rồi thì giảm rất chậm.
Lục soát xong toàn bộ căn phòng, Trì Thác ra dấu, ý bảo có thể qua một gian mới nhìn thử. Nhiễm Văn Ninh lúc ấy đang nhìn một thứ đồ nhỏ, nghe xong Trì Thác ra lệnh, cậu đành lùi về sau hai bước, xoay người muốn theo kịp Trì Thác, thế nhưng, lúc xoay người, Nhiễm Văn Ninh lại bị đồ đạc trong gian phòng đẩy một cái.
Nhiễm Văn Ninh vì không muốn rớt về phía sau nên tìm đường chết mà đặt mông rớt xuống một trong số bốn cái ghế quái dị ban nãy. Trong lúc ấy, năng lực nhận biết của Nhiễm Văn Ninh thật sự không cao, chỉ có 38, nhưng cậu vẫn cảm thấy lúc mình ngồi xuống, cái ghế kia đặt lên lưng cậu một thứ gì đó rất nhẹ và mỏng, hệt như một tầng giấy, phất qua hệt như một cơn gió nhẹ. Thứ này hù Nhiễm Văn Ninh tới kinh hoảng, cậu vèo một phát đã bật dậy.
Nhiễm Văn Ninh chạy đến cạnh Trì Thác trong chớp mắt, cậu nhìn cái ghế Thái sư trống rỗng kia, nỗi lòng kinh hoảng: "Trên cái ghế kia có cái gì đó."
"Cậu không có chuyện gì chứ?" Trì Thác nắm vai Nhiễm Văn Ninh, xoay cậu một vòng, nhìn nhìn thì ý thức thân thể của cậu cũng không có gì đáng lo.
"Hình như không có việc gì, tôi có cảm giác có thứ gì đó, nhưng lúc sờ thấy nó thì không có xúc cảm, giống như gió vậy." Nhiễm Văn Ninh nhớ lại một chút rồi nói.
"Năng lực nhận biết của cậu dường như rất nhạy cảm, tôi lại không thấy bất kì cái gì cả." Trì Thác nói.
Trì Thác đóng cửa gian phòng lại một lần nữa, nói: "Cũng có thể là do chúng ta không nhìn thấy nó, nhưng tính công kích của mấy thứ kia rất thấp, khiến tôi cảm thấy có chút lạ."
"Đây không phải chuyện tốt hả?" Nhiễm Văn Ninh hệt như vẫn còn cảm thấy cái thứ quỷ kia trên người, trong lòng sợ hãi.
Trì Thác lắc lắc đầu, giải thích: "Bình thường, tính công kích của mấy thứ này cũng sẽ rất cao, cho dù không có đi nữa thì cũng sẽ khiến tinh thần lực của cậu bị tổn thương. Nhưng mấy thứ trước mắt lại không động vào chúng ta, có nghĩa là chúng ta chưa đạt đủ một số điều kiện."
Nhiễm Văn Ninh suy nghĩ một chốc những điều lưu ý đã được dặn lúc trước, hỏi: "Đừng bảo là phải chiếu sáng tụi nó nhé?"
"Tôi nghĩ có hai loại sinh vật trong mộng cảnh, một loại là nếu cậu không dùng nguồn sáng thì không cảm nhận được, mà loại trong phòng này rõ ràng không giống loại kia, chí ít cậu còn có thể cảm nhận được nó." Trì Thác đã sải bước đến một gian phòng xa hơn.
Gian phòng tiếp theo cũng gần như vậy, nhìn chung thì cả hai đều có chút giống nhau. Nhiễm Văn Ninh luôn cảm thấy mấy hoa văn thủy mặc trên mấy thứ trang trí đều là vật còn sống, chỉ có điều chúng nó không ra được. Lúc Nhiễm Văn Ninh đi ngang một cái ghế, cậu lại cảm thấy bên chân mình có cảm giác gió nhẹ phất qua da, nhưng trên ghế không có ai ngồi cả. Cũng may Nhiễm Văn Ninh cũng chả thấy được nó là gì, cậu cũng không muốn thấy yêu ma quỷ quái gì ngồi trên ghế đâu.
Hai người đi quan sát thêm năm sáu phòng nữa, Nhiễm Văn Ninh giơ tay hỏi: "Không lẽ mình phải xem từng gian tới hết vậy mãi hả anh?"
"Không cần phải thế, mình chỉ đang tìm quy luật thôi, mỗi một mộng cảnh đều có quy tắc của mình." Trì Thác giải thích.
Bây giờ, thứ họ đã biết là hoa văn họa tiết trên đồ vật đều là vật còn sống, trong không khí có vật gì đó tồn tại nhưng không thể nhìn thấy, động vào nó còn có thể dẫn ra một vài thứ khác. Nhiễm Văn Ninh cảm thấy có chút không có tiến triển, bình thường, mấy lúc như vầy cần một sự đột phá, vì thế cậu lấy một cái bình hoa nhỏ trong phòng ra ngoài phòng, đặt nó xuống, hỏi Trì Thác: "Nếu không thì mình chọc cho cái thứ trên đây chui ra ngoài xem thế nào?"
"Ừ thì vẫn được, có điều cậu..." Trì Thác có chút do dự.
Nhiễm Văn Ninh lập tức nói tiếp, "Tôi không chịu trách nhiệm vụ này, chỉ có anh đối phó nó thôi."
"Được thôi." Trì Thác sờ bình hoa một chốc. Sờ soạng cũng không gây nên kích thích lớn với chúng nó, tuy nhìn chằm chằm vào đó thì hoa văn sẽ trở nên sinh động, nhưng không sao, hạ tinh thần lực xuống là được.
Trì Thác nghĩ dù sao cạnh anh cũng tòi ra một Nhiễm Văn Ninh, vẫn là nhẹ nhàng một chút tốt hơn, kết quả Nhiễm Văn Ninh nhìn cái bình không hề có phản ứng gì trong tay Trì Thác, trực tiếp nói, "Đội trưởng, anh ném vỡ nó thử xem?"
Thật sự là nghé con mới sinh không sợ cọp, nhưng cách đấy đúng là cũng có thể thử xem, trình độ này đối với Trì Thác thì không khó ứng đối.
"Vậy cậu tránh ra xa một chút ha." Trì Thác cầm bình bông, chuẩn bị ném một cái, Nhiễm Văn Ninh lủi đến phía sau một cây cột.
Ngay lúc bình hoa rơi xuống đất, Nhiễm Văn Ninh trông thấy những mảnh vỡ hòa cùng với nước trong bình văng tung tóe trên sàn, sau đó, bên tai cậu đột nhiên có một âm thanh cao vút, như tiếng con nít vậy, ngay sau đó thì mấy mảnh vỡ kia đột nhiên hệt như bị tỉnh giấc, bắt đầu gào thét bày tỏ cảm xúc của mình.
Trên mấy mảnh vỡ là hoa văn đang uốn lượn, trong nháy mắt ấy, chúng nó dường như đã dừng một chút, sau đó đột nhiên điên cuồng uốn éo, giống như mấy con cá chạch trong chợ vậy. Nhiễm Văn Ninh thấy hoa văn đụng vào rìa mấy mảnh vỡ, sau đó giống như đã sờ thấy cái gì, đột nhiên lại vèo một cái chui ra khỏi đó, giống như mấy cái bóng vậy, chúng nó chui ra ngoài, bò loằng ngoằng trên mặt đất.
"Ồ? Mình thả tụi nó ra khỏi bình hoa rồi đúng không anh?" Nhiễm Văn Ninh hỏi Trì Thác.
Thế nhưng, Trì Thác vốn chỉ đứng yên trên nơi đất ấy, đã biến mất.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
[1] Ghế Thái sư như hình dưới:
Lời editor:
Cái cánh cửa phát ra tiếng xương khớp đó mà có thêm mùi dầu gió là biết ai rồi đó, là tui chứ ai.
Bonus cái hình nhìn qua máy quay chế độ ban đêm trong game Outlast cho dễ hình dung tầm nhìn của hai bạn bây giờ nè:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất