Chương 24: Khu Vườn Tường Vi (23)
Edit & Beta: La Quý Đường.
Editor: Mình có lời xin lỗi gửi cho mọi người. Đã hứa sẽ xong thế giới này tuần sau mà vẫn không làm được. Tuần trước mình đột ngột thi gấp trong 3 ngày nên bận tối tăm mặt mày. Thế giới này mai mình sẽ full luôn nhé. Cảm ơn vì đã luôn kiên nhẫn chờ mình như vậy.
---------------------------------------------------------------------------------
Quỷ hút máu đứng ở tại chỗ, không ai dám đi xem vẻ mặt của hắn.
Bốn phía an tĩnh đến không khí đều yên lặng, mọi người thở lớn cũng không dám thở, e sợ chọc tới quỷ hút máu đang có cảm xúc áp lực.
Đúng vậy, áp lực, chỉ cần không phải kẻ ngu, ai đều có thể cảm giác được hắn đang kiệt lực áp chế cái gì, là mạch nước ngầm dường như sắp sửa phá tan lớp băng.
Không ai muốn trở thành người bị hại của mạch nước ngầm này.
Sau một lúc lâu, Ludwig rời khỏi phòng, có người gan lớn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bóng dáng hắn rời đi.
Không biết có phải ảo giác hay không, cảm thấy trong nháy mắt, quỷ hút máu này thoạt nhìn giống như sủng vậy bị chủ nhân vứt bỏ.
Người nọ lắc lắc đầu, đem loại suy nghĩ này cùng đáng thương có quan hệ quăng ra đầu.
Quỷ hút máu mạnh đến nỗi có thể lấy sức mạnh bản thân hủy hoại cả tòa thành như thế nào sẽ đáng thương, hình như là hắn ta nhìn lầm rồi.
Không có tường vi che đậy, thành thị có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà xuất hiện trước mặt người ngoài.
Trận tại nạn thình lình xảy ra này tác động vô số tâm tình của nhiều người, trên mạng mỗi phân mỗi giây đều có lượng lớn người quan tâm phỏng đoán cùng bình luận, không có ai có thể thật sự đoán được nguyên nhân tai nạn gây ra, mà người biết chân tướng, lại hết thảy đối với việc này ngậm miệng không đề cập tới.
Sau khi tai nạn phát sinh, truyền thống cùng cảnh sát thời khắc chờ đợi ở phụ cận thành thị trước tiên phát hiện tường vi tiêu tán, bọn họ dùng máy ảnh chụp lại một màn này, rồi sau đó sau tiếp trước mà bước vào thành thị bị tàn phá này.
Truyền thông yêu cầu tư liệu trực tiếp, cảnh sát cũng phải đi xác nhận thẩm phán cùng đám quan viên bình yên vô sự.
Trước khi tường vi chưa có thối lui, mọi người đối tình huống trong thành thị có rất nhiều phỏng đoán, được nhận định nhiều nhất, chính là thành thị đã bị luân hãm, tai nạn mang đi sinh mệnh mọi người trong thành phố này.
Nhưng sự thật cùng phỏng đoán không quá giống nhau, nhân số thương vong cùng cả dân cư trong thành thị so sánh, tựa hồ không đáng giá nhắc tới.
Tai nạn quay lại vội vàng, nhân loại thật sự vô pháp phán đoán nó nguyên nhân gây ra cùng kết quả, chỉ có thể đem hết thảy chuyện này đổ lên đầu thượng đế không gì làm không được.
Ludwig cũng không biết, chính mình đồng thời trở thành ma quỷ khủng bố cùng thượng đế tức giận, thời khắc nhân loại thảo luận đến dõng dạc hùng hồn, hắn đang ở trong giáo đường Mari, đem hạc giấy màu đỏ của Sở Từ để lại cho hắn bỏ vào ngăn kéo.
Cái ngăn kéo này chỉ có hắn mới có thể mở ra, bên trong chỉ để hạc giấy Sở Từ đưa cho hắn.
Mười mấy con hạc giấy nhan sắc khác nhau rúc vào cùng nhau, giống bức tranh nhiều màu..
"Đây là lễ vật em tặng cho anh ".
Tiếng vọng của Sở Từ nói qua nói lại ở bên tai hắn, Ludwig nhắm mắt lại, nghĩ thầm, kẻ lừa đảo.
Người này từ khi xuất hiện đến mỗi tiếng nói cử động tất cả đều là lời nói dối cũng đẹp, hắn biết rõ là như thế, vẫn như cũ khống chế không được mà sa vào trong đó, như là động vật cam tâm tình nguyện chui vào lưới săn, nhưng cậu vẫn như cũ vứt bỏ hắn.
Hắn sẽ không lại tin cậu. Hắn muốn đi tìm cậu.
Trùng kiến sau tai nạn là công trình to lớn mà lại rườm rà nhất, những thực vật đó không làm hư hao nơi ở, lại hủy hoại tất cả con đường. Lúc trước, thẩm phán còn không rõ nguyên nhân trong đó, hiện tại ông đã biết, đây là bởi vì quỷ hút máu kia theo mỗi một cái con đường tìm người.
Trận tai nạn này nguyên nhân gây ra không khỏi quá mức hoang đường, nhưng ông cũng chỉ có thể tiếp thu.
[ Hắn bắt đầu tìm ngài. ]
[ Hắn muốn tìm ta như thế nào, mỗi nơi đều tìm một lần sao. ]
Ba ngày sau, máy bay nhiều lần quay vòng, rốt cuộc đáp xuống một thành phố ở phương Đông.
Sở Từ mang kính râm thật lớn cơ hồ có thể ngăn trở cả khuôn mặt, nhanh chóng rời khỏi sân bay.
Lấy phúc của tiểu quỷ hút máu, cậu bị thẩm phán treo giải thưởng tìm kiếm mất tích, toàn cầu điều tra, số tiền cao đến nỗi nhà giàu thấy cũng có thể động tâm. Vì thế, hệ thống cũng tỏ vẻ chính mình có thể hỗ trợ cậu thay đổi dung mạo, nhưng thực đáng tiếc là Sở Từ không muốn.
Hệ thống đành phải cực khổ mà bóp méo kí ức gặp mặt cậu mỗi một người qua đường, ở trên máy bay còn được, không có bao nhiêu người, vừa đáp xuống đất, khắp nơi đều có bóng người. Vì để nó không vất vả như vậy, Sở Từ chủ động mang kính râm.
Thế giới này cùng thế giới thực của cậu không có quan hệ gì, nhưng lại rất giống nhau, như là trực tiếp copy paste ra, cho dù Sở Từ là chân chính lần đầu tiên bước chân lên mảnh đất phương Đông này, cậu cũng không có cảm giác xa lạ cho lắm.
Người đến người đi, mọi người bị sửa lại ký ức đều không chú ý cậu, ngược lại làm cậu có một chút mới lạ.
Cậu sinh ra ưu việt, nhất là thói quen trở thành tâm điểm của cún quanh, bị mê luyến, bị tín ngưỡng. Cảm giác của một người bình thường là gì, cậu thật sự không biết.
[ Ta có thể không mang kính râm không? ]
[!!!] hệ thống lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt: [ Trừ phi ngài từ trên thi thể của tôi bước qua. ]
Sở Từ vô tội mà nói: [ Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút, mi làm gì dữ vậy. ]
[ Tôi không có dữ mà ——] Hệ thống nhịn không được nghĩ lại, nó thật sự có dữ với ký chủ của mình hả?
Nhưng nó nói còn chưa dứt lời, liền nghe thấy Sở Từ tiếp tục nói: [ Mi cũng không có thi thể, ta bước như thế nào. ]
[......]
Vô luận như thế nào, Sở Từ thành một người bình thường không bị chú ý tâm tình vui vẻ mà qua đường ở bên ngoài dạo một vòng, ăn bữa tối, lại vui vẻ mà trở lại khách sạn.
Khoảnh khắc đáp xuống đất, hệ thống đã chuẩn bị tốt phòng cho cậu, vị trí là tầng cao nhất, có thể quan sát hơn phân nửa phong cảnh của thành phố.
Không có người ngoài, Sở Từ tháo xuống kính râm ném sang một bên, lười biếng mà vào phòng tắm.
Hơi nước bốc hơi lên huân đến cậu mơ màng sắp ngủ, cậu cũng thật sự ngủ luôn.
Tuy rằng không vì treo giải thưởng bị cả thế giới vây bắt chặn đường, nhưng ngồi máy bay cũng rất mệt.
Càng xác thực mà nói, là cùng cảm xúc của tên quỷ hút máu kia kéo theo, mới có nguyên nhân cậu sẽ mỏi mệt như thế.
Hệ thống an tĩnh mà duy trì độ ấmcủa nước, sau khi chờ Sở Từ ngủ say, nó mới đem cậu dời về trên giường.
Không có, không có, không có.
Nơi nào cũng chưa cảm giác được tồn tại của Sở Từ.
Sau khi đôi mắt của Ludwigbiến thành màu máu ám trầm, rốt cuộc liền không thay đổi trở về.
Mỗi lần đi qua một thành phố, hắn đều sẽ dừng lại một lát, ở trong thành thị tìm tòi hơi thở của Sở Từ, nhưng hắn không ở bất luận chỗ nào cảm giác được.
Hy vọng không ngừng thất bại, làm trái tim hắn cũng trở nên càng ngày càng trống rỗng. Rỗng như là vực sâu không thấy đáy, cục đá rơi xuống đều nghe không được tiếng vang.
Đây đã là thành phố cuối cùng của phương Tây.
Ludwig bình tĩnh mà chớp chớp mắt một chút, tính tính thời gian Sở Từ rời đi.
Kỳ thật căn bản không cần tính, một chuỗi số tự nhiên vậy mà hiện lên ở trong đầu hắn. Mười lăm ngày, 360 tiếng đồng hồ.
Mười lăm ngày, em hẳn là chơi đủ rồi nhỉ?
Ludwig nhìn về phía một nơi khác ở đại dương xa xôi.
Nếu phương Tây tìm không thấy tồn tại của em, vậy đi phương Đông được không.
[ Ngài bị theo dõi. ]
[ À? ]
[ Có người muốn cướp bóc ] hệ thống vi diệu mà dừng một chút: [ Giựt tiền. ]
Sở Từ nhẹ nhàng cười một tiếng: [ Mi đúng là đồ thù dai. ]
Nó bóp méo kí ức của mọi người đối với Sở Từ, bởi vậy, trong mắt người ở bên ngoài, Sở Từ thoạt nhìn chính là người có bộ mặt bình thường dáng người suy nhược lại cố tình rất có tiền. Hình tượng như vậy, bị kẻ bắt cóc coi là mục tiêu cướp bóc tựa hồ cũng là đương nhiên.
Sở Từ dừng lại bước chân, nhìn quanh bốn phía.
Thương nghiệp trong giới quá mức náo nhiệt, những cặp tình nhân muốn hôn môi đều tìm không thấy không gian che dấu, càng đừng nói trình diễn một kế hoạch bắt cóc tỉ mỉ kinh tâm động phách. Nhưng ăn trộm, trộm tiền nhưng thật ra có thể.
Cậu tùy ý đi ra ngoài, rời đi khu vực náo nhiệt: [ Có chút nhàm chán, để cho ta gặp đám cướp này cũng tốt. ]
Khi đi ra ngoài, Sở Từ cảm giác được tầm mắt nào đó cuồng loạn nóng bỏng.
[ Thôi được ] cậu nói, lại lần nữa quay về: [ Không biết vì cái gì, ta luôn cảm thấy đi càng xa sẽ đụng phải chuyện gì ngoài ý muốn. ]
Trực giác của cậu vẫn luôn rất nhạy, cậu mới sẽ không vì một tên cướp bóc thần kinh đưa vào phạm vi trực giác của chính mình.
Cậu trà trộn vào đám người náo nhiệt, ở đường phố đi dạo một buổi trưa. Trời biết cậu là như thế nào ứng phó những nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ tựa hồ vĩnh viễn đều ứng phó không được. Ngữ khí của các chun gái quá mức nóng bỏng luôn làm cậu cảm thấy, chính mình ở trong mắt các chị gái đấy tựa hồ là hình tượng mới, giống cái loại là cây ATM di động ấy.
Là cây ATM không có mật mã.
Lại một lần cự tuyệt quảng cáo sữa bột trẻ con, Sở Từ nghi hoặc hỏi: [ Ta thoạt nhìn rất giống ba ba ra ngoài mua sữa cho bé con hả? ]
Hệ thống: [ Có lẽ vậy, ai biết được. ]
Đại khái là thời gian cậu ở khu mua sắm rất lâu, kẻ bắt cóc nhìn chằm chằm vào cậu rốt cuộc có chút không kiên nhẫn, cố ý từ trước mặt cậu đi qua, thật mạnh đem cậu đẩy ngã trên mặt đất.
"Ôi cậu không sao chứ?" Kẻ bắt cóc mặt nhưng thật ra rất đôn hậu thành thật, treo đầy tình ý chân thành lo lắng: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, cậu có hay không cảm giác nơi nào không thoải mái, bằng không tôi đưa cậu đi bệnh viện xem?"
Thời điểm đụng vào cậu, dùng lực đạo cùng góc độ đều là trải qua tính toán cẩn thận, đủ để cho kẻ có tiền yếu gà trước mắt này ngã đến đầu váng mắt hoa.
Sở Từ đẩy ra hắn ta duỗi tay lại đây, nhẹ nhàng mà đứng lên: "Không cần."
"Như thế nào có thể không cần đâu" kẻ bắt cóc có chút nóng vội, nói chuyện tốc độ cũng nhanh lên: "Tôi xem cậu thật sự ngã rất nặng, cánh tay đều sưng tím, tôi vẫn là mang cậu đi khám đi, miễn cho có lo lắng sau này."
Sở Từ lại một lần đẩy ra hắn ta: "Thật sự không cần, tôi khá tốt, ông không cần khách khí như vậy."
Trận khôi hài nhỏ bé này vốn dĩ hấp dẫn không đến bất luận chú ý gì, lại bởi vì đối thoại của hai người bọn họ có chút thay đổi.
Có người cũng thành khẩn mà khuyên nhủ: "Chú kia, chú vẫn là đi theo chú này đi bệnh viện nhìn chút đi. Bằng không thực sự có cái gì liền không xong, đúng hay không?"
Sở Từ nhìn người lại đây khuyên giải liếc mắt một cái, người trẻ tuổi dương quang xán lạn, thoạt nhìn đại khái hơn hai mươi tuổi.
Chú?
Cậu minh bạch lúc trước tại sao có nhiều nhân viên đẩy mạnh như vậy là chuyện như thế nào rồi.
"Thôi được" Lúc này đây Sở Từ m lại không từ chối, cậu cười rộ lên, người trẻ tuổi khuyên giải lập tức mặt đỏ.
Có chút kỳ quái, người thanh niên nghĩ, tuổi tác như vậy, thanh âm như thế nào có thể...... Như thế nào có thể dễ nghe như vậy.
Từ trung tâm mua sắm ra ngoài, kẻ bắt cóc vốn tưởng rằng lúc này có thể thành công cướp bóc, đang muốn cao hứng phấn chấn mà đem cậu dẫn tới một đường nhỏ hẻo lánh không có người. Nhưng mà chỉ là một cái trong chớp mắt, người đi ở bên cạnh hắn ta liền biến mất.
Kẻ bắt cóc: "???"
Mẹ nó, ban ngày ban mặt gặp quỷ!
Hắn ta kinh hoảng thất thố mà nhìn về bốn phía, chính là mặc kệ tìm như thế nào, đều tìm không thấy thân ảnh có tiền kia vừa mới còn đây.
Không phải là thật gặp quỷ đi...... Nhớ tới khi đụng vào cậu không cẩn thận đụng tới cánh tay lạnh băng, kẻ bắt cóc bỗng nhiên rùng mình.
Không riêng gì hắn ta phản ứng lại, Sở Từ chính mình cũng không phản ứng đây.
Bất quá chỉ một giây, cậu liền phản ứng lại.
Cảm giác được độ ấm quen thuộc của người phía sau, Sở Từ giãy giụa một chút: "Không cần...... Ôm chặt đến như vậy...... Ludwig......"
Cậu sắp hô hấp không được nữa.
Quỷ hút máu không nghe, thậm chí ôm đến càng dùng sức, lực độ hận không thể đem cậu cả người bóp nát.
Hắn ôm Sở Từ, lóe tiến một hang nhỏ do dây leo bò phủ kín. Sau đó cúi người, ở bên tai Sở Từ nhẹ giọng nói: "Bắt được em."
- -------------------------------------
Editor: Mình có lời xin lỗi gửi cho mọi người. Đã hứa sẽ xong thế giới này tuần sau mà vẫn không làm được. Tuần trước mình đột ngột thi gấp trong 3 ngày nên bận tối tăm mặt mày. Thế giới này mai mình sẽ full luôn nhé. Cảm ơn vì đã luôn kiên nhẫn chờ mình như vậy.
---------------------------------------------------------------------------------
Quỷ hút máu đứng ở tại chỗ, không ai dám đi xem vẻ mặt của hắn.
Bốn phía an tĩnh đến không khí đều yên lặng, mọi người thở lớn cũng không dám thở, e sợ chọc tới quỷ hút máu đang có cảm xúc áp lực.
Đúng vậy, áp lực, chỉ cần không phải kẻ ngu, ai đều có thể cảm giác được hắn đang kiệt lực áp chế cái gì, là mạch nước ngầm dường như sắp sửa phá tan lớp băng.
Không ai muốn trở thành người bị hại của mạch nước ngầm này.
Sau một lúc lâu, Ludwig rời khỏi phòng, có người gan lớn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bóng dáng hắn rời đi.
Không biết có phải ảo giác hay không, cảm thấy trong nháy mắt, quỷ hút máu này thoạt nhìn giống như sủng vậy bị chủ nhân vứt bỏ.
Người nọ lắc lắc đầu, đem loại suy nghĩ này cùng đáng thương có quan hệ quăng ra đầu.
Quỷ hút máu mạnh đến nỗi có thể lấy sức mạnh bản thân hủy hoại cả tòa thành như thế nào sẽ đáng thương, hình như là hắn ta nhìn lầm rồi.
Không có tường vi che đậy, thành thị có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà xuất hiện trước mặt người ngoài.
Trận tại nạn thình lình xảy ra này tác động vô số tâm tình của nhiều người, trên mạng mỗi phân mỗi giây đều có lượng lớn người quan tâm phỏng đoán cùng bình luận, không có ai có thể thật sự đoán được nguyên nhân tai nạn gây ra, mà người biết chân tướng, lại hết thảy đối với việc này ngậm miệng không đề cập tới.
Sau khi tai nạn phát sinh, truyền thống cùng cảnh sát thời khắc chờ đợi ở phụ cận thành thị trước tiên phát hiện tường vi tiêu tán, bọn họ dùng máy ảnh chụp lại một màn này, rồi sau đó sau tiếp trước mà bước vào thành thị bị tàn phá này.
Truyền thông yêu cầu tư liệu trực tiếp, cảnh sát cũng phải đi xác nhận thẩm phán cùng đám quan viên bình yên vô sự.
Trước khi tường vi chưa có thối lui, mọi người đối tình huống trong thành thị có rất nhiều phỏng đoán, được nhận định nhiều nhất, chính là thành thị đã bị luân hãm, tai nạn mang đi sinh mệnh mọi người trong thành phố này.
Nhưng sự thật cùng phỏng đoán không quá giống nhau, nhân số thương vong cùng cả dân cư trong thành thị so sánh, tựa hồ không đáng giá nhắc tới.
Tai nạn quay lại vội vàng, nhân loại thật sự vô pháp phán đoán nó nguyên nhân gây ra cùng kết quả, chỉ có thể đem hết thảy chuyện này đổ lên đầu thượng đế không gì làm không được.
Ludwig cũng không biết, chính mình đồng thời trở thành ma quỷ khủng bố cùng thượng đế tức giận, thời khắc nhân loại thảo luận đến dõng dạc hùng hồn, hắn đang ở trong giáo đường Mari, đem hạc giấy màu đỏ của Sở Từ để lại cho hắn bỏ vào ngăn kéo.
Cái ngăn kéo này chỉ có hắn mới có thể mở ra, bên trong chỉ để hạc giấy Sở Từ đưa cho hắn.
Mười mấy con hạc giấy nhan sắc khác nhau rúc vào cùng nhau, giống bức tranh nhiều màu..
"Đây là lễ vật em tặng cho anh ".
Tiếng vọng của Sở Từ nói qua nói lại ở bên tai hắn, Ludwig nhắm mắt lại, nghĩ thầm, kẻ lừa đảo.
Người này từ khi xuất hiện đến mỗi tiếng nói cử động tất cả đều là lời nói dối cũng đẹp, hắn biết rõ là như thế, vẫn như cũ khống chế không được mà sa vào trong đó, như là động vật cam tâm tình nguyện chui vào lưới săn, nhưng cậu vẫn như cũ vứt bỏ hắn.
Hắn sẽ không lại tin cậu. Hắn muốn đi tìm cậu.
Trùng kiến sau tai nạn là công trình to lớn mà lại rườm rà nhất, những thực vật đó không làm hư hao nơi ở, lại hủy hoại tất cả con đường. Lúc trước, thẩm phán còn không rõ nguyên nhân trong đó, hiện tại ông đã biết, đây là bởi vì quỷ hút máu kia theo mỗi một cái con đường tìm người.
Trận tai nạn này nguyên nhân gây ra không khỏi quá mức hoang đường, nhưng ông cũng chỉ có thể tiếp thu.
[ Hắn bắt đầu tìm ngài. ]
[ Hắn muốn tìm ta như thế nào, mỗi nơi đều tìm một lần sao. ]
Ba ngày sau, máy bay nhiều lần quay vòng, rốt cuộc đáp xuống một thành phố ở phương Đông.
Sở Từ mang kính râm thật lớn cơ hồ có thể ngăn trở cả khuôn mặt, nhanh chóng rời khỏi sân bay.
Lấy phúc của tiểu quỷ hút máu, cậu bị thẩm phán treo giải thưởng tìm kiếm mất tích, toàn cầu điều tra, số tiền cao đến nỗi nhà giàu thấy cũng có thể động tâm. Vì thế, hệ thống cũng tỏ vẻ chính mình có thể hỗ trợ cậu thay đổi dung mạo, nhưng thực đáng tiếc là Sở Từ không muốn.
Hệ thống đành phải cực khổ mà bóp méo kí ức gặp mặt cậu mỗi một người qua đường, ở trên máy bay còn được, không có bao nhiêu người, vừa đáp xuống đất, khắp nơi đều có bóng người. Vì để nó không vất vả như vậy, Sở Từ chủ động mang kính râm.
Thế giới này cùng thế giới thực của cậu không có quan hệ gì, nhưng lại rất giống nhau, như là trực tiếp copy paste ra, cho dù Sở Từ là chân chính lần đầu tiên bước chân lên mảnh đất phương Đông này, cậu cũng không có cảm giác xa lạ cho lắm.
Người đến người đi, mọi người bị sửa lại ký ức đều không chú ý cậu, ngược lại làm cậu có một chút mới lạ.
Cậu sinh ra ưu việt, nhất là thói quen trở thành tâm điểm của cún quanh, bị mê luyến, bị tín ngưỡng. Cảm giác của một người bình thường là gì, cậu thật sự không biết.
[ Ta có thể không mang kính râm không? ]
[!!!] hệ thống lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt: [ Trừ phi ngài từ trên thi thể của tôi bước qua. ]
Sở Từ vô tội mà nói: [ Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút, mi làm gì dữ vậy. ]
[ Tôi không có dữ mà ——] Hệ thống nhịn không được nghĩ lại, nó thật sự có dữ với ký chủ của mình hả?
Nhưng nó nói còn chưa dứt lời, liền nghe thấy Sở Từ tiếp tục nói: [ Mi cũng không có thi thể, ta bước như thế nào. ]
[......]
Vô luận như thế nào, Sở Từ thành một người bình thường không bị chú ý tâm tình vui vẻ mà qua đường ở bên ngoài dạo một vòng, ăn bữa tối, lại vui vẻ mà trở lại khách sạn.
Khoảnh khắc đáp xuống đất, hệ thống đã chuẩn bị tốt phòng cho cậu, vị trí là tầng cao nhất, có thể quan sát hơn phân nửa phong cảnh của thành phố.
Không có người ngoài, Sở Từ tháo xuống kính râm ném sang một bên, lười biếng mà vào phòng tắm.
Hơi nước bốc hơi lên huân đến cậu mơ màng sắp ngủ, cậu cũng thật sự ngủ luôn.
Tuy rằng không vì treo giải thưởng bị cả thế giới vây bắt chặn đường, nhưng ngồi máy bay cũng rất mệt.
Càng xác thực mà nói, là cùng cảm xúc của tên quỷ hút máu kia kéo theo, mới có nguyên nhân cậu sẽ mỏi mệt như thế.
Hệ thống an tĩnh mà duy trì độ ấmcủa nước, sau khi chờ Sở Từ ngủ say, nó mới đem cậu dời về trên giường.
Không có, không có, không có.
Nơi nào cũng chưa cảm giác được tồn tại của Sở Từ.
Sau khi đôi mắt của Ludwigbiến thành màu máu ám trầm, rốt cuộc liền không thay đổi trở về.
Mỗi lần đi qua một thành phố, hắn đều sẽ dừng lại một lát, ở trong thành thị tìm tòi hơi thở của Sở Từ, nhưng hắn không ở bất luận chỗ nào cảm giác được.
Hy vọng không ngừng thất bại, làm trái tim hắn cũng trở nên càng ngày càng trống rỗng. Rỗng như là vực sâu không thấy đáy, cục đá rơi xuống đều nghe không được tiếng vang.
Đây đã là thành phố cuối cùng của phương Tây.
Ludwig bình tĩnh mà chớp chớp mắt một chút, tính tính thời gian Sở Từ rời đi.
Kỳ thật căn bản không cần tính, một chuỗi số tự nhiên vậy mà hiện lên ở trong đầu hắn. Mười lăm ngày, 360 tiếng đồng hồ.
Mười lăm ngày, em hẳn là chơi đủ rồi nhỉ?
Ludwig nhìn về phía một nơi khác ở đại dương xa xôi.
Nếu phương Tây tìm không thấy tồn tại của em, vậy đi phương Đông được không.
[ Ngài bị theo dõi. ]
[ À? ]
[ Có người muốn cướp bóc ] hệ thống vi diệu mà dừng một chút: [ Giựt tiền. ]
Sở Từ nhẹ nhàng cười một tiếng: [ Mi đúng là đồ thù dai. ]
Nó bóp méo kí ức của mọi người đối với Sở Từ, bởi vậy, trong mắt người ở bên ngoài, Sở Từ thoạt nhìn chính là người có bộ mặt bình thường dáng người suy nhược lại cố tình rất có tiền. Hình tượng như vậy, bị kẻ bắt cóc coi là mục tiêu cướp bóc tựa hồ cũng là đương nhiên.
Sở Từ dừng lại bước chân, nhìn quanh bốn phía.
Thương nghiệp trong giới quá mức náo nhiệt, những cặp tình nhân muốn hôn môi đều tìm không thấy không gian che dấu, càng đừng nói trình diễn một kế hoạch bắt cóc tỉ mỉ kinh tâm động phách. Nhưng ăn trộm, trộm tiền nhưng thật ra có thể.
Cậu tùy ý đi ra ngoài, rời đi khu vực náo nhiệt: [ Có chút nhàm chán, để cho ta gặp đám cướp này cũng tốt. ]
Khi đi ra ngoài, Sở Từ cảm giác được tầm mắt nào đó cuồng loạn nóng bỏng.
[ Thôi được ] cậu nói, lại lần nữa quay về: [ Không biết vì cái gì, ta luôn cảm thấy đi càng xa sẽ đụng phải chuyện gì ngoài ý muốn. ]
Trực giác của cậu vẫn luôn rất nhạy, cậu mới sẽ không vì một tên cướp bóc thần kinh đưa vào phạm vi trực giác của chính mình.
Cậu trà trộn vào đám người náo nhiệt, ở đường phố đi dạo một buổi trưa. Trời biết cậu là như thế nào ứng phó những nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ tựa hồ vĩnh viễn đều ứng phó không được. Ngữ khí của các chun gái quá mức nóng bỏng luôn làm cậu cảm thấy, chính mình ở trong mắt các chị gái đấy tựa hồ là hình tượng mới, giống cái loại là cây ATM di động ấy.
Là cây ATM không có mật mã.
Lại một lần cự tuyệt quảng cáo sữa bột trẻ con, Sở Từ nghi hoặc hỏi: [ Ta thoạt nhìn rất giống ba ba ra ngoài mua sữa cho bé con hả? ]
Hệ thống: [ Có lẽ vậy, ai biết được. ]
Đại khái là thời gian cậu ở khu mua sắm rất lâu, kẻ bắt cóc nhìn chằm chằm vào cậu rốt cuộc có chút không kiên nhẫn, cố ý từ trước mặt cậu đi qua, thật mạnh đem cậu đẩy ngã trên mặt đất.
"Ôi cậu không sao chứ?" Kẻ bắt cóc mặt nhưng thật ra rất đôn hậu thành thật, treo đầy tình ý chân thành lo lắng: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, cậu có hay không cảm giác nơi nào không thoải mái, bằng không tôi đưa cậu đi bệnh viện xem?"
Thời điểm đụng vào cậu, dùng lực đạo cùng góc độ đều là trải qua tính toán cẩn thận, đủ để cho kẻ có tiền yếu gà trước mắt này ngã đến đầu váng mắt hoa.
Sở Từ đẩy ra hắn ta duỗi tay lại đây, nhẹ nhàng mà đứng lên: "Không cần."
"Như thế nào có thể không cần đâu" kẻ bắt cóc có chút nóng vội, nói chuyện tốc độ cũng nhanh lên: "Tôi xem cậu thật sự ngã rất nặng, cánh tay đều sưng tím, tôi vẫn là mang cậu đi khám đi, miễn cho có lo lắng sau này."
Sở Từ lại một lần đẩy ra hắn ta: "Thật sự không cần, tôi khá tốt, ông không cần khách khí như vậy."
Trận khôi hài nhỏ bé này vốn dĩ hấp dẫn không đến bất luận chú ý gì, lại bởi vì đối thoại của hai người bọn họ có chút thay đổi.
Có người cũng thành khẩn mà khuyên nhủ: "Chú kia, chú vẫn là đi theo chú này đi bệnh viện nhìn chút đi. Bằng không thực sự có cái gì liền không xong, đúng hay không?"
Sở Từ nhìn người lại đây khuyên giải liếc mắt một cái, người trẻ tuổi dương quang xán lạn, thoạt nhìn đại khái hơn hai mươi tuổi.
Chú?
Cậu minh bạch lúc trước tại sao có nhiều nhân viên đẩy mạnh như vậy là chuyện như thế nào rồi.
"Thôi được" Lúc này đây Sở Từ m lại không từ chối, cậu cười rộ lên, người trẻ tuổi khuyên giải lập tức mặt đỏ.
Có chút kỳ quái, người thanh niên nghĩ, tuổi tác như vậy, thanh âm như thế nào có thể...... Như thế nào có thể dễ nghe như vậy.
Từ trung tâm mua sắm ra ngoài, kẻ bắt cóc vốn tưởng rằng lúc này có thể thành công cướp bóc, đang muốn cao hứng phấn chấn mà đem cậu dẫn tới một đường nhỏ hẻo lánh không có người. Nhưng mà chỉ là một cái trong chớp mắt, người đi ở bên cạnh hắn ta liền biến mất.
Kẻ bắt cóc: "???"
Mẹ nó, ban ngày ban mặt gặp quỷ!
Hắn ta kinh hoảng thất thố mà nhìn về bốn phía, chính là mặc kệ tìm như thế nào, đều tìm không thấy thân ảnh có tiền kia vừa mới còn đây.
Không phải là thật gặp quỷ đi...... Nhớ tới khi đụng vào cậu không cẩn thận đụng tới cánh tay lạnh băng, kẻ bắt cóc bỗng nhiên rùng mình.
Không riêng gì hắn ta phản ứng lại, Sở Từ chính mình cũng không phản ứng đây.
Bất quá chỉ một giây, cậu liền phản ứng lại.
Cảm giác được độ ấm quen thuộc của người phía sau, Sở Từ giãy giụa một chút: "Không cần...... Ôm chặt đến như vậy...... Ludwig......"
Cậu sắp hô hấp không được nữa.
Quỷ hút máu không nghe, thậm chí ôm đến càng dùng sức, lực độ hận không thể đem cậu cả người bóp nát.
Hắn ôm Sở Từ, lóe tiến một hang nhỏ do dây leo bò phủ kín. Sau đó cúi người, ở bên tai Sở Từ nhẹ giọng nói: "Bắt được em."
- -------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất