Chương 30: Khuynh quốc khuynh thành (4)
Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
"Rầm" một tiếng, bọt nước bay lên rồi lả tả rơi xuống, tạo ra tầng tầng lớp lớp gợn sóng.
Sở Từ từ trong nước rời khỏi, ngồi ở bên cạnh ao, hướng Diệp Tiềm nói: "Ngươi lại đây."
Không có nước che lấp, đuôi cá hoàn toàn lộ ở trước mắt hai người, vảy cá chiết xạ ánh sáng, đẹp đến nỗi làm ánh mặt trời cũng ảm đạm thất sắc.
Diệp Uẩn nhìn đến đôi mắt đều thẳng.
Nhóc trộm liếc mắt nhìn ca ca một cái, phát hiện hắn có chút xuất thần, lập tức nắm lấy cơ hội, từ trong tay hắn tránh thoát ra, chạy đến trước mặt Sở Từ, vây quanh cậu xoay vài vòng.
"Ta có thể sờ sờ cái đuôi của ngươi sao?"
"Không thể" Sở Từ mắt cũng không chớp, ôn nhu mà nói: "Tiểu quỷ, ta và ca ca của ngươi có chuyện muốn nói, ngươi tự ra ngoài chơi, được không?"
Diệp Uẩn vựng hồ hồ gật đầu: "Được."
Nhóc từ trước đến nay bướng bỉnh, là Hỗn Thế Ma Vương ở phủ tướng quân, hiếm khi thấy thời điểm nhóc thành thật nghe lời, Diệp Tiềm liếc cậu một cái, hỏi: "Ngươi đối với đệ ấy làm cái gì?"
"Không cần khẩn trương" Sở Từ đuôi mắt loé loé: "Bất quá là chút phép nhỏ làm tiểu hài tử nghe lời, không thương tổn không đến nhóc ấy đâu."
"Ngươi đối với đệ ấy như vậy đối không tốt lắm" Diệp Tiềm rũ mắt xuống, trong ánh mắt phân rõ trái phải là tia sáng không tán đồng: "Đệ ấy rất...... Thích ngươi, ngươi như vậy, đệ ấy sẽ thương tâm."
"Ngươi không nói cho nhóc, nó sẽ không biết." Sở Từ dừng một chút, ý vị thâm trường hỏi: "Bởi vì tiểu quỷ thích ta, cho nên ta liền không thể tổn thương nhóc sao?"
Diệp Tiềm lúc này mới ý thức được những lời này có khe hở lớn bao nhiêu: "Không, ta không phải ý tứ này ——"
Nhưng hắn lời nói chưa kịp nói xong, Sở Từ mỉm cười đánh gãy hắn: "Ta cũng rất thích ngươi, ngươi có thể hay không đừng tổn thương ta?"
"......"
Diệp Tiềm mặt lấy tốc độ sét đánh không kịp đỏ lên: "Đây là chuyện hai người chứ không phải một người, như thế nào có thể cho là một?"
Sở Từ ý cười càng sâu, kéo dài ngữ điệu hỏi: "Ngươi như thế nào biết không phải cùng một chuyện?"
"......"
Hắn lại nói sai rồi.
Ánh mắt người cá hàm chứa ý cười bỗng nhiên biến thành một ngọn lửa, dừng ở nơi nào, nơi đó liền lan dài ra một mảng biển lửa rộng lớn mạnh mẽ.
Diệp Tiềm chỉ cảm thấy toàn thân cùng với lục phủ ngũ tạng đều bị đốt cháy, miễn cưỡng duy trì lý trí số lượng không nhiều lắm. Muốn nói cái gì, lại tựa hồ cái gì đều nói không được, cuối cùng, hắn nhấp nhấp môi, từ bỏ nói: "Ta không nói ngươi."
Sở Từ cười rộ lên: "Ngươi lại đây, ôm ta đi đến trên ghế đá."
Diệp Tiềm không chỉ có không qua, còn lui sau lại mấy bước: "Không được, ngươi là của Thánh Thượng......, ta ôm ngươi, với lễ nghi không hợp."
Khi nhắc tới thân phận Sở Từ, thanh âm hắn mơ hồ, không biết là không thể nghĩ được nên xưng hô như thế nào.
"Ta cùng hoàng đế không có quan hệ gì" Sở Từ không sao cả mà nói: "Còn nữa, ta và ngươi đều là nam nhân, nam nhân ôm nam nhân, có cái gì hợp hay không hợp, ta lại không có biện pháp đi qua đó."
Diệp Tiềm không còn lý do cự tuyệt, chỉ có thể đi qua, cúi người đem cậu ôm lên.
Người cá đuôi rất mềm, cũng không phải cảm xúc ướt dầm dề, càng giống tơ lụa tỉ mỉ bện ra.
Hai người khoảng cách gần, Diệp Tiềm càng có thể rõ ràng mà ngửi được hơi thở trên người người cá, là một loại hơi thở sâu kín, trước kia chưa bao giờ ngửi qua. Luồng hơi thở này quanh quẩn hắn, tựa hồ khi có khi không, làm hắn rất khó cảm giác được đồ vật khác.
Trong viện có bộ bàn đá, cùng khoảng cách với hồ nước cũng không tính là xa, nhưng hắn ước chừng là khẩn trương, hoặc là vì lí do khác, tay ôm người cá luôn có chút không được.
Sở Từ dựa vào trên vai hắn, nhẹ giọng nói: "Ngươi nếu là ném ta, ta liền ăn ngươi."
Tiếng nói người cá giống như tiếng trời, Diệp Tiềm mơ mơ màng màng mà xem nhẹ câu nói đáng sợ này của cậu, chỉ là suy nghĩ, khoảng cách của hai người bọn họ, giống như có chút quá gần.
Nhưng hắn vẫn là ôm ngay ngắn một chút, không phải sợ bị cậu ăn, mà là sợ làm rớt cậu.
Thẳng đến đem cậu để trên ghế đá, Diệp Tiềm mới lặng lẽ thở một hơi.
Hắn tập võ không bao lâu, cánh tay đấm bao cát luyện kiếm, cũng không có thất thở như hôm nay.
"Ngươi tựa hồ rất khẩn trương?"
Thật vất vả rời khỏi nước, Sở Từ có chút vui vẻ, không chút nào để ý mà đem cái đuôi rũ trên mặt đất, tiếp tục lăn lộn với ông cụ non dễ đỏ mặt.
Diệp Tiềm phản bác: "Không có."
Sở Từ nhìn chằm chằm hắn một hồi, Diệp Tiềm không chịu nổi ánh mắt của cậu, né tránh không chịu nhìn cậu: "Đừng nhìn ta như vậy."
Sở Từ thực vô tội: "Vậy ta nên làm thế nào?"
Diệp Tiềm cho rằng cậu có ý định trêu đùa hắn, không chịu trả lời.
"Ta là người cá" Sở Từ thở dài, chậm rãi nói: "Quy củ của loài người, ta không hiểu lắm, ngươi không muốn ta nhìn ngươi như vậy. Ngươi dù sao cũng phải dạy ta, phải nhìn thế nào, ngươi mới có thể cao hứng."
Cậu cố ý dùng ngữ điệu u oán, nghe giống như bị ủy khuất rất lớn.
Diệp Tiềm dừng một chút: "Ta không có không cao hứng......"
"Thật sự?"
"Thật sự" Diệp Tiềm nhìn cậu nói: "Ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy. Ngươi nếu là có chuyện gì không hiểu, ta có thể dạy ngươi."
"Được" Sở Từ hướng hắn cúi người qua, cong mắt lên, hỏi: "Ngươi trước nói cho ta, thời điểm ngươi nhìn ta, vẫn luôn đỏ mặt làm gì?"
"......"
Lúc này hắn không có ảo cảnh vây khốn, Diệp Tiềm mũi chân một chút, giống như gió biến mất tại chỗ.
Sở Từ chớp chớp mắt, cười ra tiếng.
[ Ngài chơi hắn như vậy, hắn lần này khẳng định sẽ không đến. ]
[ Không quan hệ, cho hắn thời gian, làm hắn bình tĩnh một chút. ] Sở Từ cười tủm tỉm nói: [ Hắn vẫn luôn thẹn thùng, ta cũng rất ngượng ngùng mà. ]
Hoàn toàn không thấy luôn á.
[ Huống chi, hắn nhất định sẽ lại trở về. ]
[ Vì cái gì? ]
[ Mi chờ xem sẽ biết. ]
Hệ thống đợi một lát, liền thấy trận gió kia lại thổi trở về, dừng ở phía sau Sở Từ, phát ra một chút tiếng vang rất nhỏ.
Diệp Tiềm trầm mặc không nói mà đem Sở Từ bế lên, nhẹ nhàng bỏ vào trong nước, lại chợt lóe mà đi.
Hệ thống: [......]
Được rồi, là nó xem nhẹ cái vấn đề quan trọng này.
Sở Từ chìm vào trong nước, vẫy vẫy cái đuôi bị dính tro bụi [ Ta rốt cuộc khi nào mới có thể đi đường, cái đuôi này thật phiền. ]
[ Tiếp xúc cùng hắn nhiều hơn ] hệ thống chết lặng mà nói: [ Làm hắn thích ngài, hôn ngài, ôm ngài. ]
[ đứng đắn một chút, bộ dạng mi nói lời này giống một hệ thống không. ]
[ Tôi nơi nào mà không đứng đắn ] hệ thống hừ một tiếng: [ Làm hắn chủ động hôn ngài là được, đơn giản. ]
Xem ra vẫn là cần một đoạn thời gian.
Bất quá, cũng không phải không có biện pháp đẩy nhanh tiến độ.
Sở Từ nheo lại đôi mắt, nhớ tới tên hoàng đế kia đến bề ngoài cậu đều nhớ không rõ lắm. Cậu không thèm để ý hoàng đế, nhưng không thể không nói, thân phận hoàng đế ở nơi phong kiến cổ đại này, quả thực mọi việc đều thuận lợi.
Khi Phúc Tường lặng lẽ xuất hiện ở phủ tướng quân, Diệp Tiềm đang luyện chữ.
Không biết vì sao, nhìn đến vị thái giám tổng quản đang mỉm cười này, Diệp Tiềm luôn cảm thấy sau lưng lạnh.
Hắn buông bút, hỏi: "Công công lúc này đến đây, là có chuyện gì?"
"Đang có một chuyện" Phúc Tường sẽ không ở trong chính phủ tướng quân tự cao tự đại, "Hoàng Thượng để cho ta tới truyền lời nói, nói người cá kia luôn là một người chờ, sợ y cô đơn đến hỏng mất, muốn ngài rảnh rỗi đi bồi y."
Diệp Tiềm: "......"
Hoàng đế nói không thể cự tuyệt, cũng không thể chối từ, hắn chỉ có thể đáp: "Vi thần tuân mệnh."
Ngày kế, Diệp Tiềm mang theo mấy quyển sách vỡ lòng, đi vào sân.
Sở Từ còn ở trong nước, nghe được tiếng bước chân của hắn, cũng chỉ là lười nhác mà trồi lên mặt nước, liếc hắn một cái, rồi sau đó tiếp tục chìm vào trong nước.
Diệp Tiềm đi đến bên cạnh ao, thanh thanh yết hầu, hơi có chút không được tự nhiên mà nói: "Hoàng Thượng để cho ta tới bồi ngươi nói chuyện phiếm, ta cũng không biết muốn nói cái gì, không bằng ngươi nói cho ta, ngươi muốn biết cái gì, ta nghĩ ta hẳn là có thể trả lời."
Người cá không có động tĩnh.
Diệp Tiềm nín thở chờ đợi một lát, rốt cuộc ý thức được cậu không chịu dễ dàng ra, lại bổ sung một câu: "Ngươi xuất hiện đi, ta sẽ không lại giống như lần trước...... Không từ mà biệt."
Sở Từ lúc này mới từ từ xuất hiện "Ngươi nếu là lại nói đi là đi, ta thật sự sẽ tức giận."
"Không cần tức" Diệp Tiềm vô ý thức siết chặt trang sách bên cạnh: "Ta sẽ không."
"Thôi được" Sở Từ nghiêng nghiêng đầu, nhánh tóc đen dài rũ ở phía trước vẽ ra một chút độ cong: "Ta tha thứ cho ngươi một lần."
[......]
Rõ ràng là ngài khinh người ta trước, hệ thống bóp cổ tay.
Diệp Tiềm khẽ cười, không màng cậu vô cớ gây rối, nói: "Được, cảm ơn."
Bình an không có việc gì mà ngồi một canh giờ, nghe hắn đọc xong mấy quyển sách, Sở Từ bỗng nhiên nói: "Ngươi lúc trước nói, ta muốn biết cái gì, ngươi đều sẽ nói cho ta."
Diệp Tiềm "Ừ" một tiếng.
"Ngươi còn chưa có nói cho ta, ngươi rốt cuộc vì cái gì mặt luôn đỏ."
Người cá đối với vấn đề này dị thường chấp nhất.
Diệp Tiềm: "...... Cái này không tính."
"Ta một hai phải biết." Sở Từ thong thả ung dung mà nói: "Ngươi nếu là không nói cho ta, ta chỉ có thể đi hỏi người khác."
Người cá có thể hỏi người khác cái gì.
Diệp Tiềm đành phải trả lời: "Bởi vì...... Ngươi đẹp."
Thời gian đem khuya, Diệp Uẩn đi tiểu, nhìn thấy trong thư phòng đèn còn sáng, tò mò mà đi qua nhìn nhìn: "Ca ca, ca như thế nào còn đang luyện chữ?"
Huynh mỗi ngày luyện chữ đều không chê mệt hả?
Diệp Tiềm liếc nhóc một cái, thu hồi tầm mắt, tiếp tục viết kinh văn sớm đã nhớ kỹ trong lòng: "Đệ như thế nào lại đây?"
"Đệ đi xi xi, nhìn thấy đèn còn sáng, liền tới đây." Diệp Uẩn đi đến bên cạnh hắn, nhìn đến những kinh văn dài dòng này, tức khắc nhăn mi lại: "Ca như thế nào lại ở chép kinh thanh tĩnh, ca còn chép một trăm lần!"
Diệp Tiềm không thể nhịn được nữa mà che lại miệng nhóc: "Câm miệng, không cần nói chuyện."
Diệp Uẩn: "?"
- -------------------------------------
---------------------------------------------------------------------------------
"Rầm" một tiếng, bọt nước bay lên rồi lả tả rơi xuống, tạo ra tầng tầng lớp lớp gợn sóng.
Sở Từ từ trong nước rời khỏi, ngồi ở bên cạnh ao, hướng Diệp Tiềm nói: "Ngươi lại đây."
Không có nước che lấp, đuôi cá hoàn toàn lộ ở trước mắt hai người, vảy cá chiết xạ ánh sáng, đẹp đến nỗi làm ánh mặt trời cũng ảm đạm thất sắc.
Diệp Uẩn nhìn đến đôi mắt đều thẳng.
Nhóc trộm liếc mắt nhìn ca ca một cái, phát hiện hắn có chút xuất thần, lập tức nắm lấy cơ hội, từ trong tay hắn tránh thoát ra, chạy đến trước mặt Sở Từ, vây quanh cậu xoay vài vòng.
"Ta có thể sờ sờ cái đuôi của ngươi sao?"
"Không thể" Sở Từ mắt cũng không chớp, ôn nhu mà nói: "Tiểu quỷ, ta và ca ca của ngươi có chuyện muốn nói, ngươi tự ra ngoài chơi, được không?"
Diệp Uẩn vựng hồ hồ gật đầu: "Được."
Nhóc từ trước đến nay bướng bỉnh, là Hỗn Thế Ma Vương ở phủ tướng quân, hiếm khi thấy thời điểm nhóc thành thật nghe lời, Diệp Tiềm liếc cậu một cái, hỏi: "Ngươi đối với đệ ấy làm cái gì?"
"Không cần khẩn trương" Sở Từ đuôi mắt loé loé: "Bất quá là chút phép nhỏ làm tiểu hài tử nghe lời, không thương tổn không đến nhóc ấy đâu."
"Ngươi đối với đệ ấy như vậy đối không tốt lắm" Diệp Tiềm rũ mắt xuống, trong ánh mắt phân rõ trái phải là tia sáng không tán đồng: "Đệ ấy rất...... Thích ngươi, ngươi như vậy, đệ ấy sẽ thương tâm."
"Ngươi không nói cho nhóc, nó sẽ không biết." Sở Từ dừng một chút, ý vị thâm trường hỏi: "Bởi vì tiểu quỷ thích ta, cho nên ta liền không thể tổn thương nhóc sao?"
Diệp Tiềm lúc này mới ý thức được những lời này có khe hở lớn bao nhiêu: "Không, ta không phải ý tứ này ——"
Nhưng hắn lời nói chưa kịp nói xong, Sở Từ mỉm cười đánh gãy hắn: "Ta cũng rất thích ngươi, ngươi có thể hay không đừng tổn thương ta?"
"......"
Diệp Tiềm mặt lấy tốc độ sét đánh không kịp đỏ lên: "Đây là chuyện hai người chứ không phải một người, như thế nào có thể cho là một?"
Sở Từ ý cười càng sâu, kéo dài ngữ điệu hỏi: "Ngươi như thế nào biết không phải cùng một chuyện?"
"......"
Hắn lại nói sai rồi.
Ánh mắt người cá hàm chứa ý cười bỗng nhiên biến thành một ngọn lửa, dừng ở nơi nào, nơi đó liền lan dài ra một mảng biển lửa rộng lớn mạnh mẽ.
Diệp Tiềm chỉ cảm thấy toàn thân cùng với lục phủ ngũ tạng đều bị đốt cháy, miễn cưỡng duy trì lý trí số lượng không nhiều lắm. Muốn nói cái gì, lại tựa hồ cái gì đều nói không được, cuối cùng, hắn nhấp nhấp môi, từ bỏ nói: "Ta không nói ngươi."
Sở Từ cười rộ lên: "Ngươi lại đây, ôm ta đi đến trên ghế đá."
Diệp Tiềm không chỉ có không qua, còn lui sau lại mấy bước: "Không được, ngươi là của Thánh Thượng......, ta ôm ngươi, với lễ nghi không hợp."
Khi nhắc tới thân phận Sở Từ, thanh âm hắn mơ hồ, không biết là không thể nghĩ được nên xưng hô như thế nào.
"Ta cùng hoàng đế không có quan hệ gì" Sở Từ không sao cả mà nói: "Còn nữa, ta và ngươi đều là nam nhân, nam nhân ôm nam nhân, có cái gì hợp hay không hợp, ta lại không có biện pháp đi qua đó."
Diệp Tiềm không còn lý do cự tuyệt, chỉ có thể đi qua, cúi người đem cậu ôm lên.
Người cá đuôi rất mềm, cũng không phải cảm xúc ướt dầm dề, càng giống tơ lụa tỉ mỉ bện ra.
Hai người khoảng cách gần, Diệp Tiềm càng có thể rõ ràng mà ngửi được hơi thở trên người người cá, là một loại hơi thở sâu kín, trước kia chưa bao giờ ngửi qua. Luồng hơi thở này quanh quẩn hắn, tựa hồ khi có khi không, làm hắn rất khó cảm giác được đồ vật khác.
Trong viện có bộ bàn đá, cùng khoảng cách với hồ nước cũng không tính là xa, nhưng hắn ước chừng là khẩn trương, hoặc là vì lí do khác, tay ôm người cá luôn có chút không được.
Sở Từ dựa vào trên vai hắn, nhẹ giọng nói: "Ngươi nếu là ném ta, ta liền ăn ngươi."
Tiếng nói người cá giống như tiếng trời, Diệp Tiềm mơ mơ màng màng mà xem nhẹ câu nói đáng sợ này của cậu, chỉ là suy nghĩ, khoảng cách của hai người bọn họ, giống như có chút quá gần.
Nhưng hắn vẫn là ôm ngay ngắn một chút, không phải sợ bị cậu ăn, mà là sợ làm rớt cậu.
Thẳng đến đem cậu để trên ghế đá, Diệp Tiềm mới lặng lẽ thở một hơi.
Hắn tập võ không bao lâu, cánh tay đấm bao cát luyện kiếm, cũng không có thất thở như hôm nay.
"Ngươi tựa hồ rất khẩn trương?"
Thật vất vả rời khỏi nước, Sở Từ có chút vui vẻ, không chút nào để ý mà đem cái đuôi rũ trên mặt đất, tiếp tục lăn lộn với ông cụ non dễ đỏ mặt.
Diệp Tiềm phản bác: "Không có."
Sở Từ nhìn chằm chằm hắn một hồi, Diệp Tiềm không chịu nổi ánh mắt của cậu, né tránh không chịu nhìn cậu: "Đừng nhìn ta như vậy."
Sở Từ thực vô tội: "Vậy ta nên làm thế nào?"
Diệp Tiềm cho rằng cậu có ý định trêu đùa hắn, không chịu trả lời.
"Ta là người cá" Sở Từ thở dài, chậm rãi nói: "Quy củ của loài người, ta không hiểu lắm, ngươi không muốn ta nhìn ngươi như vậy. Ngươi dù sao cũng phải dạy ta, phải nhìn thế nào, ngươi mới có thể cao hứng."
Cậu cố ý dùng ngữ điệu u oán, nghe giống như bị ủy khuất rất lớn.
Diệp Tiềm dừng một chút: "Ta không có không cao hứng......"
"Thật sự?"
"Thật sự" Diệp Tiềm nhìn cậu nói: "Ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy. Ngươi nếu là có chuyện gì không hiểu, ta có thể dạy ngươi."
"Được" Sở Từ hướng hắn cúi người qua, cong mắt lên, hỏi: "Ngươi trước nói cho ta, thời điểm ngươi nhìn ta, vẫn luôn đỏ mặt làm gì?"
"......"
Lúc này hắn không có ảo cảnh vây khốn, Diệp Tiềm mũi chân một chút, giống như gió biến mất tại chỗ.
Sở Từ chớp chớp mắt, cười ra tiếng.
[ Ngài chơi hắn như vậy, hắn lần này khẳng định sẽ không đến. ]
[ Không quan hệ, cho hắn thời gian, làm hắn bình tĩnh một chút. ] Sở Từ cười tủm tỉm nói: [ Hắn vẫn luôn thẹn thùng, ta cũng rất ngượng ngùng mà. ]
Hoàn toàn không thấy luôn á.
[ Huống chi, hắn nhất định sẽ lại trở về. ]
[ Vì cái gì? ]
[ Mi chờ xem sẽ biết. ]
Hệ thống đợi một lát, liền thấy trận gió kia lại thổi trở về, dừng ở phía sau Sở Từ, phát ra một chút tiếng vang rất nhỏ.
Diệp Tiềm trầm mặc không nói mà đem Sở Từ bế lên, nhẹ nhàng bỏ vào trong nước, lại chợt lóe mà đi.
Hệ thống: [......]
Được rồi, là nó xem nhẹ cái vấn đề quan trọng này.
Sở Từ chìm vào trong nước, vẫy vẫy cái đuôi bị dính tro bụi [ Ta rốt cuộc khi nào mới có thể đi đường, cái đuôi này thật phiền. ]
[ Tiếp xúc cùng hắn nhiều hơn ] hệ thống chết lặng mà nói: [ Làm hắn thích ngài, hôn ngài, ôm ngài. ]
[ đứng đắn một chút, bộ dạng mi nói lời này giống một hệ thống không. ]
[ Tôi nơi nào mà không đứng đắn ] hệ thống hừ một tiếng: [ Làm hắn chủ động hôn ngài là được, đơn giản. ]
Xem ra vẫn là cần một đoạn thời gian.
Bất quá, cũng không phải không có biện pháp đẩy nhanh tiến độ.
Sở Từ nheo lại đôi mắt, nhớ tới tên hoàng đế kia đến bề ngoài cậu đều nhớ không rõ lắm. Cậu không thèm để ý hoàng đế, nhưng không thể không nói, thân phận hoàng đế ở nơi phong kiến cổ đại này, quả thực mọi việc đều thuận lợi.
Khi Phúc Tường lặng lẽ xuất hiện ở phủ tướng quân, Diệp Tiềm đang luyện chữ.
Không biết vì sao, nhìn đến vị thái giám tổng quản đang mỉm cười này, Diệp Tiềm luôn cảm thấy sau lưng lạnh.
Hắn buông bút, hỏi: "Công công lúc này đến đây, là có chuyện gì?"
"Đang có một chuyện" Phúc Tường sẽ không ở trong chính phủ tướng quân tự cao tự đại, "Hoàng Thượng để cho ta tới truyền lời nói, nói người cá kia luôn là một người chờ, sợ y cô đơn đến hỏng mất, muốn ngài rảnh rỗi đi bồi y."
Diệp Tiềm: "......"
Hoàng đế nói không thể cự tuyệt, cũng không thể chối từ, hắn chỉ có thể đáp: "Vi thần tuân mệnh."
Ngày kế, Diệp Tiềm mang theo mấy quyển sách vỡ lòng, đi vào sân.
Sở Từ còn ở trong nước, nghe được tiếng bước chân của hắn, cũng chỉ là lười nhác mà trồi lên mặt nước, liếc hắn một cái, rồi sau đó tiếp tục chìm vào trong nước.
Diệp Tiềm đi đến bên cạnh ao, thanh thanh yết hầu, hơi có chút không được tự nhiên mà nói: "Hoàng Thượng để cho ta tới bồi ngươi nói chuyện phiếm, ta cũng không biết muốn nói cái gì, không bằng ngươi nói cho ta, ngươi muốn biết cái gì, ta nghĩ ta hẳn là có thể trả lời."
Người cá không có động tĩnh.
Diệp Tiềm nín thở chờ đợi một lát, rốt cuộc ý thức được cậu không chịu dễ dàng ra, lại bổ sung một câu: "Ngươi xuất hiện đi, ta sẽ không lại giống như lần trước...... Không từ mà biệt."
Sở Từ lúc này mới từ từ xuất hiện "Ngươi nếu là lại nói đi là đi, ta thật sự sẽ tức giận."
"Không cần tức" Diệp Tiềm vô ý thức siết chặt trang sách bên cạnh: "Ta sẽ không."
"Thôi được" Sở Từ nghiêng nghiêng đầu, nhánh tóc đen dài rũ ở phía trước vẽ ra một chút độ cong: "Ta tha thứ cho ngươi một lần."
[......]
Rõ ràng là ngài khinh người ta trước, hệ thống bóp cổ tay.
Diệp Tiềm khẽ cười, không màng cậu vô cớ gây rối, nói: "Được, cảm ơn."
Bình an không có việc gì mà ngồi một canh giờ, nghe hắn đọc xong mấy quyển sách, Sở Từ bỗng nhiên nói: "Ngươi lúc trước nói, ta muốn biết cái gì, ngươi đều sẽ nói cho ta."
Diệp Tiềm "Ừ" một tiếng.
"Ngươi còn chưa có nói cho ta, ngươi rốt cuộc vì cái gì mặt luôn đỏ."
Người cá đối với vấn đề này dị thường chấp nhất.
Diệp Tiềm: "...... Cái này không tính."
"Ta một hai phải biết." Sở Từ thong thả ung dung mà nói: "Ngươi nếu là không nói cho ta, ta chỉ có thể đi hỏi người khác."
Người cá có thể hỏi người khác cái gì.
Diệp Tiềm đành phải trả lời: "Bởi vì...... Ngươi đẹp."
Thời gian đem khuya, Diệp Uẩn đi tiểu, nhìn thấy trong thư phòng đèn còn sáng, tò mò mà đi qua nhìn nhìn: "Ca ca, ca như thế nào còn đang luyện chữ?"
Huynh mỗi ngày luyện chữ đều không chê mệt hả?
Diệp Tiềm liếc nhóc một cái, thu hồi tầm mắt, tiếp tục viết kinh văn sớm đã nhớ kỹ trong lòng: "Đệ như thế nào lại đây?"
"Đệ đi xi xi, nhìn thấy đèn còn sáng, liền tới đây." Diệp Uẩn đi đến bên cạnh hắn, nhìn đến những kinh văn dài dòng này, tức khắc nhăn mi lại: "Ca như thế nào lại ở chép kinh thanh tĩnh, ca còn chép một trăm lần!"
Diệp Tiềm không thể nhịn được nữa mà che lại miệng nhóc: "Câm miệng, không cần nói chuyện."
Diệp Uẩn: "?"
- -------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất