Xuyên Thư Chi Yêu Sư Huynh Phản Diện

Chương 36

Trước Sau
Không biết có phải vì mọi chuyện đã đâu vào đấy nên tâm trạng nhẹ nhõm hơn hay không, bệnh của Mộ Phong Vân mới đó mà đã khỏi hắn. Đám môn phái không còn lý do ở lại, rút sạch chỉ trong một đêm, cả tâm trạng lẫn việc tu hành đều tấn tới.

Nhưng chẳng được bao lâu, một ngày sau Thẩm Cùng Hư đã gọi hắn đến Xích Phong Đường.

Xích Phong Đường là một gian phòng nhỏ cách đại điện không xa. Nghe đồn căn phòng đó được Thẩm Cùng Hư cùng hai người sư đệ mang gạch mang gỗ đến xây nên khi còn nhỏ, xung quanh trồng mấy cây phong oặt ẹo nửa chết nửa sống không trọc cũng lóc. Nơi này vừa nhỏ vừa chẳng làm được gì, đã bị bỏ hoang rất nhiều năm, Thẩm Cùng Hư nhớ đến cũng tiếc, sai người quét tước sạch sẽ, hễ dịp thu về lại ghé qua học đòi làm sang, nói văn vẻ thì là ngắm phong thưởng trà.

Mỗi lần Mộ Phong Vân đi đến nơi này lại cảm thấy hồi đó vì sư tôn vẫn còn nhỏ, lúc chọn địa điểm chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nên mới lạc vào một nơi người đến người đi nhộn nhịp thế này.

Hắn đi ngang qua cửa sổ, vừa hay mặt đối mặt với Thẩm Cùng Hư đang "Ngắm phong thưởng trà" giữa mấy chạc cây cong queo.

Mộ Phong Vân: "..."

Thẩm Cùng Hư: "..."

Đôi mắt Thẩm Cùng Hư tập trung trên người Mộ Phong Vân, nhìn hắn lượn một vòng lớn đến trước cửa, tiếp đó ông ta nghe thấy tiếng đập cửa đều đặn.

Ông ta uống một hớp trà: "Gõ cửa làm gì, vào đi. Đâu phải ta không thấy trò."

Mộ Phong Vân nghe vậy đẩy cửa đi vào.

Thẩm Cùng Hư tấm tắc nói: "Như ta hồi trẻ thì đã nhảy cửa sổ vào luôn rồi, trò ngoan quá."

"Đồ đệ làm gì có thân thủ tốt như sư tôn lúc trẻ, không nên làm vậy thì hơn." Mộ Phong Vân nhìn Thẩm Cùng Hư, đóng cửa sổ lại rồi cau mày nói: "Sư huynh đã nói rồi, sức khỏe sư tôn không tốt, không nên ngồi đầu gió uống trà."

Tiết trời ngày một lạnh, thân thể Thẩm Cùng Hư càng ngày càng không khỏe. Nhưng chính ông ta lại chẳng thèm để ý, suốt ngày rong chơi khắp nơi, bị các sư huynh sư thúc nhắc ra rả.

Thẩm Cùng Hư nói: "Cả ngày chỉ biết nghe lời sư huynh trò, sao không nghe sư tôn đây này? Lảm nhảm còn nhiều hơn cả đại sư huynh của trò."

Có lẽ đẳng cấp của Khưu Hải Trúc thật sự không ai địch nổi, Thẩm Cùng Hư lại còn so cả Thẩm Long Ngọc với ông ta.

Mộ Phong Vân cầm chén trà trên bệ cửa sổ xuống rót thêm nước nóng, tiếp đó lấy một món quần áo cũ đắp lên đùi Thẩm Cùng Hư: "Sư tôn tìm trò có chuyện gì?"

Thẩm Cùng Hư cầm lấy chén trà sưởi ấm bàn tay: "Trò không phải là trẻ con nhỉ?"

Ánh mắt ông ta sắc bén, Mộ Phong Vân đã lĩnh hội được từ sớm nên cũng không kinh ngạc. Hắn chỉ không ngờ sư tôn sẽ đi thẳng vào vấn đề như vậy. Đối mặt với câu hỏi như câu khẳng định, Mộ Phong Vân quyết định nói thật: "Không phải. Ở thế giới kia tuổi của trò và đại sư huynh không cách nhau là bao."

"Không khác là bao à." Thẩm Cùng Hư cười nói: "Cùng một độ tuổi, nhưng ta thấy cách làm việc của trò chín chắn hơn Long Ngọc và Vân Tiên nhiều."

Ông ta ngừng lại một chút, nghiêm mặt nói: "Vì vậy, ta sẽ không coi trò là trẻ con nữa."

Mộ Phong Vân gật đầu, Thẩm Cùng Hư rất ít khi gặp riêng hắn, vậy mà lần này lại cố ý tránh Thẩm Long Ngọc, hắn cảm giác được sư tôn có chuyện quan trọng muốn nói với mình.

Thẩm Cùng Hư nói: "Nguy cơ lần này, ta và trò đều biết do đâu mà có. Tuy rằng tam thời lừa được bọn họ nhưng giấu tiếp không phải chuyện dễ. Dịch Vô Khuyết không hoàn toàn tin kết quả lần này, sau này chắc chắn sẽ còn tìm cơ hội làm khó. Nếu trên người trò trò thật sự không có Tam Sinh Cốt cũng vậy thôi, không việc gì phải sợ hắn ta."

Thẩm Cùng Hư chưa nói hết câu nhưng ý tứ đã rõ rành rành.

Tam Sinh Cốt đang ở trên người Mộ Phong Vân, hai người bọn họ đều biết rõ.

Thẩm Cùng Hư thổi lá trà: "Ý của ta là, sau này trò không được buông lỏng việc tu hành, ngoài ra cũng phải biết giấu dốt. Trừ khi đã đầy đủ lông cánh, còn đâu dù thế nào cũng không được để tài năng quá xuất chúng khiến người chú ý."

"Vâng."



Thẩm Cùng Hư nhìn hắn, buông tiếng thở dài: "Cũng thiệt cho trò. Chỉ là với tình hình bây giờ, Thiên Quy Môn là cái đích chỉ trích của mọi người. Chẳng may xảy ra chuyện sẽ không thể nào bảo vệ trò chu toàn."

"Sư tôn yên tâm, trò đã biết." Mộ Phong Vân đáp.

"Ừm." Thẩm Cùng Hư nhấp một ngụm trà: "Nhưng ta gọi trò đến không phải chỉ vì chuyện này. Còn một chuyện khác quan trọng không kém. Trong những người ở đây, quan hệ của trò và Long Ngọc là tốt nhất phải không?"

Hắn không dám khẳng định điều này.

Tuy rằng cả ngày Mộ Phong Vân đều đi theo Thẩm Long Ngọc, nhưng nói như vậy thì quá mức võ đoán.

Dù sao đại sư huynh cũng xem hắn là một đứa trẻ, làm gì có người nào lại nói mình có quan hệ tốt nhất với một đứa trẻ chứ?

Thẩm Cùng Hư nhìn rõ trong mắt những chần chừ của hắn: "Trò đừng nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ muốn tìm một người có thể nói được nó. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có trò là thích hợp nhất, nếu nó không nghe, trò cứ khóc một trận, chơi xấu một tí coi, à không phải, là làm nũng với nó, có khi nó lại nghe đấy."

Mộ Phong Vân quạ đen đầy đầu.

"Không nói chứ, tính tình đại sư huynh của trò y đúc ta hồi còn trẻ, chẳng biết có phải hồi nhỏ được hun đúc nhiều hay không mà bây giờ lại thành cứng quá dễ gãy." Ông ta nhìn chân mình mà nói: "Giờ ta đã hiểu một đạo lý, Long Ngọc năm đó trẻ tuổi năng nổ, đôi khi chưa chắc có thể kiềm chế."

Thẩm Cùng Hư ngắm nghía so sánh đầu ngón tay út của mình: "Ta theo sát Long Ngọc từ lúc còn bé đến khi trưởng thành như bây giờ. Không ai hiểu tính nó hơn ta. Đứa nhỏ kia nặng tình, chấp nhất còn ngông cuồng. Đều là những phẩm chất rất không thích hợp với người tu đạo. Nặng tình dễ sinh ác mộng, bướng bỉnh dễ nhập ma. Ta tự biết mình chẳng sống được bao lâu...."

Mộ Phong Vân vội la lên: "Sư tôn!"

Thẩm Cùng Hư khoát tay, thấy Mộ Phong Vân vẫn bận tâm chỉ đành đổi cách nói: "Với cái thân thể này của ta, muốn theo sát nó mãi là chuyện không thể. Ta lo lắng, lo tương lai nó làm ra chuyện gì không nên làm."

Mộ Phong Vân không khỏi nhớ tới kết cục bị Quái Vương đâm một kiếm xuyên tim của Thẩm Long Ngọc.

Sư tôn nói không sai, tính tình của Thẩm Long Ngọc thật sự không hợp tu đạo. Nếu người xung quanh đều chuyên tâm vấn đạo thì cũng không có gì đáng ngại. Khổ nỗi hiện giờ tu chân giới nguy cơ bủa vây, các môn phái đấu đá lẫn nhau, hai đạo chính ma cùng tồn tại lúc nào cũng có thể cuốn con người vào vòng xoáy. Tuy Thiên Quy Môn che chở cho con người nhưng chính mình cũng lay lắt trong gió, Nếu có một ngày Thiên Quy Môn sụp đổ, ai biết với tính tình của Thẩm Long Ngọc hắn ta có làm ra chuyện gì không.

Nghĩ kỹ lại mới thấy, tính tình của Thẩm Long Ngọc và Quải Vương đạt đến đỉnh cao hoàn toàn trái ngược.

Quải vương luôn bình tĩnh giỏi kiềm chế, bạc tình quả tính, vô cùng lí trí, cũng khó trách hắn ta có thể đi trên tiên đồ giữa muôn vàn chông gai.

"Hiện giờ nói với trò vẫn còn hơi sớm, nhưng ta hy vọng, nếu tương lai thật sự có ngày đó thì trò hãy ngăn nó lại, có được không?" Thẩm Cùng Hư hỏi.

Thẩm Cùng Hư nghiêm túc hỏi hắn, Mộ Phong Vân cũng trịnh trọng đáp lại: "Vâng."

"Ôi, trò thật hiểu chuyện. Sư huynh sư tỷ của trò mà cũng ngoan được bằng nửa trò là ta đã thỏa mãn lắm rồi." Thẩm Cùng Hư bàn giao xong chuyện, giọng điệu thoải mái hơn hẳn. Ông ta giơ tay ra với Mộ Phong Vân, tầm nhìn rơi vào khay điểm tâm.

Mộ Phong Vân: "..."

Mộ Phong Vân mạo hiểm bất chấp bị sư tôn ghét: "Sư tôn nên ăn ít đồ ngọt thôi ạ, hai cái khay không này bị sư tôn ăn hết cả rồi."

Cũng chẳng biết có phải Thẩm Cùng Hư đang trả đũa Mộ Phong Vân hay không, ông ta quay ngoắt lấy lý do mỏi mệt đuổi tiểu đồ đệ ra ngoài. Mộ Phong Vân có chút buồn bực đi qua cửa sổ, nhìn thấy kẻ vừa đuổi hắn đang dùng hai ngón tay nhón một miếng bách quả mật cao bỏ vào miệng.

....

Thẩm Cùng Hư hệt một ông lão, dặn tới dặn lui dặn tái dặn hồi, tóm lại là muốn hắn chăm chỉ tu hành, sau này còn có thể bảo vệ chính mình và mọi người. Mộ Phong Vân hiểu thì hiểu vậy, nhưng nhớ đến tương lai ông ta nói lại không tránh khỏi có chút uể oải.

Nếu ngày hôm đó không thể thay đổi kết cục...

Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được thở dài.

"Mộ Phong Vân, hồn ngươi vẫn chưa về nữa à?" Bên tai đột ngột vang lên tiếng Thẩm Long Ngọc kéo hắn về thực tại.



Mộ Phong Vân giật mình, vội đứng thẳng dậy: "Dạ!"

"Dạ cái gì mà dạ." Thẩm Long Ngọc nhíu mày: "Kiếm pháp ta vừa dạy ngươi có nhớ chút nào không?"

Hồn hắn đã bay tận ba ngày, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, nhớ được mới là lạ.

Mộ Phong Vân ngượng ngùng nói: "Ta chưa nhớ."

"Hừ." Thẩm Long Ngọc mắng: "Trông ngươi đần thế kia là biết chưa nhớ tí nào rồi. Ta dạy lại một lần, còn thả hồn nữa cẩn thận ta gọt ngươi."

"Vâng."

Vì vậy Thẩm Long Ngọc lại cầm kiếm lên.

Vóc người hắn ta cân đối thon dài, đường múa kiếm mây bay nước chảy lưu loát sinh động, thực xứng với một câu cảnh đẹp ý vui. Một kiếm đâm ra, tiếng kiếm rít trong tiếng gió, lá vàng theo dòng kiếm khí xoay tròn, nhìn từ xa tựa như một đoàn bươm bướm vàng rực đang vỗ cánh dập dờn. Kiếm khí hắn ta khiến những chiếc lá thêm vài phần đường hoàng ngạo nghễ, quét ngang bốn phía, không chút do dự.

Mộ Phong Vân đứng xem một bên, mãi đến khi kết thúc mới tỉnh hồn.

"Lần này nhớ kỹ rồi chứ?" Thẩm Long Ngọc đi tới.

Thật ngại quá, vẫn không nhớ.

Mộ Phong Vân sợ bị hắn ta gọt, không dám nói thật, quanh co lươn lẹo: "Không thì sư huynh dạy lại ta từng chiêu một đi...?"

Thẩm Long Ngọc: "..."

Thẩm Long Ngọc: "Mộ Phong Vân, ngươi lại mất tập trung rồi đúng không."

"Không phải mà!" Mộ Phong Vân vội vàng giải thích: "Ta thật sự không nhớ được!"

"Không thể nào." Thẩm Long Ngọc buồn bực: "Hồi đó ta chỉ nhìn một lần đã nhớ kỹ rồi, chẳng nhẽ lúc ngươi bơi ở Sương Kính lạnh quá hỏng luôn đầu à? Đến cả tứ sư huynh cũng chỉ mất hai lần là đã có thể nhớ rành mạch."

Mộ Phong Vân nghe hắn ta nói xong bắt đầu nghi ngờ chính mình: "..."

"Được rồi, nghe ngươi, ta dạy từng chiêu một cho ngươi." Thẩm Long Ngọc vừa nói vừa rút kiếm, tiện tay xoay kiếm một vòng.

Lần này Mộ Phong Vân không dám không nhớ nữa, chăm chú nhìn từng động tác của hắn ta.

Thẩm Long Ngọc chém một kiếm đầy phóng khoáng, quên mất không giảm bớt lực, để lại trên thân cây hòe già bên cạnh một vết sẹo sâu hoắm.

Trải qua bao nhiêu gió táp mưa sa, vết cắt ấy dần chẳng còn vẻ lạc lõng, mà dường như đã hòa một thể với thân cây hòe.

Mộ Phong Vân định thần lại, nhận ra mình đã nhìn chằm chằm nó thật lâu.

Viện vẫn là viện ấy, nhưng thời gian đã qua năm năm.

Trong năm năm này, Mộ Phong Vân từ một đứa nhỏ lớn dần thành thiếu niên, tuy thân hình chưa phát triển hoàn toàn nhưng đã chẳng còn tính tình trẻ con. Gương mặt thiếu niên ôn hòa, khí chất trầm lắng trong sạch, giống hệt Mộ Phong Vân ở kiếp này.

"Sư huynh! Vẫn còn luyện kiếm à?" Ngoài cửa viện ồn ào ríu rít, các đệ tự kết thúc việc tu luyện đang nhao nhao tụ tập ăn cơm. Một thiếu niên có vẻ ngoài thật thà chất phác ngó đầu tìm Mộ Phong Vân, vẫy tay với hắn: "Đi ăn cơm đi!"

"Đến đây." Mộ Phong Vân cất kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau