Chương 10
BETA: Thiên Giai
CHƯƠNG 10
Truyện được đăng trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.wattpad.com/story/261358286-edit-%C4%91am-m%E1%BB%B9-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cậu thật sự rốt muốn mắng chửi quyển tiểu thuyết《 Hào Môn Nam Tức 》này một chút, hơn nữa cậu không hiểu lúc ấy vì cái gì đọc hăng say như vậy, đại khái là cảm thấy tình tiết vô cùng kích thích?
Đại khái những thứ phấn hương gì đó, mỹ phẩm dưỡng da gì đó, không có tác dụng quyến rũ gì, cho nên 《 Hào Môn Nam Tức 》 cũng không đề cập, nhưng mặt nạ dưỡng mông thứ này, cần cậu thành thành thật thật mà biểu diễn 1 lần, bởi vì nguyên tác từng vô cùng kỹ càng tỉ mỉ mà miêu tả qua, đại khái là người biết thứ này không nhiều lắm, tác giả cố ý dùng nó tới triển lãm một chút như thế nào là tiểu thụ non mềm......Còn so sánh gì mà so với đắp mặt nạ dưỡng mông càng mướt hơn!
Kỳ thật......
Tiếu Dao nhìn nhìn sờ sờ mông cậu, trơn trượt non mềm, cậu cảm thấy đã đủ rồi, không cần bảo dưỡng, hơn nữa cậu cả người trắng nõn, cảm thấy cũng không cần dưỡng trắng nữa.
Bất quá cũng may kiểu bảo dưỡng này chỉ là vì đẹp, cũng không có phải cho người khác xem, chính mình lén lút làm những việc này, ngượng một trận cũng qua.
Chỉ là cậu bây giờ không có mấy thứ dưỡng da, dưỡng mông này, đành lên mạng mua.
Tiếu Dao nằm ở trên giường, một bên mắng thầm, một bên chịu đựng cảm giác thẹn thùng lục soát tìm kiếm trên mạng, lục soát một hồi kết quả tìm thấy một đống lớn, hình ảnh minh họa càng khiến người xem trợn mắt há mồm.
Cuối cùng ngược lại xem đến vui vẻ, bởi vì cậu phát hiện cửa hàng của một đồng chí, đồ vật bên trong quả thực làm cậu mở rộng tầm mắt.
Chậc chậc chậc, gay, thì ra sẽ chơi như vậy.
Cuối cùng cậu chọn một cửa hàng có đánh giá xem như không tồi, sau khi mua về phát hiện trên người mình toát mồ hôi.
Dạo một cửa hàng, chọn tùy tiện, lại phát hiện so với xem phim người lớn còn kích thích hơn.
Tiếu Dao tự mình bình tĩnh một chút, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Điểm cậu thích ở Chu gia đại trạch là cảnh sông nước tuyệt mỹ, buổi tối mở cửa sổ nằm ở trên giường, nhìn vầng sáng mông lung ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy ngọn đèn ở bờ bên kia. Hôm nay ánh trăng đặc biệt sáng, chiếu xuống mặt sông sáng lấp lánh, trên sông ngẫu nhiên có tàu thuyền qua lại, phát ra âm thanh còi hơi trầm thấp.
Hôm nay vì chuyện buổi tụ hội, Chu Hải Vinh bị Chu Hải Quyền gọi vào phòng một hồi, lúc Chu Hải Vinh ra khỏi phòng nói với cậu, anh cả hắn hy vọng hắn không có việc gì thì học hỏi vài thứ.
"Anh cả đây là có tiết tấu sắp chấp nhận a," Chu Hải Vinh cao hứng mà nói, "Em xem em muốn học cái gì, cũng không cần bỏ nhiều công, qua loa là được."
Tiếu Dao biết, Chu Hải Quyền đây là ghét bỏ cậu là một cái bình hoa.
"Người anh cả bảo thủ này của anh, anh ấy chính là cảm thấy nam nhân đều nên có sự nghiệp của mình," Chu Hải Vinh nói, "Bất quá anh với anh ấy cách nhìn không giống nhau, nhà chúng ta lại không thiếu tiền, cuộc đời ngắn ngủi, nên tận hưởng lạc thú trước mắt, mỗi ngày mệt chết mệt sống làm gì. Bất quá nếu anh ấy mở miệng, chúng ta liền tùy tiện học vài thứ, gần đây anh thường xuyên không ở nhà, em học vài thứ, coi như giết thời gian."
Chuyện này kỳ thật xem như nhiệm vụ cốt truyện, bởi vì trong nguyên tác lúc Tiếu Dao tới Chu gia đại trạch về sau, anh cả Chu Hải Quyền thấy cậu cùng em trai ăn chơi trác táng kia của mình giống nhau không học vấn không nghề nghiệp, liền bày mưu đặt kế muốn cậu học chút tài nghệ, tô vẽ một chút bề ngoài. Tiếu Dao cuối cùng chọn dương cầm.
Đàn dương cầm, vẫn luôn là thứ tài nghệ ưu nhã nhất nằm trong tưởng tượng của những người có xuất thân bần tiện như Tiếu Dao đối với xã hội thượng lưu. Thử nghĩ hình ảnh một chàng trai đẹp như hoa ngồi trước dương cầm đen trắng đàn ra những nốt âm thanh động lòng người quả thực giống như là đang quay phim thần tượng!
Cậu ấy trước kia trong nhà nghèo, học không nổi dương cầm, nhưng hiện giờ không giống, nếu học xong đàn dương cầm, về sau thời điểm hào môn tụ hội ngồi ở chỗ kia đàn một khúc, đến lúc ấy có bao nhiêu khí thế!
Bất quá Tiếu Dao của hiện giờ lại là cao thủ dương cầm, mẹ cậu Trịnh Nghiên nói, khả năng thiên phú âm nhạc của cậu giống với cha ruột của cậu Trần Khoa...... Trần Khoa là nghệ sĩ dương cầm, dáng vẻ đường đường, ôn tồn lễ độ, Trịnh Nghiên nói, Trần Khoa năm đó theo đuổi bà, bà còn có chút chướng mắt, chính là sau lại nhìn thấy dáng vẻ ông ấy đàn dương cầm, lập tức đánh trúng bị tâm hồn thiếu nữ, lựa chọn gả cho ông ấy.
Chỉ tiếc lúc ấy hai người còn đang tình nồng ý mật, Trần Khoa qua đời, để lại cô nhi quả phụ cùng với những hiểu biết về dương cầm. Trịnh Nghiên đối với chuyện cậu luyện dương cầm tựa hồ có chút chấp niệm, cái khác đều là tùy hứng thú của cậu, chỉ có luyện dương cầm từ nhỏ bà đã yêu cầu nghiêm khắc. Cũng may bản thân cậu cũng rất thích đàn dương cầm, cầm nghệ thành thạo...... Chỉ là hiện giờ cậu lại muốn che giấu việc bản thân giỏi cầm nghệ, làm một cái bình hoa đủ tư cách.
Loại hào môn giàu có như Chu gia tự nhiên không thiếu dương cầm, Chu Đồng và Chu Tư Ngữ đều biết đàn dương cầm, ngay cả Chu Hải Quyền cũng biết một chút, bất quá ba anh em Chu gia, đàn tốt nhất là Chu Hải Vinh...... Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất Tiếu Dao lựa chọn học dương cầm...... Gãi đúng chỗ ngứa.
Ăn chơi trác táng tất nhiên khả năng kiếm tiền lập nghiệp không bằng người khác, nhưng là ăn nhậu chơi bời tuyệt đối sẽ thắng người khác một bậc. Khả năng chơi dương cầm của Chu Hải Vinh ở trong lớp người thường đã tính là học tốt, có thể đàn tới nước chảy mây trôi.
Vì thế Chu Hải Quyền liền bắt đầu thường xuyên nghe được âm thanh dương cầm ở nhà, ngẫu nhiên đi ngang qua phòng đàn, còn sẽ nhìn thấy Chu Hải Vinh cùng Tiếu Dao cũng ngồi ở trước dương cầm cùng nhau đàn, đàn dễ nghe là Chu Hải Vinh, đàn giống tạp âm, chính là Tiếu Dao.
Tình đến chỗ nồng nàn, dạy học dương cầm cũng là nồng tình mật ý, trong phòng đàn thường xuyên truyền ra tiếng cười của hai người, Tiếu Dao học cũng giống như thực nghiêm túc, thời điểm ăn cơm ngón tay còn sẽ ở trên bàn cơm khoa tay múa chân hai lần, Chỉ như tước thông căn, Chu Hải Quyền nhìn thoáng qua, nhớ tới câu này thơ.
*
" Yêu nhược lưu hoàn tố,
Nhĩ trước minh nguyệt đương.
Chỉ như tước thông căn,
Khẩu như hàm chu đan."
"Eo thon lụa trắng thắt,
Tai cài ngọc minh châu.
Ngón trắng như hành bóc,
Miệng đỏ tựa chu đan."
"腰若流紈素,
耳著明月璫。
指如削蔥根,
口如含朱丹。"
- --Tiêu Trọng Khanh thê
Tay Tiếu Dao thật sự giống như để đàn dương cầm, mười ngón thon dài, thuộc về kiểu nam tử tinh tế, móng tay mài giũa cực kỳ chỉnh tề sạch sẽ, tán khỏe mạnh hồng nhạt. Cánh tay nhỏ nhắn tinh tế, nhưng cân xứng có thịt, trên cổ tay mang đồng hồ, vừa thấy chính là Chu Hải Vinh đưa, giá trị xa xỉ.
Bất quá nỗ lực hoàn nỗ lực, Tiếu Dao đàn dương cầm "Vẫn là không linh quang", "Điệu nhạc đơn giản nhất đàn cũng không ra hồn". Cố tình là cậu lại rất nỗ lực, cho nên trong nhà thời gian ban ngày đều tràn ngập tạp âm của cậu.
Dì Vương lúc ban đầu còn sẽ vui tươi hớn hở mà ở bên cạnh xem cậu đánh đàn, thường thường cổ vũ hai câu, cho cậu tách trà, sau này là nếu có thể trốn xa thì thật sự trốn rất xa, tạp âm nghe nhiều thật sự làm người ta chịu không nổi.
Hôm nay là ngày người dọn vệ sinh tới quét tước, bọn họ đều là người làm cũ ở Chu gia, cùng dì Vương thật sự quen thuộc, nghe thấy trên lầu vẫn luôn truyền đến bùm bùm tiếng đánh đàn, liền hỏi dì Vương là ai.
Bởi vì Chu Hải Vinh cùng Tiếu Dao còn chưa kết hôn, chủ gia đình là Chu Hải Quyền mức độ thừa nhận cũng không thể gọi là cao, cho nên dì Vương thực cẩn thận mà nói: "Là một bằng hữu của Hải Vinh."
Nhưng bản thân Tiếu Dao trước khi lại không nói như vậy.
Cậu ấy tựa hồ hận không thể để người khắp thiên hạ đều biết cậu ấy là vợ Chu Hải Vinh, thế nhưng tự mình nhiệt tình mà qua đi chào hỏi mọi người, người Chu gia tuy rằng đều rất có gia giáo, nhưng cùng những dì dọn dẹp này vẫn là có khoảng cách, ngày thường đều là dì Vương phụ trách tiếp xúc với họ, họ chưa bao giờ gặp qua "nàng dâu hào môn" bình dân như vậy, rất nhanh liền cùng Tiếu Dao thân thiết.
Tiếu Dao Nguyên tác thích rất thích mấy dì giúp việc này, họ cùng cậu ấy có xuất thân giống nhau, sẽ không xem thường cậu ấy, chính tương phản, bởi vì có xuất thân giống nhau, hiện giờ cậu ấy lại cao cao tại thượng trở thành "Chủ nhân" hào môn lại vô hình trung cùng những dì giúp việc đó kéo ra chênh lệch, những người đó đều nịnh hót cậu ấy, thân mật lại có khoảng cách, vô cùng thỏa mãn cậu ấy đại khái cùng loại với lòng hư vinh "Vinh quy bái tổ".
Thông qua nói chuyện phiếm cùng nhóm dì giúp việc, Tiếu Dao nguyên tác biết được gần đó nơi nào hải sản tươi nhất, nơi nào rau xanh là hữu cơ phì dưỡng, ăn vào yên tâm nhất, cũng bởi vậy cậu ấy bắt đầu khắc phục khó khăn: muốn bắt được một nam nhân, trước tiên phải bắt được dạ dày. Làm cho người đàn ông của mình món ngon mỹ vị biến đổi đa dạng, vẫn luôn là mộng tưởng của cậu ấy.
Cậu ấy thật lòng muốn bắt lấy Chu Hải Vinh, cả đời dựa vào hắn. Chỉ tiếc ở môn không đăng hộ không đối, chênh lệch quá lớn, ngay từ đầu đã khó khăn.
Cậu gần đây mỗi ngày nhàn rỗi ở nhà, phải vì chính mình tìm chút việc làm. Tiếu Dao không đi làm, cũng không phải cậu không nghĩ đến, chính là tương phản, "Chim sẻ bay lên cành cao thành phượng hoàng, một lòng một dạ mà muốn khoe khoang trước mặt bạn cũ", nhưng Chu Hải Vinh hay ghen, cho nên sau khi hai người kết giao, Chu Hải Vinh liền không cho cậu ấy đi.
Nguyên nhân vì vậy, mẫu đơn Côn khúc xã toàn là nam, bên trong tất cả đều là tiểu tử tuổi trẻ, mỗi người vẻ ngoài không tầm thường. Liền càng không cần phải nói mấyđến những con cái hào môn Nam Thành thích đến Mẫu Đơn Côn khúc xã.
Tiếu Dao ra điều kiện chính là không kết hôn liền không từ chức, cho nên chỉ là xin nghỉ dài hạn, bởi vì cậu ấy ở Mẫu Đơn Côn khúc xã luôn luôn là người tồn tại cũng được không tồn tại cũng được, xã trưởng đã đáp ứng rồi. Sư phụ cậu ấy Thẩm Tinh Chi hiện giờ ở nước ngoài, đợi biết chuyện này không biết là phản ứng thế nào đâu.
Nếu nhàn rỗi không có chuyện gì, phải ôm thật tốt một cái đùi, bắt lấy dạ dày Chu Hải Vinh. Vì thế chờ mấy dì dọn dẹp làm xong, cậu ấy liền đi theo một người biết ăn nói trong đó dì Trịnh, đi đến chỗ một chị em cũ của bà hái anh đào.
Vườn anh đào ở sâu trong Trường Hạ Sơn, nghe nói là vườn hữu cơ, dùng nước suối trong núi tưới, rau xanh không tưới thuốc, bên trong vườn có hơn trăm cây anh đào, kết đầy quả anh đào.
Anh đào, xưa nay là trái cây Tiếu Dao thích ăn nhất, cậu ấy thích màu sắc tươi mới của nó, cũng thích nước thứ ngọt ngào của nó, ở 《 Hào Môn Nam Tức 》, anh đào là ẩn dụ cho hình tượng nhân vật của cậu ấy, nhiều lần xuất hiện trong các tình tiết lúc cậu ấy cùng Chu Hải Vinh yên đương...... Tỷ như Chu Hải Vinh khi mới vừa theo đuổi cậu ấy, một rổ lại một rổ anh đào đưa cho cậu, sau này hai người bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, cũng thường gọi điểm tâm ngọt anh đào sau khi ăn xong.
Sau khi cậu ấy tới anh đào viên rồi, hận không thể khiêng một bao tải trở về, cuối cùng hái được một rổ lớn tràn đầy, lúc sau trở về rửa sạch sẽ, sau đó lên mạng bắt đầu tìm kiếm cách làm rượu vang đỏ anh đào đông lạnh.
Tiếu Dao muốn nịnh bợ chính là hào môn quý công tử Chu Hải Vinh, tự nhiên không thể làm mấy thứ gà vịt thịt cá, cà chua xào trứng linh tinh, cậu ấy lập chí với làm đồ ăn cũng có một cổ hương vị trà xanh kỹ nữ. Rượu vang đỏ anh đào đông lạnh, nói thật, cậu ấy trước kia nghe đều không có nghe nói qua, làm theo hướng dẫn trên mạng mất một buổi sáng, cuối cùng làm thành công một lần.
Lúc Chu Hải Quyền về đến nhà, liền nhìn thấy trên bàn cơm bày một mâm điểm tâm ngọt màu đỏ, thoạt nhìn tinh oánh dịch thấu*, thập phần mê người.
Anh tưởng dì Vương làm, liền cầm lấy cái muỗng bên cạnh múc một ngụm, hương khí rượu vang đỏ, anh đào ngọt thanh, hai chữ, mỹ vị.
Chu Hải Quyền liền bưng lên, đang chuẩn bị ăn miếng thứ hai, liền nghe thấy Tiếu Dao ở trên cầu thang hô to: "Đừng nhúc nhích!"
Chu Hải Quyền nhíu lại mày xem qua đi, liền thấy Tiếu Dao bọc áo tắm dài đứng ở trên cầu thang, đại khái mới vừa tắm xong, tóc vẫn ướt dầm dề, chỉ vào nói: "Kia...... Đó là em làm cho Hải Vinh!"
Chu Hải Quyền sửng sốt, dì Vương từ phòng bếp ra tới, đến bà cũng cảm giác được một chút xấu hổ, xoa tay lên tạp dề, ngượng ngùng mà cười cười.
Chu Hải Quyền quyền uy chi lớn một dòng họ cứ như vậy đã chịu xâm phạm, anh như thế nào có thể cho phép chính mình ở trước mặt Tiếu Dao lộ ra nửa phần thần sắc quẫn bách, vì thế cường ngạnh hỏi: "Tôi không thể ăn?"
Tiếu Dao còn có thể nói như thế nào, cho cậu mười cái lá gan, cậu cũng không dám nói không thể a, cậu mới vừa hô lên liền thấy hối hận, giờ phút này chỉ có thể xấu hổ mà nói: "Có thể, có thể."
Chu Hải Quyền bưng kia mâm rượu vang đỏ anh đào đông lạnh đi lên lâu, lúc đi qua bên người cậu, còn nói một câu: "Làm không tồi."
Tiếu Dao lần đầu tiên trong đời được nghe một câu khích lệ từ chính Chu Hải Quyền.
CHƯƠNG 10
Truyện được đăng trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.wattpad.com/story/261358286-edit-%C4%91am-m%E1%BB%B9-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cậu thật sự rốt muốn mắng chửi quyển tiểu thuyết《 Hào Môn Nam Tức 》này một chút, hơn nữa cậu không hiểu lúc ấy vì cái gì đọc hăng say như vậy, đại khái là cảm thấy tình tiết vô cùng kích thích?
Đại khái những thứ phấn hương gì đó, mỹ phẩm dưỡng da gì đó, không có tác dụng quyến rũ gì, cho nên 《 Hào Môn Nam Tức 》 cũng không đề cập, nhưng mặt nạ dưỡng mông thứ này, cần cậu thành thành thật thật mà biểu diễn 1 lần, bởi vì nguyên tác từng vô cùng kỹ càng tỉ mỉ mà miêu tả qua, đại khái là người biết thứ này không nhiều lắm, tác giả cố ý dùng nó tới triển lãm một chút như thế nào là tiểu thụ non mềm......Còn so sánh gì mà so với đắp mặt nạ dưỡng mông càng mướt hơn!
Kỳ thật......
Tiếu Dao nhìn nhìn sờ sờ mông cậu, trơn trượt non mềm, cậu cảm thấy đã đủ rồi, không cần bảo dưỡng, hơn nữa cậu cả người trắng nõn, cảm thấy cũng không cần dưỡng trắng nữa.
Bất quá cũng may kiểu bảo dưỡng này chỉ là vì đẹp, cũng không có phải cho người khác xem, chính mình lén lút làm những việc này, ngượng một trận cũng qua.
Chỉ là cậu bây giờ không có mấy thứ dưỡng da, dưỡng mông này, đành lên mạng mua.
Tiếu Dao nằm ở trên giường, một bên mắng thầm, một bên chịu đựng cảm giác thẹn thùng lục soát tìm kiếm trên mạng, lục soát một hồi kết quả tìm thấy một đống lớn, hình ảnh minh họa càng khiến người xem trợn mắt há mồm.
Cuối cùng ngược lại xem đến vui vẻ, bởi vì cậu phát hiện cửa hàng của một đồng chí, đồ vật bên trong quả thực làm cậu mở rộng tầm mắt.
Chậc chậc chậc, gay, thì ra sẽ chơi như vậy.
Cuối cùng cậu chọn một cửa hàng có đánh giá xem như không tồi, sau khi mua về phát hiện trên người mình toát mồ hôi.
Dạo một cửa hàng, chọn tùy tiện, lại phát hiện so với xem phim người lớn còn kích thích hơn.
Tiếu Dao tự mình bình tĩnh một chút, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Điểm cậu thích ở Chu gia đại trạch là cảnh sông nước tuyệt mỹ, buổi tối mở cửa sổ nằm ở trên giường, nhìn vầng sáng mông lung ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy ngọn đèn ở bờ bên kia. Hôm nay ánh trăng đặc biệt sáng, chiếu xuống mặt sông sáng lấp lánh, trên sông ngẫu nhiên có tàu thuyền qua lại, phát ra âm thanh còi hơi trầm thấp.
Hôm nay vì chuyện buổi tụ hội, Chu Hải Vinh bị Chu Hải Quyền gọi vào phòng một hồi, lúc Chu Hải Vinh ra khỏi phòng nói với cậu, anh cả hắn hy vọng hắn không có việc gì thì học hỏi vài thứ.
"Anh cả đây là có tiết tấu sắp chấp nhận a," Chu Hải Vinh cao hứng mà nói, "Em xem em muốn học cái gì, cũng không cần bỏ nhiều công, qua loa là được."
Tiếu Dao biết, Chu Hải Quyền đây là ghét bỏ cậu là một cái bình hoa.
"Người anh cả bảo thủ này của anh, anh ấy chính là cảm thấy nam nhân đều nên có sự nghiệp của mình," Chu Hải Vinh nói, "Bất quá anh với anh ấy cách nhìn không giống nhau, nhà chúng ta lại không thiếu tiền, cuộc đời ngắn ngủi, nên tận hưởng lạc thú trước mắt, mỗi ngày mệt chết mệt sống làm gì. Bất quá nếu anh ấy mở miệng, chúng ta liền tùy tiện học vài thứ, gần đây anh thường xuyên không ở nhà, em học vài thứ, coi như giết thời gian."
Chuyện này kỳ thật xem như nhiệm vụ cốt truyện, bởi vì trong nguyên tác lúc Tiếu Dao tới Chu gia đại trạch về sau, anh cả Chu Hải Quyền thấy cậu cùng em trai ăn chơi trác táng kia của mình giống nhau không học vấn không nghề nghiệp, liền bày mưu đặt kế muốn cậu học chút tài nghệ, tô vẽ một chút bề ngoài. Tiếu Dao cuối cùng chọn dương cầm.
Đàn dương cầm, vẫn luôn là thứ tài nghệ ưu nhã nhất nằm trong tưởng tượng của những người có xuất thân bần tiện như Tiếu Dao đối với xã hội thượng lưu. Thử nghĩ hình ảnh một chàng trai đẹp như hoa ngồi trước dương cầm đen trắng đàn ra những nốt âm thanh động lòng người quả thực giống như là đang quay phim thần tượng!
Cậu ấy trước kia trong nhà nghèo, học không nổi dương cầm, nhưng hiện giờ không giống, nếu học xong đàn dương cầm, về sau thời điểm hào môn tụ hội ngồi ở chỗ kia đàn một khúc, đến lúc ấy có bao nhiêu khí thế!
Bất quá Tiếu Dao của hiện giờ lại là cao thủ dương cầm, mẹ cậu Trịnh Nghiên nói, khả năng thiên phú âm nhạc của cậu giống với cha ruột của cậu Trần Khoa...... Trần Khoa là nghệ sĩ dương cầm, dáng vẻ đường đường, ôn tồn lễ độ, Trịnh Nghiên nói, Trần Khoa năm đó theo đuổi bà, bà còn có chút chướng mắt, chính là sau lại nhìn thấy dáng vẻ ông ấy đàn dương cầm, lập tức đánh trúng bị tâm hồn thiếu nữ, lựa chọn gả cho ông ấy.
Chỉ tiếc lúc ấy hai người còn đang tình nồng ý mật, Trần Khoa qua đời, để lại cô nhi quả phụ cùng với những hiểu biết về dương cầm. Trịnh Nghiên đối với chuyện cậu luyện dương cầm tựa hồ có chút chấp niệm, cái khác đều là tùy hứng thú của cậu, chỉ có luyện dương cầm từ nhỏ bà đã yêu cầu nghiêm khắc. Cũng may bản thân cậu cũng rất thích đàn dương cầm, cầm nghệ thành thạo...... Chỉ là hiện giờ cậu lại muốn che giấu việc bản thân giỏi cầm nghệ, làm một cái bình hoa đủ tư cách.
Loại hào môn giàu có như Chu gia tự nhiên không thiếu dương cầm, Chu Đồng và Chu Tư Ngữ đều biết đàn dương cầm, ngay cả Chu Hải Quyền cũng biết một chút, bất quá ba anh em Chu gia, đàn tốt nhất là Chu Hải Vinh...... Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất Tiếu Dao lựa chọn học dương cầm...... Gãi đúng chỗ ngứa.
Ăn chơi trác táng tất nhiên khả năng kiếm tiền lập nghiệp không bằng người khác, nhưng là ăn nhậu chơi bời tuyệt đối sẽ thắng người khác một bậc. Khả năng chơi dương cầm của Chu Hải Vinh ở trong lớp người thường đã tính là học tốt, có thể đàn tới nước chảy mây trôi.
Vì thế Chu Hải Quyền liền bắt đầu thường xuyên nghe được âm thanh dương cầm ở nhà, ngẫu nhiên đi ngang qua phòng đàn, còn sẽ nhìn thấy Chu Hải Vinh cùng Tiếu Dao cũng ngồi ở trước dương cầm cùng nhau đàn, đàn dễ nghe là Chu Hải Vinh, đàn giống tạp âm, chính là Tiếu Dao.
Tình đến chỗ nồng nàn, dạy học dương cầm cũng là nồng tình mật ý, trong phòng đàn thường xuyên truyền ra tiếng cười của hai người, Tiếu Dao học cũng giống như thực nghiêm túc, thời điểm ăn cơm ngón tay còn sẽ ở trên bàn cơm khoa tay múa chân hai lần, Chỉ như tước thông căn, Chu Hải Quyền nhìn thoáng qua, nhớ tới câu này thơ.
*
" Yêu nhược lưu hoàn tố,
Nhĩ trước minh nguyệt đương.
Chỉ như tước thông căn,
Khẩu như hàm chu đan."
"Eo thon lụa trắng thắt,
Tai cài ngọc minh châu.
Ngón trắng như hành bóc,
Miệng đỏ tựa chu đan."
"腰若流紈素,
耳著明月璫。
指如削蔥根,
口如含朱丹。"
- --Tiêu Trọng Khanh thê
Tay Tiếu Dao thật sự giống như để đàn dương cầm, mười ngón thon dài, thuộc về kiểu nam tử tinh tế, móng tay mài giũa cực kỳ chỉnh tề sạch sẽ, tán khỏe mạnh hồng nhạt. Cánh tay nhỏ nhắn tinh tế, nhưng cân xứng có thịt, trên cổ tay mang đồng hồ, vừa thấy chính là Chu Hải Vinh đưa, giá trị xa xỉ.
Bất quá nỗ lực hoàn nỗ lực, Tiếu Dao đàn dương cầm "Vẫn là không linh quang", "Điệu nhạc đơn giản nhất đàn cũng không ra hồn". Cố tình là cậu lại rất nỗ lực, cho nên trong nhà thời gian ban ngày đều tràn ngập tạp âm của cậu.
Dì Vương lúc ban đầu còn sẽ vui tươi hớn hở mà ở bên cạnh xem cậu đánh đàn, thường thường cổ vũ hai câu, cho cậu tách trà, sau này là nếu có thể trốn xa thì thật sự trốn rất xa, tạp âm nghe nhiều thật sự làm người ta chịu không nổi.
Hôm nay là ngày người dọn vệ sinh tới quét tước, bọn họ đều là người làm cũ ở Chu gia, cùng dì Vương thật sự quen thuộc, nghe thấy trên lầu vẫn luôn truyền đến bùm bùm tiếng đánh đàn, liền hỏi dì Vương là ai.
Bởi vì Chu Hải Vinh cùng Tiếu Dao còn chưa kết hôn, chủ gia đình là Chu Hải Quyền mức độ thừa nhận cũng không thể gọi là cao, cho nên dì Vương thực cẩn thận mà nói: "Là một bằng hữu của Hải Vinh."
Nhưng bản thân Tiếu Dao trước khi lại không nói như vậy.
Cậu ấy tựa hồ hận không thể để người khắp thiên hạ đều biết cậu ấy là vợ Chu Hải Vinh, thế nhưng tự mình nhiệt tình mà qua đi chào hỏi mọi người, người Chu gia tuy rằng đều rất có gia giáo, nhưng cùng những dì dọn dẹp này vẫn là có khoảng cách, ngày thường đều là dì Vương phụ trách tiếp xúc với họ, họ chưa bao giờ gặp qua "nàng dâu hào môn" bình dân như vậy, rất nhanh liền cùng Tiếu Dao thân thiết.
Tiếu Dao Nguyên tác thích rất thích mấy dì giúp việc này, họ cùng cậu ấy có xuất thân giống nhau, sẽ không xem thường cậu ấy, chính tương phản, bởi vì có xuất thân giống nhau, hiện giờ cậu ấy lại cao cao tại thượng trở thành "Chủ nhân" hào môn lại vô hình trung cùng những dì giúp việc đó kéo ra chênh lệch, những người đó đều nịnh hót cậu ấy, thân mật lại có khoảng cách, vô cùng thỏa mãn cậu ấy đại khái cùng loại với lòng hư vinh "Vinh quy bái tổ".
Thông qua nói chuyện phiếm cùng nhóm dì giúp việc, Tiếu Dao nguyên tác biết được gần đó nơi nào hải sản tươi nhất, nơi nào rau xanh là hữu cơ phì dưỡng, ăn vào yên tâm nhất, cũng bởi vậy cậu ấy bắt đầu khắc phục khó khăn: muốn bắt được một nam nhân, trước tiên phải bắt được dạ dày. Làm cho người đàn ông của mình món ngon mỹ vị biến đổi đa dạng, vẫn luôn là mộng tưởng của cậu ấy.
Cậu ấy thật lòng muốn bắt lấy Chu Hải Vinh, cả đời dựa vào hắn. Chỉ tiếc ở môn không đăng hộ không đối, chênh lệch quá lớn, ngay từ đầu đã khó khăn.
Cậu gần đây mỗi ngày nhàn rỗi ở nhà, phải vì chính mình tìm chút việc làm. Tiếu Dao không đi làm, cũng không phải cậu không nghĩ đến, chính là tương phản, "Chim sẻ bay lên cành cao thành phượng hoàng, một lòng một dạ mà muốn khoe khoang trước mặt bạn cũ", nhưng Chu Hải Vinh hay ghen, cho nên sau khi hai người kết giao, Chu Hải Vinh liền không cho cậu ấy đi.
Nguyên nhân vì vậy, mẫu đơn Côn khúc xã toàn là nam, bên trong tất cả đều là tiểu tử tuổi trẻ, mỗi người vẻ ngoài không tầm thường. Liền càng không cần phải nói mấyđến những con cái hào môn Nam Thành thích đến Mẫu Đơn Côn khúc xã.
Tiếu Dao ra điều kiện chính là không kết hôn liền không từ chức, cho nên chỉ là xin nghỉ dài hạn, bởi vì cậu ấy ở Mẫu Đơn Côn khúc xã luôn luôn là người tồn tại cũng được không tồn tại cũng được, xã trưởng đã đáp ứng rồi. Sư phụ cậu ấy Thẩm Tinh Chi hiện giờ ở nước ngoài, đợi biết chuyện này không biết là phản ứng thế nào đâu.
Nếu nhàn rỗi không có chuyện gì, phải ôm thật tốt một cái đùi, bắt lấy dạ dày Chu Hải Vinh. Vì thế chờ mấy dì dọn dẹp làm xong, cậu ấy liền đi theo một người biết ăn nói trong đó dì Trịnh, đi đến chỗ một chị em cũ của bà hái anh đào.
Vườn anh đào ở sâu trong Trường Hạ Sơn, nghe nói là vườn hữu cơ, dùng nước suối trong núi tưới, rau xanh không tưới thuốc, bên trong vườn có hơn trăm cây anh đào, kết đầy quả anh đào.
Anh đào, xưa nay là trái cây Tiếu Dao thích ăn nhất, cậu ấy thích màu sắc tươi mới của nó, cũng thích nước thứ ngọt ngào của nó, ở 《 Hào Môn Nam Tức 》, anh đào là ẩn dụ cho hình tượng nhân vật của cậu ấy, nhiều lần xuất hiện trong các tình tiết lúc cậu ấy cùng Chu Hải Vinh yên đương...... Tỷ như Chu Hải Vinh khi mới vừa theo đuổi cậu ấy, một rổ lại một rổ anh đào đưa cho cậu, sau này hai người bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, cũng thường gọi điểm tâm ngọt anh đào sau khi ăn xong.
Sau khi cậu ấy tới anh đào viên rồi, hận không thể khiêng một bao tải trở về, cuối cùng hái được một rổ lớn tràn đầy, lúc sau trở về rửa sạch sẽ, sau đó lên mạng bắt đầu tìm kiếm cách làm rượu vang đỏ anh đào đông lạnh.
Tiếu Dao muốn nịnh bợ chính là hào môn quý công tử Chu Hải Vinh, tự nhiên không thể làm mấy thứ gà vịt thịt cá, cà chua xào trứng linh tinh, cậu ấy lập chí với làm đồ ăn cũng có một cổ hương vị trà xanh kỹ nữ. Rượu vang đỏ anh đào đông lạnh, nói thật, cậu ấy trước kia nghe đều không có nghe nói qua, làm theo hướng dẫn trên mạng mất một buổi sáng, cuối cùng làm thành công một lần.
Lúc Chu Hải Quyền về đến nhà, liền nhìn thấy trên bàn cơm bày một mâm điểm tâm ngọt màu đỏ, thoạt nhìn tinh oánh dịch thấu*, thập phần mê người.
Anh tưởng dì Vương làm, liền cầm lấy cái muỗng bên cạnh múc một ngụm, hương khí rượu vang đỏ, anh đào ngọt thanh, hai chữ, mỹ vị.
Chu Hải Quyền liền bưng lên, đang chuẩn bị ăn miếng thứ hai, liền nghe thấy Tiếu Dao ở trên cầu thang hô to: "Đừng nhúc nhích!"
Chu Hải Quyền nhíu lại mày xem qua đi, liền thấy Tiếu Dao bọc áo tắm dài đứng ở trên cầu thang, đại khái mới vừa tắm xong, tóc vẫn ướt dầm dề, chỉ vào nói: "Kia...... Đó là em làm cho Hải Vinh!"
Chu Hải Quyền sửng sốt, dì Vương từ phòng bếp ra tới, đến bà cũng cảm giác được một chút xấu hổ, xoa tay lên tạp dề, ngượng ngùng mà cười cười.
Chu Hải Quyền quyền uy chi lớn một dòng họ cứ như vậy đã chịu xâm phạm, anh như thế nào có thể cho phép chính mình ở trước mặt Tiếu Dao lộ ra nửa phần thần sắc quẫn bách, vì thế cường ngạnh hỏi: "Tôi không thể ăn?"
Tiếu Dao còn có thể nói như thế nào, cho cậu mười cái lá gan, cậu cũng không dám nói không thể a, cậu mới vừa hô lên liền thấy hối hận, giờ phút này chỉ có thể xấu hổ mà nói: "Có thể, có thể."
Chu Hải Quyền bưng kia mâm rượu vang đỏ anh đào đông lạnh đi lên lâu, lúc đi qua bên người cậu, còn nói một câu: "Làm không tồi."
Tiếu Dao lần đầu tiên trong đời được nghe một câu khích lệ từ chính Chu Hải Quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất