[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 19

Trước Sau
Xin lỗi vì chậm trễ ạ, mấy hôm nay mình không lên được wattpad. Và cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.

Và tiếp theo nếu truyện được 140 vote mình sẽ lên cả 20 và 21 cùng lúc ạ????????????????

CHƯƠNG 19

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tô Lâm nở nụ cười, một đôi mắt biết cười, cười rộ lên phá lệ xinh đẹp.

Bởi vì đột nhiên gặp mặt Tô Lâm, dẫn tới bài giảng hôm nay Tiếu Dao cũng không nghiêm túc nghe, đôi mắt vẫn luôn nhìn trộm Tô Lâm bên kia. Tô Lâm đi học cũng không bỏ công, khóa cơ bản, cậu ta ngồi gần phía trước như vậy, lại đang trộm chơi di động, thỉnh thoảng cùng người ngồi bên cạnh thấp giọng nói mấy câu, thời điểm cười rộ lên phá lệ diễm lệ. So sánh cùng cậu thật sự là giống như hoa hồng trắng với hoa hồng đỏ.

Xem ra Chu Hải Vinh vẫn là càng thích loại hình hoa hồng đỏ này một chút, loại hoa hồng trắng như cậu, cuối cùng sẽ bị điều đối lập khiến cậu trở thành món ăn đem ngán ngẫm.

Đại khái chính cậu cũng tương đối bài xích quan hệ của thân phận hiện giờ cùng với Chu Hải Vinh, bởi vậy đối Tô Lâm ngược lại không có phản cảm. Cậu không lo lắng Tô Lâm thượng vị, thật ra là lo lắng cho vận mệnh về sau của mình.

Cho nên sau khi tan học, cậu liền lập tức đi hồ bơi.

Vẫn luôn nói muốn học bơi lội, cậu cho rằng còn phải thật lâu Tô Lâm mới có thể xuất hiện, vẫn luôn chưa đi học, hiện giờ đột nhiên gặp được Tô Lâm, cảm giác gấp gáp liền nổi lên.

Bất quá hố cha chính là, cậu phát hiện cậu học như thế nào đều học không được, đến huấn luyện viên cũng cảm thấy rất kỳ quái, hỏi cậu khi còn nhỏ có bóng ma gì hay không, bởi vì cậu vừa xuống nước tứ chi liền cứng đờ, không thở nổi.

Kỳ thật cậu thường ngày tắm vòi sen, khi nước phun lên mặt, cậu cũng sẽ không thở nổi, giống như bản năng thân thể phải căng thẳng, phải quên hô hấp, căn bản không chịu khống chế. Cậu cũng không để ý, vừa nghe huấn luyện viên nói như vậy, cậu thật đúng là hoài nghi Tiếu Dao khi còn nhỏ có phải hay không từng trải qua mấy chuyện như rơi xuống nước.

Đúng là tổn thọ.

Huấn luyện viên an ủi cậu nói: “Không có việc gì, cho dù có bóng ma tâm lý, huấn luyện lâu rồi cũng có thể học được, chỉ là chậm một chút, tôi có một học viên là một dì hơn 60 tuổi, khi còn nhỏ từng bị đuối nước, cuối cùng cũng khắc phục được.”

Tiếu Dao cũng cảm thấy vậy, người trời sinh đã biết bơi lội, chỉ cần không phải không thể động, còn lại không nghe nói học không được.

Cậu chỉ có thể chậm rãi thích ứng.

Khóa Lý luận chuyên nghiệp ngoài khoa giám định và thưởng thức, còn phải học tập Sử phát triển Côn khúc cùng với Lý giải kịch bản và Đắp nặn nhân vật. Những thứ đó đối với Tiếu Dao không phải việc khó, tốt xấu gì trước kia cậu cũng là học sinh siêu cấp xuất sắc, công khóa luôn luôn xuất sắc, năng lực lý giải cùng trí nhớ đều rất tốt, cậu cảm thấy tương đối khó chính là khóa Kiến thức cơ bản.

Khóa kiến thức cơ bản của bọn họ bao gồm thảm công, lớp huấn luyện cơ thể, lớp luyện tay, lớp luyện từ, kiến thức cơ bản về mấy thứ bên nàyđánh tới bên kia đánh qua, ngã quăng ngã lăn, với cậu mà nói cường độ và khó khăn đều quá lớn.



Cũng may thân thể cậu hiện giờ cũng coi như có có mắt nhìn, biết lăn lộn, Tiếu Dao đối diện gương giạng thẳng chân, chân đặt ở trên xà ngang, mà nhìn chính mình mồ hôi nhỏ giọt ở trong gương, bỗng nhiên nhớ tới trước kia xem tiểu thuyết, nói khiêu vũ mềm dẻo cũng tính là tốt, đứng chổng ngược giạng thẳng chân gì đó đều không phải nói chơi, rất hợp các loại động tác bạch bạch bạch yêu cầu cao độ khó cao.

Nghĩ đến đây, cậu liền nhìn lén Tô Lâm trong đám người.

Cậu và Tô Lâm cũng không tính là thân, Tô Lâm hình như cũng rất vội, cơ bản vừa tan học người đã không thấy tăm hơi, hai người bọn họ một ngày nói không được một câu. Hiện giờ Tô Lâm cũng đang luyện tập giạng thẳng chân, kim kê độc lập, đôi tay ôm một chân, có thể dán đến cùng, dùng ánh mắt tương đối không trong sáng mà nhìn, tư tế lúc hai chân gian rộng này so với cậu thật sựcómột cảm giác hơn hẳn, nói không rõ là gì.

Quả nhiên chính quy thụ đều phải mạnh hơn một ít so pháo hôi thụ, lại nhìn gương mặt kia, ửng hồng một mảnh, bởi vì đổ mồ hôi, có chút tóc dính ở trên mặt, cả người giống như bánh bao vừa mới ra lò, nóng hầm hập, lại tươi ngon.

Nhanh cùng Chu Hải Vinh tương ngộ đi, người đàn ông mệnh trung chú* định đang mong chời cậu nha!

*Cuộc đời định sẵn

Cậu chỉlà nghĩ như vậy, Tô Lâm đại khái phát hiện bị cậu nhìn chăm chú, quay đầu lại nhìn, Tiếu Dao liền hướng về phía cậu ta cười cười.

Tô Lâm cũng lễ phép mà cười với cậu một cái, đến lúc giải lao, Tô Lâm đi qua đưa cho cậu một bình nước.

“Cảm ơn.”

“Tôi thấy cậu lúc áp chân có chút không xuống được a,” Tô Lâm nói, “Cậu như vậy đợi lát nữa Hà lão sư thấy, khẳng định muốn đích thân ngồi trên người của cậu.”

“Tôi không so nổi với các cậu, hơn nữa cũng đã lâu không luyện tập.”

“Để tôi giúp cậu ép.” Tô Lâm nói.

Tiếu Dao cũng không khách khí, nhờ Tô Lâm giúp cậu áp chân, đau đến mặt biến dạng, sau khi thả lỏng nằm trên mặt đất nửa ngày không lên. Tô Lâm cười nói: “Cậu còn nhịn rất giỏi nha.”

Lớp bọn họ tuy rằng đều là soái ca mỹ nữ, nhưng hai người bọn họ ở bên trong vẫn xem như nhân tài kiệt xuất, một người là phái thanh thuần, một người là phái diễm lệ, so với nữ sinh cũng đẹp hơn rất nhiều, hai người gom lại cùng nhau, hấp dẫn không ít ánh mắt. Người đẹp hình như thực dễ dàng hòa hảo mà chơi cùng với nhau, hai người bọn họ giữa trưa còn cùng đi nhà ăn trường học ăn cơm, bất quá cơm mới ăn đến một nửa, Tô Lâm nhận được điện thoại, hấp tấp mà đi rồi.

Nguyên nhân là hiện giờ cậu ta làm nhiều việc, múa mở màn ở một quán bar do họ hàng thân thích mở.

Cùng là xuất thân cô bé lọ lem nhưng người ta có lối sống lạc quan a!

Cậu thân nhất ở trong trường, là một bạn học tên là Tàng Cửu Tỉnh, bất quá bạn học này không phải họ biểu diễn chuyên nghiệp, mà là hệ Âm nhạc Côn khúc chuyên nghiệp, biết kéo đàn tam huyền, biết thổi sáo, quen biết lúc bọn họ đến lớp của cậu đệm nhạc, Tiếu Dao cảm thấy tên cậu ấy rất đặc biệt, hai cái chữ đa âm, lập tức liền nhớ kỹ.

Không giống những người học nhạc đêm Côn khúc khác, Tàng Cửu Tỉnh lớn lên cao lớn soái khí, tính cách cũng hoạt bát, không có việc gì liền tới tìm cậu ấy chơi. Tiếu Dao không thích hát tuồng, nhưng thật ra cảm thấy hứng thú đối với nhạc khí, rảnh rỗi liền đi theo Tàng Cửu Tỉnh học thổi sáo. Cậu từ nhỏ đã có thiên phú với âm nhạc, học đặc biệt nhanh, giáo viên của bọn họ lời tốt gì cũng nói, nếu nghiêm túc nghiên cứu, đã có thể đến gánh hát thổi sáo: “Chỉ là mánh khoé thân bộ pháp không được.” Hà lão sư đánh giá như vậy.

Mấy thứ luyện cơ thể bình thường cũng dễ nói, lúc lên lớp huấn luyện thân thể khuyết điểm liền bại lộ ra, xướng Càn đán, dáng người không đủ linh hoạt, động tác cứng đờ, không thể thả lỏng.



Kỳ thật Trịnh lão sư còn rất giật mình, Thẩm Tinh Chi cư nhiên tìm đồ đệ như vậy. Theo bà thấy, ưu điểm lớn nhất của Tiếu Dao, cũng đơn giản là sinh ra có vẻ ngoài đẹp, mắt của người trong nghề bọn họ vừa nhìn đã nhận ra, Tiếu Dao mặc trang phục diễn sẽ rất đẹp, bề ngoài trong cốt đều đẹp.

Nhưng hát tuồng cùng với làm minh tinh không giống nhau, chỉ có cái túi da đẹp là không đủ, công phu không tới đâu, lên đài cũng sẽ bị người khen ngược.

“Thẩm lão sư một đời mỹ danh, cậu làm đồ đệ của ông ấy, cũng không thể cho ông ấy mất mặt.” Xảo Oánh nói, “Tôi thấy cậu ngượng ngùng xoắn xít, có chút không thả lỏng được, có phải ngượng ngùng hay không?”

Tiếu Dao quẫn bách mà nói: “Có một chút.”

Cậu có chướng ngại tâm lý rất nghiêm trọng, mánh khoé thân bộ pháp Càn đán phải kiều mị mềm mại, chính cậu đơn độc luyện tập một mình vẫn có chút ngượng ngùng, huống chi nhiều người như vậy. Cậu lại là học sinh dự thính, Thẩm Tinh Chi đem cậu vào đây mục đích chính là vì huấn luyện cậu xướng Càn đán, bởi vậy trừ bỏ mỗi ngày cùng mọi người luyện kiến thức cơ bản, những thứ cậu phải huấn luyện cùng người khác cũng có chút không giống nhau, có đôi khi mọi người đều nghỉ ngơi, cậu còn đang luyện, tất cả mọi người đều ngồi ở bên cạnh xem…… Đây chính là đồ đệ của Thẩm Tinh Chi lão sư, tương lai không thể hạn lượng, bọn họ phải học tập.

Kết quả vây xem chính là một trò cười, cả khuôn mặt Tiếu Dao đều hồng thấu, cả người cứng đờ mà luyện, cả người dều ướt mồ hôi.

Nhưng mấy vị giáo viên vẫn không hài lòng: “Cậu không cần cố tình bắt chước nữ nhân, Càn đán cùng nữ nhân vẫn là không giống nhau.”

Điểm này Tiếu Dao kỳ thật thực không hiểu, cậu vẫn luôn cho rằng việc nữ tính hóa nam nhân càng thích hợp làm Càn đán. Nghe Xảo Oánh nói hắn mới biết được, sở dĩ Càn đán yêu cầu cao, trừ bỏ điều kiện thân điệu và giọng nói cơ bản ở ngoài, trên đài phải là nữ nhân, dưới đài phải là nam nhân, cũng là một quy định bất thành văn của Càn đán …… Nghe nói đây là vì tránh ảnh hưởng xấu đối với Càn đán: Không thể khiến người ta mang thành kiến mà nhìn Càn đán, cho rằng Càn đán chính là đồng tính luyến ái, ẻo lả.

Trên đài kiều mị, dưới đài phải thanh chính, hiện giờ vấn đề của Tiếu Dao chính là thanh chính có thừa, kiều mị không đủ.

Cậu bắt chước nữ nhân kiều mị, rất tục, độc thoại cũng ngượng, tiếng nói quá mức ngọt ngấy, không có chút ý nhị, chính là một người nam nhân đang vắt óc tìm mưu kế mà bắt chước nữ nhân, chẳng những không có mỹ cảm, ngược lại thực khôi hài.

Tiếu Dao mấy ngày nay rất buồn bực, ở trường học bị lão sư ngược, ở hồ bơi bị huấn luyện viên ngược, về đến nhà còn phải luyện dương cầm.

Đại khái là quá mệt mỏi, dương cầm cậu liền luyện có chút thất thần, còn có chút bực bội, cảm thấy chính mình đàn dương cầm tốt như vậy, lại còn phải làm bình hoa, chính là không đàn lại không được, Chu Hải Vinh trước khi đi công tác, muốn dì Vương giám sát cậu, mỗi ngày đều phải luyện tập, tranh thủ chờ bọn họ đi công tác trở về, có thể đạn thành điệu, “Lấp kín miệng anh cả”.

Không cần phải nói, Chu Hải Quyền sau lưng không thiếu phun tào kỹ năng đàn của cậu.

Trước mắt lại qua hai ngày bọn họ sẽ từ Pháp trở lại, ngày tháng tự do tự tại ở trong nhà sắp phải kết thúc. Tiếu Dao dùng đầu một ngón tay gõ phím đàn, phát ra tiếng vang thanh thúy, cậu chính là nhắm mắt lại, một đầu ngón tay, cũng có thể đàn tấu ra giai điệu mỹ diệu.

Đã lâu chưa từng nghe qua chính mình nghiêm túc đàn dương cầm, trong lòng phiền muộn, nghĩ dù sao dì Vương mới ra cửa đi mua sắm, trong nhà chỉ có một người, đơn giản làm chính mình một hồi. Giai điệu ở đầu ngón tay cậu chảy xuôi ra, đan xen trên phím trắng đen, giai điệu vui sướng, sau đó càng đàn càng nhanh, càng đàn càng nhanh, theo tiếng đàn càng ngày dồn dập, cả người cậu cũng phấn khởi lên, như là về lại lúc trước một người cậu ở nhà luyện cầm, chậm rãi từ một đầu ngón tay biến thành một bàn tay, cuối cùng mười ngón cùng ra trận, bắn một khúc luyện tay cực nhanh《C Tiểu điều luyện tập khúc 》.

Đối với người mới bắt đầu là một khúc luyện tập rất khó ngay từ đầu bài, đàn đến cuối cùng tay trái sẽ phải hết sức, huống chi cậu cũng đã lâu không đàn qua. Đàn xong một khúc, thế nhưng ra mồ hôi, lại rất sảng khoái, vui sướng tràn trề.

Gió từ cửa sổ đang mở thổi tới, thổi bức màn đơn bạc bay bay không ngừng. Cậu thở phào, vuốt tóc mái của mình một cái, liền nghe thấy phía sau có cái gì rơi trên mặt đất“Lạch cạch”.

Cậu quay đầu nhìn lại, liền thấy dì Vương há miệng nhìn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau