Chương 42: Ông Kẹ hung ác
Trước khi bước vào bài thi, bốn Chủ nhiệm đã phát cho học sinh của mỗi Nhà tham gia cuộc thi một thứ khác nhau: với Harry thì là một cái chai gỗ bị bịt kín, của Ron là một chiếc lông đuôi của Bạch Kỳ Mã đã mất đi sắc trắng ngọc trai óng ả; Trong khi Hermione nhận được một cuốn Hogwarts: Một Lịch sử, thì Draco lại kiếm được cây gỗ hình trụ, là một khối gỗ hết sức bình thường.
Sau khi tụi nó xếp hết tất cả những đồ vật được phép mang theo bên người, Ron dẫn đầu phát biểu:
_ Cái sau so với cái trước càng lạ lùng hơn.
Trải qua cuộc tập kích của con rối, bốn đứa rốt cuộc chịu tỉnh táo lại, bình tĩnh ngồi chung với nhau để tìm cách thoát khỏi gian phòng này. Đúng là không dễ dàng gì! – Harry nghĩ thầm – Làm sao mình có thể không giơ nắm đấm “thăm hỏi” cái mặt kia của Draco được chứ?
Mau mau nghe hắn nói gì kìa:
_ Đầu Thẹo, thể hiện tài năng bẩm sinh của mày đi chớ. Không phải tụi lửng chúng mày giỏi nhứt là chúi mũi vào trong bùn để đánh hơi à?
Con rắn độc nhà Slytherin cực kỳ thù dai, hắn còn chưa quên ban nãy con lửng mắc dịch này dọa dẫm chét mỡ heo lên đầu hắn đâu. Cho nên hắn cong môi hết sức giả dối, hài lòng nhìn Harry phát cáu đến độ mặt mũi đỏ chót vì bị hắn châm biếm. Cậu bé tóc đen mắt xanh biếc ném cái nhìn tức tối về phía hắn. Sau đó cậu… quay ngoắt đầu đi, tham gia vào cuộc thảo luận.
Bàn bạc xong, bọn nó bắt đầu tìm kiếm những vật có ích trong gian phòng. Có một lần Ron cho rằng cái tủ nằm ở góc phòng có gì mờ ám. Nhưng tụi nó vắt kiệt sức lực mà cái nắm đấm bự chảng của cánh tủ kia vẫn không hề nhúc nhích. Trong lúc các chàng trai sứt đầu mẻ trán thì Hermione đã mang về chiến lợi phẩm của mình: một cái hộp gỗ, một cuốn truyện cười mang tên là Gather Bad (Cùng Hư hỏng), một cái bình bằng sứ và một cây búa cũ kỹ. Quá trình kế đó vô cùng đơn giản: Hermione dùng búa đập vỡ bình sứ, tìm được một chiếc chìa khóa để cái hộp gỗ. Bên trong hộp là một cái chai Độc dược màu xanh ngọc bích có dán nhãn là
Hãy thử, nếu có thứ gì bị biến dạng.
Draco đong đưa cái chai, nhận xét:
_ Một liều Thuốc Hiện hình hoàn mỹ. Chắc chắn là kiệt tác của cha đỡ đầu. Đáng tiếc lại bị lãng phí ở mấy trò nhảm nhí này.
Harry nguýt hắn một cái rồi giở trò cướp giật cái chai. Đợi đến khi rót vài giọt Thuốc Hiện hình lên tấm da dê được kẹp trong cuốn truyện Cùng Hư hỏng, bốn đứa phát hiện trên mặt tấm da dê hiện lên một chuỗi những con số
2 9 4
7 5 3
6 8 1
_ Cái quái gì vậy trời?
_ Ron à, đó là cửu cung.
Hermione cầm lấy tấm da dê đi về phía kệ sách, miệng lẩm bẩm liên hồi:
_ Biết ngay mà… Từ lúc nhìn thấy mấy cuốn sách mình đã linh cảm được… Đúng là trò cửu cung, ngón lừa bịp quen thuộc của Truy tìm Lối thoát.
_ Là sao cơ?
Harry tò mò bám sát theo Hermione đang loay hoay với cái kệ sách. Cô bạn thân tức giận nhướng mày thật cao.
_ Harry, bồ không phát hiện ư? Thứ tự của mấy cuốn sách này có vấn đề.
Harry cẩn thận đánh giá kệ sách trước mặt cậu. Thoạt nhìn thì chẳng có gì lạ thường: những cuốn sách được phân loại cẩn thận và xếp vào đúng chỗ. Mỗi tầng của chiếc kệ phải được nhét đầy sách mới thôi… Từ từ đã!
_ Không hợp lý chút nào hết.
Một gian phòng bừa bãi lại bày một kệ sách sạch sẽ và chỉnh tề, thứ tự mỗi cuốn sách trên đó còn được đặt chính xác đến vậy, rõ ràng đã có ai đó cố ý làm thế. Và đương nhiên là người này không ham thích đọc sách cho lắm, bởi vì những cuốn sách trên kệ đều mới tinh.
Hermione bảo:
_ Đây là lời gợi ý cho tụi mình: không phải cái kệ, mà chính những cuốn sách mới là trọng điểm.
Cô nêu ra vấn đề mấu chốt cho mấy thằng con trai.
_ Mấy trăm cuốn sách đều được xếp đúng, chỉ dư mỗi chín cuốn bị đặt ngược. Trùng hợp là trên gáy những cuốn sách này đều có chứa một chữ số La Mã từ một đến chín. Cho nên tụi mình chỉ cần xếp lại mấy cuốn sách bị lộn ngược dựa theo thứ tự của cửu cung trên tấm da dê là xong…
Trong lúc giải thích, tay của Hermione chuyển động không ngừng. Ngay khi cô nhét cuốn sách có chữ số 9 vào chính giữa tầng chót, một làn khói từ đâu phun vào mặt Hermione. Có thứ gì đó rơi vào tay cô, nhưng lại không phải là tấm thẻ Sôcôla Ếch nhái của Ravenclaw như dự đoán.
Đó là một tờ giấy.
Thỏ con Rachel của ta ăn phải đồ hư
Hỡi những con người tốt bụng, cầu xin các trò, đừng để nó chịu đau đớn nữa.
Dưới đây là nguyên liệu điều chế một liều Thuốc Thơm Nôn Mửa:
Ba con nhền nhện
Ba con ruồi
Năm con gián
Một nhúm trứng Cà Nhỏng(1)
Ron rên rỉ:
_ Ọe! Tởm thấy mồ luôn. Mấy bồ đừng có bắt mình đi kiếm nhền nhện đó nghen.
Lần đầu tiên cậu chàng tóc đỏ chiếm được sự đồng tình của tất cả mọi người. Hết nhện lại đến ruồi, gián, giun, rồi thì Tiên Nhức Nhối, không ai hoài nghi đây là kiệt tác của ông cụ hiệu trưởng nhà mình. Nhưng vì sao cụ lại ép tụi nó đi bắt mấy thứ này trong khi không có đũa phép? Lại nói, kiếm mấy con khác còn dễ chứ riêng con gián chuyên trốn trong xó xỉnh và chạy loạn tùng phèo, làm tụi nó phải mắc bao nhiêu công. Chờ đến khi Harry ngồi trước cái vạc cũ mèm, được tận dụng từ đống tạp nham trong phòng và bắt tay pha chế độc dược, thì đã là chuyện của hai tiếng đồng hồ sau đó.
Đồng hồ đã chỉ tới sáu giờ, chỉ còn chưa đầy hai tiếng nữa là tới bữa tiệc của lễ Hội Ma.
_ Thả chúng vào theo thứ tự đi… Quỷ tha ma bắt! Ối Merlin ơi! Đầu Thẹo, chúng nó chuồn ra ngoài rồi kìa!
_ Biết rồi, biết rồi! Đồ trời đánh quỷ vật, sao bạn không làm thay tôi đi?
Harry cáu kỉnh tóm lấy con nhện sắp bò ra khỏi vạc.
Hermione là một quý cô, đương nhiên không thể đi pha chế thứ Thuốc Thơm Nôn Mửa này rồi. Ron lại bởi vì con nhền nhện mà có chết cũng không chịu tới gần cái vạc. Sót lại Draco, nhưng bạn có thể bắt một Malfoy đi làm cái công việc hỏng bét này hay sao?
Kết quả là vì đủ loại nguyên nhân, con lửng mắt xanh biếc biến thành Harry – Mụ Phù Thủy Nấu Cái Vạc Có Bọt Sôi Sùng Sục – Potter.
Đương nhiên không có cái vạc nào sôi sùng sục hết. Thứ loạn xị ngậu này làm sao có thể sánh bằng với Độc dược của Xà Vương? Ai dám nói có, Bậc thầy Độc dược nhất định ép cụ Dumbledore nốc hết luôn! – Cậu bé Hufflepuff không có tí hoài nghi nào với người sáng chế ra thứ Thuốc Thơm Nôn Mửa này. Nhờ ông cụ hiệu trưởng mà mấy tay bị ép pha chế (trong đó có cậu) không thể nuốt trôi nổi bữa tiệc lễ Hội Ma.
Draco lấy làm hoài nghi hỏi:
_ Mày chắc nó không bị độc chết đấy chứ?
Con thỏ Rachel đã bị Hermione ôm lấy. Đến cả con rắn bạch kim cũng bắt đầu thương cảm thay cho thằng nhỏ lông xù kia. Uống thuốc độc của mụ phù thủy Harry ư? Thôi, thà cho nó một Lời nguyền Chết chóc còn hơn.
_ Đằng nào cũng chết, mày đừng dày vò nó nữa.
Harry phản đối:
_ Tôi cũng đâu muốn nó chết.
Cậu đẩy bát “thuốc độc” tới trước mặt con thỏ Rachel. Thằng nhỏ kia vẫn ngồi chình ình đó, không thèm nhúc nhích, đôi môi mím chặt hoàn toàn phớt lờ thứ trước mặt nó.
Slytherin tóc vàng nhướng mày thật cao.
_ Thấy chưa? Nó còn lâu mới thèm ăn cái thứ quái này.
_ Phải rồi.
Harry cong môi giả dối y chang tụi rắn độc. Đã thế cậu còn bắt chước động tác nhướng mày của Draco.
_ Nhưng mà tôi sẽ làm nó ăn.
Dứt lời, cậu mở cái chai Chủ nhiệm phát cho. Ở bên trong có một mảnh lá cây xanh biếc. Đó là Cây Cần Núi(2), một loại gia vị cực kỳ thơm ngon. Điều tuyệt diệu nhất ở nó là có thể kích thích ham muốn ăn uống.
Và thế là trong ánh mắt trân trối và ngạc nhiên của quý tộc bạch kim, con thỏ mắc dịch kia đã uống cạn chỗ Thuốc Thơm Nôn Mửa. Kế tiếp nó ọe ra một tấm thẻ ướt nhèm nhẹp của Rowena Ravenclaw.
_ Đúng là… nghệ thuật của lão khùng!
Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu Draco nguyền rủa cụ Dumbledore. Hàng lông mày của hắn cau chặt, vẻ mặt biến thành nham hiểm và độc ác đến đáng sợ. Bất kể là tấm thẻ hay cái người đang cố gắng lau sạch tấm thẻ, đều chẳng có chút xíu xiu nào làm hắn vừa lòng. Từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, không có một điểm nào hết! Nào là tóc tai bết bát, kiếng mắt hỏng bét, quần áo thì luộm thuộm,… Nhưng khủng khiếp nhất là hắn buộc phải thừa nhận mình để ý một người như vậy, đã thế còn biến thành con chó bám theo cậu ta khắp nơi.
_ Như vầy thì tụi mình còn thiếu một tấm thẻ Hufflepuff nữa thôi.
Hermione chìm vào suy tư. Thật ra cô cũng không biết những tấm thẻ này dùng để làm gì. Nhưng đặc điểm của trò Truy tìm Lối thoát vẫn luôn là vậy – Bạn phải tìm được đủ các manh mối rồi mới phát hiện tác dụng của chúng.
Ron đề nghị:
_ Tụi mình thử tìm lại một lượt coi.
Thế là bốn đứa bắt đầu công cuộc tìm kiếm một lần nữa. Lần này không cần tốn bao nhiêu thời gian đã thấy được manh mối – Một tiếng “A ha!” của Hermione hấp dẫn toàn bộ mấy thằng con trai.
Chính là cái cánh tủ không mở được kia.
_ Mấy bồ mau coi nè.
Hermione chỉ vào nắm đấm cửa tủ.
_ Là một cây đũa phép.
Và cũng là một thiết kế tinh xảo. Ở chính giữa của nắm đấm đã bị đào rỗng và thay thế bằng một cây đũa phép. Màu sắc của hai thứ này na ná giống nhau, nếu không có mắt quan sát cẩn thận thì không thể nào phát hiện.
Hermione tỏ vẻ hoài nghi.
_ Có cái gì đó sai sai. Cây đũa phép này giống loại đồ chơi dành cho phù thủy nhí, thường chỉ có thể biến ra một thần chú.
Harry càng cảm thấy kỳ quái hơn. Cậu la lên:
_ Hermione!
Nhưng đã quá trễ. Cô bạn rút cây đũa phép ra, cả cái tủ to lớn bỗng nhiên lảo đảo lắc lư, dộng bức tường ầm ầm. Rồi, một tiếng “két” chói tai vang lên, cánh tủ bật mở. Có người nào đó ngã nhào từ bên trong tủ ra ngoài. Mái tóc đen rối bù để lộ ra vết sẹo hình tia chớp nổi bật, phía trên hàng lông mày của cái trán trơn bóng. Đôi mắt màu xanh biếc trợn tròn, trống rỗng, mất hết sức sống. Con ngươi của Hermione tức khắc co lại. Cơ thể cô run lên lẩy bẩy không biết làm sao.
BỤP
Thi thể biến mất, thế vào đó là một đám mây màu đen quằn quại ở trước cánh tủ, và rồi gương mặt của Tom Riddle hiện lên. Tiếng huýt gió và gầm ghè vang vọng khắp cả gian phòng.
_ Tao đã nhìn thấy trái tim mày. Tao đã thấy những giấc mơ của mày, Ron Weasley à, và tao đã thấy nỗi sợ hãi của mày. Mày đã mắc phải một tội ác, một sai lầm không thể tha thứ…
Harry gằn giọng:
_ Đừng nghe nó, Ron. Nó là một Ông Kẹ.
_ Weasley, mày là thứ đồ phản bội. Mày ghen tị người bạn thân nhất của mày, cho nên mày bỏ mặc nó đi chịu chết. Chính vì mày nó mới thiếu chút nữa không quay về được.
Harry giận điếng người. Cậu gào lên:
_ Merlin! Tất cả mọi chuyện đã qua rồi mà!
Theo bản năng cậu liếc nhìn Draco và Hermione. Một đứa mang vẻ mặt lạnh lùng và hở hững. Đứa còn lại thì ngồi sụp xuống sàn, mất hồn mất vía.
Giọng nói kia vẫn tiếp tục:
_ Ai có thể nhìn mày, ai mà thèm nhìn mày nào, bên cạnh Harry Potter hả? Mày đã làm nên tích sự gì so với Kẻ Được Chọn hả? Mày là cái thá gì so với Kẻ Sống Sót hả? Nếu như Harry Potter không tồn tại thì tốt biết bao, tất cả mọi người sẽ chú ý tới mày.
_ Không… KHÔNG!
Cậu con trai Gryffindor tóc đỏ hét toáng lên.
_ TÔI KHÔNG CÓ MUỐN NHƯ VẦY, TÔI KHÔNG BAO GIỜ MONG MUỐN NHƯ VẦY! ĐIỀU NÀY KHÔNG BAO GIỜ XẢY RA! TỚI LÚC CHẾT, HARRY VẪN LÀ NGƯỜI ANH EM CỦA TÔI. NGƯỜI ANH EM THÂN THIẾT NHẤT!
Dường như Ron đã trút hết mọi sức lực vào tiếng hét này. Cậu chậm rãi khuỵu xuống, thở nặng nhọc, đôi mắt trợn tròn, nhe răng vừa cười vừa khóc.
Ông Kẹ mất đi mục tiêu đổi sang một người mới. Lúc này đây, nó nhắm vào Draco. Trên sàn nhà gồ ghề thình lình xuất hiện một bia mộ bằng đá cẩm thạch. Những dòng chữ trên đó sâu sắc như mới được khắc vào ngày hôm qua.
Where love is, heart returns.
(Tình yêu ở đâu, trái tim về đó)
~
Chú thích của tác giả:
82, Rowena Ravenclaw (Pháp sư Thời Trung cổ. Năm sinh năm mất không rõ)
Một trong bốn người sáng lập nổi tiếng của Hogwarts, Rowena Ravenclaw là một trong những phù thủy tuyệt vời nhất thời đại của mình, mặc dù truyền thuyết kể rằng một trái tim tan vỡ – không rõ nguyên do – góp phần vào sự sụp đổ của bà.
~
Chú thích của editor:
(1) Trứng Cà Nhổng là trứng của loài Tiên Nhức Nhối(Doxy hay Tiên Cắn)
Phân loại của Bộ Pháp Thuật: XXX
Là một sinh vật nhỏ bé trông khá giống loài Fairy. Chúng thích những khu vực có khí hậu lạnh lẽo, vì vậy thường xuất hiện ở vùng châu Âu và Bắc Mỹ.
Loài Doxy có lớp lông đen dày phủ kín cơ thể, có 4 chân và 4 tay, một đôi cánh đen bóng của loài bọ cánh cứng và hàm răng sắc nhọn có nọc độc. Khi bị Doxy cắn, ta nên uống thuốc giải độc ngay lập tức. Chúng chôn trứng của mình dưới lòng đất – những con Doxy-Chúa có thể đẻ đến 500 quả trứng một lúc. Trứng Doxy thường nở sau 2-3 tuần.
Doxy là những sinh vật có hại. Chúng bám trên rèm cửa, đợi khi có người rời đi sẽ bay ra và phá hoại đồ đạc. Để tiêu diệt chúng, ta có thể sử dụng Doxycine (cô Lý Lan dịch là thuốc trừ Tiên-nhức-nhối). Ngoài ra Doxy cũng có thể bị tống khứ bằng một bùa Đánh bật Flipendo đơn giản. Thế nhưng phần nào chúng cũng có lợi: anh Fred và George Weasley đã sử dụng nọc độc Doxy làm nguyên liệu cho Hộp Ăn vặt Giả bệnh (Skiving Snackbox) của mình, được bán tại Tiệm Giỡn Phù thủy Wỉ Wái Nhà Weasley. Harold Dingle dùng phân Doxy để giả làm… bột móng rồng đem bán, nhưng rồi bị bạn Huynh trưởng Hà-mi-nhon (Hermione ấy =)))) tố giác.
Cormac McLaggen đã phải ăn một pound trứng Doxy (khoảng hơn 450g) sau khi thua một vụ cá cược – và bị lỡ mất buổi tuyển cầu thủ cho đội Quidditch nhà Gryffindor vào năm thứ 6 của anh. Chia buồn với thanh niên.
(Trích Nguồn Hogwarts School: Những người đam mê truyện và phim Harry Potter)
(2) Cây Cần Núi (Lovage)
Là một loại cây tương tự như cần tây, có quả và hạt được sử dụng trong nấu ăn. Nó đã được sử dụng như một loại thảo dược trong nhiều thế kỷ, đặc biệt là để thúc đẩy tiêu hóa. Theo một trong những cuốn sách của Harry , Cây Cần Núi có “tác động kích động mạnh lên não bộ” nên được dùng nhiều trong Thuốc Nước Ngớ Ngẩn và Lẫn Lộn.
~
Suy nghĩ của tác giả:
Không nên chờ mong quá nhiều vào đầu óc của tác giả. Chapter sau viết về ký ức của cậu chủ, không tra tấn hành hạ tinh thần gì đâu.
Sau khi tụi nó xếp hết tất cả những đồ vật được phép mang theo bên người, Ron dẫn đầu phát biểu:
_ Cái sau so với cái trước càng lạ lùng hơn.
Trải qua cuộc tập kích của con rối, bốn đứa rốt cuộc chịu tỉnh táo lại, bình tĩnh ngồi chung với nhau để tìm cách thoát khỏi gian phòng này. Đúng là không dễ dàng gì! – Harry nghĩ thầm – Làm sao mình có thể không giơ nắm đấm “thăm hỏi” cái mặt kia của Draco được chứ?
Mau mau nghe hắn nói gì kìa:
_ Đầu Thẹo, thể hiện tài năng bẩm sinh của mày đi chớ. Không phải tụi lửng chúng mày giỏi nhứt là chúi mũi vào trong bùn để đánh hơi à?
Con rắn độc nhà Slytherin cực kỳ thù dai, hắn còn chưa quên ban nãy con lửng mắc dịch này dọa dẫm chét mỡ heo lên đầu hắn đâu. Cho nên hắn cong môi hết sức giả dối, hài lòng nhìn Harry phát cáu đến độ mặt mũi đỏ chót vì bị hắn châm biếm. Cậu bé tóc đen mắt xanh biếc ném cái nhìn tức tối về phía hắn. Sau đó cậu… quay ngoắt đầu đi, tham gia vào cuộc thảo luận.
Bàn bạc xong, bọn nó bắt đầu tìm kiếm những vật có ích trong gian phòng. Có một lần Ron cho rằng cái tủ nằm ở góc phòng có gì mờ ám. Nhưng tụi nó vắt kiệt sức lực mà cái nắm đấm bự chảng của cánh tủ kia vẫn không hề nhúc nhích. Trong lúc các chàng trai sứt đầu mẻ trán thì Hermione đã mang về chiến lợi phẩm của mình: một cái hộp gỗ, một cuốn truyện cười mang tên là Gather Bad (Cùng Hư hỏng), một cái bình bằng sứ và một cây búa cũ kỹ. Quá trình kế đó vô cùng đơn giản: Hermione dùng búa đập vỡ bình sứ, tìm được một chiếc chìa khóa để cái hộp gỗ. Bên trong hộp là một cái chai Độc dược màu xanh ngọc bích có dán nhãn là
Hãy thử, nếu có thứ gì bị biến dạng.
Draco đong đưa cái chai, nhận xét:
_ Một liều Thuốc Hiện hình hoàn mỹ. Chắc chắn là kiệt tác của cha đỡ đầu. Đáng tiếc lại bị lãng phí ở mấy trò nhảm nhí này.
Harry nguýt hắn một cái rồi giở trò cướp giật cái chai. Đợi đến khi rót vài giọt Thuốc Hiện hình lên tấm da dê được kẹp trong cuốn truyện Cùng Hư hỏng, bốn đứa phát hiện trên mặt tấm da dê hiện lên một chuỗi những con số
2 9 4
7 5 3
6 8 1
_ Cái quái gì vậy trời?
_ Ron à, đó là cửu cung.
Hermione cầm lấy tấm da dê đi về phía kệ sách, miệng lẩm bẩm liên hồi:
_ Biết ngay mà… Từ lúc nhìn thấy mấy cuốn sách mình đã linh cảm được… Đúng là trò cửu cung, ngón lừa bịp quen thuộc của Truy tìm Lối thoát.
_ Là sao cơ?
Harry tò mò bám sát theo Hermione đang loay hoay với cái kệ sách. Cô bạn thân tức giận nhướng mày thật cao.
_ Harry, bồ không phát hiện ư? Thứ tự của mấy cuốn sách này có vấn đề.
Harry cẩn thận đánh giá kệ sách trước mặt cậu. Thoạt nhìn thì chẳng có gì lạ thường: những cuốn sách được phân loại cẩn thận và xếp vào đúng chỗ. Mỗi tầng của chiếc kệ phải được nhét đầy sách mới thôi… Từ từ đã!
_ Không hợp lý chút nào hết.
Một gian phòng bừa bãi lại bày một kệ sách sạch sẽ và chỉnh tề, thứ tự mỗi cuốn sách trên đó còn được đặt chính xác đến vậy, rõ ràng đã có ai đó cố ý làm thế. Và đương nhiên là người này không ham thích đọc sách cho lắm, bởi vì những cuốn sách trên kệ đều mới tinh.
Hermione bảo:
_ Đây là lời gợi ý cho tụi mình: không phải cái kệ, mà chính những cuốn sách mới là trọng điểm.
Cô nêu ra vấn đề mấu chốt cho mấy thằng con trai.
_ Mấy trăm cuốn sách đều được xếp đúng, chỉ dư mỗi chín cuốn bị đặt ngược. Trùng hợp là trên gáy những cuốn sách này đều có chứa một chữ số La Mã từ một đến chín. Cho nên tụi mình chỉ cần xếp lại mấy cuốn sách bị lộn ngược dựa theo thứ tự của cửu cung trên tấm da dê là xong…
Trong lúc giải thích, tay của Hermione chuyển động không ngừng. Ngay khi cô nhét cuốn sách có chữ số 9 vào chính giữa tầng chót, một làn khói từ đâu phun vào mặt Hermione. Có thứ gì đó rơi vào tay cô, nhưng lại không phải là tấm thẻ Sôcôla Ếch nhái của Ravenclaw như dự đoán.
Đó là một tờ giấy.
Thỏ con Rachel của ta ăn phải đồ hư
Hỡi những con người tốt bụng, cầu xin các trò, đừng để nó chịu đau đớn nữa.
Dưới đây là nguyên liệu điều chế một liều Thuốc Thơm Nôn Mửa:
Ba con nhền nhện
Ba con ruồi
Năm con gián
Một nhúm trứng Cà Nhỏng(1)
Ron rên rỉ:
_ Ọe! Tởm thấy mồ luôn. Mấy bồ đừng có bắt mình đi kiếm nhền nhện đó nghen.
Lần đầu tiên cậu chàng tóc đỏ chiếm được sự đồng tình của tất cả mọi người. Hết nhện lại đến ruồi, gián, giun, rồi thì Tiên Nhức Nhối, không ai hoài nghi đây là kiệt tác của ông cụ hiệu trưởng nhà mình. Nhưng vì sao cụ lại ép tụi nó đi bắt mấy thứ này trong khi không có đũa phép? Lại nói, kiếm mấy con khác còn dễ chứ riêng con gián chuyên trốn trong xó xỉnh và chạy loạn tùng phèo, làm tụi nó phải mắc bao nhiêu công. Chờ đến khi Harry ngồi trước cái vạc cũ mèm, được tận dụng từ đống tạp nham trong phòng và bắt tay pha chế độc dược, thì đã là chuyện của hai tiếng đồng hồ sau đó.
Đồng hồ đã chỉ tới sáu giờ, chỉ còn chưa đầy hai tiếng nữa là tới bữa tiệc của lễ Hội Ma.
_ Thả chúng vào theo thứ tự đi… Quỷ tha ma bắt! Ối Merlin ơi! Đầu Thẹo, chúng nó chuồn ra ngoài rồi kìa!
_ Biết rồi, biết rồi! Đồ trời đánh quỷ vật, sao bạn không làm thay tôi đi?
Harry cáu kỉnh tóm lấy con nhện sắp bò ra khỏi vạc.
Hermione là một quý cô, đương nhiên không thể đi pha chế thứ Thuốc Thơm Nôn Mửa này rồi. Ron lại bởi vì con nhền nhện mà có chết cũng không chịu tới gần cái vạc. Sót lại Draco, nhưng bạn có thể bắt một Malfoy đi làm cái công việc hỏng bét này hay sao?
Kết quả là vì đủ loại nguyên nhân, con lửng mắt xanh biếc biến thành Harry – Mụ Phù Thủy Nấu Cái Vạc Có Bọt Sôi Sùng Sục – Potter.
Đương nhiên không có cái vạc nào sôi sùng sục hết. Thứ loạn xị ngậu này làm sao có thể sánh bằng với Độc dược của Xà Vương? Ai dám nói có, Bậc thầy Độc dược nhất định ép cụ Dumbledore nốc hết luôn! – Cậu bé Hufflepuff không có tí hoài nghi nào với người sáng chế ra thứ Thuốc Thơm Nôn Mửa này. Nhờ ông cụ hiệu trưởng mà mấy tay bị ép pha chế (trong đó có cậu) không thể nuốt trôi nổi bữa tiệc lễ Hội Ma.
Draco lấy làm hoài nghi hỏi:
_ Mày chắc nó không bị độc chết đấy chứ?
Con thỏ Rachel đã bị Hermione ôm lấy. Đến cả con rắn bạch kim cũng bắt đầu thương cảm thay cho thằng nhỏ lông xù kia. Uống thuốc độc của mụ phù thủy Harry ư? Thôi, thà cho nó một Lời nguyền Chết chóc còn hơn.
_ Đằng nào cũng chết, mày đừng dày vò nó nữa.
Harry phản đối:
_ Tôi cũng đâu muốn nó chết.
Cậu đẩy bát “thuốc độc” tới trước mặt con thỏ Rachel. Thằng nhỏ kia vẫn ngồi chình ình đó, không thèm nhúc nhích, đôi môi mím chặt hoàn toàn phớt lờ thứ trước mặt nó.
Slytherin tóc vàng nhướng mày thật cao.
_ Thấy chưa? Nó còn lâu mới thèm ăn cái thứ quái này.
_ Phải rồi.
Harry cong môi giả dối y chang tụi rắn độc. Đã thế cậu còn bắt chước động tác nhướng mày của Draco.
_ Nhưng mà tôi sẽ làm nó ăn.
Dứt lời, cậu mở cái chai Chủ nhiệm phát cho. Ở bên trong có một mảnh lá cây xanh biếc. Đó là Cây Cần Núi(2), một loại gia vị cực kỳ thơm ngon. Điều tuyệt diệu nhất ở nó là có thể kích thích ham muốn ăn uống.
Và thế là trong ánh mắt trân trối và ngạc nhiên của quý tộc bạch kim, con thỏ mắc dịch kia đã uống cạn chỗ Thuốc Thơm Nôn Mửa. Kế tiếp nó ọe ra một tấm thẻ ướt nhèm nhẹp của Rowena Ravenclaw.
_ Đúng là… nghệ thuật của lão khùng!
Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu Draco nguyền rủa cụ Dumbledore. Hàng lông mày của hắn cau chặt, vẻ mặt biến thành nham hiểm và độc ác đến đáng sợ. Bất kể là tấm thẻ hay cái người đang cố gắng lau sạch tấm thẻ, đều chẳng có chút xíu xiu nào làm hắn vừa lòng. Từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, không có một điểm nào hết! Nào là tóc tai bết bát, kiếng mắt hỏng bét, quần áo thì luộm thuộm,… Nhưng khủng khiếp nhất là hắn buộc phải thừa nhận mình để ý một người như vậy, đã thế còn biến thành con chó bám theo cậu ta khắp nơi.
_ Như vầy thì tụi mình còn thiếu một tấm thẻ Hufflepuff nữa thôi.
Hermione chìm vào suy tư. Thật ra cô cũng không biết những tấm thẻ này dùng để làm gì. Nhưng đặc điểm của trò Truy tìm Lối thoát vẫn luôn là vậy – Bạn phải tìm được đủ các manh mối rồi mới phát hiện tác dụng của chúng.
Ron đề nghị:
_ Tụi mình thử tìm lại một lượt coi.
Thế là bốn đứa bắt đầu công cuộc tìm kiếm một lần nữa. Lần này không cần tốn bao nhiêu thời gian đã thấy được manh mối – Một tiếng “A ha!” của Hermione hấp dẫn toàn bộ mấy thằng con trai.
Chính là cái cánh tủ không mở được kia.
_ Mấy bồ mau coi nè.
Hermione chỉ vào nắm đấm cửa tủ.
_ Là một cây đũa phép.
Và cũng là một thiết kế tinh xảo. Ở chính giữa của nắm đấm đã bị đào rỗng và thay thế bằng một cây đũa phép. Màu sắc của hai thứ này na ná giống nhau, nếu không có mắt quan sát cẩn thận thì không thể nào phát hiện.
Hermione tỏ vẻ hoài nghi.
_ Có cái gì đó sai sai. Cây đũa phép này giống loại đồ chơi dành cho phù thủy nhí, thường chỉ có thể biến ra một thần chú.
Harry càng cảm thấy kỳ quái hơn. Cậu la lên:
_ Hermione!
Nhưng đã quá trễ. Cô bạn rút cây đũa phép ra, cả cái tủ to lớn bỗng nhiên lảo đảo lắc lư, dộng bức tường ầm ầm. Rồi, một tiếng “két” chói tai vang lên, cánh tủ bật mở. Có người nào đó ngã nhào từ bên trong tủ ra ngoài. Mái tóc đen rối bù để lộ ra vết sẹo hình tia chớp nổi bật, phía trên hàng lông mày của cái trán trơn bóng. Đôi mắt màu xanh biếc trợn tròn, trống rỗng, mất hết sức sống. Con ngươi của Hermione tức khắc co lại. Cơ thể cô run lên lẩy bẩy không biết làm sao.
BỤP
Thi thể biến mất, thế vào đó là một đám mây màu đen quằn quại ở trước cánh tủ, và rồi gương mặt của Tom Riddle hiện lên. Tiếng huýt gió và gầm ghè vang vọng khắp cả gian phòng.
_ Tao đã nhìn thấy trái tim mày. Tao đã thấy những giấc mơ của mày, Ron Weasley à, và tao đã thấy nỗi sợ hãi của mày. Mày đã mắc phải một tội ác, một sai lầm không thể tha thứ…
Harry gằn giọng:
_ Đừng nghe nó, Ron. Nó là một Ông Kẹ.
_ Weasley, mày là thứ đồ phản bội. Mày ghen tị người bạn thân nhất của mày, cho nên mày bỏ mặc nó đi chịu chết. Chính vì mày nó mới thiếu chút nữa không quay về được.
Harry giận điếng người. Cậu gào lên:
_ Merlin! Tất cả mọi chuyện đã qua rồi mà!
Theo bản năng cậu liếc nhìn Draco và Hermione. Một đứa mang vẻ mặt lạnh lùng và hở hững. Đứa còn lại thì ngồi sụp xuống sàn, mất hồn mất vía.
Giọng nói kia vẫn tiếp tục:
_ Ai có thể nhìn mày, ai mà thèm nhìn mày nào, bên cạnh Harry Potter hả? Mày đã làm nên tích sự gì so với Kẻ Được Chọn hả? Mày là cái thá gì so với Kẻ Sống Sót hả? Nếu như Harry Potter không tồn tại thì tốt biết bao, tất cả mọi người sẽ chú ý tới mày.
_ Không… KHÔNG!
Cậu con trai Gryffindor tóc đỏ hét toáng lên.
_ TÔI KHÔNG CÓ MUỐN NHƯ VẦY, TÔI KHÔNG BAO GIỜ MONG MUỐN NHƯ VẦY! ĐIỀU NÀY KHÔNG BAO GIỜ XẢY RA! TỚI LÚC CHẾT, HARRY VẪN LÀ NGƯỜI ANH EM CỦA TÔI. NGƯỜI ANH EM THÂN THIẾT NHẤT!
Dường như Ron đã trút hết mọi sức lực vào tiếng hét này. Cậu chậm rãi khuỵu xuống, thở nặng nhọc, đôi mắt trợn tròn, nhe răng vừa cười vừa khóc.
Ông Kẹ mất đi mục tiêu đổi sang một người mới. Lúc này đây, nó nhắm vào Draco. Trên sàn nhà gồ ghề thình lình xuất hiện một bia mộ bằng đá cẩm thạch. Những dòng chữ trên đó sâu sắc như mới được khắc vào ngày hôm qua.
Where love is, heart returns.
(Tình yêu ở đâu, trái tim về đó)
~
Chú thích của tác giả:
82, Rowena Ravenclaw (Pháp sư Thời Trung cổ. Năm sinh năm mất không rõ)
Một trong bốn người sáng lập nổi tiếng của Hogwarts, Rowena Ravenclaw là một trong những phù thủy tuyệt vời nhất thời đại của mình, mặc dù truyền thuyết kể rằng một trái tim tan vỡ – không rõ nguyên do – góp phần vào sự sụp đổ của bà.
~
Chú thích của editor:
(1) Trứng Cà Nhổng là trứng của loài Tiên Nhức Nhối(Doxy hay Tiên Cắn)
Phân loại của Bộ Pháp Thuật: XXX
Là một sinh vật nhỏ bé trông khá giống loài Fairy. Chúng thích những khu vực có khí hậu lạnh lẽo, vì vậy thường xuất hiện ở vùng châu Âu và Bắc Mỹ.
Loài Doxy có lớp lông đen dày phủ kín cơ thể, có 4 chân và 4 tay, một đôi cánh đen bóng của loài bọ cánh cứng và hàm răng sắc nhọn có nọc độc. Khi bị Doxy cắn, ta nên uống thuốc giải độc ngay lập tức. Chúng chôn trứng của mình dưới lòng đất – những con Doxy-Chúa có thể đẻ đến 500 quả trứng một lúc. Trứng Doxy thường nở sau 2-3 tuần.
Doxy là những sinh vật có hại. Chúng bám trên rèm cửa, đợi khi có người rời đi sẽ bay ra và phá hoại đồ đạc. Để tiêu diệt chúng, ta có thể sử dụng Doxycine (cô Lý Lan dịch là thuốc trừ Tiên-nhức-nhối). Ngoài ra Doxy cũng có thể bị tống khứ bằng một bùa Đánh bật Flipendo đơn giản. Thế nhưng phần nào chúng cũng có lợi: anh Fred và George Weasley đã sử dụng nọc độc Doxy làm nguyên liệu cho Hộp Ăn vặt Giả bệnh (Skiving Snackbox) của mình, được bán tại Tiệm Giỡn Phù thủy Wỉ Wái Nhà Weasley. Harold Dingle dùng phân Doxy để giả làm… bột móng rồng đem bán, nhưng rồi bị bạn Huynh trưởng Hà-mi-nhon (Hermione ấy =)))) tố giác.
Cormac McLaggen đã phải ăn một pound trứng Doxy (khoảng hơn 450g) sau khi thua một vụ cá cược – và bị lỡ mất buổi tuyển cầu thủ cho đội Quidditch nhà Gryffindor vào năm thứ 6 của anh. Chia buồn với thanh niên.
(Trích Nguồn Hogwarts School: Những người đam mê truyện và phim Harry Potter)
(2) Cây Cần Núi (Lovage)
Là một loại cây tương tự như cần tây, có quả và hạt được sử dụng trong nấu ăn. Nó đã được sử dụng như một loại thảo dược trong nhiều thế kỷ, đặc biệt là để thúc đẩy tiêu hóa. Theo một trong những cuốn sách của Harry , Cây Cần Núi có “tác động kích động mạnh lên não bộ” nên được dùng nhiều trong Thuốc Nước Ngớ Ngẩn và Lẫn Lộn.
~
Suy nghĩ của tác giả:
Không nên chờ mong quá nhiều vào đầu óc của tác giả. Chapter sau viết về ký ức của cậu chủ, không tra tấn hành hạ tinh thần gì đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất