Mạt Thế Chi Thần

Chương 22: Lính Đặc Chủng.

Trước Sau
Mạt thế quả là tận thế, đến mưa cũng phải là mưa axit mới chịu cơ, cũng may không đến nỗi đụng đâu thủng đấy, cùng lắm chỉ làm da bỏng rát thôi. Mây đen cuồn cuộn kéo tới, bầu trời tối mịt ánh chớp lóe sáng cả một vùng trời.

" Đội trưởng, mau đem xe vào kia!" Một người hớt hả nói.

Chiếc xe liền phi thẳng vào chỗ để xe của một tòa nhà lớn ngay đó, đó là chiếc LandRover vừa rồi. Từ trên xe xuống là 5 người mặc đồ rằn ri, trên cổ là những chiếc thẻ sắt va vào nhau phát ra tiếng leng keng.

" May mà có tòa nhà này là chỗ để xe không thì chắc tiêu luôn cái xe này quá." Một thanh niên trẻ mặc quần rằn ri áo ba lỗ đen dán sát vào người làm nổi bật những đường cong khỏe khoắn.

" Nói cái gì nhiều mau mau đem bình ra hứng xăng đi, nãy giờ chảy không ít đâu." Là giọng nữ vang lên.

" Ừ há !" Mấy người còn lại liền nhanh chóng tìm cái bình đựng xăng bị rò ra.

" Đội trưởng!! Tìm chỗ dựng trại đê nào !!"

" Câm đi!! Anh là đội trưởng hay mày là đội trưởng ??" Người đàn ông cao lớn liền bật lại. " Cút sang bên kia tìm đi."

Cậu thanh niên trẻ bị đội trưởng đá đít làm quân mò đường liền bĩu môi xách súng  lọ mọ đi mò đường, vừa đi vừa lẩm bẩm trách đội trưởng là tên địa chủ áp bức. Khắp tầng xe là một mảnh đen kịt, cậu thanh niên trước nay tự nhận gan mình lớn nhưng giờ phút này quả thật có chút run tay. Đi được mấy bước liền phát hiện một thứ khiến cậu trẻ suýt đánh rớt đèn pin, một đống tang thi bị giết xong xếp thành một đống nhét vào góc. Hơn nữa cách nhét này khiến cho đống xác như bị nén vào vậy, cậu trẻ muốn tiến lại gần hơn liền đột nhiên cảm thấy tóc gáy dựng thẳng, giống như có ai đó đang nhìn mình vậy.

Tách!

Một tiếng vang lên làm cậu trẻ sợ đến suýt tè ra quần, đèn pin liền rơi ra khỏi tay. Đèn pin lăn lốc ra một phía, từ phía góc tường phát ra một ánh sáng màu cam lập lòe. Cậu trẻ không kịp nhìn cho rõ liền 3 chân 4 cẳng cầm đèn pin lên chạy thục mạng, đội trưởng ơi có ma ma ma ma ma ma !!!!!!

Xu Lam Du cùng 3 người khác đang thương lượng có nên sửa bình xăng không hay tìm chiếc xe nào đó cướp luôn, đằng nào mạt thế mà, có khi chủ xe cũng đang ngắc ngoải đâu đó rồi. Đang nói chuyện thì thấy cậu trẻ nãy bị anh  đá đi dò đường mặt mày như sắp khóc đến nơi chạy ra, thần thái hốt hoảng như vừa gặp ma vậy.

" Cậu trẻ à, lớn vậy rồi mà còn khóc sao ??" Tố Mị thở dài nhìn cậu thanh niên thở hồng hộc.

" Đội .... đội trưởng...có..c...có ....m... ma! Có ma!!" Cậu trẻ túm áo của Xu Lam Du thở dốc.

" Cậu nói có tang thi tôi còn tin chứ có ma thì nghỉ đi." Xu Lam Du nghe xong liền quyết định bỏ qua bạn nhỏ sợ ma.

" Huhuhuhu chị Mị !! Anh Du không tin em !!" Cậu trẻ liền quay sang vị nữ nhân duy nhất trong đội.

" Bình tĩnh, cậu là lính đặc chủng đấy, khóc thành dạng này mà coi được à ???" Tố Mị miệng nói vậy nhưng vẫn lấy cái khăn lau nước mắt cho cậu trẻ, nếu không nhầm cái khăn kia vừa nãy mọi người có dùng để lau chân......

Cậu trẻ thấy không ai tin liền đem chuyện đống xác cùng ánh sáng cam lập lòe ra kể, vừa kể vừa thêm mắm dặm muối sao cho giống chuyện kinh dị.

" Cậu nói đống xác được chất gọn gàng vào trong một góc ?" Một người đeo kính hỏi.

" Đúng đúng! Nhìn cái đống đó giống như có người cố tình xếp để cho gọn đường rộng lối ấy."

" Cậu nghĩ đống đó bao nhiêu con?" Nam nhân có sẹo trên cánh tay nghiêng sang hỏi.

" Cũng phải 2-3 chục con." Cậu trẻ nhớ lại.



" Chúng ta đi xem đi. " Người đeo kính nói.

" Nhỡ đâu nó là tang thi thì sao?" Tố Mị ngăn cản.

" Tang thi không có trí khôn, nếu là tang thi giống con vừa nãy thì nó cũng chỉ là di chuyển cùng đánh hơi nhanh mà thôi." Xu Lam Du nói. " Chúng ta đi xem thử." 

Thế là cả một đám người liền rồng rắn nối đuôi nhau đi xem, ai cũng cầm theo vũ khí phòng ngừa. Cậu trẻ lại lần nữa bị Xu đội trưởng đá lên dẫn đường. Đến chỗ đống xác xong cả nhóm liền nhanh chóng nhìn thấy ánh sáng cam lập lòe kia, nó phát ra từ căn phòng phía trong.

" Bên trong có người?" Hà Phi ngạc nhiên. ( người đeo kính )

" Vậy thì chắc là tác giả của tháp xác này rồi. " Phỉ Tư nói. ( người có sẹo )

" Xin nghỉ chung được không nhỉ?" Cậu trẻ ngây thơ hỏi.

Thấy mọi người nhìn hết về phía mình cậu trẻ liền hốt hoảng.

" Gì chứ? Ai biết bên ngoài còn bao nhiêu tang thi, người ta đã dọn được một phòng rồi, xin ở chung thôi mà. " Cậu trẻ ủy khuất đáp.

" Nếu người ta không cho thì cậu mặt dày xin à?'' Tố Mị nhướn mày.

" Thì.... thì... càng nhiều người càng tốt chứ! Hơn nữa chúng ta là lính đặc chủng, có vũ khí có sức mạnh, có dị năng giả chắc chắn được!" Cậu trẻ nói.

" Cứ xem người bên trong là ai đã. " Xu Lam Du nói. 

Khi cả đám người tiến vào đập vào mắt là một căn phòng sạch sẽ, tiếp theo là một đám lửa lớn ấm áp và khi nhìn đến người đang ngồi ở góc phòng sưởi lửa kia thì ......

.

.

.

.

Ơ đm kẻ chặt đầu tang thi kìa !!!!!!!

" Cậu trẻ, ra làm quen đi." Tố Mị ngơ ra vài giây liền giơ chân đạp cậu trẻ.

Người bọn họ nhìn thấy không ai khác là Tử Thiên, còn tác giả của đống xác là kia là Yểm còn đống lửa là Yên. Tử Thiên tựa lưng vào góc phòng nhắm mắt như đang ngủ, Tử Thần được bọc kín chỉ hở mắt còn được trùm đầu dựa vào lồng ngực anh trai. Khung cảnh bình yên và im lặng đến nhường nào.

" Đội trưởng. " Cậu trẻ lên tiếng.



" Gì?" Xu Lam Du đáp.

" Lên đi anh."Cậu trẻ chọt chọt lưng Xu Lam Du.

" Sao mi không lên ?" Xu Lam Du liếc sang.

" Vì anh là đội trưởng." 4 người đồng thanh nói.

" ........ " Xu Lam Du.

Tử Thiên hơi cúi đầu dựa vào Tử Thần trong lòng, mắt nhắm lại giống như đang ngủ. Dẫu biết có người đang ở cũng không vấn đề gì, nếu bọn họ dám tấn công thì trong bóng tối là Yểm trước mặt là Yên, cũng không đến đến lượt Tử Thiên ra tay.

Cảm nhận tiếng bước chân đến gần rồi dừng lại, tiếp đó là ánh nhìn vào mình, Tử Thiên nâng đầu nhìn đến nam nhân trước mặt. 

" Xin chào, cậu có phiền nếu chúng tôi ở cùng chứ?" Xu Lam Du làm lính đặc chủng nhiều năm nhưng cũng không chịu được cái nhìn sắc lạnh của Tử Thiên.

" Tùy tiện, đừng làm phiền tôi." Tử Thiên nói xong liền tiếp tục nhắm mắt, tay ôm Tử Thần lại chặt hơn một ít.

" Cảm ơn." 

.............................................................................................

Đám người Tố Mị lúc này đã mang theo hành lí vào căn phòng vừa xin tá túc xong, Hà Phi ngồi kiểm tra lại số lượng súng đạn, Phỉ Tư cùng Xu Lam Du thảo luận đường đi, còn cậu trẻ không có việc gì làm liền lôi kéo Tố Mị bát quái.

" Chị Mị, chị Mị!" Cậu trẻ loi nhoi sáp tới.

" Gì thế ?" Tố Mị đem mấy lon đồ ăn đã để cạnh lửa làm nóng mở nắp chuẩn bị chia cho mọi người đặt qua một bên.

" Chị nghĩ người kia mạnh đến mức nào? Còn cái bọc anh ta ôm nữa, em nghĩ chắc là người yêu anh ta quá. Mà từ lúc thấy đến giờ không thấy người trong bọc đó nhúc nhích tí nào? Là nam hay nữ? Còn sống hay hôn mê sâu hay là tang thi?" Cậu trẻ liến thoáng liên mồm.

" Này này Lục Tiểu Lan Nhi, người ta đã cho chúng ta mượn chỗ rồi mà cậu còn dám bát quái chuyện người ta hả?? Tinh thần quân nhân đâu hết rồi ? Còn dám bát quái chuyện người ta nữa tôi méc đội trưởng liền. " Tố Mị đem một lon đồ ăn dí vào mặt cậu trẻ - Lục Lan, cái lon vẫn còn nóng khiến cậu ta kêu oai oái.

" Người này thâm tàng bất lộ, nhìn cái cách cậu ta không chớp mắt chém đầu tang thi hồi chiều là thấy." Hà Phi sau khi kiểm tra xong liền về chỗ bọn họ chờ ăn.

Phỉ Tư kín đáo liếc nhìn Tử Thiên vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đằng kia, trong lòng không hiểu sao cảm thấy run sợ một chút.

" Người kia cậu ta chắc chắn có dị năng, hơn nữa còn không hề yếu." Xu Lam Du thình lình lên tiếng.

Cùng là dị năng giả thì sẽ cảm nhận được, mới nãy anh có quan sát một chút liền bị Tử Thiên lườm cho phải thu hồi ánh mắt, cậu ta không chỉ mạnh hơn anh mà còn đề phòng bọn họ rất cao là đằng khác. Trực giác bấy lâu nay thất lạc của Xu Lam Du bỗng nhiên quay về cảnh báo anh không nên trêu vào người này, nếu dây vào khẳng định chạy không thoát. 

.......................................

P/s: Có ai còn nhớ anh Du không nèeeee ???

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau