Chương 25: Con Chó.
Trời thì một ngày một dị, mưa nắng cứ như sinh lí người vậy, chả biết khi nào đi nặng hay đi nhẹ. Có ngày trời nắng nóng đến 45 độ, có ngày mưa như xả vòi thả lũ, có ngày lại mưa đá cho đỡ buồn, mỗi tảng rơi xuống luôn bằng cái xô chứ đâu có nhỏ.
Trong sảnh một tòa nhà, Tử Thiên ngồi nhàn nhã đọc sách, bên ngoài trời tối đen như mực dù đang là buổi sáng, tiếng sấm rít gào cùng những tiếng rơi bụp bụp của mưa đá bên ngoài. Yểm biến thành hình dạng một con chó to không có mặt nằm lăn lăn bên dưới sô pha Tử Thần đang nằm.
Bên ngoài tang thi cũng vì mưa đá mà trốn mất, cả thế giới như chìm vào trong bóng tối.
" Kiu kiu kiu " Yểm tự nhiên kêu lên vài tiếng, ngừng lăn lộn dưới đất, hướng ra ngoài kêu lên.
Tử Thiên liền nghiêng đầu sang nhìn.
" Có cái gì sao?"
"Kiu kiu kiu. " Yểm là cái bóng, mọi thứ trong màn đêm đều trong tầm kiểm soát của nó.
Bóng đen tràn ra chỗ Tử Thiên, sau đó từ từ trồi lên thành bản đồ địa hình, trên đó có một nhúm hình cái xe đang di chuyển, tốc độ còn khá nhanh. Hơn nữa còn đang di chuyển về phía tòa nhà họ đang ở.
Quyển sách trong tay Tử Thiên bốc cháy rồi tan biến trong không khí, anh xoa xoa cằm suy nghĩ. Búng tay một cái liền xuất hiện một loạt cầu lửa vàng cam bay trong không trung, khung cảnh đẹp đến khiến người ta không rời mắt.
" Ra ngoài chờ đi, nếu họ còn sống thì dẫn họ đến ngoài sảnh là được, đừng cho họ vào đây, sẽ không tốt nếu Tiểu Thần giật mình. " Tử Thiên xoa xoa đầu Yểm, cười nói.
" Còn kẻ nào bất chấp thì .... giết đi."
Yểm dụi dụi vào lòng bàn tay Tử Thiên rồi trong lốt chó chậm rãi ra trước cửa ngồi chờ. Trên chiếc sofa duy nhất trong phòng, người vẫn luôn ngủ đang mở mắt nhìn một người một chó trước mặt. Đôi mắt thoáng qua chút ưu phiền liền rất nhanh nhắm lại, giống như người đang nằm chưa từng tỉnh lại.
Bây giờ, chưa phải lúc để tỉnh lại.
..............................................................................................
Xu Lam Du lúc này chỉ muốn văng tục, đúng, là VĂNG CMN TỤC.
Mấy ngày vừa rồi nếu phải nói thì là đúng là khổ gấp trăm lần đánh trận, cái quả thời tiết như muốn bòn rút sinh mệnh kia cứ đổi đổi đổi như kết quả xổ số kiến thiết vậy, đã thế hôm nay nó còn trao giải đặc biệt bằng bão mưa đá này. Đờ mờ mày, ông đây còn chưa bao giờ trúng giải nữa.
Vài hôm trước trong lúc đang đánh tang thi, họ vô tình cứu được một cặp mẹ con sau đó lại thêm một người đàn ông trung niên. Thân là lính đặc chủng, thấy người gặp nạn không thể không cứu nhưng ngay lúc này anh đang có cảm giác vô cùng mãnh liệt muốn đem người đàn ông kia đạp xuống xe.
" Con mẹ mày có im ngay không? Kêu kêu cái đ*o !!" Hà Phi vứt hình tượng nho nhã sang một bên gào lên.
Đệch mợ, có thằng đàn ông nào kêu như lợn chọc tiết thế này không, nhìn cặp mẹ con kia đi, đếu học tập được à ??
" Đội trưởng mau nhìn, đằng kia có ánh sáng !" Lục Lan cầm ống nhòm kêu lên.
" Đâu ?" Xu Lam Du liền đánh tay lái cua gấp để vòng lại.
Qủa nhiên đằng trước có tòa nhà có ánh sáng, ngay trước cửa là một con chó to màu đen đang ngồi, cái đuôi đằng sau khẽ vung vẩy. Bây giờ không phải là lúc tự hỏi sao có con chó ngồi kia, anh mau chóng đạp ga tăng tốc lao về phía tòa nhà. Tòa nhà này trước đây có vẻ là một khách sạn cao cấp, công trình được xây rất vững chắc, phía trước sảnh còn có cả mái hiên lớn để dừng xe đón khách.
Kítttttt !!!!!
Xe phanh gấp để lại trên đường bốn vệt đen dài, Hà Phi cùng Lục Lan thở hổn hển, thầm giơ ngón cái với tài lái xe của đội trưởng. Phỉ Tư xuống xe trước, còn cầm theo khẩu súng trường nhắm vào Yểm, nhưng qua một lúc thấy Yểm vẫn phe phẩy đuôi như thường không có ý định tấn công liền hạ súng xuống.
" Không sao đâu, nó không tấn công đâu. "
" Anh chắc chứ ?" Cậu trẻ thò đầu ra ngoài hỏi.
Khi mọi người đều đã xuống xe, Yểm mới đứng lên. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nó quay mông đi vào, được vài bước còn quay đầu lại, giống như ra hiệu cho bọn họ đi theo.
" Nó muốn chúng ta đi theo à ?" Tố Mị thắc mắc.
" Chắc vậy, nếu muốn tấn công thì nó đã làm rồi. " Phỉ Tư đáp.
Khi mọi người vào đến sảnh liền thấy bốn góc phòng đều có chậu lửa rất lớn, không khí cũng ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều. Yểm bước đến trước lối vào một căn phòng có ánh sáng khác, nó dùng chân kẻ một đường ngăn, sau đó nhìn bọn họ.
" Mày không muốn chúng ta vào đó ?" Xu Lam Du hỏi, sao con chó này thông minh thế?
Yểm gật gật đầu.
Người đàn ông nọ thấy căn phòng sau lưng Yểm rất sáng, giống như thắp đèn điện vậy, trực giác nói ở đó an toàn hơn ngoài này rất nhiều. Liền bất giác muốn đi tới, khi hắn đến gần vạch Yểm lập tức nhe răng gầm gừ, nếu hắn dám qua vạch khẳng định nó sẽ cắn hắn chết luôn.
Người đàn ông kinh sợ, liền lập tức lùi lại.
" Chắc chắn trong đó có gì đó nó mới không cho chúng ta vào, các người mau giết nó đi ! "
" Thật ghê tởm. " Hà Phi tức giận nói, sao lại có loại người như này.
Người đàn ông kia bỗng quay ra giật súng của cậu trẻ đứng cạnh đó, bắn về phía Yểm. Phải biết lúc này súng đạn quý đến thế nào, vậy mà tên điên kia dám bắn bừa bãi ?? Lần này Xu Lam Du quả thật muốn giết quách tên đó rồi.
Cũng may trong súng chỉ còn ba viên đạn, mà sau đó Yểm vẫn như cũ ngồi đó nhưng đuôi không còn ve vẩy nữa. Ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào người vừa bắn nó, có ngu cũng biết nó tức rồi. Nhưng ngay lúc Yểm muốn một nhát giết luôn thì tiếng giày đều đều vọng tới, trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này thì lại càng rõ ràng.
Cả đám người liền ngay lập tức rút súng ra chĩa về nơi phát ra tiếng, Tố Mị cùng cậu trẻ đứng chắn trước mặt đôi mẹ con nọ. Tiếng giày càng lúc càng gần, là đi từ phía căn phòng duy nhất sáng đèn kia, đến khi bóng người xuất hiện liền lập tức dọa đám Xu Lam Du sợ phát khiếp.
Người bước ra không ai khác là kẻ họ vừa mới gặp không lâu - Tử Thiên.
Tử Thiên mặc áo trắng quần đen cùng giày quân đội cao cổ, hai tay đút túi nhàn nhã đi tới. Yểm lập tức đứng lên cọ cọ vào chân Tử Thiên, lúc Tử Thiên ngồi xuống xoa đầu nó, Yểm liền nhả ra trong tay anh 3 viên đạn.
Lúc này cả đám lại phát khiếp lần nữa, rốt cuộc con này phải chó không ?
" Ồ. " Tử Thiên lên tiếng.
" Ai bắn thế ?" Yểm nhìn về phía người đàn ông kia.
" Ta đã bảo dẫn đến sảnh là được, kẻ nào bất chấp muốn vào thì giết đi. "
" Là...... làm ơn. Tôi... tôi không muốn chết. " Sợ đến mức ngã ngửa ra sau.
Yểm sau khi nghe anh trai chủ nhân nói vậy liền dùng tốc độ như điện xẹt lao tới cắn phập vào cổ người đàn ông, dùng sức xé rách yết hầu. Chỉ qua 3s, một cái xác máu me be bét nằm im trên sàn.
" Lại là các người. " Tử Thiên thở dài.
Đâu phải loài người đã chết hết, sao đi đâu cũng gặp bọn họ thế ?
" Lại còn đem theo một tang thi, sở thích của các người cũng thật kỳ lạ. "
" Tang thi ?" Người mẹ ở sau được Tố Mị bảo vệ khẽ lên tiếng hỏi ngờ vực.
Yểm đang gẩy gẩy phần chân lộ ra khỏi ống quần, cái chân có dấu răng người đều tăm tắp, hơn nữa còn có dấu hiệu tang thi hóa.
" Kiu kiu kiu ."
Phỉ Tư trong lòng thầm nghi hoặc, có con chó nào kêu ' kiu kiu ' hả?
" Mà thôi, cũng sắp tối rồi. Mấy người muốn làm gì thì làm, đừng tạo tiếng động to là được. Nếu phải giết thêm người thì phiền lắm, tôi không thích mùi tanh cho lắm. " Khuôn mặt bình thản giống như đang liệt kê danh sách món ăn tối vậy.
Trong sảnh một tòa nhà, Tử Thiên ngồi nhàn nhã đọc sách, bên ngoài trời tối đen như mực dù đang là buổi sáng, tiếng sấm rít gào cùng những tiếng rơi bụp bụp của mưa đá bên ngoài. Yểm biến thành hình dạng một con chó to không có mặt nằm lăn lăn bên dưới sô pha Tử Thần đang nằm.
Bên ngoài tang thi cũng vì mưa đá mà trốn mất, cả thế giới như chìm vào trong bóng tối.
" Kiu kiu kiu " Yểm tự nhiên kêu lên vài tiếng, ngừng lăn lộn dưới đất, hướng ra ngoài kêu lên.
Tử Thiên liền nghiêng đầu sang nhìn.
" Có cái gì sao?"
"Kiu kiu kiu. " Yểm là cái bóng, mọi thứ trong màn đêm đều trong tầm kiểm soát của nó.
Bóng đen tràn ra chỗ Tử Thiên, sau đó từ từ trồi lên thành bản đồ địa hình, trên đó có một nhúm hình cái xe đang di chuyển, tốc độ còn khá nhanh. Hơn nữa còn đang di chuyển về phía tòa nhà họ đang ở.
Quyển sách trong tay Tử Thiên bốc cháy rồi tan biến trong không khí, anh xoa xoa cằm suy nghĩ. Búng tay một cái liền xuất hiện một loạt cầu lửa vàng cam bay trong không trung, khung cảnh đẹp đến khiến người ta không rời mắt.
" Ra ngoài chờ đi, nếu họ còn sống thì dẫn họ đến ngoài sảnh là được, đừng cho họ vào đây, sẽ không tốt nếu Tiểu Thần giật mình. " Tử Thiên xoa xoa đầu Yểm, cười nói.
" Còn kẻ nào bất chấp thì .... giết đi."
Yểm dụi dụi vào lòng bàn tay Tử Thiên rồi trong lốt chó chậm rãi ra trước cửa ngồi chờ. Trên chiếc sofa duy nhất trong phòng, người vẫn luôn ngủ đang mở mắt nhìn một người một chó trước mặt. Đôi mắt thoáng qua chút ưu phiền liền rất nhanh nhắm lại, giống như người đang nằm chưa từng tỉnh lại.
Bây giờ, chưa phải lúc để tỉnh lại.
..............................................................................................
Xu Lam Du lúc này chỉ muốn văng tục, đúng, là VĂNG CMN TỤC.
Mấy ngày vừa rồi nếu phải nói thì là đúng là khổ gấp trăm lần đánh trận, cái quả thời tiết như muốn bòn rút sinh mệnh kia cứ đổi đổi đổi như kết quả xổ số kiến thiết vậy, đã thế hôm nay nó còn trao giải đặc biệt bằng bão mưa đá này. Đờ mờ mày, ông đây còn chưa bao giờ trúng giải nữa.
Vài hôm trước trong lúc đang đánh tang thi, họ vô tình cứu được một cặp mẹ con sau đó lại thêm một người đàn ông trung niên. Thân là lính đặc chủng, thấy người gặp nạn không thể không cứu nhưng ngay lúc này anh đang có cảm giác vô cùng mãnh liệt muốn đem người đàn ông kia đạp xuống xe.
" Con mẹ mày có im ngay không? Kêu kêu cái đ*o !!" Hà Phi vứt hình tượng nho nhã sang một bên gào lên.
Đệch mợ, có thằng đàn ông nào kêu như lợn chọc tiết thế này không, nhìn cặp mẹ con kia đi, đếu học tập được à ??
" Đội trưởng mau nhìn, đằng kia có ánh sáng !" Lục Lan cầm ống nhòm kêu lên.
" Đâu ?" Xu Lam Du liền đánh tay lái cua gấp để vòng lại.
Qủa nhiên đằng trước có tòa nhà có ánh sáng, ngay trước cửa là một con chó to màu đen đang ngồi, cái đuôi đằng sau khẽ vung vẩy. Bây giờ không phải là lúc tự hỏi sao có con chó ngồi kia, anh mau chóng đạp ga tăng tốc lao về phía tòa nhà. Tòa nhà này trước đây có vẻ là một khách sạn cao cấp, công trình được xây rất vững chắc, phía trước sảnh còn có cả mái hiên lớn để dừng xe đón khách.
Kítttttt !!!!!
Xe phanh gấp để lại trên đường bốn vệt đen dài, Hà Phi cùng Lục Lan thở hổn hển, thầm giơ ngón cái với tài lái xe của đội trưởng. Phỉ Tư xuống xe trước, còn cầm theo khẩu súng trường nhắm vào Yểm, nhưng qua một lúc thấy Yểm vẫn phe phẩy đuôi như thường không có ý định tấn công liền hạ súng xuống.
" Không sao đâu, nó không tấn công đâu. "
" Anh chắc chứ ?" Cậu trẻ thò đầu ra ngoài hỏi.
Khi mọi người đều đã xuống xe, Yểm mới đứng lên. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nó quay mông đi vào, được vài bước còn quay đầu lại, giống như ra hiệu cho bọn họ đi theo.
" Nó muốn chúng ta đi theo à ?" Tố Mị thắc mắc.
" Chắc vậy, nếu muốn tấn công thì nó đã làm rồi. " Phỉ Tư đáp.
Khi mọi người vào đến sảnh liền thấy bốn góc phòng đều có chậu lửa rất lớn, không khí cũng ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều. Yểm bước đến trước lối vào một căn phòng có ánh sáng khác, nó dùng chân kẻ một đường ngăn, sau đó nhìn bọn họ.
" Mày không muốn chúng ta vào đó ?" Xu Lam Du hỏi, sao con chó này thông minh thế?
Yểm gật gật đầu.
Người đàn ông nọ thấy căn phòng sau lưng Yểm rất sáng, giống như thắp đèn điện vậy, trực giác nói ở đó an toàn hơn ngoài này rất nhiều. Liền bất giác muốn đi tới, khi hắn đến gần vạch Yểm lập tức nhe răng gầm gừ, nếu hắn dám qua vạch khẳng định nó sẽ cắn hắn chết luôn.
Người đàn ông kinh sợ, liền lập tức lùi lại.
" Chắc chắn trong đó có gì đó nó mới không cho chúng ta vào, các người mau giết nó đi ! "
" Thật ghê tởm. " Hà Phi tức giận nói, sao lại có loại người như này.
Người đàn ông kia bỗng quay ra giật súng của cậu trẻ đứng cạnh đó, bắn về phía Yểm. Phải biết lúc này súng đạn quý đến thế nào, vậy mà tên điên kia dám bắn bừa bãi ?? Lần này Xu Lam Du quả thật muốn giết quách tên đó rồi.
Cũng may trong súng chỉ còn ba viên đạn, mà sau đó Yểm vẫn như cũ ngồi đó nhưng đuôi không còn ve vẩy nữa. Ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào người vừa bắn nó, có ngu cũng biết nó tức rồi. Nhưng ngay lúc Yểm muốn một nhát giết luôn thì tiếng giày đều đều vọng tới, trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này thì lại càng rõ ràng.
Cả đám người liền ngay lập tức rút súng ra chĩa về nơi phát ra tiếng, Tố Mị cùng cậu trẻ đứng chắn trước mặt đôi mẹ con nọ. Tiếng giày càng lúc càng gần, là đi từ phía căn phòng duy nhất sáng đèn kia, đến khi bóng người xuất hiện liền lập tức dọa đám Xu Lam Du sợ phát khiếp.
Người bước ra không ai khác là kẻ họ vừa mới gặp không lâu - Tử Thiên.
Tử Thiên mặc áo trắng quần đen cùng giày quân đội cao cổ, hai tay đút túi nhàn nhã đi tới. Yểm lập tức đứng lên cọ cọ vào chân Tử Thiên, lúc Tử Thiên ngồi xuống xoa đầu nó, Yểm liền nhả ra trong tay anh 3 viên đạn.
Lúc này cả đám lại phát khiếp lần nữa, rốt cuộc con này phải chó không ?
" Ồ. " Tử Thiên lên tiếng.
" Ai bắn thế ?" Yểm nhìn về phía người đàn ông kia.
" Ta đã bảo dẫn đến sảnh là được, kẻ nào bất chấp muốn vào thì giết đi. "
" Là...... làm ơn. Tôi... tôi không muốn chết. " Sợ đến mức ngã ngửa ra sau.
Yểm sau khi nghe anh trai chủ nhân nói vậy liền dùng tốc độ như điện xẹt lao tới cắn phập vào cổ người đàn ông, dùng sức xé rách yết hầu. Chỉ qua 3s, một cái xác máu me be bét nằm im trên sàn.
" Lại là các người. " Tử Thiên thở dài.
Đâu phải loài người đã chết hết, sao đi đâu cũng gặp bọn họ thế ?
" Lại còn đem theo một tang thi, sở thích của các người cũng thật kỳ lạ. "
" Tang thi ?" Người mẹ ở sau được Tố Mị bảo vệ khẽ lên tiếng hỏi ngờ vực.
Yểm đang gẩy gẩy phần chân lộ ra khỏi ống quần, cái chân có dấu răng người đều tăm tắp, hơn nữa còn có dấu hiệu tang thi hóa.
" Kiu kiu kiu ."
Phỉ Tư trong lòng thầm nghi hoặc, có con chó nào kêu ' kiu kiu ' hả?
" Mà thôi, cũng sắp tối rồi. Mấy người muốn làm gì thì làm, đừng tạo tiếng động to là được. Nếu phải giết thêm người thì phiền lắm, tôi không thích mùi tanh cho lắm. " Khuôn mặt bình thản giống như đang liệt kê danh sách món ăn tối vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất